Lục Thần Hi lao lên trước, như một mũi tên xé gió phóng thẳng về phía trước.
“Sư muội!”
Phùng Hạo Xuyên vội vã đuổi theo.
Tuy hồi còn ở trường anh cũng rèn luyện, nhưng thể lực thì thua xa Lục Thần Hi.
Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng cô, thấy cô áp sát được đối phương, rồi tung người nhảy lên, một cú đá thẳng khiến gã ngã sõng soài xuống đất.
Người bị quật ngã lập tức bị khóa chặt cánh tay.
“Chạy cái gì?”
Lục Thần Hi đè chặt đối phương, không để gã có cơ hội phản kháng.
Gã đàn ông bị ghì xuống đất vùng vẫy mấy lần, cố hất văng người trên lưng nhưng hoàn toàn vô ích.
Trong cơn cuống cuồng, hắn thò tay về phía trước vớ lấy hòn đá, định bổ ngược về phía sau.
“Thằng ranh, mày định làm gì? Chống người thi hành công vụ à?”
Phùng Hạo Xuyên ở không xa trông thấy cảnh này, lập tức rút điện thoại ra.
Lục Thần Hi nghiêng đầu né tránh, viên đá sượt qua vai.
Đối phương thừa cơ hất mạnh đầu ra sau định húc.
Cô lập tức giật mạnh cánh tay hắn về phía trước, khóa chặt.
Ngay lúc ấy, vài hòn đá từ xung quanh bay tới, nhắm thẳng vào cô.
“Đội trưởng La, đội trưởng La, chúng tôi bị tấn công, xin chi viện!”
Phùng Hạo Xuyên bấm số La Khôn, nhanh chóng báo cáo tình hình.
Một viên đá trúng vào cánh tay Lục Thần Hi, khiến cô hơi chao người.
“Sư muội!”
Phùng Hạo Xuyên vừa hét vào điện thoại, vừa hô to địa điểm. Anh không kịp nghĩ nhiều, lao thẳng về phía cô.
Khi ấy, xung quanh họ đã xuất hiện bảy tám gã thanh niên, ánh mắt hằn học, từng bước áp sát.
Lục Thần Hi giật mạnh, bẻ khớp tay gã tóc vàng đang bị mình giữ, khiến hắn đau rú lên.
“Công khai tấn công cảnh sát, các người biết tội này nặng thế nào không?”
Hai người bọn họ là pháp y, không được cấp súng.
May là trước khi ra ngoài, Phùng Hạo Xuyên đã mượn một cây gậy cảnh sát trong cục.
Thấy đám người vây lại, Lục Thần Hi ném gã tóc vàng đã bị bẻ tay cho sư huynh.
“Sư huynh, lùi ra sau.”
“Sư muội…”
“Đi đi, kẻo bị thương.”
Nói rồi cô rút gậy từ hông anh.
Nhìn vẻ kiên quyết của sư muội, Phùng Hạo Xuyên chỉ kịp dặn “Cẩn thận”, rồi kéo gã tóc vàng đã mất sức phản kháng lùi về sau.
Thấy chỉ còn một mình cô đứng chắn, bảy tám tên thanh niên càng thêm hung hăng, coi thường hẳn.
Một tên cầm nửa viên gạch, bộ dạng như đã quyết tâm lao vào.
“Các người làm gì đấy?!”
Tiếng quát như sấm vang lên từ xa. Một người đàn ông trung niên dẫn theo một thanh niên chừng ba mươi tuổi, bước nhanh tới.
Vừa thấy ông ta, đám thanh niên liền như chuột gặp mèo, rụt hết cả lại.
“Tam… Tam gia.”
Bọn chúng lễ phép chào.
Người được gọi là Tam gia không nói không rằng, xông lên đá mỗi tên một cú.
“Cho chúng mày không chịu học hành, tụ tập gây chuyện, hôm nay còn dám tấn công cảnh sát! Ai cho chúng mày gan vậy?”
Rõ ràng ông ta là bậc trưởng bối có uy tín nhất nhì làng, muốn đánh là đánh, chẳng cần giữ thể diện ai.
Sau khi mỗi đứa bị ăn một cú, ông ta mới quay sang Lục Thần Hi, vẻ áy náy:
“Xin lỗi đồng chí cảnh sát, mấy thằng ranh này quen thói vô pháp vô thiên, thấy người cùng làng bị đuổi liền tưởng các cô là kẻ tới gây sự.”
Giọng Tam gia chân thành.
Ánh mắt Lục Thần Hi lướt qua người đàn ông trung niên này, rồi khẽ liếc sang người thanh niên cao lớn, gương mặt lạnh lùng theo sau ông ta — người này vẫn im lặng từ đầu tới cuối.
Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại tầm mắt.
“Ngài là…?”
“Tôi là trưởng thôn ở đây, mọi người đều gọi tôi là Tam gia.”
“À, Tam gia.”
Lục Thần Hi cũng làm theo lệ làng.
“Chúng tôi từ Cục thành phố xuống.”
Cô đưa thẻ công tác ra trước mặt Tam gia, đối phương xác nhận xong thân phận của cô.
Lúc này, La Khôn cũng dẫn lực lượng chi viện tới.
Anh nhìn ngay hai đồng nghiệp: “Hai người không sao chứ?”
“Đội La, tay của sư muội bị bọn chúng lấy đá ném trúng.”
Phùng Hạo Xuyên vốn không phải người kiệm lời, thấy người của mình tới liền lập tức “mách”.
“Rõ ràng là gã này khi chúng tôi đang điều tra, có hành vi khả nghi, lấm lét trốn tránh. Chúng tôi bảo đứng lại thì không nghe, còn cố sức bỏ chạy, lại chủ động ra tay tấn công.”
Dù đối phương không đụng đến Phùng Hạo Xuyên, nhưng anh tự coi mình và sư muội là một thể.
Đánh sư muội, tức là đánh anh.
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người ở đây đều đổi khác.
Người đàn ông cao lớn theo sau Tam gia vẫn giữ vẻ lạnh lùng trên gương mặt cương nghị, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm kia thoáng qua chút cảm xúc khó đoán.
La Khôn nhìn về phía Lục Thần Hi đang cầm gậy cảnh sát:
“Tiểu Lục, có bị thương nặng không?”
Lục Thần Hi liếc cánh tay, vốn định nói “không sao”, nhưng khóe mắt lại bắt gặp bóng người đàn ông kia, lời ra tới miệng liền đổi hướng:
“Vẫn cử động được, chưa gãy.”
Chưa gãy không có nghĩa là không sao.
Sắc mặt La Khôn trầm xuống.
Anh đưa thẻ công tác ra, nói với Tam gia: “Đồng chí, chúng tôi làm theo chỉ thị cấp trên, đến đây tra hỏi về người mất tích, tuyệt đối không có ý đồ gì khác.”
Ngụ ý rằng, nếu bên kia không tỏ vẻ khả nghi thì Lục Thần Hi đã chẳng đuổi theo.
Tam gia cười làm lành: “Hiểu rồi, đồng chí yên tâm. Tôi sẽ bảo chúng xin lỗi nữ cảnh sát đây, tiền thuốc men của cô, ủy ban thôn sẽ chi.”
La Khôn không bận tâm chuyện ai trả viện phí — đơn vị họ có thể hỗ trợ, chẳng thiếu chút tiền đó.
Nhưng chuyện đối xử như vậy với Lục Thần Hi, nhất định phải có lời giải thích rõ ràng.
Còn tên bị Lục Thần Hi bắt được cũng phải tra hỏi kỹ — rốt cuộc là ai, sao vừa thấy họ đã bỏ chạy?
“Cảnh sát rộng lượng, nhưng hôm nay bọn chúng phạm lỗi thì phải bị phạt.”
Tam gia không chấp nhận bỏ qua, quay đầu bảo: “Tiểu Lương, đập gãy tay chúng nó.”
“Rõ, Tam gia.”
Người đàn ông có cái tên trái ngược với dáng vẻ kia lập tức nhặt nửa viên gạch rơi bên cạnh, trước mặt bao người, không đổi sắc mà giơ lên nhắm thẳng tay bọn kia.
“Anh Lương… Anh Lương…”
Đám bị nhắm tới hoảng sợ lùi lại, hoàn toàn mất cái vẻ hống hách khi đối mặt với Lục Thần Hi ban nãy.
Phùng Hạo Xuyên đứng bên cạnh thì thấy hả dạ vô cùng.
Riêng Lục Thần Hi hơi cau mày, nhìn sang La Khôn.
La Khôn là đội trưởng, giờ phải nghe lệnh anh.
“Khoan đã.”
Anh kịp thời lên tiếng khi Tiểu Lương chuẩn bị giáng xuống một cú.
“Tam gia, để họ xin lỗi, nhận ra sai, cam đoan không tái phạm, rồi giáo dục răn đe là được. Không cần phải đập gãy tay.”
Nhìn dáng Tiểu Lương, anh chắc chắn một nhát này sẽ khiến tay bọn chúng gãy thật.
Với tư cách công chức, La Khôn không thể đứng nhìn cảnh đó xảy ra.