Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 77.




Rất nhiều cô nhi viện ở vùng sâu vùng xa đều có điều kiện không tốt. Trong số đó có những trẻ em khuyết tật bị bỏ rơi, có những đứa bé khỏe mạnh lại vô duyên vô cớ xuất hiện trong thùng rác đầu đường, có cô gái vì tuổi trẻ non dại sinh con xong rồi bỏ con trước cửa cô nhi viện, cũng có những đứa nhỏ do sau khi người nhà qua đời không có họ hàng nhận nuôi nên phải tới đây. Thậm chí còn có trẻ em bị lừa bán mấy năm sau đó không tìm lại được nhà của mình, chỉ còn cách tới cô nhi viện.

Tô Ái Lệ thuộc về loại nào? Chính cô ta cũng không biết.

Cô ta chỉ biết khoảng thời gian ở cô nhi viện cô ta rất khổ, là thứ cực khổ mà phim điện ảnh và truyền hình không thể lột tả được.

Ngay cả khi người tốt chiếm đa số thì ác ma cũng vẫn luôn ẩn trong những người bình thường. Sau khi nhắm được mục tiêu thì sẽ làm như vô tình cắn bạn một nhát.

Khi cô ta còn nhỏ ngoại hình rất xinh đẹp, bất kể ai đến xem trẻ em chắc chắn đều sẽ chú ý tới cô ta. Mà thời điểm đó, cô nhi viện ở những vùng sâu xa như vậy vốn không có nhiều điều kiện nhận nuôi rườm rà. Cô ta từng được một đôi vợ chồng khoảng 30 tuổi không sinh được con nhận nuôi. Sau đó, cô ta bị đánh chửi bạo hành suốt một năm, khi suýt bị bán đi thì trốn được ra ngoài tự chạy về cô nhi viện.

Dù cô nhi viện luôn có những lúc không tranh được đồ ăn, có vô số công việc phải làm và vô số lời chửi mắng phải chịu đựng. Nhưng dẫu sao cũng còn một nơi che mưa chắn gió, có các bạn nhỏ sẵn lòng nắm tay cùng chìm vào giấc ngủ.

Sau nữa, lúc Tô Ái Lệ gần 7 tuổi đã được nhà họ Tô nhận nuôi. Tên ban đầu của cô ta ở cô nhi viện là Ngải Lệ, thế là thuận theo đó sửa thành cái tên Tô Ái Lệ này.

Tên là do mẹ nuôi cô ta Tần Thục Lệ đặt cho. Đến tận ngày mất, người phụ nữ ấy vẫn tự lừa mình dối người, cho rằng chồng mình vẫn yêu mình như trước.

Trong quyển nhật kí của Tô Ái Lệ có một đoạn thế này:

[Hoa trồng trên cửa sổ thật đẹp, đẹp giống như tôi vậy, nếu mỗi ngày đều đẹp như vậy thì tốt rồi.

Nhưng một ngày nào đó, mưa gió sẽ phá hủy nó... Hy vọng mưa gió có thể chiếu cố nó một chút, đừng phá hủy tất cả những chiếc lá xinh đẹp như vậy.]

[Tôi vẽ lại những đóa hoa xinh đẹp, sau đó vùi bức tranh vào thật sâu trong lòng đất. Bùn đất sẽ khiến chúng lặng lẽ nở hoa và lớn lên. Chúng sẽ không bao giờ... Bị ánh mặt trời chiếu rọi, bị gió mưa ăn mòn nữa.

Một hai ba, ba hai một, ba đứa nhỏ chơi trò gia đình, chơi trò gia đình xong thì ăn cơm, ăn cơm xong lại nhảy múa.]

[Mẹ mới và bố mới rất tốt với tôi, bố mới tốt, mẹ mới càng tốt hơn.]

Cô ta cảm thấy mình rất vui vẻ. Nhà mới rất tốt, mẹ mới luôn mỉm cười với cô ta. Mẹ mới dùng bàn tay ấm áp v**t v* trán cô ta, dùng nước ấm tắm gội cho cô ta, còn liên tục gọi cô ta là cục cưng đáng yêu, khen cô ta vừa thông minh vừa hiểu chuyện.

Bố mới của cô ta là người trầm mặc ít lời, không thích gọi tên cô ta, càng không gọi cô ta là bảo bối. Lần nào cũng bảo cô ta ăn dưa hấu do mình ăn thừa, thỉnh thoảng còn bảo cô ta bê nước ấm rửa chân cho mình, sai cô ta đi mấy qua tận con phố bên ngoài để mua thuốc lá.

Cô ta yêu nhà mới này, yêu mẹ mới và bố mới.

Cô ta cảm thấy mình sẽ luôn yêu như vậy.

Cho đến một ngày, bố mới và mẹ mới của cô ta bất ngờ cãi nhau. Bố mới nện tất cả những gì có thể đập trong phòng lên người mẹ mới, mắng bà ấy là loại kĩ nữ ăn cây táo rào cây sung, kéo tóc bà ấy đập vào tường. Cô ta chạy tới muốn ôm mẹ mới nhưng lại bị đá bay, rụng mất ba chiếc răng mới mọc. Nhưng cô ta không dám khóc, bởi vì bố mới ghét cô khóc nhất. Ông ta từng nói, nếu cô ta dám khóc ở nhà thì sẽ khiến mông cô ta nở hoa.

Mẹ ngủ thiếp đi trên đất, khi tỉnh lại lập tức ôm lấy cô ta, vừa ch** n**c mắt vừa dùng nước ấm tắm cho cô ta.

“Bảo bối, xin lỗi vì đã đưa con đến một ngôi nhà không tốt như vậy...”

Cô ta vươn bàn tay nhỏ bé muốn hứng những giọt “nước mắt” của mẹ. Nhưng càng hứng lại càng nhiều, cuối cùng tất cả đều chảy xuống chậu tắm của cô ta.

Sau đó, số lần mẹ cô ta “ngủ” trên mặt đất ngày càng nhiều, trong nhà cũng ngày càng nhiều mảnh vỡ. Thậm chí cô ta còn không dám đi lại với đôi chân trần nhỏ bé của mình. Có mấy lần cô ta đẩy người mẹ gọi mẹ dậy nhưng bà ấy không tỉnh. Thế là một lần nọ, cô ta đã đi dép lê chạy ra ngoài, chạy rất xa rất xa, giày trên chân cũng tuột mất. Cô ta nói mẹ mình ngủ mãi chưa tỉnh, quỳ trên đất cầu xin chú dì bên ngoài giúp mình.

Trên thế giới vẫn còn rất nhiều người tốt, có một chú sẵn sàng giúp đỡ cô ta. Ông ấy ôm cô ta lên, lau sạch bàn chân bẩn thỉu của cô ta rồi đưa mẹ cô ta đi tiêm, giúp mẹ cô ta tỉnh lại.

Thế nhưng bố đã biết chuyện này, ông ta tức giận.

Ông ta đánh mông cô ta nở hoa, sau đó vứt cô ta trong sân. Đêm đó cô ta đã ngủ trên mặt đất giống mẹ.

“Em và Ái Lệ không thể sống trong hoàn cảnh như vậy. Em không sai, Ái Lệ không sai, người sai là tên súc sinh Tô Thành kia! Chính hắn không sinh được con gái nên chủ động muốn đi nhận nuôi, giờ lại đánh chửi hai người như kẻ điên. Đây không phải phạm tội thì là gì?”

“... Không, là lỗi của tôi, là tôi không sinh được con, là tôi không nên nhận nuôi Ái Lệ, đều là lỗi của tôi, tôi đáng đánh, tôi đáng chết...”

Tô Ái Lệ vẫn cảm thấy, cô ta là nụ hoa nhỏ được mẹ tưới nước cẩn thận nhất, yêu thích nhất. Cho dù không thể nở thành bông hoa xinh đẹp thì ít nhất đã từng được yêu thương thật lòng, được nhận cái ôm ấm áp.

Chỉ có mẹ mới ôm và hôn cô ta khi cô ta đang vẽ những bức tranh nguệch ngoạc, nói cô ta là họa sĩ nhỏ có tương lai nhất. Cũng chỉ có mẹ mới ôm cô ta vào lòng, đặt bàn chân nhỏ lạnh lẽo của cô ta vào lòng mình mà ủ ấm.

Thế nhưng người mẹ như vậy, lại có một ngày không tỉnh dậy nữa.

Ngày đó, chiếc đèn duy nhất còn sót lại trong nhà bị đập vỡ. Cô ta nghe thấy tiếng khóc điên cuồng của mẹ trong bóng tối, nghe thấy tiếng hét căm phẫn của bố. Cô ta nghe thấy mẹ gọi tên cô ta, bảo cô ta mau chạy, chạy ra ngoài, chạy càng xa càng tốt.

Nhưng cô ta có thể chạy đi đâu đây? Cô nhi viện sao? Dì ở đó không còn cần cô ta nữa rồi. Dù sao cô ta đã là đứa nhỏ có bố mới và mẹ mới mà.

Cô ta bối rối đi tìm mẹ mình, sau đó tìm thấy tay mẹ rơi trên mặt đất.

Đó là bàn tay đã v**t v* cô ta, là bàn tay đã nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô ta.

Mẹ, sao tay mẹ lại rơi trên mặt đất vậy? Như vậy sẽ rất đau đúng không? Ái Lệ lắp lại cho mẹ được không?

“Tay của mẹ ở đây, mẹ ở đâu?”

“Mẹ, nụ hoa nhỏ của mẹ lớn rồi.”

“Tay của bố mất rồi, chân của bố cũng mất rồi...”

Sau đó, cô ta giấu tất cả mọi thứ của mẹ đi. Có điều dù giấu ở chỗ nào cô ta vẫn cảm thấy không an toàn. Vì thế cô ta bèn nhặt rất nhiều rất nhiều đồ trên đường về. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô ta bẩn, bọn họ đều cách xa cô ta. Ngay cả số hàng xóm ít ỏi cũng vì cô ta mà chuyển đi hết rồi. Xung quanh khu vực này chỉ còn lại căn nhà nhỏ cũ nát của bọn họ, và đống rác bừa bộn trong căn nhà nhỏ ấy.

Còn trong đống rác này, là bảo bối bị Ái Lệ giấu đi.

...

“Chúng tôi tra được tài khoản cá nhân của Tô Ái Lệ chưa bao giờ có bất kỳ khoản tiền gửi nào. Cô ta cũng không có nguồn việc làm, chỉ có cư dân gần đó nói từng nhìn thấy cô ta nhặt thùng carton khắp nơi. Bọn họ đoán cô ta bán những phế liệu này để kiếm sống. Nhưng thật ra tất cả đều bị cô ta đem về cất giữ ở nhà. Bên cạnh đó, theo như những người ở chợ nông sản và cửa hàng tiện lợi gần nhà cô ta nói, lúc cô ta chi tiêu đều dùng tiền mặt. Hơn nữa rất nhiều lần đều là nhân dân tệ mới tinh. Tiếp đó chúng tôi đã điều tra người đàn ông đầu trọc này... À, ông ta tên La Hàm Duy. Người này cũng xem như một doanh nhân ở địa phương, trong nhà có lượng tài sản nhất định. Từ tài khoản cá nhân của ông ta có thể thấy cứ cách hai ba tháng ông ta sẽ rút một khoản tiền mặt. Từ hai ba nghìn đến bốn năm nghìn. Chúng tôi đoán, nguồn sống của Tô Ái Lệ có lẽ đến từ người này.”

“Chẳng lẽ hai người đó là người yêu?”

“Không thể. Mặc dù La Hàm Duy đã ly hôn, nhưng hàng xóm cùng quê đều nói quan hệ giữa ông ta với vợ trước rất tốt. Bọn họ cùng nuôi dạy một người con trai. Tuy nhìn khá giống một tên côn đồ, nhưng nghe người khác nói thì có vẻ nhân phẩm ông ta không tệ lắm. Ông ta vẫn thường xuyên làm việc tốt giúp đỡ người khác. Có lẽ là vì trông Tô Ái Lệ đáng thương chăng? Còn việc tại sao ông ta muốn đốt căn nhà kia thì chúng tôi không rõ.”

“Thẩm vấn một lần trước xem sao.”

Bởi vì Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn là người phát hiện ra đối tượng tình nghi mới, vậy nên sau khi Tổ chuyên án thương lượng xong thì quyết định để hai người cùng tham gia thẩm vấn. Nói thật lòng, dù bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng tiến triển cuộc điều tra về Tô Ái Lệ gần như đều nhờ hai người hỗ trợ. Cùng lúc đó, Tiêu Nam đã nói lại quan điểm được Quý Vân Vãn phân tích trong lúc họp. Tuy rằng mọi người đều cảm thấy có phần khó tin, nhưng bộ xác khô trong vách tường đã chứng minh rằng rất có thể quan điểm của Quý Vân Vãn là chính xác.

Đội trưởng Chung, Tổ trưởng Tổ chuyên án tìm tới Tiêu Nam: “Tôi nghe nói Cố vấn Quý có một biệt hiệu trong ngành chúng ta. Máy phát hiện nói dối bằng người, có thể nhìn ra phần lớn lời nói dối của nghi phạm, chuyện này là thật sao?”

“Tổ trưởng, anh nghi ngờ là giả hả??” Tiêu Nam kinh ngạc nhìn anh ta, mở tài liệu trong điện thoại ra cho anh ta xem.

[Giáo sư tâm lý học Sullivan tại Đại học San Francisco, Mỹ đã tiến hành thí nghiệm và phát hiện. Khả năng phát hiện nói dối của những người chuyên nghiệp như điều tra viên liên bang và đặc vụ CIA cũng chỉ trên trung bình. Ngược lại, có một số rất ít người trời sinh đã có năng lực nhìn thấu lời nói dối của người khác, với tỷ lệ thành công gần 90%. Những người này được gọi là “Máy phát hiện nói dối siêu cấp bằng người”...]

“Ý của tôi là thật sự có rất ít thiên tài trong lĩnh vực này ở nước ta.”

Tiêu Nam lại mở thành tích lúc ở trường học và những đánh giá của người trong ngành về Quý Vân Vãn ra.

Đội trưởng Chung sờ sờ mũi: “Nói thật, lúc đầu, nhìn ngoại hình của cô ấy như vậy, tôi đã nghĩ có thể những người khác đang phóng đại lên khi nói về cô ấy...”

“Ngoại hình của cô ấy như vậy, lúc nói về cô ấy ai mà chẳng nói quá vài câu.” Tiêu Nam đẩy kính mắt, nói: “Hồi đó dù học ở trường nào thì cô ấy cũng được đề cử là hoa hậu giảng đường. Người thích cô ấy có thể xếp hàng dài từ Cục chúng ta đến thành phố Tân Hải đó. Tuy vậy, người dám công khai theo đuổi cô ấy lại chẳng được mấy người. Bây giờ vào xem diễn đàn trường cũ của cô ấy vẫn còn mấy bài tỏ tình giấu tên đó.”

Tiêu Nam dừng một chút, bỗng mất mác nói nhỏ: “Tôi còn thấy hơi hối hận vì sau khi tốt nghiệp không đến thành phố Tân Hải đây này. Nếu không biết đâu hiện tại đã trở thành đồng nghiệp của cô ấy rồi...”

Đội trưởng Chung: “... Vậy thì thật đúng là để cậu tủi thân rồi.”

Tiêu Nam: “Nhưng tôi vẫn rất may mắn vì đã được gặp nữ thần của tôi.”

Đội trưởng Chung nói nhỏ: “Thế cậu có biết nữ thần của cậu đã có nơi thuộc về rồi hay không?”

“Đương nhiên biết rồi. Có là kẻ ngốc mới không nhìn ra. Tôi đâu phải kẻ ngốc chứ. Đội trưởng Chung!” Tiêu Nam đẩy kính mắt, nói: “Nữ thần chỉ để sùng bái và kính trọng thôi. Mặc dù tôi không cảm thấy có người nào xứng đôi với cô ấy. Nhưng nếu là cảnh sát Nghiêm thì... có lẽ miễn cưỡng có thể xứng đôi đi.”

“Cảm ơn lời khen của cậu.” Một giọng nói chế nhạo truyền đến từ phía sau: “Sau này tôi sẽ phấn đấu để xứng hơn nữa.”

Toàn thân Tiêu Nam cứng đờ, không dám quay đầu lại, bất lực nhìn Nghiêm Liệt đi lướt qua mình.

“Đội trưởng Chung, tôi muốn tham gia thẩm vấn La Hàm Duy, có thể chứ?”

“Được chứ, đương nhiên có thể, tôi đang muốn nói với anh đây.”

Đội trưởng Chung đặt tay lên vai Nghiêm Liệt, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh nói xem liệu La Hàm Duy có phải hung thủ giết ba người Cao Chí không?”

“Rất có thể.” Nghiêm Liệt nói: “Dựa vào hoàn cảnh gia đình và miêu tả của hàng xóm về ông ta có thể thấy, ông ta là một người có tinh thần chính nghĩa rất mạnh, không thể loại trừ khả năng lấy ác chế ác.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận