Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 622.




Chuyện cũ năm xưa 2
Nụ cười trên mặt Cơ Vọng lập tức tắt ngúm, anh ta bối rối hỏi: “Tại sao? Ông nội tôi thật lòng muốn mời cô đến Cơ gia, hơn nữa sau khi mọi người đến Cơ gia thì nhất định sẽ rất an toàn, Tư Không thế gia cũng sẽ không dễ đến gây phiền phức.”
Tô Cẩm mỉm cười nhìn sang bên trái.
“Bởi vì người đến mời tôi không chỉ là Cơ gia.”
Khoảnh khắc tiếng nói vừa dứt, Hiên Viên gia chủ từ trong rừng cây bước ra, ông ta khẽ liếc nhìn Cơ Vọng, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Cơ Vọng chỉ là một vãn bối, làm sao có thể cạnh tranh được với Hiên Viên gia chủ đây?
Cho dù Cơ Vọng có chút không cam tâm nhưng cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể lặng lẽ nhắn tin cho ông nội.
Nhưng động tác nhỏ của Cơ Vọng đương nhiên không thể giấu được Hiên Viên gia chủ.
Hiên Viên gia chủ hừ lạnh một tiếng: “Cậu không cần nhắn tin cho ông nội, cứ để Tô quán chủ trực tiếp lựa chọn đi, xem thử cô ấy bằng lòng đến Hiên Viên gia của tôi làm khách hay là bằng lòng đi theo cậu đến Cơ gia làm khách.
Suy cho cùng thì thành ý của Hiên Viên gia chúng tôi cũng rất không tệ.”
Làm gia chủ của Hiên Viên thế gia, thế mà ông ta đích thân tới đây mời người, so với Cơ gia thì thành ý cũng hơn rất nhiều.
Nghe vậy, Cơ Vọng lập tức trông mong nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, chúng ta tính ra cũng có giao tình…”
Tô Cẩm nhíu mày, ánh mắt lướt qua Hiên Viên gia chủ rồi sau đó dừng lại ở Cơ Vọng: “Anh về đi.”
Cơ Vọng: “…” Như vậy là Tô quán chủ vẫn không có ý định đi Cơ gia làm khách à?
Anh ta có chút thất vọng cúi đầu: “Được rồi.”
Không mời được Tô quán chủ, thật sự khó chịu.
Lúc anh ta xoay người, chợt giống như nhớ ra chuyện gì liền quay đầu lại nhìn Hiên Viên gia chủ: “Ông Hiên Viên, ông sẽ không làm tổn thương mấy người Tô quán chủ đấy chứ?”
Hiên Viên gia chủ nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu đang nghĩ gì vậy hả? Cô ấy đến tôi còn cảm ơn không kịp nữa là, sao phải làm tổn thương cô ấy?”
Nhận được câu trả lời này, Cơ Vọng mới lưu luyến không rời rời đi.
Hiên Viên gia chủ và Tô Cẩm đứng ở đó một lúc, bóng dáng Cơ Vọng mới biến mất khỏi tầm mắt.
Một lúc sau, Tô Cẩm hỏi: “Ông khẳng định tôi sẽ đến Hiên Viên gia à?”
“Không phải là khẳng định mà là chắc chắn.” Hiên Viên gia chủ vô cùng tự tin: “Bởi vì người bây giờ có thể cho mọi người đáp án chỉ có tôi, cũng chỉ có tôi mới nguyện ý nói ra những chuyện cũ năm xưa thôi.”
Ông ta liếc nhìn Phương Tri Hạc đứng cách đó không xa, lúc này ba người trong hang động cũng đang nhìn ông ta.
Ngay sau đó, Hiên Viên gia chủ nhận xét: “Quả thực nhìn cậu ta rất giống mẹ.”
Tô Cẩm quay lại vẫy tay với ba người trong hang động, ra hiệu cho họ đi theo, ba người thấy vậy nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong hang.
Chỉ ít phút sau, bốn người đã đi theo phía sau Hiên Viên gia chủ.
Hiên Viên gia chủ cũng có chút bất đắc dĩ: “Mấy người không sợ tôi là người xấu à? Mấy người cứ tự tin như vậy mà đi theo tôi sao?”
Sở Lâm tràn đầy tự tin: “Cho dù ông là kẻ xấu, cũng chưa chắc ông có thể chiếm thế thượng phong.”
“Haha, rất tốt. Chàng trai trẻ rất tự tin, quả nhiên là chủ nhân của Roi Tỏa Hồn.” Dường như ông ta nhớ ra chuyện gì, lại khẽ thở dài: “Trước đó khi tôi bảo Hiên Viên Minh đưa bí tịch Roi Tỏa Hồn cho cậu, là tôi thật lòng.”
Chủ nhân được Roi Tỏa Hồn công nhận tất nhiên sẽ không tầm thường, là một người có tâm tính kiên định, nếu đã như thế, tất nhiên sẽ có khả năng làm được chuyện lớn.
Sở Lâm mở miệng định phản bác, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hiên Viên gia chủ thì lại im lặng.
Ông già này nhìn thấy có vẻ cũng được, nhưng tại sao lại nuôi dạy Hiên Viên Lê thành ra như thế?
Anh ta thật sự không hiểu.

Phương gia sụp đổ 1
Hiên Viên gia chủ dẫn bọn họ đi theo một con đường khác, hoàn toàn không giống với con đường mà người dẫn đường của Tư Không thế gia dẫn đi trước kia.
Không đợi mấy người Tô Cẩm lên tiếng hỏi, ông ta đã kiên nhẫn giải thích.
“Từ chỗ này tới ba đỉnh núi kia cũng khong phải chỉ có một con đường, đây có thể xem như là một con đường mòn. Dù sao thì mấy đứa nhỏ cũng không thể cứ mãi bị vây trong mấy đỉnh núi trước khi học được cách sử dụng bùa chú.”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng là như thế.” Lúc đó cô cũng đã đoán được, nhưng mấy con đường mòn này nhất định chỉ có người bọn họ mới biết.
Không nghĩ tới Hiên Viên gia chủ lại dẫn bọn họ đi theo con đường này.
Đoàn người đi thêm một đoạn nữa, Tô Cẩm đột nhiên nhận thấy ở cách đó không xa có khói bếp lượn lờ, hình như có người ở. Cô chợt nghĩ đến những lời Cơ Vọng nói trước đó, chỗ này ngoại trừ ba đại thế gia ra thì còn có những người khác nữa.
Cô đưa tay chỉ về hướng đó: “Hiên Viên gia chủ, bên kia có người ở phải không?”
Hiên Viên gia chủ ngước mắt nhìn thoáng qua, ôn hòa giải thích: “Ở đó có một ngôi làng nhỏ, trong làng có rất nhiều người bình thường.”
Ông ta chỉ tùy ý giải thích một câu, sau đó có chút tò mò nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ không sợ tôi mai phục trên đường này sao?”
“Không phải là Hiên Viên gia chủ muốn cảm ơn tôi sao? Tại sao lại thành ra mai phục tôi rồi?” Tô Cẩm nhẹ nhàng nói, tuy rằng cô không nhìn ra được tướng mạo của Hiên Viên gia chủ nhưng cô cũng có thể cảm giác được đối phương không phải người xấu.
Hiên Viên gia chủ dường như bị câu nói này chọc cười, tâm tình rất không tệ.
“Tôi chỉ thích nói chuyện với người trẻ tuổi. Không giống như hai ông già đó, một câu có thể có tám trăm ý.”
Tô Cẩm mỉm cười không nói gì, xem như ngầm thừa nhận với hình dung của ông ta.
Đặc biệt là Cơ gia chủ, nhìn rất không đơn giản.
Bọn họ đi bộ rất lâu, con đường gập ghềnh không dễ đi, trên đường cũng có mấy ngã rẽ, nếu không cẩn thận sẽ đi sai đường.
Có điều, đối với người không biết cách dịch chuyển thì đây cũng là một cách hay.
Năm người phải mất hơn một giờ đồng hồ mới lên đến đỉnh núi của Hiên Viên thế gia.
Lúc này Hiên Viên Minh đang đứng ở cửa lặng lẽ chờ đợi.
Nhìn thấy bọn họ đi bộ từ con đường mòn đến Hiên Viên gia, Hiên Viên Minh ngạc nhiên nhìn gia chủ.
“Gia chủ, tại sao ông không trực tiếp đi từ bia đá tới?” Nói xong liền đưa tay đỡ gia chủ.
Hiên Viên gia chủ không thèm để ý khoát tay, cũng cự tuyệt sự giúp đỡ của anh ta: “Sức khỏe ông còn tốt, cháu ở đây đợi ông làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị nước trà điểm tâm chiêu đãi khách quý?”
Hiên Viên Minh vốn muốn nói anh ta đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng rõ ràng là gia chủ đang muốn đuổi anh ta đi, anh ta chỉ có thể phối hợp gật gật đầu, quay người rời đi.
Trong mắt Tô Cẩm xẹt qua một tia ý cười, Hiên Viên Minh này ở trước mặt Hiên Viên gia chủ quả thật ngoan ngoãn vô cùng.

Hiên Viên gia chủ dẫn bốn người Tô Cẩm đi vào sân của ông ta.
Trong sân có một gốc hoa hải đường nở rộ, dưới tán cây có một cái bàn tròn và ghế đá, trà bánh đã dọn sẵn trên bàn. Ông ta ân cần nói: “Mời ngồi.”
Sau đó, Hiên Viên gia chủ lại bày một tầng kết giới ở xung quanh bọn họ.
Tô Cẩm bình thản ngồi xuống, ba người khác thì đứng sau lưng Tô Cẩm giống như vệ sĩ.
Tô Cẩm dở khóc dở cười chỉ vào chỗ bên cạnh: “Ngồi xuống đi.”
Ba người lúc này mới ngồi ở bên cạnh cô.
Hiên Viên gia chủ cầm tách trà nhấp một ngụm, ánh mắt dần trở nên xa xăm, giống như đang nhớ lại chuyện đã nhiều năm về trước.
Một lúc sau, ông ta đặt tách trà xuống, ánh mắt đầy ẩn ý rơi vào trên người Phương Tri Hạc.
“Tư Không lão đầu tử đó sẽ không chủ động nhắc đến chuyện của mẹ cậu, mà Cơ lão đầu tử biết chuyện cũng sẽ không nói cho cậu biết.”
“Bởi vì chuyện này có liên quan đến Cơ gia sao?” Tô Cẩm trầm giọng nói, tuy là một câu hỏi nhưng cô rất chắc chắn với suy đoán của mình.
“Đúng.” Hiên Viên gia chủ lại thở dài: “Chuyện này đã lâu lắm rồi, lâu đến mức tôi gần như không biết phải bắt đầu từ đâu.”

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận