Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 15: Sẽ chết.




Ánh nắng buổi chiều luôn làm người ta mệt mỏi và buồn ngủ, tiếng ve sầu ríu rít không ngừng trên cây.

Việc đầu tiên Tân Nguyệt làm khi về đến nhà là mở vòi nước rửa mặt. Vòi nước nhà cô nối liền với giếng nước, lạnh buốt vào xương. Nước mát lạnh tạt vào mặt cô, hơi nóng lập tức tan biến gần hết.

Cô cởi chiếc mũ ướt ra, ném sang một bên, xắn tay áo lên xả nước thêm một lát rồi mới vác một sọt cỏ cho lợn vào chuồng lợn.

Nhà cô nuôi ba con lợn, hai ngày là chúng ăn hết một sọt cỏ. Chỉ cần là ngày nghỉ, hầu như đều là cô đi cắt cỏ cho lợn ăn, bố cô quá lười biếng, thường xuyên để lợn đói đến mức phải tự bới thức ăn trong chuồng.

Dù lợn này nuôi để làm thịt, nhưng Tân Nguyệt vẫn không đành lòng để chúng chịu đói. Hơn nữa, khi chúng đói bụng, chúng không chỉ phá chuồng kêu ầm ĩ mà còn kêu liên tục, tiếng kêu chói tai và nhức nhối, cô không chịu nổi âm thanh đó.

Cho lợn ăn xong, Tân Nguyệt thấy còn sớm. Ban đầu cô định đọc sách một lúc, nhưng trên người ra nhiều mồ hôi quá, dính nhớp nháp, nên cô quyết định đi tắm rửa trước, tiện thể gội đầu luôn.

Cô biết hôm nay mình vẫn sẽ đổ mồ hôi, tối phải tắm lại lần nữa, nên không mặc đồ ngủ mà mặc áo phông và quần đùi rộng thùng thình.

Bình thường cô rất ít mặc quần đùi, một là mặc quần đùi ra đồng dễ bị côn trùng cắn và dễ bị cỏ dại sắc bén cắt trúng. Hai là, người già trong làng không thích con gái mặc quần đùi, dù đã là thời đại này, nhưng khi thấy con gái mặc quần đùi bọn họ vẫn nói những lời như "Mặc mỗi quần đùi ra ngoài, thật không biết xấu hổ". Hơn nữa, dựa vào những chuyện đã xảy ra trước đây, nếu bọn họ thấy cô mặc quần đùi, thì chỉ như cho bọn họ cái cớ để nói thêm những lời khó nghe hơn, cho nên cô chỉ mặc quần đùi khi ở nhà.

Cứ đến tháng Bảy, thời tiết ngày càng nóng hơn, ngay cả khi mặc quần đùi rồi mà Tân Nguyệt vẫn cảm thấy nóng không chịu được, liên tục dùng tay quạt mát cho mình.

Cô một tay quạt mát, một tay nắm chặt chiếc q**n l*t đã giặt sạch bước từ trong nhà đi ra.

Vì từng bị Trần Giang Dã bắt gặp phơi q**n l*t một lần, về sau mỗi lần phơi q**n l*t Tân Nguyệt đều nhìn lướt qua lầu hai nhà bên cạnh, dù anh có thật sự nhìn thấy hay không, cô đều phơi q**n l*t ở góc khuất mà lầu hai nhà anh không thấy được.

Cô thấy lúc này Trần Giang Dã vẫn đang ngồi trên ban công, hơn nữa dường như anh còn đang nhìn về phía cô.

Cô không nheo mắt để nhìn kỹ xem anh có đang nhìn mình hay không, mà giấu q**n l*t sau lưng nhanh chóng bước tới góc tường phơi, sau đó xoay người chuẩn bị vào nhà lấy sách ra đọc.

Đúng lúc này, một chiếc máy bay giấy bất ngờ bay vào tầm nhìn của cô.

Chiếc máy bay giấy màu trắng bay nửa vòng quanh sân, sau đó xoay tròn trước mặt cô, cuối cùng rơi xuống chân cô.

Cô cúi xuống nhặt chiếc máy bay giấy lên, vô thức quay đầu lại nhìn Trần Giang Dã.

— Bằng trực giác nào đó, cô biết đây là máy bay giấy của Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã hất cằm về phía cô, như ra hiệu cho cô lật chiếc máy bay giấy lại.

Tân Nguyệt không hiểu anh đang làm trò gì, nhưng vì tò mò nên cô vẫn lật chiếc máy bay giấy lại xem một chút, trên đó viết hai chữ:

"Thuốc đâu?"

Nhìn hai chữ này, Tân Nguyệt tỏ vẻ bối rối, miệng của vị đại thiếu gia Trần này quý giá đến mức nào mà hai chữ này cũng không muốn nói ra, nhưng cô nhanh chóng nhớ lại vị đại thiếu gia Trần này mới bị người ta đánh cho rách môi hôm qua, chắc giờ vẫn còn đau.

Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu hét lên với Trần Giang Dã: "Bố tôi chưa về, đợi ông ấy về tôi sẽ đưa cho anh."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Tân Nguyệt vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng xe máy cũ như máy kéo cày.

Tân Long vừa về đến nhà đã đưa cho Tân Nguyệt thuốc mỡ, thuốc xịt Bạch Dược Vân Nam cùng một gói bông gòn, còn có hơn hai mươi tệ tiền thừa.

Tân Long là người ham ăn lười làm, rất không đáng tin cậy, nhưng có một điểm vô cùng tốt là ông không bao giờ lấy tiền của con cái với lý do giữ hộ như những phụ huynh khác, ông chưa bao giờ lấy một xu nào của Tân Nguyệt. Hôm nay cũng là vì cô bảo ông mua thuốc cho Trần Giang Dã, ông tưởng tiền là của Trần Giang Dã nên mới nhận.

Tân Nguyệt không có tiền mừng tuổi, mỗi đồng tiền đều do cô nhặt quả rụng mà kiếm được. Tân Long biết rõ cô vất vả thế nào mới kiếm được chút tiền đó.

Tân Nguyệt cất kỹ hơn hai mươi đồng này, xách túi đi đến sân nhà của thím Vương, ngẩng đầu hỏi Trần Giang Dã đang ngồi ở lầu hai: "Tôi để trên cửa sổ cho anh, lát nữa thím Vương về, anh nhờ thím cầm lên giúp anh nhé."

"Bây giờ mang lên đây."

Tiếng của Trần Giang Dã truyền từ trên lầu xuống.

Tân Nguyệt sửng sốt.

Anh không khách sáo với cô chút nào.

Tân Nguyệt nhìn cánh cửa đang đóng, lùi lại hai bước rồi nói to với anh: "Cửa đóng rồi."

Cô vừa nói xong, một chiếc chìa khóa đã bị người trên lầu hai ném xuống.

Tân Nguyệt bắt lấy chìa khóa, ngẩng đầu nhìn vị "đại gia" đang ngồi im trên lầu hai.

Trần Giang Dã cũng đang nhìn cô, nhìn nhau nửa giây, anh mở miệng: "Phiền phức."

Tân Nguyệt nở nụ cười trong lòng.

Thế này thì cũng tạm được.

Tân Nguyệt cầm chìa khóa mở cửa đi lên lầu, đưa thuốc cho Trần Giang Dã: "Đây."

Trần Giang Dã không nhận, mà ngẩng đầu chỉ vào trán: "Ở đây, lưng nữa, tôi không tự bôi thuốc được, cô bôi cho tôi."

Tân Nguyệt: ...

Vị đại thiếu gia này ở nhà chắc quen sai bảo người khác rồi.

"Phiền phức."

Trần Giang Dã lại lặp lại hai từ này.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi.

Được thôi, giúp người thì giúp cho trót, để tránh anh lại bảo cô lợi dụng anh.

Tân Nguyệt mở hộp thuốc mỡ ra, vặn nắp lấy thuốc, dùng tăm bông chấm một ít, rồi nhìn về phía Trần Giang Dã vẫn đang dựa lưng vào ghế như đại gia.

"Ngẩng đầu lên."

Trần Giang Dã xoay chiếc máy tính bảng trong tay một vòng, đặt ra sau lưng, sau đó dời lưng khỏi ghế, ngồi thẳng dậy, từ từ ngẩng đầu lên.

Vừa rồi anh dựa lưng vào ghế, khoảng cách giữa hai người còn khá xa, giờ thì rất gần, gần đến mức Tân Nguyệt có thể thấy rõ hình bóng của mình trong mắt anh.

Đôi mắt anh dưới ánh mặt trời không còn là màu đen tuyền nữa, khiến anh thoạt nhìn bớt u ám hơn nhưng lại nhiều hơn vài phần ương bướng. Con ngươi sáng ngời, ánh mắt như phản chiếu ánh mặt trời thiêu đốt người.

Tân Nguyệt bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều nóng rực.

Lần thứ hai chấm thuốc mỡ bôi lên vết thương cho anh, Tân Nguyệt thực sự không nhịn được, nói: "Anh có thể nhắm mắt lại không?"

"Không thể."

Trần Giang Dã trả lời rất nhanh, giọng nói cũng không chút hoang mang.

Tân Nguyệt cau mày: "Nhắm mắt lại thì sẽ chết à?"

Trần Giang Dã lười biếng "Ừ" một tiếng.

Tân Nguyệt: ...

"Anh… Anh…"

Tân Nguyệt không biết phải diễn tả anh thế nào, ngẩn ra vài giây rồi buột miệng nói: "Anh có bị điên không?"

Trần Giang Dã nhếch môi cười: "Tôi không nhắm mắt thì cô sẽ chết à?"

"Ừ!"

Tân Nguyệt cũng bắt chước câu trả lời của anh.

"Hừ."

Trần Giang Dã khẽ cười, rồi nhắm mắt lại.

Lúc này Tân Nguyệt mới phát hiện, dù không đối diện với anh ta, nhưng nhìn khuôn mặt này ở khoảng cách gần, cô vẫn rất khó kiểm soát được nhịp tim của mình.

Khuôn mặt này không biết đã gây họa cho bao nhiêu người.

Nghĩ đến đây, cô buồn bực trong lòng, cảm giác rung động nhanh chóng lắng xuống, tiếp tục bôi thuốc cho anh.

“Được rồi.”

Trần Giang Dã mở mắt ra, sau đó đưa tay cởi áo.

Tân Nguyệt lập tức hoảng hốt: "Anh làm gì vậy?!"

Trần Giang Dã vuốt mái tóc rối bời: "Không cởi thì cô xịt thuốc Bạch Dược Vân Nam qua lớp áo cho tôi chắc?"

Tân Nguyệt chớp mắt hai cái, cô quên mất còn phải xịt Bạch Dược Vân Nam.

"Vậy anh quay lưng lại đi."

Trên ghế khó mà quay được, Trần Giang Dã đứng dậy.

Tân Nguyệt bỗng chuyển từ nhìn xuống anh thành ngước lên nhìn anh.

Trần Giang Dã rất cao, Tân Nguyệt ở Xuyên Du không tính là thấp, cô cao một mét sáu chín, nhưng mới chỉ cao qua vai Trần Giang Dã một chút.

Anh cúi đầu vừa nhìn cô vừa quay lưng đi, đôi mắt anh dường như chỉ rời khỏi cô khi anh quay hẳn lại.

Tân Nguyệt không để ý tới ánh mắt của anh, vì vết thương trên người anh thực sự quá đỗi kinh hoàng, lưng bầm tím một mảng lớn, không có chỗ nào là màu sắc bình thường, bả vai trái còn có một mảng xanh đen lớn khiến người ta nhìn mà thấy sợ, trông giống như sườn núi gai đột nhiên xuất hiện vết máu chồng chất.

Đau đến mức nào chứ?

"Sao còn chưa xịt?"

Trần Giang Dã quay đầu lại nhìn cô.

Lúc này Tân Nguyệt mới giật mình nhận ra mình đang ngẩn người: "Xịt ngay đây."

Cô mở hộp, lấy thuốc xịt và xịt lên những chỗ bầm tím, cô đứng tương đối gần, tránh xịt thuốc vào vết thương chưa đóng vảy.

"Lưng anh cũng có chỗ bị trầy da, để tôi bôi chút thuốc mỡ cho anh."

"Ừ."

Tân Nguyệt lại lấy thuốc mỡ trong túi ra, nhưng lại quên không lấy tăm bông, hoặc là quên mất có tăm bông, nên trực tiếp dùng tay bôi thuốc.

Khi ngón tay cô chạm vào vết thương, cơ lưng Trần Giang Dã phản xạ run lên một cái, Tân Nguyệt cũng run lên.

"Đau lắm sao?" Cô vô thức hỏi.

"Vẫn ổn."

Đúng là vẫn ổn, nhưng đau hơn lúc nãy một chút, anh cảm giác dường như... Nhìn Tân Nguyệt thì sẽ không thấy đau nữa.

Có lẽ sự hiện diện của cô đã phân tán rất nhiều sự chú ý của anh.

Tân Nguyệt tiếp tục bôi thuốc mỡ cho anh, không để ý rằng lúc này thím Vương đang ở dưới lầu nhìn họ.

Hơn nữa từ góc nhìn của thím Vương, tay Tân Nguyệt giơ lên vừa vặn che đi vết thương của Trần Giang Dã, thoạt nhìn giống như Tân Nguyệt đang nhẹ nhàng v**t v* lưng anh, và câu hỏi "Đau lắm sao?" của cô lọt vào trong tai thím Vương cũng trở nên vô cùng mờ ám.

Trước đó thím Vương đã nghi ngờ hai người bọn họ có gì đó, bây giờ càng thêm chắc chắn.

"Thím Vương."

Vừa đúng lúc này, một người đàn ông trung niên gánh đòn gánh cách đó không xa lên tiếng chào hỏi bà.

Nghe thấy âm thanh này, Tân Nguyệt vội rụt tay lại, ngạc nhiên quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt thím Vương đang nheo lại nhìn bọn họ.

Tân Nguyệt hoảng hốt, đột nhiên có cảm giác...

Cảm giác bị bắt gian trên giường.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Dự báo chương sau:

Lý trí không thể chiếm ưu thế, trái tim rung động sẽ luôn chiến thắng.

P.S: Câu này bắt nguồn từ trên mạng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận