Lại gặp Vương đạo trưởng 1
Tô Cẩm cúp điện thoại, thần sắc bình tĩnh, Tam Thanh quán chủ?
Tính ra cô thường xuyên liên hệ với đạo trưởng Tam Thanh quán, nhưng đến nay cô chưa từng gặp vị quán chủ này.
Phương Tri Hạc ngồi ở bên cạnh nói khẽ: “Sư phụ, danh tiếng vị Tam Thanh quán chủ ở trong các đạo quán cũng khá tốt.”
“Anh từng gặp rồi à?” Tô Cẩm ngạc nhiên hỏi.
“Từng gặp hai lần, ông ta khiêm tốn, dễ nói chuyện hơn hội trưởng của Hiệp hội Đạo Môn nhiều.” Phương Tri Hạc nhận xét.
Anh ta còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nghĩ tới ánh mắt mình không tốt lắm, bị sư phụ tiền nhiệm lừa gạt nhiều năm như vậy nên anh ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài một hơi.
Dường như Tô Cẩm biết Phương Tri Hạc đang nghĩ gì, đưa tay vỗ vai anh ta xem như an ủi.
“À anh luyện tập bùa Dịch Chuyển thế nào rồi?” Tô Cẩm thuận miệng đổi chủ đề, định chuyển dời sự chú ý của Phương Tri Hạc.
Nghe vậy, Phương Tri Hạc lập tức lên tinh thần, nghiêm túc báo cáo tiến độ của mình cho Tô Cẩm.
…
Cùng lúc đó.
Tiết đạo trưởng kéo quán chủ, vội vàng nói: “Đi, chúng ta nhanh đi tới đó ngồi chờ Tô quán chủ, lỡ như tới trễ lại không gặp cô ấy!”
Quán chủ nghe vậy cũng lên tinh thần.
Sư huynh sư đệ hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn Lục gia.
Khi hai người đến sảnh khách sạn, Tiết đạo trưởng vừa vặn nhìn thấy Sở Lâm. Ông ta mặt mày hớn hở vẫy tay với Sở Lâm: “Sở đạo trưởng!!!”
Sở Lâm: “…?” Giọng này nghe quen quá!
Sở Lâm quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Tiết đạo trưởng một thân bụi đường.
“Tiết đạo trưởng có việc gì à?” Anh ta bước tới, kinh ngạc hỏi. Sau khi hỏi xong anh ta lại thấy phía sau Tiết đạo trưởng có thêm một người nữa, a, lại có thêm một vị đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng trả lời: “Đến gặp Tô quán chủ.”
Sở Lâm nghiêng đầu nhìn hai người: “Sư phụ tôi bây giờ không có ở đây.”
Tiết đạo trưởng ồ một tiếng: “Tôi biết, nhưng vừa nãy tôi có gọi điện thoại cho Tô quán chủ, cô ấy nói là chúng tôi tới đây trước chờ cô ấy. Nếu may mắn, nói không chừng lát nữa là sẽ gặp được Tô quán chủ.”
Sở Lâm nhìn Tiết đạo trưởng từ trên xuống dưới, trong mắt dần dần hiện lên một tia cảnh giác.
“Không phải là ông vẫn còn muốn làm sư đệ tôi đấy chứ?”
Sở Lâm hỏi quá trực tiếp khiến cho Tiết đạo trưởng chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên đau xót, ông ta thở một hơi dài thật sâu: “Ôi, rốt cuộc là tôi và Tô quán chủ vô duyên, tôi cũng không xứng làm đồ đệ của Tô quán chủ.”
Việc đã đến nước này, ông ta thật sự không thể phản bội Tam Thanh quán, cũng không thể ép Tô quán chủ nhận mình làm đồ đệ được.
Rốt cuộc thì ước mơ làm đồ đệ của ông ta vẫn không thành hiện thực, đành phải chấp nhận thực tế.
Tiết đạo trưởng đang thổn thức thì nghe thấy một tiếng ho quen thuộc.
Ông ta quay đầu lại, nhìn quán chủ nhà mình, vẻ mặt mất hứng quay đầu lại.
Quán chủ: “…?”
Tiết đạo trưởng tiếp tục nói chuyện với Sở Lâm: “Đúng rồi, Sở đạo trưởng, Tô quán chủ mới sớm như vậy mà bận chuyện gì à?”
Sở Lâm lắc đầu: “Cũng không phải, sư phụ tôi có chút việc riêng cần xử lý.”
Thấy Tiết đạo trưởng còn muốn tiếp tục hỏi thêm, Sở Lâm nhìn về vị đạo trưởng đứng phía sau ông ta: “Ông hỏi nhiều vậy làm gì? Ông còn chưa giới thiệu vị đạo trưởng phía sau lưng ông cho tôi đâu đấy!”
Tiết đạo trưởng bình tĩnh lại, bắt đầu giới thiệu với Sở Lâm: “Đây là sư huynh của tôi, cũng là Tam Thanh quán chủ.”
Sở Lâm ồ một tiếng, không có phản ứng quá lớn: “Vậy hai người tiếp tục đợi ở đây nhé, tôi còn có việc phải làm.”
Nói xong, anh ta định rời đi nhưng Tiết đạo trưởng vội vàng ngăn lại: “Sở đạo trưởng, cậu không mời chúng tôi đi lên ngồi một lát sao?” Ông ta vừa nói vừa nháy mắt với Sở Lâm.
Sở Lâm chỉ vào chỗ nghỉ tạm ở trong sảnh: “Ông cứ ngồi đợi ở đây là được rồi, chỗ này tầm nhìn rộng rãi, có thể quan sát người ra vào, tránh bỏ lỡ sư phụ tôi.”
Tiết đạo trưởng nghe xong, lập tức cảm thấy lời này cũng có lý.
Lại gặp Vương đạo trưởng 2
Không đợi ông ta kịp phản ứng, Sở Lâm đã bước ra khỏi khách sạn.
Tam Thanh quán chủ cười khẽ một tiếng: “Sao tôi nhớ cậu nói với tôi là rất quen thuộc với Tô quán chủ? Còn nói là quan hệ tốt lắm?”
Tại sao ông ta lại thấy là người ta căn bản không chào đón người sư đệ này của ông ta chứ?
Sắc mặt Tiết đạo trưởng có chút bối rối, nhưng vẫn gắng gượng giải thích: “Sư huynh, anh đừng có mà qua sông đoạn cầu. Đùng quên là em đưa anh đến gặp Tô quán chủ, hơn nữa Sở đạo trưởng bảo chúng ta ngồi đợi ở sảnh cũng là vì tốt cho chúng ta thôi.”
Quán chủ không nói thêm gì, thuận thế tìm một chỗ ngồi ở sảnh khách sạn ngồi xuống.
Tiết đạo trưởng hừ một tiếng, đi loanh quanh ở trong sảnh khách sạn, đi một vòng mới thấy hay, vừa lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tiết đạo trưởng vội vàng xoay người, thầm nhủ thật xui xẻo!
Thế mà lại gặp Vương đạo trưởng ở chỗ này.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tiết đạo trưởng vốn định giả vờ như không nhìn thấy người ta, nhưng không ngờ vừa đi được vài bước, tiếng của Vương đạo trưởng liền vang lên.
“Ồ, đây không phải là Tiết đạo trưởng sao? Thật trùng hợp!”
Tiết đạo trưởng quay người lại, mỉm cười cho có lệ: “Thật trùng hợp.”
Ông ta chào xong làm như thể mình định đi thì Vương đạo trưởng bước nhanh hơn, chặn ở trước mặt Tiết đạo trưởng.
“Tiết đạo trưởng, ông vậy là không được rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp nhau, ông đi nhanh như vậy làm gì? Chẳng lẽ ông không muốn nhìn thấy tôi?”
Tiết đạo trưởng liếc mắt, hiếm khi thấy Vương đạo trưởng tự hiểu rõ mình như thế.
Ngay sau đó, Vương đạo trưởng nói tiếp: “Nghe nói mấy ngày trước, Tiết đạo trưởng tra ra được chu sa của Minh Hiên Lâu có vấn đề, mấy đạo quán đều trúng chiêu, Tiết đạo trưởng thật đúng là danh tiếng vang dội đấy!”
Nghe giọng điệu chua chát của ông ta, Tiết đạo trưởng nhịn không được cười ra thành tiếng: “Không phải mấy người cũng trúng chiêu sao? Cho nên muốn nói lời cảm ơn với tôi à?”
Vương đạo trưởng nghiến răng nghiến lợi nói: “…Đó là bởi vì ông gặp may thôi, loại chuyện tốt này để cho ông gặp được nên ông mới có cơ hội thông báo cho các đạo quán khác!”
Tiết đạo trưởng nghe xong lời này liền cảm thấy không vui.
“Vương đạo trưởng, sao ông có thể nói như vậy được? Cái gì mà nói là tôi gặp được loại chuyện tốt này? Nhiều đạo quán bị Minh Hiên Lâu lừa gạt như vậy, đây có thể gọi là chuyện tốt được sao? Lỡ chẳng may không có người nào phát hiện ra, đó mới thật sự là xảy ra chuyện lớn!”
“Được rồi, tôi tới đây không phải là để nghe ông lên lớp, không phải chỉ là phát hiện ra chu sa có vấn đề thôi sao? Có gì hay mà đắc ý chứ?” Vương đạo trưởng không kiên nhẫn ngắt lời ông ta.
“Hôm nay tôi tới đây là bởi tôi chuẩn bị nhận thêm mối làm ăn, tôi nói cho ông biết, một ngày nào đó, tôi sẽ đem hết thảy đạo trưởng của Tam Thanh quán giẫm hết ở…” dưới chân.
Hai chữ cuối cùng chưa kịp thoát ra khỏi miệng Vương đạo trưởng thì đã bị một giọng nói cắt ngang: “Vương đạo trưởng, thật trùng hợp nhỉ!”
Tam Thanh quán chủ đứng dậy, nhìn về phía hai người.
Sau khi Vương đạo trưởng nhìn thấy đối phương là ai, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“…Thì ra tiền bối cũng ở đây, thật sự thất kính rồi.” Vương đạo trưởng thu hồi mấy phần khí thế, thái độ đột nhiên trở nên hiền lành.
Người này không giống với Tiết đạo trưởng, dù sao đây cũng là Tam Thanh quán chủ, cho dù ông ta dám đắc tội với Tiết đạo trưởng thì cũng không dám đắc tội với vị quán chủ này.
Đắc tội với quán chủ, đó chính là đắc tội toàn Tam Thanh quán.
Trong lòng Vương đạo trưởng mắng đi mắng lại Tiết Tử Sân mấy lần, nhất định là Tiết Tử Sân cố ý không nhắc nhở ông ta, rằng Tam Thanh quán chủ cũng đang ở chỗ này.
Sợ là cuộc nói chuyện vừa rồi đều bị nghe thấy hết.