Lâm Xuyên là người bạn trai chu đáo hết mực.
Dù mới hai mươi bốn tuổi, nhưng nền tảng giáo dục gia đình đã tôi luyện anh thành người biết yêu thương hết lòng.
Đương nhiên cách dạy dỗ của bà Trần và ông Lâm vẫn xảy ra chút sự cố. Dù thực tế anh chẳng phải kẻ thứ ba, nhưng suốt thời gian dài anh cứ tự đắm chìm trong suy nghĩ đập chậu cướp hoa.
Khi biết được sự thật, anh cảm thấy may mắn hồi lâu.
Kỳ nghỉ đông năm hai, Bắc Kinh tuyết trắng xóa, lạnh đến mức chẳng ai muốn ra đường.
Đường Nguyệt Thư bay sang Hong Kong, sống trong biệt thự riêng của Lâm Xuyên.
Ban ngày anh đi làm, tối tiếp khách muộn. Đường Nguyệt Thư tự tìm thú vui trong căn biệt thự.
Cô có vài chứng chỉ cần thi, nên vẫn dành thời gian ôn bài trong kỳ nghỉ.
Nhưng suy cho cùng, đây cũng không phải là tất cả trong cuộc sống của cô.
Hong Kong ấm áp hơn phương Bắc nhiều, thời tiết dễ chịu vô cùng.
Một hôm vào lúc xế chiều, Lâm Xuyên trở về, nhìn thấy trong hồ bơi ở sân nhà mình là một bóng hình yêu kiều đang uyển chuyển bơi lội, nhanh nhẹn như một chú cá.
Nước trong bể bơi ấm áp.
Lâm Xuyên đứng bên bể bơi, nhìn bạn gái mình bơi từ phía đối diện qua. Cuối cùng, cô ngẩng đầu khỏi mặt nước, hất mái tóc ướt.
Cô mặc một bộ đồ bơi màu trắng, vải không nhiều. Mái tóc dài ướt sũng dán vào má, những giọt nước lăn dọc theo tóc và gò má cô. Làn da cô trắng đến mức như phát sáng.
Lâm Xuyên hoàn toàn bị thu hút bởi cô bạn gái xinh đẹp của mình.
Đường Nguyệt Thư phát hiện ra anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Anh về rồi à?”
Anh quỳ xuống bên hồ, tay m*n tr*n gương mặt của cô rồi cười khẽ: “Em bơi lâu chưa, bây giờ lên được chứ.”
Sau khi Đường Nguyệt Thư gật đầu, Lâm Xuyên lấy khăn tắm khoác lên người cô.
Dù sao bây giờ không phải tháng sáu tháng bảy, Lâm Xuyên ôm cô đi về phía nhà.
Sau khi tắm nước nóng, sấy tóc khô, Đường Nguyệt Thư mặc đồ ở nhà thoải mái, nhẹ nhàng ngồi lên đùi Lâm Xuyên. Lâm Xuyên vẫn tập trung xem điện thoại, không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn giơ tay trái ra đỡ lấy eo cô.
Sau khi tắm xong, cả người bạn gái anh thơm phức.
Dạo này Đường Nguyệt Thư thích nhìn Lâm Xuyên mặc vest. Thật sự quá đỗi đẹp trai.
Ở trong lòng anh, cô nghịch chiếc cà vạt, rồi liên tục làm mấy trò mờ ám, lúc thì nghịch cà vạt, lúc thì cởi cúc áo, lúc lại nghịch tay.
Khi cô hôn xuống làn da ngay dưới xương quai xanh của Lâm Xuyên, rõ ràng cảm nhận được anh khẽ hít vào một hơi.
“Làm gì thế?”
Đường Nguyệt Thư: “Để lại dấu hickey cho anh.”
Lâm Xuyên: “… Cứ việc.”
Anh thích lắm, chỉ là cảm thấy hơi giày vò.
Đường Nguyệt Thư không biết Lâm Xuyên đã đặt điện thoại xuống từ lúc nào, chỉ thấy anh đưa tay chủ động kéo lỏng cà vạt, rồi cởi thêm một cúc áo.
“Bên này cũng thêm một cái nữa nhé?”
Cô bé thích giở đủ trò với anh.
Nhìn dấu hôn đối xứng kia, Đường Nguyệt Thư cảm thấy khá hài lòng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Xuyên. Trong mắt anh, d*c v*ng gần như trào ra ngoài.
Lâm Xuyên hôn cô.
Đối với đôi người yêu mà nói, chuyện hôn nhau đã quá đỗi quen thuộc, nhưng lần nào cả hai người họ cũng hôn đến mức khó mà cách xa.
Khi Đường Nguyệt Thư chạm tay vào thắt lưng thì bị anh đè lại.
“Anh làm gì vậy?” Đường Nguyệt Thư nghi hoặc nhìn anh.
“Anh mới là người cần hỏi em làm gì. Thành thật chút đi.” Lâm Xuyên nói.
Đường Nguyệt Thư: “Ồ.”
Lâm Xuyên: “…”
Đường Nguyệt Thư cũng chỉ thành thật ngoài miệng.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay chẳng biết nặng nhẹ của bạn gái: “Em đúng là chỗ nào cũng dám sờ. Đừng nghịch nữa, đàn ông không chịu được trêu chọc đâu.”
Anh cảm thấy mình và cô bé không chênh lệch nhau là bao, nhưng hiện tại cô vẫn còn là sinh viên, trong khi anh thì đã đi làm được một thời gian khá dài rồi.
Giữa hai bên có sự khác biệt.
Đường Nguyệt Thư nhìn anh nói: “Có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường mà. Hay anh ngại?”
Lâm Xuyên: “Hai năm nữa chúng ta bàn lại vấn đề này.”
Hai năm nữa sao?
Còn phải chờ lâu như vậy.
Cô bé ngồi thẳng dậy, áp sát lại gần rồi thì thầm bên tai anh: “Nhưng em thường xuyên nghĩ về anh lắm…”
Hai chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, Lâm Xuyên đã đưa tay che miệng cô lại.
Đôi mắt xinh đẹp trợn trừng nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Lâm Xuyên buông tay ra, lại nghe thấy bạn gái nói: “Nếu anh không thích, lần sau em sẽ không nghĩ tới anh nữa.”
Nhiều người thường có một đối tượng tưởng tượng khá mơ hồ, trong khi đối tượng tưởng tượng của một số người khác lại rất cụ thể.
Sau khi nghe câu ấy, Lâm Xuyên nhìn chằm chằm cô bé một lúc lâu, đột ngột lên tiếng: “Không nghĩ đến anh, vậy em định nghĩ đến ai?”
Đâu nhất thiết phải nghĩ đến một người cụ thể nào.
Đường Nguyệt Thư còn chưa kịp đáp lời, Lâm Xuyên đã đứng dậy, bế thốc cô lên rồi đi về phía phòng ngủ.
Tuy cô sống ở chỗ Lâm Xuyên, nhưng hai người không ngủ chung một phòng.
Đường Nguyệt Thư bị đặt xuống giường. Lâm Xuyên cúi người hôn cô.
Tay anh cứ quanh quẩn ở eo cô, Đường Nguyệt Thư cảm nhận được điều đó. Cô hơi sợ sệt, khẽ cựa mình. Lâm Xuyên lúc này trông thật xa lạ.
Bấy giờ, trong căn phòng này của Đường Nguyệt Thư, ánh sáng khá mờ ảo, đến nỗi cả hai cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương, nhưng dường như việc không nhìn rõ cũng chẳng sao cả.
Đường Nguyệt Thư có một cuốn sách vốn được đặt ở đầu giường để đọc trước khi ngủ, giờ lại bị cô vô ý làm rơi xuống đất. Cô định cúi xuống nhặt thì bị Lâm Xuyên giữ lại.
“Giờ này mà em còn để ý đến một cuốn sách sao?” Anh hỏi.
Đường Nguyệt Thư vẫn có chút cứng miệng: “Kiến thức là sự tiến bộ của nhân loại…”
Cô còn chưa nói lung tung xong, đã bị Lâm Xuyên chặn miệng. Anh cười khẽ nói: “Chúng ta học chút kiến thức khác nhé?”
Cô im bặt, hàm răng cắn chặt môi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Anh cúi đầu hôn cô.
Chỉ từ ánh mắt cũng có thể cảm nhận được khao khát cô dành cho anh, điều này còn khiến anh thấy phấn khích hơn cả việc h*m m**n của bản thân được thỏa mãn.
Đường Nguyệt Thư quá non nớt, câu “vừa gà vừa thích chơi” chính là để nói về cô.
Lâm Xuyên cũng chẳng có kinh nghiệm gì, nhưng anh lại rất có năng khiếu, theo bản năng đã biết phải tìm tòi ra sao.
“Run cái gì?” Lâm Xuyên hỏi cô.
Nước mắt của cô bé cũng tuôn ra, cô không diễn tả nổi cảm giác đó.
Lâm Xuyên ngắm nhìn cô bạn gái nhỏ của mình với hàng mi ươn ướt, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.
Sau khi gần như đã quen dần, Đường Nguyệt Thư mở mắt nhìn Lâm Xuyên, không hề biết rằng ánh mắt của mình lúc này mời gọi đến nhường nào.
Lâm Xuyên không kìm được lòng lại cúi xuống hôn cô.
Kết quả là cô bạn gái nhỏ của anh rất nghĩa khí, không phải chỉ biết chỉ nghĩ cho riêng mình.
Lâm Xuyên không ngăn cản, nhìn cô vừa nhát gan lại vừa thích thú thử nghiệm, đáng yêu chết đi được.
…
Xong việc, cô bé bỗng nhớ lại cảnh vừa rồi, kêu lên một tiếng rồi lật người trùm chăn kín đầu.
Lâm Xuyên mặc quần áo xong, đi rửa tay rồi quay lại lấy khăn mặt ẩm, nhẹ nhàng kéo tay bạn gái từ trong chăn ra lau chùi cho cô.
“Đừng có trùm chăn kín mít nữa, xuống lầu ăn cơm thôi.” Lâm Xuyên nói.
Yêu đương chính là như vậy, đôi khi trong đầu chẳng có mấy thứ đứng đắn.
Trước Tết, Đường Nguyệt Thư đến gặp vợ chồng bà Trần. Chuyện họ yêu nhau vẫn chưa nói cho phụ huynh biết.
Lâm Xuyên trơ mắt nhìn mình vừa mới được lên chính thức chưa bao lâu lại trở thành bí mật.
Quan trọng là bà Trần không biết chuyện, còn lấy điện thoại ra lật ảnh giới thiệu cho cô bé những cậu con trai ưu tú của các chị em bạn dì.
“…”
Chuyện này vẫn phải trách Lâm Xuyên. Trước đây anh đã nghiêm túc nói với ba mẹ, đừng nhầm lẫn anh với Lâm Xuyên kia, bởi vậy cũng đã từng đề cập đến Đường Nguyệt Thư.
Thế nên mẹ anh giới thiệu người yêu cho con gái nuôi cũng là hợp tình hợp lý.
Cảm giác gậy ông đập lưng ông lại ập đến.
Điều này cũng dẫn đến việc, sau này khi Lâm Xuyên nói với ba mẹ về chuyện tình cảm của mình, đã bị hai người cười rất lâu.
Tuổi già rồi, chỉ thích xem chút chuyện cười của con trai thôi.
***
Mối quan hệ của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên tiến triển từng bước một. Họ quen nhau đã nhiều năm, rất nhiều chuyện không cần phải thăm dò, gia đình hai bên đều biết rõ gốc gác của nhau.
Chỉ có điều hơi phiền một chút là phần lớn thời gian Lâm Xuyên chỉ muốn ôm và hôn cô, lúc này anh lại trở thành chính nhân quân tử rồi.
Tối sinh nhật 20 tuổi của Đường Nguyệt Thư, Lâm Xuyên bế bạn gái vẫn còn mặc lễ phục đến trước một tấm gương trong phòng ngủ, dưới đất trải một tấm thảm mềm mại. Anh ôm cô từ phía sau, hình ảnh hai người ôm nhau ngồi đó.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc đầm lễ phục ngắn bằng sa tanh màu trắng tinh, vô cùng đơn giản, nhưng bản thân cô đã đủ rực rỡ rồi.
“Không phải nói bình thường sẽ nghĩ đến anh sao?” Lâm Xuyên khẽ hôn lên cổ cô, đối mặt với cô trong gương, “Cho anh xem em nghĩ thế nào được không?”
Anh biết cách quyến rũ bạn gái mình.
…
Đường Nguyệt Thư khóc đến mức khiến người ta phải động lòng thương xót. Không biết từ lúc nào Lâm Xuyên đã nắm lấy tay cô, từng chút một khám phá.
Cuối cùng anh nhìn chằm chằm vào gương một lúc lâu, rồi bế thốc người lên ném xuống giường.
Cô thật sự rất xinh đẹp.
Lúc Lâm Xuyên cúi đầu hôn cô, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo.
“Em mua khi nào vậy?” Anh hỏi.
“Em không mua được sao?”
Đương nhiên là được.
Không lâu sau đó, cô bé lại khóc: “Lâm Xuyên, anh bắt nạt em!”
Lâm Xuyên cười khẽ: “Thế này mà gọi là bắt nạt à?”
Anh hôn lên cơ thể cô, khẽ dỗ dành: “Thả lỏng chút đi, em đau anh cũng đau.”
***
Có lẽ vì sau khi tỏ tình năm 18 tuổi, cô bé đã tuyên bố sẽ không gọi anh một tiếng anh trai nào nữa, nên đến tận bây giờ, dù Lâm Xuyên có dỗ dành thế nào cũng không nghe được tiếng “anh Lâm Xuyên” ấy.
Đúng là tự làm tự chịu.
Nhưng con người cứ thích tự làm khổ mình như vậy, trước đây lúc thường xuyên nghe được thì không thấy gì, bây giờ không nghe được nữa thì lại càng nhớ nhung.
Lâm Xuyên đi Paris công tác, hỏi bạn gái có muốn gì không. Cô nói có hai chiếc túi xách trong nước vẫn luôn hết hàng, nếu anh tìm được thì mua.
Lâm Xuyên ở đầu dây bên kia cười nói: “Gọi một tiếng anh nghe xem nào, anh nhất định sẽ mang về cho em.”
Bạn gái của anh: “Thích thì mua, không mua thì thôi.”
“…”
Chỉ là hai cái túi thôi mà, không đủ để cô chủ nhà họ Đường tự vả mặt mình đâu.
Cuối cùng túi xách cũng mua về được, Lâm Xuyên chỉ vớ được một nụ hôn, bạn gái đều bằng lòng gọi anh bằng nhiều xưng hô khác, chỉ là không chịu gọi anh.
Cô đúng là một đứa bướng bỉnh.
Lần thực sự khiến cô chủ nhà họ Đường hạ mình gọi một tiếng “anh” đó là vào học kỳ hai năm ba đại học của cô.
Mỗi năm Đường Nguyệt Thư đều thực tập ở Đường thị một thời gian. Cô đã làm việc ở các phòng ban khác nhau, tiếp xúc với các dự án khác nhau, đều bắt đầu từ một nhân viên nhỏ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi tốt nghiệp, với lý lịch của cô thì dù có chính thức vào làm trong Đường thị cũng không thành vấn đề.
Năm tư không có nhiều môn học, năm này đoán chừng cô vẫn luôn thực tập ở Đường thị.
Một vài người thông minh có thể đoán ra thân phận của cô.
Đường Nguyệt Thư tiếp xúc với một vài dự án. Cô cảm thấy một số dự án do cậu em vợ hiện tại của ba ruột cô phụ trách không ổn lắm.
Đương nhiên ngay từ đầu cô cả nhà họ Đường đã nhắm đến mục đích đuổi người đó ra khỏi công ty. Cái người tên Chu Khâm đó không biết đã nhồi nhét quan niệm gì cho chị gái mình, tóm lại là ánh mắt Chu Ngọc nhìn đứa con gái riêng này luôn mang theo sự kiêng dè.
Sợ cô giành đồ với Đường Duẫn Tường chăng.
Nào ngờ trong mắt Đường Nguyệt Thư, đứa em trai nhỏ hơn cô mười mấy tuổi này mới là kẻ cướp.
Đến trước đến sau, không có lý do gì cô phải nhượng bộ.
“Anh Lâm Xuyên.” Cô bé mặc váy ngủ trực tiếp ngồi nghiêng trên đùi anh.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi này, Lâm Xuyên có một thoáng mơ hồ.
Nhưng vẫn còn chút lý trí.
“Có chuyện muốn nhờ anh à?”
Lại một tiếng gọi dịu dàng khe khẽ: “Anh Lâm Xuyên.”
Lâm Xuyên: “… Nói anh nghe thử xem trước đã.”
Đường Nguyệt Thư kể sơ qua tình hình và suy nghĩ của mình cho Lâm Xuyên nghe.
“Anh dạy em làm thế nào là tốt nhất đi.”
Lâm Xuyên ôm cô, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Một người đã dám giở trò trong hợp đồng và sổ sách thì thường không chỉ vì tham tiền. Ông ta là em vợ của ba em. Nếu ba em thật sự muốn bồi dưỡng con trai, vậy thì sớm muộn gì tiền đồ của người cậu này cũng xán lạn. Vậy mà ông ta vẫn ra tay với chút lợi nhỏ này, chứng tỏ tầm nhìn thiển cận.”
“Tham tài háo sắc, hai thứ này thường không tách rời nhau. Em đi điều tra những người xung quanh ông ta xem, biết đâu lại có thu hoạch.”
Lâm Xuyên thơm một cái lên má bạn gái, nói tiếp: “Không cần tự điều tra đâu. Ông ta đi cửa sau vào công ty, lại thăng tiến nhanh như vậy thì chắc chắn đã cản đường người khác. Tung chút tin đồn ra ngoài thì sẽ có người khác xử lý ông ta, em đừng dính vào. Sau khi tốt nghiệp em có thể đảm nhận vị trí gì trong công ty, một năm thực tập này rất quan trọng, đừng vì cái nhỏ mà mất cái lớn.”
Đường Nguyệt Thư làm theo lời bạn trai nói. Kỳ nghỉ hè của cô còn chưa kết thúc, quả nhiên Chu Khâm đã xảy ra chuyện.
Cưỡng h**p.
Trước đây ông ta có một nữ trợ lý. Có lần sau khi đi xã giao cùng ông ta thì cô gái này say rượu, trong tình trạng bất tỉnh đã bị ông ta làm nhục trong xe.
Ban đầu, dưới sự uy h**p dụ dỗ của ông ta, người ta không chọn báo cảnh sát. Nhưng có một thời gian công ty đầy rẫy tin đồn thất thiệt, hơn nữa Chu Khâm thường xuyên quấy rối, cô ấy không chịu nổi áp lực đã xin nghỉ việc.
Kết quả gần đây ông ta lại tái phạm, động tay động chân với một thực tập sinh mới đến. Người ta không nhịn ông ta, trực tiếp mắng chửi. Chu Khâm lại bới móc lỗi trong công việc của thực tập sinh, muốn sa thải cô ấy. Chuyện này ầm ĩ đến mức mấy phòng ban khác đều biết. Nhân phẩm là thứ khó nói, ông ta lại là em vợ của chủ tịch, không ai muốn dính vào chuyện xui xẻo này.
Tiếc là ông ta cũng không phải người thông minh gì cho lắm, bình thường quen lái chiếc xe của mình, lại quên mất đó là xe của công ty.
Một hôm Chu Khâm không đến công ty, xe bị một phòng ban khác trưng dụng, cũng vì thế mà video trong camera hành trình được lấy ra xem.
Nữ trợ lý đã nghỉ việc trước đó cầm bằng chứng đến đồn cảnh sát báo án, Chu Khâm bị bắt, lần này thì chuyện ầm ĩ đến mức ai cũng biết.
Đương nhiên phía sau chuyện này chắc chắn có người đứng ra chỉ đạo. Sau khi Chu Khâm bị bắt, những vấn đề trong các dự án mà ông ta phụ trách cũng bị người ta vạch trần.
Đường Nguyệt Thư về nhà nhìn thấy Chu Ngọc tức đến phát hỏa, lão Đường thì lại lạnh mặt. Đường Duẫn Tường chỉ mới mấy tuổi, không biết lựa lúc mà khóc lóc khiến người ta phiền lòng.
Cô về nhà cũng không phải để thêm dầu vào lửa, mà là để nhắc nhở lão Đường bây giờ ông nên làm gì.
Vốn dĩ Chu Khâm có quan hệ họ hàng với ông đã đủ nhạy cảm rồi, bây giờ ông lại ra tay giúp đỡ cậu em vợ chạy chọt quan hệ thì dư luận bên ngoài sẽ không hay ho gì.
Danh tiếng của một doanh nghiệp rất quan trọng.
Còn việc mấy người Chu Ngọc có muốn bỏ tiền ra để xin hòa giải hay không, Đường Nguyệt Thư không quan tâm.
Lúc người ta báo cảnh sát là vì lợi ích, bây giờ có lập trường của riêng mình. Đường Nguyệt Thư nghe nói cô gái đó đã phải uống thuốc chống trầm cảm một thời gian, khả năng thay đổi lời khai bây giờ không lớn.
Dù có phải vào tù hay không, Chu Khâm cũng đã hết thời ở Đường thị, không ai chào đón ông ta quay lại nữa.
Không lâu sau đó sẽ có người thay thế vị trí của ông ta.
Tâm trạng Đường Nguyệt Thư rất tốt, thế là hôm đó Lâm Xuyên đến Bắc Kinh, vừa vào cửa đã nhận được một nụ hôn nồng nhiệt.
Cho nên vẫn phải làm việc cho tốt, những kinh nghiệm hơn cô mấy năm của anh vẫn có thể giúp đỡ bạn gái, khiến người ta cảm thấy rất thành tựu.
Lâm Xuyên được bạn gái khen ngợi bằng những lời hay ý đẹp này đến mức có chút lâng lâng.
Năm tư đại học, Đường Nguyệt Thư thực tập ở Đường thị, năng lực của cô dần dần bộc lộ. Cấp trên trực tiếp không biết thân phận của cô cũng tận tình hướng dẫn cô, mong rằng sau khi cô bé tốt nghiệp có thể được nhận chính thức vào Đường thị, trở thành cánh tay đắc lực của mình.
Thế nhưng sự thật là, Đường Nguyệt Thư vừa tốt nghiệp đại học đã hóa thân thành sếp của sếp cũ.
“…”
Có phải công chúa của chủ tịch hơi kín tiếng quá rồi không?
Đường Nguyệt Thư làm việc ở công ty nhà mình rất tốt, cô khá thích nghi.
Thậm chí cô còn có thể tranh thủ thời gian đi đầu tư vào các ngành nghề khác.
Lâm Xuyên là một người thầy rất tốt, những lúc Đường Nguyệt Thư rơi vào bế tắc, anh sẽ gợi ý vài câu.
Sau này hai người không cố ý che giấu tình cảm nữa, đương nhiên lão Đường cũng biết.
Ở những dịp khác khi gặp ông, Lâm Xuyên cũng gọi là bác.
Thái độ này đủ cho thấy anh hướng đến mối quan hệ lâu dài.
Hai năm sau khi Đường Nguyệt Thư tốt nghiệp, cô và Lâm Xuyên thỉnh thoảng cũng chạm mặt nhau trên bàn tiệc xã giao, cô trưởng thành rất nhanh.
Năm Đường Nguyệt Thư 25 tuổi, cô được thăng chức, ra ngoài cũng trở thành người được gọi là “sếp Đường”.
Cùng năm đó, Lâm Xuyên cầu hôn cô.
Đường Nguyệt Thư ở một không gian thời gian khác nói với anh rằng, giữa cả hai thì cô cầu hôn trước.
Ít nhiều gì Lâm Xuyên cũng có chút h*m m**n thắng thua kỳ lạ, bởi vậy anh tự lên kế hoạch cho một màn cầu hôn.
Lúc đó Đường Nguyệt Thư vẫn còn rất trẻ, nhưng rõ ràng cô cũng khác với bản thân ở một không gian thời gian khác. Trước khi trở thành người yêu, cô và Lâm Xuyên đã có mối quan hệ giống như gia đình.
Quả thực gia đình ruột thịt từng khiến cô cảm thấy đau lòng, nhưng Lâm Xuyên và ba mẹ anh lại cho cô biết rằng, thực ra giữa các gia đình trên thế giới này cũng không giống nhau.
Có điều, sau khi đồng ý lời cầu hôn, Đường Nguyệt Thư đã hỏi về một vấn đề mà cô thắc mắc từ rất lâu.
“Mặc dù có rất nhiều chuyện em đã không còn nhớ nữa, nhưng có một chuyện em vẫn luôn muốn hỏi anh.” Đường Nguyệt Thư vừa ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương trên tay vừa nói.
Tâm trạng Lâm Xuyên rất tốt: “Ừm?”
“Rốt cuộc Lâm Đại Tráng là ai vậy?” Ký ức năm 13 tuổi còn sót lại đến tận bây giờ, những gì cô còn nhớ không nhiều, nhưng Đường Nguyệt Thư vẫn nhớ trước đây Lâm Xuyên nói đó là anh trai của anh.
Nhưng anh là con một.
Đột nhiên nghe cô hỏi về người này, Lâm Xuyên cũng ngẩn ra một lúc. Có điều bây giờ anh cũng không cần thiết phải giấu giếm cô nữa.
“Anh với anh ta có giống nhau không?”
Đường Nguyệt Thư nhìn chằm chằm vào mặt anh, thành thật gật đầu. Nếu không giống, ban đầu cô cũng sẽ không cho rằng họ là anh em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thế là Lâm Xuyên chia sẻ với cô kỳ ngộ của mình năm 18 tuổi.
Đường Nguyệt Thư nghe mà thấy hoài nghi nhân sinh.
“Ý của anh là anh ta là anh của năm sau? Rồi lúc đó cố ý vì em nên anh ta mới mở một cửa hàng ở cổng trường?”
Nhắc đến cửa tiệm đó, tính đến nay cũng đã khoảng mười hai năm rồi. Ban đầu, cửa hàng ấy chỉ bán đồ ăn vặt, đối tượng phục vụ chủ yếu là học sinh. Về sau, thời gian đổi thay, giá nhà đất trong khu vực cũng ngày một tăng, thế là cửa tiệm nhỏ đó đã thay đổi loại hình dịch vụ mấy lần, mang lại cho Lâm Xuyên một khoản lợi nhuận vô cùng đáng kể.
Có điều khoảng mấy năm trước, khi kinh tế có chút suy thoái, Lâm Xuyên đã thu mua lại toàn bộ khu đất và các cửa hàng ở đó, xây dựng thành khu nhà ở gần trường học.
Các cơ quan liên quan quy định phải chuẩn hóa việc kinh doanh ăn uống ở cổng trường, khu nhà ở gần trường học được xây dựng đã quy hoạch các cửa hàng để kinh doanh.
“Sao, không tin à?” Lâm Xuyên cười nhìn cô.
Lâm Xuyên cho cô xem một tấm ảnh rất cũ, là ảnh anh chụp sau khi trở về.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vài tháng nữa bộ quần áo này sẽ được tung ra thị trường, là mẫu mới nhất mùa này của nhà L.”
Đường Nguyệt Thư liếc nhìn bộ quần áo, mấy thứ như logo quả thực không sai, kiểu dáng cũng là loại chưa từng thấy.
Vị hôn thê của anh khẽ lẩm bẩm: “Thảo nào cứ bắt được em đang trốn học mãi…”
Lâm Xuyên: “…”
Thực ra cũng chẳng phải là tin hay không tin, Đường Nguyệt Thư tin chắc ký ức của mình không sai sót. Trong cuộc đời cô quả thực đã từng xuất hiện một người đàn ông như vậy. Không chỉ cô, mà những người bạn học cấp hai hiếm hoi còn giữ liên lạc cũng nhớ anh ta, bao gồm cả Giang Thanh Dã.
Mà người đàn ông đó cũng như thể bốc hơi khỏi nhân gian, không bao giờ xuất hiện nữa.
“Vậy anh cũng gặp một em khác à? Cô ấy thế nào?”
Lâm Xuyên cười nói: “Cô ấy cũng là sếp Đường, có điều nghe nói cô ấy từng đi Paris học thạc sĩ, chuyên ngành đại học cũng không giống của em lắm. Cô ấy tự khởi nghiệp một thương hiệu thời trang, họ quen nhau ở Paris.”
Anh không thể không thừa nhận rằng mình phải cảm ơn Lâm Đại Tráng, nhờ đó anh mới có cơ hội nhìn người yêu lớn lên.
Gặp nhau sớm hơn rất nhiều năm.
“Vậy cô ấy giỏi thật, không hổ là em!”
Mặc dù không phải là chuyện mình làm, nhưng cô cũng thấy vinh dự lây.
Lâm Xuyên nói: “Anh cũng có một câu hỏi vẫn luôn muốn hỏi em.”
Đường Nguyệt Thư: “?”
“Món ăn anh nấu với món của anh ta nấu, rốt cuộc ai nấu ngon hơn?”
“…”
Làm sao mà cô nhớ được món ăn của Lâm Xuyên kia có vị gì chứ?
Lâm Tiểu Xuyên này đúng là đang cố tình gây sự mà!
***
Cuộc sống sau hôn nhân của Đường Nguyệt Thư cũng khá tốt, Lâm Xuyên và cô đều ở cả Bắc Kinh lẫn Hong Kong.
Bà Trần rất vui mừng, dù sao con trai bà cũng kết hôn sớm hơn người kia.
Có điều trước khi kết hôn, có lần Lâm Xuyên đi công tác, trên đường nhặt được một chú chó Samoyed không biết là đi lạc hay bị bỏ rơi, đưa đến bệnh viện thú y chữa trị xong rồi bao chuyên cơ đưa về Bắc Kinh.
Hai người họ cũng trở thành người nuôi chó.
Sau khi chó được chăm sóc tốt, lông xù lên rất nhiều, sờ vào rất thích.
Lúc kết hôn, chú chó còn làm một chú cún thông minh mà ngậm nhẫn lên sân khấu.
Vào mùa đông năm đầu tiên sau khi hai vợ chồng kết hôn, lúc Đường Nguyệt Thư dắt chó đi dạo, chú cún thông minh đã lôi hai chú mèo con sơ sinh đang run lẩy bẩy vì lạnh từ trong thùng rác ra, còn tha đến trước mặt Đường Nguyệt Thư.
“…”
Có chó rồi lại có cả mèo.
Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư nửa đêm không ngủ, chăm sóc đàn con cùng với chú cún.
Sau đó, hai con mèo cũng được nuôi sống thành công. Chúng rất quấn người, thích ngủ cùng họ.
Mèo ngủ trên giường, chó cũng đòi ngủ trên giường.
Một con chó to như vậy.
Chiếc giường lớn hai mét mà ngủ vừa khít.
Ngày nào Lâm Xuyên cũng phải giảng giải đạo lý với ba đứa nhỏ, nói rằng chúng nó đang ảnh hưởng đến đời sống về đêm của ba mẹ.
Một buổi tối nọ, Lâm Xuyên ném hết cả chó lẫn mèo ra ngoài, chuyên tâm ân ái với vợ.
Khoảng thời gian này, vì công việc và đủ các lý do khác mà hai người họ không được ở bên nhau tử tế, lúc này ngay cả nụ hôn cũng trở nên gấp gáp.
“Vợ ơi, nhìn anh này.”
Hốc mắt Đường Nguyệt Thư phủ một lớp sương mờ, bây giờ đang giữa lúc lưng chừng. Cô thúc giục Lâm Xuyên nhanh lên, anh lại cứ cố tình lề mề vào lúc này.
Cô không vui, giơ chân đá nhẹ anh một cái, bị anh nắm lấy cổ chân hôn lên bắp chân một cái.
“…”
Sau đó lúc sắp ngủ, Đường Nguyệt Thư mơ màng nghe thấy Lâm Xuyên khẽ nói bên tai: “Bé trăng nhỏ, anh yêu em.”
Đường Nguyệt Thư theo bản năng đáp lại: “Biết rồi, Tiểu Xuyên.”
Lâm Xuyên cười một tiếng. Vừa rồi cô bị anh dỗ dành gọi mấy tiếng “anh Lâm Xuyên”, bây giờ thì muốn chiếm lại lợi thế bằng lời nói đây mà.
“Có hài lòng với sự phục vụ của Tiểu Xuyên tối nay không, sếp Đường?” Lâm Xuyên hôn lên má cô một cái: “Lần sau đến còn gọi anh nữa không?”
Anh lại diễn rồi.
Đôi khi Đường Nguyệt Thư cảm thấy chồng mình đúng là kiểu bên ngoài rụt rè, bên trong cuồng nhiệt.
Ngày thường ở bên ngoài thì lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, nghiêm túc chỉnh tề.
“Gọi, gọi, gọi, lần sau chuộc thân cho anh.”
Người Trung Quốc có cái máu cứu vớt phong trần ăn sâu vào trong xương tủy.
Lâm Xuyên cười không ngớt, ôm lấy bà xã thơm tho ngủ, chẳng thèm để ý đến đám chó mèo bên ngoài lại bắt đầu đánh nhau.
Dù sao thì lần nào cũng chỉ là đùa giỡn, con chó to như vậy, bị mèo con ngoạm một cái thì cũng chỉ dính chút nước bọt, còn mèo con thì vớ được mấy sợi lông chó.
Một cuộc sống thật đáng yêu.