Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 33: Phần 2: Mồi lửa thần bí - [Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao] 33: Tiến vào cô nhi viện.




An Ngung nhặt cuốn “Thơ tiên đoán” bị ném xuống đất lên. Đang định gấp lại, tầm mắt cậu vô tình lướt qua tên của bài thơ vừa đọc.

“Nơi thu lưu”

“Một người loạn thời gian
Kinh hoàng trong im lặng
Cái chết lặng lẽ trôi
Theo dòng sông chảy mãi.

Đám người loạn thời gian
Quay cuồng trong hỗn độn
Tất cả ồn ào trôi
Theo dòng sông tĩnh lặng.”

Nơi thu lưu…

Ma xui quỷ khiến, cậu vô thức đi tới nhà thờ.

Thi sĩ ngồi trên sô pha, đang nhẹ nhàng đưa cọ trên tấm bảng vẽ.

“Thật ngại quá, tôi cũng không lý giải được bài thơ này.” Anh ta mỉm cười ái ngại, “Thường xuyên có những ý tưởng bất thình lình xuất hiện nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi có thể hiểu rõ tất cả. Tôi đã viết ra tất cả những gì tôi nhận được rồi.”

“Thôi vậy.” An Ngung thở dài. “Tôi sắp phải đi một chuyến, nếu anh có thể nghĩ ra điều gì đó thì có thể tới tiệm bánh mì gặp Hứa Song Song nhé.”

“Thành phố chính xin đợi cậu trở về.” Thi sĩ mỉm cười ấm áp. “Nhắc đến tiệm bánh mì, hôm qua, một người phụ nữ tới đây cầu nguyện đã tặng tôi một chiếc Bánh đậu xưa cũ. Dường như nó thật sự đưa tôi trở về quá khứ, khiến tôi nhớ lại tâm trạng khi sáng tác bài thơ ấy.”

An Ngung thuận miệng hỏi: “Bài nào?”

“Đừng tự cao tự tại
Bắt nạt thỏ nhỏ nhoi…”

An Ngung chợt khựng lại.

Bài thơ ấy từng được em gái của Nghiêm Hi đọc, mà Bánh đậu xưa cũ chính món được làm mô phỏng theo cách làm của mẹ Nghiêm Hi.

Cậu ngoảnh đầu nhìn thi sĩ, “Lời tiên đoán của anh luôn chuẩn xác. Lần trước, tôi quả thật đã vấp váp vì một vài chuyện nhỏ nhặt, cũng quả thật đã phát tài đầy bất ngờ.”

Thi sĩ trả lời thẳng thắn: “Tôi đã quen với việc mình có thiên phú trên phương diện này rồi. Cậu có biết người ở thành phố chính rất hay mua xổ số không?”

An Ngung gật đầu.

“Tôi cũng từng viết một cuốn “Cảm nhận con số may mắn”, chỉ 5000 thôi, cậu muốn không?”

“…”

An Ngung chán chường nói: “Có lời tiên đoán nào không mất tiền mua không?”

Thi sĩ thất vọng thở dài, “Cũng có, nhưng bình thường chẳng ai thèm quan tâm.”

Nói xong, anh ta quay tấm bảng vẽ luôn hướng về phía mình sang phía An Ngung.

Đó là một bầu trời đen tuyền, cao vời vợi.

Một mảng lớn những vệt sáng đỏ vỡ vụn, bất quy tắc nằm phía chân trời. Rõ ràng là một bức tranh tĩnh nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác náo động khó chịu.

An Ngung chú ý tới hai vệt sáng đỏ nằm yên một góc, sau lưng chúng là một bánh răng màu vàng kim. Chiếc bánh răng kia rất nhỏ nhưng lại có cảm giác bất ổn khó hiểu. Sợi dây xích kéo dài phía bên ngoài chiếc bánh răng đang cố gắng níu chặt lại những vệt sáng đỏ vụn vỡ.

Cũng níu lấy chúng, hình dáng của chiếc bánh răng thứ ba cũng đã lờ mờ xuất hiện.

An Ngung thoáng sửng sốt, “Chẳng phải lần trước anh nói chiếc bánh răng thứ hai mới chỉ xuất hiện rất mờ nhạt thôi sao?”

Thi sĩ mỉm cười hài lòng, “Chiếc bánh răng thứ hai đã xuất hiện rõ ràng từ năm ngày trước, hơn nữa còn thành công ngăn chặn sự dao động của một vùng sáng đỏ, càng ngày tôi càng cảm thấy vững vàng hơn. Hiện tại, tôi dự cảm rằng chiếc bánh răng thứ ba cũng sắp xuất hiện rồi.”

Năm ngày trước cũng vừa vặn là ngày trước khi An Ngung đi ngủ. Ngày hôm ấy có thể xem như ngày cậu đã chạm được vào “chốt” mở ra năng lực hồi tưởng ký ức.

“…”

Quá nhiều điều trùng hợp nện thẳng vào đầu khiến người ta bất chợt có chút rung động với cuốn “Cảm nhận con số may mắn” kia.

An Ngung giữ chặt ví, nhanh chóng rời khỏi nhà thờ.

***

Khi cậu trở về Tháp Nhọn đã là hơn 2 tiếng trôi qua kể từ khi nhiệm vụ được công bố, người báo danh tham gia chỉ có Tưởng Kiêu, Kazama Takashi Sakai, Slade và Pat.

Kazama Takashi Sakai là phụ trợ hệ trị liệu trước đó từng báo danh trong nhiệm vụ khu 84. Thông tin ghi chép cho thấy Slade và Pat là hai người mạnh trong hệ tấn công thường xuyên hợp tác cùng anh ta, đều nằm trong top 20 của Thang Trời.

Quái lạ, chỉ có mỗi 4 người báo danh.

An Ngung buồn bực mở danh sách bạn bè ra, nhắn hỏi từng người một.

– Chúc Đào: Ngại quá, bảo tàng hạt giống Tây Nam xảy ra chuyện, tôi và trưởng quan phải tới đó một chuyến.

– An Ngung: Ồ, thôi vậy.

An đã đọc nhưng không trả lời.

– Ninh: Xin lỗi, An vẫn chưa hồi phục sau lần kiệt sức trước. Hơn nữa cậu ấy cũng ghét người quấy rầy giấc ngủ của cậu ấy.

– An Ngung: Tôi hiểu… Vậy còn anh?

– Ninh: Tôi không thể tách khỏi An.

– Đấu: Tiếc quá, trưởng quan sắp về từ núi tuyết rồi. Ngài ấy ghét cái lạnh, có lẽ tâm trạng sẽ không tốt, tôi muốn ở lại Tháp Nhọn đón ngài ấy về.

– An Ngung: Ừ, trưởng quan phải ưu tiên.

– Triều Vũ: Tôi không thích tới chỗ nhiều trẻ con đâu, chúng nó sẽ giật tóc tôi!!

– An Ngung: …

Lúc chuẩn bị xuống lầu, trông thấy An Ngung liên tục tải lại trang nhiệm vụ, Tần Tri Luật bèn nói: “Trong một nhiệm vụ, một khi đã xuất hiện thông báo đã có vài người tấn công mạnh rồi thì sẽ không có thêm ai đăng ký đâu. Vì không giành được nhiều tỉ lệ cống hiến trong nhiệm vụ thì không kiếm được nhiều tiền, chẳng khác nào đương đầu nguy hiểm một cách vô ích.”

An Ngung hiểu ra ngay.

Thang máy xuống đến tầng có nhà ăn thì dừng lại.

Người đang rảo bước tiến vào trông lạnh lùng, cao ngạo với gương mặt tuấn tú và một nốt ruồi nhạt màu lộ rõ vẻ đa tình.

An Ngung mất một lát mới khớp được ảnh chụp với người thật: Siêu sao Chiếu Nhiên mới biến dị không lâu trước, bị trưởng quan Viêm của tầng 198 cưỡng chế đưa về Tháp Nhọn, trở thành đối tượng giám sát mới của cấp cao. Hôm anh ta gia nhập Tháp Nhọn, thông tin xuất hiện trên Thang Trời cho thấy danh hiệu của anh ta là “Lumen”, đơn vị đo của thông lượng phát sáng, do chính Viêm đặt cho.

Lumen liếc nhìn Tần Tri Luật và An Ngung một cái rồi thản nhiên quay đi, ấn nút xuống phòng tập thể thao ở tầng trệt.

Quanh cổ tay đang buông thẳng bên người là vài vết dây trói đỏ thẫm trông cực kỳ nổi bật trên làn da trắng.

Có vẻ Lumen cũng phải thực hiện thí nghiệm dẫn dắt gen của Đại Não, những vết dây đó là do thiết bị trói hằn lại.

Tần Tri Luật bất chợt lên tiếng, “Đã quen chưa?”

Lumen ngoảnh lại nhìn thoáng hắn, lạnh lùng mà khinh miệt.

Trong cả tòa Tháp Nhọn này, An Ngung chưa từng thấy bất kỳ kẻ nào dám dùng ánh mắt đó để nhìn Tần Tri Luật.

“Không quen.”

Cửa thang máy mở, Lumen đi thẳng ra ngoài mà không thèm ngoảnh lại.

An Ngung nghẹn họng nhìn chằm chằm theo.

Lăng Thu nói không sợ cường quyền là một phẩm chất tốt đẹp đã tuyệt chủng. Không thể ngờ rằng cậu lại gặp được nó trong thang máy.

Đáng tiếc, Lăng Thu không sống được tới hôm nay, không thì anh cũng sẽ mở mang tầm mắt thêm một chút.

Trong thang máy chỉ còn hai người, Tần Tri Luật chủ động giải thích: “Cậu ta không phải thực hiện thí nghiệm dẫn dắt. Đó là một thí nghiệm phi nhân đạo lại cực kỳ tốn kém, chỉ được tiến hành với những trường hợp thực sự cá biệt.”

An Ngung “Ồ” một tiếng.

“Cứ mặc kệ đi.” Tần Tri Luật nói tiếp, “Cũng không phải tự cậu ta làm đâu, đừng có học theo.”

An Ngung ngơ ngác, học cái gì cơ?

Khi đi ngang qua bức tượng Người Giữ Trật Tự, Tần Tri Luật đứng im lặng trước mặt nó một lát, đồng thời kéo lại găng tay cho chặt hơn.

Đứng sau lưng hắn, An Ngung bỗng cảm thấy hình như dáng vẻ trưởng quan trông càng trầm lắng hơn bình thường, gần như tương đồng với bức tượng kia.

Cậu đặt câu hỏi gần như vô thức: “Người được tạc thành bức tượng này là ai?”

“Cha tôi.” Tần Tri Luật nói.

An Ngung ngẩn người.

Tần Tri Luật đưa tay chỉ vào chiếc huy hiệu pho tượng đang cầm trên tay, “Những vòng rơm này tượng trưng cho người dân ở thành phố mồi, đốm lửa được vòng rơm bao quanh tượng trưng cho người dân ở thành phố chính. Đây là huy hiệu Đạo luật Đốm Lửa, nghĩa là vì sự tồn tại của nhân loại, tất cả mọi người đều phải gánh vác sứ mệnh, đồng thời phải đối mặt với việc hy sinh.”

An Ngung ngẫm nghĩ, “Vậy Người Giữ Trật Tự là vòng rơm hay đốm lửa?”

“Không phải cả hai.” Tầm mắt Tần Tri Luật dừng trên người bức tượng, “Người nâng chiếc huy hiệu đó tượng trưng cho những Người Giữ Trật Tự, đã từng mang ý nghĩa rằng chỉ cần những Người Giữ Trật Tự không ngã xuống, chiếc huy hiệu ấy sẽ không bao giờ rơi xuống bùn lầy.”

“Đã từng?”

“Phải.” Tần Tri Luật ngừng lại, “Nhưng “vòng rơm” càng ngày càng ti tiện, “đốm lửa” cũng không tỏa ra ánh sáng, độ ấm một cách thuần túy nữa. Nếu có một ngày nào đó, chiếc huy hiệu này đánh mất ý nghĩa nó vốn nên đại diện, có lẽ người đang cầm nó sẽ chủ động buông tay.”

An Ngung ngơ ngác.

Rõ ràng chỉ là vài câu trần thuật nghe rất bình thường nhưng chẳng biết tại sao, cậu bỗng thấy lòng nặng trĩu.

Trưởng quan là lớp phòng tuyến đáng tin cậy nhất đối với trật tự của loài người, nhưng hắn cũng luôn quan sát trật tự ấy. An Ngung thầm nghĩ có lẽ chính vì nguyên nhân ấy nên hắn mới chưa hoàn toàn cắt đứt với những người ở khu bình đẳng giống như cách Đầu Lĩnh đã làm.

“Còn gì muốn hỏi không?”

An Ngung hoàn hồn, “Cha của ngài cũng là một Người Giữ Trật Tự sao?”

Tần Tri Luật yên lặng một lát rồi quay người, bước ra khỏi cửa.

“Có lẽ vậy.” Hắn bước qua cánh cửa chính của Tháp Nhọn, giọng nói hòa vào với tiếng gió tuyết rít gào bên ngoài thành phố chính, “Ông ấy là người bị Người Giữ Trật Tự gi.ết ch.ết.”

Mãi đến khi lên máy bay, câu nói ấy vẫn còn quanh quẩn trong đầu An Ngung.

Người Giữ Trật Tự chỉ có quyền gi.ết ch.ết sinh vật biến dị, mà hiển nhiên, người được tạc thành bức tượng đó không hề biến dị. Cậu thầm nghĩ chắc chắn là do tiếng gió tuyết bên ngoài mái vòm quá ồn ào đã khiến cậu nghe nhầm.

Lần này, người lái máy bay vẫn là Tưởng Kiêu.

An Ngung cố gắng nở một nụ cười với y rồi lập tức chạy biến đến ghế ngồi cạnh cửa ở tận cuối khoang máy bay.

Ba người còn lại trên máy bay đều chào hỏi cậu và Tần Tri Luật. Kazama Takashi Sakai có thể coi như người quen, hai người thuộc hệ tấn công kia là lần đầu tiên gặp.

Người thuộc top 20 hệ tấn công, cảm giác áp bách rất mạnh, An Ngung không kìm được mà đưa mắt nhìn thêm vài lần.

Loại hình biến dị của Slade là một loài sói, ngoại trừ thạo tấn công còn giỏi truy đuổi, là một hệ tấn công mạnh có kèm năng lực tình báo mà Billy từng đề cập, xếp hạng 18 trên Thang Trời.

Pat lại càng cao hơn, hiện đang xếp hạng 9, loại hình biến dị thuộc họ linh dương với khả năng di chuyển xuất sắc. Trận chiến nổi tiếng nhất của hắn kể từ khi trở thành Người Giữ Trật Tự là trong một nhiệm vụ nọ, khi rơi vào đường cùng hết nhẵn cả đạn lẫn lương thực, chỉ số sự sống và sức mạnh tinh thần đều ở ngưỡng ngấp nghé 30%, hắn dùng vũ khí lạnh thô sơ giải quyết mười mấy sinh vật biến dị có entropy gen trên 10 000.

An Ngung vô thức nghĩ nếu Pat là học viên để Tưởng Kiêu huấn luyện thể lực, có lẽ Tưởng Kiêu sẽ cảm thấy rất thành tựu.

Trước khi cất cánh, cậu nhận được tin nhắn từ Billy.

– Cưng ơi, cậu quên Tảng Sáng ở nhà rồi.

– Nó trông lộ liễu quá, chắc chắn sẽ bị giáo viên tuần tra cô nhi viện tịch thu mất, tôi chỉ mang đoản đao đi thôi.

– À. Tôi thấy cậu để hết mấy bộ quần áo lại Tháp Nhọn, không cởi truồng đi làm nhiệm vụ đấy chứ? Gần đây đâu có thấy cậu mua đồ mới.

An Ngung cúi đầu nhìn tấm vải thô trên người mình.

Cậu mặc lại bộ đồ rộng thùng thình được cấp phát thống nhất cho những người sống ở khu ổ chuột, cũng chính là bộ đã mặc khi tới thành phố chính. Sau khi nhiệm vụ ở khu 53 kết thúc, cậu đã cố tình tìm tới Tháp Đen để đòi lại cho bằng được.

Billy không đợi cậu trả lời đã hỏi tiếp: Có mang đủ bánh mì không?

Từ khi trở thành trợ lý sinh hoạt của cậu, Billy đã bật chế độ quan tâm tất tần tật mọi thứ, mức độ nhiều lời phải gấp mười lần Lăng Thu.

– Tôi không mang đi.

– Ơ? Không phải cậu dễ bị đói lắm à?

Bởi vì sở hữu đồ ăn không phải của cô nhi viện là hành vi nguy hiểm nhất.

An Ngung lười gõ chữ giải thích về quy tắc sinh hoạt phức tạp của cô nhi viện, chuẩn bị tắt khung chat đi.

– Phải rồi, căn cứ theo tình báo bên lề đáng tin cậy nhất của tôi, Slade và Pat đều đến từ 48728, cậu cẩn thận chút nhé.

48728?

An Ngung sực nhớ đến con số kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện giữa chuỗi bình luận “Muốn làm tôi tớ” kia.

– Đề phòng cậu bạn nhỏ ngốc nghếch như cậu không biết, dãy gồm 5 con số thường là ID bài đăng trên diễn đàn.

An Ngung ấn vào đường link Billy gửi tới.

[Chống lại việc thần thánh hóa để cướp đoạt tài nguyên, ai theo thuyết vô thần mời vào đây]

Đó là một bài đăng phản đối cậu.

Tất cả mọi người đều bình luận nặc danh, lên án rằng cậu chỉ là một kẻ ăn may có dị năng đặc biệt lại được tiếp xúc với cấp cao, không có bất kỳ sự thể hiện nổi bật nào trong nhiệm vụ, “thần” chẳng qua chỉ là một cái danh được tô vẽ mà nên. Sự xuất hiện của cậu không hề củng cố thêm được chút gì cho lực lượng phòng ngự cuối cùng của loài người, trái lại, những Người Giữ Trật Tự còn trở nên sùng bái một cách mù quáng, toàn bộ tài nguyên hệ trị liệu quý giá đều đổ dồn về phía cậu. Trong khi đó, cậu còn chiếm giữ tâm trí người dân thành phố chính bằng cách thổi phồng tiệm bánh mì của mình, là một tên bụng dạ khó lường.

Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ “bụng dạ khó lường” An Ngung cảm thấy bọn họ nói rất đúng, chí ít là bình thường hơn mạch não của những người đang thần thánh hóa cậu.

Những tên dân đen như cậu trước nay luôn mặt dày, chẳng bao giờ thèm để ý đến những lời dèm pha sau lưng, thế nên giờ cậu cũng bình thản kéo tiếp xuống dưới.

– Thảo luận nghiêm túc, phương thức hợp lý nhất để gi.ết ch.ết cậu ta chắc chắn là lợi dụng hoàn cảnh nhiệm vụ, hơn nữa còn phải cố hết sức tránh để bị Tần Tri Luật phát hiện.

Đôi mắt vàng đanh lại.

– Biết ID nặc danh của Slade và Pat không?

Chỉ vài phút sau, Billy gửi đến hai dãy số. Cả hai đều rất nhiệt tình bình luận trong phần “Thảo luận nghiêm túc” kia.

An Ngung ngước mắt lên, vừa vặn bắt gặp Slade.

Nụ cười của Slade thoạt trông rất tự nhiên, “Ngài Góc, nghe nói ngài từng sống ở cô nhi viện nguy cơ biến dị cao khá nhiều năm. Ngài có lời khuyên gì cho nhiệm vụ này không?”

An Ngung liếc nhìn vũ khí bọn họ mang theo. Slade ôm trên tay một thứ trông như ống phóng hỏa tiễn, Pat lại đeo một khẩu súng ống hạng nặng và một thanh đao dài khoảng nửa người.

Trong ba lô dưới chân bọn họ lộ ra những túi thực phẩm nén.

An Ngung bình tĩnh nói: “Cô nhi viện còn rộng hơn cả thành phố “mồi”, rất dễ lạc nhau. Tôi kiến nghị vũ khí quan trọng và nhu yếu phẩm không nên giao cho người khác mà nên tự mang theo.”

“Tôi hiểu, cảm ơn lời nhắc nhở của ngài.” Slade quay sang nói với Tần Tri Luật: “Đối tượng giám sát ngài lựa chọn quả đúng như lời đồn, thực lực mạnh, tính tình lại ôn hòa.”

“Ôn hòa…”

Tần Tri Luật liếc nhìn An Ngung, không đưa ra bình luận.

***

Cô nhi viện nằm ở phía Bắc, cũng có kết cấu phân lớp giống như các thành phố “mồi” của loài người.

Hoặc cũng có thể nói rằng nó chính là một thành phố “mồi” nằm phía trong những bức tường cao và bị hạn định chức năng.

Trước khi tiến vào, Tần Tri Luật dặn dò thêm: “Chắc chắn có siêu dị thể tồn tại trong nhiệm vụ lần này. Quân nhân và những Người Giữ Trật Tự được phái đi ở giai đoạn trước đã bị đưa ngược ra ngoài sau khi cố gắng mở cổng bằng vũ lực. Nơi này bài xích việc có người ngoài tiến vào, vào được rồi phải cố gắng hành động kín đáo.”

“Rõ.”

“Rõ.”

“Ngoài ra, tuy báo cáo đã bị dừng hoàn toàn từ 7 ngày trước nhưng sau khi xem xét lại, người ta phát hiện ra rằng cô nhi viện đã báo cáo cùng một thông tin trong nhiều năm liền. Lần chấm dứt đột ngột này là do 7 ngày trước, thành phố chính đã điều chỉnh cách nhận báo cáo. Những khu vực khác đều đã điều chỉnh, chỉ riêng cô nhi viện vẫn sử dụng tần số cũ, báo cáo nội dung theo kiểu cũ.”

Kazama Takashi Sakai kinh ngạc hỏi: “Trước nay Đầu Lĩnh không hề phát hiện ra sao?”

“Cô nhi viện không giống với các thành phố “mồi”. Nó là một cơ cấu vận hành độc lập, mỗi hai tháng sẽ liên lạc với thành phố chính một lần, chỉ cần báo cáo bình thường hoặc bất thường là được. Lần này, Đầu Lĩnh phải kiểm tra lại những báo cáo lúc trước mới phát hiện ra rằng ban đầu, trên những bản báo cáo sẽ ghi thời gian gửi nhưng mấy năm nay chỉ còn đúng hai chữ “bình thường”.”

An Ngung ngẩng đầu nhìn cô nhi viện trước mặt.

Bức tường vây cao đến mấy chục mét chỉ có một màu trắng bệch, gần như có thể ẩn mình hoàn toàn vào với gió tuyết. Lối ra vào chỉ có một cánh cổng lớn, giống như thiết kế trong căn phòng của Tần Tri Luật, cánh cửa ấy cũng không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, nằm chìm vào bức tường một cách hoàn hảo.

Cậu khẽ hỏi: “Những báo cáo bất thường đó bắt đầu từ khi nào?”

Tần Tri Luật nhìn cậu đầy ẩn ý: “Mười năm trước.”

Mười năm trước chính là năm An Ngung rời khỏi cô nhi viện.

Gió lớn thổi tóc mái An Ngung bay tán loạn, để lộ đôi mắt vàng trong veo kia ra.

Đôi mắt đó đã không còn trống rỗng quá mức giống như trước kia nữa. Kể cả là khi thờ ơ, sâu trong con ngươi vẫn như ẩn chứa ánh sáng.

Ở khu 53, lưỡi ếch mười mắt từng nói nó đã đi ngang qua bên ngoài rất nhiều lần mà không hề nhận ra có một thành phố loài người ở đó cho đến tận khi… An Ngung rời khỏi khu 53.

Đôi mắt vàng ngước lên, An Ngung tiến tới trong tiếng gió, ấn vào một nút bấm được thiết kế ẩn trên bức tường cao.

Một giọng nữ máy móc, lạnh lùng vang lên: “Đang xác nhận thân phận.”

Tia sáng đỏ chầm chậm quét qua con mắt phải của An Ngung.

Một lát sau, giọng nữ kia chuyển sang tông giọng thân thiện hơn hẳn, “ID số 21301222, đã lâu không gặp. Bất kể con rời đi bao lâu, cô nhi viện luôn hoan nghênh con trở về.”

Sáu người xếp thành hàng, cùng nhau bước vào trong ngay khoảnh khắc cánh cổng mở ra.

Thế giới bên trong cánh cửa sáng sủa mà trống rỗng, không tồn tại bất kỳ thứ gì.

Sâu trong con mắt đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhói, tiếng ù ù trong tai như muốn bổ đôi bộ não. An Ngung lập tức ý thức được rằng vừa rồi có thứ gì đó cực mạnh vừa xẹt qua.

Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng đã biến mất, thế giới từ màu trắng rơi vào sắc đen tối tăm vô tận như đã cướp mất thị lực của cậu.

Tim cậu bất chợt đập mất kiểm soát. Cậu bối rối chạm lên con mắt bên phải.

Chất da thuộc mang theo độ ấm bỗng nắm lấy tay cậu.

“Đừng hoảng.” Tần Tri Luật từ tốn nắm chặt bốn ngón tay cậu trong lòng bàn tay, “Tôi cũng không nhìn thấy, không phải chỉ một mình cậu đâu. Có lẽ đó chỉ là di chứng ngắn do luồng sáng mạnh đó để lại. Vừa vào khu vực hỗn loạn đã gặp phải tình huống này, khả năng sẽ…”

Lời còn chưa dứt, thị lực đã bắt đầu hồi phục.

Bóng tối tan đi, sân chơi trống trải mà tan hoang chầm chậm xuất hiện trong tầm nhìn.

An Ngung ngoảnh sang nhìn, đụng phải đôi mắt đen kia.

Xung quanh họ đã không còn người nào khác.

“Khả năng sẽ bị tách khỏi nhau.” Tần Tri Luật nói nốt nửa câu còn lại.

Cả hai cùng ngẩng đầu lên. Phía trên cao là một màn hình khổng lồ giống như trung tâm giám sát, phân chia toàn bộ cô nhi viện thành nhiều ô vuông nhỏ, mỗi một ô lại hiển thị một khung cảnh riêng.

Nhưng màn hình khổng lồ này khá kỳ quái. An Ngung nhìn mất một lúc lâu mới nhận ra vấn đề: Nó không có một chút cảm giác khoa học kỹ thuật nào. Không có cạnh viền, không có kim loại, hình ảnh cũng không có cảm giác được ghép lại bởi những điểm ảnh mà cũng không sắc nét, rực rỡ như những màn hình hiện đại nhất.

Nó hệt như một mặt gương khổng lồ.

Tai nghe bỗng nhiên ồn ào. Giọng của Kazama Takashi Sakai vang lên đứt quãng: “Có vẻ kênh liên lạc nội đội vẫn dùng được nhưng tín hiệu không ổn định lắm… Mọi người thấy chiếc gương theo dõi trên đầu không? Hình như chúng ta đi đâu cũng thấy được gương theo dõi toàn bộ cô nhi viện trên đầu. Tiếc là từng hình ảnh trong đó đều rất khó nhìn, hình người quá nhỏ, tôi không tìm thấy mình ở đâu… Nếu dựa theo định vị của thiết bị thông tin, tọa độ (995; 16). Tôi đang ở cùng Tưởng Kiêu.”

Giọng của mọi người lần lượt vang lên trong tai nghe.

Pat: “(899; 933).”

Slade: “(15; 16).”

An Ngung không quen với tính năng định vị tọa độ của thiết bị thông tin lắm, lần mò mãi vẫn chưa hiểu được, Tần Tri Luật đã nói: “Tôi và Góc ở cùng nhau, (21; 716).”

Tưởng Kiêu nói: “Nhìn từ tọa độ, đại khái chúng ta đang ở bốn góc của cô nhi viện. Tôi và Kazama cách xa An Ngung nhất.”

Kazama Takashi Sakai thở dài, “Không chỉ xa nhất thôi đâu, tôi với hai cấp cao phải là một đường chéo hoàn chỉnh luôn ấy. Chi bằng mọi người chọn một điểm tập hợp ở giữa trước đi.”

Tần Tri Luật nhìn sang phía An Ngung, “Góc nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ…”

An Ngung lướt mắt nhìn mặt gương theo dõi trên đầu.

Thực ra cấu trúc bên trong cô nhi viện rất giống thế giới bên ngoài. Mỗi một khu vực đều có ký túc xá, nhà ăn, trung tâm kiểm tra sức khỏe, phòng học và khu vực vận động riêng. Toàn bộ cô nhi viện phân chia thành cả trăm khu vực giống như từng lớp của củ hành tây.

Điểm khác biệt duy nhất chính là “củ hành tây” này không có “trung tâm”. Tất cả những chốt quản lý đều nằm phân tán trong từng khu vực một cách bất quy tắc, cũng chính bởi vậy mà nơi này thiếu đi các điểm mốc, cực kỳ dễ đi lạc.

“Không cần tập hợp.” An Ngung nói. “Tuy cô nhi viện rất chào đón những đứa trẻ đã rời đi trở về thăm nhưng những người trưởng thành vẫn rất hiếm gặp ở đây. Tôi đề nghị mọi người nên trốn đi nếu đụng phải người khác.”

Kazama Takashi Sakai buồn bực hỏi: “Trốn? Nhìn thấy ai cũng phải trốn à? Tại…”

An Ngung còn chưa kịp nói ra câu “Nhìn thấy người trưởng thành lại càng phải trốn”, tai nghe đã vang lên tiếng quát lớn đứt quãng của một người phụ nữ.

“Hai vị bên kia… Đứng lại chút, kiểm tra ID…”

An Ngung nghẹt thở, cậu khẽ nói: “Giả vờ như không nghe thấy, rời đi một cách tự nhiên chút, đừng…”

Trong tai nghe, người phụ nữ bất thình lình gân cổ hét ầm lên, “Có kẻ đột nhập!!”

“… Đừng bỏ chạy.” An Ngung cố gắng nói nốt rồi thở dài vì tiếng gió vù vù và tiếng chuông cảnh báo chói tai đang truyền qua tai nghe.

Cậu lặng lẽ đóng kênh liên lạc.

Tần Tri Luật hỏi: “Đó là ai?”

“Khắp nơi trong cô nhi viện đều có giáo viên tuần tra để kiểm soát chuyện biến dị bất cứ lúc nào.” An Ngung hơi bất đắc dĩ, “Với năng lực của hội Tưởng Kiêu thì cũng không đến mức xảy ra chuyện gì, nhưng tiếp theo có lẽ nửa bước khó đi.”

Tần Tri Luật im lặng một lát rồi nhận xét: “Có thù tất báo.”

“Dạ?” An Ngung ngơ ngác, “Tôi liên quan gì đến chuyện đó chứ?”

Tần Tri Luật bình tĩnh bước đi, “Tưởng Kiêu và Kazama có thể coi như xui xẻo. Nhưng vũ khí của Slade và Pat sẽ khiến bọn họ trông cực kỳ nổi bật.”

An Ngung kinh ngạc nói: “Ngài cũng biết bài đăng kia sao?”

“Bài đăng?” Tần Tri Luật thoáng dừng bước, lắc đầu, “Tôi chỉ biết chắc chắn sẽ có người thứ hạng cao của hệ tấn công nhắm vào cậu. Những phụ trợ hệ trị liệu là tài nguyên quan trọng nhất của Tháp Nhọn, hiện tại đã sắp trở thành tài nguyên của một mình cậu rồi.”

“…”

Về lý thì đúng là như vậy, nhưng mà…

An Ngung lí nhí biện giải một câu, “Là họ tự nguyện mà.”

Tần Tri Luật không đưa ra bình luận, chỉ liếc nhìn cậu, hỏi: “Đi đâu đây?”

“Nơi này rất ghét việc bị xâm nhập, người trưởng thành lại quá nổi bật, sẽ bị kiểm tra bất cứ lúc nào.” An Ngung dừng lại, “Thử một lần đi, có lẽ tôi vẫn có thể tìm được phòng hồ sơ.”

“Phòng hồ sơ?”

“Vâng.” An Ngung nhìn những kiến trúc xung quanh, cẩn thận hồi tưởng.

Phòng hồ sơ lưu trữ toàn bộ thông tin của những đứa trẻ đã vào cô nhi viện nằm ngay trong khu vực cậu sống năm đó. Thời gian cậu tỉnh táo rất ít, cậu cũng không thích đi lung tung khắp nơi giống như những đứa trẻ khác nhưng cũng may trí nhớ cậu không tồi, vẫn nhớ được rõ nơi mình từng sống khi xưa vừa vặn nằm ở một góc cô nhi viện.

Tới đó làm một thân phận giả, biến trưởng quan cao cấp nhất trong lực lượng Người Giữ Trật Tự Tần Tri Luật thành trẻ mồ côi nguy cơ biến dị cao Tần Tri Luật.

An Ngung tiến lên trước vài bước rồi bỗng nhiên dừng lại.

Gió tuyết hỗn loạn bay tới từ phía xa đưa tiếng hát của trẻ con văng vẳng đến bên tai.

“Con người à, thơm ơi là thơm,
Thân xác mượn được lại trống trơn
Hòa vào nhau, nhoáng lên một cái
Xuất hiện gương mặt mới tinh tươm…”

Phía sau màn tuyết tán loạn khắp trời, một loạt bóng người nho nhỏ từ từ xuất hiện. Giữa những người đó, dẫn đầu là một người trưởng thành.

Nghe xong, Tần Tri Luật nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy bài đồng dao này cứ sai sai nhỉ.”

“Tôi nhớ hồi trước nó tên là “Con người bé nhỏ”.” An Ngung ngừng lại một lát, “Giờ câu từ bị sửa lại rồi, có lẽ tên cũng nên đổi luôn… gọi là “Sinh vật biến dị bé nhỏ”.”

Đám người phía xa càng ngày càng gần, hình dạng cũng trở nên rõ ràng hơn.

Rất nhiều những cái tay, cái chân không phải của con người, làn da phản quang một cách quái dị cũng bởi vậy mà càng thu hút hơn.

An Ngung bất chợt nghĩ đến “Nhà trẻ siêu biến dị” mà người phụ trách liên hệ bên phía Tháp Đen thường lấy ra để trò chuyện cùng cậu.

Xung quanh vô cùng trống trải, không có bất kỳ vật cản nào có thể ẩn nấp.

An Ngung vừa nhìn đám sinh vật biến dị con đang không ngừng tiến lại gần, vừa quan sát xung quanh.

“Đang nhìn gì thế?” Tần Tri Luật hỏi.

“Trưởng quan, có lẽ tôi sẽ giấu ngài đi trước.” An Ngung nói, “Một khi bị kiểm tra, ngài vừa không có ID, vừa phá hỏng cả thiết bị đo entropy gen của nơi này, chắc chắn chúng ta sẽ bị truy nã khắp cô nhi viện.”

Tần Tri Luật nhíu mày, “Giấu? Giấu thế nào?”

An Ngung li.ếm môi.

Cậu cảm thấy chắc chắn trưởng quan sẽ không đồng ý nên cũng không cố gắng giải thích nhiều.

Một phút sau, người trưởng thành rời khỏi đám trẻ phía đối diện, bước nhanh tới trước mặt An Ngung.

Đó là một người phụ nữ trung niên phốp pháp, là một trong những giáo viên tuần tra có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trong cô nhi viện.

Bà ta nhíu mày, quan sát xung quanh An Ngung, “Ban nãy tôi thấy phía này có hai người cơ mà.”

“Hai ấy ạ?” An Ngung sửng sốt, đôi mắt vàng hồn nhiên mà ngơ ngác, “Làm gì có hai người đâu ạ, cô đừng dọa con, lâu lắm rồi con mới quay về đây mà…”

“Chắc tại tuyết lớn quá… Ồ, về thăm viện à? Bảo sao trông khá lớn.” Giáo viên tuần tra nói, “Để cô giám định thân phận nhé.”

An Ngung ngoan ngoãn để bà ta quét mống mắt.

“ID số 21301222, entropy gen 0,2.”

Người phụ nữ cau mày: “Con cũng tệ quá… Nào, kiểm tra gen.”

An Ngung chìa tay tới để bà ta áp thiết bị vào cổ tay mình.

“Sao chỉ số chẳng thay đổi gì thế nhỉ?” Giáo viên tuần tra nhíu mày gõ vào thiết bị nhưng dù có gõ thế nào, trên màn hình vẫn mãi là con số 0 tròn trĩnh.

“Entropy gen của con thấp quá, thiết bị cũ thường không đo được.” An Ngung rũ mắt nhìn xuống đất, giọng nhỏ xíu như sắp bị gió thổi tan, “Con thành thật xin lỗi… Gen của con quá kém cỏi…”

“Aizz…” Giáo viên tuần tra thở dài một tiếng, “Chuyện này không trách con được, đứa trẻ đáng thương. Con xem, trông con xinh trai thế này cơ mà, tuy là nhan sắc cũng chẳng có giá trị gì.”

“… Cảm ơn cô đã an ủi.” An Ngung cười gượng, “Trùng hợp thật đấy, sau khi tới thành phố “mồi”, hàng xóm của con cũng nói vậy.”

Dường như giáo viên tuần tra kia chẳng hề nhận thức được rằng hành vi kiểm tra biến dị ngẫu nhiên đặt bên cạnh việc dẫn theo một đám sinh vật biến dị con vừa đi vừa hát mâu thuẫn đến mức nào. Sau khi kiểm tra An Ngung xong, bà ta một lần nữa chấn chỉnh lại đám quái vật nhỏ đang la hét ầm ĩ kia, hát bài hát sinh vật biến dị đi xa dần.

An Ngung thở phào một hơi thật dài.

Một giọng nói không vui bỗng vang lên trong tai nghe.

“Giờ cậu đúng là không biết trên biết dưới gì cả.”

“Ô…” An Ngung kinh ngạc. “Hóa ra không gian bị bẻ cong không ảnh hưởng đến việc truyền tín hiệu… Phải rồi, tôi vẫn luôn tò mò không biết cảm giác khi ở trong không gian bị bẻ cong rốt cuộc là như thế nào?”

Tần Tri Luật im lặng chừng một phút mới lạnh lùng nói: “Không khác gì so với không gian bình thường, chỉ là có thêm một đường biên giới thôi.”

Hắn ngừng một lát, lại nói: “Nhưng hình như phần nền của không gian này vẫn luôn rung chuyển một cách có quy luật, lại còn có âm thanh nữa. Cậu đưa tôi vào đâu?”

“Thành thật xin lỗi, tôi không mang hũ đựng mật theo, thật sự không tìm được vật chứa nào để đưa ngài vào.” An Ngung nhỏ giọng nói, tay trái chạm nhẹ lên băng vải đang quấn trên cổ tay phải.

“Vùng không gian nhỏ khi nãy ngài đứng hiện tại đang nằm trong đoạn băng vải quấn quanh cổ tay tôi.” Cậu khẽ nói. “Vậy nên âm thanh ngài nghe thấy có lẽ tiếng tim tôi đập.”

Tần Tri Luật lại im lặng.

An Ngung tiếp tục tiến về phía trước, càng đi càng cảm thấy chột dạ.

Trưởng quan không nói tiếng nào suốt từ nãy đến giờ khiến cậu cảm thấy bản thân thật sự sắp xong đời rồi.

Cậu bỗng nghĩ: Nếu không thể khiến trưởng quan nguôi giận, vậy thì… có nên thả ngài ấy ra nữa không?

Thực chất, kể cả Tần Tri Luật có chết đói trong đoạn băng vải của cậu, có lẽ cũng chẳng ai phát hiện được chân tướng.

Suy nghĩ đáng sợ ấy vừa lóe lên, một tiếng cười khẽ bỗng truyền tới qua tai nghe.

“Vậy thì giờ cậu đang rất hoảng.”

Giọng nói bông đùa kia nghe có vẻ khá thoải mái, “Qua tai nghe có nghe thấy không? Thình thịch, thình thịch.”

An Ngung sững người: “Thình thịch gì cơ ạ?”

“Tiếng tim cậu đập.” Tần Tri Luật thoải mái nói. “Ban nãy, khi bị kiểm tra, nó cũng không đập nhanh đến thế.”


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 23 – Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao

Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao được thành lập vào năm 2122, cũng chính là năm thảm họa bắt đầu phát sinh.

Trong 8 năm đầu sau khi thành lập, khoảng 10% những đứa trẻ đã vào đây sẽ dần dần biến dị trong quá trình lớn lên. Tất cả chúng đều nhanh chóng bị phát hiện và xử lý.

Hơn nữa, trong số 10% này, phần lớn chúng đều bị lây nhiễm do sinh vật biến dị bên ngoài xâm nhập bệnh viện, một điều khó lòng nào tránh khỏi kể cả khi sinh sống ở thành phố “mồi” thông thường.

Mọi người đều cảm thấy tỉ lệ này không có gì đáng sợ, hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Trong 8 năm sau đó, bằng một cách vô cùng thần kỳ, không có bất kỳ sinh vật biến dị nào ở bên ngoài xâm nhập, tỉ lệ biến dị của cô nhi viện hạ xuống mức dưới 1%.

Cho đến khi cô nhi viện gặp chuyện không may.

Không rõ là con người phát hiện quá muộn hay chuyện phát sinh ở nơi đó quá kỳ lạ.

Chỉ trong một đêm, nó từ một góc gần như bị người ta lãng quên biến thành tồn tại khiến ai nghe qua cũng sợ khiếp vía.

Sau này, khi con người nhìn lại thời kỳ Chống Cự, họ kinh ngạc phát hiện ra rằng thế giới đã mở ra một chương mới của sự hỗn loạn chính từ sự kiện đó.

Bạo loạn gen chính thức biến thành một mồi lửa thần bí.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận