Tiết đạo trưởng bị đánh vào mặt 1
Phương Tri Hạc đứng sững một lúc lâu, lúc này không khỏi nhớ đến kỹ năng của Sở Lâm.
Có điều đây là nhiệm vụ mà sư phụ giao cho anh ta, anh ta không có lý gì mà đi tìm Sở Lâm hỗ trợ, nhất định phải tự mình hoàn thành.
Nghĩ như vậy, Phương Tri Hạc tìm một chỗ yên tĩnh đứng đó.
Theo quan sát vừa rồi của anh ta, vào lúc người phụ nữ mở cửa, từ trong nhà truyền ra một cỗ âm khí nhàn nhạt. Nói cách khác, con lệ quỷ hôm nay rất có thể sẽ còn xuất hiện lần nữa.
Anh ta chỉ cần an tâm ở chỗ này ngồi chờ là được.
Một nơi khác.
Tô Cẩm dẫn Tiết đạo trưởng đi tới gia đình thứ hai.
Vốn dĩ Tiết đạo trưởng cũng chỉ hỏi thăm được vị trí đại khái chứ không thể xác định được cụ thể gia đình kia đang ở đâu. Nhưng Tô Cẩm rất nhạy cảm phát hiện nhà này có vấn đề rõ ràng, âm khí nhàn nhạt quanh quẩn trước cửa nhà, rõ ràng đã từng có lệ quỷ ghé qua.
Tiết đạo trưởng nhìn toà nhà này liền biết nhà này cũng là người có tiền. Mặc dù vị trí ngôi nhà này không phải là tốt lắm nhưng tốt xấu gì cũng là một căn nhà gỗ.
Trong lòng lại nhịn không được chửi rủa Vương đạo trưởng mấy câu.
Xem chừng lá bùa đòi mạng này của ông ta lại kiếm được không ít tiền! Mấu chốt là, loại tiền này cũng dám kiếm, ông ta thật không sợ báo ứng sao?
Nói thế nào cũng là đệ tử Đạo Môn, tại sao kiến thức lại có thể nông cạn như thế được?
Vì tiền tài làm hỏng đạo tâm, thực sự là được không bù nổi mất.
Có điều…Dạng người như Vương đạo trưởng hẳn là cũng không có cái gì gọi là đạo tâm cả…Nghĩ như vậy, Tiết đạo trưởng cũng không còn thấy kỳ quái nữa.
Dù sao trước kia Vương đạo trưởng cũng đã nhiều lần làm ra những chuyện hãm hại lừa gạt!
Tiết đạo trưởng thở dài, đi nhấn chuông cửa.
Thấy thế, Tô Cẩm đưa tay cản ông ta lại.
“Sao thế?” Tiết đạo trưởng nghi ngờ hỏi.
Tô Cẩm giải thích: “Nếu tới cửa bất thình lình như vậy, chưa chắc người ta đã tin ông!”
Tiết đạo trưởng không thèm để ý khoát tay, đồng thời chân thành nói: “Tô quán chủ yên tâm, trong chuyện này thì tôi có kinh nghiệm. Cho dù là khách hàng khó tính cỡ nào thì tôi cũng có lòng tin!”
Ông ta cũng coi như là người có thâm niên, cũng tiếp xúc với không ít khách hàng, tính ra cũng có nhiều kinh nghiệm.
Tiết đạo trưởng nghĩ nhất định phải bộc lộ tài năng trước mặt Tô quán chủ, để Tô quán chủ thấy được bản lĩnh của mình!
Tô Cẩm thấy Tiết đạo trưởng tự tin như vậy, cũng không đả kích ông ta mà lui lại mấy bước, nhường vị trí cho Tiết đạo trưởng để Tiết đạo trưởng thoả thích phát huy.
Tiết đạo trưởng sửa sang quần áo, ngẩng cao đầu bước tới nhấn chuông cửa.
Rất nhanh, liền có một người đi tới, là một chàng trai trẻ.
Chàng trai vừa nhìn thấy đối phương mặc một bộ áo quần đạo giáo, trong mắt liền có thêm mấy phần cảnh giác: “Ông là đại sư xem bói đấy à?”
Tiết đạo trưởng một bộ dáng thế ngoại cao nhân, ra vẻ cao thâm khó dò: “Chàng trai trẻ tinh mắt đấy, tôi chính là đạo trưởng của Tam Thanh quán.”
Ông ta vừa mở miệng liền tự giới thiệu.
Tam Thanh quán coi như cũng là một đạo quán rất nổi danh, ông ta tiếp tục nói: “Tôi bấm ngón tay tính toán, nhà của cậu…”
Lời còn chưa nói hết, chàng trai trẻ kia liền hừ lạnh một tiếng.
Giọng nói mang theo vẻ tức giận vang lên: “Đại Hoàng, cắn lão ta!”
Vẻ mặt Tiết đạo trưởng sửng sốt, còn chưa kịp hiểu lời này của chàng trai kia là có ý gì thì một giây sau, một con chó lớn màu vàng lao ra, lao thẳng về phía Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng sợ đến mức lùi lại, suýt nữa ngã xuống đất!
A a a! Chàng trai trẻ không giảng võ đức!
Ông ta đã có lòng tốt tới dọn dẹp cái đống lộn xộn này, nhưng đối phương thế mà lại thả chó cắn ông ta!
Tiết đạo trưởng ngơ ngác!
Tiết đạo trưởng bị oan ức!
Tiết đạo trưởng bị đánh vào mặt!
Ông ta rúc vào góc không dám cử động, con chó lớn màu vàng vẫn sủa, Tiết đạo trưởng không thể tin được nhìn chàng trai kia: “Cậu, cậu không biết trân trọng lòng tốt!”
Chàng trai kia trầm mặt nhìn ông ta: “Tôi ghét nhất là mấy đại sư giả danh lừa bịp như mấy người, tôi không quan tâm ông là Tam Thanh quán hay là gì quán! Nếu ông còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi gặp một lần đánh một lần!”
Anh ta vứt xuống một câu cay nghiệt rồi hét lên gọi Đại Hoàng, quay người rời đi.
Con chó lớn màu vàng nhảy lên, chạy vào trong sân.
Lúc này, Tô Cẩm đứng ở bên kia lên tiếng: “Chờ một chút.”
Chàng trai kia nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn lại, thấy đối phương là một cô gái trẻ, anh ta giật mình hỏi: “Cô làm gì nữa?”
Tô Cẩm nhìn tướng mạo chàng trai kia rồi nói thẳng: “Trong nhà anh có người xảy ra chuyện.”
Vẻ tức giận trên mặt chàng trai kia càng sâu hơn: “Cô và gã lừa đảo này là cùng một bọn!”
Tô Cẩm nói tiếp: “Đừng vội tức giận như vậy, tôi không giống với đại sư mà mẹ anh gặp đâu.”
Chàng trai kia lại sửng sốt, vội vàng hỏi: “Tại sao cô lại biết mẹ tôi đã từng gặp một đại sư?”
Ngay sau đó, dường như nghĩ đến điều gì, chàng trai kia đột nhiên lao tới trước mặt Tiết đạo trưởng, túm lấy cổ áo ông ta rồi tức giận nói: “Có phải chính là ông bán bùa cho mẹ tôi không hả?”
Tiết đạo trưởng yếu đuối vô tội, ông ta vội vàng phản bác: “Không phải tôi, không phải tôi!”
Tiết đạo trưởng đau lòng, được lắm, bây giờ xem như ông ta đã hiểu rõ rồi, có lẽ là lá bùa của Vương đạo trưởng xảy ra vấn đề gì đó mới khiến cho chàng trai này có phản ứng mạnh mẽ như vậy với đạo sĩ.
Ông ta lại đau lòng giải thích: “Người bán lá bùa cho mẹ cậu thật sự không phải tôi! Là tôi nghe nói nhà cậu mua lá bùa của Vương đạo trưởng nên chúng tôi mới tìm tới, lá bùa của Vương đạo trưởng có vấn đề…”
Đang giải thích, Tiết đạo trưởng tinh mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Tiết đạo trưởng lập tức kích động chỉ vào cách đó không xa rồi hét lên: “Là ông ta! Ông ta chính là Vương đạo trưởng! Chính là ông ta bán lá bùa cho nhà cậu!”
Chàng trai kia quay đầu lại thì thấy Vương đạo trưởng ở cách đó mấy bước.
Anh ta buông người ra rồi lao tới.
Vương đạo trưởng vừa chạy tới còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đã bị chàng trai kia ấn thẳng vào bức tường.
Vách tường lạnh lẽo khiến Vương đạo trưởng choáng váng.
“Mấy người muốn làm gì?”
Chàng trai trẻ kia hỏi thẳng: “Có phải năm ngày trước ông bán cho mẹ tôi một lá bùa không?”
Vương đạo trưởng giãy dụa một lúc mà không vùng ra được, chỉ có thể tức giận nói: “Tôi chẳng biết mẹ cậu là ai, làm sao mà tôi biết tôi có bán bùa cho bà ấy hay không?”
Dứt lời, chàng trai kia liền túm ông ta đi tới cửa nhà: “Nhà này, Tào phu nhân!”
Vương đạo trưởng chột dạ khẽ gật đầu: “Đúng thế…”
Đây chính là một khách hàng xui xẻo khác.
Lúc này, tâm tình Vương đạo trưởng hết sức phức tạp, vốn tưởng rằng tình huống Tào gia sẽ thuận lợi giống như nhà trước, nhưng rất hiển nhiên, xét từ thái độ của chàng trai này thì chuyện Tào gia sẽ không dễ giải quyết cho lắm.
Gần như là trong nháy mắt, những giọt mồ hôi đã phủ kín trên trán Vương đạo trưởng.