Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 99.




Cả ngày nay Nghiêm Liệt đều hơi không yên lòng.

Lúc bận thì còn đỡ, nhưng một khi có thời gian nhàn rỗi, anh sẽ nghĩ đến những email mà Quý Vân Vãn nhận được.

Nếu người bình thường nhìn thấy những email kỳ quặc đó thì nhất định sẽ cảm nhận được bản chất đa diện của con người là thế nào. Bởi vì đó là chuyện những người có cuộc sống bình thường như bọn họ cảm thấy rất khó hiểu. Đương nhiên, người gửi loại email này sẽ không biểu hiện những điểm đặc biệt dị biệt đó của mình trong cuộc sống hiện thực.

Có một số người thường xuyên che giấu tâm lý bất ổn của bản thân, trong đó không thiếu người tiềm ẩn khả năng phạm tội.

Anh không thể không lo lắng.

“Đội trưởng Nghiêm, trưa nay ăn gì?”

Điện thoại bỗng đổ chuông.

Nghiêm Liệt rút điện thoại, ra hiệu cho Triệu Lâm ở đối diện xong thì vội vàng ra ngoài nghe điện: “Alo? Ninh Ninh, xảy ra chuyện gì sao?”

Nhậm Ninh Ninh hơi sửng sốt, em ấy không nghĩ tới câu đầu tiên Nghiêm Liệt nói lại là câu này. Thật ra đây là lần đầu tiên em ấy tự gọi cho Nghiêm Liệt.

Xem ra khi thấy em ấy gọi, anh cũng đã nhận ra chắc chắn em ấy có chuyện muốn nói với anh.

“Đúng vậy, Đội trưởng Nghiêm, có chuyện này tôi cảm thấy nên nói cho anh.”

“Có người đặc biệt nào đến tìm Vân Vãn sao?”

“Đúng, người này thật sự rất đặc biệt.” Nhậm Ninh Ninh hơi kinh ngạc vì dự đoán của Nghiêm Liệt. Nhưng nghĩ cũng đúng, với mức độ quan tâm mà Nghiêm Liệt dành cho Quý Vân Vãn, anh không thể không để ý đến những email kia.

“Là ai?”

“Là bạn trai lúc còn sống của Hứa Dao, em gái chị Vân Vãn, tên Châu Dương.”

Nghiêm Liệt dừng một chút: “Cậu ta tới làm gì.”

“Tôi không rõ. Lúc đầu tôi không biết cậu ta, là đồng nghiệp của chúng tôi nói cho tôi biết. Chị Vân Vãn vừa nhìn thấy cậu ta đã kéo người ra ngoài. Tôi không biết có nên nói chuyện này cho anh không. Nhưng tôi cứ cảm thấy biểu cảm của chị Vân Vãn trước khi đi không đúng lắm. Hình như không vui vẻ gì...”

Nhậm Ninh Ninh cũng học chuyên ngành tâm lý học, em ấy có thể nhìn ra sự khác thường thì chắc chắn là khác thường.

“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô, Ninh Ninh.”

Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Liệt tìm được Sở Phong đang chuẩn bị đi ăn cơm. Anh lập tức kéo anh ta ra ngoài cửa, hỏi: “Biết bạn trai của Hứa Dao không?”

Sở Phong vốn đã bị sắc mặt nghiêm túc của anh làm hoảng sợ, sau khi nghe thấy lời này lại càng sợ hơn.

“Hứa Dao? Cô em gái bị hại của Vân Vãn?” Sở Phong thắc mắc: “Sao anh lại hỏi cậu ta?”

Nghiêm Liệt nói: “Cậu ta đến tìm Vân Vãn.”

Sở Phong lập tức nhíu mày: “Tên kia… Tôi thấy cậu ta cũng chẳng phải loại tốt lành gì.”

Nghiêm Liệt: “Nói thế là sao?”

“Đáng tiếc anh chưa từng gặp Hứa Dao. Cô gái kia khác hẳn Vân Vãn, rất yếu đuối, tính cách vừa hướng nội vừa dịu dàng, là điển hình của một cô gái nhỏ được lớn lên trong sự bao bọc. Tên kia là mối tình đầu của cô ấy, hai người bọn họ chia chia hợp hợp, khiến Vân Vãn không ít lần buồn bực. Sau đó Hứa Dao xảy ra chuyện, cậu ta từng đến tìm Vân Vãn mấy lần, lần nào cũng tranh cãi rất lớn. Cậu ta vừa ồn ào nói chúng ta không tích cực bắt tội phạm, vừa nói chúng ta không quan tâm người nhà nạn nhân, rồi liên tục đến tìm Vân Vãn hỏi tiến triển. Anh biết đấy, lúc đó Vân Vãn đã đủ khổ sở rồi, vậy mà suốt ngày còn phải ứng phó người này nữa. Dù sao tôi cứ thấy cậu ta một lần là đuổi một lần.”

Hiển nhiên Sở Phong rất không thích người này, anh ta mắng: “Mẹ nó, cậu ta mà là người nhà cái nỗi gì. Hai người còn chưa kết hôn, cùng lắm chỉ tính là bạn trai cũ thôi… Vân Vãn không màng nguy hiểm tính mạng một mình chạy ngược chạy xuôi bên ngoài điều tra vụ án, cậu ta ngoài khóc sướt mướt ầm ĩ thì chẳng làm được cái mẹ gì... Nói gì thì nói, chuyện đã qua đã lâu như vậy rồi, sao cậu ta lại đột nhiên đến tìm Vân Vãn chứ?”

Nghiêm Liệt nói: “Tôi đi xem sao, cậu xử lý chuyện bên này giúp tôi.”

Sở Phong kinh ngạc: “Anh biết bọn họ đi đâu không?”

“Không biết cũng phải nghĩ cách biết.”

Nói xong anh lại dặn dò thêm hai câu rồi vội vàng đi lấy xe.

Nhưng anh vừa lái xe ra khỏi Cục cảnh sát, Quý Vân Vãn đã gọi tới.

Nghiêm Liệt lập tức nghe máy, vừa định mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Quý Vân Vãn và một người đàn ông khác truyền đến từ bên kia.

Là cô cố ý lặng lẽ gọi điện thoại, để anh nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

Xem ra, Vân Vãn cũng biết người đàn ông này không có ý tốt.

...

Quý Vân Vãn nhìn bia mộ trước mắt, cúi đầu trầm mặc.

Trên bia mộ, là ảnh em gái cô. Mà nơi này, cô đã tới vô số lần. Cho dù bình thường có thể không nghĩ tới, nhưng một khi chạm đến ký ức đã khép lại về Hứa Dao, cảm giác đau đớn khiến trái tim như thắt lại ấy vẫn sẽ khiến cô khó mà buông bỏ.

“Tôi biết chắc chắn chị có thể bắt được hung thủ mà. Trước khi tới đây, ngày nào tôi cũng hy vọng chị báo thù cho Dao Dao.”

Quý Vân Vãn nói nhẹ nhàng: “May mắn, không phụ kỳ vọng.”

“Nghe nói gã sẽ bị tử hình. Đúng là hời cho gã! Ác ma này nên bị chém thành ngàn mảnh mới đúng! Lúc chị nhìn thấy gã, nhất định đã giúp Dao Dao báo thù đúng không? Tôi nghe nói chị đã thôi miên gã.”

Quý Vân Vãn: “Báo thù mà cậu nói là chém gã thành ngàn mảnh ư?”

Châu Dương căm hận: “Lúc còn sống Dao Dao phải chịu bao nhiêu tra tấn như vậy, thậm chí tới lúc chết rồi cô ấy vẫn không có được một cơ thể đầy đủ. Chỉ tử hình thật quá hời cho gã!”

Quý Vân Vãn nói: “Nếu cậu muốn thì hiện tại có thể vào nhà giam của tử tù chém gã thành ngàn mảnh.”

Châu Dương nhíu mày: “Chị Vân Vãn, tôi nghe nói chị...”

Quý Vân Vãn: “Nghe nói cái gì?”

“Nghe nói gần đây chị sống rất tốt.”

“Vậy thì sao?”

Châu Dương nhìn bức ảnh trên bia mộ, nói: “Tôi cứ tưởng chị giống tôi, không thể quên cô ấy.”

Quý Vân Vãn: “Đương nhiên tôi không quên em ấy, trên đời này, em ấy là em gái duy nhất của tôi. Ngay cả bố mẹ của chúng tôi, tôi cũng chưa từng quên.”

“Nhưng Dao Dao mới đi hai năm, chẳng lẽ chị đã vượt qua rồi sao?” Châu Dương đau khổ nói: “Dù sao tôi thật sự không vượt qua nổi. Ban đêm, tôi thường xuyên mơ thấy hồi ức khi chúng tôi còn bên nhau. Những ngày tháng nhớ nhung cô ấy khiến tôi không thể sống tốt được. Thậm chí tôi không có cách nào hẹn hò với những cô gái khác. Bởi vì mỗi lần ở bên cô gái khác tôi đều nghĩ đến cô ấy.”

“Châu Dương, rốt cuộc cậu muốn nói với tôi điều gì?”

Châu Dương hít sâu một hơi: “Tôi nghe nói chị đang hẹn hò với một cảnh sát.”

“Vậy thì sao?”

Châu Dương nhìn cô: “Trước kia chị đã nói với Dao Dao, chị sẽ không yêu cảnh sát.”

Quý Vân Vãn: “Chẳng phải cậu cũng từng nói với Dao Dao, sau này cậu muốn kết hôn với em ấy ư? Vậy anh Châu, không biết cậu có biết có một loại lễ kết hôn tên là âm hôn không?”

Âm hôn là một tập tục dân gian, là lễ kết hôn của người đã chết, gồm hai loại, người chết kết hôn với người chết hoặc người chết kết hôn với người sống.

Nếu muốn thực hiện lời hứa lúc còn sống với người nào đó thì có thể làm âm hôn.

Đương nhiên Châu Dương biết cô có ý gì, sắc mặt cậu ta lập tức tối đen: “Chị Vân Vãn, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với chị.”

“Tôi cũng rất nghiêm túc.” Quý Vân Vãn nói với giọng lạnh lùng: “Nếu cậu muốn nói tôi hẹn hò với cảnh sát là có lỗi với Dao Dao thì cậu nghĩ nhiều rồi. Bởi vì Dao Dao luôn khuyên tôi thử tìm hiểu những người đàn ông theo đuổi mình, bất kể người đó làm nghề nghiệp gì. Còn nữa, ở bên người nào là việc của tôi, dù Dao Dao biết thì em ấy cũng sẽ không vì thế mà không vui.”

Châu Dương nói: “Nhưng Dao Dao mới đi chưa được hai năm mà thôi, sao chị có thể...”

“Có thể cái gì?” Quý Vân Vãn chợt ngắt lời cậu ta: “Sao có thể sống vô tư như vậy, sao có thể yêu đương hạnh phúc với người khác ư? Vậy là trong nhận thức của cậu, tôi nên ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt chìm trong bi thương không thoát ra được mới không khiến cả nhà Dao Dao thất vọng sao? Cậu cảm thấy đây là điều bọn họ muốn nhìn thấy ư? Châu Dương, cậu quá tự cho mình là đúng rồi đó. Chưa kể cậu và Dao Dao còn chưa kết hôn, vốn chẳng được tính là người thân của em ấy, càng chẳng phải người nhà của bọn tôi. Dù quan hệ giữa cậu và Dao Dao rất tốt thì cậu vẫn không có tư cách dùng danh nghĩa của em ấy để nhúng tay vào chuyện của tôi.”

Đứng trước mộ Hứa Dao, Quý Vân Vãn lựa chọn nhẫn nhịn. Nếu không với tính cách của cô, hoàn toàn không cần kiên nhẫn giải thích như vậy.

Sắc mặt Châu Dương càng khó coi hơn, cậu ta nói: “Tôi không có ý này, tôi chỉ... Tôi chỉ cảm thấy chị không nên như vậy.”

Quý Vân Vãn nheo mắt, nhìn cậu ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Cô hơi mất kiên nhẫn rồi.

Thật ra cô từng đối mặt với rất nhiều kiểu người vừa cố chấp vừa không nói phải trái như vậy, đồng thời có rất nhiều cách khiến cho bọn họ câm miệng. Nhưng cô cực kỳ không muốn nói nhiều với người này trước mộ Hứa Dao, không muốn mất bình tĩnh trước gia đình em gái.

Nếu người quen thuộc với cô nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này thì ắt sẽ nhìn ra sự công kích nơi đáy mắt cô. Còn tiếp tục như vậy, bất luận kẻ nào cũng không thể chiếm được cái gì tốt ở chỗ cô.

“Duyên phận của cậu và Dao Dao đã hết rồi.” Quý Vân Vãn nói nhẹ nhàng: “Về sau hãy quên em ấy đi, sống tốt cuộc đời của mình là được.”

Châu Dương sửng sốt: “Vậy còn chị?”

“Tôi?” Quý Vân Vãn nhìn ảnh Hứa Dao: “Đương nhiên tôi sẽ luôn ghi nhớ em ấy trong lòng. Tôi sẽ không quên bất cứ điều gì về em ấy. Em ấy là em gái lớn lên cùng tôi, người thân của tôi. Cho đến giây phút tôi chết đi, những điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Mà cậu chỉ là vị khách qua đường đã ở bên em ấy một quãng thời gian thôi, không cần cố chấp với đoạn quan hệ này mãi. Bởi vậy, cậu nên quên đi thì hơn.”

Nói xong câu đó, Quý Vân Vãn xoay người bước đi.

Cô không muốn người đàn ông này ở lại đây lâu hơn nữa.

Đây là chốn cực lạc, cô không muốn ai đến làm phiền gia đình họ.

Châu Dương đuổi theo bước chân cô, nói: “Đợi chút. Vân Vãn, tôi còn có chuyện muốn nói với chị.”

“Cậu còn muốn nói gì nữa?”

“Chị và tôi đều là người thân nhất của Dao Dao, tôi rất quan tâm chị...”

Nghe câu này, Quý Vân Vãn bỗng thấy thật ghê tởm.

“Nếu chị nhất quyết phải hẹn hò với người khác, vậy cũng không nên ở bên cảnh sát. Chị còn nhớ lúc Dao Dao vẫn ở đây, khi ba chúng ta cùng ra ngoài chơi chứ? Chị không thể quên Dao Dao và tôi…”

Nói một hồi Châu Dương bỗng giữ chặt cánh tay cô. Nhưng khi cậu ta vừa chạm vào cánh tay Quý Vân Vãn, một người nhanh chóng vọt tới từ ven đường, bắt lấy cánh tay cậu ta. Ngay sau đó là một cú ném qua vai, dứt khoát quật cậu ta ngã ra đất.

Quý Vân Vãn nhìn người đàn ông đội mũ xa lạ trước mắt, không hề cảm thấy bất ngờ.

Châu Dương ngã sõng soài, đau đến nhe răng trợn mắt, bị người đàn ông không tốn chút sức nào đã áp chế hoàn toàn.

“Cô Quý, không sao chứ?”

Quý Vân Vãn nói: “Không sao, xưng hô thế nào?”

Người đàn ông chần chờ một chút, nói: “Cứ gọi tôi là tiểu Ngũ, tôi là...”

Quý Vân Vãn: “Tôi biết, Nghiêm Liệt nhờ anh tới bảo vệ tôi. Tôi cũng biết sếp anh, Đoàn Tiêu, anh Đoàn phải không?”

Tiểu Ngũ gật đầu, vốn dĩ anh ta còn tưởng Quý Vân Vãn không để ý đến anh ta, không ngờ cô đã biết anh ta đi phía sau cô từ lâu rồi.

Quý Vân Vãn cúi xuống, nhìn Châu Dương không ngừng giãy giụa, cô túm tóc cậu ta, để cậu ta ngẩng đầu đối diện với mình.

Châu Dương hoảng hốt nhìn cô: “Quý Vân Vãn, người này là ai, chị mau bảo anh ta buông ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Cậu yên tâm, cảnh sát sẽ tới nhanh thôi.” Quý Vân Vãn nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, nói với giọng lạnh lùng: “Đầu cậu suy nghĩ cái gì, trong lòng tôi đều hiểu rõ. Tôi nhắc nhở cậu lần cuối, Châu Dương, đừng đến trêu chọc tôi nữa, cũng đừng đến quấy rầy Dao Dao nữa. Nếu còn để tôi phát hiện, tôi sẽ phế cậu.”

Mặt Châu Dương tức khắc trắng bệch, cậu ta vội nói: “Được, được, tôi cam đoan không đến tìm chị nữa. Chị mau bảo người này buông ra! Anh ta sắp bẻ gãy tay tôi rồi!”

Quý Vân Vãn ngẩng đầu, nhìn thấy xe Nghiêm Liệt đang chạy tới từ dưới chân núi.

“Thả cậu ta ra đi.”

Tiểu Ngũ buông Châu Dương ra, Châu Dương đứng lên một cách khó khăn. Cậu ta vẫn muốn nói gì đó, nhưng vừa chạm mắt Quý Vẫn Vãn liền lập tức ôm cánh tay xoay người bỏ chạy.

“Một tên bỏ đi.” Quý Vân Vãn thở dài.

Trước đây cô rất nuông chiều Hứa Dao, không quản cô ấy yêu đương với ai. Vốn là cô muốn để tự cô ấy từ từ nhận ra người kia không phải thứ tốt lành gì. Nhưng mà...

Cuối cùng đều thành tiếc nuối.

Tiếc rằng vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, em gái cô vẫn không thể tìm được một người thật sự quý trọng cô ấy.

“Đội trưởng Nghiêm đến rồi, tôi đi trước.” Tiểu Ngũ gật đầu với cô, xoay người rời đi.

Đúng là tinh anh được đào tạo bài bản của Công ty bảo vệ. Lúc đi theo thì không có một chút cảm giác tồn tại nào, nhưng một khi cô gặp phải nguy hiểm sẽ xuất hiện vô cùng kịp thời, mà chỉ cần nguy cơ được giải trừ liền nhanh chóng rời đi, không nói lời vô nghĩa.

Nghiêm Liệt dừng xe lại, Quý Vân Vãn mở cửa lên xe rồi lập tức xoay người ôm anh.

Nghiêm Liệt giật mình, ôm cô vào lòng, hỏi: “Không sao chứ?”

“Ừm, không có việc gì.” Quý Vân Vãn nói: “Người như thế không uy h**p em được. Chỉ là em... trong lòng hơi buồn một chút.”

Không chỉ là buồn một chút thôi đâu.

Trái tim cô rất nặng nề, rất đau.

Bởi vì cô không thể tránh khỏi việc nghĩ tới dáng vẻ lúc sắp chết của em gái, não bộ tự động tưởng tượng ra một số hình ảnh vô cùng tàn nhẫn. Chỉ cần nghĩ đến việc Hứa Dao phải nhận đủ mọi tra tấn trước khi chết là cô lại hận không thể... xông vào tù chém tên b**n th** Lâm Tu kia thành ngàn mảnh.

Cũng may, gã sắp bị tử hình.

Nghiêm Liệt liên tục nhỏ giọng trấn an bên tai cô, đến khi Quý Vân Vãn không kìm được bật khóc, chảy rất nhiều nước mắt, tâm trạng mới dần ổn định lại.

“Đúng rồi, tiểu Ngũ, cậu ta...”

“Em biết, từ lúc anh ta đi theo em, em đã biết đó là người anh nhờ bảo vệ em.” Quý Vân Vãn nhắm mắt, để mặc Nghiêm Liệt dùng khăn tay lau nước mắt cho mình.

“Vậy em không tức giận à?”

“Không có gì để giận hết, em biết anh chỉ muốn bảo vệ em.” Quý Vân Vãn nói: “Đợi qua đợt này, thông tin về em lắng xuống, những người đó sẽ nhanh chóng tìm được thần tượng mới thôi. Nếu muốn làm gì thật thì trong quãng thời gian một năm này đã ra tay từ lâu rồi, sẽ không đợi đến khi Lâm Tu bị tử hình đâu. Cho nên anh không cần lo lắng quá mức làm gì.”

Nghiêm Liệt gật đầu.

Thật ra những điều này anh đều hiểu, nhưng chỉ cần liên quan đến an toàn của cô, anh không dám sơ sẩy dù chỉ một chút.

“Tuyết rơi rồi.” Quý Vân Vãn liếc nhìn ngoài cửa sổ, kinh ngạc.

“Tốt thật đó, hiếm khi nhìn thấy Tân Hải có tuyết.”

Nghiêm Liệt xoa đầu cô, nói: “Đưa em về nhà nhé, sau đó đợi buổi tối tan ca anh sẽ về làm lẩu cho em, được không?”

“Được.” Quý Vân Vãn cười gật đầu.

Nếu những người thân của cô nhìn thấy cuộc sống hiện tại của cô, nhất định họ đều sẽ vui vẻ thay cô...

Nhưng có lẽ, họ đã hoàn toàn từ biệt thế giới này từ lâu và bắt đầu cuộc sống mới ở thế giới khác rồi.

Và người còn ở lại thế giới này, cũng sẽ mang theo những tưởng niệm ấy, yên bình trải qua cuộc sống của mình.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận