Hiên Viên gia chủ bị đả kích không nhẹ, bước chân có chút lảo đảo, ông ấy nhìn tử tướng của Hiên Viên Minh, lập tức dời ánh mắt, đáy mắt tất cả đều là sự bi phẫn và giận dữ!
“Cảm ơn Tô quán chủ đã thanh lý môn hộ giúp tôi.” Hiên Viên gia chủ có mấy phần nghẹn ngào: “Hiên Viên gia có tên nghịch tử như này, tôi phải báo cáo với tổ tiên thế nào chứ!”
“Đồ hỗn trướng! Hỗn trướng!” Hiên Viên gia chủ mắng hai tiếng, thân thể run lên, suýt nữa bị tức đến ngất đi.
Tư Không gia chủ chỉ có thể ở bên cạnh nhẹ giọng trấn an.
Tô Cẩm có chút ngượng ngùng giải thích: “Vết thương của tôi đã khỏi rồi, lúc ấy phát giác ra Hiên Viên Minh có vấn đề, nên đã đào cho anh ta một cái bẫy…”
Những điều còn lại Tô Cẩm không nói tiếp nữa, cô bày ra một cái bẫy, Hiên Viên Minh không kịp chờ đợi mà nhảy vào.
Cho nên mới giải quyết được Hiên Viên Minh dễ như trở bàn tay.
Hiên Viên gia chủ nước mắt tuôn rơi đầy mặt, không ngừng ở đó xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Cho dù là Hiên Viên Lê, hay là Hiên Viên Minh, ông ấy dạy bảo đều vô cùng thất bại.
Sau khi đau lòng, không nhịn được nhớ lại lúc trước, có lẽ là do ông ấy quá thiên vị Hiên Viên Lê, mới khiến cho Hiên Viên Minh đi đến một bước như ngày hôm nay.
Thế nhưng, ông ấy cũng chưa từng bạc đãi Hiên Viên Minh!
Nên cho, có thể cho, ông ấy đều cho…
Lúc này, Cơ Vọng cũng chạy tới, Tô Cẩm thở dài, ra hiệu cho Tư Không gia chủ khuyên nhủ Hiên Viên gia chủ, mà cô thì đi tới trước mặt Cơ Vọng.
Cơ Vọng thấy Tô Cẩm tới gần, lập tức ấm giọng gọi một câu Tô quán chủ.
Tô Cẩm nhìn đứa ngốc nghếch này, đáy lòng có mấy phần cảm khái, cô thấp giọng nói: “Nếu như anh không muốn tiếp tục ở lại Huyền Môn thế gia, tôi có thể dẫn anh rời khỏi đây.”
Đáy mắt Cơ Vọng có một tia sáng xẹt qua, rất nhanh đã vụt tắt.
Anh ta lắc đầu: “Không được, cảm ơn Tô quán chủ, tôi sẽ ở lại đây chuộc tội.”
Sau đó toàn tâm toàn ý trông coi Cơ gia, trông coi Tiểu Bồng Lai, trông coi thiên hạ…
Tô Cẩm nghĩ một chút, đưa cho Cơ Vọng một lá bùa Truyền Tin: “Lá bùa này có thể liên hệ được với tôi, cũng có thể để lại lời nhắn cho tôi.”
Cơ Vọng do dự chớp mắt một cái, cẩn thận nhận lá bùa Truyền Tin kia.
Tô Cẩm xoay người lại đến bên cạnh Phương Tri Hạc: “Nhị Đồ Đệ, anh có muốn ở lại Tiểu Bồng Lai nghỉ ngơi mấy ngày không?”
Trước đó phải vội vàng rời đi, là bởi vì muốn câu được con cá lớn Hiên Viên Minh này lên, mà bây giờ, sự việc đã được giải quyết, tất nhiên là có thể ở lại thêm hai ngày.
Phương Tri Hạc suy tư vài giây, lắc đầu từ chối.
“Sư phụ không phải còn muốn dẫn bọn tôi cùng đi tiêu diệt những hang ổ còn lại của Thiên Uyên hay sao? Chuyện này, sao tôi có thể bỏ lỡ?”
Cho nên, anh ta lựa chọn tiếp tục tiến lên.
Tô Cẩm khẽ cười ôn hòa: “Được, chúng ta tiếp tục đi.”
Chỉ có điều, lần này không phải là đường về Kinh Thành, mà chính là đi đến những địa điểm dựa theo danh sách!
Sau khi bốn người thương lượng xong, một lần nữa cáo từ với mấy người Hiên Viên gia chủ.
Lúc này, Hiên Viên gia chủ vừa lấy lại tinh thần, trạng thái cũng không được tốt lắm: “Tô quán chủ đi đường cẩn thận, nếu có chuyện gì, có thể liên hệ với chúng tôi!”
Mặc dù bọn họ đã là một đám xương già rồi, nhưng vẫn có chút tác dụng.
Tô Cẩm vẫy tay với bọn họ, lần này, là thật sự muốn rời đi.
Tư Không gia chủ lại ôm Phương Tri Hạc khóc trong chốc lát, mới lưu luyến không nỡ buông anh ta ra: “Nhất định phải nhớ ông ngoại đó.”
“Chúng ta có thể trò chuyện video, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc.” Phương Tri Hạc dở khóc dở cười, dù sao đây cũng không phải là sinh ly tử biệt.Tư Không gia chủ hừ một tiếng, ông ta đương nhiên biết có thể liên lạc bất cứ lúc nào, nhưng chỉ mới một thời gian ngắn ngủi, ông ta cứ thế phải tiễn cháu ngoại nhà mình đi hai lần, ông ta đau lòng!
Nhưng ông ta ngoại trừ đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi, cái gì cũng không làm được.
Ông ta còn phải trông coi Tiểu Bồng Lai, còn phải trông coi Tư Không thế gia.
Cơ Vọng nhìn bóng dáng Phương Tri Hạc rời đi, dưới đáy mắt bình tĩnh, tràn đầy hâm mộ…
Phương Tri Hạc có sư phụ có sư huynh, còn có ông ngoại.
Mà anh ta, từ nay về sau, chỉ có một mình.
Cơ Vọng gục đầu xuống, quanh người không kiềm chế được toả ra sự bi thương.
Tư Không gia chủ và Hiên Viên gia chủ gia quay đầu lại an ủi nói: “Đừng sợ, về sau còn có hai ông già chúng ta đây mà.”
Cơ Vọng ngẩng đầu, cuối cùng đỏ cả vành mắt.
…
Trên xe, Sở Lâm vô cùng vui sướng tranh công với Tô Cẩm.
“Sư phụ, vừa rồi tôi chỉ một roi đã đánh cho lệ quỷ kia kêu ngao ngao, đáng tiếc, màn đặc sắc như vậy, không thể cho người thấy.” Anh ta tiếc hận chớp mắt một cái, lập tức nói tiếp: “Có điều tôi cảm thấy bây giờ tôi đã trở nên rất ưu tú, sư phụ người cảm thấy thế nào?”
Tô Cẩm phối hợp khen ngợi: “Sư phụ cũng cảm thấy anh rất ưu tú, không hổ là đại đệ tử của Huyền Thanh quán chúng ta.”
Khen Đại Đồ Đệ xong, Tô Cẩm lại bắt đầu khen Nhị Đồ Đệ, người xưa có câu rất hay, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đã khen một người, vậy chắc chắn cũng phải khen người còn lại.
Đây mới gọi là xử lý công bằng!
“Biểu hiện của Tri Hạc cũng hết sức ưu tú, vi sư rất hài lòng.”
A phải rồi, còn có Nguyên Cảnh, Tô Cẩm lại khen Nguyên Cảnh một lần.
Cuối cùng, Tô Cẩm tổng kết vài câu.
“Lần này chúng ta đã giải quyết Thiên Uyên, toàn bộ nhờ mấy người chúng ta phối hợp ăn ý, gặp phải nguy hiểm cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ, vi sư hi vọng về sau các anh có thể tiếp tục duy trì thái độ này, các anh còn phải tích cực hướng lên, cố gắng nâng cao năng lực…”
Tô Cẩm vừa dứt lời, Sở Lâm bắt đầu vỗ tay: “Sư phụ nói rất đúng!”
“Chúng ta nhất định sẽ càng nỗ lực hơn!” Sở Lâm có mười phần lòng tin.
Phương Tri Hạc cũng hô khẩu hiệu theo.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa mấy người cứ vậy trở nên mười phần chăm chỉ!
Đáy mắt Tô Cẩm còn lại tràn đầy bất đắc dĩ…
Đột nhiên, Tô Cẩm nghĩ đến một chuyện, cô vẫn chưa kịp hỏi Nhị Đồ Đệ, cô có chút muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nghĩ một chút, cô quay đầu, câu nói kia cũng không hỏi ra miệng, cô cũng không có ý định tiếp tục hỏi anh ta.
Lúc đó Nhị Đồ Đệ đi cứu Tư Không gia chủ, tình huống rõ ràng thật sự không tốt, Tô Cẩm không biết bọn họ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, nhưng cô biết Nhị Đồ Đệ hình như không muốn nhắc đến.
Nếu đã không muốn nhắc, vậy thì không hỏi nữa.
Tô Cẩm lấy ra một phần bảng danh sách, dựa theo địa chỉ khoanh vòng trên bản đồ.
Ngón tay trắng nõn thon dài chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Chúng ta đến chỗ này trước, bởi vì khoảng cách gần nhất, sau đó lại đi tới địa điểm này, đi toàn bộ một lần, cuối cùng lại trở lại Kinh Thành, có được hay không?”
“Được!”
“Chúng tôi đều nghe theo sư phụ!”
“Tôi cũng nghe theo A Cẩm, A Cẩm nói cái gì chính là cái đó.” Nguyên Cảnh phụ hoạ theo, anh quay đầu liếc nhìn Tô Cẩm một chút.
Tô Cẩm phát giác ra được ánh mắt anh, lập tức dời mắt nhìn về phía khác.
Sở Lâm rất bén nhạy nghĩ đến trước đó sư phụ hỏi anh ta vấn đề kia, anh ta a một tiếng, nhìn sư phụ một chút, lại nhìn Nguyên Cảnh một chút.
Hình như cũng không có ai ưu tú hơn so với Nguyên Cảnh…
Anh ta thở dài một tiếng, bỗng nhiên rơi vào bi thương.
Phương Tri Hạc cụp mắt xuống, trong đầu anh ta thoáng hiện lên những hình ảnh trong huyễn cảnh ngày đó.
Cơ gia chủ không hổ là ẩn giấu nhiều năm như vậy, mũi đao chuyên đâm vào tim người ta.
Lúc anh ta cứu ông ngoại, đã rơi vào huyễn cảnh cùng ông ngoại, trong huyễn cảnh, là Phương gia bị diệt, là hình ảnh mẹ anh ta Tư Không Tĩnh bị giết ..
Nếu không phải có lá bùa mang theo linh lực của sư phụ này, có lẽ, anh ta và ông ngoại thật sự không thể đi ra được.
May mắn, anh ta có một người sư phụ rất rất tốt.