Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 21: [Thành phố chính] Ngày thứ 8.




“Vậy nên,
Đừng tự cao tự đại
Bắt nạt thỏ nhỏ nhoi
Vì không một ai biết
Phía sau đôi mắt đó
Trong veo tựa sương mai
Ai trộm nhìn trời cao.”

Tiếng chuông cuối cùng của nhà thờ vang lên, người đàn ông ở bục đọc sách gấp quyển thơ lại, ung dung mỉm cười.

“Đây là bài thơ cuối cùng của hôm nay. Đêm mai sẽ tổ chức đêm cầu nguyện cho khu 53, hy vọng mọi người sẽ đến với một trái tim bình lặng. Như vậy, thành phố chính, chúc ngủ ngon.”

Mọi người lục tục đứng dậy khỏi những băng ghế, ôm quyển thơ trên tay, gật đầu cảm ơn người kia.

Một cô bé chạy lịch bịch tới gần bục đứng, “Mắt! Vì sao con thỏ lại ghê gớm thế?”

“Đó chỉ là một cách ví von thôi.” Anh ta mỉm cười, bế cô bé lên, chỉ vào một con cá vàng nho nhỏ trong chiếc bể kính: “Đổi thỏ thành nó cũng tương tự. Những thứ khổng lồ thích ẩn nấp trong những tầm mắt nhỏ bé để nhìn trộm vì họ không thích phô trương sự tồn tại của mình.”

Cô bé ngẫm nghĩ, “Đúng là cá vàng yếu ớt thật đấy. Mẹ cháu nói cá vàng biến dị rất khó lây nhiễm cho con người, mà dù có thì cũng không mang đến nguy hại gì lớn.”

Cô bé đưa tay rẽ mái tóc màu xám bạc của anh ta ra, thơm một cái lên trán, “Thi sĩ, sao chú lại tên là Mắt? Chú cũng muốn trở thành con mắt nhìn trộm thế giới của những thứ khổng lồ sao?”

Một người phụ nữ mặc váy dài bước tới, đón lấy cô bé, “Đừng thiếu lễ phép như vậy.”

Người phụ nữ thành kính cúi chào Mắt, “Thi sĩ, hẹn đêm mai gặp lại.”

Mắt mỉm cười hiền hòa, “Phu nhân ngủ ngon.”

Chờ mọi người rời đi hết, anh ta xắn tay áo sơ mi lên, thổi tắt tất cả các ngọn nến, bước từng bước trên cầu thang xoắn mà trèo lên tháp cao trong bóng tối, đứng trước cửa sổ ngước nhìn lên.

Cao trên bầu trời, ánh trăng rất mờ.

“Bánh răng đầu tiên đã xuất hiện, hơn nữa càng quay càng êm hơn.”

Dường như trong đôi mắt màu xám đậm có tinh vân đang lưu động cực nhanh, yên lặng mà rực rỡ.

Anh ta lẩm bẩm: “Đã được bảy ngày rồi…”

***

An Ngung ngủ mê man đến tận chạng vạng ngày thứ tám.

Thẳng thắn mà nói, chừng ấy đã ngắn hơn rất nhiều so với dự đoán của cậu rồi. Khi nghe rằng mình chỉ ngủ tám ngày, cậu thậm chí có chút lo lắng rằng bản thân sẽ bị tổn thọ vì ngủ quá ít.

Nếu không vì có người tự xưng là một trong số các Đầu Lĩnh ngồi nhìn chằm chằm, cậu rất muốn nhắm mắt ngủ thêm giấc nữa.

Joseph, khoảng 30 tuổi, trắng trẻo phốp pháp, giọng nói nhẹ nhàng, hay mỉm cười, cũng tự cho rằng bản thân rất giỏi che giấu.

Đây là phán đoán An Ngung đưa ra sau khi ở cạnh gã 10 phút.

Người tự xưng là Đầu Lĩnh ấy thật sự quá kỳ quái, kỳ quái hệt như căn phòng thí nghiệm cậu đang ở ngay lúc này.

Phòng thí nghiệm của Đại Não vừa mới được cải tạo. Tường dán giấy màu xanh lục nghe nói có tác dụng hỗ trợ thả lỏng tinh thần, chân tường xếp đầy những con thỏ bông lớn nhỏ khác nhau, màn hình đang chiếu đi chiếu lại bộ phim “Nhà trẻ siêu biến dị” đã được tắt tiếng.

Theo như Joseph nói, tất cả những thay đổi này đều nhằm mục đích giúp An Ngung dù đang ngủ cũng cảm nhận được tình yêu của thành phố chính.

An Ngung nghi ngờ những kẻ âm hiểm ở thành phố chính đang thử nghiệm một phương thức tra tấn mới lạ nào đó.

Đặc biệt là khi trước mặt cậu lúc này đang bày cả một bàn bánh mì. Bánh mì dài, bánh mì tròn, bánh mì phồng, bánh mì dẹt, bánh mì nhân trái cây, bánh mì rưới sốt sữa, bánh mì phủ đường bột,… Mùi hương ngòn ngọt thơm nức cả căn phòng khiến cậu choáng váng. Dù Joseph nhiệt tình giới thiệu từng món nhưng từ đầu đến cuối An Ngung không thể hiện ra bất kỳ thái độ gì bởi lẽ khung cảnh trước mắt thật sự quá giống “bữa cơm cuối cùng” Lăng Thu từng nói cho cậu biết.

“Ngài có gì không hài lòng ư?” Joseph cẩn thận quan sát sắc mặt cậu.

Đầu Lĩnh gọi trạng thái kỳ lạ của cậu là trạng thái “Giáng Thế”. Sau khi trạng thái “Giáng Thế” kết thúc, cậu thoạt trông chẳng khác gì lúc đầu.

Chỉ có chính bản thân An Ngung mới cảm nhận được sự khác biệt: Cậu đã vĩnh viễn đánh mất cảm giác biết kính sợ. Sau khi trạng thái “Giáng Thế” kết thúc, tuy tính tình cậu đã trở nên ôn hòa hơn nhưng thực chất nó giống với việc cậu chủ động lựa chọn quay về với vỏ bọc lễ phép Lăng Thu từng dạy, duy trì sự thân thiện mà xa cách với tất cả mọi người.

An Ngung rũ mắt, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi, “Trưởng quan đâu rồi?”

“Luật đang tiến hành một vài nghĩa vụ, cũng sắp trở về rồi.” Joseph cố gắng rặn ra một nụ cười mỉa mai, “Ngài rất muốn được gặp ngài ấy sao?”

“Ừm…”

Tuy không đến mức sợ nhưng những cơ cấu nắm giữ tài nguyên của loài người trong tay như bọn họ vẫn khiến cậu bất an. Nói chung, con người không phải sinh vật biến dị, bọn họ có hàng trăm cách gi.ết ch.ết cậu cực kỳ đơn giản.

Chỉ có Tần Tri Luật có thể bảo vệ cậu trước loài người. Đây là lời Tần Tri Luật đã hứa.

Joseph lập tức cúi đầu hí hoáy ghi chép. Từ khi gã bước vào, mỗi một lần An Ngung nói chuyện, di chuyển tầm mắt đều dẫn đến hành động tốc ký này.

Joseph dò hỏi: “Căn cứ vào những quan sát của tôi, tính cách của ngài lúc này pha trộn cả của trạng thái ban đầu và trạng thái “Giáng Thế” nhưng thiên về trạng thái ban đầu hơn. Nhận định này có phù hợp với cảm nhận của ngài không?”

“Hòm hòm là vậy.” An Ngung ngẫm nghĩ, “Hôm đó quả thật tôi đã hơi cáu kỉnh.”

Gương mặt Joseph hơi tái đi, hắn dè dặt hỏi, “Chỉ “hơi” thôi à…”

An Ngung thành khẩn nói: “Thật sự xin lỗi. Khi bước vào trạng thái “Giáng Thế”, tôi gần như không trói buộc được ý thức của chính mình. Tuy tôi chưa bao giờ lãng quên hàng xóm của tôi nhưng lúc ấy, tôi đã vứt hết những phép tắc anh ấy từng dạy tôi đi.”

“Ồ không không không!” Joseph bối rối xua tay, “Đó cũng là một kiểu, ờm… hấp dẫn nhân cách rất tuyệt. Lúc ấy, tất cả mọi người, kể cả tôi, đều bị thuyết phục bởi khí thế độc đáo của ngài.”

Mồ hôi chảy xuống ròng ròng từ trên trán, gã miễn cưỡng mỉm cười: “Nhưng tôi cũng rất thích dáng vẻ hiện tại của ngài! Ngài không cần phải đề phòng tôi đâu. Chúng ta đang giao lưu trong một mối quan hệ bình đẳng mà…” Gã tỉnh táo dừng lại kịp thời, “Ngài cảm nhận được chứ?”

An Ngung lắc đầu, “Không bình đẳng. Nếu các người muốn giết tôi, tôi vẫn chỉ có thể chấp nhận.”

Hai chân Joseph run rẩy, “Không đâu! Tôi thay mặt Tháp Đen bày tỏ tới ngài sự kính trọng cao nhất. Chúng tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương đến ngài nữa, xin ngài hãy tin tưởng điều này!”

An Ngung không hề tin. Cậu nhìn về phía cửa, hỏi lại một lần nữa, “Rốt cuộc trưởng quan tôi đâu rồi?”

“Ngài ấy sắp trở về rồi. Yên tâm, ngài ấy biết ngài đang ở đây.” Joseph chỉ vào những ổ bánh mì trên bàn: “Sau khi tỉnh dậy, bữa ăn đầu tiên nên dễ tiêu hóa một chút. Là ngài ấy đã dặn chúng tôi chuẩn bị bánh mì cho ngài.”

Chính ra câu này nghe khá đáng tin.

An Ngung ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng quyết định đưa tay về phía bàn bánh mì. Cậu không chọn những loại cao cấp mà bảo thủ lựa chọn bánh mì ngũ cốc nằm tít trong góc.

Răng nanh cắn vào những hạt ngũ cốc giòn bùi, tư thế ngồi của cậu rõ ràng đã thả lỏng hơn một chút.

Joseph lại cúi đầu viết vài chữ rồi nói: “Xin ngài hãy giữ nguyên trạng thái thả lỏng như hiện tại. Tiếp theo đây, tôi sẽ đại diện cho Tháp Đen nói chuyện với ngài.”

Billy nói việc nói chuyện sau khi hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng cực kỳ dài dòng. Đầu Lĩnh đòi hỏi phải xem xét từng phân đoạn một cách thật kỹ lưỡng, tỉ mỉ rồi sau đó còn phải để trình một tập báo cáo dày cộp không viết mất mười ngày nửa tháng chắc chắn không xong được.

An Ngung đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi nhưng Joseph lại nói: “Về khu 53, Đầu Lĩnh hiểu và cảm kích tất cả những điều ngài đã làm. Luật hy vọng chúng tôi không làm phiền đến ngài, vậy nên báo cáo sẽ do những Người Giữ Trật Tự khác hoàn thành. Chúng tôi chủ yếu muốn trao đổi với ngài về chuyện sau đó.”

Từng lời gã nói đều rất đắn đo, “Ngài có thể lựa chọn rời đi nhưng chúng tôi thật lòng hy vọng ngài sẽ chính thức gia nhập Tháp Nhọn. Ở lại, lợi ích dễ thấy nhất chính là không phải lo lắng về cái ăn cái mặc. Tháp Nhọn có nhà ăn cao cấp nhất và rất nhiều phương tiện giải trí. Ngoài ra, điểm chiến tích tích lũy qua các nhiệm vụ có thể đổi thành tiền, thỏa mãn được mọi nhu cầu vật chất.”

“Hơn nữa, ngài còn có được một đặc quyền. Vì ngài vẫn mang gen loài người nên sẽ được tự do ra vào Tháp Nhọn. Chúng tôi đã sắp xếp cho ngài hai trợ lý sinh hoạt tại thành phố chính, trong Tháp là Billy, ngoài Tháp là Nghiêm Hi. Ngoài ra, ngài cũng không cần lo lắng quá đâu. Mỗi năm, mỗi Người Giữ Trật Tự chỉ cần tham gia 2 nhiệm vụ là đủ ngưỡng chấm công tối thiểu rồi.”

An Ngung ngẫm nghĩ suốt một hồi lâu mới giật mình.

“Ý là cả đời có thể không làm gì mà vẫn được ăn ở miễn phí đến tận lúc chết sao?”

Joseph nở một nụ cười trông khá sượng sùng, “Đúng vậy. Chúng tôi đã có những hiểu biết cơ bản về quan điểm sống của ngài và cũng hoàn toàn tôn trọng.”

“Thế… nhà ăn miễn phí mới nói ban nãy ấy…” An Ngung ngập ngừng hỏi, “Có hạn mức hằng tháng không?”

“Hạn mức?” Joseph thoáng giật mình rồi vội vàng lắc đầu, “Đương nhiên không có! Ngài muốn ăn bao nhiêu cũng được!”

Không cần làm nhiệm vụ, được sống dưới sự bảo vệ của mái vòm thành phố chính, có chỗ ở, có thức ăn không giới hạn.

Lăng Thu thường khinh bỉ hành vi hưởng không tài nguyên trợ cấp của cậu là không biết xấu hổ. Nếu biết cậu thậm chí có thể hưởng không đến tận Tháp Nhọn, chẳng rõ anh sẽ nghĩ sao nữa.

An Ngung ngơ ngẩn một lát, lại cầm một ổ bánh mì lên, vừa ăn vừa suy ngẫm.

Lăng Thu chết rồi, nhà tập thể trợ cấp cũng đã nổ tung. Thực chất, khu 53 đã chẳng còn gì liên quan đến cậu nữa.

Joseph lại nói: “Không cần gấp gáp quyết định ngay. Ngài có thể ở lại thành phố chính nghỉ ngơi một thời gian và từ từ cân nhắc.”

“Vậy trong thời gian nghỉ ngơi…” An Ngung nhìn về phía những ổ bánh mì trên bàn.

“Bao ăn bao ở!” Joseph đã có thể thoải mái bắt kịp mạch suy nghĩ của cậu.

Cuối cuộc nói chuyện, Joseph nghiêm mặt nói: “Chúng tôi còn có một yêu cầu quá đáng này. Sức mạnh điều khiển không gian của ngài là độc nhất vô nhị, chỉ có Tháp Đen, Đại Não và cấp cao của Tháp Trật Tự biết về điều này. Hy vọng ngài có thể tạm thời giữ bí mật với tất cả những Người Giữ Trật Tự bình thường từ tầng 190 trở xuống.”

An Ngung hoang mang nói: “Nhưng ở khu 53 đã có rất nhiều người nhìn thấy rồi.”

“Nhưng bọn họ không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Joseph mỉm cười, “Hiện tại đang có rất nhiều lời đồn được lan truyền trong Tháp Nhọn, vẫn phải nhờ ngài giữ im lặng về bí mật này. Ngoài ra chúng tôi cũng hy vọng ngài sẽ sống thật thoải mái. Nếu có phiền não gì xin hãy tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài, cố gắng đừng làm tổn thương chính mình.”

An Ngung ngơ ngác: “Đừng làm tổn thương chính mình?”

“Có được không?” Giọng Joseph nghe như đang cầu khẩn.

Một yêu cầu thật kỳ quái.

An Ngung chỉ có thể gật đầu. Cậu hoang mang cầm thêm một ổ bánh mì nữa lên bẻ lấy một miếng rồi lại nhíu mày đăm chiêu.

Joseph cúi đầu ghi chép.

“Yêu cầu An Ngung khống chế hành vi tự hại chắc chắn sẽ tạo thành áp lực tâm lý đối với cậu ta.”

“Những thứ có thể giảm bớt áp lực tâm lý cho An Ngung hiện đã biết bao gồm: Bánh mì (lựa chọn hàng đầu), Luật (lựa chọn thứ hai), chỗ ở và tiền (lựa chọn thứ ba).”

Chẳng bao lâu sau, Đầu Lĩnh đã bố trí người đến đưa An Ngung trở về Tháp Nhọn.

Lần này, không có mũ trùm kín đầu, trên chiếc xe tự lái chỉ có một người khác ngoài cậu.

“Nghiêm Hi.”

“Thật vinh hạnh vì được ngài nhớ tên.” Đôi mắt mù của Nghiêm Hi nhìn vô định vào không khí, anh ta mỉm cười, nói: “Sau khi khu 53 nổ tung, khắp nơi đâu cũng có tuyết rơi. Đêm qua tuyết bỗng ngừng, tôi còn băn khoăn không biết liệu ngài có tỉnh lại hay không. Nếu còn ngủ tiếp sẽ bỏ lỡ mất đêm cầu nguyện vì khu 53.”

Đêm cầu nguyện…

Lăng Thu từng nói rằng chế độ phân cấp gen loài người đã chia tách rất nhiều gia đình. Hầu như tất cả những người ở thành phố chính đều có gia đình, bạn bè sống rải rác ở các thành phố “mồi”. Vậy nên mỗi khi thành phố “mồi” gặp nạn, thành phố chính tưởng như bình lặng thức chất lại rơi rất nhiều nước mắt. Mọi người sẽ tập trung tại nhà thờ, đọc thơ cầu nguyện cho những người đã mất.

“Thành thật xin lỗi, tôi không nên nhắc đến khu 53 sớm đến thế…” Giọng Nghiêm Hi trùng hẳn xuống, “Tôi rất tiếc vì chuyện của hàng xóm ngài.”

An Ngung ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Thành phố chính không có tuyết rơi, những tòa nhà sạch sẽ, bề thế cao thấp đan vào nhau. Trong đêm, những ngã tư đường tràn ngập những ánh đèn màu và tiếng nói cười ồn ã, bận rộn.

Đây là cảnh tượng chưa bao giờ có ở thành phố “mồi”. Lăng Thu từng nói, vài chục năm trước, đây chính là sự bình yên quen thuộc của con người.

An Ngung khẽ hỏi, “Anh còn người thân khác ở đây không?”

Nghiêm Hi cười cười, “Không. Mãi gần đây tôi mới biết bố mình đã bị sinh vật biến dị tấn công, mẹ và em gái đều đi trên chuyến xe trung chuyển kia.”

An Ngung ngoảnh sang nhìn anh ta, “Vậy sau đó thì sao?”

“Chung quy vẫn phải sống tiếp mà. Thật may mắn, tôi vẫn còn đam mê của mình. Đại Não đã làm ra mắt giả cho tôi, cuộc phẫu thuật sẽ tiến hành vào đêm nay, sau buổi cầu nguyện. Tôi sẽ sớm được trở lại làm nghiên cứu thôi.” Nghiêm Hi mỉm cười, “Nghe nói tôi sẽ trở thành trợ lý của ngài. Ồ, ngài đừng cảm thấy áp lực. Nếu lựa chọn rời đi, ngài vẫn có thể coi tôi là một người bạn ở thành phố chính, lúc nào muốn thì cứ đến gặp.”

Anh ta ngừng lại một chút, hướng sang phía An Ngung ngồi, mỉm cười, “Tôi rất sẵn lòng chờ đợi ngài. Thế giới này đông người đến thế nhưng chỉ có một mình ngài từng gặp hai người họ lần cuối.”

Trước đôi mắt mù kia, An Ngung nhất thời không biết phải nói gì.

Quả nhiên cậu vẫn không biết cách an ủi ai khác ngoài trưởng quan.

Nghiêm Hi khẽ nói: “Thật ra năm ngoái tôi từng về khu 53 một chuyến. Khi đó, Đầu Lĩnh đang lựa chọn nơi cất giấu hạch năng lượng, tôi phụ trách tới khu 53 thăm dò về phương diện kỹ thuật. Lúc đó tôi lái xe ngang qua con đường trước nhà mình, trông thấy em gái từ phía xa. Hôm ấy trời đổ mưa, con bé cầm một cái bánh đậu, ngồi vẽ vời trước cửa cầu thang của tòa nhà. Đáng tiếc, hạch năng lượng là bí mật cấp cao, tôi không thể dừng xe.”

“Tôi đoán lần này mẹ và em tôi tới vì muốn chúc mình sinh nhật tôi, chưa biết chừng mẹ còn làm bánh đậu nữa…” Nghiêm Hi thở ra một hơi, cười khẽ, “Quả thật tôi cũng hơi nhớ hương vị đó.”

An Ngung buột miệng nói: “Vị của món bánh đậu quả thật…”

“Tôi không nên nói với ngài những điều này, thành thật xin lỗi.” Nghiêm Hi đưa tay gạt giọt nước trên khóe mắt, hướng đôi mắt vô thần của mình ra phía ngoài cửa sổ. “Bất kể thế nào đi chăng nữa, chung quy sẽ có ngày tai họa kết thúc và mọi khổ đau sẽ tan biến. An Ngung, không biết ngài có đam mê gì không, thứ đó sẽ là động lực giúp ngài sống tiếp những ngày không còn người thân.”

Anh ta đưa thiết bị thông tin cho An Ngung, chỉ số sự sống hiển thị trên màn hình: 100%.

Đây là lần đầu tiên An Ngung được nhìn thấy con số đẹp đẽ này. Cảm giác an toàn bao trùm lấy cậu.

Nghiêm Hi mỉm cười với hướng cậu ngồi, “An Ngung, chào mừng tới thành phố chính.”

***

Người bình thường không thể bước vào Tháp Nhọn, vậy nên Nghiêm Hi chỉ đưa An Ngung tới cửa.

An Ngung lại một lần nữa nhìn thấy bức tượng kia.

Nó yên lặng đứng giữa đại sảnh tầng 1 của Tháp Nhọn. Người đàn ông mặc quân phục túc mục đứng thẳng lưng, hai tay nâng một chiếc huy hiệu. Chiếc huy hiệu ấy có hình vòng rơm bao quanh đốm lửa nhỏ.

An Ngung lẩm nhẩm đọc những dòng chữ được khắc trên bục đứng của bức tượng.

“Đạo luật Liên hiệp loài người – Lời thề của những Người Giữ Trật Tự
Vĩnh viễn trung thành với loài người, bất kể tôi tồn tại dưới hình hài nào.
Tôi chấp nhận mọi sự tín nhiệm có điều kiện.
Tôi chấp nhận mọi sự lợi dụng đến tột cùng.
Tôi chấp nhận mọi phán quyết mà không cần biết lý do.
Tôi vĩnh viễn trung thành với loài người bất kể tôi bị hủy diệt bằng phương thức nào đi chăng nữa.
Người Giữ Trật Tự tự ràng buộc bản thân.”

Bức tượng người đàn ông trông cương nghị, trầm ngâm, dường như có một cảm giác quen thuộc khó tả nào đó.

“An Ngung! Baby ơi!”

Một tiếng chim lảnh lót suýt chút nữa dọa An Ngung sợ chết khiếp. Billy đứng ngay cửa thang máy, nhiệt tình vẫy tay gọi cậu, “Cuối cùng cậu cũng về rồi!”

Thang máy kính trong suốt đi thẳng lên cao.

Ở mỗi tầng thang máy đi qua, những Người Giữ Trật Tự phía bên ngoài đều không hẹn mà cùng dừng bước. Đa phần họ đều cung kính cúi đầu chào An Ngung, có một số ít nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt phức tạp nhưng chung quy đã không còn vẻ khinh miệt, hằn học như trước đây.

“Cậu biết có bao nhiêu người sùng bái cậu không? Ôi trời ơi, chuyện về khu 53 được đồn ầm lên trong Tháp Nhọn, ai cũng mong cậu tỉnh dậy! Cuối cùng cũng chờ được!” Billy ưỡn ngực như thể người được ca ngợi chính là anh ta. “Tôi đã bảo chắc chắn cậu không tầm thường mà! Đương nhiên cậu phải là đứa con được trời chọn rồi!”

An Ngung nhíu mày, “Lúc đó anh bảo người biến dị nào cũng tưởng bản thân là đứa con được trời chọn nhưng cuối cùng cũng chỉ là mấy tên lâu la có chút năng lực đặc biệt thôi.”

“Đấy là tôi tự nói tôi! Đầu Lĩnh không nói cho cậu biết à? Tôi đã rất vinh hạnh được lựa chọn làm lâu la của cậu!” Billy dẫn cậu bước ra khỏi thang máy, “Đồ đạc của cậu ở khu 53 đã được chuyển về phòng ký túc. Cậu kiểm tra xem, còn thiếu gì thì tranh thủ đặt mua luôn.”

An Ngung không hiểu gì cả, “Đặt mua? Tôi lấy đâu ra tiền.”

“Điểm chiến tích đó.” Billy buồn bực nói: “Cậu không xem tổng kết của mình à? Giờ cậu chính là đại gia mới phất đấy. Thích mua gì cứ mua, điểm tích lũy dùng cho mua sắm sẽ không bị trừ khỏi thông tin. Nhưng đánh cược thua là bị trừ đấy.”

Trang cá nhân trên thiết bị thông tin có một nút bấm để xem tài sản đang sở hữu.

An Ngung ấn vào xem.

[Nhiệm vụ chỉnh đốn lại trật tự khu 53] Kết toán điểm chiến tích
– Điểm tham dự: 20 000 (Đã kết nhập)
– Điểm hoàn thành: 39 374 (Đã kết nhập)
– Đánh giá đội cấp S: 50 000 (Đã kết nhập)
– Đánh giá cá nhân cấp SSS+: 888 897 (Đã kết nhập)

[Chuyển giao tài sản] Vũ khí “Trật Tự” đã được Luật tặng vào 7 ngày trước (Đã sở hữu)

[Chuyển giao điểm] Điểm chiến tích tương đương một căn phòng ở tại thành phố chính đã được Luật hứa chuyển giao vào 7 ngày trước (Đang đợi kết nhập)

[Chuyển giao điểm] 54 900 000 điểm chiến tích được Luật chuyển giao vào 7 ngày trước (Ghi chú: Cược 1 triệu điểm, tỉ lệ cược 109,8, mỗi người một nửa) (Đã kết nhập)

“Không thể ngờ được đúng không!” Billy chống nạnh, “Đại gia giấu mặt cược 1 triệu điểm đó chính là Luật! Trước khi xuất phát, anh ta đã đầu tư vốn cho đối tượng giám sát của mình! Hôm mở kết quả, ngược nặc danh và Nho ăn chia nhau hết chỗ tiền cược của kèo bên kia. Đến khi bút toán chuyển khoản trên trời kia xuất hiện người ta mới hoàn hồn! Tôi nói cậu nghe, cả đêm hôm đó Tháp Nhọn sáng trưng đèn, không ai ngủ nổi! Cả đám tệ nạn biến dị đó người nào người nấy ghen tị đến phát điên, phòng tập thể thao không còn bao cát nào trống để mà đăng ký trút giận! An Ngung! An Ngung! Cậu nghe tôi nói không đấy?”

An Ngung không nghe thấy gì cả.

Bàn tay cầm thiết bị thông tin của cậu đang run rẩy. Cậu nhìn chằm chằm con số tổng kết tài sản cuối cùng, lò dò nhẩm tính: 55 898 271 điểm chiến tích.

“Đừng dò nữa cưng ơi, hơn 55 triệu!” Billy líu lưỡi, “Không cần Luật thưởng, tự cậu cũng mua được phòng ở cao cấp nhất thành phố chính!”

An Ngung lập tức hỏi, “Nhưng phòng ở vẫn sẽ do trưởng quan chi tiền mua đúng không?”

“Phải.”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng.

An Ngung ngoảnh lại, không biết Tần Tri Luật đã đứng sau lưng cậu từ khi nào.

Hắn vẫn mặc chiếc áo gió đen tuyền, dáng vẻ vẫn lạnh lùng, túc mục.

Không biết có phải ảo giác hay không, 8 ngày không gặp, ánh mắt trưởng quan trông càng lạnh lùng hơn như đã nhuộm đẫm gió tuyết.

Tầm mắt An Ngung dừng lại trên môi hắn. Vết sẹo cũ bé xíu kia vẫn nằm trên đỉnh môi hắn. 8 ngày trước, khi hắn cắn lên cổ cậu, vết sẹo này từng cọ nhẹ lên da cậu. Ngủ mê man suốt nhiều ngày liền nhưng cảm giác ngay khoảnh khắc ấy vẫn lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu.

Màu môi Tần Tri Luật nhạt hơn bình thường một chút, trông hơi tái.

“Cuối cùng cũng về rồi.” Billy như trút được gánh nặng. Anh ta hạ giọng, hỏi, “Lần này ổn không?”

Tần Tri Luật thản nhiên “Ừ” một tiếng, ánh mắt lướt nhìn An Ngung từ đầu đến chân, lạnh lùng nói, “Trông có vẻ đã hồi phục khá tốt.”

An Ngung đưa thiết bị thông tin cho hắn nhìn, “Trưởng quan, rốt cuộc tôi đã 100% rồi.”

Như ảo giác, đôi mắt đen lạnh lùng, trầm tĩnh đối diện có một giây thả lòng.

“Tôi biết rồi. Tôi có quyền kiểm tra số liệu về cậu.”

Giọng nói ấy nghe khá mệt mỏi.

An Ngung hỏi: “Rốt cuộc mấy ngày qua ngài đã làm gì?”

“Thực hiện một vài nghĩa vụ thường xuyên phải làm, chỉ là lần này thời gian dài hơn một chút.” Tần Tri Luật kéo găng tay lên, nói, “May mà đều đã qua rồi. Đi thôi.”

“Đi đâu cơ ạ?”

“Đêm cầu nguyện cho khu 53.” Tần Tri Luật ngừng lại giây lát, “Đi nói lời từ biệt chân thành với Lăng Thu.”


Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Nghiêm Hi (1/2) – Món bánh đậu bị bỏ lỡ

Tới tận bây giờ, không một ai nói với tôi rằng lần ngoảnh lại nhìn đó chính là cơ hội cuối cùng tôi có thể đoàn tụ với mẹ và em gái.

Sau khi nhận được tin, tôi vẫn khá bình tĩnh.

Dù sao sống trong thời đại như thế này, bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều và gần ngay trước mắt lại như xa tận chân trời đã là điều quá quen thuộc.

Nhưng nếu có thể làm lại, dù phải mạo hiểm chuyện bị xử phạt, tôi cũng muốn dừng xe chào em gái một tiếng.

Bảo con bé bẻ một miếng bánh đậu trên tay cho tôi.

Thực ra vị của bánh đậu khá tầm thường, chỉ có mùi bột mì và mùi đậu thoang thoảng, cũng không có vị ngọt khiến người ta nhung nhớ, say mê.

Nhưng cắn một miếng lại có thể làm cho lòng người thật yên tâm.

Không ai có thể quên được hương vị quen thuộc do mẹ làm.

Dù là ở bất kỳ thế giới nào, điều này cũng không bao giờ thay đổi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận