Diêu Khanh thấy Phương Tri Hạc vội vã rời đi, nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Anh ta sẽ không phải là ghen ghét A Cẩm cho mình bùa đấy chứ? Quỷ hẹp hòi…”
Phương Tri Hạc tìm tới Tô Cẩm, ánh mắt phức tạp gọi một tiếng: “Sư phụ.” Anh ta dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Tô Cẩm thấy vẻ mặt anh ta không đúng, đột nhiên hiểu ra.
“Anh muốn hỏi những lá bùa đó à?”
Phương Tri Hạc lên tiếng: “Sư phụ từ trước đến nay sẽ không tùy tiện tặng lá bùa ra ngoài, nhất là bùa Thiên Lôi.” Một lần ra tay có nhiều bùa như vậy, chỉ sợ… Diêu Khanh sẽ xảy ra chuyện.
Tô Cẩm lạnh nhạt nói: “Tôi nhìn gương mặt cô ấy, phát hiện cô ấy còn có một kiếp.”
Nói đến chỗ này, Tô Cẩm và Phương Tri Hạc liếc nhau.
Phương Tri Hạc nhịn không được truy hỏi: “Là đại kiếp sao?”
Tô Cẩm nhìn Phương Tri Hạc, đáy mắt nhiều hơn mấy phần ý cười: “Anh biết mà, vi sư không thể nói cụ thể được.”
Phương Tri Hạc cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi sư phụ, là tôi nói nhiều rồi.”
“Anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, có lá bùa trên người, tính mạng cô ấy không đáng ngại.” Nhưng, có thể sẽ nếm chút khổ sở.
Một câu tiếp theo, Tô Cẩm không nói ra, nhưng cô tin tưởng, Phương Tri Hạc hiểu ý cô.
Ngay sau đó, Phương Tri Hạc lại trở về phòng của Diêu Nguyệt.
Tô Cẩm nhìn bóng lưng của anh ta, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, suy nghĩ kỹ một chút, hình như lại không có cái gì không đúng.
Tô Cẩm lười suy nghĩ nhiều, quay trở về phòng của mình, quà cô cũng tặng rồi, lời nên nói, cô cũng nói một lần rồi, bận rộn lâu như vậy, cô cũng nên ngủ ngon giấc rồi.
*
Đêm khuya.
Lúc Tô Cẩm ngủ say đã có một giấc mơ.
Cô đứng ở trong một mảnh trống trải, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía trước, phía trước một mảnh trắng xóa, không thấy rõ ràng điều gì.
Tô Cẩm khẽ nhíu mày lại, là ai đang báo mộng cho cô?
Chớp mắt tiếp theo, Tô Cẩm đã nhận ra một khí tức, rất nhanh, ý lạnh ở đáy mắt cô thu lại.
Chỉ thấy cách đó không xa dần dần xuất hiện một bóng người.
Người con gái vẫn như cũ là một thân áo cưới màu đỏ, nó vừa nhìn thấy Tô Cẩm, đã khom lưng nói lời xin lỗi: “Tô quán chủ, thật xin lỗi, quấy rầy giấc mộng của cô.”
Tô Cẩm không thèm để ý xua tay: “Không sao, cô gặp cha mẹ của cô rồi hả?”
Nữ quỷ trước mắt chính là con quỷ đáng thương buổi chiều được cô đưa tới Địa phủ.
“Gặp được rồi, đúng như Tô quán chủ nói, bọn họ thật sự đang ở Địa phủ chờ tôi…” Nữ quỷ nói đến đây, đáy mắt tràn đầy ý cười vui vẻ.
“Cảm ơn Tô quán chủ, hiện tại tôi đã có được cơ hội có thể đầu thai cùng một chỗ với cha mẹ mình, thật sự vô cùng cảm ơn cô, nếu như không phải cô kịp thời đánh thức tôi, có lẽ tôi sẽ nhịn không được mà giết kẻ đồi bại kia. ” Khi đó, tay dính máu tanh, rất có thể sẽ không được gặp vong hồn cha mẹ nữa.
Tô Cẩm nghiêm túc trả lời nó: “Tôi cũng chỉ làm chuyện tôi nên làm.”
“Tôi không thể nói ra lời xin lỗi với cha mẹ tôi, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra rồi.” Khuôn mặt nữ quỷ dần dần trở nên mơ hồ.
Nó có thể đi vào trong giấc mộng của Tô quán chủ, cũng là bởi vì cầu xin quan sai của Địa phủ, nhưng thời gian không nhiều.
Nó nói xong lời này, chỉ kịp vẫy tay với Tô Cẩm, sau đó, nó bị cưỡng ép kéo ra khỏi mộng cảnh của Tô quán chủ.
Tô Cẩm thản nhiên cười một tiếng, nhìn màn sương trắng cách đó không xa dần dần bình tĩnh lại, trong giây lát, cô cũng rời khỏi giấc mộng.
Kết cục như vậy, cũng coi như là không có tiếc nuối…
Trong phòng khách sạn, có vệt sáng vàng nhàn nhạt rơi vào trên người Tô Cẩm, sau đó, biến mất ở trong thân thể của cô.Ngày hôm sau.
Tô Cẩm đã dậy từ lâu, hôm nay Diêu Nguyệt và Diêu Khanh phải về Thanh Thành, dù sao cô cũng phải tự mình tiễn bọn họ một đoạn đường.
Đợi lúc Tô Cẩm ra khỏi phòng, cô mới phát hiện, không chỉ có ba đồ đệ của cô đang đứng xếp hàng, ngay cả Nguyên Cảnh, cũng đứng ở hành lang.
Trong đầu Tô Cẩm nhịn không được xuất hiện một cái dấu chấm hỏi.
Không đợi cô mở miệng, lại có một giọng nói quen thuộc vang lên: “A a a, tôi đến rồi!”
Lục Chi Ninh chạy nhanh, anh ta nhìn thấy tình cảnh này, thì biết mình không tới muộn.
Anh ta nhìn thấy Tô Cẩm, vội vàng tiến tới chào hỏi: “Tô quán chủ, nghe nói phu nhân và Diêu tiểu thư hôm nay phải về Thanh Thành, trước đó không có cơ hội thết đãi, bây giờ bọn họ sắp đi, tôi cố ý tới tiễn một đoạn.”
Tô Cẩm: “…”
Sở Lâm cười ra tiếng, người anh họ này của anh ta vì nịnh nọt sư phụ, thật đúng là liều mạng.
Kỳ thật, loại chuyện tạo mối quan hệ này cũng không phải rất khó, chỉ cần Lục Chi Ninh mỗi ngày làm anh ta vui lòng là được, đến lúc đó, anh ta tự sẽ nói tốt vài câu trước mặt sư phụ.
Ánh mắt Tô Cẩm đảo qua những người ở đây, cuối cùng thở dài một tiếng: “Trên một chiếc xe, không ngồi được nhiều người như vậy, Tri Hạc và tôi đi cùng nhau là được, những người khác nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng cứ vây xung quanh tôi.”
Thế giới lớn như vậy, vây quanh cô làm cái gì? Cô cũng rất áp lực!
Lục Chi Ninh không thể vuốt mông ngựa, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Nhưng nếu Tô Cẩm đã mở miệng, mấy người bọn họ cũng không tiện tiếp tục đứng ở hành lang này.
Thế là, chờ Diêu Khanh còn có Diêu Nguyệt đi ra, chỉ thấy Tô Cẩm còn có Tri Hạc.
“A? Cũng chỉ có Phương đạo trưởng và A Cẩm đến tiễn chúng ta sao?” Diêu Khanh hơi kinh ngạc, dựa theo tính cách của Sở Lâm còn có nhóc Tri Hàn, không đúng lắm a!
Tô Cẩm trực tiếp mở miệng: “Đó là bởi vì, những người khác đứng ở đây chặn đường vướng víu, em đã bảo bọn họ nên làm gì thì làm cái đó rồi!”
Diêu Khanh khẽ cười: “…” Loại chuyện này cũng chỉ có A Cẩm mới có thể làm ra được.
Tô Cẩm liếc mắt nhìn hành lý trong tay Diêu Khanh: “Bùa Không Gian em cho chị không sử dụng sao?”
Nghe vậy, hai mắt Diêu Khanh sáng lên: “Dùng rồi! A Cẩm thật lợi hại, chị đã thu không ít thứ về, trong rương hành lý chỉ có một ít quần áo đơn giản.”
Đêm qua, dưới sự làm mẫu của Diêu Nguyệt, cô ấy đã ôm bùa Không Gian chơi rất lâu.
Mấy người cười cười nói nói, lên xe đến sân bay.
Phương Tri Hạc vẫn là dáng vẻ lạnh như băng kia, không có biểu tình gì.
Lúc Diêu Khanh đi, quay về phía Phương Tri Hạc vẫy tay: “Phương đạo trưởng, lần sau gặp lại ~ “
Phương Tri Hạc: “… Xem xét tình hình đi.”
Diêu Khanh: “…” Lời này cô ấy không có cách nào tiếp nổi.
Tô Cẩm tiễn hai người vào trong sân bay, lập tức rời đi.
Cô dẫn Phương Tri Hạc về theo đường cũ.
Trên đường, Tô Cẩm nhận được điện thoại của Tiết đạo trưởng, cô ấn nút nghe, sau đó nghe thấy giọng nói ấp úng của Tiết đạo trưởng.
Tô Cẩm không hiểu: “Tiết đạo trưởng có lời gì muốn nói sao? Nói thẳng là được.”
Tiết đạo trưởng thẳng thắn nói: “Tô quán chủ, sư huynh của tôi muốn gặp cô một lần, hôm qua ông ta chưa gặp được cô…”
Tô Cẩm cũng lười quanh co lòng vòng: “Vị sư huynh này của ông không đơn giản nhỉ? Ngoại trừ là sư huynh của ông, ông ta còn là ai?”
“Ông ta là quán chủ của Tam Thanh quán quán chủ.” Tiết đạo trưởng thở dài: “Vấn đề chu sa của Minh Hiên lâu lần trước, may mà có Tô quán chủ, sau đó sư huynh của tôi vẫn muốn gặp mặt cám ơn cô, nhưng lại sợ đường đột.”
Tô Cẩm: “Trước mắt tôi không có việc gì, ông có thể dẫn ông ta đến khách sạn của Lục gia chờ, nếu như nửa đường tôi cũng không có chuyện khác, vậy thì có thể gặp được tôi.”
Ý trong lời này, Tiết đạo trưởng hiểu.
“Bây giờ tôi chạy tới!” Ông ta vui vẻ nói.
Nếu như trong thời gian này, Tô quán chủ đột nhiên có chuyện khác, khả năng không gặp được cô, nhưng nếu bọn họ vận khí tốt, vậy thì có thể gặp!