Tôi có một người bạn 2
Mà Tư Không gia chủ lại càng không cần phải nói, hoàn toàn phớt lờ ý nguyện của nhị đồ đệ, cứ khăng khăng cướp người, còn muốn phá hủy quan hệ thầy trò của bọn họ nữa.
Hành vi như thế quả thật không thể khiến cho người ta sinh ra chút hảo cảm nào.
Nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Đối với những chuyện nghĩ mãi mà không rõ, Tô Cẩm luôn trực tiếp đặt sau đầu, bất kể như thế này thì chuyện này vẫn chưa xong, mà chuyện của Thiên Uyên cũng chưa kết thúc, cho nên bọn họ vẫn còn phải tiếp tục ở lại Tiểu Bồng Lai.
Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ Phương Tri Hạc.
Toàn bộ Huyền Môn thế gia này giống như một bí ẩn đang chờ họ làm sáng tỏ…
Trong giây lát, Tô Cẩm ngửa mặt lên trời mỉm cười.
“Ngủ đi, có lẽ khi tỉnh dậy sẽ có điều gì đó bất ngờ.”
“Được.” Ba người đồng thanh trả lời.
Một hồi lâu sau, Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn đại đồ đệ của mình, dùng ánh mắt hỏi anh ta: Ngủ không được à?
Sở Lâm gật đầu.
Hai người nhìn Phương Tri Hạc và Nguyên Cảnh đang nhắm mắt lại, rồi cẩn thận cùng nhau đứng dậy từ trên thảm.
Sở Lâm đi theo Tô Cẩm đi mấy bước ra ngoài.
Tô Cẩm chọn một vị trí phù hợp, chỉ cần quay người lại sẽ nhìn thấy nhị đồ đệ và Nguyên Cảnh.
“Sư phụ, có phải người chúng ta đang tìm đang ở ngay tại…”
Chưa kịp nói xong thì đã bị Tô Cẩm ngắt lời: “Đừng có gấp, chuyện này cứ để sau rồi nói. Chúng ta bây giờ chưa thể nói rõ ra được đâu.” Dù sau thì từ mặt ngoài vẫn là bọn họ đi cùng Tri Hạc tới đây tìm người thân.
Sở Lâm vốn là người lạc quan, lúc này lại không nhịn được thở dài: “Tội nghiệp nhị sư đệ.”
Còn tưởng rằng có thể nhận thân, thế mà suýt chút nữa đã trở thành kẻ thù.
Ánh mắt Tô Cẩm dần rơi từ Phương Tri Hạc sang Nguyên Cảnh.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời trong huyễn cảnh, cô ngập ngừng rồi nói thầm với đại đồ đệ của mình: “Đại đồ đệ, tôi có một người bạn.”
Sở Lâm đang buồn bực bỗng nhiên bị lời mở đầu này làm cho sửng sốt.
Anh ta lập tức lấy lại tinh thần, thái độ nghiêm túc nhìn sư phụ nhà mình. Trực giác mách bảo rằng những gì sư phụ sắp nói tiếp theo không hề đơn giản.
“Sư phụ, cô nói…”
Tô Cẩm uyển chuyển nói: “Chuyện là thế này, một người bạn của tôi vô tình phát hiện ra một người bạn thân của cô ấy…hình như không đúng lắm…”
Sở Lâm sửng sốt: “Không đúng là không đúng thế nào?”
Tô Cẩm ngập ngừng nói: “Người bạn này của cô ấy lại muốn chết cùng cô ấy…”
Sở Lâm lập tức choáng váng.
“…” Cùng chết? Đây là một phương thức biểu đạt mới sao?
Sở Lâm sửng sốt hết lần này đến lần khác, lắp bắp phân tích: “Sư phụ, hay là cô nói rõ hơn một chút? Là trong tình huống nào mà người kia lại muốn chết cùng với bạn của cô?”
Chẳng là là kẻ thù giấu mặt hay là có thâm thù đại hận gì?
Tô Cẩm thở dài, thấp giọng nói: “Hình như là người bạn kia cho rằng cô ấy xảy ra chuyện nên đi giúp cô ấy báo thù. Sau khi báo thù xong lại muốn chết cùng với cô ấy…”
Sở Lâm bỗng nhiên vỗ đùi: “Ồ, đương nhiên là vì người kia thích bạn của cô rồi!”
Trong phương diện tình cảm, sư phụ đúng là chậm chạp, một chuyện rõ ràng như vậy mà còn phải hỏi anh ta nữa sao?
Nếu không phải tình yêu thì sao có thể thành ra như thế được?
Đợi đã? Vẻ mặt Sở Lâm cứng lại.
Chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề thì sẽ không hỏi sư phụ về vấn đề tình cảm, mà sư phụ cũng không có nhiều bạn bè. Mấy ngày gần đây, sư phụ vẫn luôn đi cùng với bọn họ.
Vậy là, liệu có khi nào là sư phụ bịa chuyện ra không?
Sở Lâm đứng đó, hai mắt trợn tròn như chết lặng.
Tô Cẩm cũng bối rối.
Chuyện cũ năm xưa 1Trái tim bình tĩnh của Tô Cẩm đột nhiên nhấc lên gợn sóng.
Cô không xác định, hỏi lại một lần nữa: “Anh có chắc chắn là người kia thích cô ấy không?”
Sở Lâm chỉ ngơ ngác gật đầu: “Chắc mà, chắc chắn chín mươi chín phần trăm.” Nếu như cái này cũng không tính là thích, vậy cái gì mới là thích đây?
Tô Cẩm nhìn Nguyên Cảnh cách đó không xa, trong lòng là một mảnh sóng to gió lớn.
Liệu phán đoán của đại đồ đệ có sai sót ở đâu không? Nguyên Cảnh thế mà lại thích cô à?
“Nếu như, người đó chỉ đơn giản là không muốn sống nữa thì sao?” Tô Cẩm nhức đầu tìm lý do, cố gắng tìm ra lý do thích hợp cho hành vi của Nguyên Cảnh.
Sở Lâm thở dài: “Sư phụ, cô suy nghĩ kỹ một chút, người đó đang yên đang lành, tại sao báo thù xong liền tìm đến cái chết? Hơn nữa lại còn muốn chết cùng nhau nữa, cái này rõ ràng là tuẫn tình mà!”
Trái tim nhỏ bé của Tô Cẩm lại bị giáng một đòn thật mạnh: “Tuẫn tình sao?”
Cái này. . . Nghe giống như có chút không hợp thói thường.
Cô cảm thấy, đầu óc của cô hình như không đủ dùng.
Sở Lâm thấy nhà mình sư phụ mặt ủ mày chau, anh ta tiến tới tò mò hỏi cô: “Sư phụ, là bạn của cô bảo cô tới hỏi tôi à?”
Tô Cẩm gật đầu cho có lệ.
Sở Lâm cười hắc hắc: “Sư phụ, cô giấu chúng tôi kết bạn mới từ khi nào vậy?”
Vừa nói, anh ta vừa dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Nguyên Cảnh.
Không phải là suy nghĩ anh ta nhanh nhạy mà thực sự là chỉ cần anh ta tỉnh táo một chút là có thể phân tích được vấn đề trong đó.
Sau khi sư phụ xuống núi, người đầu tiên cô gặp chính là anh ta. Cho nên, nếu như sư phụ có người bạn khác thì anh ta không thể không biết.
Anh ta có đủ mọi lý do để nghi ngờ rằng sư phụ bịa chuyện, mà anh ta chắc chắn chín mươi chín phần trăm rằng người bạn kia của sư phụ chính là cô ấy. Về phần cái người đã tuẫn tình vì cô ấy…anh ta vô thức nghĩ đến Nguyên Cảnh.
Có điều, sư phụ xảy ra chuyện lúc nào?
Sở Lâm có chút bối rối.
Tô Cẩm bị Sở Lâm truy hỏi đến tê cả da đầu, sợ đại đồ đệ cơ trí đoán được đáp án chính xác.
Đúng lúc này, Tô Cẩm phát giác được có tiếng động khẽ, cô vội vàng ra hiệu cho Sở Lâm im lặng: “Có người đến.”
Ánh mắt Sở Lâm lập tức trở lại nghiêm túc, thầy trò hai người lập tức ném chuyện tuẫn tình ra sau đầu, đồng thời cẩn thận cảnh giác quan sát xung quanh.
Tô Cẩm nháy mắt với Sở Lâm, ra hiệu cho anh ta quay lại hang đánh thức hai người còn lại dậy.
Sở Lâm vừa bước vào trong hang động, Tô Cẩm liền ném sang hai bên mỗi bên một lá bùa.
Tiếng lá xào xạc phá vỡ sự im lặng xung quanh, ngay sau đó là tiếng có ai đó ngã xuống đất.
Vẻ mặt Tô Cẩm lạnh lùng: “Đã đến rồi thì xuất hiện đi.”
Vừa dứt lời, bên phải rừng cây có người đi ra, người tới là Cơ Vọng, anh ta tỏ vẻ có chút xấu hổ.
“Tô quán chủ, là ông nội bảo tôi tới đây.”
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ xấu hổ: “Ông nội tôi biết mọi người có xích mích với Tư Không gia, mà ông ấy lại cảm thấy rất hợp ý với Tô quán chủ nên bảo tôi tới đón mọi người, muốn mời mọi người đến Cơ gia ở lại mấy ngày.”
Tô Cẩm lên tiếng hỏi lại: “Tại sao anh lại biết tôi ở chỗ này?”
Cơ Vọng thành thật lắc đầu: “Tôi không biết, là ông nội bảo tôi đến đây tìm cô…”
Trong mắt Tô Cẩm xẹt qua một tia ý tứ sâu xa, dường như chìm đắm trong suy nghĩ.
Ít phút sau, Cơ Vọng lại nhỏ giọng hỏi lại: “Tô quán chủ, cô có theo tôi trở về Cơ gia không?”
Nhìn quanh nơi này nhìn thế nào cũng không giống như chỗ có thể nghỉ ngơi thoải mái, nếu cùng anh ta trở về Cơ gia nhất định sẽ thoải mái hơn. Nghĩ như vậy, trong mắt Cơ Vọng lộ ra mấy phần vui mừng và chờ mong.
Tuy nhiên, Tô Cẩm chỉ bình thản đáp lại: “Giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến lòng tốt của Cơ gia chủ, nhưng mà anh quay về đi.”