Dựa vào ăn dưa trở thành chính cung

Chương 32.




Từ Thanh Dã không lên tiếng, cứ thế nhìn chằm chằm Thẩm Xác, muốn xem rốt cuộc cậu có thể nói ra được cái gì. Thẩm Xác làm ra vẻ cao thâm một lúc mới chậm rãi mở miệng:

“Cha có khí chất thiếu niên, thiếu niên có khí chất cha, anh vừa mới dạy dỗ em y hệt như lời miêu tả kia đấy.”

Thẩm Xác không biết Từ Thanh Dã rốt cuộc lấy đâu ra bao nhiêu đạo lý như vậy, rõ ràng tuổi chẳng lớn hơn anh bao nhiêu, mà nói chuyện lại cứ bốn câu nói rơi ba câu, đúng là rất có một bộ dạng!

Nhìn Thẩm Xác đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng non, Từ Thanh Dã lại chẳng có tâm trạng thưởng thức. Anh rốt cuộc đã hiểu vì sao người ta hay cười vào lúc không biết nói gì, bản thân anh cũng cảm thấy sắp không khống chế được nữa. Trước khi một đống lời lại tuôn hết ra ngoài, đầu anh lóe lên, đột ngột đổi giọng:

“Khó trách em cứ không gọi anh là anh trai, thì ra là muốn gọi ba ba cơ à. Đến đây đi, anh đã chuẩn bị sẵn sàng, để em cảm nhận tình thương bao la của người ba này. Tới đi, dũng cảm đối mặt với khát vọng sâu trong lòng chính mình .”

Từ Thanh Dã dang hai tay ra, nếu Thẩm Xác đứng ngay trước mặt anh lúc này, e là sẽ bị anh ôm cho một cái thật to, để “tận hưởng” tình phụ tử vĩ đại.

“Em không có hứng thú nhận ba khắp nơi, đang quay phim, cúp trước đây.”

Thẩm Xác nhanh chóng tắt video. Trong khoảnh khắc ấy, Từ Thanh Dã có cảm giác như mặt mình đỏ lên.

“Túng.”

Nhìn màn hình điện thoại đen thui, Từ Thanh Dã đắc ý cười, cảm thấy Thẩm Xác cùng anh trêu trọc vẫn còn quá non.

Hơn tám giờ tối, Từ Thanh Dã vừa mới xuống lầu đi dạo một chút, thì tin tức về Mạnh Tây đã hoàn toàn bùng nổ. Sự thật còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lời Mạnh Tây từng nói. Một cô gái tên Trần tiểu thư công khai rằng cô và Mạnh Tây đã yêu nhau hơn ba năm, trong khoảng thời gian ấy đã chi cho Mạnh Tây gần năm trăm vạn. Mạnh Tây luôn viện lý do chuẩn bị hôn lễ, mua nhà cưới... để vay tiền cô.

Trần tiểu thư luôn chờ đợi hôn lễ của hai người. Khi cô vui mừng báo tin mình đã mang thai, thái độ của Mạnh Tây thay đổi hoàn toàn. Anh ta bắt đầu không trả lời tin nhắn, biến mất tăm hơi, lại còn lên các chương trình truyền thông tuyên bố bản thân độc thân, khao khát tình yêu các kiểu.

Khi Trần tiểu thư không nhịn được tìm đến tận nơi, sau bao gian nan mới gặp được anh ta, thì lại bị anh ta dùng những lời lẽ nhục mạ. Thậm chí, Mạnh Tây còn nghi ngờ đứa con trong bụng cô không phải của mình. Hai người cãi nhau, Mạnh Tây liền ra tay. Anh ta như hóa thành mãnh thú, từng cú đấm đập mạnh vào bụng cô.

Trần tiểu thư muốn bỏ chạy, nhưng bị Mạnh Tây kéo lại, cuối cùng ngã từ cầu thang xuống, mất đi ý thức. Cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Mạnh Tây khi tỉnh táo lại nhìn thấy cô nằm trong vũng máu thì hoảng sợ bỏ trốn.

May mắn thay, có một cô lao công đi ngang qua đã gọi xe cấp cứu. Trong khoảng thời gian này, Trần tiểu thư vẫn hôn mê sâu, Mạnh Tây thì chưa một lần xuất hiện.

Trần tiểu thư sau đó đăng tải một đoạn video. Trong video, cô toàn thân bầm tím, nhìn vô cùng yếu ớt, mỗi lần nói một câu đều phải tạm ngưng một lúc mới có thể tiếp lời.

Từ Thanh Dã không đành lòng xem tiếp. Nghĩ đến bộ mặt thản nhiên của Mạnh Tây, anh hối hận vì lúc đó không đấm anh ta hai phát. Làm người sao lại có thể vô liêm sỉ đến thế!

Vừa lên hot search trên Weibo, điện thoại Từ Thanh Dã đã vang lên là Tào Mộ An gọi tới. Cô còn kích động hơn cả anh. Trước đây còn cảm thấy cách làm của Từ Thanh Dã có phần không đúng, nhưng giờ thì thấy anh làm quá đúng! Loại tra nam như vậy nên bị thiến luôn mới phải.

Bận rộn nhất lúc này là bên Hạo Hải Giải Trí. Chu Hùng đại khái cũng không lường trước sự việc lại nghiêm trọng đến mức này. So với lời Mạnh Tây nói, tình hình thực tế nghiêm trọng hơn gấp bội, khiến hắn đau đầu không thôi. Công ty nhanh chóng ra mặt, cố gắng phủi sạch quan hệ với Mạnh Tây. Nhưng dù vậy, tổn thất nội bộ sắp tới e là không thể tránh khỏi.

Giới hạn cuối cùng cho tra nam ngày càng thấp. Ngoại tình đã bị mắng, huống hồ còn dính dáng đến bạo lực!

Sau khi nghe Tào Mộ An càu nhàu một hồi, chờ cô cuối cùng im lặng, Từ Thanh Dã mới mở miệng:

“Dạo này Trần tiểu thư chắc chắn sẽ bị quấy rầy, em tìm vài người tới hỗ trợ, đừng để cô ấy bị truyền thông làm phiền, hiện giờ cô ấy cần được nghỉ ngơi.”

“Được, em sẽ đi ngay. Yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Tào Mộ An sững người một chút. Cô không ngờ lần này mình lại thiếu kinh nghiệm đến vậy. Mạnh Tây chắc chắn khó mà phỏng vấn được, nhưng nạn nhân đang ở bệnh viện, thể nào cũng có truyền thông vô lương kéo đến. Vừa cúp máy, Tào Mộ An lập tức liên hệ bảo vệ, đưa người chạy thẳng đến bệnh viện.

Sự việc lần này nghiêm trọng, là một vụ bạo lực gia đình thật sự. Trần tiểu thư đã báo cảnh sát. Rất nhanh sau đó, có người tới bắt Mạnh Tây. Từ Thanh Dã lập tức chạy ra ngoài, chuẩn bị chụp ảnh lúc anh ta bị bắt.

Trước cửa Hạo Hải Giải Trí đã đông nghẹt người. Từ Thanh Dã đến nơi thì chẳng còn chỗ đứng. May mà thiết bị anh mang theo khá xịn, dù đứng xa vẫn chụp rõ nét. Anh leo lên tầng lầu đối diện, tìm được vị trí đẹp để chụp ảnh.

Vừa chuẩn bị xong, vai đã bị ai đó vỗ một cái khiến anh giật mình quay lại, thì thấy Hoàng ca với khuôn mặt mập mạp quen thuộc đang đứng phía sau.

“Nhóc con, ra tay rồi à? Tìm chỗ không tệ đấy.”

Hoàng ca chẳng mang theo máy ảnh, Từ Thanh Dã không biết anh đến đây làm gì.

“Đi dạo thôi hả, Hoàng ca?”

“Đại khái vậy. Đi vòng vòng xem có tin gì hot. Mà cậu bốc tin nhanh thật đấy.” Hoàng ca vỗ vỗ vai anh, kiểu làm việc như thể đang lười biếng trốn việc.

“Chỉ là vận khí tốt thôi.”

Từ Thanh Dã cười gượng gạo. Dưới lầu có động tĩnh, anh vội nhấn chụp, bắt được khoảnh khắc Mạnh Tây bị bắt.

Dạo này luật pháp nghiêm khắc hơn, giới giải trí chắc chắn sẽ có đợt chấn chỉnh. Đến lúc đó, đám “rác rưởi” bị đào thải, tân binh sẽ có cơ hội ra mắt.

Từ Thanh Dã đang suy tính xem nên theo ai, thì cảm thấy Hoàng ca vẫn đứng sau lưng nhìn mình.

“Sao thế? Anh tìm em có việc?”

Cuối cùng Từ Thanh Dã cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, cảnh giác nhìn Hoàng ca. Người này lúc nào cũng thần thần bí bí, khiến anh khó đoán.

“Không có gì, chỉ là muốn hỏi thử... cậu thật sự thích làm nghề này à? Với trình độ và năng lực của cậu, làm việc khác cũng tốt, cần gì phải nhất quyết theo nghề này?”

“Chỉ là em thích giới giải trí, thích hóng dưa, thích đào bát quái. Hơn nữa làm nghề này rất tự do, em thật sự rất thích, định làm lâu dài luôn.”

Từ Thanh Dã hơi khó hiểu. Anh nhớ lúc trước mình cũng từng hỏi Tào Mộ An câu này. Khi đó, chính mình từng mang thành kiến với nghề này, nghĩ rằng sinh viên không nên làm paparazzi. Nhưng Tào Mộ An đã nói một câu khiến anh tỉnh ngộ, nghề nghiệp không phân sang hèn, chỉ cần vui vẻ, kiếm đủ sống là được.

“Cậu thích giới giải trí, thích ăn dưa thì có thể làm diễn viên, biên kịch, đạo diễn... gì đó cũng được. Dù sao cậu với mẹ cậu cũng đã cãi nhau rồi, em ấy cũng không can thiệp được cậu nữa. Cần gì phải làm nghề này?”

Hoàng ca không hiểu nổi. Nếu đã thích, thì làm nghề khác cũng có thể tiếp xúc sâu với giới giải trí, còn biết nhiều chuyện nội bộ hơn. Làm gì phải cực khổ đi làm paparazzi, vốn chẳng ai trong giới ưa nổi. Có khi còn bị đánh, bị xem như chuột bẩn rúc dưới cống.

Từ Thanh Dã tay đang thu dọn đồ thì khựng lại, rồi nghiêm túc nhìn Hoàng ca:

“Hoàng ca, tin tức của anh linh thật đấy. Em vừa mới cãi nhau với mẹ, mà anh cũng biết. Nói đi, anh tới đây là thay bà ấy làm thuyết khách à?”

“Anh làm thuyết khách cho em ấy thì nói gì? Khuyên cậu nên ngoan ngoãn nằm yên ở nhà đi. Em ấy căn bản không hy vọng cậu xuất đầu lộ diện đâu. Tốt nhất cậu cứ an an tĩnh tĩnh mà sống như bây giờ.”

Hoàng ca cắt lời, giọng điệu có vẻ không hài lòng với hành động của Từ Hồng.

“Không phải thay bà ấy đến làm thuyết khách, thì cũng là ba em làm thuyết khách.”

Từ Thanh Dã thản nhiên đáp, vừa nói vừa tiếp tục thu dọn đồ đạc. Lời nói hờ hững nhưng lại khiến Hoàng ca như bị đập trúng điểm gì đó, lập tức xua tay phủ nhận:

“Anh đâu có biết ba cậu là ai! Cậu đừng nói bậy.”

“Anh căng thẳng cái gì? Em cũng chẳng hỏi anh đâu, mấy chuyện này em không có hứng thú.”

Từ Thanh Dã nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hoàng ca liền nở nụ cười. Con người này có chút bí mật cũng giấu không nổi, rõ ràng là biết gì đó.

Đáng tiếc, Từ Thanh Dã lại không hề quan tâm đến câu trả lời kia.

“Cậu thật sự không muốn biết sao? Không hỏi bây giờ, sau này có khi cũng chẳng còn cơ hội đâu.”

Từ Thanh Dã im lặng, nhưng Hoàng ca thì lại sốt ruột muốn nói cho bằng được.

“Không muốn biết thật. Em sống như thế này là đủ rồi. Anh có chuyện gì hay thì chia sẻ cho em, em rất sẵn lòng nghe mấy thứ đó.” 

Từ Thanh Dã cười nhạt. Đồ đạc đã thu xong, ảnh cần chụp cũng đã chụp rồi, chỉ còn đợi tìm hai cái tài khoản chuyên hóng hớt để tung tin nữa là xong.

“Thôi được, cuộc sống của ai người ấy biết, cậu thấy thoải mái là được. Anh mày cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng đừng trách anh đây nhiều chuyện, cậu cũng đừng trách mẹ cậu làm gì. Khi đó em ấy còn quá trẻ, bản thân mình còn chưa sống rõ ràng.”

“Chính vì từng có mong đợi nên mới có thất vọng. Giờ thì em chẳng còn trông mong gì nữa. Dù sao bà ấy cũng là người sinh ra em, sau này nếu cần phụng dưỡng, lo hậu sự, em vẫn sẽ làm tròn trách nhiệm. Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa. Đi ăn khuya không? Em đói rồi.”

Từ Thanh Dã xoa bụng, giọng điệu mang vài phần làm nũng.

“Đi thôi, anh mời cậu. Ở đây ai nấu ngon anh mày biết rõ ràng nhất.”

Hoàng ca đi xuống bậc thềm, đưa tay nhận lấy túi của Từ Thanh Dã giúp cõng giùm. Từ Thanh Dã nhìn bóng lưng Hoàng ca, trong lòng chợt nổi lên ý muốn tám chuyện. Anh bước nhanh vài bước, sánh vai đi bên cạnh Hoàng ca.

“Này, em vẫn luôn muốn hỏi anh... Anh không phải là từng yêu thầm mẹ em đấy chứ?” (Edit: ú oà..)

“Yêu cái đầu cậu! Lăn đi!”

Hoàng ca nghe vậy thì như bị sét đánh, lập tức nổi đóa, giơ chân định đá Từ Thanh Dã. Anh vội vàng né tránh.

“Ê, em chỉ đùa chút thôi mà.”

“Anh với mẹ cậu chỉ là đồng hương, lúc trước là anh đưa em ấy ra ngoài. Giờ em ấy cũng coi như sống được cuộc đời mà mình muốn.”

Hoàng ca bỗng trở nên cảm khái. Từ Thanh Dã thì lại nghĩ, chuyện năm xưa chắc chắn không đơn giản như vậy. Nhưng thôi, đó là chuyện đời trước rồi.

Ăn khuya cùng Hoàng ca, Từ Thanh Dã lén rót cho anh chút rượu. Rượu vào lời ra, Từ Thanh Dã cũng hiểu được vài phần câu chuyện.

Hóa ra năm xưa, Hoàng ca định ra ngoài làm công. Thấy Từ Hồng xinh đẹp nên nảy sinh một chút tâm tư, liền dẫn theo cùng.

Ban đầu, hai người mở quầy bán cơm hộp. Vị trí ngay gần đoàn phim, Từ Hồng nhan sắc nổi bật, có người mời nàng làm diễn viên quần chúng, cát-xê cao hơn bán cơm hộp nhiều. Sau khi nếm được mùi vị ngọt ngào, công việc bán cơm tự nhiên cũng bỏ luôn.

Từ Hồng từ đó bước vào giới điện ảnh, sau này nhờ thiên phú và nỗ lực mà dần đi đến vị trí hôm nay.

Hoàng ca đi theo làm trợ lý, làm bảo vệ, cuộc sống cũng tạm ổn. Sau này không biết vì lý do gì mà hai người rạn nứt. Hoàng ca chuyển sang làm paparazzi, nhưng mấy năm nay vẫn còn giữ liên lạc.

“Hỏi, hỏi, hỏi! Cậu hỏi đủ thứ, còn nói mình không muốn biết? Trong lòng nóng như lửa đốt thì có!”

Hoàng ca nheo mắt nhìn Từ Thanh Dã, ra vẻ đã nhìn thấu hết tâm tư của anh.

“Em không hỏi chuyện của ba em thật mà. Em không có hứng thú.” Từ Thanh Dã cầm bình rượu, rót thêm cho Hoàng ca một ly.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận