Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 64: Một khoản tiền nhỏ.




“Có nghĩa là muốn cô quỳ xuống xin lỗi cô ấy.”

“Mẹ kiếp!”

Hạ Mộng Nghiên chỉ vào Trần Giang Dã và nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Anh Khải, anh nghe thấy chưa?”

Người đàn ông nhìn Trần Giang Dã, đứng dậy "Ừ" một tiếng.

"Người này con mẹ nó là thật sự quá kiêu căng, cũng chỉ vì anh ta kiêu ngạo như vậy, em mới cho rằng anh ta có nhiều thế lực lắm, đến mức em phải còn gọi anh đến."

Người đàn ông liếc cô ta một cái: "Cô không gọi tôi, tôi cũng sẽ đến."

“Hả? Vì sao.”

“Bởi vì…”

Người đàn ông quay lại nhìn cô ta, hơi cúi người, nâng một tay lên đặt ở trên đầu cô ta, tư thế của hắn ta hiện tại và khi hắn ta sờ đầu cô trước đó chỉ khác nhau ở việc ngồi và đứng, nhưng biểu cảm lại khác một trời một vực, giọng điệu cũng thay đổi đột ngột.

“Anh Dã mà cô con mẹ nó cũng dám chọc à.”

Giọng hắn ta lạnh lẽo vô cùng.

Hạ Mộng Nghiên sửng sốt, như không thể tin vào tai mình, cả người cô ta rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.

Mà một giây sau, cô ta bỗng nhiên hét lên kinh hãi - -

Người đàn ông không chút thương hoa tiếc ngọc giật tóc cô ta, kéo cô ta về phía Trần Giang Dã.

“Anh Khải! Anh Khải!”

Cảm xúc hỗn độn giữa khiếp sợ, không hiểu chuyện gì và đau đớn bùng nổ khiến nước mắt nhanh chóng trào ra, Hạ Mộng Nghiên vừa khóc vừa gọi tên người đàn ông, hai tay cầm lấy cánh tay hắn ta nhưng lại không dám đánh mạnh, chỉ có thể nhìn hắn ta với ánh mắt cầu khẩn.

Người đàn ông thờ ơ, kéo cô ta đến trước mặt Trần Giang Dã, sau đó ném cô ta xuống đất.

Hạ Mộng Nghiên ngã xuống mặt đất đầy bụi bặm, chiếc áo khoác lông chồn trắng tinh lập tức bám đầy bụi đen Mái tóc dài đến ngực của cô ta cũng dính bụi, những lọn tóc xoăn đẹp đẽ giờ đây trở nên rối bời. Cả người cô ta trông rất chất vật.

Cô ta chưa kịp hồi phục lại tinh thần sau sự khiếp sợ và khó hiểu, không còn lòng dạ chú ý đến sự chật vật của chính mình. Cô ta ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt và bụi đen nhìn về người đàn ông trước mặt, vừa khóc vừa hỏi hắn ta: "Anh Khải, anh làm gì vậy..."

Cô ta không còn vẻ kiêu ngạo như bình thường, giọng nói run rẩy.

Người đàn ông nhìn cô ta từ trên cao xuống: "Nếu cô đã coi tôi là anh trai, vậy thì hôm nay tôi sẽ thay bố mẹ cô dạy dỗ cô thật tốt."

Hắn ta ngồi xổm xuống, nắm chặt cằm cô ta, nhìn cô ta chằm chằm rồi cười lạnh, nói: "Ông nhận cô làm em gái không phải để cô lợi dụng danh tiếng của ông mà làm xằng làm bậy, thích bắt nạt người khác thì nên nghĩ đến kết cục hôm nay."

Nói xong, người đàn ông hất mặt cô ta và đứng lên.

"Vừa rồi cô cũng nghe rồi đấy, anh Dã bảo cô quỳ xuống xin lỗi cô gái này."

Hạ Mộng Nghiên vẫn không hiểu. Không riêng gì cô ta, mà tất cả những người có mặt ở đây đều hoang mang, ngoại trừ những người đi cùng người anh Khải tới.

Không ai trong số họ biết, Trần Giang Dã và hắn ta quen nhau từ khi nào, tại sao hắn ta lại gọi Trần Giang Dã là anh, rõ ràng Trần Giang Dã chỉ là một học sinh mới chuyển trường tới đây chưa đến một tuần, hơn nữa anh còn đến từ Thượng Hải, lẽ ra bọn họ không quen biết nhau mới đúng.

Tân Nguyệt cũng là một trong số đó.

Cô quay đầu nhìn Trần Giang Dã với vẻ khó tin, hỏi nhỏ anh: "Chuyện gì vậy?”

“Lát nữa về tôi sẽ nói với em.”

Chuyện này không tiện nói ở đây, nói với cô lại càng không dễ.

Vào thời điểm này một tuần trước, Trần Giang Dã không hề quen biết tên côn đồ trước mặt này. Lần đầu tiền bọn họ gặp nhau là lúc chín giờ tối.

Sau khi nghe tin Hạ Mộng Nghiên ngoài dựa vào gia đình có quan hệ rộng thì chủ yếu dựa vào danh hiệu em gái Nam Khải để lộng hành, Trần Giang Dã đã nhờ người hẹn chàng trai tên Nam Khải này ra ngoài.

Bọn họ gặp nhau trong phòng riêng của một quán trà.

Trần Giang Dã tới trước, chở ở trong phòng.

Nam Khải bước vào nhìn thấy anh, đầu tiên là hơi kinh ngạc nhướng mày, sau đó tùy ý ngồi xuống đối diện anh.

“Trần Giang Dã đúng không?”

Đây là câu đầu tiên hắn ta nói.

Trần Giang Dã cũng mở lời: "Nam Khải đúng không?”

Nam Khải nở nụ cười: "Lâu lắm rồi không nghe người ta gọi tôi như vậy."

Người ở đây gọi hắn ta là Khải Tử, hoặc là anh Khải, hầu như không ai gọi tên hắn ta, dù là lần đầu tiên gặp mặt, vì những người đó đù chưa từng gặp hắn ta, chắc chắn cũng nghe nói về hắn ta.

Tuy nhiên, hắn ta cũng chỉ nói vậy thôi, không để ý nhiều.

"Có phiền nếu tôi hút thuốc không?"

Trần Giang Dã: "Cứ tự nhiên.”

Nam Khải lấy một điếu thuốc ra châm lửa, hút một hơi, chậm rãi thở ra, chậm rãi khép hờ mắt, dựa lưng ra sau.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Trần Giang Dã đi thẳng vào vấn đề: "Cậu nhận Hạ Mộng Nghiên làm em gái đúng không?”

Nam Khải "Ừ" một tiếng.

“Cậu có biết cô ta dựa vào danh nghĩa của cậu mà đi khắp nơi bắt nạt người khác không?”

Vẻ mặt Nam Khải dừng lại, hắn ta nhíu mày.

"Tôi không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm cô em gái học sinh kia đang làm gì."

Hắn ta hút một hơi thuốc và nói tiếp: "Hơn nữa không phải cô ta là hot girl mạng sao? Người của công chúng làm gì cũng không ngang ngược quá mức được."

Trần Giang Dã cười khẩy: "Mấy chục nghìn người theo dõi thì tính là hot girl mạng cái rắm gì.”

Nam Khải cũng cười: "Thật sự chỉ có mấy chục nghìn thôi sao, tôi còn tưởng cô ta khiêm tốn."

Nghe hắn ta nói như vậy, Trần Giang Dã có chút tin tưởng hắn ta nói không có thời gian quan tâm Hạ Mộng Nghiên đang làm gì. Ngay cả chuyện này cũng không rõ lắm, có vẻ hắn ta thật sự không quan tâm.

“Cho nên cô ta thật sự bắt nạt người khác à?" Nam Khải búng tàn thuốc, hỏi anh.

Trần Giang Dã nhướng mày: "Chứ sao?”

Nam Khải nhìn anh từ trên xuống dưới: "Bắt nạt cậu?”

Trần Giang Dã: "Cô gái của tôi.”

Nam Khải đã đoán được sơ sơ, nở nụ cười trên môi: "Vậy cậu tới tìm tôi là để tính sổ?"

"Tìm cậu bàn chuyện làm ăn."

Nói xong, Trần Giang Dã ném một chiếc túi xách màu đen lên bàn.

Túi xách mở rộng, vừa ném lên, vài xấp tiền giấy màu đỏ bên trong rơi ra.

Nam Khải nhìn từng bó tiền mặt bên trong, vẻ mặt chợt dừng lại.

“Đây là năm trăm nghìn tệ.”

Trần Giang Dã hơi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Chỉ cần cậu đồng ý, sau này mỗi tháng tôi đều có thể cho cậu năm trăm nghìn."

Anh nói thêm: "Tôi sẽ ở đây mười tháng".

Mười tháng là năm triệu tệ.

Năm triệu tệ ở Thượng Hải, ngay cả một căn nhà ra hồn cũng không mua nổi, nhưng ở một thị trấn nhỏ này, hầu hết mọi người cả đời cũng không kiếm được năm triệu tệ.

Có thể Nam Khải không nằm trong số đó, nhưng cũng có thể là có.

Nam Khải mở một quán bar, nghiêm túc mà nói thì chỉ là một quán rượu nhỏ.

Ở thị trấn nhỏ này, không thể có quán bar.

Những quán rượu nhỏ ở những nơi như thế này, một năm có thể kiếm mấy một trăm nghìn đã là khá tốt rồi. Nếu Nam Khải biết kinh doanh, mười năm sau có thể kiếm được năm triệu tệ, nhưng chuyện tương lai thì không ai biết trước được.

Nam Khải là một người biết kinh doanh, lúc này hắn ta ngồi thẳng dậy, dập tắt điếu thuốc trong tay, nghiêm chỉnh hỏi.

“Anh Dã, anh nói xem, muốn tôi làm gì?”

Tiếng "anh Dã" phát ra từ miệng Nam Khải như vậy đấy.

Những người khác không biết lý do, chỉ biết người Nam Khải gọi là “anh”, thì Trần Giang Dã kia là người bọn họ không thể động đến.

Mấy nữ sinh đi cùng Hạ Mộng Nghiên đã sợ hãi đến mức ánh mắt phát run, tên Hoàng Mao kiêu ngạo lúc trước cũng lo lắng nuốt nước bọt.

Có một nữ sinh có lẽ quá sợ hãi, cô ta lợi dụng chỗ đứng tương đối gần phía sau, bắt đầu lùi lại một cách cẩn thận, muốn bỏ chạy.

Chỉ là, khi con người quá căng thẳng, não bộ rất dễ mất khả năng suy nghĩ. Lẽ ra cô ta có thể lặng lẽ trốn thoát, nhưng lại bắt đầu chạy ở vài mét cuối cùng.

Nam Khải nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên, miệng “chậc” một tiếng, hắn ta đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh: "Bắt cô ta lại cho tôi."

Nữ sinh kia vốn đã chạy không nhanh, chạy được hai bước thì tự vấp ngã. Rất nhanh, cô ta đã bị chàng trai kéo về như kéo gà con, rồi ném tới trước mặt Trần Giang Dã giống như Hạ Mộng Nghiên.

Trần Giang Dã liếc hai người họ, ngẩng đầu, lại nhìn về phía một số người trong đám đông.

“Đều đến đông đủ rồi đúng không?”

Đáy mắt anh lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén quét qua từng người: "Tôi nói rồi, các người, một tên cũng đừng hòng chạy thoát."

Nghe vậy, mấy người kia đều rùng mình, không ai ngoại lệ.

Rất nhanh sau đó, tất cả những người tham gia bắt nạt Tân Nguyệt đều bị đá ngã xuống đất, không một ai còn đứng.

“Còn ngây người ra đó làm gì?”

Nam Khải đá một chàng trai nằm trên mặt đất, rồi quát những người trên mặt đất: "Xin lỗi!

Những người hèn nhát lập tức quỳ xuống trước mặt Tân Nguyệt và bắt đầu nói "Xin lỗi", có người thậm chí vừa dập đầu vừa nói. Còn lại một số ít người có lòng tự trọng cao như Hạ Mộng Nghiên, tất nhiên sẽ có người dạy dỗ riêng.

Nam Khải còn dẫn theo mấy cô gái tới, một cô gái tóc đỏ trong số đó kéo tóc Hạ Mộng Nghiên lên, tát cô ta một cái: "Mày con mẹ nó không hiểu tiếng người đúng không?"

Hạ Mộng Nghiên không nói gì, chỉ mở to đôi mắt còn đang rơi nước mắt nhìn chằm chằm cô gái tóc đỏ kia.

“Còn dám lườm tao?”

“Bốp"một tiếng, một cái tát nữa giáng xuống, lực mạnh hơn trước nhiều, nửa khuôn mặt của Hạ Mộng Nghiên lập tức đỏ lên, mặt còn bị viên đá trên móng tay của cô gái kia cào xước, cô ta đau đến co giật cơ mặt, nhưng vẫn tiếp tục lườm cô gái kia.

Cô ta đã đủ chật vật, bây giờ tỉnh táo và nhận thức rõ sự thật, cô ta cũng biết với tư cách là người khởi xướng, dù thế nào thì hôm nay cô ta cũng không thể trở về nguyên vẹn. Dù sao cô ta cũng bị đánh, nhưng cô ta không cho phép mình quỳ xuống cầu xin tha thứ như những kẻ hèn nhát bên cạnh, để người khác chà đạp lòng tự tôn của mình.

“Cứng đầu đấy." Cô gái tóc đỏ cười khẽ.

“Bọn mày mang kéo đúng không?”

Cô gái tóc đỏ ngẩng đầu hỏi những người khác.

“Bắt lấy.”

Có người ném kéo cho cô ta.

Nhìn thấy chiếc kéo trong tay cô ta, ánh mắt vốn cứng đầu của Hạ Mộng Nghiên giờ đã lộ vẻ hoảng sợ. Cô ta cố gắng lùi lại phía sau, đôi con ngươi run rẩy.

Cô gái tóc đỏ cười nhạo: "Sợ à? Không phải mày giỏi lắm sao?”

Cô ta cúi người, dùng một ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Hạ Mộng Nghiên, “chậc” một tiếng, nói: "Tóc đẹp thế này, thật đáng tiếc."

Đồng tử Hạ Mộng Nghiên chợt co rụt lại.

Cô ta có thể bị đánh, nhưng không ai được chạm vào tóc cô ta, tuyệt đối không được!

Cô ấy đứng dậy và bỏ chạy.

“Mẹ nó, giữ nó lại cho tao!”

Một chàng trai đứng ở phía trước vươn tay nắm tóc cô ta, Hạ Mộng Nghiên hét lên đau đớn.

Cô gái tóc đỏ cầm kéo đến gần, nắm chặt mặt cô ta, cảnh cáo: "Khuyên mày ngoan ngoãn một chút, kéo không có mắt đâu, cẩn thận làm rách khuôn mặt xinh đẹp này của mày đấy."

Nói xong, cô ta không nhiều lời, cắt tóc Hạ Mộng Nghiên.

“A - -!”

Hạ Mộng Nghiên hét lên thất thanh, cô ta liều mạng lấy tay che đầu mình, những người khác vừa kéo tay cô ta ra, cô ta lại điên cuồng vùng vẫy, cố gắng giữ tóc mình không cho bọn họ cắt.

Thấy thế, hai người bên cạnh tiến đến, thẳng tay đè cô ta xuống đất.

Hạ Mộng Nghiên không thể động đậy, chỉ có thể vừa giãy dụa vừa điên cuồng thét chói tai.

Lúc này, tiếng thét chói tai, tiếng nức nở, tiếng mắng chửi, cùng với tiếng đấm đá lẫn lộn tràn ngập toàn bộ nhà máy ống thép bỏ hoang.

Tân Nguyệt nhìn cảnh tượng này, khó chịu nhíu mày.

Những người này rơi vào hoàn cảnh như vậy, cô cảm thấy họ đáng đời, nhưng cô không có sở thích nhìn người khác quỳ gối hay bị đánh đập, thậm chí còn cảm thấy mâu thuẫn.

Đây chính là sự khác biệt cơ bản nhất giữa cô và Hạ Mộng Nghiên.

Cô sẽ không bao giờ vui mừng khi bắt nạt người khác.

Vẻ mặt Trần Giang Dã vẫn luôn hờ hững.

Sau khi thấy Tân Nguyệt cau mày, Trần Giang Dã ngẩng đầu, hỏi Tân Nguyệt: "Muốn đi à?”

Tân Nguyệt: "Ừ.”

“Được.”

Nơi này cách thành phố khá xa, cũng không bắt được xe taxi. Trần Giang Dã nhìn ra ngoài, thấy hai chiếc xe hơi đang đỗ, còn lại là xe máy và xe điện.

“Nam Khải.”

Trần Giang Dã hỏi hắn ta: "Chiếc Mercedes kia là của cậu à?”

“Là của tôi.”

"Cho tôi mượn đi, chiều nay cậu bảo người đến bãi đỗ xe trường Trung học Đan Hồ lấy về."

“Được.”

Nam Khải móc chìa khóa ném cho anh.

Trần Giang Dã nhận lấy chìa khóa, liếc nhìn mười mấy người nằm dưới đất, thản nhiên nói: "Ở đây cậu tự lo liệu, tôi đi đây."

“Đi thong thả, anh Dã.”

“Đi thôi.”

Trần Giang Dã kéo Tân Nguyệt đi về phía chiếc Mercedes.

Lúc đi nhanh đến trước xe, lông mày Tân Nguyệt mới dần dần giãn ra, sau đó cô hỏi Trần Giang Dã: "Anh còn biết lái cái này à?"

Trần Giang Dã: "Mười tuổi tôi đã biết lái rồi."

Tân Nguyệt ngạc nhiên: "Mười tuổi thì anh lấy bằng lái ở đâu ra?"

Trần Giang Dã “xì” một tiếng: "Tôi lái ở trường đua xe nhà mình, cần bằng lái làm gì?"

Tân Nguyệt: … Xin lỗi, là cô không hiểu cuộc sống của người giàu.

“Lên xe.”

Trần Giang Dã cầm chìa khóa mở cửa xe.

Tân Nguyệt định mở cửa ghế sau.

“Ngồi phía trước.”

Trần Giang Dã mở cửa ghế phụ cho cô.

Tân Nguyệt do dự một lát, rồi ngồi vào ghế phụ.

Trần Giang Dã nhìn cô ngồi ổn định rồi đóng cửa xe lại, vòng qua bên kia để lên xe.

Trong xe hơi ngột ngạt, anh lên xe rồi hạ cửa sổ xuống một chút.

Sau khi đánh giá thiết bị bên trong xe, anh tiện thể liếc về phía Tân Nguyệt một cách thờ ơ, sau đó ánh mắt không rời khỏi cô, luôn dừng lại trước ngực cô.

Tân Nguyệt không biết tại sao anh lại nhìn mình, còn tưởng rằng trên người mình có thứ gì đó, nên cô cúi đầu nhìn.

Đột nhiên, đúng lúc này, cô cảm giác có một cái bóng chợt phủ xuống trước mặt, cùng với hơi lạnh thấu xương và mùi thuốc lá thoang thoảng.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chóp mũi chạm vào chóp mũi của người trước mặt.

Người đó nghiêng đầu, động tác như muốn hôn cô.

Trái tim Tân Nguyệt run lên dữ dội, cô đưa tay đẩy anh ra theo phản xạ.

“Anh làm gì vậy?!" Cô mở to hai mắt nhìn Trần Giang Dã.

“Xoẹt - -”

Chỉ nghe một tiếng gì đó bị kéo ra, Tân Nguyệt nghiêng đầu, thấy Trần Giang Dã kéo dây an toàn ra một đoạn.

"Thắt dây an toàn cho em."

Trần Giang Dã nheo mắt lại, môi nở nụ cười: "Em nghĩ tôi làm gì?”

". . ."

Tân Nguyệt âm thầm cắn môi, xấu hổ thu tay đang chống ngực anh lại, rầu rĩ nói: "Tôi có thể tự thắt."

Trần Giang Dã: "Vậy sao em không thắt?”

Tân Nguyệt: "...”

Trần Giang Dã cười một tiếng, ngồi lại vị trí của mình.

Xe nhanh chóng được khởi động, Trần Giang Dã đạp ga phóng đi, gió bên ngoài mạnh mẽ thổi vào bên trong, Tân Nguyệt bị thổi đến co rúm cổ lại, nhưng đôi mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ đón gió.

Trần Giang Dã đặt một tay lên vô lăng, liếc cô một cái, rồi ấn nút cho cửa sổ chạy lên.

Nhìn cửa sổ chậm rãi kéo lên, Tân Nguyệt trừng mắt nhìn, hít sâu một hơi, cứ như vậy mà nói với cửa sổ: "Hiện tại có thể nói chưa? Rốt cuộc là chuyện gì? Đừng nói với tôi là anh đã quen chàng trai đó từ trước, tôi không tin đâu.”

Trần Giang Dã trả lời rất dứt khoát: "Tiêu một khoản tiền nhỏ.”

Tân Nguyệt chấn động trong lòng, do dự một lúc lâu rồi quay đầu nhìn anh: "Một khoản tiền nhỏ?”

“Ừ.”

Anh nói là một khoản nhỏ, nhưng Tân Nguyệt lại biết đó chắc chắn là con số mà hiện tại cô không thể với tới.

Cổ họng Tân Nguyệt thắt lại, giọng điệu có chút gay gắt, cô hỏi: "Rốt cuộc là bao nhiêu?”

Bỗng nhiên, một tiếng phanh chói tai phát ra, Tân Nguyệt lao mạnh về phía trước theo quán tính, toàn bộ phần trên cơ thể đều đè lên dây an toàn, rồi lại ngã mạnh về chỗ ngồi.

“Tôi đã nói rồi.”

Giọng nói không kiên nhẫn của Trần Giang Dã vang lên trong xe: "Ở chỗ tôi, những việc có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề."

"Em con mẹ nó đừng quan tâm tiêu bao nhiêu, ông đây có rất nhiều tiền."

Ánh mắt anh lạnh lùng, biểu cảm vừa tàn nhẫn vừa hung dữ.

Nhưng Tân Nguyệt biết anh cố ý tỏ vẻ như vậy, có lẽ anh nghĩ nếu thái độ ác liệt một chút, cô sẽ bị chọc giận, sau đó không nói chuyện với anh, chuyện này sẽ kết thúc như vậy.

Nhưng Tân Nguyệt cũng không giống như ngày thường, bị anh k*ch th*ch thì nổi giận, ánh mắt cô lại trầm xuống.

“Cho nên anh muốn tôi thế nào?”

Giọng cô vừa thấp vừa trầm: "Yên tâm thoải mái chấp nhận để anh tiêu tiền vì tôi sao?”

"Tôi biết anh có tiền."

Cô nói tiếp: "Nhưng đó là tiền của anh."

“Tân Nguyệt.”

Trần Giang Dã gọi tên cô, bình tĩnh nhìn cô.

"Của tôi, một ngày nào đó, cũng là của em."

Tác giả có lời muốn nói:

Vì sao anh Dã là học sinh trung học mà lại có nhiều tiền như vậy? Đương nhiên là đàm phán để đổi lấy rồi, nhưng dùng cái gì để đổi thì sẽ không nói rõ ngay, nhưng mọi người đọc tiếp sẽ rõ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận