“... Vân Vãn?”
Trong giọng nói trầm thấp có chút do dự và kinh ngạc, sau đó là sự căng thẳng khiến anh nín thở theo bản năng.
“Không có gì, chỉ muốn nói với anh, tâm ý của anh em đã nhận được, em rất vui.”
Nhưng khi Nghiêm Liệt dùng một tay cầm bó hoa, tay còn lại muốn ôm eo cô thì Quý Vân Vãn bỗng buông vai anh ra.
Một tia sáng nhỏ lóe lên nơi đáy mắt cô. Có điều khi nhìn kỹ, lại giống như những giọt nước mắt sắp trào ra vậy.
Nghiêm Liệt đứng im không nhúc nhích nhìn cô xoay người bước đi. Mặc dù vẻ mặt anh vẫn nghiêm chỉnh nhưng nếu quan sát kỹ sẽ có thể thấy bên tay ôm bó hoa của anh hơi run lên.
Cần bao nhiêu ý chí mới có thể kìm nén niềm vui lớn lao đang tuôn trào trong lòng này?
Khi mọi người vẫn chưa thể hồi phục từ trạng thái trợn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên, Quý Vân Vãn đã rời đi một cách gọn gàng như lúc tới. Trước khi đi cô còn chào Cục trưởng Bạch: “Cảm ơn, Cục trưởng Bạch.”
Cục trưởng Bạch cười gật đầu, giơ ngón tay cái lên với cô.
“Mẹ nó, mẹ nó...”
“Trời ơi...”
“Ôi trời ơi!”
Nhất thời, một loạt tiếng cảm thán với đủ loại khẩu âm của từ các địa phương khác nhau vang lên.
“Đội trưởng! Anh trúng thưởng rồi!”
“Đội trưởng Nghiêm thoát ế rồi! Mẹ nó, đối tượng thoát ế còn là Cố vấn Quý nữa chứ! Đây là thật sao??”
“Phát kẹo cưới đi đội trưởng!!”
“Sở Phong, Triệu Lâm! Mau mau mau, đi mua bánh kẹo cưới cho đội trưởng của chúng ta mau, phải để tất cả các bộ phận biết đội trưởng của chúng ta bị Cố vấn Quý thu phục rồi!!!”
Thật ra việc này rất khó tin, tại sao ư? Vì Nghiêm Liệt đã ở Tân Hải gần hai năm, tất cả mọi người đều biết anh là một người cuồng công việc cỡ nào. Ngoại trừ công việc, anh chưa từng thấy hứng thú với bất cứ điều gì, hình như cũng chưa bao giờ có ý định tìm bạn gái.
Mà Quý Vân Vãn thì sao? Thử nhìn khắp cả cái ngành cảnh sát này xem. chưa từng một ai có thể theo đuổi được cô, bởi từ trước tới nay cô hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông làm cảnh sát.
Bây giờ hai người đó lại hẹn hò với nhau, lẽ nào đây không phải là chuyện khiến người khác mở rộng tầm mắt sao?
Vậy nên sau khi Quý Vân Vãn công khai tỏ tình với Nghiêm Liệt, cả Đội Cảnh sát hình sự lập tức tràn ngập bầu không khí vui sướng, quả thật còn náo nhiệt hơn mừng năm mới.
Đội trưởng Nghiêm độc thân vạn năm của bọn họ cuối cùng thoát ế thành công rồi!
Nghiêm Liệt còn chưa thể hiện gì nhưng bọn họ đã hưng phấn một cách khó tả. Thậm chí ngay cả sau này hai người tổ chức hôn lễ ở đâu, sinh mấy con, đặt tên là gì bọn họ cũng bắt đầu nghĩ thay hai người luôn rồi.
Thật ra hôm đó Quý Vân Vãn đã nói với Cục trưởng Bạch trước khi đến rồi. Cô nói mình muốn đến quấy rầy Đội Cảnh sát hình sự một chút, muốn tỏ tình với một đồng chí cảnh sát nên cố ý đăng ký với ông.
“Đương nhiên có thể, hoàn toàn có thể!”
Cục trưởng Bạch lập tức đồng ý, sau đó kích động vội vàng xuống lầu chờ.
Đùa gì vậy chứ! Bọn họ vốn đều rất quan tâm đến chuyện tình cảm của Nghiêm Liệt. Hơn nữa, ai không thích cặp này thì đúng là kẻ ngốc.
Lúc ấy, cảnh tượng oanh liệt chấn động lòng người này được ông quay lại đầu tiên, sau đó mới đến bọn Sở Phong. Triệu Lâm thì do quá kích động mà lúc lấy điện thoại còn trượt tay làm rơi điện thoại vào thùng rác, khiến cậu ta không kịp quay lại đoạn cao trào nhất - chính là hình ảnh Quý Vân Vãn kiễng chân hôn Nghiêm Liệt.
Đương nhiên, cuối cùng hình ảnh này vẫn được mọi người chụp lại từ nhiều góc độ khác nhau. Với ưu thế chiều cao và giá trị nhan sắc của hai người, bất kể chụp thế nào cũng rất đẹp.
Tuy Quý Vân Vãn hôn xong lập tức chạy lấy người, nhưng không khí vui mừng hớn hở này lại được kéo dài khá lâu. Chân trước cô rời đi, chân sau mọi người liền ùn ùn kéo đến, vây quanh Nghiêm Liệt vừa chúc mừng vừa ồn ào đòi anh mời cơm tối.
Không lâu sau, tin tức Nghiêm Liệt theo đuổi được Cố vấn Quý đã truyền khắp Cục Cảnh sát thành phố.
Tất nhiên, Cơ sở Vân Hải cũng không ngoại lệ.
Cùng ngày, khi Quý Vân Vãn trở về Cơ sở thì phát hiện tin tức này đã truyền đến tận đây rồi. Cô gọi Nhậm Ninh Ninh vào văn phòng, hỏi: “Nói đi, thông đồng với chàng trai nào của Đội Cảnh sát hình sự thế?”
“Biết ngay không thể gạt được chị mà.” Nhậm Ninh Ninh cười hì hì nhận tội. Hóa ra trong một lần em ấy đến Đội Cảnh sát hình sự đã được người ta xin phương thức liên hệ, sau đó thường xuyên tiếp xúc hơn rồi tiến tới hẹn hò.
Quý Vân Vãn cũng biết người nọ, là một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với Sở Phong, tên Thẩm Tòng Vũ, cao một mét tám, là người mới, ngoại hình không tồi.
Việc Quý Vân Vãn ôm hoa tươi đi tìm Nghiêm Liệt được truyền qua truyền lại, rơi vào tai Nhậm Ninh Ninh là chuyện bình thường.
Em ấy còn nghĩ thầm, quả nhiên không hổ là chị Vân Vãn, rất khí phách! Phải biết rằng chẳng có mấy người dám cầm hoa tươi đến Cục cảnh sát tỏ tình với một Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự đâu!
“Bọn em vui lắm đó! Mặc dù vẫn cảm thấy không ai có thể xứng với chị nhưng đã quan sát lâu như vậy rồi, bọn em đều cảm thấy Đội trưởng Nghiêm cũng không tồi!”
Quý Vân Vãn vừa xem tài liệu được tổng hợp gần đây về hoạt động của Cơ sở vừa gật đầu nói: “Người chị chọn đương nhiên không tồi.”
“Đúng rồi, chị Vân Vãn, sếp Nguyên thế nào rồi? Khoảng thời gian chị đi công tác trước đó anh ấy từng đến một lần, ngồi một mình trong văn phòng của chị rất lâu. Hình như cảm xúc của anh ấy rất tệ. Em hỏi anh ấy có phải không vui không nhưng anh ấy chẳng nói gì. Lúc bọn em tan làm anh ấy vẫn chưa đi, không biết ngồi ngẩn người đến mấy giờ mới về nữa... Anh ấy vốn không cho em nói chuyện này với chị... Nhưng chị đã xác nhận quan hệ với Đội trưởng Nghiêm rồi. Em cảm thấy... Có phải chị nên nói rõ với sếp Nguyên không?”
Quý Vân Vãn ngừng lật giấy, nói: “Thật ra chị đã nói với cậu ấy rồi, cậu ấy cũng biết hết rồi.”
Nhậm Ninh Ninh: “Hả, nói thế nào nhỉ? Vậy chắc dạo này anh ấy đi đâu đó chữa lành rồi.”
Quý Vân Vãn thở dài: “Ừm, thời gian này cậu ấy không ở Tân Hải, sớm muộn gì sẽ hiểu rõ thôi.”
Trên thế giới này, dù là ai thì tình yêu mãi mãi không phải thứ duy nhất có thể giúp bạn sống tốt. Nhưng luôn có những người có quá nhiều chấp niệm đè nén trong lòng nên không thể rời mắt khỏi rất nhiều thứ. Điều đó cũng dễ khiến vấn đề tâm lý trở nên nặng hơn.
May mà Nguyên Triệt vẫn coi trọng sự nghiệp của mình, bởi dù sao đó cũng là công ty do một tay mẹ cậu ta dốc sức làm lên sau khi niết bàn. Vì vậy, thật lòng Quý Vân Vãn không quá lo lắng về chuyện cậu ta sẽ làm ra điều gì ngu ngốc.
Tóm lại sẽ có một ngày cậu ta nghĩ thông suốt thôi.
“Nhiệt độ của vụ án liên hoàn 9.25 đã giảm xuống rồi, nếu tin tức chị hỗ trợ phá án ở thành phố D không bị công bố thì chắc sẽ không có phóng viên và truyền thông tò mò đến quấy rầy chị nữa đâu.” Nhậm Ninh Ninh thở dài, nói: “Đúng là người nổi tiếng mà. Thời gian gần đây, chỉ tính hoa tươi được gửi đến tặng chị thôi em đã từ chối ít nhất mấy chục bó rồi. Còn có công ty nổi tiếng trên mạng nào đó coi trọng ngoại hình của chị, nói muốn giúp chị nổi tiếng trên mạng, sau đó bị thầy Trần tính tình thất thường của chúng ta đuổi ra ngoài luôn. Đùa gì thế! Đám người này nghĩ gì trong đầu không biết. Ngày nào chị cũng bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian làm mấy việc vớ vẩn đó chứ.”
Quý Vân Vãn: “... May mà chị đi công tác.”
“Chứ còn gì. Nếu chị không đi công tác thì chắc đã bị phiền chết rồi. Thời buổi này đúng là không thiếu loại người nào. Lúc trước còn có không ít người nổi tiếng đến đây hẹn lịch tư vấn nữa. May chị Vân Vãn thông minh, đã sửa lại quy định hẹn trước của người tư vấn một chút nên đám người kia muốn đến cũng không dễ.”
Nhậm Ninh Ninh nói một hồi thì cả người đã dính đến trước mặt cô: “Nên là, nếu gần đây bên Cục cảnh sát không có chuyện gì thì chị có thể đến đây thường xuyên chứ?”
“Đương nhiên, nơi này là địa bàn của chị mà.”
“Vậy tốt rồi, khoảng thời gian này chị không có đây bọn em nhớ chị muốn chết. Cả những khách hàng và người tư vấn đã hẹn trước đó nữa, đều phải xếp lịch rất lâu rồi!”
Quý Vân Vãn cười nói: “Tốt thật đó.”
Trải qua nhiều vụ án li kì như vậy, cô bỗng thấy có công việc yêu thích, có bạn bè nhiệt tình yêu thương bên cạnh thế này, thật sự là một chuyện rất may mắn.
Dù sao trên thế giới này có rất nhiều người không được may mắn như vậy, nên điều cô có thể làm tiếp theo chính là quý trọng phần may mắn của mình thật tốt.
Nhậm Ninh Ninh vừa ra khỏi phòng làm việc của Quý Vân Vãn đã thấy Nghiêm Liệt.
Anh mặc thường phục, tay cầm một phần cơm hộp, bắt gặp Nhậm Ninh Ninh đi ra, anh ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Cố vấn Quý... Vân Vãn có đang bận không?”
Nhậm Ninh Ninh hoảng sợ, lập tức không nhịn được trở nên kích động.
Trời ơi!!! Sửa miệng, sửa miệng rồi!!
Không phải Cố vấn Quý mà là Vân Vãn!
Xưng hô thân thiết như vậy lại được Đội trưởng Nghiêm gọi với giọng nói trầm ổn từ tính đó. Tưởng tượng hình ảnh hai người ở cùng nhau, quả thật có thể khiến người khác ngẩn ngơ mà!
Nhậm Ninh Ninh suýt không giữ được biểu cảm. Em ấy cảm thấy cuối cùng mình cũng gặp được một CP hoàn hảo trong hiện thực rồi, thật sự vô cùng hoàn hảo! Xứng đến không thể xứng hơn!
“Hiện tại không bận. Nhưng lát nữa thì chưa chắc. Đội trưởng Nghiêm có chuyện quan trọng sao? Mau đi đi, tôi trông chừng giúp anh. Anh yên tâm. Trước khi hai người bận xong tôi tuyệt đối sẽ không để người khác quấy rầy hai người.”
Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, mời anh.”
Lúc Nhậm Ninh Ninh chạy bước nhỏ rời đi vẫn không nhịn được phải quay đầu nhìn mấy lần. Em ấy cảm thấy việc Đội trưởng Nghiêm tự mình mang đồ ăn đến tìm chị Vân Vãn còn phấn khích hơn so với việc em ấy gặp được idol của mình ngoài đời nhiều!
Cô gái ở quầy lễ tân cũng che miệng kích động chạy tới, hai người hưng phấn đập tay nhau.
“Trời ơi, may là hôm nay chúng ta đã dọn sạch mấy thứ linh tinh trên sofa lớn trong văn phòng chị Vân Vãn rồi, đúng lúc tiện cho hai người họ luôn.”
“Cô nghĩ cái gì đấy. Tôi cảm thấy sofa không dùng được đâu. Chắc phải đợi buổi tối về nhà chứ nhỉ?”
“Không chắc được. Người đàn ông bên ngoài càng kiềm chế bình tĩnh, khi đối mặt với cô gái mình yêu càng không bình tĩnh nổi.”
“Cũng đúng. Không biết người cấm dục như Đội trưởng Nghiêm khi đối mặt với chị Vân Vãn của chúng ta sẽ sôi trào thành bộ dáng gì nữa. Trời ơi... Nghĩ thôi đã thấy ngượng thay chị Vân Vãn rồi.”
...
Cửa phòng làm việc bị gõ hai tiếng, sau đó được đẩy vào. Quý Vân Vãn không ngẩng đầu, bình thường hành động như vậy chỉ có Nhậm Ninh Ninh. Cô hỏi: “Thế nào, chưa hóng đủ sao?”
Cô cụp mắt chăm chú xem hồ sơ trên máy tính, không chú ý người vừa vào đang từng bước tiếp cận cô. Đến tận khi bóng người phủ xuống, cô mới kinh ngạc ngẩng đầu.
Giây tiếp theo khi cô vừa ngẩng đầu, cằm bỗng được đối phương khẽ nâng lên.
Khoảnh khắc môi Nghiêm Liệt phủ lên môi cô, tay Quý Vân Vãn theo bản năng nắm lấy quần áo anh.
Hơi thở ấm áp quen thuộc bao quanh người cô, Quý Vân Vãn nhắm mắt lại, cảm giác được tay anh ôm mình ngày càng chặt, cuối cùng ôm cả người cô lên.
“... Em biết anh sẽ đến, đúng không?” Nghiêm Liệt hít một hơi, lại hôn khóe môi cô: “Tại sao không về nhà?”
Quý Vân Vãn: “Ai biết anh muốn tới chứ. Em không biết... Không phải Đội trưởng Nghiêm luôn nghiêm khắc với bản thân, chưa bao giờ làm quân nhân đào ngũ trong thời gian làm việc à?”
“Vậy đúng là em đã đánh giá cao anh rồi.” Anh nhìn gò má dần đỏ ửng và đôi mắt ướt át của cô, giọng khàn khàn: “Tự chủ của anh không mạnh vậy đâu.”
Quý Vân Vãn liếc nhìn, đẩy anh ra một chút, nói: “Nhưng tự chủ của em rất mạnh, em đang làm việc đấy.”
“Lại một lúc, không được sao?”
Quý Vân Vãn trừng mắt.
Cái giọng nói mang theo chút năn nỉ, vừa khàn khàn vừa nóng rực này khiến lỗ tai cô lập tức nóng lên.
“Được rồi...”
Quả nhiên, một người quen kiềm chế đến khi không kiềm chế bản thân nữa thật sự có hơi... đáng sợ.