Sư phụ Quy Hư 1
Sau khi tiếng nói Tô Cẩm vừa dứt, vẻ mặt mấy người Tiết đạo trưởng cũng chấn kinh.
“Vương đạo trưởng, sao ông lại hồ đồ thế hả? Trong nhóm chu sa có vấn đề đó có trộn lẫn máu của người chết đấy!
Nếu người chết oán khí cực nặng thì ảnh hưởng đối với chu sa cũng càng sâu hơn!”
Tiết đạo trưởng không thể hiểu nổi, chuyện quan trọng như vậy, tại sao Vương đạo trưởng có thể lơ là sơ suất cho được? Cho dù trước đó ông ta không biết chuyện về chu sa, nhưng khi ông ta thông báo tin tức đến các đạo quán thì cũng cố ý cảnh báo, nếu thật sự đã có người dùng lô chu sa kia vẽ bùa thì nhớ phải thu hồi và tiêu hủy.
Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ!
Không chỉ có Tiết đạo trưởng nhìn chằm chằm Vương đạo trưởng, ngay cả Tam Thanh quán chủ và Phương Tri Hạc cũng đồng loạt nhìn Vương đạo trưởng.
Ánh mắt của ba người gần như giống nhau.
Loại ánh mắt kia nhanh chóng khiến cho Vương đạo trưởng cảm thấy nhục nhã.
Ông ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Cẩm: “Cô nói bậy nói bạ làm hỏng danh tiếng của tôi! Một ngày nào đó tôi sẽ tính sổ với cô rõ ràng!”
Nghe vậy, Tô Cẩm cau mày lại.
Cho nên, vị Vương đạo trưởng này là không có ý định thừa nhận chuyện mình đã làm sao?
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi bất mãn nhắc nhở một cầu: “Thân là người trong Huyền Môn thì đương nhiên biết được nhân quả. Chỉ cần ông gánh nổi “quả” này là được.”
Vương đạo trưởng hừ mạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, lúc rời đi còn có mấy phần giống như đang chạy trối chết.
Tam Thanh quán chủ nhìn bóng người đang đi xa, không hài lòng thở dài.
Ông ta quay lại nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô quán chủ chưa lên quẻ mà đã tính ra được chuyện của Vương đạo trưởng rồi, chỉ sợ ông ta không phục, mà lại không muốn thừa nhận sai lầm của mình.”
Giọng Tô Cẩm lạnh lùng: “Ông ta có phục hay không thì có liên quan gì với tôi? Tôi đã nhắc nhở ông ta rồi, nhưng ông ta vẫn không biết hối cải.”
Nếu bởi vì sai lầm của ông ta mà làm tổn thương những con người vô tội, vậy thì tội nghiệt của Vương đạo trưởng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
“Tri Hạc.” Tô Cẩm gọi: “Anh lặng lẽ đi theo Vương đạo trưởng. Nếu như ông ta có ý định đền bù sai lầm thì thôi, nếu như không thì hãy nghĩ cách tìm hiểu xem thử mấy lá bùa có vấn đề đó ông ta đã đưa cho ai rồi.”
Cũng không thể để người vô tội vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy.
Phương Tri Hạc nghe lời đi theo về phía mà Vương đạo trưởng vừa rời đi.
Tiết đạo trưởng cau mày, vẻ mặt lo lắng nói: “Tô quán chủ, tôi có quen biết mấy đạo hữu có quan hệ không tệ với Vương đạo trưởng, để tôi tìm hiểu thử xem, xem bọn họ có biết Vương đạo trưởng đã đưa bùa cho ai không.”
“Được.” Tô Cẩm đáp lại, quay đầu nhìn Tam Thanh quán chủ.
“Tam Thanh quán chủ còn việc gì nữa không? Nếu không thì tôi đi làm việc khác.”
Vừa dứt lời, quán chủ liền nói: “Tô quán chủ đến từ Thanh Thành phải không? Không biết là ở chỗ nào của Thanh Thành…” Trong ánh mắt của ông ta mơ hồ có chút chờ mong khó diễn tả.
“…?” Tô Cẩm hoàn toàn không hiểu rốt cuộc thì vị quán chủ này muốn hỏi cái gì.
Tiết đạo trưởng nghe vậy, kinh ngạc đi tới: “Sư huynh, ánh mắt của anh không đúng lắm.”
Tam Thanh quán chủ tức giận đẩy Tiết đạo trưởng: “Cậu đi tìm hiểu tin tức trước đi.”
Nói xong lời này, ông ta tiếp tục nhìn Tô Cẩm. Giờ này phút này chỉ còn lại hai người bọn họ, Tam Thanh quán chủ khẽ xúc động.
“Mấy chục năm trước, lúc tôi chưa trở thành quán chủ, tôi đã từng gặp một vị cao nhân, không cần lên quẻ mà có thể nhìn bằng tướng mạo, thậm chí là thiên cơ, các loại bùa chú cũng là hạ bút thành văn, có thể nói là thiên tài tuyệt thế.”
Tô Cẩm nhịn không được cắt ngang lời ông ta: “Rốt cuộc thì ông muốn nói cái gì?”
“Không có gì, chỉ là tôi nhìn thấy Tô quán chủ, liền nghĩ đến vị tiền bối kia nên xúc động thôi.” Tam Thanh quán chủ mỉm cười nhìn Tô Cẩm, càng nhìn càng kích động.
“Phong cách hành sự của Tô quán chủ thật sự rất giống với vị tiền bối đó.” Có điều, ông ta vẫn không thể chắc chắn về thân phận của Tô Cẩm.
Sư phụ Quy Hư 2
Thấy Tam Thanh quán chủ không quá bình thường, Tô Cẩm lặng lẽ kéo dài khoảng cách với ông ta.
Không ngờ Tam Thanh quán chủ lại mặt dày mày dạn tiến tới: “Tô quán chủ, xin hỏi sư phụ của cô…”
Lần này thì Tô Cẩm ngắt lời, trả lời thẳng: “Sư phụ tôi đã cưỡi hạc về tây rồi, tôi đến từ Huyền Thanh quán của thôn Hoa Thanh, trong quán chỉ có hai người là sư phụ và tôi. Sau khi ông ấy đi rồi, tôi mới xuống núi đi tới Tô gia ở Thanh Thành.”
Nói xong những lời này, Tô Cẩm nhấc chân rời đi.
Đừng hỏi vì sao cô lại nói mấy chuyện này đơn giản thẳng thắn đến vậy, bởi vì mấy chuyện mà cô nói rất dễ điều tra ra được, đã sớm không phải là bí mật gì.
Tam Thanh quán chủ lập tức đứng hình ngay tại chỗ, tưởng như không có cách nào lấy lại tinh thần.
Trong đầu ông ta tất cả đều là câu nói vừa rồi của Tô Cẩm, thôn Hoa Thanh, cùng với sư phụ đã cưỡi hạc về tây.
Hai tin tức này đã k*ch th*ch ông ta cực độ.
Nửa phút sau, Tam Thanh quán chủ là một lão tiền bối hơn năm mươi tuổi đột nhiên kêu lên một tiếng, ngồi xổm xuống rồi khóc hu hu thành tiếng.
Tô Cẩm mới nhấc chân đi được mấy bước, nghe thấy tiếng khóc, giật mình dừng lại, sau đó vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Dù là Tô Cẩm đã nhìn thấy không ít cảnh tượng hoành tráng nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
“…” Chẳng lẽ Tam Thanh quán chủ bị ai làm gì ở nơi công cộng à?
Cô suy nghĩ nhưng cũng không nói gì, hơn nữa cô cũng không hề đụng chạm gì tới vị quán chủ này mà, tại sao nói khóc liền khóc lên rồi?
Có lẽ là tiếng khóc của Tam Thanh quán chủ quá quỷ dị, ngay cả Tiết đạo trưởng đang bận gọi điện thoại cũng kinh hãi chạy tới. Khi nhìn thấy sư huynh mình đang ngồi xổm dưới đất khóc, Tiết đạo trưởng sững sờ ngay tại chỗ, toàn thân ngơ ngác không biết phải làm sao.
Chuyện này…cũng quá hiếm thấy!
Lần trước lúc sư huynh khóc là lúc sư phụ buông tay nhân gian.
Ông ta theo bản năng nhìn về phía Tô Cẩm, Tô Cẩm cũng nhìn về phía Tiết đạo trưởng, hai người đều mang vẻ mặt mờ mịt.
Mấy phút sau, Tiết đạo trưởng kéo Tam Thanh quán chủ đi vào phòng Tô Cẩm.
Dù sao thì để ông ta tiếp tục ngồi khóc ở đó sẽ rất dễ thu hút một đống người vây xem.
Tô Cẩm ho nhẹ hai tiếng, có chút không nói nên lời: “Tam Thanh quán chủ?”
Quán chủ nào đó vẫn khóc hu hu, Tô Cẩm rốt cuộc nhịn không được, lại gọi một tiếng: “Tử Tham quán chủ!”
Lần này, tiếng khóc đột ngột im bặt.
Tam Thanh quán chủ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm, hai mắt đỏ bừng, bàn tay run rẩy chỉ về phía cô, phải một lúc sau mới nói mấy lời đứt quãng: “Quy, Quy Hư tiền bối đã từng chỉ điểm cho tôi! Không ngờ rằng, nhiều năm không gặp, thế mà ông ấy đã cưỡi hạc về tây… Đáng thương là tôi không thể đưa tiễn ông ấy được, thật sự xin lỗi ông ấy mà…”
Lời này vừa nghe xong, Tô Cẩm bỗng ngộ ra.
À, thì ra đây là món nợ mà sư phụ nhà mình để lại!
Sư phụ quả thật tên là Quy Hư, nhưng mà ông ấy cũng rất ít khi đề cập đến những chuyện xảy ra trong nửa đời trước, vẫn là khi cô còn bé từng nhìn thấy cái tên Quy Hư trong mấy bản chép tay mà sư phụ đưa cho mình.
Sau đó, cô cầm bản chép tay đến hỏi sư phụ. Sư phụ ngược lại thừa nhận cái tên này, nhưng ngoại trừ cái đó ra thì cũng chỉ hàm hồ nói mấy câu thâm ảo.
Sau này khi cô lớn lên, cũng bởi sư phụ ở bên ngoài thiếu nợ đủ kiểu mới có thể cứ mãi trốn trong thôn Hoa Thanh không chịu rời đi như vậy.
Nghĩ tới lời dặn của sư phụ, Tô Cẩm lẽ thẳng khí hùng nói: “Quán chủ, ông hiểu lầm rồi, sư phụ tôi không phải tên là Quy Hư.”
Sư phụ đã dặn không được nhắc đến tên của mình trước mặt người ngoài, càng không thể để cho người ta biết cô chính là đồ đệ của Quy Hư, nếu không sẽ dễ dẫn tới mầm tai vạ.