Tốt nghiệp đúng lúc, việc vặt rối rắm chất chồng, Thẩm Xác gần đây lại vài lần lên hot search, trở về trường khiến không ít người xôn xao.
Vốn dĩ Thẩm Xác đã là nhân vật nổi bật trong trường, nay còn gia nhập giới giải trí, lại càng khiến mọi người náo động. Một đám người vây quanh chỉ để nhìn anh cho rõ.
Giáo sư từng gọi Thẩm Xác lên trò chuyện, ban đầu định khuyên anh tiếp tục theo học. Nhưng Thẩm Xác dùng triển vọng nghề nghiệp và phân tích xu hướng việc làm hiện tại để giải thích, cuối cùng đưa ra kết luận rằng sinh viên triết học thật sự rất khó xin việc. Giáo sư há hốc mồm định phản bác, rồi cũng đành bỏ cuộc.
Làm diễn viên cũng được, ít nhất không phụ gương mặt này của Thẩm Xác.
Bận bịu mấy ngày, rốt cuộc cũng về nhà. Vừa mở cửa bước vào, trong phòng tối đen một mảnh khiến Thẩm Xác không khỏi cau mày. Anh đã nhắn tin cho Từ Thanh Dã mấy ngày nay nhưng vẫn không nhận được hồi âm. Biết rõ người kia đôi khi "nằm vùng" không động đến điện thoại, nhưng từng này ngày vẫn im lặng thì đúng là bất thường.
Thẩm Xác có chút lo lắng, anh định liên hệ bạn bè của Từ Thanh Dã hỏi tình hình, chợt nhận ra, mình căn bản chẳng biết gì về những mối quan hệ xung quanh anh.
Đang chuẩn bị thử gọi điện lần nữa thì ngoài cửa truyền đến tiếng mở khoá. Thẩm Xác vội bước tới. Cửa vừa mở, Từ Thanh Dã với vẻ mặt mỏi mệt bước vào thay giày.
Sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Xác khiến Từ Thanh Dã giật mình. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, anh lại bất giác nở nụ cười.
“Mấy ngày nay sao không trả lời tin nhắn của em?” – Thẩm Xác hỏi.
Từ Thanh Dã không trả lời, chỉ đưa túi xách trong tay qua cho anh. Thẩm Xác nhận lấy, vẫn nhìn anh với ánh mắt đầy quan tâm.
Thấy sắc mặt Từ Thanh Dã không ổn, anh đưa tay chạm thử trán, nghi ngờ anh bị sốt.
Vào đến phòng khách, Thẩm Xác đặt túi xuống rồi rót nước. Từ Thanh Dã xua tay ra hiệu rằng mình ổn, nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng chân thành ấy lại khiến lòng anh ấm áp.
“Có thể ôm một cái không? Dạo này anh thật sự rất cần một cái ôm.”
Từ Thanh Dã nghĩ lại những ngày vừa qua, mệt mỏi như tràn ra khắp người. Mà Thẩm Xác, trông vẫn rất đáng tin, rất có cảm giác an toàn.
Thẩm Xác không nói gì, chỉ vươn tay kéo anh ôm vào lòng, dùng hành động để đáp lại.
Từ Thanh Dã tựa cằm lên vai Thẩm Xác, hơn nửa trọng lượng cơ thể dồn lên người anh. Thẩm Xác đành phải siết chặt vòng tay để giữ thăng bằng. (Edit: aaaaaaaa)
Được người khác ôm chặt đúng là rất an tâm. Gần đây anh cứ như chú chim nhỏ bị vứt bỏ, yếu ớt đến mức chỉ muốn tìm nơi trú ngụ, vùi vào một cái ôm để trút hết nỗi buồn nứt vỡ trong lòng.
Rời khỏi biệt thự, Từ Thanh Dã lang thang hơn hai tiếng mới bắt xe. Anh muốn về nhà, nhưng lại cảm thấy không cam lòng. Thế là, anh lặng lẽ theo dõi Từ Hồng suốt ba ngày. Anh muốn tận mắt nhìn thấy người ấy đang sống như thế nào.
Nằm vùng vốn là chuyện Từ Thanh Dã làm không ít, có thể xem là một paparazzi dày dặn kinh nghiệm. Mà Từ Hồng lại chẳng đề phòng gì cả, việc theo dõi dĩ nhiên dễ như trở bàn tay.
“Anh đi gặp mẹ mình. Lúc nhìn thấy bà ấy, anh bỗng nhớ lại tất cả mọi chuyện.”
Từ Thanh Dã vẫn nép trong vòng tay Thẩm Xác, giọng nói nghèn nghẹn như có điều muốn trút hết. Anh biết Thẩm Xác là người rất giỏi lắng nghe, những điều anh nói ra sẽ chỉ dừng lại giữa hai người.
Từ Thanh Dã kể lại quá khứ giữa mình và Từ Hồng, cũng nói cả quyết định đoạn tuyệt.
“Rõ ràng đã quay lưng, rời đi rất dứt khoát, anh tưởng mình thật sự buông bỏ được. Nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.Anh lén theo dõi bà ấy ba ngày, chỉ để nhìn xem bà ấy đang sống thế nào. Anh giống như kẻ trộm, lén nhìn người khác hạnh phúc… rồi cuối cùng, anh xác định một điều bà ấy thật sự không hề yêu anh.”
Cảm xúc của Từ Thanh Dã lại một lần nữa bị ký ức của nguyên chủ chi phối. Vì mọi ký ức quá chân thật, nên anh cũng chẳng phân biệt được là ai đang đau: nguyên chủ, hay chính mình.
“Nếu bà ấy không yêu anh cũng không sao cả, trên đời này luôn sẽ có người yêu anh. Anh không cần phải khổ sở vì những người không đáng.”
Thẩm Xác vụng về vỗ nhẹ lưng Từ Thanh Dã, vòng tay ôm cũng theo bản năng siết chặt thêm một chút, muốn cho anh thêm nhiều an ủi.
“Ừ, nói ra được thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Cảm ơn em vì đã chịu nghe anh lải nhải.”
Từ Thanh Dã khẽ đáp một tiếng, vẫn tiếp tục “dính” lên người Thẩm Xác như đang nạp điện.
“Vậy còn ba anh thì sao? Anh có nghĩ đến việc đi tìm ông ấy không?”
“Anh vừa mới xác nhận mẹ không yêu mình rồi, cũng chẳng muốn tự làm khó bản thân thêm lần nữa. Suốt 25 năm cuộc đời, ông ta chưa từng xuất hiện, khả năng cao là đến cả sự tồn tại của anh, ông ta còn không biết. Vậy thì anh việc gì phải đi tìm người như thế.?”
Từ Thanh Dã ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Xác một cái, sau đó lại rúc gần thêm chút nữa.
“Họ đều không đáng tin bằng em. Sau này chúng ta là người một nhà, chính miệng em nói rồi, đừng có đổi ý đấy.”
“Ừ, em không đổi ý.”
Thẩm Xác khẽ gật đầu. Từ Thanh Dã lại tiếp tục lảm nhảm thêm một hồi nữa, đến khi trút hết mọi suy nghĩ, tâm trạng của anh cũng tốt lên đáng kể.
“Cảm xúc chỉ khiến tốc độ rút dao của anh chậm lại thôi. Từ giờ nghiêm túc làm sự nghiệp đi. Các thủ tục thành lập công ty anh đã chuẩn bị xong hết rồi. Để anh đóng cho em con dấu thực tập trước nhé.”
Từ Thanh Dã vừa nói vừa lục trong túi lấy ra một con dấu, khiến Thẩm Xác dở khóc dở cười. Người này thiệt là, cảm xúc xoay nhanh như chong chóng.
“Gần đây em nhận được một thông báo phỏng vấn, là một bộ phim thanh xuân học đường. Anh giúp em xem thử đi.”
Đóng xong dấu thực tập, Thẩm Xác chuyển tiếp thông báo casting mà mình nhận được cho Từ Thanh Dã xem.
Từ Thanh Dã lập tức trở nên hăng hái, đọc kỹ thông tin một lượt.
Gần đây, trailer thứ hai của 《Thiên Tử Minh》 vừa được tung ra, Thẩm Xác vẫn xuất hiện vài giây trong đó, là phân cảnh nhân vật của cậu chết trong kiệu. Không hiểu ê-kíp PR có chiến lược gì mà gần như gom hết cảnh quay của Thẩm Xác vào trailer, khiến khán giả tò mò không thôi.
Đến khi phim chính thức công chiếu, ai nấy mới phát hiện hóa ra trailer là: toàn bộ phần xuất hiện của Thẩm Xác tuy ít nhưng lại cực kỳ ấn tượng.
Nhờ đó mà độ nhận diện và mức độ thảo luận về anh đều tăng lên. Cũng chính vì vậy, việc được các đạo diễn để mắt và mời casting cũng không có gì bất ngờ.
Từ Thanh Dã xem xong thư mời, phát hiện là một bộ phim thanh xuân học đường do công ty điện ảnh Anh Đào sản xuất. Tuy không phải đầu tư lớn, nhưng ít ra cũng là dự án của một công ty uy tín, các phương diện đều khá đảm bảo.
Trong thư không nói rõ nhân vật, nhưng hiếm khi lại có đoạn đặc biệt nhấn mạnh sự đánh giá cao dành cho Thẩm Xác, mong cậu đến thử vai.
“Là kịch bản của Lục Tri Thính.”
Từ Thanh Dã nhìn phần thông tin bổ sung. Nhân vật Lục Tri Thính này tuy trong nguyên tác không có nhắc nhiều, nhưng gần đây đang rất hot, là một biên kịch có đề tài nổi bật và phong cách riêng biệt.
“Đi thử xem đi, anh đi cùng em. Cũng tiện vận động một chút, biết đâu lại có tin đồn mới để hóng.”
Dạo này Từ Thanh Dã khá rảnh. Sau khi ký xong hợp đồng với Tô Tử Du, chuyện hợp tác bên phía Giang Bác Tề cũng đã bàn gần xong. Tuy chưa chính thức vận hành công ty, nhưng khoảng thời gian này anh vẫn đang thảnh thơi, vừa hay có thể kiêm nhiệm thêm làm trợ lý cho Thẩm Xác. Dù gì đi thử vai, bàn chuyện hợp đồng một mình cũng dễ bị bắt nạt.
“Được, vậy làm phiền anh rồi.”
“Không phiền đâu. Anh đâu phải làm không công. Đêm nay em ngủ với anh được không? Anh sợ ngủ một mình.”
Từ Thanh Dã chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn Thẩm Xác. Thẩm Xác dở khóc dở cười, không biết anh có ý thức được rằng lời nói ấy dễ gây hiểu lầm đến mức nào không.
Sau khi nói chuyện xong, Từ Thanh Dã lại vào thư phòng. Trong này còn quá nhiều đồ liên quan đến Từ Hồng, lần này anh muốn dọn dẹp sạch sẽ.
Anh từng sưu tầm rất nhiều: poster, đĩa phim, ảnh có chữ ký, đủ loại merchandise… Từ Thanh Dã lấy một cái vali lớn, gom hết thảy mọi thứ cho vào, rồi gọi chuyển phát nhanh gửi tất cả về cho Từ Hồng.
Hẹn thời gian với đạo diễn casting xong, Từ Thanh Dã dẫn Thẩm Xác đến trường quay. Đoàn phim tỏ rõ thành ý, còn sắp xếp riêng một buổi thử vai cho Thẩm Xác.
Đến nơi, hai người mới biết Thẩm Xác được mời thử vai nam chính: Cố Lê.
Đây là một bộ phim thanh xuân vườn trường mang màu sắc chữa lành. Nam chính Cố Lê bề ngoài có vẻ hạnh phúc, nhưng thực chất xuất thân từ một gia đình đã sụp đổ. Dưới áp lực từ nhiều phía, cậu dần rơi vào trầm cảm.
Cố Lê là một nhân vật rất phức tạp: vừa muốn tự cứu mình, vừa bị cuộc sống đè nén đến nghẹt thở, từng nhiều lần có ý định tự làm tổn thương bản thân. Sau khi gặp được nữ chính, cậu mới lần đầu cảm nhận được hơi ấm, rồi dưới sự đồng hành của cô mà từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Câu chuyện bắt đầu từ cấp ba và kéo dài đến khi lên đại học. Cốt truyện không quá phức tạp, nhưng vai Cố Lê lại rất khó nắm bắt.
Đạo diễn casting đã đau đầu vì nhân vật này khá lâu. Đã thử qua vài diễn viên nhưng vẫn chưa hài lòng. Đến khi xem trailer của 《Thiên Tử Minh》, đạo diễn bỗng thấy mắt sáng rỡ, cảm giác lạnh lẽo và tan vỡ từ Thẩm Xác trong mấy giây ngắn ngủi kia thật sự rất hợp với nhân vật Cố Lê.
Ngay lập tức ông muốn liên hệ Thẩm Xác, nhưng tra không ra thông tin. Hỏi thăm bên đạo diễn 《Thiên Tử Minh》 mới biết hóa ra chỉ là một tân binh đóng vai quần chúng, điều này lại khiến đạo diễn thêm do dự.
《Lấy mạng ngươi danh hạ》 tuy không phải đại dự án, nhưng là tác phẩm của biên kịch nổi tiếng Lục Tri Thính, công ty rất coi trọng. Để một tân binh đóng chính là việc đầy rủi ro, đặc biệt khi nữ chính cũng là người mới.
Sau vài ngày đắn đo, đạo diễn vẫn quyết định gửi lời mời. Một phần vì đạo diễn 《Thiên Tử Minh》 mạnh mẽ đề cử Thẩm Xác, phần khác là do cảm giác "hợp vai" quá rõ ràng, khiến ông không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Đối mặt với buổi thử vai này, Thẩm Xác rất bình tĩnh. Từ Thanh Dã cũng không hề lo lắng, dù sao kịch bản nam chính lần này đúng là như được “đo ni đóng giày” cho Thẩm Xác vậy.
Thẩm Xác đẩy cửa bước vào phòng thử vai. Mấy người bên trong vừa nhìn thấy liền đồng loạt sáng mắt, ngoài đời, anh còn giống nhân vật hơn trong trailer.
Dẫu sao tạo hình trong 《Thiên Tử Minh》 là cổ trang, khác với phong cách đời thường. Hôm nay Thẩm Xác mặc đồ đơn giản, vẻ ngoài thoải mái, không trang điểm, không tạo hình gì cầu kỳ. Gương mặt bình tĩnh, không biểu cảm nhiều, nhưng khí chất lại không hề nhạt nhòa. Anh lễ phép chào hỏi mọi người.
Một lúc sau, đạo diễn mở lời:
“Có thể thử khóc một chút được không? Bộ phim này có khá nhiều phân đoạn cần diễn cảm xúc đau buồn.”
Trong thư mời không gửi kèm kịch bản, chỉ có tiểu sử nhân vật. Từ Thanh Dã đã giúp Thẩm Xác phân tích kỹ: Cố Lê giai đoạn đầu là một người đầy mâu thuẫn và áp lực, một mặt muốn thể hiện bản thân trước mặt cha mẹ, mặt khác lại đau khổ vì thấu hiểu rằng cha mẹ chưa từng thực sự yêu mình.
Thẩm Xác đọc miêu tả nhân vật, lập tức liên tưởng đến Từ Thanh Dã. Trạng thái của anh tuy không đến mức nghiêm trọng như trong phim, nhưng vẫn có điểm tương đồng để tham chiếu.
Cười gượng gạo, nhưng trong mắt lại chất chứa cô đơn. Miệng bảo không quan tâm, nhưng vẫn âm thầm theo dõi suốt ba ngày…
Thẩm Xác hồi tưởng lại dáng vẻ của Từ Thanh Dã, vô thức nhập tâm, như thể chính mình đang hóa thân thành người ấy.
“Khóc một chút” là một đề bài mở, không có kịch bản cụ thể, không có dàn dựng sân khấu. Mọi thứ đều do Thẩm Xác tự do phát huy.
Sau một thoáng chuẩn bị cảm xúc, Thẩm Xác khẽ gật đầu với đạo diễn, ra hiệu rằng anh đã sẵn sàng. Bên phía quay phim cũng bắt đầu khởi động máy.
Thẩm Xác không có động tác gì lớn, chỉ đứng yên tại chỗ, để biểu cảm từ từ thay đổi.
Anh mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy lại cô đơn đến lạ vừa như giễu cợt bản thân, vừa như hoang mang không rõ nguyên cớ. Trong khi khóe môi vẫn còn cong lên, đôi mắt xinh đẹp ấy đã lấp lánh nước. Nước mắt không vội rơi, chỉ lặng lẽ dâng đầy trong hốc mắt.
Mãi đến khi Thẩm Xác chậm rãi nhắm mắt lại, giọt lệ mới như chuỗi ngọc trai bị đứt dây, từng giọt một rơi xuống.
Nước mắt tuôn trào, cảm xúc cuồn cuộn, cả người Thẩm Xác khẽ run lên. Anh lặng lẽ khóc, không thành tiếng, rồi dần dần thu mình lại như một đứa trẻ đang tự bảo vệ chính mình.
Màn trình diễn không dài, nhưng từng khung hình đều khiến người ta không thể rời mắt.
Mọi người trong phòng thử vai đồng loạt vỗ tay. Đạo diễn là người kích động nhất,Thẩm Xác còn vượt xa cả những gì ông tưởng tượng.
“Có thể chia sẻ một chút được không? Tại sao cậu lại chọn cách thể hiện như thế?” đạo diễn hỏi.
Mỗi diễn viên đều có logic biểu diễn của riêng mình. Đạo diễn muốn nghe xem Thẩm Xác đã thiết kế tâm lý nhân vật ra sao.