Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 34: Không dừng.




“Trần Giang Dã, anh có thể đừng vô lý như vậy được không?”

Trần Giang Dã liếc cô: "Đây là ngày đầu tiên cô biết tôi vô lý à?”

Tân Nguyệt từ bỏ việc tranh luận với anh, dù sao cô nói anh cũng không nghe.

Cô xoay người tiếp tục bước đi.

Trần Giang Dã cũng tiếp tục đi theo sau.

Giữa hai người vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, không ai nói chuyện với ai, mặt trời lặn về phía tây kéo dài cái bóng của bọn họ.

Thỉnh thoảng có tiếng chim kêu lanh lảnh giữa tiếng ve sầu ồn ào, một con sóc lông xù thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên cây nhìn hai người đi đường, mấy đứa trẻ đang bắt cua dưới con sông nhỏ ven đường, cũng âm thầm quan sát lúc bọn họ đi ngang qua.

“Anh trai kia là ai thế? Đi theo Tân Nguyệt làm gì?”

"Mình biết anh trai đó, anh ta đến từ thành phố."

Bọn trẻ thì thầm.

Một cô bé trong đó nói: "Chẳng lẽ anh ta thích Tân Nguyệt?"

Một cậu bé bên cạnh bĩu môi: "Cậu mới học lớp hai thì biết cái gì là thích?"

Cô bé chỉ vào cậu ta, mắng: "Cậu học lớp ba thì giỏi à!”

"Còn giỏi hơn cậu học lớp hai."

Cậu bé nói xong còn tỏ vẻ đắc ý.

Cô bé cực kỳ tức giận, cầm một viên đá nhỏ dưới sông ném về phía cậu ta, lớn tiếng hét lên: "Mình đã nhận được vài lá thư tình rồi, không giống như cậu, một kẻ xấu xí không ai thích! Cậu mới không hiểu cái gì là thích!”

Nghe được tiếng cãi nhau của bọn trẻ, Tân Nguyệt quay đầu nhìn về phía chúng, khóe mắt lơ đãng liếc Trần Giang Dã phía sau, anh vẫn giữ vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như chưa từng dời đi, cũng không bị bất kỳ điều gì quấy nhiễu.

Tân Nguyệt không biết thím Vương đã nói gì với anh, chọc cho anh nổi giận như vậy.

Thật ra cũng không khó đoán, đơn giản là liên quan đến cô, mà những chuyện liên quan đến cô cũng chỉ có vậy.

Ánh mắt Tân Nguyệt tối sầm lại, thu hồi tầm mắt.

Chẳng bao lâu đã đến bên đập chứa nước, Tân Nguyệt đi mua cá, Trần Giang Dã thì tựa vào trên cây cách đó không xa hút thuốc.

Tân Nguyệt mua cá mất mấy phút, Trần Giang Dã đã hút hết hai điếu thuốc, lúc này lại mở hộp thuốc ra hút một điếu nữa.

Tân Nguyệt nhìn anh ngậm điếu thuốc thứ ba trong miệng thì nhíu mày, cô quay đầu nói với chú bán cá: "Không cần xử lý nội tạng cho cháu đâu ạ."

“Vậy chú để vậy cho vào túi cho cháu nhé?”

“Vâng ạ.”

Chú bán cá nhanh chóng cho cá vào túi rồi đưa cho cô: "Đây."

“Cháu cảm ơn.”

Tân Nguyệt nhận túi rồi bước nhanh về phía Trần Giang Dã.

Thấy cô đến gần, Trần Giang Dã dùng tay không bóp tắt điếu thuốc vừa hút không tới hai hơi.

“Anh lấy thuốc lá làm cơm ăn à, hút ít một chút đi." Tân Nguyệt nói với anh.

Trần Giang Dã nhướng mí mắt: "Cần cô quan tâm à.”

"Ai quan tâm anh, chỉ là có lòng tốt khuyên nhủ thôi."

Ánh mắt Trần Giang Dã trở nên lạnh lẽo, đôi môi mỏng mím thành một đường, nói: "Ông đây không cần lòng tốt của cô."

Tân Nguyệt lại nhíu mày: "Hôm nay anh ăn nhầm thuốc súng đúng không?”

Trần Giang Dã nhìn cô, không lên tiếng.

Thấy anh không nói gì, Tân Nguyệt buồn bực bổ sung một câu: "Tôi không cần anh bảo vệ, anh vẫn làm theo ý anh. Anh không cần tôi khuyên, vậy thì tôi cứ nói."

Nghe cô nói vậy, Trần Giang Dã đột nhiên nở nụ cười, không phải nụ cười lạnh lúc cãi nhau với cô trước đó, cũng không phải là nụ cười trêu tức chế nhạo, Tân Nguyệt không thể diễn tả được, chỉ cảm thấy không hiểu sao lồng ngực lại bị nụ cười sâu lắng ấy làm rung động đến tê dại.

Khi anh cười, đầu hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt liếc đi chỗ khác, đầu lưỡi như đẩy vào trong khoang miệng, khi ngước mắt lên, trong con ngươi đen kịt của anh như có lửa cháy, một ngọn lửa cháy dữ dội.

Bị anh dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tân Nguyệt cảm thấy hô hấp như bị cướp đi, thế giới đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mỗi người trước mắt này, đôi mắt này là chân thật.

Như xuất phát từ dự cảm nào đó, Tân Nguyệt cảm thấy trái tim đột nhiên đập mạnh. Trong tiếng nhịp tim đập dữ dội đó, giọng nói trầm thấp của anh vang lên:

“Ông đây không cần nhiều thứ lắm, cô nhất định phải làm ngược lại hết à?”

Tân Nguyệt chỉ cảm thấy lồng ngực "Thịch" một tiếng, sau đó đột nhiên ngừng lại.

Dự cảm đó càng lúc càng mãnh liệt.

Trần Giang Dã lười biếng giẫm lên thân cây, chân hơi dùng lực, cả người đứng thẳng dậy khỏi thân cây anh đang dựa, đi về phía cô.

Khoảng cách giữa bọn họ vốn không xa, giờ phút này lại càng gần.

Tân Nguyệt bối rối cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt nóng bỏng quá mức của anh.

Khoảnh khắc ánh mắt cô rời đi, Trần Giang Dã "Xì" một tiếng, tiện tay vứt điếu thuốc đã tắt đi, dùng bàn tay còn vương tàn thuốc nắm lấy khuôn mặt cô, ép cô ngẩng đầu lên.

Tàn thuốc trên tay anh như chưa nguội, nóng bỏng người, Tân Nguyệt vô thức muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh, anh lại càng dùng sức, bóp đến mức xương cốt Tân Nguyệt đau nhói, anh như muốn ép buộc cô phải nhìn mình, rồi mới mở miệng:

"Tính tôi con mẹ nó lãnh đạm, không cần lên giường với người khác, cô cũng nhất định phải lên được giường một lần?"

Anh cắn răng, ác liệt phun ra hai chữ cuối cùng - -

“Với tôi.”

Một tia sáng trắng đột ngột lóe lên trong đầu, vẻ mặt Tân Nguyệt cứng đờ.

Anh đang nói gì vậy?

Chờ ý thức chậm rãi trở lại, sự tức giận cũng leo thang, cô đẩy tay Trần Giang Dã, dùng ánh mắt căm tức vừa không dám tin lại vừa phẫn nộ tột độ nhìn anh, lần đầu tiên cô nói tục với anh:

“Anh con mẹ nó thật sự bị điên rồi, Trần Giang Dã!”

Mắng xong, Tân Nguyệt không muốn nói thêm lời nào với anh nữa, xoay người bỏ đi.

Trần Giang Dã đứng tại chỗ, không thể diễn tả được cảm xúc trên mặt anh lúc này, anh nhìn chằm chằm mặt đất, Ánh nắng gay gắt giữa mùa hè rọi trên người anh, ánh sáng mãnh liệt đến mức như muốn xé rách tròng mắt con người, mà đáy mắt anh chỉ là một mảnh đen kịt, giống như không có ánh sáng lọt vào nổi.

Anh không đi theo nữa, lòng tự trọng của anh, sự cao ngạo của anh, đều không cho phép anh đi theo nữa.

Vừa rồi anh đã thua trước cô một lần, không có khả năng lại có lần thứ hai.

Nhưng…

Tay anh buông xuống chậm rãi nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khớp ngón tay trắng bệch bởi vì dùng sức quá mức.

Nhiều người đến mua cá cách đó không xa, ai cũng nhìn về phía này, ánh mắt tràn đầy suy đoán ác ý, thậm chí còn có người xì xào bàn tán.

Thông thường vào những lúc này, ánh mắt mọi người ném tới còn châm chích hơn cả kim đâm, Trần Giang Dã không thể không phát hiện, nhưng anh vẫn đứng đó, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt của những người này.

Cho đến khi, có một bác gái không ngại nhiều chuyện đi tới, giả bộ tốt bụng khuyên anh: "Ôi chàng trai, cậu đừng chọc Tân Nguyệt kia, con nhóc chết tiệt kia dữ lắm, nó cắn người còn hơn cả chó đấy."

Đôi mắt không có tiêu điểm của Trần Giang Dã một lần nữa tập trung lại. Khoảnh khắc khi ngước mắt lên, ánh mắt anh đã dấy lên lửa giận, anh tức giận nghiến răng nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trước mắt, giọng điệu hung dữ: "Bà con mẹ nó nói thêm câu nữa thử xem?"

Bác gái bị ánh mắt của anh dọa sợ, đưa tay che ngực, giờ đây cái miệng vốn không bao giờ buông tha cho ai lại khép chặt, không dám hó hé chút nào, vội vàng bước nhanh với vẻ mặt run sợ.

Ánh mắt Trần Giang Dã không dừng lại trên người bà ta nhiều, anh chậm rãi quay đầu nhìn về một hướng khác, chỉ là trong tầm mắt đã không còn bóng dáng mà anh muốn nhìn thấy nữa.

Thế giới trong mắt anh dường như bắt đầu chìm xuống, chìm xuống vô tận.

Không biết qua bao lâu, như chạm đáy và rồi bật ngược lại, đột nhiên, ánh sáng trong đáy mắt anh lại bùng lên, ánh sáng kia đủ mãnh liệt để xé tan mọi đêm đen kéo dài.

Sau đó, anh bắt đầu chạy, từng bước một, tốc độ không ngừng tăng nhanh, gần như chạy thục mạng với sức bình sinh.

Anh muốn đuổi theo một người, và đưa cô trở lại.

*

Từ đây đến cổng làng khoảng chừng hai cây số, Trần Giang Dã không dừng lại một giây nào, chỉ trong chưa đến bảy phút đã hoàn thành quãng đường.

Nhưng anh không nhìn thấy Tân Nguyệt.

Anh tính toán thời gian dựa trên khoảng cách mà người đi bộ đã đi được trước khi Tân Nguyệt rời đi với khi anh bắt đầu chạy, có thể kết luận được Tân Nguyệt chắc chắn không thể đã về đến làng.

Khả năng lớn nhất chính là, để đề phòng anh đuổi kịp, Tân Nguyệt đã đi một con đường khác.

Thời gian anh ở đây không tính là dài, nhưng anh luôn nhớ rõ bất cứ thứ gì anh nhìn thấy, đường cũng vậy. Chỉ sau vài ngày, anh đã hoàn toàn nắm rõ đoạn đường này, biết ngoại trừ con đường tương đối rộng này, phía trước có một ngã rẽ, có một con đường nhỏ có thể dẫn đến đập chứa nước.

Vì thế, anh tiếp tục chạy về phía trước, cho đến khi nhìn thấy ngã rẽ kia mới từ từ dừng lại.

Anh đứng ở ven đường chờ, cây ăn quả che khuất bóng dáng anh.

Vài phút sau, tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa, kèm theo tiếng sột soạt khi túi nilon lắc lư.

Âm thanh dừng lại khi chỉ cách ngã rẽ hai, ba mét.

Bởi vì lúc này Tân Nguyệt mới nhìn thấy anh.

Một tia kinh ngạc lóe lên trong đáy mắt, sau đó ánh mắt Tân Nguyệt trở nên lạnh lẽo nhìn anh.

Không khí oi bức, xung quanh chỉ có tiếng ve kêu ồn ào khiến người ta khó chịu.

Hồi lâu sau, Tân Nguyệt vẫn mở miệng trước: "Trần Giang Dã, anh dừng lại đi được chưa?”

Ban đầu Trần Giang Dã không nói gì, thẳng đến khi Tân Nguyệt giả vờ muốn đi.

“Không dừng." Giọng nói khàn khàn của anh vang lên.

Tân Nguyệt không muốn tiếp tục cuộc đối thoại nhàm chán này với anh nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Cô coi như Trần Giang Dã không tồn tại, hờ hững vượt qua anh.

Nhưng sau lưng vang lên âm thanh giẫm lên đá vụn.

Chân Tân Nguyệt dừng lại.

“Đừng đi theo tôi.”

Cô quay nửa đầu lại nói với anh, nhưng không hề nhìn anh, "Tôi nói rồi, tôi không cần anh bảo vệ."

Sau một hồi im lặng, âm thanh như thể nghiền nát từ giữa hàm răng vang lên:

“Không cần đúng không?”

Một giây sau, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy bị người kéo mạnh lại, lực kéo mạnh đến mức xương cốt của cô như sắp bị xé rách, nhưng cảm giác đau đớn chưa kịp truyền tới đại não, ngay sau đó là một trận trời đất quay cuồng.

Cô căn bản không có cơ hội để kịp phản ứng, người đã bị đè nặng xuống đất, hai tay không biết từ lúc nào đã bị Trần Giang Dã đè l*n đ*nh đầu. Anh quỳ trên người cô, một chân đè lên đầu gối cô, khiến cô không thể nào giãy dụa hay phản kháng, hoàn toàn bị anh giam cầm.

Sau một lúc giãy dụa vô ích theo bản năng, Tân Nguyệt thở hổn hển trừng mắt nhìn Trần Giang Dã, tức giận chất vấn anh: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”

Một tiếng cười lạnh phát ra từ trong cổ họng Trần Giang Dã.

“Không phải cô nói không cần tôi bảo vệ sao?”

Tân Nguyệt tức đến nghiến răng: "Anh bảo vệ tôi kiểu này à?”

Trần Giang Dã tiếp tục cười lạnh: "Nếu có người đàn ông khác đè cô ở đây giống như tôi, cô có thể làm gì?"

Tân Nguyệt sửng sốt trong nháy mắt.

Cô vẫn tự cho là mình khỏe không kém gì đàn ông, lên núi lại luôn mang theo dao, không cần sợ bất cứ ai, nhưng lúc này cô mới biết được sự chênh lệch giữa nam và nữ.

Sức lực của cô có lẽ có thể so sánh với nhiều người đàn ông cùng thể trạng, nhưng người có thân hình cao lớn, lại tập luyện quanh năm như Trần Giang Dã, chỉ cần lợi dụng lúc cô không chuẩn bị, cô làm thế nào cũng không có đường phản kháng.

Nhưng cô không muốn nhận thua như vậy, hôm nay Trần Giang Dã thật sự rất quá đáng.

Cô quay đầu sang một bên, quật cường lạnh lùng mở miệng: "Cho dù tôi đồng ý để anh đi theo, anh có thể bảo vệ tôi bao lâu?"

Lời vừa nói ra, lòng cô đau đớn.

Bọn họ chưa bao giờ chạm vào từ “bao lâu”, không ai muốn nhắc tới, bởi vì cả hai đều biết rõ, thời gian chỉ còn lại chưa đến một tháng.

Ai nói ra từ đó trước, chính là người đó buộc người còn lại thừa nhận bọn họ không có tương lai, không có kết cục, là người đang cầm dao đâm vào tim đối phương.

Người trước mặt là một người rất ít khi kìm nén cảm xúc, như thể cả người đều là lửa, chỉ cần chạm vào là cháy, tính tình cực kỳ nóng nảy, nhưng lúc này đây, không ngờ tới anh lại vô cùng tỉnh táo, chỉ có ánh mắt sâu thẳm đến đáng sợ.

Anh không chớp mắt, nhìn cô chằm chằm, mười ngón tay nắm chặt cổ tay cô dần dần siết chặt, cho đến khi cô đau đến mức không khống chế được phát ra một tiếng r*n r*.

“Cho nên....”

Mười ngón tay anh tiếp tục siết chặt, "Từ hôm nay trở đi, về nhà tập kỹ thuật phòng thân cho ông.”

Cảm giác đau đớn trên cổ tay đột nhiên biến mất trong giây lát, không phải vì anh nới lỏng tay, mà là đại não của cô lúc này đã trở nên trống rỗng, không tiếp nhận tín hiệu đau đớn nữa.

Sau một lúc, cô vẫn không cảm thấy đau đớn, trong đầu chỉ nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ trên đường đi.

Vừa rồi, cô giận anh nói chuyện quá đáng, không quan tâm đến ý muốn của cô mà vẫn nhất quyết đi theo cô, còn dùng cách ngang ngược như vậy đối xử với cô.

Nhưng bây giờ… Trong lòng cô chỉ còn lại tiếng thở dài.

Anh, thật đúng là…

Cô hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng nói: "Sau này có chuyện gì thì từ từ nói được không? Anh có thể đừng lần nào cũng dùng cách khó khăn như vẩy để bày tỏ được không?”

Trần Giang Dã đột nhiên ngẩn ra.

Một cơn gió lướt qua giữa hai người, tóc Tân Nguyệt bị thổi lên, quấn vào tóc anh, xúc cảm cực nhỏ.

Anh hoàn hồn, buông lỏng tay.

Tất nhiên anh biết vừa rồi làm vậy cô sẽ đau, anh muốn cô đau, muốn cô biết như vậy sẽ rất đau.

Nhưng một câu nói của cô đã đánh bại anh.

Cô bảo anh đừng khó chịu, nhưng cô cũng nói với anh bằng một cách vụng về và không thẳng thắn——

Cô hiểu. Cô hiểu tất cả.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận