Lúc Tô Cẩm và Nguyên Cảnh sắp đến đại sảnh, Nguyên Cảnh đột nhiên dừng bước.
“A Cẩm, chờ một chút, ý của mẹ tôi…” Anh suy nghĩ lời này nên mở miệng như thế nào, anh không thể ở dưới tình trạng A Cẩm cái gì cũng không biết, dẫn người đi.
Bởi như vậy, hôm nay tất cả những người tham gia thọ yến, đều sẽ biết anh và A Cẩm có quan hệ không đơn giản.
Anh không thể cưỡng ép quan hệ giữa bọn họ trong tình huống A Cẩm không biết gì cả…
Tô Cẩm yên lặng nhìn vẻ mặt khó xử của anh, thấy anh nửa ngày không nói lời gì, cô đành phải nói: “Lời anh nói ở lối vào Tiểu Bồng Lai tôi đã nghe thấy rồi.”
Nguyên Cảnh còn đang cân nhắc từng câu từng chữ, đột nhiên bối rối.
Anh đứng đó, sửng sốt một lúc lâu, mới kinh ngạc truy hỏi: “Cô đều nghe thấy?”
Tô Cẩm cây ngay không sợ chết đứng, hiện tại cô đã không cảm thấy có gì ngại ngùng nữa: “Lúc cứu anh đã nghe thấy.”
Chuyện tình cảm, cũng có thể thẳng thắn, làm gì phải che giấu?
“Tôi cũng hiểu ý của mẹ anh.” Tô Cẩm lại bổ sung một câu, hiện tại cô cũng không phải lúc vừa xuống núi, mặc dù nói bây giờ cũng không hiểu nhiều đạo lí đối nhân xử thế, nhưng ý tứ trong lời nói của mẹ Nguyên, cô vẫn có thể nghe ra được.
Nguyên Cảnh bị hết câu nói này đến câu nói khác đập vào khiến đầu óc choáng váng.
Chuyện này. . .
Kinh hỉ tới cũng quá không kịp đề phòng rồi?
Anh có chút luống cuống, kinh hỉ lại bàng hoàng, trong chớp mắt có chút mờ mịt, mạch suy nghĩ nhanh nhẹn của anh xưa nay chỉ cảm thấy đại não hình như có chút quá tải.
Thấy anh còn đang ở đó ngẩn người, Tô Cẩm đưa tay kéo anh: “Nhanh lên một chút, lát nữa tôi còn có việc.”
Hai đồ đệ đến bây giờ cũng chưa xuất hiện, cô có chút lo lắng, hơn nữa cô cũng nhớ Huyền Thanh quán, cũng không biết đợi lát nữa có thể gặp Lục Chi Ninh hay không?
Thế là, hai người cùng nhau xuất hiện ở trong thọ yến của lão gia tử.
Không ít người đều nhận ra Nguyên Cảnh, nhưng lại khôn biết Tô Cẩm, hai người vừa xuất hiện, xung quanh lại yên lặng một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Tô Cẩm đi qua chúc thọ, trong đám người mới dần dần có thêm tiếng nghị luận.
Những lời nghị luận kia đối với Tô Cẩm mà nói, không tạo ra ảnh hưởng gì.
Tô Cẩm không chuẩn bị quà, chỉ có thể chọn mấy lá bùa thích hợp đã vẽ trước đó tặng cho lão gia tử mang ở trên người.
Lão gia tử nhìn thấy lá bùa, lập tức xem như bảo bối cất ở trong ngực, sợ bị người khác ngấp nghé!
Ông ấy cười không ngậm được miệng, ngay cả Nguyên Cảnh cũng không phản ứng, sốt ruột hàn huyên vài câu với Tô Cẩm, hận không thể tự thân bưng trà dâng nước cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm cũng rất thức thời, thấy đằng sau còn có không ít người chờ tặng quà, lập tức lôi kéo Nguyên Cảnh lui ra mấy bước.
Lúc này, Sở Lâm gửi tin nhắn cho Tô Cẩm, bày tỏ mình sắp đến.
Tô Cẩm cũng bắt đầu nhân thời gian này tìm bóng dáng Lục Chi Ninh, về phần Nguyên Cảnh bên cạnh cô, cười tươi như hoa, chỉ là nhìn có chút đần độn…
Đại khái là vui vẻ đến ngốc rồi…
Mấy phút sau, Lục Chi Ninh và Sở Lâm còn có Phương Tri Hạc đều xuất hiện.
Sở Lâm mở miệng đầu tiên: “Chúng tôi gặp nhau ở cửa.”
“Anh em ruột, chính là có duyên phân!” Lục Chi Ninh cao hứng nói tiếp.
Sở Lâm nịnh nọt nháy mắt ra hiệu với Tô Cẩm: “Sư phụ người đoán xem tại sao tôi tới muộn?”
“Có chuyện tốt?” Tô Cẩm căn cứ tâm trạng của Sở Lâm để suy đoán, lúc này xem xét tâm tình cũng rất không tệ.
Sở Lâm lấy ra mấy cái hộp có hình tấm thẻ như hiến vật quý, Tô Cẩm nhận lấy mở ra xem, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đại Đồ Đệ không hổ là Đại Đồ Đệ!
Thời khắc thế này, thế mà anh ta lấy được mấy hộp danh thiếp!
Sở Lâm nói tiếp: “Thọ yến của Nguyên lão gia tử, chắc chắn có rất nhiều người đến, đây đúng là cơ hội tốt để chúng ta mở rộng nhân mạch!”
“Anh nói có đúng hay không, Tam gia?” Sở Lâm chế nhạo một câu, chờ nửa phút, cũng không có ai trả lời anh ta.
Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Cảnh bên cạnh sư phụ: “Nguyên Tam gia?” Sở Lâm lại gọi một tiếng.
Nguyên Cảnh lúc này mới lấy lại tinh thần: “Cậu mới vừa nói cái gì?”
Sở Lâm: “… ?”
Anh ta nghi ngờ nói lại mạch suy nghĩ của chính mình.
Nguyên Cảnh gật đầu, khen ngợi nói: “Đúng là cách hay, có tiền đồ.”
Tô Cẩm dở khóc dở cười nhìn Nguyên Cảnh: “Đây chính là thọ yến của ông nội anh, chúng ta ở đây phát danh thiếp có thích hợp không?”
“Không có gì là không thích hợp, cho dù là thọ yến hay là những yến hội lớn khác, rất nhiều người có mục đích đúng là lăn lộn để làm quen, lại nhận biết thêm một số người, mở rộng nhân mạch, bọn họ cũng đều làm như vậy. Đây cũng là một loại giao tiếp.”
Nguyên Cảnh ấm giọng giải thích, ánh mắt không nỡ rời khỏi người Tô Cẩm.
“Thì ra là thế.” Sau khi Tô Cẩm hiểu rõ, bắt đầu theo Sở Lâm và Phương Tri Hạc cùng nhau đưa danh thiếp.
Hơn nữa trên tên của bọn họ có chút đặc sắc, ba chữ Huyền Thanh quán to khắc ở một mặt, bốn góc còn in chữ ‘Đạo’.
Mặt sau là phương thức liên lạc của Sở Lâm và Phương Tri Hạc và nghiệp vụ chính của Huyền Thanh quán: Bắt quỷ, xem bói, xem tướng, phong thuỷ các loại.
Không bao lâu, mấy người đã phát xong danh thiếp trên tay.
Sở Lâm có chút tiếc hận: “Ai, danh thiếp in ít, chủ yếu là thời gian quá gấp.”
Phương Tri Hạc cũng phụ họa theo.
Đại khái không ít là vì nguyên nhân đưa danh thiếp, Tô Cẩm không bao lâu đã có tiếng ở ngay thọ yến.
Những cô gái trẻ nhao nhao thấp giọng nghị luận: “Mọi người nhìn kia, Tô Cẩm kia, thế mà dám đường hoàng phát danh thiếp trong thọ yến của Nguyên lão gia tử!”
“Phát danh thiếp thì cũng thôi đi, trên danh thiếp còn in cái gì mà bắt quỷ đoán mệnh… Đơn giản không hợp thói thường!”
“Gạt người lừa gạt đến cả Nguyên gia?”
“Cũng không sợ đắc tội với Nguyên gia? Đúng là điên rồi!”
“Ai, vừa rồi tôi tận mắt thấy Tam gia đi tìm cô ta, xem chừng chính là đi tìm kẻ gây rối!”
“Trời ạ, các người cũng không biết cô ta là ai à? Tôi nói với mấy người, cô ta rất nổi tiếng ở Thanh Thành, cô ta là đại tiểu thư của Tô gia ở Thanh Thành, vừa được tìm trở về không bao lâu, chỉ toàn làm mấy chuyện giả danh lừa bịp!”
“Người chị em này cô nói cẩn thận một chút?”
“Được! Tôi đến nói với mấy cô…”
…
Một bên khác.
Mấy người Tô Cẩm gặp người quen cũ.
Triệu gia, Lục gia đều tới, bọn họ vừa nghe thấy có người phát danh thiếp, còn thảo luận về Huyền Thanh quán, lập tức xông tới trước mặt Tô Cẩm.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn tới chậm một bước.
“Chúng ta cũng muốn Tô quán chủ tự tay phát danh thiếp!”
Tô Cẩm thành thật bày tỏ: “Sở Lâm không in nhiều, đã hết rồi…”
Hai nhà Triệu Lục vừa tiếc vừa đau lòng, chuyện tốt như này làm sao lại bỏ qua được chứ?
“Ai nha, chỉ là một tấm danh thiếp, mấy người cũng đừng quá để ý, qua mấy ngày nữa Huyền Thanh quán chúng tôi khánh thành, đến lúc đó hoan nghênh các vị đến cổ vũ.” Tô Cẩm vừa cười vừa nói.
Nghe vậy, Lục phu nhân và Lục tiên sinh bắt đầu đắc chí.
Dù sao Lục Chi Ninh cũng tham gia xây đạo quán, bọn họ đột nhiên không thèm hâm mộ những người có được danh thiếp nữa!
Lục phu nhân thì thầm với Triệu phu nhân một câu, Triệu phu nhân phải nói là mặt mũi tràn đầy hâm mộ!
Chỉ có điều, mấy phút sau, người Lục gia và Triệu gia lại gặp mấy người có danh thiếp để ra tay.
Hai phe gặp nhau, không ai nhường ai!
Những người có danh thiếp: “…” Chúng tôi cũng không phải nhận được thứ gì ghê gớm?
Ai, vậy danh thiếp này, bọn họ nhất định phải cất giữ cẩn thận.