Tào Mộ An còn chưa kịp hoàn hồn sau vụ “đoán mệnh”, thì đã nhanh chóng bắt được mấy chữ “trừ tiền lương”, lập tức người cứng đờ như tượng.
“Gì cơ? Em làm gì sai sao?”
Cô lục lại trí nhớ một lúc, hình như cũng không có vấn đề gì. Mấy hôm nay cô vẫn chăm chỉ bưng trà rót nước, đóng vai nhân viên tiền tuyến tiêu chuẩn.
“Pha được ly trà là tưởng mình là tiền tuyến thật rồi à? Ca sĩ Mạnh nào đó đánh bạn gái cũ đến mức sinh non. Tiêu đề tin tức còn soạn sẵn cho em rồi. Không biết tận dụng một chút sức nóng à?”
Từ Thanh Dã lắc đầu. Mỗi lần Tào Mộ An cãi nhau với cư dân mạng thì máu chiến bốc cao như hỏa diệm sơn, thế mà đến lúc cần thiết thì lại không thông suốt cho lắm.
“Lão đại, người ta tìm anh nhờ giải quyết rắc rối, anh thì không lo giải quyết còn tiện tay ‘thổi gió châm dầu’ tung dưa của người ta như vậy, không phải là quá vô đạo đức à? Công ty chúng ta vốn theo phương châm marketing vì nghĩa khí và có tinh thần chính nghĩa còn gì?”
Tào Mộ An có chút do dự. Việc này… khác gì với việc tiết lộ thông tin khách hàng cơ chứ?
“Giải quyết vấn đề á?” Từ Thanh Dã nhướng mày, “Người tìm anh là Chu Hùng. Anh đã giúp anh ta xử lý kẻ gây chuyện, lại còn giới thiệu cho anh ta một nhân tố mới tiềm năng, anh ta vui vẻ nhận lấy. Thêm nữa, anh cũng đã nói với anh ta rồi, anh ta không phản đối. Với lại, lúc đó chính em đứng bên cạnh nghe thấy, chuyện phát sinh là do em mà ra, có liên quan gì đến anh?”
Từ Thanh Dã vừa nói vừa lôi từ ngăn kéo ra một lon Coca, uống một ngụm, cười như một thương nhân cáo già điển hình.
Tào Mộ An cảm thấy như có luồng khí nóng dồn lên tận đỉnh đầu. Người này… rõ ràng là đã sắp bẫy cô từ trước!
“Biết rồi, em đi làm ngay.”
Cô nhanh chóng xoay người rời khỏi, bật máy, bắt đầu chỉnh sửa tư liệu sống để chuẩn bị “thả dưa”.
Bên kia, Chu Hùng vừa lên xe, liếc nhìn Mạnh Tây qua gương chiếu hậu.
Bất chợt, hắn phát hiện ra người trong gương sao mà xa lạ. Hắn ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Mạnh Tây là ở quảng trường trung tâm thương mại. Khi đó, cậu ta một mình ôm đàn guitar hát ca, không phải những bài nổi tiếng gì, vì số người nghe cũng chẳng nhiều.
Chu Hùng dừng chân trước mặt Mạnh Tây, nghe cậu ta hát liền ba bài. Khi đó, Mạnh Tây là một chàng trai có mái tóc xoăn nhẹ, hơi dài, rất có cá tính nhìn qua là biết khác biệt. Chính điều đó khiến Chu Hùng muốn tìm hiểu cậu ta nhiều hơn.
Những năm đầu sau khi ký hợp đồng, Mạnh Tây cũng rất nỗ lực viết nhạc, thu âm, phát hành album tất cả đều theo đúng hướng mà giấc mơ chỉ dẫn.
Vậy mà... từ khi nào mọi chuyện bắt đầu lệch hướng?
Chu Hùng bất chợt không nhớ nổi. Ban đầu, những rắc rối nhỏ của Mạnh Tây, hắn chỉ xem như cậu có cá tính. Mãi đến khi sự việc lớn dần lên, hắn mới thật sự bắt đầu thấy hoang mang.
“Mạnh Tây, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Chu Hùng đột ngột hỏi. Mạnh Tây vẫn còn chìm trong cơn giận bị câu hỏi làm cho khựng lại, nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng, hơi không chắc chắn:
“Chắc... gần 5 năm rồi.”
“Đúng rồi. Hợp đồng của cậu cũng sắp hết hạn. Đến hạn thì không gia hạn nữa. Sau này, cậu tự lo lấy.”
Chu Hùng nói xong thì rút ra một điếu thuốc kẹp vào miệng, nhưng không châm lửa, chỉ lặng lẽ ngậm như thế. Mạnh Tây ngồi ở ghế sau, mở to mắt nhìn Chu Hùng.
“Em sẽ xin lỗi, em sẽ bồi thường cho cô ta, anh đừng từ bỏ em... được không?”
Mạnh Tây có phần hoảng loạn. Trước đó cậu đã gây ra không ít sai lầm, đều là Chu Hùng đứng ra lo liệu. Nếu thật sự không ký tiếp hợp đồng, cậu ta cũng chẳng biết mình nên đi đâu về đâu.
“Là lỗi của tôi.” Chu Hùng thở dài, “Mấy năm nay tôi quá nuông chiều cậu. Trước kia tôi thích cái cách cậu hành xử khác người, cho rằng đó là cá tính, là đặc biệt. Nhưng giờ tôi nhận ra, mọi chuyện đã vượt khỏi giới hạn từ lâu. Giữa chúng ta dù là tình cảm, hay tiền bạc tôi đầu tư vào cậu, tôi đều đã từng nghĩ là đáng. Nhưng tôi lừa mình dối người suốt mấy năm qua, đến hôm nay mới hoàn toàn tỉnh táo. Những sai lầm của cậu, tôi cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.”
“Bản quyền các ca khúc tôi để cậu mang đi hết. Sau khi hủy hợp đồng, tôi cũng sẽ chuyển cho cậu một khoản tiền. Cậu muốn tiếp tục ca hát cũng được, làm người bình thường cũng được dù là gì đi nữa, cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới.”
Xe khởi động. Cả hai không ai nói thêm gì nữa. Chu Hùng thỉnh thoảng nhìn về phía sau qua gương, cuối cùng cũng hoàn toàn buông bỏ được.
Bên kia, Tào Mộ An vừa tung tin nóng, lập tức có vô số người ùa vào hỏi: Là ai vậy?. Dù cô cố tình đặt nội dung mơ hồ, nhưng ngầm hiểu thì chẳng khác nào nói thẳng tên ra.
Mấy năm qua, Mạnh Tây tích lũy được không ít fan. Hầu hết đều bị cái gọi là “cá tính” của cậu ta ấy hấp dẫn. Tin vừa tung ra, fan lập tức kéo đến bảo vệ thần tượng.
Lần này, Tào Mộ An rất yên tĩnh, không đôi co lại. Cô chỉ đang đợi người thực sự nắm “trọng pháo” ra tay.
“Nhỡ đâu bạn gái cũ của Mạnh Tây mềm lòng tha thứ thì sao? Lúc đó không có tin nóng thì mình biết làm gì? Mình thật sự không muốn bị fan của cậu ta đuổi theo mắng mỗi ngày đâu…”
Cô có chút lo lắng. Phụ nữ là sinh vật dễ mềm lòng nhất. Nếu Mạnh Tây chỉ cần buông vài lời hoa mỹ dụ dỗ, khiến người ta tha thứ, thì chẳng phải cô sẽ trở thành trò cười sao? Không có ảnh, không có chứng cứ, tất cả chỉ là văn bản cô cũng chẳng quá tự tin.
“Hoặc là tự mình nhảy vào vòng chiến, hoặc là buông tay mặc kệ. Miễn kiếm được lượt tương tác là được. Giới giải trí này thay đổi từng ngày, không ai nhớ mãi một người. Đến lần sau có cái tin nóng khác, lại là một nhóm người mới vào mắng thôi vui quá còn gì.”
Từ Thanh Dã tựa lưng ra sau ghế, nhìn Tào Mộ An. Thật ra, làm nghề này không nhất thiết lúc nào cũng phải đòi hỏi kết quả rõ ràng. Phần lớn thời gian chỉ là tham gia cho náo nhiệt, mỗi ngày đào ra vài “quả dưa” là đã đủ sống tốt rồi.
Tào Mộ An nghe hiểu cũng được, không hiểu cũng được. Còn Từ Thanh Dã thì đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi. Khu vực này hơi xa xôi, anh phải về ngủ bù cho kịp.
Ngày phát sóng của 《Thiên Tử Minh》 đã được ấn định, Thẩm Xác cũng được weibo chính thức của đoàn phim tag vào để quảng bá. Lần này, ảnh ghép cùng là một tấm do Từ Thanh Dã chụp, không phải chân dung mà là ảnh hậu trường khi anh hóa trang làm lính trong phim.
Thẩm Xác đăng bài:
“Tôi còn đang đóng vai lính trong 《Thiên Tử Minh》, mọi người thử tìm xem tôi ở đâu nhé! 【Hình ảnh】”
Từ Thanh Dã từng dặn Thẩm Xác chăm chỉ xây dựng mạng xã hội, nhưng anh đã lâu không đăng gì. Lần trước tự giới thiệu xong thì biến mất luôn. Các fan đói nội dung đến mức “gào khóc”, chỉ mấy giây trong trailer mà cũng bị đem ra phân tích kỹ lưỡng.
Bình thường không thấy động tĩnh, chẳng ai biết Thẩm Xác đang làm gì. Lần này, cuối cùng mọi người cũng được thấy một “Thẩm Xác mới mẻ”.
Tấm ảnh anh đăng là lúc nghỉ ngơi, ngồi thẫn thờ bên phim trường, được Từ Thanh Dã lén chụp. Tuy mặc quân phục đơn giản, nhưng nhìn anh lại giống như một thiếu niên tướng quân chưa từng hiểu thế nào là chiến tranh.
Bình luận bên dưới bùng nổ:
- Ăn quả nho phun vỏ táo: “Ảnh chụp đẹp thế, là ảnh chính thức luôn hả? Rốt cuộc anh đóng bao nhiêu vai vậy?”
- Truy tinh nữ là cường đại nhất: “Đẹp trai quá! Làm ơn cho bản ảnh gốc không “watermark” với!”
- Khuôn mặt nhỏ thông hoàng: “Màn hình bẩn rồi, liếm phát cho sạch!”
- Strawberry: “Vậy rốt cuộc khi nào đoàn phim mới công bố vai diễn của tiểu Xác vậy, tôi nôn muốn chết luôn rồi!”
······
Cư dân mạng để lại vô số bình luận. Thẩm Xác chọn vài cái rồi đáp lại, gặp ai khen ảnh chụp đẹp thì đều sẽ tag thẳng tài khoản “Đích Xác Dã” kia vào, khoe một câu đầy tự hào: “Anh ấy chụp đấy.”
Cách làm này của Thẩm Xác lập tức kéo về cho Từ Thanh Dã một lượng lớn lượt truy cập. Mà lúc này Từ Thanh Dã vẫn chưa biết gì, đang định ăn trưa đơn giản với suất cơm hộp mới được phát.
Điện thoại trên bàn rung bần bật không ngừng, suýt nữa thì nhảy luôn xuống đất. Anh nhanh tay tóm lấy điện thoại, mở ra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Vừa nhấn vào, giao diện liền nhảy lên thông báo: tài khoản của anh tăng thêm mấy vạn lượt theo dõi.
Tài khoản “Đích Xác Dã” vốn được Từ Thanh Dã lập riêng để theo dõi Thẩm Xác, ngoại trừ lần trước công khai “xé” Từ Hạo ra thì hầu hết đều ở trạng thái yên bình như nước lặng.
Anh mới đăng vài tấm ảnh gần đây, tất cả đều là những khoảnh khắc đời thường của Thẩm Xác. Lúc ra sân bay, lúc ngồi nghỉ ngơi bên phim trường, khi chờ quay về khách sạn... Toàn bộ đều là ảnh chụp ngẫu nhiên, nhưng lại bắt được bầu không khí rất tự nhiên và sống động.
Nhờ mấy cái động thái của Thẩm Xác, những bài đăng vốn không mấy ai ngó tới trên tài khoản phụ của Từ Thanh Dã giờ đã bị “đào” ra xem kỹ từng chữ. Mức độ tương tác cao tới mức nền tảng đẩy luôn bài viết lên trang đề xuất.
Làm rõ được đầu đuôi, Từ Thanh Dã nhanh chóng nhắn tin cho Thẩm Xác. Biết cậu đang không quay phim, anh liền gọi điện trực tiếp. Đầu bên kia còn chưa bắt máy thì đã gửi luôn một cuộc gọi video tới.
Được thôi, đã vậy thì mặt đối mặt.
Vừa kết nối, thấy Thẩm Xác đang ở trong xe, tối rồi mà còn chưa chịu nghỉ, hình như đang tranh thủ quay ngoại cảnh gì đó.
“Ăn gì chưa?” Từ Thanh Dã mở đầu bằng một câu hỏi kinh điển.
“Ăn rồi.” Thẩm Xác đáp, rồi hỏi lại: “Còn anh thì sao?”
Từ Thanh Dã nghiêng máy quay, hướng về hộp cơm vừa mở. Là gà rán, vàng ươm giòn tan, nhìn thôi đã thấy mê hoặc.
“Anh chỉ ăn mỗi thứ này thôi à?” Thẩm Xác cau mày, cảm thấy ăn kiểu đó không lành mạnh gì cả.
Như đọc được suy nghĩ của cậu, Từ Thanh Dã bật cười: “Gà rán không tốt cho sức khỏe thật, nhưng ăn vào thấy vui. Con người thỉnh thoảng cũng cần nạp thêm năng lượng vui vẻ thì mới duy trì được nhiệt huyết sống chứ. Nhưng mà... em lại tag anh làm gì hả?”
“Chỉ là muốn khoe với người ta một chút bạn bè của mình thôi. Với lại, không phải anh bảo cần nhiều tương tác hơn sao? Thuận tiện giúp anh kéo thêm chút lưu lượng. Đôi bên cùng có lợi mà.”
“Em không hiểu đâu. Cái giới này vòng vòng ngoằn ngoèo lắm. Em mà tag anh kiểu đó, sau này anh nói gì người ta cũng tưởng anh được em 'chống lưng', rồi cho rằng anh là account marketing do em nuôi luôn ấy.”
Từ Thanh Dã có chút bất đắc dĩ, may mà tài khoản này vốn đã định sẵn để đăng ảnh Thẩm Xác, nên dù có bị hiểu lầm cũng không sao.
“Vậy thì em nuôi thật đấy.” Thẩm Xác chống cằm nhìn anh, giọng nghiêm túc: “Em phát lương cho anh nhé?” (Edit: à hú..)
“Anh mắc lắm đó, em nuôi không nổi đâu. Còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền mà đã mơ tưởng linh tinh. Lo quay phim cho tử tế đi. Sau này kiếm được tiền thì anh nhất định không khách sáo với em.”
Từ Thanh Dã gặm một miếng đùi gà, bắt đầu vào tiết dạy dỗ đạo đức tư tưởng: “Mới vào nghề dễ bị mê hoặc bởi hào quang giới giải trí. Đừng để bị lạc lối. Nhìn Mạnh Tây đó, phát vài cái album, kiếm được chút tiền với có vài fan là không biết mình là ai nữa rồi.”
Thẩm Xác tuyệt đối không được bước vào con đường sai lầm đó!
“Sau này có tiền cũng đừng tiêu xài linh tinh, tích lũy lại. Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, phải có khoản dự phòng khi khó khăn. Cũng đừng có nghĩ tới chuyện tiêu cho anh, anh có tiền. Anh giúp em không phải vì mấy cái đó. Sau này ở Weibo cứ tương tác với nhau nhiều vào. Còn cái tài khoản 'Đích Xác Dã' thì định vị luôn là trạm fan chuyên dụng của em đi. Anh sẽ hỗ trợ tương tác với tư cách đó.”
Từ Thanh Dã suy nghĩ một chút, kỳ thật mấy fan lớn cũng thường hay đăng mấy ảnh thân thiết với thần tượng. Kiểu thân thiết này không phải mờ ám, mà là thể hiện mối quan hệ thân quen, điều này rất dễ hút fan. Nhiều fan nhỏ vẫn thích cảm giác “thấy tận mắt” những khoảnh khắc thật đó của idol mình.
Hai người trò chuyện rất lâu. Từ Thanh Dã đến khô cả miệng, chỉ hy vọng Thẩm Xác có thể hiểu được tấm lòng chân thành của anh. Làm nghệ sĩ không dễ, đừng để bị huỷ hoại bởi một phút nông nổi.
“Dạo này có một từ hot lắm, em cảm thấy rất hợp với anh.” Sau khi nói xong chính sự, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Thanh Dã, Thẩm Xác không nhịn được bật cười:
“Nhìn em cười gian như thế kia, chắc chắn không phải từ gì hay ho đúng không?”
Từ Thanh Dã nhìn Thẩm Xác với ánh mắt đầy nghi ngờ. Không lẽ cậu lại định mắng anh à?