Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 78.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quái vật ẩn náu trong đám người, giả làm người.

Tại sao chứ? Bởi vì thứ chúng thích ăn nhất chính là con người.

Nếu bản thân quái vật ám chỉ cái ác trong trái tim con người thì thứ chúng ăn mòn chính là lòng người.

Vậy làm thế nào để phân biệt kẻ ác, làm thế nào để bảo vệ bản thân, làm thế nào để không bị những suy nghĩ tội lỗi ăn mòn? Đó là chuyện mà mỗi người đều phải học tập trên con đường trưởng thành.

Quý Vân Vãn đi gặp riêng Tô Ái Lệ. Đội trưởng Chung, Nghiêm Liệt và Tiêu Nam cùng thẩm vấn La Hàm Duy.

Lúc nhìn thấy Tô Ái Lệ, Quý Vân Vãn lấy một món đồ trong túi ra đặt trước mặt cô ta.

Là một đóa hoa khô héo.

Hai mắt Tô Ái Lệ lóe lên, không nói gì.

Quý Vân Vãn tự điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái, chậm rãi mở miệng: “Tô Ái Lệ, có thể gọi bà Tần Thục Lệ, mẹ của cô ra tâm sự cùng tôi không?”

Tô Ái Lệ nhíu mày.

“Nếu không thể, vậy cô thay bà ấy cũng được.” Quý Vân Vãn gật đầu, nói: “Có tò mò tại sao tôi lại biết cô phân liệt ra nhân cách Tần Thục Lệ không?”

Tô Ái Lệ vẫn nhìn cô không nói lời nào.

“Chúng tôi tìm được hàng xóm cũ đã chuyển về nông thôn của các người rồi. Theo như lời bọn họ thì, bố nuôi cô, Tô Thành, trước kia là một giáo sư đại học, tổ tiên là thầy giáo nổi danh ở địa phương. Ông ta xuất thân từ con cháu của dòng dõi thư hương lụn bại, tính cách vốn cực kỳ cao ngạo. Nhưng sau đó vì đánh bạc bị người ta lừa tiền nên tính cách dần xuất hiện thay đổi lớn. Ông ta còn đẩy hết nguyên nhân không sinh được con gái lên đầu vợ. Vì muốn có một cô con gái nên ông ta đã dẫn vợ là Tần Thục Lệ đến cô nhi viện. Có điều sau khi nhận nuôi một bé gái, ông ta lại chưa từng hài lòng về cô con gái này. Tôi đoán... Là bởi vì ông ta cảm thấy sự tồn tại của cô con gái này giống như đang cười nhạo chuyện ông ta không sinh được con là sự thật, phải không?”

Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô gái đối diện cất lời.

“Không, thật ra người không sinh được con là tôi.” Trên mặt “Tô Ái Lệ” xuất hiện vẻ lạnh nhạt khác với trước đó. Như Quý Vân Vãn mong muốn, cô ta đã dùng nhân cách Tần Thục Lệ để nói chuyện: “Tô Thành cũng từng nghi ngờ bản thân, lén đến bệnh viện kiểm tra. Nhưng anh ấy không có vấn đề gì, người thật sự không sinh được con chính là tôi...”

Quý Vân Vãn nheo mắt lại, nói: “Vậy hình thức ở chung của hai vợ chồng các người đúng là kì lạ nha.”

Cách một bức tường kính, người của Tổ chuyên án đã trở nên bối rối.

“Nhân cách khác của người phụ nữ này không phải bố nuôi cô ta, Tô Thành sao? Sao lại biến thành Tần Thục Lệ rồi.”

Nhưng sự thật đã chứng minh, suy đoán của Quý Vân Vãn là chính xác. Điều này cũng thể hiện rằng, ngay từ đầu cô đã nhìn ra mọi chuyện. Trong thân thể Tô Ái Lệ, còn phân liệt ra một nhân cách nữa là Tần Thục Lệ.

Vậy rốt cuộc cô phát hiện từ khi nào? Hay nói cách khác, rốt cuộc Tô Ái Lệ đã thể hiện nhân cách Tần Thục Lệ vào lúc nào? Chẳng lẽ ngay từ khi bọn họ đưa cô ta về, cô ta vốn đã là nhân cách Tần Thục Lệ rồi?

Điều đó có nghĩa là cô ta đã thay đổi nhân cách vào một thời điểm nào đó không ai biết, rồi một mực ngụy trang bản thân thành Tô Ái Lệ?

Vừa nghĩ tới đây, tất cả mọi người chợt không rét mà run.

May mà lần này là Quý Vân Vãn tự mình đi thẩm vấn Tô Ái Lệ. Nếu không, không một ai trong số bọn họ có thể nhìn ra hiện tại Tô Ái Lệ đang dùng nhân cách nào.

E rằng cũng chỉ có Chuyên gia Tâm lý cực kỳ nhạy bén với biểu cảm của tội phạm như Quý Vân Vãn mới nhìn ra được điểm này thôi.

Quý Vân Vãn hoàn toàn tuân theo phương thức trao đổi khi đối mặt với một bệnh nhân DID. Cô gọi nhân cách “Tần Thục Lệ” này là bà Tần. Nhưng nếu để người không rõ tình huống đến thẩm vấn, chỉ sợ còn cho rằng Tô Ái Lệ đang cố tình lừa gạt.

... Vậy liệu có khả năng cô ta thật sự đang lừa gạt... mà Quý Vân Vãn thì đang tương kế tựu kế không?

Chuyện này, ngay cả những thành viên của Tổ chuyên án có IQ không hề thấp cũng không cách nào xác định được cuộc nói chuyện của bọn họ là thật hay giả.

Quý Vân Vãn: “Về cơ bản tôi đã có thể đoán được hung thủ giết ba người kia là ai. Nhưng... Tôi vẫn muốn nghe quan điểm của bà trước, bà Tần.”

“Tần Thục Lệ” trầm mặc hồi lâu, không biết bà ấy đang suy nghĩ cái gì, hay đang loay hoay muốn nói gì đó. Quý Vân Vãn kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng còn nhấp môi mấy ngụm nước ấm đựng trong bình giữ nhiệt mà Nghiêm Liệt chuẩn bị riêng cho cô, bên trong có cúc hoa* và câu kỷ tử**.

*Cúc hoa: Vị thuốc trong y học cổ truyền, vị ngọt đắng, tính bình, hơi hàn. Dùng khi cảm lạnh, đau đầu, hoa mắt, chóng mặt, mụn nhọt (dùng ngoài),...

undefined

**Câu kỷ tử: Câu kỷ tử ninh hạ là vị thuốc bồi bổ sức khỏe, tăng cường chức năng thận, làm sáng mắt

undefined

“Cô có biết rất nhiều năm trước, ở một thị trấn cách nơi này không xa, có một cô nhi viện tên là cô nhi viện Ánh Sao không?”

Quý Vân Vãn không trả lời, bởi vì cô biết người phụ nữ này không phải đang hỏi cô thật.

“Các trại trẻ mồ côi trong thành phố lớn đối xử rất tốt bọn nhỏ, yêu cầu về giấy tờ của người nhận nuôi đều rất nghiêm ngặt. Nhưng những đứa nhỏ bị vứt bỏ ở nơi xa xôi lạc hậu vào nhiều năm trước lại không may mắn như vậy... Nếu gặp được một viện trưởng có tình yêu thương thì còn tốt, vậy mà cô nhi viện kia lại xui xẻo có một người phụ nữ chẳng ra gì. Trước mặt người ngoài không lúc nào không đối xử dịu dàng với bọn nhỏ. Nhưng chỉ cần không có ai, bà ta sẽ mắng bọn nhỏ là lũ súc sinh không ai cần. Bà ta ném đồ ăn cho bọn nhỏ để chúng tự tranh cướp đồ ăn. Đứa nhỏ nào không tranh được sẽ bị bỏ đói. Nếu nhân lúc đêm khuya tới xem, có lẽ còn có thể nhìn thấy cảnh bà ta coi những cô nhi này như động vật. Bà ta ra lệnh cho bọn nhỏ bò trên mặt đất, bắt chúng học chó sủa, học mèo kêu. Nếu không học được, bà ta sẽ để một đứa nhỏ trong đó đánh đứa nhỏ kia, đánh tới khi nào không khóc được nữa mới thôi.”

Sắc mặt mọi người đều dần trở nên nghiêm trọng.

“Cho tới một ngày, không biết cảnh sát điều tra vụ án buôn bán trẻ em nào rồi tra được tới nơi đó, chúng tôi mới biết bà ta từng lợi dụng trẻ em khuyết tật đi ăn xin lừa tiền. Thậm chí còn từng buôn bán những đứa trẻ bị bỏ rơi.”

“Khi lần đầu tôi gặp Ái Lệ, tôi thấy có rất nhiều bé trai chủ động đưa đồ ăn cho con bé. Nhưng tôi lại cảm thấy rất khó hiểu. Bởi vì con bé không phải cô bé xinh đẹp nhất ở cô nhi viện, tại sao những đứa trẻ khác đều nhường con bé chứ? Sau đó tôi quan sát một hồi, mới phát hiện con bé rất thông minh. Con bé biết tập hợp những đứa trẻ khỏe mạnh đoàn kết lại, để bọn nhỏ bảo vệ những đứa trẻ gầy yếu hơn, không để chúng bị bắt nạt. Hơn nữa con bé còn nghĩ cách để bọn nhỏ không phải tranh cướp mà vẫn có thể lấp đầy bụng. Con bé dẫn bọn nhỏ vào rừng đào khoai lang, trộm ngô. Con bé dặn những đứa trẻ khuyết tật lúc ăn xin hãy lén giấu một phần tiền đi, đến khi trời lạnh thì lấy số tiền đã giấu đó mua đồ ăn, cô biết không? Lúc đó con bé cũng mới 5 – 6 tuổi thôi. Thân hình gầy như chú khỉ con nhưng lại là thủ lĩnh nhỏ của một đám cô nhi. Mỗi lần ăn cơm đều là con bé ăn trước, sau đó mới chia ra từng phần cho những đứa trẻ khác.”

“Lúc trước con bé từng được một gia đình nhận nuôi. Đáng tiếc nhà đó không biết cách quý trọng, đối xử với con bé không tốt. Con bé đã chịu khổ hơn một năm mới chạy về được. Sau đó là tôi...” Nói tới đây, “Tần Thục Lệ” thở dài: “Tới nhà tôi rồi cũng vẫn phải chịu khổ.”

Quý Vân Vãn nói: “Nhưng có lẽ, trong lòng cô ta lại cảm thấy mình đã gặp được một người mẹ thiên thần.”

“Tần Thục Lệ” dừng một chút.

Trong mấy giây đó, giữa lông mày bà ấy đã xảy ra biến hóa. Chỉ nháy mắt, từ vẻ mệt mỏi thành thục đã biến thành vẻ dịu dàng non nớt, ngay cả ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Đúng vậy, mẹ tôi, bà ấy là một thiên thần.”

Người của Tổ chuyên án lại một lần nữa chấn động.

Hóa ra lúc bệnh nhân DID thay đổi nhân cách, thật sự chỉ là chuyện trong nháy mắt. Hơn nữa, hai nhân cách còn có tính cách và suy nghĩ độc lập, giống như có hai linh hồn khác biệt đang ở trên cùng một cơ thể vậy.

Quý Vân Vãn hỏi: “Bộ hài cốt được chôn cùng chỗ với bà ấy là của ai?”

Tô Ái Lệ im lặng một lúc, nói: “Tôi không biết tên chú ấy.”

Quý Vân Vãn hơi sửng sốt, hỏi: “Cô không biết người đó là ai sao?”

“Đúng, tôi không biết chú ấy là ai. Lúc đó chú ấy khoảng 30 tuổi, vóc dáng rất cao, cằm có râu. Tôi đoán chắc chú ấy là một phạm nhân trốn trại. Bởi vì trước giờ chú ấy chưa từng nói tên thật của mình. Hơn nữa mỗi lần gặp, chú ấy đều cố ý tránh né người khác. Chú ấy chỉ bảo tôi gọi mình là chú.”

“Ông ta chết như thế nào?”

“Tô Thành đánh chết chú ấy rồi chôn chú ấy trong sân nhà chúng tôi.” Tô Ái Lệ nhẹ giọng nói: “Sau đó, tôi chôn mẹ và chú ấy cùng một chỗ. Chú ấy là người tốt. Dù đã từng làm chuyện xấu, nhưng chú ấy đối xử với mẹ tôi rất tốt, chắc chắn sẽ bảo vệ bà ấy thật chu đáo.”

“Tại sao không báo cảnh sát bắt Tô Thành?”

Tô Ái Lệ nghiêng đầu, nói: “Làm vậy thì chẳng phải quá hời cho ông ta ư?”

Quý Vân Vãn dừng một chút, nói: “Cô tra tấn ông ta như thế nào?”

“Rất đơn giản. Tôi chỉ cần nhân lúc ông ta uống rượu, kéo ông ta ra đường, để xe đi qua chèn gãy chân ông ta là được.” Tô Ái Lệ nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Chân gãy rồi, ông ta chẳng thể đi đâu được. Mọi sinh hoạt đều phải dựa vào tôi chăm sóc. Ông ta không có người thân, cũng không có bạn bè, tất cả những người từng tiếp xúc với ông ta đều ghét ông ta. Ông ta chỉ có thể dựa vào tôi. Tôi cho ông ta ăn ông ta mới được ăn, nếu tôi không muốn cho ông ta ăn cơm thì cứ để ông ta đói vài ngày. Mỗi ngày tôi đều nhìn ông ta bò vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý, giống như lúc trước ông ta nhìn tôi quỳ rạp trên mặt đất lau nhà vậy. Ồ đúng rồi, tôi còn chặt đứt tay ông ta. Ông ta mắng tôi là súc sinh nhỏ, nói muốn giết tôi, nhưng vậy thì làm được gì chứ? Ông ta không có công cụ gì để xin giúp đỡ, hàng xóm của chúng tôi đã chuyển đi từ lâu rồi. Cuối cùng lúc chết ông ta còn cầu xin tôi mua cho ông ta một phần mộ ở nghĩa trang. Nhưng tôi không đồng ý với ông ta. Tôi cảm thấy, ông ta nên ở lại căn phòng kia mãi mãi thì hơn.”

Quý Vân Vãn híp mắt lại, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Ái Lệ.

Cô chợt nhận ra một sự thật đáng sợ, ở một số phương diện, hoặc nói trắng ra là về mặt phạm tội, Tô Ái Lệ đúng là một người cực kỳ thông minh.

Bởi vì trong tất cả những biểu cảm nhỏ nhất mà cô quan sát được từ Tô Ái Lệ, Quý Vân Vãn không thể hoàn toàn suy đoán chính xác rằng cô ta có đang nói thật hay không. Có rất nhiều cái chớp mắt ngay cả cô cũng phải thầm phân tích trong lòng một chút mới có thể xác định.

Điều này chứng tỏ Tô Ái Lệ có thể kiểm soát từng biểu cảm của mình. Đây là điều mà chỉ những người trải qua hệ thống huấn luyện rất nghiêm khắc mới có thể làm được. Các nhà khoa học đã chỉ ra rằng, biểu cảm vô thức là những biểu hiện cảm xúc tự nhiên trong lòng một người. Ngay cả những người từng được huấn luyện đặc biệt như đặc công hay gián điệp, bọn họ có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, nhưng vẫn không thể khống chế cơ mặt mình một cách chuẩn xác.

Những biểu cảm nhỏ sẽ luôn để lộ suy nghĩ của người đó một cách vô thức. Và từ điều này người ta sẽ có thể phát hiện ra những lời nói dối. Đây đồng thời còn là đặc điểm chung của con người.

Mà Tô Ái Lệ lại khống chế được cảm xúc của bản thân.

Có lẽ điều này liên quan đến những chuyện cô ta đã trải qua lúc nhỏ. Nếu một người từng trải qua vô số thăng trầm khi còn trẻ và có khả năng tự chủ cực cao thì khả năng kiểm soát cảm xúc của người đó không phải là thứ người thường có thể sánh được.

Cũng chính vì điểm này nên Tô Ái Lệ có thể dễ dàng phân biệt một người là tốt hay xấu, giỏi nhìn thấu những điều dối trá mà đối phương đang che giấu hơn so với người bình thường.

Một bệnh nhân tâm thần thông minh, khờ dại, ác liệt.

Một tội phạm có nhân cách cực kỳ phức tạp.

Đồng thời, cô ta còn là một cô nhi mất bố mất mẹ, thân thế đáng thương.

Quý Vân Vãn: “Cho nên cô đã chôn ông ta trong vách tường, sau đó dùng những nét vẽ nguệch ngoạc để che giấu? Vậy tại sao lại không chất đồ trong căn phòng đó? Không phải như vậy sẽ che giấu tốt hơn sao?”

“Loại chuyện này sao có thể che giấu cả đời được.” Tô Ái Lệ cười nhạt: “Những tội ác này, sớm muộn gì sẽ phải phơi bày thôi.”

Đây không phải nguyên nhân chính, chắc chắn cô ta vẫn còn giấu giếm.

Quý Vân Vãn nói: “Vậy ba nạn nhân kia thì sao? Tại sao lại giết bọn họ, còn dùng cách nhục nhã như vậy?”

Tô Ái Lệ đột nhiên hít sâu một hơi, nói: “Cô Quý, tới thời gian mẹ tôi nghỉ ngơi rồi, có thể để mai rồi hỏi lại tôi vấn đề này không?”

Quý Vân Vãn vẫn không bị lay động, cô nhìn cô ta: “Không phải bà Tần đang nghỉ ngơi sao? Người nói chuyện với tôi là cô, Tô Ái Lệ. Hay nói cách khác, đã tới thời gian cô nghỉ ngơi rồi à?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận