Gần đến tháng Tám, trời sáng rất sớm.
Khi Tân Nguyệt và Tân Long ra đồng vào khoảng bảy giờ hơn, họ đã nghe thấy tiếng máy móc vang lên từ xa.
Đất của mọi người ở khu vực này đều có kích thước tương đương, phun thuốc trừ sâu phải mất sáu bảy tiếng mới xong, nếu đến sớm một chút thì có thể về nhà ăn trưa đúng giờ, nếu đến muộn thì phải đến hai ba giờ chiều mới về, Tân Long thà ăn bánh mì vào buổi trưa còn hơn là phải dậy sớm.
Phun thuốc trừ sâu thường cần hai người, một người cầm vòi phun thuốc vào vườn trái cây, một người trông coi máy móc và thùng đựng thuốc trừ sâu, máy móc luôn gặp vấn đề này nọ, còn phải để ý đến ống dẫn gì đó, nếu chỉ có một người thì rất phiền phức.
Nếu Tân Nguyệt không ở nhà, khi Tân Long một mình phun thuốc trừ sâu, ông thường xuyên bỏ dở giữa chừng, nên nhà ông chỉ có một hai mảnh đất cây trái ra quả tốt, những cây trái ở các mảnh khác do hình dáng quá xấu, chỉ có thể bán với giá rất thấp.
Hầu hết các gia đình ở làng Hoàng Nhai không quá nghèo, một năm vẫn có thể kiếm được bảy tám chục nghìn tệ nhờ bán trái cây, nhưng đất nhà Tân Nguyệt vốn ít hơn người khác, đã thế bố cô còn lười biếng, thu nhập chỉ có ba đến bốn chục nghìn tệ, coi như rất nghèo, bố cô lại không bao giờ bạc đãi chính mình trong chuyện ăn uống, nên càng nghèo hơn.
Mùa hè là thời điểm cần phun nhiều thuốc trừ sâu, nghỉ hè hàng năm Tân Nguyệt đều phải dành nhiều thời gian theo Tân Long phun thuốc trừ sâu, còn phải dành thời gian nhặt quả rụng, nên cô phải tranh thủ thời gian đọc sách học bài, phun thuốc trừ sâu cũng không quên mang sách theo để đọc, bình thường khi đi nhặt quả rụng cũng vừa nhặt vừa học thuộc lòng từ vựng, hoặc là luyện nói.
Sau khi máy chạy, cô tìm một gốc cây, dựa vào cây ngồi xuống, lấy quyển sổ mang theo ra đọc.
Trong quyển sổ này là những điểm kiến thức các môn học cần nhớ mà cô đã tổng hợp lại, trí nhớ của cô không tốt lắm, một điểm kiến thức cần học đi học lại nhiều lần mới thực sự ghi nhớ vào trong đầu.
Tiếng bơm thuốc rất lớn, thời tiết lại oi bức, khiến người ta dễ bực bội, nóng nảy, nhưng Tân Nguyệt đã quen rồi, dù trời nóng đến đâu cô cũng có thể tĩnh tâm học bài giữa tiếng ồn ầm ầm này.
Sau khi Tân Nguyệt học bài được bốn tiếng ở ngoài đồng, người nào đó mới từ trên giường thức dậy.
Như thường lệ, Trần Giang Dã dậy ăn qua loa chút gì đó rồi bắt đầu chậm rãi ra ngoài làng, chỉ là hôm nay anh không đi lên núi, mà đi về phía vườn trái cây bên kia làng.
Sáng nay lúc còn nửa mê nửa tỉnh, anh mơ hồ nghe thấy thím Vương chào Tân Nguyệt, hỏi cô có phải đi phun thuốc trừ sâu ở Bá Sơn không.
Lúc xuống lầu, anh gặp thím Vương đang rửa bát, anh như bị ma xui quỷ khiến hỏi bà "Bá Sơn" ở hướng nào.
Thím Vương là người hơi chậm chạp, đến khi Trần Giang Dã đã đi xa, bà mới chợt nhớ ra hôm nay Tân Nguyệt ở Bá Sơn.
Ở Bá Sơn có rất nhiều mẫu ruộng, hầu như mỗi ở mẫu ruộng đều có người đang phun thuốc trừ sâu. Tiếng máy bơm thuốc trừ sâu át đi tiếng ve kêu không ngớt, như một trăm chiếc máy kéo chạy ngang qua trước mặt, trong không khí cũng nồng nặc mùi thuốc trừ sâu khó ngửi.
Trần Giang Dã tìm một nơi tương đối yên tĩnh, bực bội châm một điếu thuốc.
Chưa hút được bao lâu, anh nghe thấy giọng nói của vài cậu bé truyền đến từ cách đó không xa:
"Xem con cóc tao bắt được này."
"Mày bắt cóc làm gì?"
"Tao thấy Tân Nguyệt ở trên đồng, chắc là trông máy cho bố nó, lát nữa chúng ta lấy con cóc này đi hù chết nó."
Nghe đến đây, Trần Giang Dã dập tắt tàn thuốc, đi tới.
Ba cậu bé này là những người đã ném đá vào Tân Nguyệt lần trước.
"Này."
Trần Giang Dã hết cằm về phía chúng.
Ba cậu bé ngơ ngác nhìn người lạ mặt này.
Câu hỏi tiếp theo của Trần Giang Dã khiến chúng càng ngơ ngác hơn:
"Tại sao mấy đứa mày lại muốn bắt nạt Tân Nguyệt?"
Ba cậu bé nhìn nhau, rồi nhìn Trần Giang Dã, một cậu bé hơi mập mạp thúc cùi chỏ vào cậu bé nhỏ con bên cạnh, hỏi nhỏ: "Anh ta là ai vậy?"
Cậu bé gầy: "Không biết."
Trần Giang Dã không có kiên nhẫn chờ chúng thảo luận xem anh là ai, đá một hòn sỏi về phía chúng: "Tao con mẹ nó đang hỏi chúng mày đấy."
Cậu bé mập bị hòn sỏi đập trúng chân, kêu lên một tiếng, con cóc trong túi nhựa vì thế mà rơi xuống đất.
Con cóc lập tức nhảy ra khỏi túi, nhanh chóng bật nhảy đi mất.
"Cóc của tao!"
Vừa mất con cóc lại còn bị đá đập vào chân, cậu bé mập tức giận nghiến răng, trừng mắt nhìn Trần Giang Dã, hét lên: "Anh là ai? Sao tôi phải nói cho anh biết!"
Trần Giang Dã nhíu mày, ánh mắt đen láy không chút độ ấm, giọng nói cũng lạnh nhạt:
"Ông đây không có giới hạn, trẻ con cũng đánh."
Ba cậu bé nhìn vết thương trên người anh, cùng với khí thế tàn bạo quanh anh, nhất thời có chút chột dạ.
Lúc này, cậu bé đầu đinh im lặng nãy giờ khẽ hô một tiếng: "Chạy!"
Nó kêu xong, ba cậu bé quay đầu bỏ chạy.
Trần Giang Dã cười lạnh một tiếng, đuổi theo, mỗi tay túm lấy một đứa, đứa còn lại bị một cước của anh đá ngã xuống đất.
Anh túm cậu bé đầu đinh hô "Chạy" lên: "Chạy nữa thử xem?"
Cậu bé đầu đinh nuốt nước bọt, không dám lên tiếng.
Anh lại đưa ánh mắt nhìn mấy đứa còn lại: "Tao hỏi lại lần nữa, tại sao lại đối xử với Tân Nguyệt như vậy?"
Ba người nhìn nhau vài lần.
Cậu bé mập mạp mở miệng trước: "Vì nó là đứa có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, không được dạy dỗ, gặp bà nội tôi mà cái mặt cứ như người chết."
Ánh mắt Trần Giang Dã trầm xuống.
Anh nhìn về phía cậu bé đầu đinh vẫn đang bị túm trong tay: "Còn mày?"
Mắt cậu bé đảo liên tục, như thể không thể nghĩ ra lý do, một lúc sau mới nói: "Tôi… Tôi cũng vì nó không được dạy bảo, cư xử với mẹ tôi không biết lớn nhỏ."
Trần Giang Dã lại nhìn về phía cậu bé gầy bị đá trên mặt đất, giờ mới đứng dậy được.
Cậu bé gầy ôm chặt khuỷu tay bị rách da, rầu rĩ nói: "Tôi chỉ đơn thuần là không ưa nó, một con đ* rách mà ngày nào cũng tỏ vẻ coi thường người khác."
"đ* rách?"
Trần Giang Dã trầm giọng hỏi nó: "Có ý gì?"
Vừa rồi vẻ mặt của cậu bé gầy còn đầy căm phẫn, giờ lại lắp bắp: "Tôi... Tôi cũng không biết."
Trần Giang Dã thầm chửi thề một tiếng, vẻ mặt âm trầm: "Thế con mẹ mày vừa gọi bừa cái gì?"
"Tôi... Tôi không gọi bừa, chị tôi nói thế, nó là một con đ* rách, rất nhiều người trong làng cũng nói như vậy."
Nghe vậy, hai hàng chân mày Trần Giang Dã nhíu chặt lại tạo thành một cái rãnh sâu, cả người trông rất u ám, cậu bé gầy không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Một lúc sau, Trần Giang Dã bước đến túm cổ áo cậu bé gầy, kéo nó như xách gà con: "Dẫn tao đi gặp chị mày."
Mười mấy phút sau, Trần Giang Dã gặp được chị của cậu bé gầy, thế mà lại là một trong hai cô gái đi theo anh ngày hôm đó, cậu bé gầy vừa gọi cô ta là Hoàng Tiểu Mộng.
Hoàng Tiểu Mộng thấy Trần Giang Dã đến tìm mình, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc.
Còn chưa kịp hỏi Trần Giang Dã đến tìm cô ta làm gì, anh đã đi thẳng vào vấn đề: "Tôi nghe em trai cô nói, cô gọi Tân Nguyệt là đ* rách."
Hoàng Tiểu Mộng chớp mắt, làm ra vẻ ngây thơ: "Anh không biết à?"
Trần Giang Dã lạnh lùng nhìn cô ta: "Biết cái gì?"
Hoàng Tiểu Mộng giả vờ do dự, một lúc sau mới nói: "Cô ta từng bị người ta cưỡng h**p."
Trần Giang Dã nghe được những lời này thì nhíu mày, nhưng không phải vì tin lời cô ta nói, mà ngược lại là tỏ vẻ nghi ngờ.
Trước kia bố của anh từng bị người khác gài bẫy, có người chỉ dựa vào một đoạn video giám sát không đầu không đuôi mà gán cho ông ấy tội danh cưỡng h**p không thành. Nếu không phải bố anh làm việc cẩn thận, đến khách sạn cũng tự mang máy quay đặt vào ch* k*n đáo, bằng không chỉ dựa vào đoạn video bị lộ đó, thì hoàn toàn không có cách nào làm sáng tỏ sự việc.
Ở nông thôn, tuy chưa chắc sẽ có người cố ý hãm hại, nhưng trong làng mồm năm miệng mười, không biết sẽ thổi phồng sự việc lên đến mức nào.
"Cô tận mắt nhìn thấy à?" Anh hỏi Hoàng Tiểu Mộng.
Hoàng Tiểu Mộng gật đầu mạnh: "Đúng, tôi tận mắt nhìn thấy, còn bố tôi giúp cô ta báo cảnh sát, tôi đâu có nói lung tung chuyện cô ta bị cưỡng h**p đâu."
"Hoàng Tiểu Mộng, con nói lung tung cái gì thế!"
Một người đàn ông đột nhiên giận dữ gào lên cách đó không xa.
Vẻ mặt Hoàng Tiểu Mộng hoảng hốt: "Bố, sao bố về rồi?"
Bố của Hoàng Tiểu Mộng đi tới trước mặt Trần Giang Dã: "Cậu đừng nghe con bé nói lung tung."
Trần Giang Dã quay đầu nhìn bố của Hoàng Tiểu Mộng, hỏi: "Không phải cô ta nói cô ta tận mắt nhìn thấy sao?"
Bố của Hoàng Tiểu Mộng “Ai da” một tiếng, trong chốc lát không biết phải giải thích thế nào, sau khi quan sát Trần Giang Dã, ông hỏi anh: "Cậu không phải người ở làng chúng tôi đúng không?"
Trần Giang Dã đáp: "Cháu không phải."
"Vậy chuyện năm đó chắc cậu không biết rồi."
"Năm đó có chuyện gì?"
Chuyện này bố của Hoàng Tiểu Mộng rõ nhất, ông biết Tân Nguyệt không hề bị người ta cưỡng h**p, nên cũng không có gì khó nói, trực tiếp kể cho anh.
"Hình như là sáu năm trước, lúc đó Tân Nguyệt chạy đến nhà tôi, nói rằng bên ruộng ngô có người giết người, bảo tôi mau báo cảnh sát, chúng tôi báo cảnh sát xong bèn nhanh chóng chạy đến ruộng ngô, nhìn thấy có một đứa trẻ nằm trong ruộng, trên người không một mảnh vải, nhìn là biết bị người ta làm nhục."
Trần Giang Dã không nói gì: "Vậy liên quan quái gì đến Tân Nguyệt."
Bố của Hoàng Tiểu Mộng thở dài: "Lúc đó quần áo trên người Tân Nguyệt cũng bị xé rách một chút, nhiều người nhìn thấy, lập tức nói rằng con bé cũng bị người ta làm nhục, nhưng tôi đoán con bé chỉ vô tình nhìn thấy kẻ cưỡng h**p kia định giết người, nên kẻ cưỡng h**p đó cũng muốn giết con bé để diệt khẩu, chỉ là giằng co một chút thôi."
Ánh mắt của Trần Giang Dã lạnh lùng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, nghiến răng nói: "Vậy con mẹ nó, ông quản con gái ông cho tốt, đừng có mở miệng nói lung tung khắp nơi."
Hoàng Tiểu Mộng ở bên cạnh lầm bầm một câu: “Cũng không phải chỉ mình tôi nói thế."
Ánh mắt của Trần Giang Dã chuyển về phía cô ta, đôi mắt đen kịt đầy bóng tối, ánh mắt lạnh đến dọa người.
Khoảnh khắc ánh mắt anh quét qua, Hoàng Tiểu Mộng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trái tim cũng chợt đập loạn liên hồi, cô ta vội vàng nhìn đi chỗ khác, cắn chặt môi không dám nói thêm một lời nào.
Trần Giang Dã lại liếc nhìn hai người còn lại, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Bố của Hoàng Tiểu Mộng chưa từng gặp Trần Giang Dã, bèn hỏi Hoàng Tiểu Mộng: "Cậu ta là ai thế?"
"Anh ấy là bạn… của Tân Nguyệt."
Hoàng Tiểu Mộng dừng một chút, bởi vì cô ta nhìn thấy Trần Giang Dã quay đầu lại, nhìn cô ta, ánh mắt hàm chứa lời cảnh báo.
Vì vậy, hai từ "bạn trai" mà cô ta chuẩn bị nói vô thức đổi thành:
"Bạn."
Hoàng Tiểu Mộng cũng không biết tại sao mình lại sợ Trần Giang Dã như vậy.
Khí chất là thứ khó mà nói rõ được, có người sinh ra đã khác biệt, chỉ một ánh mắt cũng đủ tạo ra sức ép.
*
Rời khỏi nhà Hoàng Tiểu Mộng, Trần Giang Dã lại đi đến Bá Sơn.
Bên tai toàn là tiếng máy móc ầm ầm, khiến đầu óc anh rối loạn. Anh cũng không biết mình đến đây để làm gì, đội nắng đi lang thang không mục đích.
Hơn một giờ chiều là lúc nắng gay gắt nhất, có thể nhìn thấy được từng tầng sóng nhiệt bằng mắt thường trong không khí.
Trần Giang Dã vừa ra khỏi làng không lâu thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi từ trán anh chảy xuống, men theo gò má trượt đến đường viền quai hàm góc cạnh, cuối cùng biến mất trong bóng tối khuất nắng nơi xương quai xanh.
“Tân Nguyệt.”
Tiếng gọi quen thuộc đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
"Thuốc còn bao nhiêu?"
Trần Giang Dã khựng lại, anh nãy giờ vẫn không ngừng bước đi trong vô thức lúc này lại từ từ dừng lại.
"Còn nhiều ạ."
Một giọng nói vang lên trong không khí, giọng nói này tựa hồ rất có sức xuyên thấu, xuyên qua màng nhĩ của anh, rồi rơi vào đáy lòng anh.
Anh quay đầu, ánh mắt hướng về nơi phát ra âm thanh.
Cách đó mười mét, dưới tàng cây cam rợp bóng, một cô gái mặc áo voan trắng đang ngồi đó, tay cầm một cuốn sách, cô đang cúi đầu đọc.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá biến thành những đốm sáng màu vàng, giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi trên người cô, nhảy múa nhẹ nhàng mỗi khi có gió thổi qua.
Không biết bởi vì cô quá xinh đẹp, hay vì khí chất đặc biệt khó có thể diễn tả thành lời, mà cô chỉ cần cúi đầu cụp mặt thôi cũng đủ tạo thành một bức tranh.
Anh cứ nhìn cô từ khoảng cách hơn mười mét như vậy, trong khoảng thời gian chậm rãi trôi qua này, anh dần không còn cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, không khí oi bức, ngay cả tiếng ồn ào xung quanh và tiếng ve kêu cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng thổi bên tai.
Một con bướm màu lam cưỡi gió nhẹ bay tới từ bên kia con đường nhỏ, nó dường như cũng bị cô gái xinh đẹp dưới tàng cây hấp dẫn, vỗ cánh bay về phía cô.
Cô gái cũng chú ý đến nó, cẩn thận xòe lòng bàn tay ra.
Thế là, con bướm cứ như vậy đậu trên đầu ngón tay cô.
Dường như xuất phát từ sự ngạc nhiên, ánh mắt cô gái bỗng sáng bừng lên, như có tia sáng từ những vì sao tràn ra từ đồng tử của cô, sau đó cô khẽ cong mắt, để lộ ý cười nhàn nhạt.
Đó là lần đầu tiên anh thấy cô cười như vậy.
Giống như những bông hoa sơn chi chậm rãi nở rộ giữa sương mù của núi non, như chú chim trắng lướt qua mặt biển bên bờ bến cảng đang có thuyền neo đậu.
Đẹp đẽ, tươi sáng.
Tất cả những phép so sánh đẹp nhất trên thế gian này dường như đều có thể dùng để miêu tả nụ cười của cô lúc này, mà cũng đều không thể miêu tả sao cho hết.
Anh đã từng nhìn thấy nhiều phong cảnh, cũng từng gặp nhiều người khác nhau, nhưng tất cả phong cảnh quanh co khúc khuỷu, tất cả những người không kém phần xinh đẹp kia, mọi thứ, mọi người, vào giờ khắc này ——
Đều không sánh bằng cô.
Thế giới trước mắt dần trở nên mờ ảo không rõ ràng, chỉ còn lại hình bóng của cô hiện rõ trong tầm mắt của anh.
Cơn gió mùa hè thổi tung những sợi tóc lưa thưa trước trán, nhịp tim anh đập nhanh hơn theo làn gió thổi qua.
Khi ấy, tiếng ve sầu đang ríu rít trên những cây ăn quả trên núi.
Nhưng tiếng ve kêu, tiếng vang ầm ầm, và tiếng gió gào thét, đều không thể che lấp được tiếng nhịp tim đập điên cuồng của anh lúc này.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi anh Dã rung động thực sự khiến người ta rung động theo, tin tôi đi!