Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 641.




Vốn dĩ không khí đang cười nói vui vẻ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Tô Cẩm phát hiện ra sự dị thường, cô quay đầu lại nhìn hai đồ đệ, chững chạc đàng hoàng hỏi bọn họ: “Sư phụ đang nói chuyện với các anh, sao các anh lại thất thần chứ?”
Sở Lâm và hai người Phương Tri Hạc liếc nhau: “Chúng ta đang nghĩ, sư phụ đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta làm sao để báo đáp!”
Tô Cẩm cao ngạo trả lời: “Vậy các anh từ từ suy nghĩ!”
Ai, đồ đệ lớn rồi, cũng sẽ có tâm tư của chính mình.
Tô Cẩm để đánh lạc hướng tâm trạng bọn họ nên đã liên hệ với Lục Chi Ninh một chút.
Lục Chi Ninh vừa nhìn thấy là Tô Cẩm gọi video trò chuyện, thiếu chút ngất đi, anh ta ấn nút nghe, gương mặt quen thuộc của Tô Cẩm lập tức xuất hiện ở trên màn hình.
“Tô quán chủ!” Hắn ngạc nhiên gọi một câu.
Tô Cẩm chào anh ta, lại hỏi tình hình của mọi người một chút.
Lục Chi Ninh vui sướng bày tỏ: “Mọi người đều rất khoẻ, cô đừng lo lắng. Bên chỗ cô thì sao? Thuận lợi không?”
“Thuận lợi.” Tô Cẩm tâm trạng không tệ trả lời: “Sự việc gần như đã được giải quyết, nhưng còn có mấy cục diện rối rắm cần thu dọn một chút, qua một thời gian ngắn nữa, chúng tôi sẽ trở lại Kinh Thành.”
Nghe Tô Cẩm nói một thời gian ngắn nữa mới trở về, Lục Chi Ninh vội vàng báo cáo tình hình tu sửa Huyền Thanh quán, ở chỗ anh ta tất cả cũng thuận lợi!
Sau đó, Tô Cẩm đưa di động cho Sở Lâm.
Lục Chi Ninh đang báo cáo vừa chớp mắt, chợt phát hiện người trước mắt đã đổi thành Sở Lâm.
Anh ta im bặt, giọng nói vui sướng đổi thành chế nhạo: “A, còn sống à?”
Sở Lâm hừ lạnh một tiếng, cao ngạo hất cằm: “Chuyến này, thực lực của em tiến bộ nhanh chóng.” Anh ta nói xong cũng cho Lục Chi Ninh một ánh mắt ‘Chính mình trải nghiệm’!
Lục Chi Ninh lập tức hiểu, đổi giọng nhanh hơn cướp.
“Ai nha, em trai ruột của anh, anh nhớ em từng giờ từng phút…”
“Anh lừa gạt quỷ à!” Sở Lâm lôi kéo Phương Tri Hạc, cùng nhau xì xào với Lục Chi Ninh.
Mắt thấy không khí đã trở nên náo nhiệt không ít, đáy mắt Tô Cẩm cũng nhiều hơn mấy phần ý cười.
Bọn họ nói dông dài một lúc lâu mới yên lặng lại.
Lúc Sở Lâm đưa di động trả lại cho Tô Cẩm, nhỏ giọng nói thầm: “Chờ tôi trở về, tôi nhất định phải khiến cho Lục Chi Ninh mở mang tầm mắt xem tôi lợi hại bao nhiêu!”
“Nếu anh đã có quyết tâm như thế, vậy hành trình tiếp theo, nên nắm chắc cơ hội, hai người các anh biểu hiện tốt một chút. Dù sao, ngoại trừ mấy hang ổ của Thiên Uyên kia, nếu muốn tìm thứ để luyện tập coi như khó khăn.” Tô Cẩm ấm giọng nhắc nhở.
Những hang ổ sau, cô dự định để cho Sở Lâm và Phương Tri Hạc ra tay.
Đương nhiên, cô ở bên cạnh nhìn, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Về phần Nguyên Cảnh…
Tô Cẩm quay đầu hỏi anh: “Anh có muốn cùng hai người bọn họ luyện tập không?”
Nguyên Cảnh nghĩ một chút, hỏi lại nói: “Vậy A Cẩm ở bên cạnh nhìn sao?”
“Đương nhiên rồi, dù sao tôi phải bảo đảm sự an toàn của các anh, cho dù tôi đã giao hết cho các anh, cũng vẫn sẽ trông coi các anh.” Tô Cẩm không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Vậy tôi sẽ cùng hai người bọn họ luyện tập.” Nguyên Cảnh kiên định nói, anh dự định cố gắng phát triển trận pháp.
Anh phát hiện, trận pháp cũng không phải rất khó, rất dễ dàng nắm được.
“Chúc cho hành trình kế tiếp của chúng ta, tất cả đều thuận lợi.” Tô Cẩm nhẹ nhàng nói.
Ba người khác cũng tràn đầy lòng tin, hai mắt bọn họ tỏa sáng mong mỏi thời gian tiếp theo.
Trừ tà bắt quỷ! Bọn họ có thể!

Lúc giải quyết xong hang ổ cuối cùng của Thiên Uyên, đã là hai tháng sau.
Sở Lâm đã thuần thục roi Toả Hồn của anh ta, Phương Tri Hạc vẻ mặt thản nhiên lau Thất Tinh Kiếm của anh ta.
Nguyên Cảnh tràn đầy lòng tin khởi động trận pháp, chỉ nghe một tiếng ầm vang, hang ổ cuối c*̀ng trở thành một vùng đổ nát…
Tô Cẩm nhịn không được vỗ tay khen hay.
Cô biết mà, ánh mắt của cô từ trước đến nay sẽ không xuất hiện vấn đề.
Cho dù là hai người đồ đệ, hay là Nguyên Cảnh, đều ở trong đoạn thời gian này, đạt được tiến bộ cực lớn!
Bọn họ tiến bộ càng lúc càng nhanh, làm việc cũng càng ngày càng ăn ý.
Cô hết sức hài lòng!
Sau khi ba người hoàn thành nhiệm vụ thuộc về mình, từng người đi đến trước mặt Tô Cẩm chờ được khen ngợi.
Tô Cẩm cũng thuần thục khen vài câu.
Từ trước tới nay cô chỉ khen có vài câu tới lui như vậy, nhưng ba người này, cứ thế nghe không biết chán.
Đối với chuyện này, Tô Cẩm cũng rất bất đắc dĩ.
Có điều bọn họ đã thích nghe, vậy cô tiếp tục khen!
Sau khi khen ba người xong, Sở Lâm mừng khấp khởi hỏi Tô Cẩm: “Sư phụ, tiếp theo thì sao? Đây hình như mà hang ổ cuối cùng của Thiên Uyên rồi.”
“Đúng vậy, Thiên Uyên hoàn toàn bị tiêu diệt rồi.” Tô Cẩm thở dài một tiếng.
Thiên Uyên làm ra nhiều chuyện như vậy, cũng coi như là nhận lấy sự trừng phạt vốn có, có một thì tính sổ một, phần lớn đều đã tan thành mây khói, không còn hồn phách, không có kiếp sau!
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Qua mấy ngày nữa chính là ngày mừng thọ của Nguyên lão gia tử, chúng ta trở lại Kinh Thành đi.”
Nguyên Cảnh hơi kinh ngạc: “Làm sao A Cẩm biết chuyện này?”
Cho dù là lão gia tử hay là cha mẹ, đều từng hỏi thăm anh: Ngày Nguyên gia tổ chức thọ yến, không biết A Cẩm có thời gian không?
Mà chuyện này, anh còn chưa kịp nói với A Cẩm.
Tô Cẩm bất đắc dĩ khẽ cười: “Chuyện lớn như vậy, Lục Chi Ninh đã nói với tôi nhiều lần, trừ chuyện đó ra, Huyền Thanh quán cũng sắp xây dựng xong, cho nên, về tình về lý, chúng ta cũng nên trở về Kinh Thành.”
“Được.” Nguyên Cảnh trả lời, ngay sau đó anh còn nói: “Cha mẹ tôi đều nhớ cô, hay là A Cẩm tham gia thọ yến lão gia tử với tôi đi?”
Tô Cẩm do dự chớp mắt một cái, cân nhắc đến tiếp theo hình như cô cũng không có việc gì, nên đã đồng ý lời mời này.
Về phần hai người khác, Sở Lâm và Phương Tri Hạc liếc nhau: “Vậy chúng ta thì sao?”
“Đương nhiên là đi cùng.” Nguyên Cảnh cười trả lời bọn họ.
Đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã đặt hai người này vào trong lòng từ lâu.
Thế là, bốn người ước định cẩn thận hành trình tiếp theo.

Bốn người Tô Cẩm ở lại thành phố này nghỉ ngơi một ngày, ngày tiếp theo, cùng nhau trở về Kinh Thành.
Vốn dĩ dựa theo thời gian đã tính toán, bọn họ có thể đến Kinh Thành sớm một ngày, Nguyên Cảnh sẽ dùng một ngày này để chuẩn bị quà, nhưng, trên đường gặp phải chút vấn đề nhỏ.
Mấy người Tô Cẩm hỗ trợ giải quyết một chút, cũng khiến cho thời gian bị chậm mất một ngày.
Đến mức lúc bọn họ đến kinh thành, đã là ngày mừng thọ Nguyên lão gia tử rồi.
Nguyên Cảnh không kịp chuẩn bị quà, thời gian quá gấp, Tô Cẩm đành phải dùng bùa Dịch Chuyển đưa anh đến Nguyên gia, hai người đi trước.
Lúc hai người vừa tới nơi, đã gặp Nguyên Lâm cha Nguyên Cảnh.
Nguyên Lâm nhìn thấy hai người bọn họ, bất chợt lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
“Các con trở về đúng lúc! Lão gia tử đang hỏi các con đó!” Ai nha, Tô quán chủ thật sự là không đi con đường bình thường, người khác đều đi cửa chính, Tô quán chủ cho tới bây giờ đều là đột nhiên xuất hiện!
“Thế nhưng, chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị quà.” Tô Cẩm có chút xấu hổ, dù sao cũng là thọ yến của nguyên lão gia tử, tay không thì không tốt lắm.
Vừa dứt lời, mẹ Nguyên Cảnh đã chạy tới: “Tôi nói buổi sáng hôm nay làm sao Hỉ Thước cứ kêu, hóa ra là có chuyện tốt! Nguyên Cảnh con thất thần làm cái gì? Còn không mau dẫn A Cẩm đến chúc thọ lão gia tử?”
Mẹ Nguyên thúc giục vô cùng vội vàng.
Đợi Nguyên Cảnh kéo Tô Cẩm đi về phía đại đường, anh mới ý thức được ý của mẹ.
Như này là muốn anh dẫn A Cẩm đi một vòng trước mặt mọi người, nhưng, nhưng anh còn chưa thổ lộ…
Sắc mặt Nguyên Cảnh phức tạp.
Cha mẹ biết mấy tháng nay anh đều ở cùng với A Cẩm, sẽ không phải là hiểu lầm quan hệ giữa anh và A Cẩm chứ?
Cùng lúc đó.
Nguyên Lâm có chút lo lắng nhìn sang vợ mình: “Bà cũng quá vội rồi? Ngộ nhỡ Nguyên Cảnh còn chưa chọc thủng lớp giấy chắn với Tô quán chủ thì sao?”
Nghe vậy, mẹ Nguyên trừng mắt liếc ông ấy một cái.
“Im miệng! Con trai của tôi có thể phế vật như vậy sao? Đã ở chung sớm chiều mấy tháng, còn có thể không có một chút tiến triển?”
Nguyên Cảnh: … Thật xin lỗi, anh quả thực phế vật, anh gây trở ngại rồi.

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận