"Không đau sao?"
Tân Nguyệt thấy Trần Giang Dã không phản ứng gì, cô dừng động tác lau vết thương cho anh.
Trần Giang Dã chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt cô: "Không đau."
"Thực sự không đau sao?"
Tân Nguyệt hơi không tin, vừa rồi cô không cẩn thận lau hơi mạnh.
Trần Giang Dã vẫn đáp lại một tiếng "Ừ" không mấy cảm xúc.
Anh thực sự không cảm thấy đau, thậm chí cũng không biết cô bắt đầu từ khi nào.
Tân Nguyệt cho rằng dây thần kinh cảm nhận cơn đau của anh không phát triển, nên thấy yên tâm hơn, lúc lau vết thương cũng mạnh dạn hơn.
Tuy nhiên, cô hơi dùng sức, Trần Giang Dã bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Tân Nguyệt sợ tới mức run tay, vẻ mặt bối rối nhìn về phía anh: "Không phải anh nói không đau sao?"
Trần Giang Dã hít sâu một hơi vì đau, cắn răng nói: "Đó là lúc nãy."
Tân Nguyệt càng thêm bối rối, lẩm bẩm: "Tôi còn chưa dùng sức bằng lúc nãy đâu."
Tấn Giang Dã nghe vậy thì thoáng khựng lại rồi, nhìn sang một bên.
Tân Nguyệt liếc nhìn anh, không hiểu vì sao, tiếp tục khử trùng vết thương cho anh.
Vết thương trên trán anh khá lớn, nhìn giống như một lỗ máu, nhưng hình như chỉ rách da mà thôi, sau khi lau khô máu xung quanh thì trông không còn đáng sợ nữa.
Sau khi khử trùng vết thương này xong, Tân Nguyệt nhúng bông gạc vào oxy già, chuẩn bị lau vết máu trên mặt anh, nhưng khi nhấc tay lên, cô mới phát hiện tay mình đã mỏi nhừ, bèn vẫy tay gọi Trần Giang Dã: "Anh cúi đầu xuống một chút."
Trần Giang Dã như không hề tập trung, ánh mắt nhìn sang một bên, chỉ cúi đầu xuống một chút.
"Cúi xuống một chút nữa."
Lần này, Trần Giang Dã đưa mắt về phía cô, lại cúi thêm một chút.
“Trời ơi, cúi xuống thêm chút nữa đi."
Trần Giang Dã nhìn Tân Nguyệt, không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh không biết có phải do khuất bóng hay không, trở nên u ám.
Tân Nguyệt đang muốn hỏi anh làm cái quỷ gì thế, thì anh đột nhiên cúi xuống, khuôn mặt góc cạnh kia nhanh chóng phóng đại trước mặt cô, chóp mũi gần như sắp chạm vào mũi cô.
Lúc này Tân Nguyệt đang kiễng chân, trọng tâm vốn không quá ổn định, anh đột nhiên sát lại gần khiến cô mất thăng bằng.
May mà Trần Giang Dã luôn phản ứng nhanh nhẹn, vươn tay ra nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại.
Tân Nguyệt ngạc nhiên nhìn lên, chạm phải ánh mắt Trần Giang Dã đang bình tĩnh nhìn cô.
Đôi mắt của anh như hai vũng mực đậm đặc không thể tan đi, cũng không thể nhìn ra cảm xúc gì.
"Bây giờ được chưa?"
Anh cứ nhìn chằm chằm Tân Nguyệt như vậy, giọng khàn khàn như bị giấy nhám mài qua.
Âm thanh lọt vào tai, không biết bởi vì quá từ tính hay thế sao, mà Tân Nguyệt cảm thấy như có một dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng, cô ngạc nhiên đến mức hoảng hốt chớp mắt.
Cô vừa chớp mắt vừa nhìn sang một bên, thấp giọng buồn bực nói: "Không cần cúi thấp như vậy."
"Xì."
Trần Giang Dã bật cười.
"Tân Nguyệt."
Anh gọi tên cô, giọng điệu lộ vẻ ngả ngớn bất cần, "Cô đúng là khó chiều."
Tân Nguyệt cắn môi, thì thầm: "Anh mới khó chiều ấy."
Tân Nguyệt vẫn nhìn sang một bên, không nhìn vào đôi mắt luôn khiến người ta có cảm giác như bị hút vào của Trần Giang Dã, nhưng khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy anh vẫn giữ tư thế cúi đầu, không có ý định ngẩng lên.
Tân Nguyệt không muốn ở gần anh như vậy, lén lút di chuyển gót chân lùi về sau, nhưng Trần Giang Dã đột nhiên đưa tay ra sau đầu cô, giữ gáy cô lại như không cho cô lùi về sau.
"Anh làm gì thế?!"
Tân Nguyệt bị hành động này của anh làm cho bất ngờ ngẩng đầu lên.
Trần Giang Dã lại không hề bối rối, cúi đầu liếc cô một cái, rồi nhìn l*n đ*nh đầu cô, lười biếng nói: "Trên đầu cô có cái gì đó."
Nói xong, anh giơ tay kia lên, lấy thứ đó trên tóc cô xuống, rồi đưa cho cô xem.
Đó một cánh hoa hòe.
Tân Nguyệt mím môi, giơ cánh tay đẩy tay anh ra.
Trần Giang Dã thu tay về, đổi tay cầm cánh hoa kia hướng về phía Tân Nguyệt, rồi thổi một cái.
"Phù ——"
Cánh hoa bị thổi vào mặt Tân Nguyệt.
"Trần Giang Dã!"
Tân Nguyệt tức giận lau mặt, phủi cánh hoa xuống, ném bông gạc trong tay lên mặt Trần Giang Dã trả thù: "Anh còn muốn khử trùng không?"
Trần Giang Dã không hốt hoảng mà chỉ chầm chậm nhắm mắt lại.
Khi mở mắt, đáy mắt anh mang một chút ý cười: "Vậy cô còn muốn trả ân tình không?"
"Tất nhiên là không!"
Tân Nguyệt cắn răng hừ lạnh, nói tiếp: “Có thể không trả là tốt nhất!"
Trần Giang Dã hơi nheo mắt lại, vẻ mặt như có chút ngạc nhiên.
Đôi mắt đen kịt của anh chỉ có lúc này mới lóe lên một ít ánh sáng.
Một lát sau, anh nhìn cô chằm chằm và nói:
"Không có lương tâm."
Nghe mấy chữ này, trái tim Tân Nguyệt rơi thõng mất một nhịp.
Không biết có phải lúc nhỏ bị phim của Quỳnh Dao đầu độc hay không, cô luôn cảm thấy mấy từ như "không có lương tâm" này chỉ dành cho những kẻ bạc tình bạc tín.
Nhưng Trần Giang Dã lại cười khi nói điều đó, mà nụ cười đó cộng với câu nói này như một đòn chí mạng, giống như đang tán tỉnh.
"..."
Tân Nguyệt xấu hổ bởi suy nghĩ của chính mình, cô vội vàng âm thầm lắc đầu để xua tan suy nghĩ đó.
Cô hít một hơi sâu, ngước mắt trừng Trần Giang Dã một cái rồi. Mặc dù chuyện này coi như đã qua, nhưng sau đó khi cô rút một miếng bông gạc để lau máu trên mặt anh, động tác vẫn có chút thô lỗ.
Trần Giang Dã cảm thấy mặt mình dù không bị rách da cũng sắp bị cô lau cho rách, nhưng anh vẫn nhếch môi cười, không nói gì.
Lau sạch mặt, tiếp theo là vết rách trên khóe môi.
Môi Trần Giang Dã rất đẹp, khi không cười thì giống như đám mây mỏng manh, mang một cảm giác lạnh lùng không dễ gần, khi cười rộ lên lại trẻ trung tươi sáng, và phóng khoáng.
Tân Nguyệt nhìn khóe môi anh lúc này đang hơi nhếch lên, không thể kiềm chế được mà nhớ lại nụ cười đẹp đến khó tin của anh hôm qua.
Ngày hôm qua trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí có thể đồng cảm với Chu U Vương, người từng đốt lửa báo động để đùa giỡn chư hầu [*], người này lúc không cười với lúc cười lên như hai người hoàn toàn khác nhau, khi không cười thì đã rất đẹp trai, khi cười lại đẹp đến trình độ chết người.
[*] Đây là sự kiện lịch sử vào cuối thời Tây Chu. Chu U Vương vì muốn làm Bảo Tự cười mà đốt lửa báo động, trêu đùa chư hầu. Bảo Tự nhìn thấy quả nhiên cười ha ha. Chu U Vương rất vui mừng, nên lại nhiều lần đốt lửa báo động. Điều này khiến chư hầu không còn tin vào tín hiệu báo động nữa, dần dần không đến cứu viện. Sau đó, người Tây Nhung tấn công phá vỡ Cảo Kinh, g**t ch*t Chu U Vương. Con trai của Chu U Vương là Chu Bình Vương di cư về phía đông, bắt đầu thời kỳ Đông Chu.
Cô lại hít sâu một hơi.
Lúc Tân Nguyệt khử trùng vết thương ở khóe miệng anh, cô chỉ mất vài giây, cô không muốn nhìn chằm chằm miệng anh.
Ngoài mặt và tay bị thương, chỉ còn vết thương trên cánh tay anh, những chỗ khác chủ yếu là bầm tím thành từng mảng, nhìn còn đáng sợ hơn những vết thương kia. Hơn nữa, bây giờ chưa được bao lâu, chắc đến ngày mai vết bầm này sẽ còn đậm hơn nữa.
Tân Nguyệt nhìn anh thương tích đầy mình, không nhịn được lại hỏi anh một lần nữa: "Anh thật sự không muốn đến phòng khám xem thử sao?"
"Ừ."
Tân Nguyệt nhìn trán anh: "Anh không sợ bị chấn động não à?"
Trần Giang Dã nhíu mày: "Cô xem nhiều phim truyền hình quá rồi đấy, làm gì dễ bị chấn động não như vậy."
"Ồ..."
Tân Nguyệt dọn dẹp băng gạc, đứng dậy nói với anh: "Ngày mai bố tôi đi mua thuốc trừ sâu, tôi sẽ nhờ ông ấy lấy cho anh ít thuốc."
Trần Giang Dã: "Cảm ơn."
Tân Nguyệt hơi cong môi: "Không cần cảm ơn, trả lại ân tình cho anh."
Trần Giang Dã quay mặt đi, từ vẻ mặt khó có thể biết được anh có đang cười hay không.
Một cơn gió thổi từ bên ngoài vào, thổi tung mái tóc rối trên trán anh, ánh nắng vàng nhạt cùng chút ấm áp cuối cùng của buổi chiều tà lan tỏa khắp người anh.
Tiếng ve ngoài sân tuy chưa dứt, nhưng lại không ồn ào một chút nào.
*
Ngày hôm sau.
Vì đau chân, Trần Giang Dã không ra ngoài đi dạo, nhưng tín hiệu nhà thím Vương không tốt, không cách nào chơi game được.
Giữa trưa, sau khi ngủ dậy hút vài điếu thuốc, Trần Giang Dã tùy tiện ăn chút gì đó, lấy chiếc máy tính bảng trong vali ra, sau đó kéo ghế ra ban công ngồi, mở phần mềm vẽ tranh trên máy tính bảng.
Anh biết vẽ, nhưng không học bài bản mà chỉ dựa vào thiên phú hội họa vốn có.
Thiên phú là thứ thực sự không thể không ghen tị được, dù Trần Giang Dã chưa từng học trường lớp nào, hơn nữa chỉ khi nhàm chán hay muốn cải tiến xe máy anh mới vẽ một bức, nhưng anh vẽ tốt hơn hầu hết mọi người.
Anh xoay chiếc bút điện dung trong tay, mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt tập trung vào một bông hoa hồng dại mới nở.
Nhìn đóa hoa hồng dại này, anh suy nghĩ một lúc lâu mới bắt đầu vẽ.
Quẹt quẹt vài nét phác họa đường nét hoa hồng, sau đó bắt đầu tô màu và thêm chi tiết.
Khi anh sắp hoàn thành bức tranh, chợt nghe thấy tiếng hét của một cô gái từ đằng xa:
"Ai ném?!"
Cô gái đội một chiếc mũ lưỡi trai, cùng kiểu với chiếc trong phòng anh.
Cách cô khoảng bảy, tám mét có một vài đứa trẻ con, trên mặt chúng là vẻ hả hê khi thấy người khác gặp họa.
"Ném hết rồi đúng không?"
Tân Nguyệt tung cục đá trong tay, đi về phía chúng.
"Chạy mau!"
Một đứa gầy trong đám đó hô lên, đám trẻ con nhanh chân bỏ chạy, đứa mập mạp hơn còn không quên ném những viên đá còn lại trong tay vào người Tân Nguyệt trước khi chạy.
Tân Nguyệt tránh đi, ngồi xổm xuống nhặt đá lên ném về phía chúng.
Một vài tiếng "Ôi" đau đớn vang lên ngay lập tức ở cách đó không xa, trong đám trẻ con có người ôm mông, có người xoa lưng, có người chạy một bước nhảy một bước, hiển nhiên là bị đá đập vào chân.
Trần Giang Dã nhìn cảnh tượng này thì chợt bật cười.
Lúc này, Tân Nguyệt phủi tay, quay đầu lại nhìn thấy anh, nhưng ánh mắt của cô chỉ dừng lại trên người anh chưa đầy nửa giây.
Nhưng ánh mắt của Trần Giang Dã vẫn không rời khỏi người cô.
Dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, tay xoay bút điện dung.
Cho đến khi Tân Nguyệt vào nhà, anh mới thu hồi ánh mắt, sau đó ngừng xoay chiếc bút trong tay, cúi đầu vẽ thêm mấy nét trên máy tính bảng —
Thêm gai cho hoa hồng.
Đóa hoa dưới ngòi bút của anh không giống với bông hoa hồng bên đường, cũng không giống bất kỳ loại hoa hồng nào trên thị trường, nó không có màu đỏ, hồng nhạt hay trắng, mà là trong suốt, cánh hoa trong suốt như pha lê sáng long lanh, lại giống như ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, sáng ngời, phát ra ánh sáng óng ánh.
Đây là bông hồng có một không hai của anh.
Đóa hoa hồng chỉ của riêng anh.