Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Chương 84.




Đối với Nghiêm Liệt, Liệt Phong là chú chó cảnh sát xuất ngũ trung thành nhất, là người nhà, là chiến hữu, cũng là đồng đội thân thiết nhất của anh.

Vậy nên để Liệt Phong tặng hoa cho cô chính là lời tỏ tình chân thành nhất và nồng nhiệt nhất.

Dù sao trên thế giới này, ngoại trừ tình thân thì không có một loại tình cảm nào có thể sánh với tình yêu mà những chú chó dành cho chủ nhân của mình.

Từ việc này Quý Vân Vãn cảm nhận được rất rõ tình cảm mà Nghiêm Liệt dành cho cô.

Tưởng Minh Hải gửi cho Nghiêm Liệt một bức ảnh, trong ảnh là cậu ta và Quý Vân Vãn, còn chú chó lớn Liệt Phong thì nằm sấp bên chân Quý Vân Vãn.

Tưởng Minh Hải nhìn rất giống một sinh viên vừa tốt nghiệp. Cậu ta mặc áo hoodies phối với quần thể thao, cười tươi để lộ hàm răng trắng. Quý Vân Vãn mặc áo lông màu trắng ngà, tóc xõa tung, dáng vẻ dịu dàng. Liệt Phong vẫn mặc bộ đồ lịch thiệp kia, nằm bên chân cô một cách ngoan ngoãn.

Tưởng Minh Hải: [Anh trai, em và Liệt Phong ở nhà chị dâu ăn đồ nướng, anh cứ từ từ làm việc, khi nào về em sẽ để lại cho anh chút đồ ăn khuya ha.]

Nghiêm Liệt nhìn bức ảnh nhíu mày. Bởi vì thằng nhóc Tưởng Minh Hải này rất ồn ào. Lúc trước cảm xúc của Quý Vân Vãn chưa ổn định, anh đã nhắc Tưởng Minh Hải không được quấy rầy cô, đợi khi nào tâm trạng cô tốt hơn sẽ giới thiệu cậu ta với cô sau. Dù sao trước khi xác định được tâm ý của Quý Vân Vãn, anh chưa có tư cách gì để giới thiệu cô với người trong nhà.

Hiện giờ không cần băn khoăn nhiều nữa, nhưng anh không ngờ thằng nhóc Tưởng Minh Hải này lại tự mò đến cửa.

Nhưng, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, đôi mày đang nhíu lại của anh cũng giãn ra.

Nghiêm Liệt: [Cậu lên từ lúc nào?]

Tưởng Minh Hải gửi một icon cười toe toét qua: [Yên tâm đi, em và chị dâu rất hòa thuận.]

Thật ra trước đó Nghiêm Liệt đã nghĩ đến việc để Liệt Phong đi tặng hoa tỏ tình với cô rồi, có điều mãi vẫn chưa có cơ hội thực hiện. Anh biết nếu làm vậy chắc chắn cô sẽ rất vui. Bởi vì anh nhìn ra được, cô rất thích Liệt Phong.

Đương nhiên, vui vẻ khi gặp Liệt Phong khác với vui vẻ khi hai người ở bên nhau. Nhưng anh có thể tưởng tượng ra, cô sẽ thích thú cỡ nào khi thấy Liệt Phong ăn mặc lịch lãm như thế.

Không thể không nói, Nghiêm Liệt nghĩ rất đúng. Quý Vân Vãn vui đến mức muốn ôm Liệt Phong lên hôn mấy cái kìa. Nhưng Liệt Phong quá lớn, cô căn bản không ôm được.

Sau đó cô lại thấy Tưởng Minh Hải trốn ở cầu thang bộ nhìn lén Liệt Phong, cô biết cậu ta là người sống ở tầng dưới, vì vậy bèn mời cậu ta vào nhà.

Tưởng Minh Hải vốn là một người sôi nổi. Sau khi tán gẫu vài câu thì hai người nhanh chóng trở nên quen thuộc.

Tại sao ư? Bởi vì bọn họ có chủ đề nói chuyện chung, đó chính là Nghiêm Liệt. Dù sao Tưởng Minh Hải cũng coi như người nhà của Nghiêm Liệt rồi.

Cậu ta nói cho Quý Vân Vãn biết, hóa ra lúc Nghiêm Liệt còn nhỏ, bố anh đã hi sinh khi chấp hành nhiệm vụ. Vài năm sau mẹ anh tái hôn, còn Nghiêm Liệt tới sống ở nhà bác trai. Tưởng Minh Hải là con riêng của bác trai anh, vậy nên tuy hai người không có quan hệ huyết thống, không cùng họ, nhưng từ nhỏ hai người đã cùng lớn lên, quan hệ rất tốt.

Thật ra Quý Vân Vãn đã đoán được từ lâu, bố mẹ Nghiêm Liệt hẳn là có một vị đã qua đời, vả lại chắc chắn anh cũng không sống cùng người thân giống cô. Nếu không anh đã chẳng suốt ngày vùi mình vào công việc như vậy. Đây thực chất là một cách trốn tránh gia đình. Ngoại trừ buổi tối cần ngủ và nghỉ ngơi thì không muốn để bản thân ở trong căn nhà lạnh lẽo đó quá lâu.

Hơn nữa cô còn đoán được một chút, có lẽ nguyên nhân Nghiêm Liệt không hút thuốc lá liên quan đến bố anh.

Quả nhiên, Tưởng Minh Hải nói bố Nghiêm Liệt mắc ung thư dạ dày. Trước khi mất ông từng dặn Nghiêm Liệt, cho dù công việc áp lực đến đâu cũng không được hút thuốc, hãy dùng cách khác để giải tỏa áp lực.

Mà cách để Nghiêm Liệt giảm bớt áp lực cho bản thân chính là làm việc nhiều hơn, không cho mình có thời gian rảnh suy nghĩ chuyện khác.

Tưởng Minh Hải là một otaku thích chơi game, nhưng đồng thời rất biết kiếm tiền. Sau khi tốt nghiệp đại học cậu ta đã tự mua được nhà, bởi vì cậu ta là trạch nam nên Nghiêm Liệt mới thường gửi Liệt Phong ở chỗ cậu ta. Dù sao tầng trên tầng dưới cũng khá tiện.

“Căn nhà này là bố của anh em để lại cho anh ấy. Nói thật, lúc đi vào em rất ngạc nhiên đó. Trước kia anh em chẳng mấy khi cho em tới nhà chơi cả. Vì mỗi lần đến em và Liệt Phong đều làm loạn nhà anh ấy lên. Nên bình thường đều là anh ấy đến chỗ em ăn cơm, trừ khi em có việc gấp, nếu không anh ấy sẽ không để em tới đây.”

“Vậy rốt cuộc cậu ngạc nhiên cái gì? Nơi này đâu có thứ gì kì lạ.” Quý Vân Vãn hỏi.

Thật ra cô vẫn rất tò mò về Nghiêm Liệt. Dù sao hầu hết thời điểm bọn họ ở cùng nhau đều là trong công việc. Mà cuộc sống cá nhân của Nghiêm Liệt thì cũng vô cùng đơn giản.

“Rất ấm áp đó, chị xem những đồ trang trí này đi, trước khi chị tới vốn không có!”

Tưởng Minh Hải chỉ đồ trang trí đặt trên kệ, gối ôm và chăn lông trên sofa, thảm nhỏ dưới bàn trà, giá treo quần áo, tranh trang trí trên tường, tách uống trà họa tiết đáng yêu, máy pha cà phê mới tinh. Chưa kể đèn bàn trong phòng ngủ và bộ ga giường cũng đều được thay mới. Hơn nữa nhìn qua là biết đã dành rất nhiều tâm tư để chọn lựa mua sắm rồi tự tay bố trí.

Cậu ta chỉ từng thứ, biểu cảm ngày càng khoa trương: “Chị xem chị xem, hôm đó em đã lén thấy rồi! Ngay cả dép lê mới của chị anh ấy còn phải so sánh mấy cửa hàng trực tuyến mới chọn được đó! Chắc chắn mua cái gì cũng lo đến chuyện chị thích hay ghét.”

Nghe cậu ta nói xong, Quý Vân Vãn chợt nhận ra.

Quả thật có rất nhiều đồ ở đây đều mới tinh, hơn nữa hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh, hiển nhiên đều là tốn tâm tư chuẩn bị cho cô.

“Trước kia mấy thứ này vốn không có trong nhà. Là kiểu vừa nhìn đã biết đây là nhà của một cẩu độc thân nghiêm túc tham công tiếc việc ấy, chẳng có đồ trang trí gì cả. Em tốn công mua mấy tấm đệm lại đây, kết quả còn bị anh ấy trả về nhà em kìa. Anh ấy lúc nào cũng có thể đơn giản bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Bởi vì nhiều đồ hơn đương nhiên sẽ tốn nhiều công sức để dọn dẹp hơn. Anh ấy không thừa hơi đến vậy, lại không muốn thuê người đến quét dọn. Thế nên, chị đừng thấy anh trai em như vậy, thật ra vẫn có quy tắc sống của riêng mình đó.”

Nhưng sự xuất hiện của Quý Vân Vãn đã hoàn toàn phá vỡ những quy tắc sống đó của anh.

“Còn Liệt Phong nữa. Chị thấy anh trai em suốt ngày gửi Liệt Phong ở nhà em vậy thôi chứ thật ra anh ấy cưng chiều Liệt Phong lắm. Anh em gần như đã coi nó thành người thân cùng chung sống rồi. Bình thường không cần biết là ai, muốn sờ Liệt Phong một cái đều phải nhìn sắc mặt anh trai em trước. Chị dâu, chị thử nghĩ xem, người ngoài nhìn cái mặt kia của anh em, đừng nói là muốn sờ Liệt Phong một cái, vừa thấy anh ấy từ xa là đã muốn tránh đi rồi. Khí thế của anh em cộng thêm khí thế của Liệt Phong, lúc ra ngoài đi dạo, người không biết còn tưởng là quân nhân dẫn chó cảnh sát ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đấy.”

Tưởng Minh Hải gọi một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu vô cùng thuận miệng. Chủ yếu là Quý Vân Vãn không sửa miệng cậu ta, cho nên sau khi thử gọi một lần, cậu ta đã hoàn toàn thả lỏng.

Quý Vân Vãn không nhịn được mỉm cười.

Cậu ta nói rất đúng. Nghiêm Liệt luôn khiến cho người ta có cảm giác vừa lạnh lùng vừa ác liệt. Ngay cả lúc riêng tư cũng hiếm khi ở trạng thái thư giãn. Mà thứ người bên ngoài nhìn thấy, phần lớn đều là lúc anh làm việc.

Người có thể nhìn thấy trạng thái thư giãn của anh chỉ có người thân của anh.

Đương nhiên bao gồm cả cô.

Nghiêm Liệt ơi Nghiêm Liệt, rốt cuộc anh đã đặt em vào trái tim anh từ lúc nào vậy?

Tưởng Minh Hải ở chỗ cô đến muộn mới rời đi. Cậu ta tán gẫu cùng Quý Vân Vãn rất vui vẻ, như chỉ hận không thể nói tất cả ưu điểm từ nhỏ đến lớn của anh trai mình cho cô nghe không bằng.

Dù sao đây là cô gái đầu tiên mà anh trai cậu ta coi trọng, lại còn không phải cô gái bình thường nữa chứ. Dù ở đâu cô gái này cũng đều được xếp vào bậc nữ thần, phải giữ cẩn thận.

Tới buổi tối, Tưởng Minh Hải bị Nghiêm Liệt gọi điện thoại kêu rời đi. Chủ yếu là anh sợ cậu ta quá ầm ĩ, quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Nghiêm Liệt gửi cho cô một tin nhắn: [Đêm nay anh phải trực, Minh Hải không làm phiền em chứ?]

Quý Vân Vãn: [Không có, cậu ấy rất thú vị. Còn Liệt Phong nữa, hôm nay em để nó ở lại ngủ cùng em. Anh yên tâm đi.]

Một lát sau, Nghiêm Liệt gửi một tin nhắn qua: [Trước giờ chưa từng thấy em gửi ảnh.]

Năm phút sau, điện thoại Nghiêm Liệt chợt kêu liên tục.

Anh cầm lên xem. Quý Vân Vãn gửi cho anh 10 bức ảnh. Có ảnh ở sân trường thời đại học, có ảnh được trợ lý chụp khi làm việc, có ảnh chụp chung với bạn bè ở quán cà phê. Còn có mấy tấm, là ảnh mới chụp cùng Liệt Phong vừa nãy.

Nghiêm Liệt ngắm từng tấm hồi lâu. Sau khi xem xong thì tải từng tấm về lưu trong máy.

Ngày hôm sau, Quý Vân Vãn thức dậy rất sớm. Vì vậy, khi Nghiêm Liệt chuẩn bị xong bữa sáng mang đến cho cô, cô đã ngồi uống cà phê và chờ anh trong phòng khách.

Nhìn thấy những bông hoa được cô chu đáo c*m v** bình, đáy mắt Nghiêm Liệt dâng lên ý cười.

“Sao dậy sớm vậy?”

“Chờ anh đó, cùng ăn sáng đi.” Quý Vân Vãn mỉm cười.

“Phải rồi, Cục trưởng Bạch chưa nói gì à?”

Thật ra Cục trưởng Bạch không nói gì, nhưng lại giống như đã nói gì đó rồi vậy.

Nghiêm Liệt: “Ông ấy rất hài lòng với công tác của chúng ta.”

Quý Vân Vãn: “Vậy là tốt rồi. Mau ăn xong rồi đi làm sớm chút. Hôm nay em phải đến Vân Hải một chuyến. Lâu rồi không đến, không biết bọn họ thế nào nữa.”

Mặc dù khi cô không ở Vân Hải, số lượng hẹn tư vấn đã giảm đi rất nhiều, có điều danh tiếng vẫn còn đó, cho nên hoạt động không tệ chút nào. Nhưng dù sao cô cũng là người sáng lập Cơ sở Vân Hải, nên phải có trách nhiệm nhất định, không thể cứ mãi chăm chăm điều tra phá án được.

Thời gian dùng bữa sáng rất ngắn, lúc Nghiêm Liệt đang muốn nhanh chóng đi làm, Quý Vân Vãn chợt giữ chặt tay anh.

“Làm sao vậy?”

“Anh quên một thứ.”

Nhân lúc anh ngây người, Quý Vân Vãn nhanh chóng hôn anh một cái, sau đó đẩy anh ra ngoài.

Cô đứng ở bên trong cửa, nghe thấy một lúc lâu sau Nghiêm Liệt mới rời đi.

“Rất tốt, có thể bắt đầu kế hoạch của mình rồi.” Quý Vân Vãn xoa tay nói.

Nếu đêm qua anh đã cho cô bất ngờ tuyệt vời như vậy thì cô cũng nên tặng lại anh một niềm vui bất ngờ chứ nhỉ?

Khoảng chín rưỡi, những thành viên của Đội Cảnh sát hình sự thuộc Cục Cảnh sát thành phố gần như đã đến đông đủ. Triệu Lâm mắt sắc lập tức phát hiện Nghiêm Liệt cứ nhìn chằm chằm điện thoại, giữa lông mày còn có ý cười.

Cậu ta chọc chọc Sở Phong đang mải gặm bánh bao, nói: “Cược không? Chắc chắn Đội trưởng Nghiêm đang trả lời tin nhắn của Cố vấn Quý.”

Sở Phong liếc mắt xem thường: “Cược cái rắm, ngoại trừ Cố vấn Quý thì còn có thể là ai, cút đi.”

Triệu Lâm quan sát Nghiêm Liệt một lúc, bỗng nhiên đập bàn: “Lần này hai bọn họ đi công tác cùng nhau, chắc chắn có tiến triển.”

Sở Phong bị cậu ta làm giật mình, trứng luộc nước trà vừa bóc xong rơi bộp xuống đất. Không may là nó lại rơi đúng vào thùng rác bên chân.

“...” Sở Phong ném vỏ trứng, lạnh giọng: “Hôm nay cậu không bồi thường tôi ba quả trứng luộc nước trà, ông đây sẽ không để cậu yên đâu.”

Hai người đang ầm ĩ thì nhìn thấy Cục trưởng Bạch vội vàng đi tới như có việc gì gấp.

“Cục trưởng Bạch.” Hai người lập tức đứng dậy.

Cục trưởng Bạch khoát tay ra hiệu cho họ ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Liệt trong văn phòng rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ.

Sở Phong và Triệu Lâm liếc nhau. Lúc hai người còn đang hoang mang, một người bỗng chạy từ cửa vào, hơn nữa còn cực kỳ hưng phấn chạy về phía bọn họ.

Anh ta đang định lên tiếng nhưng nhìn qua Cục trưởng Bạch liền lập tức chuyển sang tư thế đứng thẳng hóng chuyện. Ngay cả Cục trưởng Bạch cũng chăm chú nhìn ra cửa. Những người khác đều tò mò không biết là nhân vật quan trọng nào đến, lũ lượt thò đầu ra nhìn theo bọn họ.

Một lát sau, quả nhiên có nhân vật quan trọng xuất hiện.

Là Quý Vân Vãn.

Hơn nữa còn là Quý Vân Vãn đi giày cao gót, ăn mặc xinh đẹp, ôm một bó hoa hồng lớn.

“Chào buổi sáng mọi người.” Cô lên tiếng chào hỏi đám đông đang ngẩn ngơ với khuôn mặt hồng hào: “Thấy mọi người cũng không bận lắm, chắc mọi người sẽ không cảm thấy phiền nếu tôi xin hai phút để tỏ tình chứ?” Sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, cô đi thẳng đến phòng làm việc của Nghiêm Liệt.

Rồi khi Nghiêm Liệt cũng chưa phản ứng lại, Quý Vân Vãn nhét hoa hồng vào lòng anh, nhẹ nhàng nắm cánh tay anh, kiễng chân.

Hôn nhẹ lên môi anh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận