Mùa đông năm nay rất lạnh, trong một tháng Tân Hải đã liên tục có hai đợt tuyết.
Cuối tháng, khi trận tuyết thứ ba đổ xuống, một chiếc xe thể thao mui trần chạy tới cổng một Phân cục của Cục cảnh sát. Cô gái mặc áo khoác quấn khăn quàng cổ trong xe tháo kính râm trên mặt xuống, lấy giấy chứng nhận ra cho người gác cổng kiểm tra.
Nhưng cô còn chưa kịp lấy giấy chứng nhận ra thì đã nghe thấy bảo vệ lên tiếng chào: “Cố vấn Quý đến rồi!”
Quý Vân Vãn mỉm cười.
Xem ra người ở đây đều biết cô.
Mà dù chưa từng gặp thì chắc chắn mọi người đều đã từng nghe nói rằng Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải có một vị Cố vấn Tâm lý học được sở tỉnh điều tới. Đó chính là Chuyên gia xinh đẹp đã giúp Đội Cảnh sát hình sự phá được rất nhiều vụ án lớn.
Đương nhiên, bình thường cũng chỉ có cô là thường xuyên lái chiếc xe thể thao nhỏ xinh ra vào Cục Cảnh sát, không để ý đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào thôi.
Ngoại trừ thân phận này, cô còn là người sáng lập Cơ sở Tâm lý đứng đầu thành phố.
Truyền thông đua nhau muốn phỏng vấn cô, thậm chí có rất nhiều chương trình muốn mời cô đến làm khách quý, nhưng đều chưa thể thực hiện.
Một phần vì cô không có hứng thú với những thứ này, hơn nữa bản thân cô cũng không cần phải làm loại chuyện này. Mặt khác là do cô luôn được bảo vệ rất tốt. Dù sao ngoại trừ là Chuyên gia Cố vấn được Cục Cảnh sát thành phố bảo vệ đặc biệt, cô còn là “người nhà” của vị Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự không ai dám trêu chọc nọ.
Cô đến Phân cục vào lúc này chắc chắn là vì một vụ án nào đó.
Chẳng lẽ gần đây lại xảy ra vụ án lớn gì sao?
Thật ra cũng không tính là vụ án lớn gì.
Buổi tối mấy ngày trước, một cô gái quần áo xộc xệch mặt đẫm lệ thất tha thất thểu chạy vào Phân cục này của Cục Cảnh sát. Cô ấy nói mình muốn báo án, nhưng cô ấy vừa kích động vừa ấp úng, cảnh sát trực ban trấn an gần 2 giờ đồng hồ vẫn không thể nghe ra một câu đầy đủ có tác dụng từ miệng cô ấy. Cuối cùng cô ấy được người nhà chạy tới đưa đi.
Qua hai ngày, cô gái này lại chạy vào Cục, vừa nói bố mình bị người khác giết vừa nói có người sắp chết, bảo cảnh sát mau đi cứu người.
Có điều dáng vẻ bối rối và hoảng sợ của cô ấy một lần nữa lại khiến cho nhân viên cảnh sát không hiểu gì. Bởi vì lời nói của cô ấy nghe rất không có logic, những chi tiết quan trọng như thời gian, địa điểm, tên tuổi đều không có, chỉ nói đi nói lại mấy câu như vậy.
Khi có người liên lạc được với người nhà của cô ấy thì phát hiện bố mẹ cô gái này đều đang đi công tác, không thể liên lạc, người giúp việc duy nhất cũng đã về quê. Lúc cảnh sát khó khăn lắm mới liên lạc được với người giúp việc kia, bà ấy lại nói cô gái này có vấn đề về tinh thần. Người giúp việc đã từ chức, không muốn xen vào nữa chuyện này.
Quý Vân Vãn nghe được chuyện này từ người khác, đúng lúc hôm nay cô tới gặp khách hàng ở gần đây nên tiện đường đến xem thử.
Cô gái này đã đến 3 lần liên tiếp.
Cho dù cô ấy có vấn đề về tinh thần thật thì việc liên tục đến Cục Cảnh sát mấy lần như vậy chứng tỏ nơi này là một nơi rất đặc biệt với cô ấy. Cô ấy muốn nhận được cảm giác an toàn từ đây, thậm chí, có thể cô ấy thật sự muốn đến cầu cứu nhưng vì đã chịu một k*ch th*ch nào đó nên không có cách nào miêu tả rõ ràng sự việc mình đã trải qua được.
Quý Vân Vãn tìm đội trưởng Liêu, một người quen trong Phân cục hỏi thăm chuyện này.
“Có ghi chép biên bản không?”
“Vốn là có, nhưng cô gái này lời trước không khớp với lời sau nên không ghi được gì. Hơn nữa nhìn qua đã biết cô ấy hơi có chút vấn đề về đầu óc, vì vậy...”
Quý Vân Vãn gật đầu: “Thôi, nếu lần sau cô ấy đến nữa thì gọi cho tôi, có lẽ tôi có thể giúp cô ấy.”
Thật ra không phải cô có lòng tốt quá mức, cũng không phải muốn xen vào việc của người khác. Mà là cô biết rõ, rất nhiều cô gái trẻ xuất hiện vấn đề về tinh thần, nếu không phải bẩm sinh thì nhất định do đã gặp phải một số chuyện. Hơn nữa, rất có thể là chuyện vô cùng đáng sợ, từ đó mới khiến cô ấy bị rối loạn tinh thần.
Thật ra đây còn được coi là một loại phòng ngự tâm lý cực đoan, cũng là một loại rối loạn sau chấn thương cực kỳ nghiêm trọng. Chứng tỏ bọn họ quả thật từng gặp phải chuyện không thể chấp nhận sau đó mới hoàn toàn sụp đổ.
Nếu cô không biết thì thôi, bởi dù sao cô đâu thể giúp được hết tất cả mọi người được. Nhưng một khi cô đã biết thì phải tới nhìn một cái.
Lúc cô lái xe về đã là buổi tối, Nghiêm Liệt gọi cho cô, nói mọi người cùng đi ăn lẩu.
“Ăn lẩu? Được, trời tuyết thích hợp ăn lẩu nhất.” Quý Vân Vãn nói: “Đúng lúc em tiện đường lái xe đi đón anh.”
“Tuyết rơi rồi, em lái xe cẩn thận chút, có thể buổi tối sẽ kết băng đó.”
“Biết rồi, em lái xe rất cẩn thận mà.”
Nghiêm Liệt: “Chắc không? Lần trước là ai vừa lái xe vừa xem điện thoại?”
“... Không phải do chuyện quá khẩn cấp sao, em lại không mang tai nghe, cho nên đành phải nghe vậy thôi.” Quý Vân Vãn bất đắc dĩ: “Chuyện này anh đã dạy dỗ em rất nhiều lần rồi.”
“Vậy em cẩn thận một chút, đừng để anh lo lắng.”
“Được, nghe lời anh.”
Cũng bởi vì chuyện này, anh đã để tận ba cái tai nghe Bluetooth trên xe Quý Vân Vãn. Anh sợ khi lái xe cô lại một tay nắm vô lăng một tay tìm điện thoại để nghe máy.
Thật ra Quý Vân Vãn có thể coi là một tài xế lâu năm rồi, để cô lái chiếc xe thể thao nhỏ của mình lượn vài lần trên đường cao tốc hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Nghiêm Liệt thật sự quá cẩn thận trong vấn đề an toàn của cô. Đôi khi đúng là hơi cẩn thận quá mức.
Theo lời Sở Phong thì là mỗi lần cùng Quý Vân Vãn tra án, Đội trưởng của bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào đối tượng bảo vệ đặc biệt, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào trận chiến vì cô, thậm chí lao tới đỡ đạn cho cô bất cứ lúc nào vậy.
Nhưng trong chuyện này, Quý Vân Vãn lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời anh. Vì cô rất rõ, mọi việc của cô, Nghiêm Liệt đều có thể dung túng thậm chí thỏa hiệp. Chỉ khi liên quan đến an toàn của cô anh mới nghiêm khắc nói một không hai.
Anh rất quan tâm tới việc bảo vệ an toàn của cô.
Cho dù hai người đã ở bên nhau khá lâu, nhưng ý muốn bảo vệ của Nghiêm Liệt đối với cô vẫn không hề giảm bớt. Có một lần, nửa đêm cô tỉnh vì khát nước. Trong bóng tối, Nghiêm Liệt vốn nên ngủ say lúc ấy lại đang chống cằm, nằm nghiêng bên cạnh lẳng lặng nhìn cô. Khi đó đã là một rưỡi sáng rồi, Quý Vân Vãn bị ánh mắt của anh dọa sợ, bèn hỏi: “... Sao anh chưa ngủ?”
“Vừa rồi nằm mơ, sau đó không ngủ được nữa.”
Quý Vân Vãn nói: “Mơ về em sao?”
Anh gật đầu, đáy mắt lộ ra vẻ u ám: “... Là một giấc mơ không tốt lắm, anh không muốn nói.”
“Vậy không cần nói.” Cô xoay người chui vào lòng anh, ôm chặt thắt lưng anh: “Anh chỉ cần biết rằng, lúc này em vẫn yên ổn nằm trong lòng anh là được.”
Nghiêm Liệt ôm chặt cô, thật lâu sau không nói chuyện.
Tuy anh không nói nhưng cô biết anh mơ thấy gì.
Bởi vì thỉnh thoảng cô cũng nằm mơ. Mơ thấy những trải nghiệm cô từng trải qua, những chuyện tàn nhẫn âm u, những kẻ sát nhân b**n th** giết người không chớp mắt. Thậm chí cô còn mơ đến hiện trường giết người đẫm máu mà chính cô đã chứng kiến.
Đôi khi cô sẽ hoảng sợ tỉnh dậy, đến khi cảm nhận được nhiệt độ của anh ngay bên cạnh mới có thể yên lòng trở lại.
Cô sẽ không ép bản thân phải quên đi những việc này. Bởi cô biết, dù những hình ảnh ký ức này rất tàn nhẫn, nhưng cô vẫn cần nó, vì đó là sự mài giũa không thể tránh khỏi trong đời cô.
Những thứ không giết được cô, sẽ giúp cho cô ngày càng mạnh mẽ.
Nhưng cô lại hy vọng anh có thể quên đi, hoặc ít nhất đừng thường xuyên nhớ tới. Cô từng giả vờ nói giỡn đề nghị làm thôi miên trị liệu cho Nghiêm Liệt, giúp anh quên những ký ức khiến anh gặp ác mộng này. Nhưng Nghiêm Liệt đã từ chối.
“Những việc này sẽ khiến anh càng quý trọng em hơn, đồng thời chúng cũng luôn luôn nhắc nhở anh, công việc của chúng ta nguy hiểm ra sao.” Anh nói: “Anh sẽ dốc hết sức bảo vệ em thật tốt, đồng thời bảo vệ bản thân thật tốt.”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ đã trở thành mối quan hệ gắn bó không thể chia rời từ lâu, là cảm giác an toàn lớn nhất của nhau.
Nghĩ đến anh không ngại phiền nhắc nhở, dọc đường Quý Vân Vãn lái xe rất cẩn thận.
Quý Vân Vãn vừa dừng xe ở cửa Cục cảnh sát thì đã thấy mấy bóng dáng quen thuộc đang chơi tuyết dưới lầu.
Trận tuyết hôm nay là trận tuyết rơi dày nhất kể từ đầu mùa đông. Mặc dù vẫn ít hơn những thành phố thường xuyên có tuyết rơi khác, nhưng đã đủ để những người thích tuyết vui vẻ mấy ngày.
Quý Vân Vãn xuống xe, thấy Triệu Lâm đang gom nắm tuyết ở ven đường muốn lén lút nhét vào áo Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt đứng ở cửa tòa nhà của Đội Cảnh sát hình sự chờ cô, dường như không hề hay biết đến nguy hiểm phía sau.
Thấy Triệu Lâm có vẻ thuận lợi, mọi người vây xem đều mở to hai mắt nhìn.
Ngay khi Triệu Lâm đi đến sau lưng Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt bỗng xoay người bắt lấy cổ tay Triệu Lâm, nhanh chóng nhét tuyết trong tay cậu ta vào chính áo của cậu ta.
“Mẹ nó Đội trưởng Nghiêm!!!!” Triệu Lâm bị lạnh đến mức nhảy dựng lên.
Sở Phong cười ha ha: “Còn muốn đánh lén Đội trưởng Nghiêm, đúng là tự chuốc khổ!”
Quý Vân Vãn cười chạy chậm qua, kết quả chưa chạy đến đã trượt chân.
“Cẩn thận!!” Mấy người hét toáng lên, vội vàng chạy tới muốn đỡ cô, may mà có Nghiêm Liệt đã nhanh chóng vọt đến bên cạnh ôm lấy cô.
“Ông trời ơi, làm em sợ muốn chết.” Quý Vân Vãn vẫn còn hoảng hốt: “Nếu ngã xuống thật thì em cũng mất nửa cái mạng rồi.”
Nghiêm Liệt nhíu mày: “Không được nói linh tinh.”
Quý Vân Vãn: “Dạ.”
“Chị dâu!” Triệu Lâm cười ha hả gọi.
Quý Vân Vãn: “... Còn chưa ra khỏi cửa lớn Cục cảnh sát đâu, đã sửa miệng rồi?”
Đây là quy định cô lập ra, ở trong Cục cảnh sát phải gọi cô là Cố vấn Quý. Cô không muốn cả ngày bị người khác gọi là chị dâu trong Cục cảnh sát.
“Đã tan làm rồi.” Triệu Lâm cười ha ha: “Chị dâu đừng nghiêm khắc quá, chúng tôi sợ.”
Lúc làm việc, dù Quý Vân Vãn có quan hệ tốt với bọn họ thì trước mặt cô, bọn họ luôn là trạng thái vừa lắng nghe vừa tôn trọng. Đương nhiên, điều này phần lớn do cô làm việc rất nghiêm túc, chuyên nghiệp.
Nhưng trong lòng, bọn họ đều đối xử với cô giống Nghiêm Liệt, lúc nên nghịch ngợm vẫn sẽ nghịch ngợm.
Một đám cảnh sát tan làm thong thả vào quán lẩu, Quý Vân Vãn ngồi bên cạnh Nghiêm Liệt, mỉm cười nhìn anh rửa chén trà, rót nước, lấy đũa cho mình.
“Buổi chiều đến Phân cục rồi à? Thế nào?” Nghiêm Liệt hỏi.
Quý Vân Vãn nói: “Chưa tìm hiểu rõ, nếu cô gái kia đến lần nữa thì em phải đi xem sao.”