Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 17: Đối diện.




Chân Trần Giang Dã bị thương, nên mất ngày liên tục anh không ra ngoài.

Mỗi ngày Tân Nguyệt đều thấy anh ngồi trên ban công bên cạnh, cây bút lướt trên máy tính bảng, không biết là đang vẽ hay viết gì.

Mỗi buổi chiều tối, Trần Giang Dã thấy cô về nhà, anh lại gấp một chiếc máy bay giấy phóng qua, bảo cô bôi thuốc cho anh.

Ban đầu, Trần Giang Dã còn viết hai chữ trên máy bay giấy, sau này không còn một chữ nào nữa. Tân Nguyệt thấy máy bay giấy, cô sẽ lại qua nhà thím Vương để bôi thuốc cho anh.

Hiện giờ vết thương trên người Trần Giang Dã đã kết vảy, vết bầm cũng tan dần, chỉ có vết bầm ở bả vai sau lưng vẫn còn khá nghiêm trọng, những vết bầm còn lại đều đã tan dần chỉ còn màu xanh nhạt.

Gai cột sống sau lưng anh hằn lên từng đốt rõ ràng, cơ bắp cũng nảy nở đường nét rõ ràng, màu xanh nhạt này khiến lưng anh giống một bức tranh thuỷ mặc, thể hiện sự tương phản tột độ giữa cảm giác vụn vỡ từ những vết thương và sức mạnh to lớn đến từ cơ bắp rắn chắc.

Mâu thuẫn, nhưng không mất đi vẻ đẹp vốn có, giống như anh vậy.

"Xịt xong rồi."

Tân Nguyệt đậy nắp bình xịt lại: "Tôi về đây."

"Chờ chút." Trần Giang Dã xoay người lại.

"Làm gì?"

"Ngày mai đi mua đồ với tôi."

Nếu là lúc trước, Tân Nguyệt nhất định sẽ từ chối ngay lập tức, sau đó tùy tiện tìm một lý do nào đó để qua loa với anh, nhưng bây giờ cô đã nghĩ thông suốt, sẽ không vì đè nén cảm giác rung động mà cố ý né tránh anh.

Chỉ là, cô vẫn từ chối anh.

"Mai không được, ngày mai bố tôi đi phun thuốc trừ sâu, tôi phải trông máy cho ông ấy."

Trần Giang Dã: "Vậy thì ngày mốt."

"Được."

Sau khi đồng ý với anh, Tân Nguyệt chuẩn bị rời đi, nhưng bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cô quay lại nhìn anh, hỏi: "Chân của anh đã khỏi chưa?"

Trần Giang Dã hoạt động khớp chân: "Có thể đi được."

Tân Nguyệt đoán chắc là anh muốn ra ngoài mua đồ ăn, cô lại hỏi: "Hết đồ ăn rồi à?"

Trần Giang Dã “Ừ” một tiếng.

"Không lẽ đồ ăn cho ngày mai cũng không còn?"

"Còn hai gói mì ăn liền."

Nghĩ đến nhiều ngày qua chắc anh không ăn miếng cơm nóng nào, Tân Nguyệt thở dài: "Anh cũng không thể chỉ ăn mỗi mì ăn liền và đồ ăn vặt được, những thứ đó không có dinh dưỡng."

"Dù sao cũng chỉ ăn hơn một tháng nữa."

Khi Trần Giang Dã nói câu này, vẻ mặt anh rất bình thản, nhưng nói xong, anh lại sửng sốt một chút.

Tân Nguyệt cũng khựng lại.

Quả nhiên…

Anh chỉ ở đây chưa đầy hai tháng.

Tân Nguyệt mỉm cười, hoàn toàn không có gì băn khoăn, thoải mái nói với anh: "Nếu anh không chê, có thể đến nhà tôi ăn cơm, bố tôi nấu ăn không tệ lắm, trong làng có ai làm tiệc đều mời bố tôi đi nấu."

Trần Giang Dã không trả lời ngay, cũng không biết đang nghĩ gì, mắt hơi cụp xuống, ánh mắt vững vàng dừng trên người Tân Nguyệt.

Một lát sau anh mới mở miệng: "Bố cô không ngại?"

Tân Nguyệt còn tưởng rằng anh cảm thấy người nông thôn đều keo kiệt giống nhà thím Vương, nhún vai nói: "Chỉ thêm một cái bát cơm thôi, nhà tôi cũng chưa nghèo khó đến mức đó."

Trần Giang Dã nghiêng đầu, mỉm cười, nửa giây sau lại ngước mắt nhìn cô: "Ý tôi là, bố cô không ngại cô dẫn đàn ông về nhà?"

Tân Nguyệt: "Anh cũng không phải đàn ông gì."

Nụ cười trên môi Trần Giang Dã chợt tắt.

Tân Nguyệt nhìn biểu cảm của anh, cảm thấy có chút buồn cười, "Tôi chưa nói xong mà, anh đừng phản ứng mạnh như thế."

Cô cười nói: "Anh là ân nhân cứu mạng tôi, còn quan tâm đàn ông hay phụ nữ làm gì."

Nghe xong, biểu cảm trên mặt Trần Giang Dã vẫn không dịu đi, dường như còn khó chịu hơn chút.

Vẻ mặt Tân Nguyệt bối rối: "Tôi nói không đúng à?"

"Đúng."

Trần Giang Dã nhướng một bên lông mày: "Rất đúng."

Tân Nguyên nghe anh nói lời này, cảm giác anh như nghiến răng nghiến lợi mới thốt ra được câu đó, cô cũng không biết lý do gì khiến anh bực tức như vậy.

Cô lười quan tâm đến tính khí của vị đại thiếu gia này, chỉ là nếu đã mời anh ăn cơm, cô thuận miệng hỏi: "Hôm nay bố tôi mua cá, anh có muốn qua ăn không?"

Trần Giang Dã lại nhướng mày cao hơn một chút, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói:

"Qua."

"Được, vậy tôi về nhóm lửa cho bố tôi trước, lát nữa gọi anh qua."

Đúng lúc này, giọng Tân Long vang lên từ nhà bên cạnh:

"Tân Nguyệt, con đâu rồi?"

Tân Nguyệt giơ một tay che ở bên miệng, hét về phía nhà bên kia: "Đây."

Thím Vương và chú Lưu đều rất chăm chỉ chịu khó, bình thường bọn họ làm việc ngoài ruộng đến khi trời tối mới về, những ngày gần đây Tân Nguyệt đến bôi thuốc cho Trần Giang Dã cũng không còn gặp thím Vương nữa, cô cũng không muốn gặp lại bà, cô lười giải thích.

Về đến nhà, Tân Nguyệt đang muốn nói với Tân Long là lát nữa Trần Giang Dã sẽ tới nhà ăn cơm, lại bỗng nhớ ra cô chưa nói với ông về việc Trần Giang Dã cứu cô.

Tân Long nhìn cô đứng ngẩn ngơ ở cửa, thúc giục: "Ngẩn ngơ cái gì thế? Vào nhóm lửa đi."

Tân Nguyệt họ nhẹ hai tiếng: "Chuyện là, bố, con có chuyện muốn nói với bố."

"Gì vậy?"

Tân Nguyệt ngồi xuống trước bếp, vừa đưa củi vào bếp, vừa nói: "Không phải hôm bữa con hái một cây nấm linh chi về sao?"

"Nấm linh chi thì làm sao?" Tân Long không hiểu cô định nói gì.

"Ngày đó vì cây đoá nấm linh chi đó mà con bị rơi xuống đập chứa nước."

"À, rơi xuống đập à..."

Tân Long ngơ ngác hai giây, sau khi kịp phản ứng, ông ngẩng đầu nhìn về phía Tân Nguyệt, đôi mắt trừng to "Con nói cái gì? Con bị rơi xuống đập chứa nước?!"

Tân Nguyệt rất bình tĩnh nói: "Dạ, nếu không phải Trần Giang Dã tình cờ đi ngang qua cứu con, con nghĩ con đã chết dưới đập chứa nước rồi."

Mặc dù Tân Long biết chắc chắn có người đã cứu Tân Nguyệt, nhưng ông vẫn bị dọa sợ nhảy dựng lên.

Sự kinh hãi của phụ huynh thường đi kèm với một cơn phẫn nộ gào thét, Tân Long vứt xẻng vào nồi, quát Tân Nguyệt: "Chuyện lớn như vậy, sao con không nói với bố!"

Tân Nguyệt đốt củi, không có biểu cảm gì nói: "Nói với bố làm gì? Để bị mắng à?"

"Con nhóc chết tiệt này!"

Tân Long giơ tay lên làm bộ muốn đánh cô, nhưng chỉ lẩm bẩm mắng một câu rồi thôi.

Ông buông tay xuống, hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao bây giờ con lại nói?"

"Vì Trần Giang Dã ăn không quen món không chút dầu mỡ ở nhà thím Vương, con bảo anh ấy đến nhà mình ăn."

Nói xong, cô không quên bổ sung thêm: "Lát nữa anh ấy sẽ qua á."

Tân Long nhíu mày, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, một lúc sau ông mới phản ứng lại: "Không phải hai đứa lén lút qua lại sau lưng bố đấy chứ, bịa ra một lời nói dối để lừa bố?"

Tân Nguyệt lườm ông một cái: "Lừa bố thì cả nhà chết."

"Ặc! Lại lấy ông đây ra thề độc!"

Tân Nguyệt thở dài: "Lừa bố thì con ra ngoài cửa bị xe tông chết, được chưa?"

Tân Long bĩu môi, vẫn tức giận nói: "Tân Nguyệt, bố nói cho con biết, bố của con nuôi con đi học không dễ dàng gì, bây giờ con sắp lên lớp mười hai rồi, con đừng có mà chạy đi yêu đương nhăng nhít ở thời điểm này đấy.”

Ông còn muốn nói thêm, nhưng Tân Nguyệt lười nghe, ngắt lời ông: "Bố mau đổ dầu vào đi kìa, nồi đã cháy cả nửa ngày rồi đấy."

Tân Long biết cô không muốn nghe ông cằn nhằn, vừa mắng mỏ vừa cầm thùng dầu đổ vào nồi.

Dầu vào nồi, trừ những món cần hầm lâu, cơ bản sẽ không mất nhiều thời gian để chín.

Tân Nguyệt thấy cơm nước cũng sắp xong, cô hỏi bố: "Còn cần nhóm lửa không ạ?"

"Không cần, con đi gọi Trần Giang Dã đi."

"Dạ."

Tân Nguyệt phủi sạch bụi trên tay, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bàn học dưới mái hiên, bước chân cô dừng lại, quay đầu nhìn chiếc máy bay giấy màu trắng trên bàn.

Một lúc lâu sau, cô nở nụ cười, lấy một cây bút bên cạnh, viết một câu lên máy bay giấy:

Qua ăn tối.

Cô cầm chiếc máy bay giấy đi ra sân, thấy Trần Giang Dã lại đang cầm bút vẽ vời lên máy tính bảng, như không chú ý tới cô.

Nắng chiều rọi lên người anh, nhuộm những sợi tóc rối bời trước trán anh thành màu vàng.

Tân Nguyệt cứ lẳng lặng nhìn anh một lúc như vậy, cho đến khi anh cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mắt lên.

Đôi mắt anh vẫn đen kịt, không chút ánh sáng, nhưng cô lại cảm thấy có một vệt sáng nhạt xuyên qua đôi mắt anh, thẳng đến trái tim cô.

Đó là một sự rung động khó diễn tả.

Mỗi khi cô đối diện với anh, cô đều có cảm giác như vậy, thật kỳ diệu.

Nhưng dường như mỗi lần bọn họ nhìn nhau, đều là cô đầu hàng trước, né tránh ánh mắt anh. Lần này cũng vậy.

Nhưng lần này, cô không hốt hoảng bỏ chạy.

Cô nâng chiếc máy bay giấy trong tay lên, hà hơi hai cái vào đầu chiếc máy bay, sau đó đón lấy ánh mắt của anh, không tránh không né.

Tiếp đó, cô ném chiếc máy bay giấy trong tay.

Máy bay giấy nho nhỏ bay qua hàng rào sân, bay thẳng về phía người cô đang nhìn, không lệch khỏi quỹ đạo dù chỉ một chút, như có một sợi dây trong suốt dẫn dắt nó, lấy ánh nhìn của họ làm quỹ đạo, cưỡi gió bay đến điểm cuối.

Trần Giang Dã giơ tay lên đón lấy chiếc máy bay giấy.

Nhìn thấy dòng chữ viết trên đó, khóe môi Trần Giang Dã nhếch lên. Anh đứng dậy, ném chiếc máy tính bảng lên giường trong phòng, đồng thời cũng ném máy bay giấy vào đó.

Tân Nguyệt thấy anh xuống lầu, bèn ra cửa đợi.

Không lâu sau, có người gõ cửa từ bên ngoài.

Tân Nguyệt mở cửa.

Hai người không nói gì. Sau khi đóng cửa, Tân Nguyệt dẫn anh vào bên trong.

Trần Giang Dã đã đến nhà Tân Nguyệt hai ba lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh vào bên trong.

Nhà của Tân Nguyệt là nhà ngói, mùa hè nếu trời mưa to, nước không kịp xảy xuống sẽ bị dột, để lại vết ẩm dọc theo tường nhà. Vì sàn không lát gạch, hơi ẩm bốc lên kết hợp với những vết dột sẽ khiến cả ngôi nhà ướt sũng. Sàn nhà đã mất đi màu xi măng ban đầu, trông như bị mốc, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Mấy ngày nay cũng không mưa, sàn nhà còn khá khô ráo. Vì trong nhà treo bóng đèn kiểu cũ, nên ánh sáng bên trong khá mờ, thật ra không nhìn kỹ cũng không thấy được những vết bẩn lốm đốm trên sàn, nhưng dù sao cũng không thể so sánh được với nhà lầu mới xây của thím Vương.

Mặc dù thím Vương keo kiệt, nhưng khi sửa nhà cũng đã thay toàn bộ nội thất trong nhà, tránh sau này con gái dẫn bạn trai từ thành phố về nhìn thấy nhà cửa nghèo nàn. Mà nhà của Tân Nguyệt không chỉ là có phòng ốc cũ kỹ, mà nội thất trong nhà cũng rất lỗi thời, tủ bát vẫn làm bằng gỗ, đáy tủ bị hỏng và hơi mốc vì quá ẩm ướt, bàn ăn cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm, mặt bàn lồi lõm.

Dẫn một người lớn lên trong sự giàu có vào một căn nhà cũ kỹ như thế này, đó là một việc khá xấu hổ, nhưng không có bất kỳ biểu hiện ngượng ngùng nào trên mặt Tân Nguyệt, và cũng không có sự khinh thường nào xuất hiện trên gương mặt Trần Giang Dã, ánh mắt càng không hề liếc ngang liếc dọc.

Tân Long nghe thấy tiếng có người đi tới, ông chưa bao giờ nói chuyện với Trần Giang Dã, sau khi nhìn thấy anh thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ngượng ngùng cười với anh, nói: "Đến rồi à."

Trần Giang Dã vẫn lịch sự gọi: "Cháu chào chú."

“Xin chào, xin chào."

Tân Long không quen với cách chào hỏi này của người ở thành phố, khuôn mặt cứng đờ, để tự nhiên hơn, ông đi lấy một cái ghế: "Ngồi đi."

Trần Giang Dã thoải mái ngồi lên: "Cảm ơn chú."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."

Tân Long vội vàng xua tay, cười ngượng ngùng, nói: "Cháu đã cứu Tân Nguyệt, chú còn chưa có dịp cảm ơn cháu.”

Trần Giang Dã không nói gì, chỉ lịch sự cúi đầu cười với ông.

Tân Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn hai người này hành xử khác xa thường ngày, lông mày nhướng cao.

Cô chưa từng thấy dáng vẻ bố cô câu nệ như vậy, không giống như một bậc trưởng bối, mà lại như một chàng rể lần đầu ra mắt ba vợ.

Còn Trần Giang Dã, đối xử với cô không khách khí như vậy, nhưng lại rất khách khí với bố cô.

Khi đã ngồi vào bàn, Tân Long vẫn rất câu nệ, vẫn căng thẳng xoa tay, vừa xoa vừa cười gượng nói: "Ai da, Tân Nguyệt vừa mới nói với chú là cháu sẽ đến, nếu biết trước chú đã đi mua ít thịt về làm thêm vài món rồi."

"Không cần đâu chú, đủ rồi ạ."

Trong làng, món ăn cỡ lớn hầu hết đều đựng trong chậu, hôm nay Tân Long mua cá lớn, nguyên liệu lại nhiều, nhìn quả thật không ít.

"Vậy cháu ăn nhiều chút nhé."

Tân Long vội vàng đưa đũa qua cho anh.

Chờ Trần Giang Dã nhận đũa, Tân Long mới nhận ra trong lúc luống cuống tay chân, ông đã lấy nhầm đôi đũa trông đen thui, bèn vội vàng đổi cho anh đôi khác: "Đây, dùng đôi này."

Sau khi đổi lại, ông cầm đôi đũa đen thui kia, lúng túng giải thích: "Đôi này trông đen vậy thôi, nhưng thật ra cũng sạch sẽ."

Nói xong, ông dùng đôi đũa đó xúc một miếng cơm vào miệng, rồi nói với Trần Giang Dã: “Mau ăn đi, đừng khách khí."

Nhìn cảnh này, cuối cùng Tân Nguyệt cũng hiểu tại sao bố cô lại như vậy, bởi vì xuất phát từ sự tự ti của người nghèo.

Và sự tự ti này, ở trước mặt những người càng giàu có lại càng phóng đại.

Tân Nguyệt đoán ông cũng nhận ra, gia đình Trần Giang Dã không phải là dạng giàu bình thường.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tân Nguyệt tối sầm lại. Cô chưa từng cảm thấy người nghèo thấp kém hơn người giàu, cũng không vì mình nghèo mà tự ti, nhưng lúc này, cô vẫn cảm thấy có chút buồn bực.

Những người như cô là thiểu số, còn những người tự ti là đa số, đây là bi ai của một thời đại.

Nhà nước đang nỗ lực và phát triển xây dựng một cách nhanh chóng, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là thời đại tốt nhất. Đáng tiếc cô không thể làm được gì, chỉ có thể cố gắng để sau này sống tốt hơn một chút, và cố gắng thử đóng góp một chút.

Mà chút đóng góp này, điều kiện tiên quyết là cô phải thông qua việc học hành thành đạt để bước ra ngoài, trở thành một người đủ tốt.

Từ lâu cô đã hiểu được, học tập là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Trước khi gặp Trần Giang Dã, cô chưa bao giờ cảm thấy mình muốn làm bất cứ điều gì trước kỳ thi đại học, ngoài việc học.

Nhưng bây giờ…

Ài, ai bảo trái tim rung động khó kiềm chế chứ.

Nhưng cô cũng chỉ buông thả một chút xíu xiu trong hai tháng này mà thôi.

"Tân Nguyệt, con làm gì thế? Còn không ăn đi?"

Nghe thấy âm thanh này, Tân Nguyệt hoàn hồn.

Cô vô thức liếc nhìn Trần Giang Dã một cái, Trần Giang Dã cũng đang nhìn cô, cô lại chớp mắt rồi nhìn đi nơi khác, gắp thức ăn.

Trần Giang Dã lại nhìn cô một lát, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Để bầu không khí bớt gượng gạo, mặc dù đang ăn cá có xương, Tân Long vẫn luôn tìm cách nói chuyện với Trần Giang Dã trong lúc ăn cơm.

“Tiểu Dã, cháu từ đâu đến thế?”

“Thượng Hải ạ.”

“Ồ, Thượng Hải à!”

Tân Long tỏ vẻ khiếp sợ, ông đoán được anh là người thành phố, nhưng không ngờ thế mà lại là người Thượng Hải.

“Khụ khụ.”

Tân Long vội vàng ho khan hai tiếng, điều chỉnh cảm xúc, để không khiến mình trông quá quê mùa: “Chú có nghe nói cháu đến đây để trải nghiệm phong cảnh vùng quê à?”

Trần Giang Dã: “Vâng.”

“Sao cháu lại chọn chỗ này thế?”

“Bố cháu chọn nơi này, cháu cảm thấy ở đây rất tốt, nên đến thôi ạ.”

Khi Trần Giang Dã nói “cháu cảm thấy ở đây rất tốt” thì liếc nhìn Tân Nguyệt một cái.

Tân Nguyệt bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim nhảy dựng lên, không khỏi đập nhanh hơn.

Lúc này, có lẽ Tân Long nhận ra anh không nói thật, đoán là anh không muốn đề cập đến chuyện này, bèn chuyển chủ đề: “Cá này có hợp khẩu vị của cháu không, nếu không hợp khẩu vị cứ nói nhé, lần sau chú sẽ nấu theo khẩu vị cháu thích.”

“Chú nấu rất ngon ạ.”

Tân Nguyệt cảm thấy không phải anh đang khách khí, anh đã ăn ba bát cơm, trong lúc đó còn bị mắc xương cá vì không chú ý khi nói chuyện. Vốn dĩ khi ăn cá tốt nhất không nên nói chuyện, còn Tân Long ban đầu cũng vì để bầu không khí không quá mất tự nhiên nên mới tìm chuyện để nói. Nhân lúc này, cuối cùng ông cũng không phải cố tìm chuyện để nói nữa mà có thể yên lặng ăn cơm.

Ăn xong, Tân Long luôn lười biếng lại chủ động thu dọn bát đũa, bảo Tân Nguyệt đưa Trần Giang Dã về.

Chỉ trong thời gian ăn cơm, trời đã tối sầm từ lúc nào không hay.

Vầng trăng chợt xuất hiện, chiếu sáng con đường nhỏ ở làng quê.

“Tôi chỉ tiễn cậu đến đây thôi.”

Tân Nguyệt dừng lại ở cửa.

“Ừ.”

Trần Giang Dã dừng một chút, sau đó đi về phía trước.

Tân Nguyệt nhìn anh bước đi xa dần, trong đầu cô chợt vang vọng những lời anh nói ở bàn ăn khiến tim cô đập thình thịch:

“Cháu cảm thấy ở đây rất tốt.”

Cô nghe ra được trong lời anh nói có thật có giả, nhưng câu này, dường như cô cảm thấy câu là thật.

Nếu anh thực sự thích nơi này, vậy sau khi anh đi rồi, có khi nào anh sẽ quay lại không?

Nhưng cô đoán sai rồi, anh không thích nơi này.

Nơi này nhiều muỗi, không có tín hiệu, thời tiết nóng bức lại không có điều hòa, làm gì cũng bất tiện, điểm duy nhất được cho là tốt chính là phong cảnh khá đẹp, nhưng anh đã từng đi qua rất nhiều nơi còn đẹp hơn.

Anh nói vậy, chỉ vì...

Ở đây có cô.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Dự báo chương sau:

Khoảnh khắc rung động nổi tiếng của anh Dã.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận