Trên mặt sàn chính giữa nhà thờ bày đầy những ngọn nến trắng. Những giọt sáp nến chảy xuôi theo những cái tên được chạm khắc trên tấm bia.
Cây nến lớn nhất nằm chính giữa dành cho “Tất cả những người khu 53 đã hy sinh mà không biết tên”.
Thi sĩ cầm điếu văn cầu nguyện trên tay, giọng nói bình tĩnh mà vang dội.
“Cầu nguyện cho mỗi một linh hồn đã mất…”
“Hôm nay, chúng tôi thiêu đốt những tưởng niệm, hóa thành ánh nến theo mọi người đi xa.”
“Cầu mong mọi người được bình an, tự tại, không còn đau khổ và sợ hãi.”
“Cầu mong những tạo vật vĩ đại sẽ thương hại cho từng tồn tại nhỏ nhoi, ban cho ta, ban cho chúng sự vĩnh hằng.”
Mọi người đứng chen chúc bên ngoài, hai tay chắp vào nhau, nhắm mắt cầu nguyện theo anh ta.
Trong đám đông, An Ngung nâng một ngọn nến trắng, tim đập thình thịch trước cái tên được chạm khắc trên bia.
[Người Giữ Trật Tự: Lăng Thu – Đã hy sinh trong chiến đấu]
“Trưởng quan…”
“Tuy hầu như chưa gặp Người Giữ Trật Tự nào trong Tháp Nhọn nhưng cậu ấy quả thật là người đồng hành của cậu.” Tần Tri Luật nói rất bình tĩnh. “Mất đi Lăng Thu, đối với cậu, với Tháp Nhọn, với nhân loại, đều là tổn thất.”
Ánh lửa của ngọn nến nhỏ cứ cháy bập bùng trước tầm mắt An Ngung. Một giọt sáp nến chảy xuống, Tần Tri Luật đưa tay kịp lấy cây nến đi trước khi giọt sáp rơi xuống tay An Ngung.
Sáp nến rơi trên găng tay da, lập tức đông lại thành một chấm tròn màu trắng sữa.
An Ngung vội nói: “Thành thật x…”
“Không cần xin lỗi.”
Tần Tri Luật cạy giọt sáp đọng đi, cẩn thận lau sạch ngọn nến bằng một chiếc khăn rồi bọc lại, đưa cho An Ngung.
An Ngung đang định nhận lấy, hắn lại bất chợt rụt tay lại, khiến An Ngung cầm hụt.
“Ơ?”
“Tôi phát hiện hình như cậu có vài câu cửa miệng đã thuộc nằm lòng.”
Tần Tri Luật nhíu mày suy nghĩ giây lát, “Thành thật xin lỗi, ngài nói đúng, cầu xin ngài, với cả…”
“Cảm ơn và chúc ngài thành công.” An Ngung nói tiếp theo bản năng.
Nói xong, cậu lập tức mím chặt môi. Cậu bắt được nét tức cười trong đôi mắt đen kia.
“Đó cũng là cậu ấy dạy cậu?” Tần Tri Luật cười hỏi.
An Ngung rầu rĩ “Vâng” một tiếng. Cậu nhìn vào ánh nến kia, “Nếu ngài muốn tôi bỏ…”
“Không cần.” Tần Tri Luật một lần nữa đưa nến lại cho cậu, “Không cần cố gắng thay đổi bản thân. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ trở về làm chính mình, có lẽ chính là trạng thái được gọi là “giáng thế” kia. Nhưng dần dà, nó sẽ không còn phủ lấp cậu một cách không thể kiểm soát được nữa. Cậu sẽ nắm giữ chốt mở rồi phá hủy nó, tự hòa hợp với chính con người thật của mình. Đến khi đó, cậu sẽ không còn bị bất kỳ điều gì thao túng, không còn mang trên mình bóng dáng của bất kỳ ai, cậu là chính cậu. Chỉ có tư tưởng, ý chí của chính cậu mới là ánh nến không bao giờ tắt.”
An Ngung nhìn thẳng vào đôi mắt sâu ấy, nhỏ giọng hỏi lại: “Tư tưởng và ý chí của tôi?”
“Phải.” Tần Tri Luật gật đầu với thi sĩ, “Tập trung vào, cầu nguyện cho Lăng Thu.”
Dù đứng giữa đám đông, bóng dáng uy nghiêm đó vẫn thẳng tắp, lặng im, cùng mọi người cầu nguyện theo thi sĩ.
“Cầu nguyện cho Lăng Thu…”
“Tắm trong ánh sáng, xa rời vực sâu.”
“Lý tưởng, chắc chắn sẽ được duy trì ở một thế giới tốt đẹp hơn.”
Thi sĩ hít sâu, đặt điếu văn cầu nguyện lên tòa tháp nến khổng lồ, nhìn nó được đốt cháy hoàn toàn.
Ánh mắt bình thản lướt qua đám người, anh ta nhẹ nhàng cong môi, lên tiếng: “Ưu tư lắng xuống trong lòng ta…”
Mọi người đồng thanh đọc theo: “Ưu tư lắng xuống trong lòng ta.”
“Như hoàng hôn phủ xuống núi rừng tĩnh lặng…”
“Như hoàng hôn phủ xuống núi rừng tĩnh lặng.*”
* Hai câu thơ được lấy từ bài số 10, tập thơ Những con chim bay lạc (Stray Birds) của Tagore
Thi sĩ tạm dừng, mỉm cười, “Không một bông tuyết nào tan biến, hệt như tưởng niệm sẽ mãi mãi đọng lại trong lòng. Như vậy, thành phố chính, chúc ngủ ngon.”
An Ngung lẩm nhẩm câu nói cuối cùng, “Không một bông tuyết nào tan biến…”
Tần Tri Luật nói: “Mọi người dùng tan và không tan để phân biệt tuyết bình thường với tuyết thảm họa. Những bông tuyết rơi xuống cùng với thảm họa sẽ không bao giờ tan. Chúng đọng lại thành cánh đồng tuyết trắng xóa, bao phủ thế giới bên ngoài mái vòm. Đại Não đã tiến hành thu thập mẫu rất nhiều lần, mỗi một bông tuyết đều đo lường được tần suất hỗn loạn và dao động năng lượng nhưng lại không bao giờ tan chảy. Bởi vậy nên “tuyết” chỉ là tên gọi tượng trưng. Thứ đó vốn không phải tuyết, cũng không ai biết nó là gì.”
An Ngung chăm chú lắng nghe. Từ trước tới nay, Lăng Thu chỉ dạy cậu làm sao tồn tại được trong thế giới này chứ chưa bao giờ nói cho cậu biết rốt cuộc thế giới này ra sao và nên sống như thế nào giống như trưởng quan.
Đám đông bắt đầu tản đi. Những con người xuất chúng quần là áo lượt của thành phố chính tuy đỏ hoe viền mắt nhưng nét mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
An Ngung ngẩng đầu, ngắm nhìn đỉnh tháp cao rộng của nhà thờ. “Lăng Thu nói thành phố chính chỉ toàn lý tính. Hóa ra cũng có tôn giáo sao?”
Tần Tri Luật lắc đầu, “Đây chỉ là tự khuây khỏa bản thân, không phải tôn giáo. Thành phố chính cũng không đơn giản như thành phố “mồi”, áp lực nặng nề khiến mọi người phải tìm nơi để khuây khỏa bất cứ lúc nào. Vậy nên danh vọng của thi sĩ tại thành phố chính rất cao.”
Nghe vậy, An Ngung nhìn về phía con người hòa nhã đứng trên bục đọc thơ, “Ngoại trừ tìm anh ta khuây khỏa, có tôn giáo thực sự không?”
“Thành phố chính cấm tôn giáo. Lý tính là tuyệt đối, giá trị là tuyệt đối, không bao giờ thay đổi. Đây là sứ mệnh của thành phố chính.” Tần Tri Luật ngừng một lát, lại nói, “Tôi biết thành phố “mồi” có rất nhiều tôn giáo. Cuộc sống đau khổ và đáng thất vọng thật sự cần có tín ngưỡng làm chỗ dựa, vậy nên Đầu Lĩnh sẽ không nhúng tay vào.”
Đang nói, Tần Tri Luật chợt bảo: “Cậu chờ tôi một lát.”
Hắn tiến về phía một người đàn ông cao lớn giữa đám đông. Người nọ mặc sơ mi lụa màu đen sang trọng, tay áo xắn lên cao, trên cánh tay rắn chắc là hình xăm hoa hồng đen nở rộ, khí thế trông rất áp đảo.
An Ngung chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức dời mắt đi, tiếp tục quan sát thi sĩ phía sau bục đọc thơ.
Thi sĩ như được phủ một lớp sương mù, mông lung, ôn hòa, không hề có tính công kích, khiến cậu cảm thấy thoải mái một lần hiếm hoi.
Trên xe trung chuyển, bài thơ cô bé đó đọc chắc hẳn chính là tác phẩm của anh ta.
Nhận thấy ánh mắt cậu, thi sĩ đặt đồ đang cầm trên tay xuống, bước về phía cậu.
“Hình như đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu. Anh ta mỉm cười tao nhã, “Tôi tên là Mắt. Xin hỏi tôi nên xưng hô với cậu thế nào?”
“An Ngung.”
“Một cái tên thật đặc biệt.” Thi sĩ nhìn cậu chăm chú, “Ánh mắt cậu khiến người ta cảm thấy bình tâm. Cũng vừa khéo, có thể cầm nến giúp tôi không? Tôi muốn lên đỉnh tháp tìm một quyển thơ.”
“Được.”
An Ngung cầm hai ngọn nến không khắc hoa văn từ dưới đất lên, đi theo sau thi sĩ, bước từng bước trên cầu thang xoắn.
Những tập thơ nằm khắp nơi trong nhà thờ, tạo thành một cảm giác hỗn loạn mà lãng mạn. Thi sĩ tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng cầm lên một tập thơ không tên. Anh ta ngoảnh lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Tôi luôn nhìn thấy một luồng sáng đỏ với nhiều vệt sáng rời rạc không ngừng nhấp nháy trên bầu trời, cậu có thấy không?”
An Ngung ngơ ngác nhìn ra ngoài, nơi ấy chỉ có bầu trời đêm trong vắt.
Thi sĩ cười cười, “Thôi, cứ coi như là tôi điên điên khùng khùng vì viết thơ đi. Những vệt sáng đỏ rời rạc tụ lại với nhau, càng ngày càng rõ rệt. Nhưng mấy ngày trước, những vệt sáng ở góc Đông Nam bỗng nhiên nối lại với nhau, không còn lộn xộn rời rạc nữa, thế nên tôi cũng thoải mái hơn nhiều.”
Ngữ điệu anh ta có vẻ hơi chần chừ, “Tôi nhìn thấy hình bóng một cái bánh răng phía sau chúng. Chính sợi dây phanh kéo dài ra từ bánh răng ấy đã trói buộc những vệt sáng đỏ.”
An Ngung rất hiếm khi nào gặp được người khiến cậu muốn nói chuyện. Đáng tiếc, giờ phút này cậu lại không biết nói gì vì Lăng Thu chưa bao giờ dạy cậu về thiên văn học.
Thi sĩ đưa quyển thơ trong tay cho cậu, “Xin hãy nhận lấy.”
“Cho tôi sao?”
“Coi như là quà cảm ơn.” Thi sĩ cười nói, “Tôi tặng sự an yên cho thành phố chính nhưng bản thân mình lại thường xuyên phiền lòng bởi những suy nghĩ ngổn ngang. Nhìn vào đôi mắt cậu, tôi cảm thấy thực sự bình tâm. Đây là tập thơ tôi chưa từng đọc công khai. Nếu đọc không hiểu, cậu có thể tới nhà thờ tìm tôi bất cứ lúc nào.”
***
Đêm ở thành phố chính ngập trong ánh đèn neon.
An Ngung đi bộ về cùng Tần Tri Luật. Tần Tri Luật hỏi: “Đầu Lĩnh đã nói rằng muốn cậu ở lại Tháp Nhọn chưa?”
An Ngung gật đầu, “Tôi vẫn đang cân nhắc.”
Cậu do dự một lát, lại hỏi, “Trưởng quan, vì sao lúc ấy ngài lại chọn tôi? Vì entropy gen của tôi là 0 sao?”
“Không chỉ vì entropy gen.” Tần Tri Luật thản nhiên nói.
“Vậy…”
“Còn cả sức mạnh tinh thần nữa. Nghe nói sức mạnh tinh thần của cậu không hề dao động trong thí nghiệm dẫn dắt. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã đưa ra quyết định.”
An Ngung không hiểu cho lắm, “Điều này rất hiếm gặp sao?”
“Trước đó chưa từng xuất hiện, là minh chứng cho ý chí tuyệt đối.” Tần Tri Luật quay sang nhìn cậu, “Ý chí tuyệt đối, lại thêm tuyệt đối không chịu bị lây nhiễm. Cậu đạt đến một trật tự không thể phá vỡ.”
An Ngung thoáng ngẩn người. Cậu cảm thấy dù trưởng quan đang nhìn cậu nhưng thực chất không hề đối diện với cậu. Trưởng quan giống như đang chăm chú nhìn vào ánh mắt của cậu hơn.
Qua lớp kính của chiếc tủ đối diện, cậu cũng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu đôi mắt vàng của cậu.
Nhìn một hồi, ánh mắt cậu dần thay đổi.
“Hửm?” Tần Tri Luật nhận thấy điều bất thường, bèn ngoảnh lại nhìn.
Đằng sau chiếc tủ kính sạch sẽ tinh tươm là những chiếc giỏ bánh mì bằng gỗ được sắp xếp ngay ngắn. Từng chiếc bánh mì được xếp trong giỏ, có những ổ bánh lúa mì đen đơn giản, có những chiếc bánh sữa nhỏ nhắn, đáng yêu như những quả cầu tuyết, có bánh bánh bông lan nhiều tầng đẫm nhân mứt, có donut ngọt phủ đầy xốt sô cô la,…
Tấm bảng phía sau tủ kính viết: “Chuyển nhượng cửa hàng”.
An Ngung vẫn đang ngơ ngẩn nhìn, Tần Tri Luật đã bước tới, đẩy cánh cửa gỗ ấm áp kia ra bằng bàn tay đeo găng da.
Tiếng chuông gió lanh lảnh vang lên.
“Xin chào. Tôi muốn hỏi giá mua cửa hàng.”
***
Bà chủ cửa hàng tuổi đã gần 50, dáng người đầy đặn, phốp pháp, tươi cười rất ôn hòa.
“Tiệm này chỉ bán chứ không cho thuê, hơn nữa chỉ bán cho người tiếp tục mở tiệm bánh mì. 90 triệu, thanh toán luôn trong một lần, sẽ tặng lại toàn bộ đồ dùng.”
An Ngung tròn mắt: “90 triệu?”
90 triệu có thể mua đứt cả nửa khu 53 đấy.
Tần Tri Luật lại nói: “Không đắt.”
“Đúng vậy. Giá cửa hàng và giá nhà ở không giống nhau. Đây lại là trung tâm thành phố chính, nằm ngay giữa khu thương mại sầm uất, ban ngày khỏi phải lo lưu lượng khách. À, cách 5km về phía Nam chính là cabin Bộ Quân Sự, mấy cậu đó thường chạy huấn luyện tăng cường vào ban đêm, chạy thẳng từ cabin đến đây mua sạch bánh mì.” Bà chủ cười rất tươi, “Mấy cậu đó ăn khỏe lắm. Thợ bánh của chúng tôi hôm nào cũng phải làm sẵn bánh bán buổi tối từ sau giờ cơm trưa, không thì không đủ cho các thanh niên đó ăn no.”
“Bộ Quân Sự…”
Tầm mắt An Ngung chợt khựng lại trên bức tường, nơi dán ảnh chụp của các thực khách. Ở đó có đến mười mấy bức ảnh chụp toàn những thanh niên mặc quân phục.
Ở góc trên bên phải, không ngờ cậu lại trông thấy Lăng Thu.
Chiếc áo ba lỗ đã giặt đến bạc cả vải được sơ vin vào trong chiếc quần quân đội. Anh đứng giữa đám người, giơ cao ổ bánh mì dài đã cắn vài miếng, quai hàm bạnh ra, cười với ống kính.
Bà chủ cảm thán: “Có bánh mì là sẽ có hy vọng. Nếu không vì sức khỏe yếu, tôi thật lòng không nỡ bán cửa hàng này đi.”
An Ngung cảm thấy tim mình đập dồn dập.
“Có thể bớt một chút không?” Cậu nghe thấy mình hỏi khẽ.
Bà chủ hỏi: “Cậu có bao nhiêu?”
“55 triệu.”
Bà chủ mỉm cười hòa nhã, thân thiện mời hai người ra ngoài.
***
Trở lại Tháp Nhọn, An Ngung cẩn thận kiểm kê đồ trợ cấp mang về từ khu 53.
Tất cả chỗ bánh mì lấy được từ kho vật tư đã được cất vào tủ đông mini không thiếu ổ nào. Hai chai dịch dinh dưỡng Đấu cho đang nằm yên trên đầu giường. Ngoài ra còn có bộ quần áo tù đã rách nát tả tơi.
Lấy ra được nửa miếng xúc tu bạch tuộc từ trong túi áo tù đúng như mong đợi, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đây là miếng lúc đó cậu cố tình để dành lại không ăn hết, dự định sẽ làm “vật phẩm lưu niệm của Tần Tri Luật”, tìm cơ hội nào đó tặng cho Tưởng Kiêu, hòa hoãn phần nào mối quan hệ căng thẳng này.
Tắm rửa xong xuôi, An Ngung mở sàn thương mại sử dụng điểm chiến tích ra.
Mấy thứ như kiểu vũ khí sát thương lớn, nguyên liệu nấu ăn cao cấp, tác phẩm nghệ thuật còn lâu mới lừa được tiền của cậu. Cậu tìm thẳng tới mục mình nhắm đến, chọn cho bản thân hai món đồ thực sự cần thiết.
Một chiếc áo khoác loại xịn, sau lưng có mũ đội thật rộng đủ để che kín cả đầu lẫn mặt, cực kỳ phù hợp cho người có chướng ngại giao tiếp.
Áo khoác chỉ tốn 199 điểm tích lũy nhưng mỗi một màu nhuộm thêm vào sẽ tốn thêm 150 điểm. An Ngung không chút do dự bỏ qua luôn bước nhuộm màu, chọn màu trắng cơ bản.
Một món khác là băng vải làm từ chất liệu công nghệ cao. Phần miêu tả sản phẩm viết rằng: Có thể cản được hầu hết mọi nhát chém, ngay cả khi đã thực sự bị chém rách. Chất liệu sáng tạo có thể nhanh chóng tạo ra sức căng bề mặt, nối kín vết thương bị vỡ ra bên dưới băng vải, từ biệt nguy cơ mất máu đến chết. Giống như một bộ đồ bình thường, có thể tái sử dụng, giặt sạch thoải mái. Gồm 2 miếng 1 hộp.
Một hộp tốn 3999 điểm, cái giá này cao đến mức khiến An Ngung cảm thấy tội lỗi. Cậu cứ quay ra quay vào cả chục lần, mãi đến khi nhớ lại khoảnh khắc bị cái lưỡi vừa mảnh vừa bén quấn cổ từ khoảng cách trăm mét, cậu cuối cùng cũng cắn ra chốt đơn.
Tổng cộng tiêu tốn 4198 điểm tích lũy, số điểm còn lại là 55 894 073.
Nếu muốn mua cửa tiệm kia, cậu còn thiếu hơn 34 triệu. Trong nhiệm vụ lần này ở khu 53, cậu kiếm được khoảng 1 triệu. Vậy thì muốn tiết kiệm đủ tiền, cậu phải hoàn thành thêm 35 nhiệm vụ có độ khó tương đương.
An Ngung ngẩn người với thiết bị thông tin, tính đi tính lại bài toán này.
Khung chat với Tần Tri Luật bỗng nhiên xuất hiện trên thiết bị thông tin.
– Muốn mua tiệm bánh mì không?
Hai mắt An Ngung sáng ngời: Căn phòng ở ngài hứa có thể đổi thành tiệm bánh mì không?
– Không được. Giá cả chênh lệch quá nhiều.
An Ngung ngẫm nghĩ: Vậy cho tôi chỗ tiền mua phòng ở kia được không?
– Cũng không được. Đã bảo thưởng cái gì thì chỉ thưởng cái đó thôi.
An Ngung chậm chạp gõ chữ: Cầu xin ngài đấy. Please.
Một lúc lâu sau, bên kia lại lạnh lùng gửi sang 3 chữ:
– Không thể được.
Biện pháp không biết xấu hổ này đã mất tác dụng.
An Ngung thở dài, đang định tắt khung chat đi, tin nhắn mới lại xuất hiện trên màn hình.
– Nhưng có thể cho cậu vay tiền. Không có hạn trả, không tính lãi, chỉ cần cậu chịu ở lại Tháp Nhọn vĩnh viễn.
– Điều kiện quá hời, nên cân nhắc nhanh lên.
Điều kiện vô cùng hấp dẫn, nhưng việc ở lại Tháp Nhọn khiến An Ngung thấy khá bất an, nhất là khi nó còn đi kèm với hai chữ “vĩnh viễn”.
Sai một li đi một dặm, cuộc sống tự do và khối tài sản khổng lồ cậu vừa có trong tay sẽ bỏ cậu mà đi.
Nhưng tiệm bánh mì sáng sủa, những chiếc giỏ gỗ thơm nức mùi bột mì, khuôn mặt tươi cười sáng láng của Lăng Thu lại quá hấp dẫn cậu.
Cậu chộn rộn đi đến góc tường, ngồi thụp xuống với tư thế bó gối quen thuộc, âu sầu gõ ngón tay trên thiết bị thông tin.
Trang cá nhân đã có 999+ lời mời kết bạn, hệ thống đã tự động lọc bỏ những Người Giữ Trật Tự bình thường, chỉ để lại những lời mời của người người từ tầng 190 trở lên.
An Ngung phát hiện mình có thể xem được “Khoảnh khắc”* của bạn bè. Khác với trạng thái công khai trên trang cá nhân, những thứ được đăng trên Khoảnh khắc được cài đặt chỉ cho phép những bạn bè được xem.
* Cụm từ gốc là “vòng bạn bè” (朋友圈), cơ chế hoạt động tương tự như của Wechat nên mình dùng theo cách dịch tiếng Việt cho phần này của app Wechat.
5 phút trước, Chúc Đào vừa đăng một bức ảnh.
Trong ảnh, Đường Phong mặc bộ đồ chiến đấu bó sát người màu đen đang ngồi bên bàn viết tài liệu. Giấy tờ bên cạnh đã xếp cao như một ngọn núi nhỏ, trên bàn rải rác những lon cà phê.
@Nho: Quả nhiên việc viết báo cáo khu 53 đầy đau khổ như thế này vẫn phải nhờ vào trưởng quan. Thực vật như bé sao mà làm được.
Bên dưới là cả loạt “Ha ha ha”. Đường Phong trả lời: Quen quá rồi.
2 tiếng trước, Đấu cũng đăng một bức ảnh.
Địa điểm chụp là đỉnh của Tháp Nhọn. Thành phố chính trong đêm rộng lớn mà bình yên, chính giữa bức hình vừa khéo là nhà thờ.
Đấu không viết lời chú thích, chỉ đăng kèm với một biểu tượng ngọn nến.
Khoảnh khắc giúp An Ngung nhanh chóng nắm bắt được tình hình các cấp cao của Tháp Nhọn trong mấy ngày gần đây giống như “Báo lá cải khu 53” cậu nhận được mỗi lần tỉnh dậy sau giấc ngủ dài khiến cậu chợt có cảm giác yên bình.
Hôm vừa trở về thành phố chính, Chúc Đào đã bị ép khô hoàn toàn. Niềm kiêu hãnh của healer số 1 Tháp Nhọn khiến cậu cứ mãi canh cánh trong lòng, tự nhốt bản thân vào phòng tự hờn dỗi vì không thể hồi máu được cho An Ngung vào thời khắc cuối cùng.
Để dỗ dành cậu, Đường Phong dẫn cậu tới một siêu thị không người để chơi cho khuây khỏa lúc nửa đêm. Chúc Đào ngồi trong xe đẩy hàng, ăn kem ly, vui vẻ giơ V-sign với máy ảnh của trưởng quan.
Sau đó vài ngày, Đường Phong ra ngoài làm nhiệm vụ. Trong nhiệm vụ, hắn cố ý tiếp xúc với siêu dị thể loại hình sói có entropy gen thấp hơn mình, thuận lợi hoàn thành lần biến dị thứ hai. Loại hình biến dị của hắn hiện nay là thỏ linh dương* và sói xám.
* Antelope jackrabbit, danh pháp khoa học Lepus alleni

Bên dưới bài đăng về thông tin ấy là những bình luận từ tất cả các cấp cao của Tháp Nhọn, ngay đến Tần Tri Luật cũng gửi một dòng “Chúc mừng”.
Sáng sớm hôm qua, Cider đưa Đấu ra bờ biển ngắm bình minh. Đấu mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình theo phong cách industrial, đang luống cuống giơ cao hai que pháo hoa.
Phía xa trong bức ảnh còn có hai bóng người nữa nhưng vì khoảng cách quá xa nên trông rất mờ.
Dường như cấp cao của Tháp Nhọn ấm áp hơn nhiều so với những gì người ngoài cảm nhận.
An Ngung lướt tiếp, đầu ngón tay chợt khựng lại.
Tám ngày trước, Tần Tri Luật cũng đăng một bài, chỉ gồm đúng hai từ: Xuất hiện.
Ảnh đại diện của Tần Tri Luật là một mảng đen tuyền, sâu thăm thẳm. Tài khoản được lập từ 10 năm trước, vào tháng 5 năm 2138. Kể từ khi lập tài khoản đến giờ, hắn chỉ từng đăng đúng hai bài đăng.
Ngoại trừ “Xuất hiện” đăng 8 ngày trước, bài đăng còn lại được đăng ngay khi vừa lập tài khoản cũng chỉ vỏn vọn hai từ: Chờ đợi.
An Ngung không biết hai bài đăng này có liên kết với nhau không nhưng chúng cách nhau những 10 năm. Nếu thật sự có liên kết, vậy thì sự chờ đợi này cũng quá dài rồi.
Đang lúc cậu xuất thần, tiếng gõ cửa phòng bỗng vang lên.
Cửa không khóa kỹ nên lập tức hé ra, Tần Tri Luật xuất hiện bên ngoài.
An Ngung đứng dậy, “Trưởng quan, có chuyện gì sao?”
Tần Tri Luật quơ quơ thiết bị thông tin với cậu.
“Tôi vẫn chưa nghĩ xong…” An Ngung chần chừ nói, “Có thể cho tôi thêm chút thời gian không?”
“Đừng băn khoăn nữa.” Ngữ điệu của Tần Tri Luật rất quyết đoán, “Chi bằng chúng ta giản lược điều kiện thêm một chút. Với tiền đề không nhận nhiệm vụ, cậu ở lại Tháp Nhọn 1 năm. Sau 1 năm này, nếu cậu chịu ở lại vĩnh viễn, khoản tiền cậu nợ tôi sẽ được xóa bỏ. Nếu cậu nhất quyết rời đi, chúng ta sẽ bàn về chuyện trả tiền sau.”
Một năm sau, chắc hẳn tiệm bánh mì đã có thu nhập khả quan.
Hai mắt An Ngung sáng ngời, “Vậy còn lãi suất và kỳ hạn thì sao?”
“Không thay đổi. Không có kỳ hạn, không lấy lãi. Tôi sắp phải đi làm nhiệm vụ rồi, muốn mua lại cửa hàng thì nhanh lên, cho tôi câu trả lời cụ thể trước sáng mai.” Nói xong, Tần Tri Luật xoay người định rời đi nhưng dường như hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn ngoảnh lại nói thêm: “Phải rồi, quên không hỏi, bây giờ cậu còn có thể sử dụng dị năng không?”
“Dạ…” An Ngung ngẩn ra mất mấy giâu, “Ý ngài là cái này ạ?”
Giây tiếp theo, từ một góc rất xa, cậu lập tức xuất hiện ngay trước mặt Tần Tri Luật.
Sau vài ngày ngủ li bì, kỹ thuật của cậu không được thuần thục cho lắm, gấp không gian hơi quá tay.
Vậy nên cậu gần như kề sát vào chóp mũi trưởng quan.
Tần Tri Luật im lặng một lát mới nói, “Thực ra cậu nói miệng là được rồi.”
“… Ồ.”
An Ngung lẳng lặng lùi về sau một bước, cố gắng nói thật uyển chuyển: “Giờ vẫn có thể chủ động sử dụng năng lực nhưng tương đối hạn chế. Ví dụ ngay bây giờ chẳng hạn, tôi hơi đói bụng một chút, với cả…” Cậu ngập ngừng chột dạ, “… hơi muốn ngủ luôn.”
Nói xong, cậu phát hiện Tần Tri Luật đang nhíu mày nhìn sàn nhà, chẳng hề để tâm nghe xem cậu nói gì.
Cậu cúi xuống nhìn theo tầm mắt trưởng quan, dưới sàn là nửa miếng xúc tu bạch tuộc đen tuyền.
Biểu cảm của Tần Tri Luật vô cùng phức tạp.
“Vẫn chưa ăn hết à, sao còn mang về đây?” Tần Tri Luật ngừng lại một lát, “Chắc là không… còn tươi nữa rồi. Hay vứt đi nhé?”
Nghe vậy, An Ngung vội vàng nhặt miếng xúc tu bạch tuộc lên, giấu vào trong túi.
“Tôi muốn giữ lại.” Cậu nhìn Tần Tri Luật bằng ánh mắt cảnh giác, “Muốn giữ lại mãi mãi.”
Tần Tri Luật thoáng sửng sốt, “Giữ lại mãi mãi?”
“Nó rất quan trọng. Sau này, cảm giác an toàn của tôi phải dựa vào nó.” An Ngung túm chặt túi áo, “Cho tôi giữ nó lại được không?”
Nét mặt chân thành, ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống một tên biến thái thích sưu tập mảnh chi biến dị của trưởng quan.
***
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng An Ngung cũng quyết định đồng ý việc vay tiền để mua lại tiệm bánh mì. Cậu tới tìm trưởng quan để ký một văn bản thỏa thuận.
Khi cánh cửa vừa mở ra, cậu trông thấy bên ngoài là một cái thùng rất lớn màu đen. Cậu mở nắp thùng ra, rơi vào hoang mang với thứ nằm bên trong.
Đó là một con bạch tuộc bông màu đen cao khoảng nửa người chưa kể mười mấy cái xúc tu mềm mại xếp tròn trong thùng.
Cậu ngơ ngác ôm món đồ chơi đó ra khỏi thùng, xúc tu buông thõng xuống, nhẹ nhàng cọ sát trên người cậu.
Kích thước hơi lớn, không thể nói rõ được là cậu đang ôm bạch tuộc hay bạch tuộc đang ôm cậu.
An Ngung tra mã sản phẩm trên sàn thương mại: Đồ chơi ru ngủ hình bạch tuộc, dài 180cm kết hợp nhung và bông bằng kỹ thuật may cổ điển, tạo cảm giác thân thiện tuyệt vời với làn da. Nụ cười hiền hòa đầy tính chữa lành của bạch tuộc giúp bạn thư giãn tinh thần. Màu đen tuyền được thiết kế để sản phẩm hòa lẫn hoàn hảo vào bóng tối, xúc tu mềm mại, mượt mà ôm lấy bạn giúp bạn ngủ thật ngon. Giá: 12 999 điểm chiến tích (có thể bán lại cho cửa hàng với chiết khấu 30%).
Nhìn thấy mức giá, đôi mắt vàng đang hoang mang lập tức sáng bừng lên.
Tần Tri Luật bước ra từ phòng bên cạnh, thoáng dừng bước, “Đây là món quà nhỏ sau khi nhiệm vụ kết thúc. Nếu cậu không thích…”
“Thích.”
12 999, bán lại chịu chút chiết khấu vẫn kiếm được 9 099.
An Ngung ôm bạch tuộc chặt hơn nữa, “Cảm ơn trưởng quan. Nó là của tôi.”
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 16 – Nho và Đấu
Các cấp cao nhí của Tháp Nhọn từng thực hiện không ít hành vi sai trái.
Những việc vi phạm quy định cũng không hề thiếu, nhưng đại đa số đều có trưởng quan chống lưng.
Ví dụ như Nho, cậu muốn tới xã hội loài người, Đường Phong thường xuyên đưa cậu tới chơi ở siêu thị, khu vui chơi không người lúc nửa đêm.
Đối với chuyện này, Đầu Lĩnh chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đấu càng khao khát trở về xã hội loài người hơn Nho.
Nhưng Đấu quá cao ngạo, lại vì biết rõ lệnh cấm nên tuyệt nhiên không đi quá giới hạn dù chỉ nửa bước.
Những khi đau khổ, anh chỉ một mình chạy lên chỗ ô cửa sổ vuông bé xíu trên đỉnh Tháp Nhọn, nhìn về ngôi trường mình từng học khi trước.
Cứ cách một khoảng thời gian, bộ phận hậu cần lại phát hiện ra vài lon coca rỗng.
Đấu rất ít khi thẳng thắn bộc lộ cảm xúc.
Mỗi khi nhận thấy cảm xúc anh không ổn định, Cider sẽ dẫn anh ra bờ biển đốt pháo hoa. Tuy ai cũng cảm thấy rằng Đấu không hề thích hoạt động ngây thơ này nhưng không thể không thừa nhận rằng gương mặt anh giữa ánh pháo hoa rực rỡ trong ảnh trông cực kỳ ưa nhìn.
Dường như pháo hoa có thể chiếu sáng anh chàng lạnh lùng kia.