Bến Trăng - Hỷ Phúc

Chương 112: Ngoại truyện: Nhật ký thăng cấp của Lục Kỳ An.




Lục Kỳ An vốn là một cậu ấm nhà giàu đã ăn diện bóng bẩy từ bé, không thiếu tiền cũng chẳng thiếu phụ nữ.

Nhưng gia đình giáo dục cũng không tệ, mặc dù anh ta luôn thuộc kiểu săn sóc dịu dàng với tất cả mọi người, nhưng mỗi lần yêu đương đều chỉ yêu một người.

Chủ yếu là cân nhắc đến vấn đề sức khỏe thể chất và tinh thần.

Còn một điểm nữa là cậu chủ Lục không muốn lên báo Hong Kong, đám phóng viên chết tiệt đó tài năng đến mức khiến người ta phải sợ hãi.

Có lần sinh nhật, anh ta tổ chức tiệc trên du thuyền, mời không ít người lên cùng chung vui, trong đó còn có vài nam nữ minh tinh. Kết quả không biết đám paparazzi lấy tin từ đâu, cuối cùng tiêu đề lại viết là [XXX và nhiều nam nữ minh tinh khác vì muốn lấy lòng cậu ấm nhà giàu mà trình diễn cảnh…]

Cậu ấm nhà giàu: “…”

Mọi người ở trên du thuyền xuống nước bơi thì chẳng phải sẽ ướt sũng sao?

Làm như thể anh ta đã tổ chức cái tiệc quái đản gì trên du thuyền vậy.

Không có gì bất ngờ, cậu chủ Lục về nhà liền bị ba mình dạy dỗ cho một trận.

Anh ta và đám phóng viên viết linh tinh đó thật sự không đội trời chung.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Lục Kỳ An thực sự nghiêm túc với tình cảm là chuyện sau năm hai mươi lăm tuổi. Anh ta quen một cô gái cũng là người Hong Kong, gia thế của cô ấy kém hơn anh ta một chút, nhưng điều đó không quan trọng lắm. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp được một người phụ nữ khiến mình phải tốn nhiều tâm tư đến vậy.

Lúc theo đuổi đã dốc hết tâm tư, khi yêu cũng rất nghiêm túc. Nếu thuận lợi, có lẽ anh ta đã kết hôn với đối phương. Nhưng bạn gái cũ của cậu chủ Lục không ít, thỉnh thoảng trên bàn tiệc xã giao cũng có thể gặp vài người muốn nối lại tình xưa.

Những người yêu cũ chia tay trong hòa bình, khi gặp lại cũng không thể nào như nước với lửa. Điều này khiến cô gái kia không vui, Lục Kỳ An cũng đã thay đổi.

Kết quả sau đó, cô gái kia nói muốn đi du học, đòi chia tay với anh ta.

Lục Kỳ An níu kéo không thành. Một thời gian sau, anh ta ra nước ngoài thăm bạn gái cũ thì người ta đã có một người yêu nữ, tay trong tay, ngọt ngào thắm thiết.

Đối mặt với sự níu kéo của Lục Kỳ An, người ta nói người phụ nữ tóc ngắn, mắt xanh tóc vàng bên cạnh mới là tình yêu đích thực của mình.

Cậu chủ Lục gặp cú sốc nặng nề, trở về suy sụp một thời gian dài.

Sống dở chết dở.

Chính trong khoảng thời gian này, người anh em tốt nhất của anh ta là Lâm Xuyên đã đi Paris công tác, đi suốt hai tháng.

Thế là những kẻ ngốc khác bị lôi đến uống rượu cùng với cậu chủ Lục.

Có điều đôi khi lại không gọi được mấy người có thể cùng uống rượu với mình. Đương nhiên người muốn uống cùng anh ta thì nhiều vô kể, nhưng giữa những người đó vẫn có sự khác biệt.

Một buổi tối nọ, cậu chủ Lục uống rượu một mình ở quầy bar, bắt gặp một người đàn ông trung niên đang động tay động chân với một cô bé trông như học sinh cấp ba. Lục Kỳ An nổi máu anh hùng, bèn ra tay giải quyết rắc rối này giúp cô bé.

Sau đó, cô bé thấy anh ta uống hơi say, rất quan tâm hỏi có cần gọi taxi đưa anh ta về nhà không.

Lục Kỳ An uống nhiều nên nói hơi nhiều, lải nhải với cô bé cả buổi trời rằng học sinh cấp ba không nên đến quán bar, nhất là khi đi một mình.

Mặc dù hồi cấp ba, anh ta tuyệt đối không phải loại tốt đẹp gì.

Mi mắt cô bé cong cong, cười rất xinh, khá giống nhân vật trong thế giới truyện tranh, tuyệt đối là kiểu người tình trong lòng đa số các chàng trai otaku.

Đi đâu chơi không tốt, lại đến quán bar.

Haizz.

Cô ấy cũng thật là may mắn khi gặp được người tốt như anh ta.

Cậu chủ Lục còn bảo tài xế đưa cô bé về nhà.

Kết quả mấy ngày sau anh ta lại gặp nữ sinh cấp ba đó ở công ty của đối tác. Cô bé mặc một bộ vest nữ thông thường, trông rất tháo vát khi phân công công việc cho cấp dưới.

Lúc này Lục Kỳ An mới biết quý cô có ngoại hình cực kỳ dễ gây hiểu lầm này đã hai mươi lăm tuổi, là một lập trình viên, lại còn là tổ trưởng, thuộc loại có mấy người dưới quyền.

Một cô gái trẻ có năng lực làm việc khá tốt.

Khoảng thời gian đó, đúng lúc Lục Kỳ An có hợp tác với công ty này, mà anh ta lại có tính cách kiểu săn sóc dịu dàng với mọi người.

Mối liên hệ của anh ta với cô gái đó cứ thế mà ngày càng sâu sắc hơn.

Thật lòng mà nói, Lục Kỳ An chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích kiểu con gái thế này. Các cô bạn gái cũ của anh ta, nếu khái quát chung chung thì đều thuộc phong cách chị đại cao ráo, quyến rũ.

Hân Hân họ Kha, nhưng thường ngày Lục Kỳ An thích gọi thẳng tên cô ấy hơn.

Hân Hân trông không hề thấp, thực ra chiều cao 1m64 cũng ổn, chỉ có điều cô ấy lại sở hữu một gương mặt trẻ con, ngoại hình non nớt quá mức, vóc dáng lại rất đẹp.

Lục Kỳ An cảm thấy trước đây mình miêu tả cô ấy là người tình trong mộng của đa số các chàng trai otaku hoàn toàn không hề khoa trương.

Nhưng chuyện giữa đàn ông và đàn bà ấy mà, chỉ cần vừa mắt nhau thì rất dễ quấn lấy nhau thôi.

Lục Kỳ An và Hân Hân là lên giường trước.

Hôm đó anh ta uống hai ly, chỉ hai ly thôi, ý thức vẫn còn tỉnh táo.

Hân Hân không uống rượu, nhưng lại dìu anh ta lên khách sạn.

Sau này nhớ lại, Lục Kỳ An nghi ngờ mình đã bị cô gái này gài bẫy, cô ấy để ý đến anh ta nên mới chủ động quan tâm như vậy.

Cậu chủ Lục tuyệt đối không phải kiểu đàn ông vì có tiền và đẹp trai mà trở nên quá tự phụ.

Suy nghĩ của anh ta cũng có cơ sở cả.

Anh ta và Hân Hân bắt đầu yêu nhau.

Rồi khi anh ta dắt bạn gái mới đi gặp anh em, những người anh em vốn chẳng mấy hiền lành của anh ta đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta, họ nghi ngờ Lục Kỳ An cặp kè với trẻ vị thành niên.

“…”

Có điều, bạn gái mới vừa dịu dàng chu đáo, nói chuyện lại nũng nịu, ngoại hình cũng đáng yêu, anh ta chẳng có gì không hài lòng.

Cậu chủ Lục đối xử với bạn gái nào cũng rất hào phóng, mà sự hào phóng này lại không ngừng tăng tiến theo tuổi tác và khả năng tài chính của anh ta.

Anh ta không chỉ mua đủ loại túi xách, trang sức và quần áo mới cho bạn gái, thậm chí còn mua cả một căn biệt thự lớn tặng cô ấy, phong cách trang trí đều theo sở thích của bạn gái. Cô ấy thích màu hồng, anh ta cho nhà thiết kế thiết kế theo phong cách màu hồng.

Hong Kong tấc đất tấc vàng, lần hào phóng này của cậu chủ Lục quả là có chút hiếm thấy.

Mỗi lần bạn gái mặc đồ hay đeo trang sức anh ta tặng thì nhất định sẽ chụp ảnh hoặc quay video khoe với anh ta, thể hiện sự yêu thích một cách chân thật.

Lục Kỳ An được dỗ dành đến vui vẻ, đâm ra thích chơi trò thay đồ ngoài đời thực này.

Anh ta cứ mua liên tục, chất đầy cả tủ quần áo và hộp trang sức của bạn gái.

Hơn nữa, khi riêng tư Hân Hân lại rất táo bạo và nồng nhiệt. Cô ấy sẽ mè nheo bắt anh ta mua trang phục tình thú, xuống giường thì thỉnh thoảng còn tự tay nấu cơm cho anh ta.

Có điều, lần này anh ta yêu đương quá nghiêm túc, khiến trong nhà bắt đầu xôn xao.

Dù sao thì anh ta cũng đã dắt cô bạn gái nhỏ này đi gặp bạn bè không ít lần rồi. Thực ra gia đình của Kha Hân Hân rất bình thường, thậm chí có thể nói là không hoàn hảo. Một người cha bạo hành gia đình, ngoại tình, một người mẹ yếu đuối, và người từ nhỏ đã bị ghét bỏ vì là con gái là cô ấy.

Cô ấy cũng không phải người Hong Kong, chỉ đến đây làm việc mà thôi.

Lục Kỳ An có khả năng nâng đỡ cô ấy trở thành một người phụ nữ rất giàu có, ít nhất cũng có thể sống một cuộc sống sung túc.

Nhưng xét theo một vài vấn đề rất thực tế, anh ta không thể cưới cô ấy.

Tệ hơn nữa là Lục Kỳ An không có bản lĩnh và cứng rắn được như Lâm Xuyên, anh ta biết mình sẽ không kết hôn với cô bạn gái hiện tại.

Nhưng so với việc kết hôn, anh ta lại muốn an phận với hiện tại hơn.

Mãi cho đến khi anh ta đến tuổi ba mươi, gia đình rất sốt ruột, kiểu sốt ruột đến mức trực tiếp sắp đặt vị hôn thê cho anh ta.

Thậm chí còn diễn ra màn kịch đưa tiền cho bạn gái của anh ta để cô ấy rời đi.

Lục Kỳ An biết trước chuyện này, bèn nói với bạn gái: “Ba mẹ anh đưa bao nhiêu tiền em cũng đừng nhận. Em cứ báo số tiền cho anh, anh cho em gấp đôi.”

Lúc này, cô bạn gái đáng yêu của anh đã gần hai mươi tám tuổi, nhưng từ khi họ quen nhau thì gương mặt của cô ấy vẫn không hề thay đổi. Bây giờ nếu ăn mặc trẻ trung một chút ra ngoài, người ta còn tưởng cô ấy là sinh viên đại học.

Kết quả là trong lúc anh ta lơ là như vậy, gia đình đã đơn phương sắp đặt vị hôn thê cho anh, còn bạn gái thì nhận tiền của ba mẹ anh rồi bỏ đi mất.

?

Cô bạn gái siêu cấp vô địch đáng yêu của anh ta đâu rồi?

Lục Kỳ An nghĩ mãi không ra. Hân Hân nhắn tin chia tay cho anh ta rồi chặn số, xóa bạn luôn. Trong tin nhắn chia tay nói rõ ở bên anh chỉ là vì tiền, nếu ba mẹ anh ta đã đưa ra một số tiền lớn, anh ta lại sắp kết hôn thì hai bên cứ chia tay trong hòa bình vậy.

Chia tay trong hòa bình cái quỷ gì!

Nếu vì tiền thì phải bám lấy anh ta không buông mới đúng chứ.

Vậy mà người ta lại nói không tham lam, kiếm đủ rồi thì đi.

Nghĩ lại thì thực ra cũng có điềm báo trước. Khoảng thời gian đó giữa họ có chút không vui, Hân Hân bận rộn công việc, bận đến mức vô lý, ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có.

Sau khi chia tay, Lục Kỳ An biết được căn nhà mình tặng đã bị Hân Hân rao bán.

Anh ta sa sầm mặt tự bỏ tiền ra mua lại, rồi hỏi thăm tin tức của chủ nhà cũ từ bên môi giới, yêu cầu đối phương phải đích thân đến giao dịch.

Kết quả là người ta nói không bán cho anh ta nữa.

“…”

Sau đó Lục Kỳ An nghĩ bụng, tuy bản thân đã ngoài ba mươi nhưng ngoại hình không tệ, lại có tiền, kiểu phụ nữ nào mà anh ta không tìm được.

Rồi người anh em tốt của anh ta là Lâm Xuyên, nắm tay vị hôn thê đến uống rượu cùng anh ta.

Nói là đến bầu bạn, nhưng lời người ta nói cũng rất có lý.

“Cậu định kết hôn với cô ấy à? Nếu không định kết hôn thì người ta muốn chia tay cũng là chuyện bình thường. Chẳng lẽ cậu còn định đòi lại những thứ cậu tặng sao?” Lâm Xuyên hỏi.

Lục Kỳ An: “…”

Đương nhiên anh ta không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy, nhưng trong lòng lại dâng trào cảm xúc không cam tâm.

“Tôi đối xử với cô ấy không tốt sao? Muốn gì được nấy, tôi cũng đã nói với cô ấy chuyện vị hôn thê không phải là thật, vậy mà cô ấy không nói một tiếng đã bỏ đi. Tôi là loại người hèn hạ lắm sao?”

Khó khăn lắm mới nghiêm túc yêu đương được hai lần, cả hai lần đều bị đá.

Lâm Xuyên cũng im lặng. Cuối cùng hai mối tình dài nhất của Lục Kỳ An đều kết thúc như vậy.

Lần này còn vô lý hơn, thậm chí người ta còn không định chia tay trong hòa bình với anh ta nữa.

Mất liên lạc hoàn toàn.

Lâm Xuyên bóc một quả nho, đút thẳng vào miệng Đường Nguyệt Thư. Đường Nguyệt Thư dùng ánh mắt trao đổi với anh, một lát sau lại khẽ lẩm bẩm, hỏi Lục Kỳ An có bị ngộ độc rượu không.

“…”

Có điều đúng như lời Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư nói. Đây là chuyện riêng của Lục Kỳ An, họ không cần thiết phải quan tâm, cũng không có lý do gì để xen vào.

Một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, lại có tiền có thế. Nếu anh ta thật sự muốn tìm bạn gái cũ hỏi rõ lý do chia tay thì có vô số cách, không cần họ phải can thiệp.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Sau khi Hân Hân lặng lẽ biến mất nửa năm, Lục Kỳ An không những không buông bỏ được, mà còn càng nghĩ không thông.

Cậu chủ này đều không thèm để tâm đến những buổi đính hôn hay xem mắt do gia đình sắp đặt. Hơn nữa, anh ta cũng đã đến tuổi này rồi, chiêu bài cắt đứt nguồn kinh tế cũng không còn tác dụng nhiều với anh ta nữa.

Anh ta bắt đầu điều tra tung tích của Hân Hân.

Trong xã hội bây giờ, chỉ cần đã từng để lại dấu vết ở đâu đó thì đều có cách tìm ra, huống hồ Hong Kong cũng không lớn lắm.

Khi nhận được tin báo thực ra mấy tháng nay Hân Hân vẫn luôn ở Hong Kong, Lục Kỳ An hơi khó hiểu.

Mãi cho đến khi anh ta nhìn thấy người bạn gái cũ sắp sinh trong một bệnh viện tư nào đó.

Cậu chủ Lục biết được một vài sự thật khiến anh ta sốc nặng.

Đầu tiên, ban đầu người bạn gái cũ này của anh ta để ý đến anh ta, chẳng qua chỉ là muốn mượn t*nh tr*ng để sinh con.

Hơn nữa, còn vì anh ta có tiền có thế mà cô ấy đã do dự rất lâu, sợ anh ta đến giành con.

Ở các bệnh viện tư bên Hong Kong, việc chưa kết hôn mà sinh con không phải là vấn đề gì to tát. Cô ấy muốn cho con mình có hộ khẩu Hong Kong nên vẫn luôn ở lại đây.

Cô ấy biết bạn trai cũ thường lui tới những đâu. Trong trường hợp bình thường, việc tránh những cuộc gặp gỡ tình cờ hẳn là rất dễ dàng.

Hong Kong quả thực không lớn, nhưng cũng không đến mức vừa rẽ đã gặp nhau.

Hân Hân là một người phụ nữ thích trẻ con, nhưng cô ấy lại ghét hôn nhân, đến mức thà chết còn hơn phải nhắc đến chuyện kết hôn.

Nếu không phải tình cờ gặp Lục Kỳ An, mà cô ấy lại khá thích anh ta, có lẽ trước đó cô ấy đã sang Mỹ để chọn lựa t*nh tr*ng chất lượng rồi.

Gia đình Lục Kỳ An giàu sang quyền thế, việc cô ấy đường đột sinh con của đối phương quả thực không đúng, có lẽ cũng không công bằng lắm với đứa trẻ. Nhưng cô ấy cũng thuộc diện có tiền, có thể cho con một nền giáo dục không tệ trong khả năng của mình. Dù sao thì đứa trẻ vốn không thể lựa chọn xuất thân.

Con người vốn đã ích kỷ.

Cho dù ba ruột về mặt sinh học của đứa trẻ này rất giàu có, điều đó cũng chẳng liên quan gì đến hai mẹ con họ.

Hân Hân chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng một đứa trẻ để đạt được điều gì, cũng không cho rằng cuộc sống sau này mà mình sẽ mang lại cho con là tồi tệ.

Hơn nữa, ở một mức độ nào đó, cô ấy quả thực đã nhận tiền của ông bà nội đứa trẻ. Số tiền này không ít, cho dù đó là tiền cấp dưỡng thì cũng là một khoản rất lớn.

Thế nhưng, trong lần khám thai cuối cùng, cô ấy lại gặp phải người yêu cũ ở bệnh viện.

Lục Kỳ An không thể tin nổi nhìn vào bụng cô ấy. Những lời chất vấn vốn định nói ra hoàn toàn biến thành sự kinh ngạc.

Anh ta mất mấy phút để chấp nhận sự thật rằng sau nửa năm chia tay, người bạn gái cũ sắp đến ngày sinh nở. Vừa đến gần, người yêu cũ của anh ta vẫn còn gương mặt trẻ con, thậm chí rất giống như vừa tốt nghiệp đã sinh con, đã áy náy nói với anh ta: “Xin lỗi, lúc trước khi ở bên anh, em đã ngoại tình.”

Lục Kỳ An: “…”

Trông anh ta giống thằng ngốc lắm sao?

Lục Kỳ An rất bình tĩnh: “Có ngoại tình hay không, đợi đứa bé sinh ra làm xét nghiệm là biết ngay.”

Anh ta nói vậy, quả nhiên Hân Hân đã sợ hãi.

Cô ấy ôm chặt lấy bụng mình.

Sau đó Lục Kỳ An biết được chỗ ở của cô ấy, rảnh rỗi không có việc gì làm lại qua. Ý định ban đầu của anh ta là muốn chăm sóc cô ấy một chút.

Bất kể đứa bé có phải là của anh ta hay không, bây giờ cô ấy cũng là một người phụ nữ mang thai, cậu chủ Lục vẫn có chút quan tâm dành cho người yêu cũ.

Kết quả chính vì sự quan tâm của anh ta, Hân Hân lại tưởng anh ta đã quyết tâm giành con. Cô ấy lo lắng quá độ, sợ hãi đến mức sinh non, mà còn vỡ ối ngay trước mặt Lục Kỳ An.

Anh ta cũng sợ phát điên.

Suốt quãng đường đưa người đến bệnh viện, anh ta nhấn mạnh: “Hân Hân, anh không giành con với em. Em đừng sợ, cứ sinh thế nào thì sinh.”

Người ta không tin lời ma quỷ của anh ta, cố gắng chịu đựng cơn gò t* c*ng còn bắt anh ta thề độc, nói rằng nếu giành con với cô ấy thì cả đời này sẽ liệt dương.

“…”

Lòng dạ đàn bà thật độc ác.

Anh ta tin rồi.

Tuy nhiên điều này cũng cho thấy đứa trẻ rất có khả năng là của anh ta. Sau mấy tiếng đồng hồ thấp thỏm chờ đợi ở bệnh viện, cậu chủ Lục đã làm ba, có một cậu con trai bụ bẫm. Cũng không bụ bẫm lắm, trẻ sinh non nên bé như gà con vậy.

Chuyện này cứ như một giấc mơ.

Kha Hân Hân sớm đã sắp xếp người chăm sóc mình, Lục Kỳ An ở bên cạnh lóng ngóng không giúp được gì.

Tay anh ta ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng rảnh rỗi gọi điện cho mấy người anh em, mở miệng ra là một câu “Tôi có con trai rồi”, hoàn toàn khiến người ta ngơ ngác.

Sau khi Hân Hân sinh xong, Lục Kỳ An cũng không rời nửa bước. Anh ta nhìn người bạn gái cũ trước đây mình còn cưng như trứng mỏng, thoáng cái đã trở thành mẹ, mà họ lại có một đứa con trai.

Thật kỳ diệu.

Hân Hân vẫn luôn không yên tâm về anh ta. Sau khi Lục Kỳ An đảm bảo nhiều lần là sẽ không giành quyền nuôi con, cô ấy mới hơi yên tâm được một chút. Tên đứa trẻ cũng theo họ mẹ là Kha.

Sau này Hân Hân xuất viện, Lục Kỳ An với tư cách là ba của đứa trẻ nên đường hoàng ra vào nhà. Sau khi đề nghị đổi chỗ ở cho họ bị từ chối, anh ta cũng không nói gì nữa, chỉ thuê thêm một người giúp việc.

Có điều, cậu chủ Lục bình thường không thấy bóng dáng đâu, hiếm hoi lắm mới về nhà mà trên người còn thoang thoảng mùi sữa. Bởi vậy cuối cùng chuyện này cũng không giấu được. Anh ta khiến ba mẹ tức đến nghẹn họng. Một đứa con trai vốn rất được yêu mến, vậy mà lại làm ra chuyện có con ngoài giá thú, khiến giá trị của bản thân trên thị trường hôn nhân sụt giảm nghiêm trọng.

Còn cô chủ nhà nào chịu gả cho anh ta nữa chứ?

Huống hồ người làm ba này còn cản không cho họ mang đứa trẻ về nuôi.

Lần này Lục Kỳ An không chỉ đơn thuần là nổi loạn nữa rồi.

Nhưng anh ta đã quyết tâm chăm sóc hai mẹ con họ. Hân Hân chỉ muốn có con, có thêm người giúp chăm sóc cũng không có gì không tốt.

Mà Lục Kỳ An chăm sóc rồi lại chăm sóc, cuối cùng lại chăm sóc người ta lên tận giường.

Vừa mới tận hưởng cuộc sống t*nh d*c sau bao ngày xa cách, đầu kia con trai đã oe oe khóc.

Lục Kỳ An: “…”

Anh ta cúi đầu hôn Hân Hân một cái, sau đó đứng dậy vừa mặc quần áo vừa đi bế con. Lúc dỗ con, anh ta có một cảm giác bình thản đến điên dại của một phi tần bị thất sủng trong lãnh cung.

“Thằng quỷ con, cứ đến nửa đêm là con khóc, còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức nữa.”

“Ba uống với con hai ly.”

Rồi thành thạo nhét bình sữa vào miệng con trai.

Sau này ba mẹ anh ta đến thăm cháu nội, càng nhìn càng thích. Nhưng con trai họ không có chí tiến thủ, bị một người phụ nữ nắm thóp, quyền nuôi cháu nội thì không giành được.

Sau đó họ định vì cháu nội mà bán con trai, bắt hai người kết hôn, họ muốn làm ông bà nội danh chính ngôn thuận.

Thế nhưng Lục Kỳ An vẫn không kết hôn, không danh không phận ở bên ngoài với người ta.

“…”

Đúng là thà đẻ ra cục xá xíu còn hơn đẻ ra nó.

Lúc con trai của Lục Kỳ An và Hân Hân học tiểu học, trường có buổi thăm nhà. Vì muốn con trai có một mối quan hệ gia đình trọn vẹn ở trường, Hân Hân đã quyết định đăng ký kết hôn với Lục Kỳ An.

Thôi được, ba quý nhờ con.

Ngày đăng ký kết hôn, Lục Kỳ An thơm con trai một cái thật kêu.

May mà năm đó cơ thể anh ta cường tráng, lần duy nhất không dùng biện pháp bảo vệ mà lại trúng ngay.

Cơ thể tốt, đáng để tự hào!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận