Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 374.




Tô Cẩm đến phòng Diêu Nguyệt, lúc này, hai mẹ con đang thu dọn đồ đạc.
Diêu Nguyệt nghe tiếng, nhìn thấy người tới là Tô Cẩm, đáy mắt nhất thời nhiều thêm mấy ý cười vui vẻ.
Bà ấy vội vã đi qua, thân thiết lôi kéo cổ tay A Cẩm: “A Cẩm trở về rồi hả? Mấy ngày nay bận chuyện có nguy hiểm hay không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Thực lực của con, dì rõ mà.”
Nguy hiểm thì không thể nào xuất hiện nguy hiểm, gặp phải cô, gặp nguy hiểm chỉ có thể là kẻ địch.
“Vậy là tốt rồi.” Diêu Nguyệt không yên lòng nhìn Tô Cẩm, những ngày gần đây bà ấy đến Kinh Thành, thỉnh thoảng cũng tìm hiểu một vài tin tức từ miệng Sở Lâm, mặc dù nói A Cẩm rất lợi hại, nhưng có một số việc, luôn luôn mang theo mấy phần mạo hiểm.
Hơn nữa A Cẩm còn rất bận rộn, thường xuyên ngày đêm điên đảo, thấy con bé lại là một hồi đau lòng.
Có đôi khi, Diêu Nguyệt thậm chí muốn khuyên nhủ A Cẩm là không cần liều mạng như vậy, nhưng… nghề nghiệp của A Cẩm không giống người bình thường như bọn họ, sau mỗi một chuyện A Cẩm xử lý đều liên quan đến mạng người hoặc là chân tướng.
Loại tình huống này, bà ấy có thể nói điều gì?
Chỉ có thể dặn dò A Cẩm chú ý an toàn, nói mấy lời thân thiết.
Lúc này, Diêu Khanh cũng rất nhanh phóng tới chỗ Tô Cẩm: “A Cẩm, chị nhận một bộ phim, qua mấy ngày nữa phải vào tổ quay phim rồi! Chờ chị kiếm nhiều tiền về cho em tiêu.”
Cô ấy nghĩ, chính mình bây giờ cũng coi như tới lúc chuyển vận, nếu như không có gì ngoài ý muốn, nói không chừng mình nhờ vào bộ phim này mà nổi tiếng, đến lúc đó, nhận được tiền quảng cáo đại sứ hình tượng, có thể nói là tài nguyên đều lăn đến!
Cô ấy gần như đã nhìn thấy từng đống tiền nhỏ đang xông tới cô ấy rồi!
Nỗ lực kiếm tiền nuôi A Cẩm, cô ấy có thể!
Tô Cẩm bất đắc dĩ khẽ cười, cô cầm ngược lại tay Diêu Khanh: “Khanh Khanh, em cũng đang cố gắng kiếm tiền, hơn nữa Khanh Khanh kiếm tiền không dễ dàng, đừng chịu tủi thân khắt khe với chính mình.”
Dứt lời, ngược lại là Diêu Khanh sửng sốt một chút: “Sao chị lại khắt khe với chính mình chứ? A Cẩm đừng lo lắng.”
Tô Cẩm nghiêm túc nói: “Khanh Khanh đừng quên em coi số mạng xem tướng, Tô gia mãi mãi chính là hậu thuẫn của chị.”
Diêu Khanh há hốc mồm, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Diêu Nguyệt thở dài thật sâu, khẽ vỗ vai Diêu Khanh: “Khanh Khanh, đừng để bản thân mệt mỏi như vậy, mặc dù con cùng họ với mẹ, nhưng trong mắt Tô Chính Quang, con vẫn luôn là con gái của ông ấy.”
Diêu Nguyệt rất rõ tính cách của Diêu Khanh, đứa nhỏ cả đời mạnh hơn, cũng rất có chủ kiến.
Lúc bà ấy mang theo Khanh Khanh ở bên người, Khanh Khanh đã là độ tuổi có trí nhớ rồi, đại khái là những chuyện khi còn bé kia, Khanh Khanh vẫn luôn nhớ kỹ, đến mức những năm này, Khanh Khanh luôn luôn rất hiểu chuyện, sẽ không gây chuyện với bọn họ, cũng không khiến bọn họ lo lắng.
Ngay cả bị ủy khuất cũng tự mình nuốt xuống.
Về sau kiếm được tiền, phần lớn cũng đều chuyển cho bà ấy và Tô Chính Quang, bà ấy và Tô Chính Quang không thiếu tiền, mỗi lần cũng đều chuyển lại.
Sau khi A Cẩm trở về, đứa nhỏ này lại lập tức chuyển tiền cho A Cẩm làm quà gặp mặt.
Diêu Khanh ô lên một tiếng, ôm lấy Diêu Nguyệt thấp giọng nức nở.
“Con chỉ là muốn nỗ lực kiếm tiền, báo đáp ơn dưỡng dục của hai người một chút.” Cô ấy nhỏ giọng nói ra.
Nếu như không phải Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang, nói không chừng cô ấy cũng không sống được tới hiện tại, cho nên cô ấy muốn giữ những thứ tốt nhất cho bọn họ, giữ cho A Cẩm.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên có chút đau thương, Tô Cẩm có chút mờ mịt, cô chỉ nói một câu, cũng không nghĩ tới, đã biến thành cục diện như bây giờ.
Diêu Khanh khóc nửa phút, không nói lời gì, lại kéo Tô Cẩm đến trước mặt.
Cuối cùng biến thành ba người ôm nhau.
Diêu Khanh khóc dữ dội, Diêu Nguyệt cũng hơi xúc động, về phần Tô Cẩm: “…” Mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.
Ai, cô thật là khổ mà! Cô chỉ muốn bảo Khanh Khanh đừng có nhiều gánh nặng như vậy.

Diêu Khanh khóc một lúc lâu mới buông Tô Cẩm và Diêu Nguyệt ra, cô ấy ngượng ngùng nói: “Để A Cẩm chê cười rồi…”
Tô Cẩm ôn nhu đưa cho cô ấy một tờ giấy: “Chị nghĩ thoáng một chút là được, đừng tạo áp lực lớn cho mình như vậy.”
Sau đó, Tô Cẩm nhìn về phía Diêu Nguyệt, ra hiệu cho Diêu Nguyệt trở về khuyên nhủ Diêu Khanh một chút.
Ngay sau đó, Diêu Nguyệt chuyển chủ đề khác: “Phải rồi, A Cẩm, dì và Khanh Khanh dự định ngày mai trở lại Thanh Thành, qua mấy ngày nữa con bé phải quay phim, nếu như lần này không quay về, lại mấy tháng không gặp được con bé.”
Hơn nữa mấy ngày nay, Tô Chính Quang một ngày có thể gọi mấy cuộc điện thoại, tồi tệ nhất là hơn nửa đêm cũng không để cho người ta sống yên ổn, gọi điện thoại cho bà ấy, hỏi lúc nào bà ấy trở về.
Diêu Nguyệt tức giận đến thiếu chút đen cả người.
“Con để Tri Hạc đưa hai người trở về.” Tô Cẩm bình tĩnh nói, cuối cùng, lại bổ sung một câu: “Nhớ kỹ thay con vấn an Tô tiên sinh.”
Diêu Nguyệt lên tiếng: “Chuyện vấn an dì đồng ý, về phần để Tri Hạc đưa chúng ta đi thì không cần, dì và Khanh Khanh đã là người lớn, trực tiếp đi máy bay trở về là được.”
A Cẩm bận rộn như vậy, bà ấy ở đây cũng không giúp được cái gì, hơn nữa còn phải liên lụy Tri Hạc hi sinh thời gian bảo vệ bà ấy.
Bà ấy sao nỡ khiến cho A Cẩm thêm phiền phức?
“A Cẩm, lần này dì trở về, phải một đoạn thời gian không đến Kinh Thành, con phải chăm sóc kỹ chính mình, lúc con nói Khanh Khanh, lý lẽ rất hào hùng, nhưng bản thân con thì sao? Không phải là cũng có chút khắt khe với chính mình à?” Diêu Nguyệt thở dài nói, sự dịu dàng trên mặt tràn đầy đau lòng.
Hai đứa con gái, cũng quá bớt lo, ngược lại khiến cho người ta đau lòng.
Tô Cẩm không am hiểu loại cục diện này, cô trực tiếp lấy ra mấy lá bùa đưa cho Diêu Khanh, cưỡng ép nói sang chuyện khác.
“Đây là bùa em chuẩn bị riêng cho chị.”
Diêu Khanh cúi đầu xem xét, sắc mặt khẽ giật mình, chỉ thấy trên mỗi lá bùa đều có một sợi dây thật nhỏ, một đầu sợi dây nối với một tờ giấy ghi chú, trên giấy viết chủng loại của lá bùa, có thể nói là vô cùng dụng tâm.
Đáy lòng Diêu Khanh chỉ còn lại có tràn đầy cảm động, ngay cả chuyện cô ấy nhầm lá bùa mà A Cẩm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng!
“A Cẩm đối xử với chị thật tốt!” Diêu Khanh cảm khái nói, đáy mắt tràn đầy những ngôi sao nhỏ.
Tô Cẩm tiếp tục nói: “Phải luôn mang theo bùa ở trên người, có chuyện gì thì kịp thời liên hệ với em, trong số mấy lá bùa em đưa cho chị này, ngoại trừ bùa Hộ Mệnh, còn có bùa Truyền Hoạ, cùng một lá bùa có sức tấn công bùa Thiên Lôi…”
Tô Cẩm kiên nhẫn giải thích tác dụng của mấy lá bùa này một lần.
Diêu Khanh cũng nghe vô cùng nghiêm túc.
Sau cùng, Tô Cẩm rời khỏi phòng Diêu Nguyệt.
Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Phương Tri Hạc còn có Phương Tri Hàn đứng ở cửa ra vào.
Tri Hàn vượt lên trước gọi một tiếng sư phụ: “Con và sư huynh biết Diêu Diêu và Khanh Khanh ngày mai phải rời đi, nên tới thăm bọn họ một chút…”
“Tri Hàn thật thân thiết, hai người đi vào đi.” Tô Cẩm trả lời.
Phương Tri Hạc vừa vào cửa, đã thấy trong tay Diêu Khanh có mấy lá bùa, cô ấy dường như còn đang phân biệt, chưa kịp thu lại.
Chỉ liếc một chút, trong lòng Phương Tri Hạc có còi báo động đột ngột vang lên
.
Anh ta hỏi: “Diêu tiểu thư, bùa trong tay cô…”
Diêu Khanh nghe tiếng, bình tĩnh trả lời: “Đây là quà mà A Cẩm tặng cho tôi.”
Cô ấy vừa nói vừa khoe khoang một lần: “A Cẩm nói, ngoại trừ bùa Hộ Mệnh còn có bùa Thiên Lôi! Là loại có sức tấn công kia!”
Khoé mắt Phương Tri Hạc không thể kiềm chế được mà kéo ra: “… …”
Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là trở về, anh ta muốn đi hỏi sư phụ một chút nguyên nhân tặng nhiều lá bùa như vậy.

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận