Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 379.




Đổi bùa, vô phương cứu chữa 1
Tam Thanh quán chủ nghe thấy lời Tô Cẩm nói, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
“Hả?” Ông ta khóc sai rồi sao?
Tô Cẩm nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Tam Thanh quán chủ rồi nói tiếp: “Xin hỏi vị tiền bối mà quán chủ nhận biết là người như thế nào?”
Trong mắt quán chủ hiện lên một tia kính trọng: “Quý Hư tiền bối tiên phong đạo cốt, trong trẻo lạnh lùng xuất trần, hiệp can nghĩa đảm, hiểu rõ đại nghĩa…”
Tô Cẩm lắc đầu thở dài: “Vậy là đúng rồi, sư phụ tôi ở thôn Hoa Thanh, cả đời đều chưa hề rời khỏi nơi đó. Mà đầu óc của ông ấy còn hơi điên điên khùng khùng, ăn bước trước phải lo bữa sau, một đạo sĩ không bình thường như thế sao có thể là tiền bối Quy Hư mà ông nói được?”
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh, đón nhận ánh mắt của Tam Thanh quán chủ.
Qua một hồi lâu, trong mắt Tam Thanh quán chủ hiện lên vẻ thất vọng nhưng cũng có mấy phần vui mừng.
“Nếu như không phải là tốt nhất…So với cưỡi hạc về tây mà nói thì tính ra vẫn là tin tức tốt hơn.”
Ông ta ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi rất nhanh, ông ta lại ý thức được vừa nãy mình đã thất thố, lại ngượng ngùng xin lỗi.
Tô Cẩm thản nhiên khoát tay: “Đúng rồi, Tam Thanh quán chủ, vị Quy Hư tiền bối đó là ai thế? Ông ấy chỉ điểm cho ông, vậy nếu như còn sống thì chẳng phải bây giờ ông ấy đã hơn trăm tuổi rồi sao?”
Ánh mắt quán chủ phức tạp, dường như lâm vào hồi ức.
“Tiền bối so với tôi còn trẻ hơn, dù sao trong giới của chúng ta không nhìn vào tuổi tác tư lịch mà càng coi trọng thực lực hơn. Quy Hư tiền bối là kỳ tài khó gặp. Hai mươi mấy năm trước, danh tiếng đã vang vọng khắp toàn bộ Huyền Môn. Đáng tiếc sau đó tiền bối quy ẩn, cũng không biết là đi nơi nào…Không ai biết được tung tích của ông ấy.
Về phần tôi, tôi may mắn được Quy Hư tiền bối chỉ điểm cho vài lần, khi đó…tôi cũng từng giống như Tử Sân, cũng muốn bái ông ấy làm sư phụ, còn cùng sư môn của mình nháo mấy lần, nhưng duyên phận lại nông cạn…”
Nói đến đây, Tiết đạo trưởng bất mãn nhìn chằm chằm ông ta: “A, thì ra anh cũng đã làm mấy chuyện khi sư diệt tổ rồi.”
Quán chủ trừng mắt nhìn ông ta: “Đừng có nói bậy! Dùng từ bậy bạ như thế, lỡ như sư tổ nghe thấy thì làm sao bây giờ?”
Lời của hai người nhanh chóng bị lạc đề rất xa.
Tô Cẩm cũng không tiếp tục hỏi han những chuyện có liên quan đến Quy Hư nữa, vẻ mặtc của cô từ đầu đến cuối vẫn luôn thản nhiên, không có biểu lộ gì quá rõ ràng.
Sau đó, Tam Thanh quán chủ lại khen Tô Cẩm thêm mấy lời nữa rồi rời đi.
Nhưng Tô Cẩm rõ ràng cảm giác được tâm tình của ông ta không giống như lúc mới tới.
Về phần Tiết đạo trưởng thì bị bỏ lại, nói là để ông ta đợi một chút xem thử có chỗ nào cần hỗ trợ trong chuyện của Vương đạo trưởng hay không.
Tô Cẩm nhìn Tiết đạo trưởng, tuỳ ý hỏi vài câu, muốn moi một vài chuyện từ chỗ ông ta. Nhưng hai mươi mấy năm trước, Tiết đạo trưởng vẫn chỉ là một người mới mới bước vào Đạo Môn không bao lâu, mà sư huynh của ông ta từ nhỏ đã lớn lên ngay tại Tam Thanh quán, đương nhiên cách đối xử với hai người không thể giống nhau được.
Nói cách khác, sư huynh của Tiết đạo trưởng vào hai mươi mấy năm trước đã đạt đến độ cao không với nổi chứ đừng nói đến mấy chuyện riêng của sư huynh.
Thế là Tô Cẩm thuận miệng kéo chủ để sang một nội dung khác, che giấu việc này đi.
Đúng lúc gặp Tiết đạo trưởng nhận được một tin nhắn mà một vị đạo hữu gửi tin tới.
Trùng hợp chính là, vị đạo hữu này thật đúng là biết Vương đạo trưởng đã bán lá bùa này cho ai.
Bởi vì Vương đạo trưởng xưa nay thích khoe khoang, phàm là chuyện có thể khoác lác, ông ta kiểu gì cũng sẽ đắc chí nhắc tới vài câu.
Bởi vậy, Tiết đạo trưởng cũng thám thích được tin tức.
Tô Cẩm gửi tin nhắn hỏi Phương Tri Hạc xem thử Vương đạo trưởng hiện giờ đang làm gì.

Đổi bùa, vô phương cứu chữa 2
Phương Tri Hạc nhanh chóng trả lời lại Tô Cẩm.
Vị Vương đạo trưởng này không hề có ý tứ muốn đền bù lỗi lầm, ngược lại chỉ nghĩ cách làm sao để che giấu việc này cho tốt.
Theo quan điểm của Vương đạo trưởng, Tô Cẩm không thể nào tính ra được ông ta đã làm cái gì. Một cô gái trẻ như cô không thể có năng lực siêu việt như vậy được.
Cho nên, ông ta nghĩ, hoặc là Tô Cẩm đoán mò, hoặc là Tiết đạo trưởng sắp xếp một gian tế ở chỗ của ông ta.
Sau khi suy nghĩ theo hướng này, Vương đạo trưởng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tai hoạ gì chứ, ông ta không tin đâu!
Cho dù lá bùa kia có vấn đề cũng không sao, ông ta đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, đồng thời cũng đã thực hiện thành công một lần.
Ông ta đưa ra ngoài hai lá bùa có vấn đề. Ở nhà thứ nhất, ông ta đã tìm đại một lý do để lấy lại lá bùa và đưa một lá bùa khác cho đối phương, từ đó có thể nói là thần không biết quỷ không hay, ai cũng không biết lá bùa của ông ta có vấn đề.
Hơn nữa còn làm cho đối phương nghĩ rằng dịch vụ của ông ta rất chu đáo, chiếm được thiện cảm của người ta.
Sau khi Vương đạo trưởng rời đi liền giấu lá bùa kia trong người, tìm một chỗ bí mật rồi tiêu huỷ lá bùa kia đi.
Trên khoé môi ông ta xuất hiện một nụ cười, như thế chẳng phải là được rồi sao?
Tuy nhiên, Vương đạo trưởng không hề biết rằng, Phương Tri Hạc cũng đã dừng lại một lúc trước cổng ngôi nhà kia.
Anh ta báo cáo ngắn gọn tình hình cho Tô Cẩm, cuối cùng trầm giọng nói: “Sư phụ, trước cửa nhà này rõ ràng có âm khí quấn quanh. Vương đạo trưởng lấy lại lá bùa có vấn đề chẳng khác nào tự lừa mình dối người, rõ ràng đã có thứ gì đó quấn lấy nhà này rồi.”
Nghe vậy, Tô Cẩm cau mày.
Vị Vương đạo trưởng này sợ là sắp không xong rồi.
Chuyện lớn như vậy mà còn muốn che giấu sai lầm, quả thực là vô phương cứu chữa.
Ông ta thật sự cho rằng đổi lá bùa rồi mang đi tiêu huỷ là sẽ không còn chuyện gì nữa sao?
Tô Cẩm nhanh chóng nói: “Anh không cần phải đi theo Vương đạo trưởng nữa, Tiết đạo trưởng đã biết tiếp theo ông ta sẽ đi đâu, anh cứ ở yên tại chỗ xem xét tình hình. Tốt nhất là ra tay giải quyết vấn đề cho nhà đó luôn.”
Cũng coi như cho Phương Tri Hạc cơ hội để thể hiện khả năng của mình.
Phương Tri Hạc nói vâng rồi cúp điện thoại.
Anh ta bước tới, trực tiếp gõ cửa ngôi nhà đó.
Rất nhanh liền có người đi ra mở cửa.
Phương Tri Hạc nói thẳng: “Cổng nhà cô có âm khí quấn quanh, có lệ quỷ đang để mắt tới gia đình cô…”
Còn chưa nói xong, người phụ nữ đã đóng sầm cửa lại: “Đồ lừa đảo, cút!”
Phương Tri Hạc sửng sốt ngơ ngác, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt.
Anh ta lại cố gắng gõ cửa lần nữa.
Lần này, người phụ nữ vừa mở cửa đã chửi thẳng: “Đồ lừa đảo, đừng tưởng rằng nói bậy nói bạ vài câu là doạ được tôi! Tôi nói cho cậu biết, trước đó mấy ngày tôi mới thỉnh về được một lá bùa rất lợi hại từ một vị đạo trưởng, không chỉ có thể hộ mệnh giữ bình an mà còn có thể trấn trạch, cho dù thật sự có lệ quỷ thì cũng không phải là đối thủ của lá bùa!
Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám dây dưa, đừng trách tôi không khách khí!”
Nói xong, người phụ nữ lại đóng sầm cửa lại.
Phương Tri Hạc đứng đó, không biết phải nói gì.
Chẳng lẽ nhìn anh ta giống kẻ lừa đảo lắm sao?
Cùng lúc đó, người phụ nữ kia cũng bắt đầu gọi điện thoại cho Vương đạo trưởng. Điện thoại vừa kết nối, người phụ nữ kia liền bắt đầu tố cáo: “Vương đạo trưởng, tôi nói cho ông biết, ông chân trước vừa đi, chân sau liền có một gã lừa đảo đến gõ cửa, nói là gia đình tôi đang bị lệ quỷ để mắt tới!”
Trước tiên Vương đạo trưởng trấn an mấy câu, sau đó nói tiếp: “Hiện nay có rất nhiều kẻ giả mạo đại sư đi lừa đảo, nhất định cô phải cẩn thận một chút. Làm sao lại tự nhiên có đại sư tới tìm cô được cơ chứ? Đều là người bình thường vất vả đi tìm đại sư thôi, đại sư dễ dàng xuất hiện như vậy, vừa nhìn đã biết là giả mạo!”
Người phụ nữ gật đầu đồng tình.
Nhất định người tự động tới cửa đều là giả mạo!

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận