Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 35: Hẹp hòi.




“Còn không buông ra?”

Trần Giang Dã không nói gì, nhìn chằm chằm cô hai giây rồi buông tay, đứng dậy khỏi người cô.

Tân Nguyệt chống tay ngồi dậy, xoa xoa cổ tay đau nhức.

Cá trong tay không còn, Tân Nguyệt vừa xoa cổ tay vừa quay đầu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng thấy cá chép đang giãy dụa trên mặt đất, trong vườn cây cách đó ba mét.

Bây giờ cổ tay Tân Nguyệt đau nhói, cô không muốn đi bắt cá, thân cá trơn trượt, không dùng sức thì không bắt nổi.

Cô đưa mắt nhìn Trần Giang Dã, do dự vài giây mới nói: "Anh đi nhặt cá về đi."

Lúc này Trần Giang Dã đã đứng lên.

“Tự đi đi." Anh quay đầu đi chỗ khác.

“Nếu anh không làm trò này, chẳng lẽ con cá tự bay ra khỏi tay tôi à?"

Trần Giang Dã vẫn đứng bất động.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi: "Tay tôi đau, xin anh đấy, được không?”

Lần này, Trần Giang Dã cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô. Sau khi im lặng nhìn chằm chằm cô vài giây, vẻ mặt không chút thay đổi, anh khom lưng tiến vào trong rừng.

Tân Nguyệt biết ngay anh chỉ chịu ăn nói kiểu này.

Hừ, tên Trần đại thiếu gia kiêu ngạo này.

Trần Giang Dã cao ráo, cây ăn quả tương đối thấp, cành lá lại dày, anh phải mất rất nhiều sức lực mới với tới con cá. Trên thân cá dính bùn, khiến tay anh cũng đầy bùn, bụi trên cây bám đầy người anh. Trần Giang Dã thấy bản thân ra khỏi bụi cây với vẻ nhơ nhuốc thì nhíu chặt mày.

Nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu, cộng thêm biểu cảm trên mặt của anh, Tân Nguyệt không nhịn được bật cười.

Cô không cười còn được, lúc cười rộ lên, vẻ mặt Trần Giang Dã lập tức từ khó chịu thành bốc hỏa, giương mắt trừng cô.

“Tân Nguyệt, cô con mẹ nó cố ý đúng không?”

Tân Nguyệt đứng dậy, vừa phủi bụi trên quần vừa nói: "Tay tôi thật sự đau, anh tự biết lực tay anh thế nào mà.”

Nói xong lời cuối cùng, Tân Nguyệt nhìn anh thở dài: "Làm người đừng hẹp hòi như vậy.”

“À, tôi hẹp hòi.”

Giọng điệu châm chọc rõ ràng.

Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, nhấc chân đi về phía trước, khi đi ngang qua, anh vẫn đứng im tại chỗ, bèn thúc giục: "Đi thôi, về nhà nào."

Về nhà...

Hai chữ này lọt vào tai, Trần Giang Dã hơi ngẩn ra.

Ánh mắt anh bắt đầu lơ lãng, rồi từ từ tụ lại, rơi trên người Tân Nguyệt, tầm mắt di chuyển theo cô, trong ánh sáng chói chang của mùa hè.

Một lúc lâu sau, bước chân cũng đuổi theo.

Một trước một sau, không xa không gần.

Về đến nhà gần năm giờ, Tân Nguyệt rửa sạch cá rồi bỏ vào trong bể.

Sự sống của con cá rất mạnh mẽ, dù lên bờ lâu như vậy, vừa vào nước lại bơi lội bình thường.

“Bố ơi.”

Tân Nguyệt gọi vài tiếng vọng vào trong nhà.

Không ai trả lời.

Tân Nguyệt vào tìm một vòng cũng không thấy ai, có lẽ ông lại đi đâu chơi rồi.

Tân Nguyệt không tìm thấy người, trực tiếp trở về phòng, lấy quyển từ vựng ra ngoài sân chuẩn bị học thuộc lòng.

Lúc này, Trần Giang Dã từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Anh đã thay một bộ đồ khác.

“Bố cô không ở nhà à?”

Anh vừa nghe thấy tiếng cô gọi.

“Không biết chạy đi đâu rồi.”

Tân Nguyệt đánh giá anh từ trên xuống dưới, "Bây giờ anh tới đây làm gì?”

Vẻ mặt Trần Giang Dã lập tức trở nên khó chịu: "Mới nói với cô mà con mẹ nó cô đã quên rồi?"

“À…”

Đúng là bây giờ Tân Nguyệt mới nhớ ra, "Luyện kỹ thuật phòng thân đúng không.”

Cô đặt quyển từ vựng trên tay xuống, hỏi anh: "Luyện cái này có thật sự hiệu quả không?"

“Vô dụng thì tôi phí sức dạy cô làm gì?”

“Ai biết được.”

Tân Nguyệt nhanh miệng thốt ra một câu như vậy. Sau khi nói xong, cô lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt lóe lên một tia kích động.

Có những chuyện cô biết trong lòng là được, nói ra thì không tốt.

Trần Giang Dã chưa bao giờ là người chậm hiểu, tất nhiên anh biết lời này của cô có ý gì.

Anh thực sự có ý đồ khác, nhưng thế thì đã sao, anh không nhận là được.

“Tân Nguyệt, cô con mẹ nó ít tự mình đa tình cho tôi.”

Đúng lúc Tân Nguyệt cũng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, nói qua loa: "Biết rồi biết rồi, nào nào, đến đây đi."

Trần Giang Dã cảm thấy như đấm vào bông, vẻ mặt càng thêm khó chịu.

Cũng không phải lần đầu tiên Tân Nguyệt nhìn thấy anh bày ra vẻ mặt khó chịu, cô hoàn toàn xem nhẹ, dùng giọng điệu bình thường hỏi anh: "Anh muốn dạy tôi như thế nào?"

Lúc này giữa bọn họ vẫn còn chút khoảng cách, Trần Giang Dã đứng trong sân, ánh mắt trầm thấp, lạnh lùng mở miệng:

“Lại đây.”

Không biết vì sao, rõ ràng anh nói hai từ này với vẻ mặt vô cùng hung dữ, nhưng Tân Nguyệt lại cảm thấy tim mình run lên, như có tín hiệu truyền vào đáy lòng --

Tín hiệu "Khoảng cách giữa bọn họ sẽ được kéo gần lại".

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, qua một hồi mới chậm rãi đi về phía anh.

Chờ cô đi tới trước mặt Trần Giang Dã, anh quay lưng lại, chỉ nghiêng hơn nửa mặt về phía cô, nói:

"Cô đứng phía sau tôi, ôm tôi, tôi sẽ làm mẫu cho cô xem một lần."

Quả nhiên...

Tân Nguyệt nhận ra trực giác của mình thật sự chuẩn đến đáng sợ.

Mặc dù vẻ mặt anh không chút thay đổi, giọng điệu cũng không hề lên xuống, không có vẻ gì là ngả ngớn, nhưng Tân Nguyệt vẫn hơi căng thẳng. Cô liên tục nhắc nhở bản thân đây chỉ là quá trình dạy học, nhưng vẫn chậm chạp không hành động, tay cứ nâng lên một chút lại nắm chặt rồi buông xuống.

Trần Giang Dã liếc cô, khóe miệng phát ra một tiếng hừ khẽ: "Nhắc nhở cô một lần nữa, đừng tự mình đa tình."

Tân Nguyệt biết anh cố ý k*ch th*ch cô, thuận tiện châm chọc cô một chút.

Nhưng anh đã thành công.

Cô cắn chặt răng: "Ôm thế nào đây?”

Trần Giang Dã quay đầu qua: "Ôm cả hai cánh tay của tôi.”

“À.”

Tân Nguyệt bước thêm một bước, hít sâu một hơi, vứt bỏ tất cả những suy nghĩ không nên có, giơ tay ôm lấy anh từ phía sau.

“Ôm chặt vào." Giọng nói không kiên nhẫn của Trần Giang Dã truyền đến từ phía trước.

Tân Nguyệt căng thẳng cắn chặt hàm răng, dùng sức ôm chặt anh.

Nhưng anh vẫn nói:

“Ba ngày rồi cô không ăn cơm à? Dùng sức đi.”

Lần này, trong đầu Tân Nguyệt hoàn toàn không còn chút bong bóng hồng phấn nào nữa, lửa giận bốc lên vùn vụt, dùng hết sức lực siết chặt anh, muốn siết chết anh. Nhưng cô không biết, tư thế này chẳng khiến anh đau đớn chút nào.

Kết quả, thay vì siết chặt Trần Giang Dã, khiến anh đau đớn, cô lại khiến anh bật cười.

Tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng anh, ngay cả lồng ngực cô kề sát sau lưng anh cũng run lên từng đợt.

Lúc này, cả khuôn mặt Tân Nguyệt đỏ bừng, một phần là do dùng quá nhiều sức, một phần là bị anh chọc tức.

“Anh có dạy nữa không?!”

“Dạy.”

Trần Giang Dã chỉ hơi thu hồi nụ cười trên mặt.

"Nhớ kỹ, bước đầu tiên."

Tân Nguyệt tập trung lại, vểnh tai lên chăm chú nghe.

Nhưng mà, lúc này cô chỉ cảm thấy đau ở mu bàn chân - -

Trần Giang Dã giẫm cô một cước!

Cô phản xạ có điều kiện "A" một tiếng.

Tiếp theo, giọng nói của Trần Giang Dã mới từ từ vang lên: "Bước đầu tiên, giẫm lên chân người đó."

Một cước vừa rồi của anh cũng không dùng nhiều sức, chỉ hơi đau một chút, chỉ là nó đến quá bất ngờ khiến cô sợ tới mức kêu lên, nhưng điều này vẫn làm cho cô rất tức giận, làm mẫu thôi mà, có cần phải giẫm thật không?

“Anh nhất định phải giẫm thật à?!" Cô giận dữ hỏi anh.

Trần Giang Dã quay đầu nhìn cô, nhướng mày: "Nếu không thì cô muốn thế nào?”

“Trần Giang Dã, anh cố ý đúng không!”

“Làm người đừng hẹp hòi như vậy.”

Anh nhếch môi, trả lại câu này cho cô.

Được lắm.

Lần này Tân Nguyệt càng thêm chắc chắn rằng anh cố ý trả thù.

Đúng lúc này, Trần Giang Dã nhân lúc cô phân tâm, thoát khỏi sự giam cầm của cô. Tân Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, Trần Giang Dã đã dùng một tay giữ chặt vai cô, tay còn lại nắm lấy cổ tay cô, vặn ngược lại.

Tân Nguyệt định giãy dụa thì tiếng cười của anh vang lên trên đỉnh đầu: "Làm người đừng quá hẹp hòi, tôi chỉ muốn nói cho cô biết tôi mới chỉ giẫm nhẹ một chút thôi, lực trên tay cô cũng đã giảm đi, chứ đừng nói là giẫm mạnh."

Mặt Tân Nguyệt nóng bừng, là cái nóng không thể nào đè xuống được.

Cô khẽ cắn môi quay đầu sang hướng khác, không muốn để Trần Giang Dã nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của mình.

Trên mặt Trần Giang Dã dạt dào ý cười, nhưng miệng lại nói với vẻ nghiêm túc: "Sau khi thoát khỏi sự kìm kẹp có thể làm như tôi, đá hắn một cước rồi chạy, tránh bỏ chạy trực tiếp, như vậy dễ dàng bị đuổi kịp."

Bây giờ đầu Tân Nguyệt đang nóng bừng lên, căn bản không nghe anh nói cái gì, chỉ nghe thấy anh cúi xuống sát bên tai cô nói một câu:

“Nghe thấy không?”

Tân Nguyệt vẫn quay mặt sang một bên, không muốn trả lời anh, cũng không có cách nào trả lời, cô không nghe thấy gì hết.

Nhưng anh cố tình muốn cô trả lời, nắm cằm cô bằng tay kia và quay mặt cô lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hỏi cô một lần nữa:

“Có nghe thấy không?”

Tân Nguyệt nhận ra anh càng lúc càng biết cách lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, sơ hở là nhân lúc cô hoảng hốt hoặc không có sức phản kháng như bây giờ để nắm lấy mặt cô.

Cô trừng mắt nhìn anh, vẫn không định trả lời anh, mà lựa chọn bới móc:

"Nếu tôi không giẫm lên chân người đó thì sao?"

Ánh mắt Trần Giang Dã trầm xuống, nụ cười trên mặt thu lại.

Tân Nguyệt không hiểu tại sao anh lại có biểu cảm như vậy.

Một lát sau, Trần Giang Dã mới nói: "Còn một cách, nhưng nếu không phải hết cách thì không khuyến khích dùng."

Anh buông cô ra.

Tân Nguyệt đứng dậy xoa xoa bả vai: "Cách gì?”

Dường như có chút khó nói, Trần Giang Dã hít một hơi thật sâu để giảm bớt cơn giận, nghiến răng nói:

“Bóp… Của hắn.”

Anh không nói tiếp, nhưng Tân Nguyệt đã hiểu.

Tân Nguyệt nhíu mày, trong đầu cô nghĩ tới cảnh tượng kia, cảm thấy ghê tởm.

“Nhất định phải bóp à? Không được đập sao?”

Nếu chỉ đập thì không cần phải tiếp xúc ghê tởm như vậy.

Trần Giang Dã cũng nhíu mày, tức giận bùng lên ngay lập tức: "Tay cô con mẹ nó đã bị ép lại rồi, không vung cánh tay được thì lực ở đâu ra? Cô nghĩ tôi thích cô chạm vào bộ phận đó của thằng đàn ông khác lắm à?”

Nói xong câu cuối cùng, anh sửng sốt.

Tân Nguyệt cũng sửng sốt.

Hai giây sau, Trần Giang Dã khó chịu quay đầu sang một bên, đầu lưỡi áp vào má, nói sang chuyện khác: "Cô thử một lần đi."

Tân Nguyệt còn đang giật mình, nói mà không suy nghĩ, trả lời theo bản năng: "Thử cái gì? Đập anh à?”

Đôi mắt Trần Giang Dã luôn khép hờ lần đầu tiên mở to, nhìn Tân Nguyệt chằm chằm với ánh mắt đầy tức giận, giống như tiếc hận không thể gõ đầu cô ra xem bên trong chứa cái gì.

Sau đó, anh lại nắm lấy mặt cô, kéo mạnh về phía mình.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, tức giận nói: "Này con mẹ nó có thể thử?”

“Đập mà xảy ra chuyện gì thì cô chịu trách nhiệm?!”

Nhìn ánh mắt lửa cháy bừng bừng của anh, Tân Nguyệt không tự chủ nuốt nước bọt, không trả lời.

Lần đầu tiên Trần Giang Dã thấy biểu cảm “biết mình nói sai” lộ ra trên mặt cô, cơn giận giảm bớt một chút.

“Còn thử không?”

Ba từ được bật ra từ kẽ răng.

Tân Nguyệt vội vàng lắc đầu.

Trần Giang Dã vẫn còn khó chịu, lồng ngực phập phồng, qua một hồi lâu mới buông Tân Nguyệt ra.

Tân Nguyệt cũng hiếm khi không phản kháng, không giãy dụa, ngoan ngoãn để anh nắm lâu như vậy.

Chỉ là dưới bầu không khí mập mờ hoặc có thể nói là không được tự nhiên như này, hình như cũng không có cách nào tiếp tục được nữa.

Tân Nguyệt im lặng đứng thẳng một lúc lâu, siết chặt ống quần nói: "Hôm nay đến đây thôi, lát nữa bố tôi về, để ông ấy thấy thì không dễ giải thích."

“Ừm.”

Cổ họng Trần Giang Dã phát ra một âm tiết.

Bầu không khí lại lâm vào bế tắc.

Tân Nguyệt lén nhìn Trần Giang Dã một cái, anh đứng ở đằng kia, ngược sáng, cơ thể như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt anh.

Tân Nguyệt không thích loại cảm giác cả người không được tự nhiên này, kiên quyết mở miệng: "Tôi đi học từ vựng, anh..."

Trần Giang Dã lạnh mặt nói: "Tôi về gội đầu."

Nói xong, anh quay người bước đi.

Tân Nguyệt nhìn bóng lưng của anh, thở dài một tiếng trong lòng, việc dạy kèm thân mật như vậy thật sự không phù hợp với những cặp đôi đang mập mờ và không có ý định xác lập quan hệ.

Trần Giang Dã cũng biết điều đó, nên càng bực bội hơn.

Kỹ thuật phòng thân này, đối với nữ sinh mà nói, đòn có tác dụng nhất chính là đánh vào bộ phận yếu nhất của đàn ông, nhưng việc liên tục dạy nữ sinh chú ý đến bộ phận kia của mình thật sự khiến người ta không được tự nhiên. Hơn nữa vừa nghĩ tới nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy, cô cần phải chạm vào bộ phận đó của một người đàn ông khác, cho dù là đập, anh cũng rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

Sau khi về nhà, anh không lập tức đi gội đầu, mà dựa vào tường lấy một điếu thuốc ra hút.

Nicotine của một điếu thuốc lá không đủ để triệt tiêu sự khó chịu trong anh, anh đang chuẩn bị rút điếu thứ hai, nhưng dường như nhớ tới điều gì đó, lại nhét điếu thuốc kia vào hộp.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vợ bảo hút ít thôi.

PS: Chương sau lại là một chương mà tôi rất thích


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận