Tân Nguyệt vẫn chấp nhận chuyện Trần Giang Dã mua điện thoại cho cô.
Mặc kệ lý do thoái thác vừa rồi của anh là sự thật hay chỉ để thuyết phục cô nhận điện thoại, dù sao mua cũng mua rồi, không trả lại được, nên cô ngoài việc nhận ra còn có thể làm gì đây?
Mặc dù người liêm khiết không ăn đồ bố thí, cô hiểu thế nào là liêm sỉ, nhưng đây không phải là sự bố thí Trần Giang Dã dành cho cô. Cô cũng không thanh cao như vậy. Cô chưa bao giờ thích làm khó mình, nhất là ở phương diện cảm xúc. Chỉ cần cô không chìa tay ra xin xỏ, thì cô cũng không từ chối của người cho. Những thứ người ta nhét vào tay cô, cô vẫn có thể chấp nhận.
“Được rồi, coi như tôi nợ anh một ân tình.”
Trần Giang Dã nheo mắt, nhếch môi, nói: "Em có biết bây giờ ân tình của em đối với tôi có ý nghĩa thế nào không?"
Tân Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó cô mới kịp hiểu ra, rồi lập tức nổi giận.
“Trần Giang Dã!”
Cô hạ giọng, hét lên với anh: "Trong đầu anh ngoại trừ…”
Cô dừng một chút, bỏ qua chữ kia: "Không còn gì khác sao?”
"Có, sao có thể không, nhưng điều đó không ngăn cản được việc tôi muốn lên giường với em."
Tân Nguyệt không nói ra hai chữ "lên giường", nhưng Trần Giang Dã lại nói một cách thẳng thừng và lộ liễu.
Tân Nguyệt tức giận nghiến răng, sau đó cười lạnh một tiếng: "Không phải anh nói anh là người lãnh cảm à?”
“Đó là trước kia.”
Trần Giang Dã nói một cách hùng hồn: "Con người ai mà chả thay đổi!”
“Anh!”
“Em kích động như vậy làm gì?”
Trần Giang Dã đến gần, đưa tay nắm lấy mặt cô, nâng lên.
"Cuối cùng em cũng phải cho tôi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi."
Anh cúi người, nắm lấy mặt của cô và lắc nhẹ, cười rất xấu xa: "Dùng cách đó để trả lại ân tình, lợi cho em thế còn gì."
“Lợi em gái anh á!”
Lần thứ hai Tân Nguyệt chửi thề với anh, sau đó đẩy anh ra, xoay người bỏ đi.
Đi nhanh là tính cách thông thường của con gái khi tức giận, chẳng mấy chốc cô đã đi được hơn mười mét.
Trần Giang Dã đứng tại chỗ nhìn cô, đáy mắt lộ ý cười, chậm rãi đuổi theo.
Mặc dù anh đi chậm, nhưng chân dài, mỗi bước đi của anh bằng hai bước của Tân Nguyệt, khoảng cách chẳng kéo quá xa.
Bóng lưng Tân Nguyệt tràn đầy tức giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, như muốn đấm ai đó vài cú.
Tuy nhiên, có lẽ vì thời tiết thật sự quá lạnh, cô đã tức giận đến vậy rồi, nhưng chưa được bao lâu cô vẫn không quên nhét tay vào trong ống tay áo, cổ cũng rụt lại, cộng thêm dáng đi tức tối kia, trông cô giống như một chú chim cánh cụt giấu tay trong ống tay áo, vừa buồn cười vừa rất đáng yêu.
Lúc cô nhét tay vào ống tay áo, tình cờ đi ngang qua một cửa hàng trang phụ kiện thời trang, bên trong treo đầy găng tay và khăn quàng cổ.
Khi đi ngang qua, đồng tử của Trần Giang Dã cũng trượt về đuôi mắt, liếc vào bên trong, bước chân cũng chậm lại, nhưng anh không dừng lại.
Đến trường, Tân Nguyệt vẫn đi nhanh như cũ, không quay đầu lại nhìn Trần Giang Dã lấy một lần. Khi về đến lớp, dù có nhiều tiết học vào buổi tối, Trần Giang Dã lại ngồi ngay sau cô, cô cũng chẳng nói với anh câu nào.
Trần Giang Dã nhìn cô nổi giận, cũng không dỗ dành.
Ngay cả đám Từ Dương cũng nhận ra giữa hai người bọn họ có vấn đề. Lúc ra ngoài hút thuốc, cậu hỏi: "Anh, anh cãi nhau với Tân Nguyệt hả?"
Trần Giang Dã chỉ nói: "Không tính là cãi nhau.”
Từ Dương: "Cãi nhau hay không cãi nhau, anh quan tâm làm gì. Khi con gái không vui thì cần phải dỗ chứ."
Trần Giang Dã liếc cậu một cái: "Cần cậu dạy tôi việc này chắc?”
Từ Dương bĩu môi: "Thế sao em chẳng thấy anh hành động gì?”
Trần Giang Dã hút một hơi thuốc, từ từ nhả ra, nói một cách bình thản: "Phòng học là nơi để học."
Từ Dương: “...”
Lý do này, cậu không thể phản bác, nhưng lại cảm thấy rất nhảm nhí.
Bọn họ tất nhiên không hiểu, việc học có ý nghĩa thế nào với anh và Tân Nguyệt.
Vì muốn học tập tốt, cô đã từ bỏ anh, còn anh cũng vì không muốn làm phiền cô học, mà chịu đựng tạm thời mất đi cô.
Cho nên, anh không muốn để cô cảm thấy có bất kỳ sự quấy rầy nào khi học.
Cô nổi giận với anh, không muốn nói chuyện với anh, có lẽ cô càng có thể tập trung học tập hơn. Vậy thì anh sẽ không nói gì, cũng không làm phiền, sẽ không giống như rất nhiều chàng trai cùng tuổi khác, đã chọc giận bạn nữ rồi còn muốn làm vài trò như tỏ ra yếu thế hay dỗ dành. Làm gián đoạn việc học khi người ta không muốn để ý đến mình, đặc biệt là khi người đó rất coi trọng việc học, đó là một việc rất đáng ghét.
Có chuyện gì cứ để tan học rồi nói, đợi đến khi tan học, đợi cô mở điện thoại ra.
Hôm nay, sau khi tan học, giáo viên vẫn đưa Tân Nguyệt về ký túc xá.
Khi trở về không gian yên tĩnh, không bị ai quấy rầy, không gian chỉ thuộc về riêng mình, Tân Nguyệt lập tức thả lỏng. Lần đầu tiên cô cảm thấy, việc trở về ký túc xá sau giờ tự học tối là một chuyện khiến cô vui vẻ.
Khi con người vui vẻ vì một chuyện gì đó, cảm xúc tiêu cực đối với những người khác và những chuyện khác cũng sẽ theo đó mà thay đổi, chẳng hạn như, bây giờ cô nghĩ đến Trần Giang Dã đáng ghét kia, cũng không còn thấy đáng ghét đến vậy nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nói những lời vô liêm sỉ như thế, hơn nữa những gì anh nói… Hoàn toàn là sự thật.
Tân Nguyệt đỡ trán.
Nghĩ đến người này, cô mới nhớ ra người này đã tặng cô một chiếc điện thoại hôm nay.
Cô lấy điện thoại ra.
Cô không biết gì về nhãn hiệu điện thoại, kiểu dáng hay tính năng gì gì đó, chỉ cảm thấy chiếc điện thoại này có cảm giác rất tốt, có lẽ không rẻ.
Tân Nguyệt thở dài, mở khóa màn hình, nhìn thấy các ứng dụng thường dùng đã được cài đặt gần như đầy đủ trên giao diện đầu, Trần Giang Dã thậm chí còn làm xong thẻ SIM cho cô, ngay cả wechat cũng đăng ký cho cô.
Cô mở wechat, bên trong cũng chỉ có một liên hệ duy nhất, avatar chính là một bức hình nền đen, không có gì, tên wechat là:
[L]
Không có bất kỳ ghi chú nào, nhưng Tân Nguyệt ngoài Trần Giang Dã thì không thể là ai khác. Nhưng nhìn tên wechat của anh, Tân Nguyệt lại có chút thắc mắc, tại sao anh lại dùng chữ cái "L" làm tên wechat, âm tiết đầu tiên trong tên của anh cũng không phải "L".
Xuất phát từ sự tò mò, cô nhấn vào avatar của anh. Wechat không có nhiều tính năng không cần thiết giống như các ứng dụng khác, ngoài tên wechat thì chỉ có ID wechat và khu vực.
ID WeChat của anh là một vài dấu chấm câu kèm một chuỗi tiếng Anh "Lunarnaut", khu vực thì để trống.
[Lunarnaut]
Tân Nguyệt biết từ này, nghĩa là phi hành gia mặt trăng.
Trong phút chốc, lòng cô căng thẳng.
Ma xui quỷ khiến, cô lại nhìn tên wechat anh đăng ký cho mình:
[M]
Sau đó cô nhấn vào trang cá nhân, ID wechat hiển thị trên đó cũng là một vài dấu chấm câu kèm một chuỗi tiếng Anh:
[Moon]
Lòng cô lại căng thẳng, tiếp đó, tim đập nhanh hơn, nặng hơn.
Nhịp tim mạnh đến mức có thể thấy rõ sự dao động của nó ngay cả khi cô đang mặc áo bông dày mùa đông.
Mà đúng lúc này, một chấm đỏ bất ngờ hiện ra bên dưới, có ai đó gửi tin nhắn cho cô.
Tân Nguyệt hoàn hồn, bấm vào.
Wechat của cô chỉ có một m*nh tr*n Giang Dã, tin nhắn tất nhiên chỉ có thể là từ anh.
Trần Giang Dã gửi cho cô một bức ảnh.
Cô mở ảnh ra.
Đó là một bức tranh, giống như truyện tranh Nhật Bản nhưng lại có họa tiết mực đầy màu sắc. Bức tranh vẽ một ngôi nhà trệt, thấp, có sân nhỏ. Dưới mái hiên, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang cúi đầu làm bài thi. Toàn bộ bức tranh mang đến cảm giác tươi mát và chữa lành.
Nhìn bức tranh này, Tân Nguyệt sửng sốt, ngón tay vô thức khẽ chạm vào màn hình trong sự ngẩn ngơ, hình ảnh thu nhỏ lại, phía dưới nhảy ra một tin nhắn mới:
[Tặng em làm hình nền, không cần khách sáo]
Người này thật là…
Tân Nguyệt bật cười, lại mở hình ra.
Lúc anh ngồi trên tầng hai nhà đối diện, cô đã đoán Trần Giang Dã đang vẽ cô, nhưng không ngờ anh lại vẽ đẹp như vậy.
Cô nhìn bức tranh này rất lâu.
Cuối cùng cô nhấn lưu lại và đặt làm hình nền màn hình khóa và màn hình chính.
Đêm nay, dường như cô đã quên mình vẫn còn giận người nào đó, thậm chí khi ngủ, khóe miệng cô vẫn cong lên.
Đêm nay có trăng, hình dạng nửa vầng, giống dáng vẻ của cô gái khi cười.
Có lẽ mặt trăng cũng rất vui.
*
Sáng hôm sau, Tân Nguyệt vẫn thức dậy lúc sáu giờ hơn. Hôm qua có lẽ là đêm cô ngủ ngon nhất kể từ khi lên cấp ba. Cô đi ngủ lúc mười một giờ rưỡi, không có tiếng nói chuyện ồn ào, không có tiếng động do người khác thức dậy giữa đêm, và một đêm không mộng mị.
Cô vươn vai, lười biếng nằm trên giường thêm một lúc rồi không nỡ bước rời khỏi ổ chăn ấm áp.
Cô đẩy cửa ra, sương mù và không khí lạnh của buổi sáng mùa đông ập vào mặt, Tân Nguyệt nhìn xuyên qua lớp sương mỏng, thấy người ở ban công đối diện đã hút thuốc từ sáng sớm.
Cô thở dài, thu hồi tầm mắt và đi rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, đối diện đã không còn bóng người.
Tân Nguyệt trở về phòng, lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn. Cô đặt điện thoại xuống, đeo cặp sách đi xuống tầng.
Ngoài cửa ký túc xá có một cây long não rất cao, dưới tán cây, một bóng người cao lớn đang đứng ở đó, tay tùy ý đặt ở sau lưng.
Tân Nguyệt dừng chân một chút, sau đó bước ra khỏi cửa ký túc xá.
“Lại đây." Người kia mở miệng.
“Làm gì?”
“Bảo em lại đây thì lại đây.”
Tân Nguyệt miễn cưỡng đi tới, dừng lại trước mặt anh: "Rốt cuộc là làm gì?”
Trần Giang Dã không trả lời, chỉ giơ tay lên.
Tân Nguyệt chỉ cảm thấy có một bóng trắng lướt qua trước mắt, sau đó, có thứ gì đó khoác lên cổ cô. Cô cúi đầu nhìn xuống, vật đó mềm mại quấn quanh cổ và nửa khuôn mặt của cô.
Tân Nguyệt chớp mắt như con nai nhỏ sợ hãi, rồi mới nhìn rõ- -
Đó là một cái khăn quàng cổ trắng như tuyết, lớp vải nhung mang cảm giác mịn màng và mềm mại. Thứ còn lại trên cổ cô là một đôi găng tay trắng như tuyết, bên ngoài cũng được viền bằng một lớp lông tơ mịn, rất đẹp.
Tân Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Người trước mặt đang cúi đầu nhìn cô, không lộ ra biểu cảm gì mà nói: "Đừng để tôi nhìn thấy em rụt cổ rụt tay nữa, chướng mắt."
Sự kinh ngạc trong mắt Tân Nguyệt lập tức biến thành bực bội, cô lườm anh một cái: "Nếu vậy thì tôi đây không cảm ơn anh đâu."
Trần Giang Dã nhếch môi, không nói gì.
Tân Nguyệt lại lườm anh một cái, sau đó quay người đi về phía căn tin.
Cũng giống như mọi lần, trước tiên Trần Giang Dã đứng tại chỗ nhìn cô một lúc, sau đó mới đuổi theo.
Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng, Trần Giang Dã đều đến cửa ký túc xá nữ chờ Tân Nguyệt, sau đó cùng cô đi căn tin, rồi cùng đến lớp.
Buổi trưa và buổi tối, Tân Nguyệt ở cùng giáo viên, nhưng chỉ cần vừa quay đầu lại, cô luôn có thể nhìn thấy anh.
Thời gian giống như quay ngược về cuối mùa hè đó, bọn họ như hình với bóng, anh luôn ở nơi cô có thể nhìn thấy ngay khi quay đầu lại.
Cuộc sống cũng trôi qua bình yên giống như lúc ở trong rừng, mỗi ngày đều yên tĩnh, phong phú và vui vẻ, cô giống như một người đang ở trong địa ngục trần gian đột nhiên bước vào một câu chuyện cổ tích, mơ mộng nhưng cũng chân thật.
Có lẽ vì cuộc sống quá yên bình khiến cô quên mất Trần Giang Dã còn phải đến dự một buổi Tiệc Hồng Môn * vào cuối tuần.
[*]: Tiệc Hồng Môn: Thành ngữ có nghĩa là lời mời dự tiệc với mục đích xấu , và nó là ẩn dụ cho một bữa tiệc muốn làm hại khách.
Cô đột nhiên nhớ tới chuyện này vào tối thứ bảy, mặc dù Trần Giang Dã đã nói cô không cần lo lắng, nhưng đến thời điểm này, cô vẫn trằn trọc không yên lòng.
Mấy ngày gần đây cô đều đi ngủ lúc mười một giờ rưỡi, đêm nay cô cũng nằm xuống lúc mười một giờ rưỡi, nhưng mãi cho đến mười hai giờ rưỡi, cô vẫn chưa ngủ.
Mười phút sau, cô thật sự không chịu nổi, bật dậy lấy điện thoại gửi wechat cho Trần Giang Dã.
[Trần Giang Dã, anh ngủ chưa?]
L: [Làm gì?]
M: [Ngày mai anh thật sự muốn đến nhà máy ống thép kia sao?]
L: [Đến chứ]
M: [Anh định làm gì? Đừng tỏ vẻ thần bí với tôi nữa!]
L: [Nói ra thì mất vui.]
Aaaa!!
Tân Nguyệt gần như phát điên.
Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục gõ chữ:
[Anh dùng tiền thuê một đống vệ sĩ sao?]
L: [Trí tưởng tượng của em rất phong phú đấy.]
M: [Trần Giang Dã, anh cố ý muốn đêm nay tôi không ngủ được đúng không?]
Đầu kia không biết đang làm gì, một lát sau mới trả lời.
[Em lo lắng cho tôi đến vậy sao?]
Tân Nguyệt sững sờ.
Qua mấy chữ này, cô như nhìn thấy Trần Giang Dã nhếch môi cười, nụ cười đầy ý vị sâu xa và vô lại.
Cô không biết phải trả lời thế nào.
Ngay khi cô băn khoăn không biết trả lời ra sao, hộp thoại lại hiện ra một tin nhắn:
[Nếu em đã lo lắng như vậy, ngày mai đi cùng tôi.]
Vào giây phút này trái tim đang treo cao đột nhiên rơi xuống đất.
Bởi vì, cô biết, Trần Giang Dã sẽ không để cô gặp chuyện gì.
[Bây giờ ngủ được chưa?]
Hộp thoại lại hiện ra một tin nhắn.
Nhìn những lời này, Tân Nguyệt bất giác cắn môi, sau đó giận dỗi ấn nút khóa màn hình, ném điện thoại đi.
Nếu anh nhất quyết tỏ vẻ thần bí, thì cô sẽ không trả lời.
Người kia biết cô sẽ không trả lời, nên cũng không nhắn nữa.
Đêm đã khuya.
Trăng sáng mọc lên, báo hiệu chủ nhật này sẽ không âm u và không mưa.
Các tiết học buổi sáng trôi qua rất nhanh. Mỗi khi đến chủ nhật, tất cả mọi người đều không có tâm trạng học tập, ai nấy đều háo hức mong chờ tiết học kết thúc.
Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên dạy Toán đang giảng dở cũng dừng lại, biết không ai nghe lọt nữa.
“Tan học tan học.”
Mấy người đã thu dọn sẵn đồ đạc lập tức lao ra khỏi lớp với vẻ mặt phấn khích.
Bình thường, bọn Từ Dương cũng không đợi một giây, trực tiếp chạy tới quán net. Nhưng hôm nay, ai nấy đều ở lại lớp với vẻ mặt nặng nề.
Bọn họ lần lượt đi tới bên cạnh Trần Giang Dã, vẻ mặt như thể đang tham dự đám tang của người thân trong nhà Trần Giang Dã.
“Anh Dã, bảo trọng!”
“Các anh em chờ anh trở về.”
“Anh, thật đấy anh đừng đi, hoặc là anh nói với em, khi nào báo cảnh sát cho anh thì hợp lý?”
Trần Giang Dã cũng lười để ý đến bọn họ, liếc nhìn Tân Nguyệt:
“Đi thôi.”
Đám người Từ Dương sợ ngây người.
“Anh còn đưa Tân Nguyệt đi theo à?”
“Không phải chứ! Anh, anh đang nghĩ gì vậy?!”
“Anh muốn làm Hạng Vũ tự vẫn trên sông Ô Giang, cũng đừng kéo Tân Nguyệt làm Ngu Cơ chứ!”
Câu nói này coi như có chút văn hóa, nhưng chỉ đổi lấy cái liếc nhẹ của Trần Giang Dã, sau đó anh lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, vẫn không thèm để ý đến bọn họ.
Thấy không khuyên được Trần Giang Dã, mấy người lại quay sang khuyên Tân Nguyệt.
“Tân Nguyệt, anh Dã nghĩ không thông, cậu đừng nghĩ không thông chứ!”
Tân Nguyệt nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Mấy cậu chưa về là muốn đi cùng chúng tôi sao?”
Chỉ một câu nói đã lập tức khiến đám người này im như hến.
Thấy thế, Trần Giang Dã nhìn Tân Nguyệt, khóe môi hiện lên một nụ cười.
Bọn họ lúng túng nhìn nhau vài lần, sau đó, Từ Dương mới cười gượng, đại diện nói: "Tôi tôi tôi bọn tôi thấy là, mấy người bọn tôi không đánh được, cũng không chống cự được bao lâu, vì vậy…Vì vậy sẽ không dâng đầu mình cho người ta."
Nói xong, mấy người đồng loạt lùi về phía cửa lớp.
“Anh Dã, bọn em chờ anh trở về.”
"Anh Dã, tối nay nếu em còn có thể nhìn thấy anh, anh chính người đàn ông mà em kính phục nhất đời này!"
"Salute!" (Đứng nghiêm, chào!)
Mấy người chào Trần Giang Dã xong, nhanh chóng rời đi.
Tân Nguyệt lắc đầu, thu hồi tầm mắt nhìn sang Trần Giang Dã, vẻ mặt không chút sợ hãi hay lo lắng: "Đi bây giờ sao?"
“Không vội, ăn cơm trước đã.”
Trần Giang Dã dẫn Tân Nguyệt đi ăn cơm xong mới chậm rãi đi đến nhà máy ống thép.
Khi bọn họ đến nơi, từ xa đã nhìn thấy một nhóm người đứng ở ngoài nhà máy bỏ hoang, có cả nam lẫn nữ, chắc phải đến mấy chục người.
Nhìn thấy một nhóm người đông đúc như vậy, nói không căng thẳng là giả, Tân Nguyệt âm thầm hít sâu một hơi.
Dường như nhận ra sự căng thẳng của cô, Trần Giang Dã đưa tay giữ chặt cổ tay cô.
Sự đụng chạm bất ngờ khiến cả người Tân Nguyệt run lên, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đang liếc nhìn cô, vẻ mặt rất bình thản.
Tư thế cũng thả lỏng.
Dưới cái nhìn chăm chú và bình tĩnh của anh, lòng Tân Nguyệt cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đôi mắt đen nhánh kia quả thực không có cảm xúc gì, thậm chí còn lộ ra vẻ lười biếng và thờ ơ, nhưng chính điều đó lại càng làm người ta cảm thấy an toàn.
Anh luôn thoải mái và ung dung như vậy, giống như chưa bao giờ đặt bất cứ chuyện gì vào mắt, luôn nắm chắc phần thắng trong tay.
Nói vậy cũng không đúng, anh cũng có lúc mất kiểm soát, nhưng chỉ khi ở trước mặt cô.
Dường như anh chỉ mất kiểm soát vì cô.
“Sợ không?”
Giọng anh trầm xuống.
Tân Nguyệt lắc đầu: "Không sợ.”
Anh nhếch môi, không nói gì nữa, quay đầu, kéo cô đi về phía trước.
Nhìn khóe môi anh cong lên, Tân Nguyệt cũng cười khẽ, bước theo anh.
Mấy chục người phía trước đều đang nhìn bọn họ.
Những người này tất nhiên không phải ai cũng đến để đánh nhau, có lẽ phần lớn là đến xem náo nhiệt. Dù sao Trần Giang Dã cũng buông lời tàn nhẫn rằng sẽ không để ai trong số họ chạy thoát, nên ai cũng muốn đến nhìn xem anh trai ngầu lòi này rốt cuộc sẽ làm như thế nào để khiến tất cả bọn họ không thể chạy thoát.
Cũng chỉ vì câu nói này của anh, đám Hạ Mộng Nghiên mới không bắt nạt Tân Nguyệt mấy ngày qua. So với Tân Nguyệt, bây giờ bọn họ càng cảm thấy hứng thú với anh hơn.
Trai đẹp bị vả mặt, hay là trai đẹp rất ngông cuồng bị vả mặt, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đã thấy thú vị.
Ngày đó, Trần Giang Dã còn bảo Hạ Mộng Nghiên đến sớm chờ, Hạ Mộng Nghiên thật sự làm theo, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.
Kết quả cô ta chờ đợi cả buổi cùng một đám người với cái bụng đói meo mà vẫn không thấy Trần Giang Dã đến. Cô ta tức giận chửi bới mấy câu, còn tưởng rằng anh chơi khăm bọn họ, bản thân thì bỏ chạy như con rùa rụt cổ.
Nhưng mà, cô ta không ngờ rằng, Trần Giang Dã không chỉ không chạy, mà còn dẫn cả Tân Nguyệt đến.
Thấy Tân Nguyệt bước từ xe taxi xuống, Hạ Mộng Nghiên không kìm được mà thốt lên một tiếng "Đệt".
“Anh ta còn đưa cả Tân Nguyệt đến!”
Đáy mắt Hạ Mộng Nghiên lóe lên ánh sáng cực kỳ hưng phấn giống như dã thú ngửi được mùi máu, có chút điên cuồng: "Hai người họ đóng phim thần tượng cho tao xem đây mà, thật con mẹ nó thú vị."
Cô ta vỗ vai một người đàn ông ngồi bên cạnh: "Anh Khải, người đến rồi."
Người đàn ông được gọi là "anh Khải" ngẩng đầu, híp mắt nhìn về phía một nam một nữ cách đó không xa, sau đó lại nhìn khuôn mặt kích động của Hạ Mộng Nghiên bên cạnh, mỉm cười vỗ đầu cô ta, biểu cảm không rõ là cưng chiều hay là cảm thấy thú vị.
Người khác đều đứng, chỉ có một mình hắn ta ngồi, hiển nhiên hắn ta chính là thủ lĩnh của đám côn đồ này, nhưng dáng vẻ của anh Khải này cũng không giống côn đồ, khuôn mặt thậm chí còn rất ôn hòa.
Tuy nhiên, thủ lĩnh côn đồ trông như thế này cũng không phải là điều gì lạ, bây giờ đã khác trước. Nếu hắn ta có thể lăn lộn đến mức trông giống như một "đại ca", thì chỉ có thể chứng tỏ người này rất giỏi đối nhân xử thế. Nếu không, hắn ta chắc chắn không thể quen biết nhiều người như vậy, lại va chạm trải đời như vậy. Mà một người như thế, tuyệt đối không phải là một tên ngốc kiêu căng, khiến người ta nhìn thấy là chỉ muốn xông lên đấm cho một cái được.
Hạ Mộng Nghiên dường như đã sớm quen với việc bị hắn ta xoa đầu, không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn dán chặt vào hai người đang chầm chậm đi tới, còn đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng về phía bọn họ.
“Tôi nói này anh chàng đẹp trai, anh đưa Tân Nguyệt tới đây là có ý gì? Tôi không hiểu lắm.”
Hạ Mộng Nghiên đưa tay lên miệng làm thành cái loa hét lớn về phía họ, nụ cười đầy vẻ điên cuồng ngang ngược.
Đại thiếu gia kiêu ngạo sẽ không bao giờ hét to như cô ta, Trần Giang Dã nắm lấy cổ tay Tân Nguyệt, bước tới trước mặt cô ta rồi mới lạnh lùng mở miệng:
“Có nghĩa là muốn cô quỳ xuống xin lỗi cô ấy.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh báo: Chương sau có thể sẽ khiến một số người cảm thấy khoa trương hơi làm quá, nhưng nó đã được làm nền từ trước.