Bùa đòi mạng 1
Vương đạo trưởng thấy sắc mặt Tam Thanh quán chủ nghiêm nghị, ông ta chỉ đành phải nói câu xin lỗi, chỉ sợ gây ra chuyện lớn.
Tiết đạo trưởng ở bên cạnh giận đến giơ chân, trong Đạo Môn sao lại có loại người như Vương đạo trưởng chứ? Quả thực chính là kéo xuống đẳng cấp của toàn bộ Đạo Môn mà!
Ỷ có quán chủ ở đây làm chỗ dựa, Tiết đạo trưởng quay đầu qua, trên mặt lộ rõ vẻ không muốn để ý tới Vương đạo trưởng.
Thái độ Vương đạo trưởng có chút hèn mọn: “Tiền bối, chuyện hôm nay thật sự là hiểu lầm mà.”
Tam Thanh quán chủ vốn không muốn so đo, nhưng mấy lời Vương đạo trưởng nói ra thật sự làm người ta rất khó chịu.
Ông ta nói: “Cho dù Tam Thanh quán chúng tôi có tệ đến đâu thì cũng là một đạo quán đã có lịch sử trăm năm, sẽ không dễ dàng bị người ta tùy tiện dẫm ở dưới chân.”
Vương đạo trưởng cố nén tính tình, tiếp tục nói xin lỗi.
Ông ta cũng không ngờ hôm nay sẽ gặp Tam Thanh quán chủ ở đây, dù sao thì bình thường vị quán chủ này cũng không thường xuyên rời khỏi đạo quán, nào ngờ rằng ông ta lại cùng Tiết Tử Sân xuất hiện ở chỗ này…
Vương đạo trưởng càng nghĩ càng tức giận, nhưng bối phận tư lịch đặt ở chỗ này, ông ta có nháo cũng không tốt.
Đột nhiên.
Ánh mắt Tiết đạo trưởng sáng lên: “Tô quán chủ!” Ông ta hứng thú bừng bừng gọi to.
Sau đó nhấc chân xoay người lao về phía trước.
Tam Thanh quán chủ nghe thấy tiếng gọi cũng thuận theo đó nhìn sang.
Chỉ thấy một cô gái trẻ đang ung dung bước vào khách sạn, đi theo phía sau cô ấy là một thanh niên, người thanh niên này không ai khác chính là Phương Tri Hạc, một đệ tử xuất sắc của Huyền Môn.
Nhìn một lúc, ánh mắt quán chủ lại rơi vào trên thân Tô Cẩm.
Cô gái trẻ này có khuôn mặt tinh xảo, nhất là trên người có mang theo một loại tiên khí siêu phàm thoát tục, không nhiễm bụi trần, vừa nhìn là biết không giống với người bình thường.
Tam Thanh quán chủ không rảnh tiếp tục nói nhảm với Vương đạo trưởng nữa.
Khó khăn lắm mới gặp được vị Tô quán chủ trong truyền thuyết này, cơ hội khó có được, nhất định phải cố gắng trân trọng.
Ông ta bước tới mấy bước, chắp tay với Tô Cẩm: “Tô quán chủ, ngưỡng mộ đã lâu!”
Tô Cẩm khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn Tiết đạo trưởng rồi lại nhìn về người trước mặt.
À, là Tam Thanh quán chủ.
“Tam Thanh quán chủ tìm tôi có việc gì à?” Tô Cẩm cũng không vòng vo khách sáo, lúc ở trên xe, Tri Hạc đã giới thiệu ngắn gọn cho cô nghe rồi.
Vị Tam Thanh quán chủ này tên đạo là Tử Tham, cùng với Tiết đạo trưởng Tiết Tử Sân là sư huynh sư đệ.
Tên đạo của bọn họ lấy từ chữ “Tham Sân Si”, bởi vì vị quán chủ này từ nhỏ đã lớn lên ở Tam Thanh quán nên không có họ tên khác, chỉ có tên đạo.
Sau khi trở thành quán chủ, bởi vì cái tên Tử Tham quán chủ nghe rất kỳ quặc nên người trong Đạo Môn đều gọi ông ta là Tam Thanh quán chủ.
Tam Thanh quán chủ nghiêm túc nói: “Thứ nhất là tôi tới để cảm ơn Tô quán chủ, thứ hai là mộ danh mà tới.”
Ở sau lưng mấy người bọn họ, sắc mặt Vương đạo trưởng đầy vẻ kinh hãi.
“…?” Là ông ta bị mù hay là Tam Thanh quán chủ bị điên rồi?
Tam Thanh quán chủ thế mà lại chạy tới đây để gặp Tô Cẩm? Chỉ là một đạo quán chỉ có bốn người, lại còn được mộ danh nữa?
Vương đạo trưởng nhịn không được cười lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường.
Một giây sau, tất cả mấy người đều đồng loạt nhìn về phía Vương đạo trưởng.
Dù sao ở chỗ này mấy người đều rất thính tai, có thể nghe rõ ràng vẻ khinh thường của ông ta.
Trong lúc nhất thời, Vương đạo trưởng có chút xấu hổ, ông ta cố gắng kiềm chế bước tới nói: “Thật trùng hợp, Tô quán chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tô Cẩm bình tĩnh nhìn tướng mạo Vương đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng không biết nói gì phất tay với ông ta: “Ông cũng đừng có đứng ở chỗ này nữa, đừng có làm lãng phí thời gian của chúng tôi. Dù sao thì lời xin lỗi của ông cũng chẳng thành tâm…”
Vương đạo trưởng cố gắng nhịn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ông ta đen mặt rời đi.
Vừa đi mấy bước, Tô Cẩm đột nhiên lên tiếng: “Đợi một chút.”
Tiết đạo trưởng khẽ giật mình, tràn đầy kinh ngạc, chẳng lẽ Tô quán chủ muốn dạy dỗ ông ta sao?
Tô Cẩm xoay người, vẻ mặt thờ ơ: “Vương đạo trưởng, xem bói không? Một quẻ năm trăm tệ.”
Vương đạo trưởng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tô Cẩm, dường như không nghĩ tới Tô Cẩm lại muốn tìm mối làm ăn bói toán ở trên người ông ta.
Một lúc sau, ông ta trào phúng nói: “Tô quán chủ, tôi cũng là người trong Đạo Môn. Cô có biết Hiệp Hội Đạo Môn không? Hội trưởng Hiệp Hội Đạo Môn chính là sư phụ của tôi! Cô muốn xem bói cho tôi, cô thật sự không sợ đắc tội tôi rồi gặp phiền phức sao?”
“Vương đạo trưởng, tôi nghiêm túc đề nghị ông nên tính một quẻ.” Sắc mặt Tô Cẩm nghiêm túc, không hề giống nói đùa chút nào. Bộ dáng nghiêm túc của cô khiến cho Tiết đạo trưởng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tiết đạo trưởng tò mò nhìn chằm chằm vào tướng mạo của Vương đạo trưởng, dường như muốn nghiên cứu thật kỹ.
Ngay cả Tam Thanh quán chủ cũng tò mò nhìn tướng mạo Vương đạo trưởng.
Trong lúc nhất thời, Vương đạo trưởng có chút không thoải mái, ông ta muốn trực tiếp rời đi nhưng bị mấy người nhìn chằm chằm như vậy, hai chân của ông ta cũng giống như không thể sai khiến, im lặng đứng ở chỗ đó.
Một lúc sau, ông ta tức giận nói: “Được, một quẻ này, tôi tính! Tôi ngược lại muốn xem xem cô có thể tính ra được cái gì!”
Nếu như tính không đúng, ông ta có thể trực tiếp vạch trần! Để Tô Cẩm mất sạch mặt mũi trước mặt Tam Thanh quán chủ!
Đến lúc đó, cũng đừng trách ông ta bêu xấu danh tiếng Tô Cẩm và Huyền Thanh quán ra bên ngoài!
Tô Cẩm hờ hững nói: “Trả tiền trước đã.”
Vương đạo trưởng hừ một tiếng, thống khoái lấy ra năm trăm tệ đưa cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm không nhận lấy tiền, cũng không thèm liếc mắt nhìn mà nói thẳng với Phương Tri Hạc: “Quyên góp số tiền này đi.”
Phương Tri Hạc nói vâng, sau đó đưa tay nhận lấy tiền.
Vương đạo trưởng nhìn Phương Tri Hạc rồi lạnh lùng nói: “Tôi nói này Phương Tri Hạc, cậu tốt xấu gì cũng là đệ tử xuất sắc nhất của Bạch Vân quán. Cho dù Bạch Vân quán không còn thì cậu cũng không thể tự đày đọa mình như thế được!
Nếu như đạo quán có thực lực không đồng ý thu nhận cậu thì cũng không sao, cậu cũng có thể tìm một đạo quán nhỏ để gia nhập mà.
Tại sao cậu lại mù quáng chọn một con nhóc quê mùa để làm sư phụ hả? Cũng không sợ sư phụ trước đây của cậu tức giận đến mức nhảy ra khỏi lòng đất để tìm cậu tính sổ sao!”
Sắc mặt Phương Tri Hạc lạnh hơn, trong mắt đã hiện lên tức giận.
Tô Cẩm đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói: “Vương đạo trưởng, tôi không thể không uốn nắn sai lầm của ông, vị Bạch quán chủ trước kia đã hồn phi phách tán, tan thành mây khói, ông ta sẽ không thể nhảy ra khỏi lòng đất được nữa.”
Vương đạo trưởng: “…”
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại nói: “Vương đạo trưởng, ông có biết vì sao tôi lại đề nghị ông xem một quẻ không? Bởi vì ông đã làm sai chuyện, không chỉ mang đến tai họa cho mình mà còn mang đến tai hoạ cho người vô tội nữa.”
“Cô nói bậy nói bạ!” Vương đạo trưởng phản bác gay gắt.
Tô Cẩm nói tiếp: “Đám chu sa có vấn đề kia, ông không chỉ dùng để vẽ bùa mà còn vẽ thành bùa Bình An đưa cho người bình thường.”
Vương đạo trưởng biến sắc: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
Trong mắt Tô Cẩm hiện lên vẻ lạnh lùng: “Không biết phạm sai lầm cũng không đáng sợ. Đáng sợ chính là sau khi ông biết chu sa có vấn đề mà ông vẫn không thu hồi mấy lá bùa đó đem về tiêu hủy!”
“Số chu sa kia dùng để vẽ bùa không chỉ không thể vẽ thành bùa Bình An mà nếu như thật sự luôn mang theo bên mình sẽ dẫn tới đủ loại oán khí sát khí, thậm chí là cả lệ quỷ. Đôi khi với người bình thường, đó còn là một lá bùa đòi mạng!
Nhẹ thì gây tai họa, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng!” Tô Cẩm nhìn hắc khí hiện lên trên gương mặt Vương đạo trưởng, giọng nói càng lúc càng lạnh hơn.
Ánh mắt Vương đạo trưởng run rẩy, thậm chí thân thể cũng lắc lư không vững.