Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện

Chương 535: Quả thật là một kẻ ra tay tàn độc.




Anh muốn ngăn cản Tiểu Lương.

Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, gã đàn ông tên Tiểu Lương đã vung tay nhấc viên gạch, bổ thẳng xuống cánh tay của một người.

Hành động của hắn nhanh, mạnh và dứt khoát, ra tay tuyệt đối không giống người thường.

Giữa ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn thẳng tay đánh gãy cánh tay của đối phương.

“Aaa… cánh tay của tôi…”

Kẻ vừa mới hùng hổ ngang tàng lúc trước giờ ôm lấy cánh tay mình, gào thét thảm thiết.

La Khôn thấy cảnh này, lông mày anh cũng cau chặt lại.

Người đàn ông này… không giống một dân làng bình thường.

Anh vừa định tiến lên tra xét thân phận thì đối phương ngẩng mắt, ánh nhìn bình thản như không.

Tựa như người vừa nãy bẻ gãy tay người khác hoàn toàn không phải là hắn.

Hơn nữa, hắn còn định tiếp tục ra tay với người thứ hai.

“Đồng chí kia!”

Người tên Tiểu Lương làm như không nghe thấy.

La Khôn không còn cách nào, đành nhìn sang lão trưởng thôn tự xưng là Tam gia:

“Đồng chí trưởng thôn…”

Tam gia mỉm cười giơ tay:

“A Lương, đã là cảnh sát bảo không được động thủ nữa thì thôi, đừng đánh nữa.”

“Vâng.”

Người đàn ông mà ngay cả công an cũng không coi ra gì, vậy mà vừa nghe lời Tam gia liền lập tức dừng tay.

Điều này khiến trong lòng La Khôn dấy lên một dự cảm vô cùng bất an.

Người này… tuyệt đối không phải hạng dân quê tầm thường.

“Trưởng thôn, đồng chí trẻ tuổi này tên gì?”

“Ôi, đồng chí cảnh sát đừng hiểu lầm, A Lương không phải cố tình mạo phạm đâu. Chẳng qua cậu ta không phải người trong nước chúng ta, chưa quen với luật pháp ở đây.”

Tam gia cười hiền hòa giải thích. Người đàn ông tên A Lương này là mấy năm trước ông ta cứu về từ Thái Lan. Tính khí hắn vốn cô độc, chẳng mấy khi nghe lời ai.

“Có thể các đồng chí sẽ thấy cách làm của cậu ta hơi cực đoan, nhưng thực ra cậu ta chỉ nghe lệnh tôi mà thôi.”

Tam gia nói tiếp:

“Lý do tôi bảo cậu ta làm vậy là vì bọn nhóc hư kia thật sự quá coi trời bằng vung, ngay cả cảnh sát bảo vệ an toàn cho chúng ta mà chúng cũng dám đánh, không dằn mặt thì không được.”

Lời giải thích nghe cũng rất hợp lý.

La Khôn trong chốc lát không tìm ra lời nào phản bác.

Phía bên kia, Phùng Hạo Xuyên định nói gì đó, nhưng Lục Thần Hi thấy vậy liền kịp thời lên tiếng:

“Ngài là trưởng thôn, lại là bậc trưởng bối được mọi người kính trọng, đã nói thế thì chuyện này coi như bỏ qua.”

Cô vừa nói vừa liếc về phía mấy người kia, rồi thu lại ánh mắt.

“Chuyện của mấy người đó chúng tôi không truy cứu nữa, nhưng còn người này…”

Cô chỉ vào người bị mình khống chế phía sau:

“Chúng tôi e rằng phải đưa về đồn để hỏi cho rõ, vì sao vừa thấy chúng tôi là bỏ chạy?”

Tam gia gật đầu lia lịa:

“Đương nhiên, đương nhiên.”

Dứt lời, ông ta cũng sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào gã thanh niên bị Phùng Hạo Xuyên giữ chặt:

“Thằng ranh, có phải lại ra ngoài làm chuyện xấu không?”

“Lại đi ăn trộm phải không?”

Giọng Tam gia nghiêm khắc, đanh gọn.

Gã thanh niên bị mắng run bắn lên, rõ ràng là sợ hãi.

Lục Thần Hi lấy ra bản sao bức phác họa mà cô đã vẽ.

“Đồng chí trưởng thôn, xin ngài giúp chúng tôi xem trong thôn có cô gái này không.”

Cô bước lên, đưa bức tranh đến trước mặt Tam gia.

Tam gia nhìn kỹ một lúc rồi lắc đầu.

“Vậy còn bức này?”

Lục Thần Hi lại lấy ra một tấm khác.

Tam gia vẫn ngắm nghía hồi lâu, rồi lắc đầu.

“Chưa từng gặp, hai người này đều không phải con gái trong thôn, tôi cũng chưa từng thấy họ đến đây.”

Nói xong, Tam gia hỏi lại, có chuyện gì nghiêm trọng sao?

Lục Thần Hi khẽ nhìn La Khôn.

La Khôn đáp:

“Hai người này là nạn nhân mà chúng tôi vừa phát hiện, thi thể bị vứt xuống hồ chứa Vĩnh Tín.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Tam gia biến đổi:

“Sao lại có kẻ tàn nhẫn đến vậy? Giết người rồi ném xuống hồ?”

“Hiện tại vẫn chưa điều tra ra là bị giết hay tự vẫn, nên chúng tôi mới đến hỏi thăm các thôn lân cận.”

La Khôn nói.

Họ cũng không ngu ngốc đến mức đem hết mọi chuyện nói ra.

 

Tam gia nhíu chặt mày:

“Đúng là nên hỏi cho rõ. Thế này nhé, tôi sẽ gọi toàn bộ dân làng ra, để các đồng chí hỏi từng người.”

“Như vậy có làm phiền ngài quá không? Chúng tôi có thể tự đến từng nhà hỏi cũng được.”

La Khôn có chút ngại ngùng.

Tam gia mỉm cười:

“Không sao, không sao, chẳng phiền hà gì cả. Phối hợp với các đồng chí là việc chúng tôi nên làm.”

“Ngay gần chỗ chúng tôi mà xảy ra án mạng, chúng tôi cũng muốn góp sức, giúp phá án.”

Vừa nói, Tam gia vừa quay sang bảo mấy thanh niên đang đứng một bên đi gọi người.

“Đi gọi hết dân làng ra đây, để họ xem có ai từng gặp hai cô gái này không.”

“Vâng.”

Đám người vốn đang sợ hãi, giờ được lệnh rời đi thì lập tức không nói hai lời, quay đầu chạy thẳng.

Lục Thần Hi cầm bức họa, quay lại hỏi gã đàn ông bị Phùng Hạo Xuyên khống chế:

“Anh có quen họ không? Đã từng gặp chưa?”

“Không… không quen.”

Cánh tay đau thấu xương, lại không thể bỏ chạy, gã đành cộc cằn đáp:

“Tôi sao có thể quen mấy người này?”

“Vậy vừa nãy anh chạy cái gì?”

Lục Thần Hi truy hỏi, giọng nghiêm khắc:

“Còn cầm đá ném tôi, anh có biết tội danh tấn công cảnh sát là gì không?”

“Tôi…”

Gã liếc nhìn Tam gia đang đứng không xa, rồi mới hậm hực đáp:

“Tôi tưởng các người đến bắt tôi.”

“Ồ? Anh làm chuyện gì?”

Lục Thần Hi tiếp tục hỏi:

“Giết người phóng hỏa? Hay lừa gạt bắt cóc?”

“Tôi… tôi chỉ mượn của người ta chút tiền để trả nợ cờ bạc thôi, không giết người phóng hỏa, cũng chẳng lừa gạt ai.”

Gã không phục mà cãi lại.

Nhưng cái “mượn” trong miệng gã vốn không phải thật sự mượn, mà là nhân lúc đêm tối hay lúc ban ngày nhà vắng người, lẻn vào lục lọi, trộm tiền mặt hoặc đồ quý giá…

Nói trắng ra, gã chính là kẻ trộm đột nhập.

Tất nhiên, kẻ trộm chẳng bao giờ tự nhận mình là trộm, nên mới nói thành “mượn” cho dễ nghe.

“Thì ra là một tên trộm.”

“Bảo sao vừa thấy chúng tôi là bỏ chạy.”

Đã là trộm thì không thuộc phạm vi quản lý của Cục thành phố.

“Đội trưởng La, có nên báo cho đồng chí bên phân cục đến đưa hắn về không?”

“Ừ.”

La Khôn gật đầu, lập tức cho người liên hệ phân cục gần đây đến bắt gã về xử lý.

Còn bọn họ thì phải dồn toàn bộ tâm sức vào việc tìm kiếm thông tin về nạn nhân và hung thủ.

Chẳng mấy chốc, đám thanh niên kia đã dẫn một nhóm lớn người ra, nói đây là toàn bộ dân làng Vĩnh Lạc.

Lục Thần Hi cùng đồng đội lấy ảnh ra, lần lượt cho từng người xem.

“Không quen.”

“Chưa gặp bao giờ.”

“Không giống người trong làng.”

“Cũng chẳng giống mấy cô bạn gái mà bọn nhóc hư kia dắt về.”

Mọi người mỗi người một câu, xôn xao bàn tán.

Lục Thần Hi cầm bức họa, bước đến trước người đàn ông tên A Lương đang đứng cuối hàng.

“Đồng chí có từng gặp họ chưa?”

“Chưa từng.”

Giọng trầm vang lên trên đỉnh đầu, đều đều, không chút cảm xúc.

Lục Thần Hi khẽ cong môi:

“Được.”

“Cảm ơn.”

Cô quay sang hỏi tiếp hàng người kế bên.

Họ đã hỏi hết hơn trăm dân làng Vĩnh Lạc, vẫn không ai từng gặp hai người trong ảnh.

Lục Thần Hi trở về hàng ngũ của mình.

La Khôn lên tiếng cảm ơn:

“Cảm ơn mọi người đã phối hợp, làm phiền mọi người rồi.”

Nói xong, anh lại quay sang cảm ơn Tam gia:

“Đồng chí cảnh sát đừng khách sáo. Nếu cần, cứ đến tìm chúng tôi, đảm bảo phối hợp mọi mặt điều tra.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận