Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 34: Bắt nạt.




Tim đập?

An Ngung cẩn thận cảm nhận một lát, “Đó không phải hoảng hốt thưa trưởng quan.”

“Vậy thì là gì?”

Là hưng phấn vì nghĩ đến việc xấu muốn làm.

An Ngung lẳng lặng né tránh đụng chạm vấn đề nguy hiểm, giải thích, “Ở cô nhi viện, bị giáo viên tuần tra gọi lại là chuyện bình thường. Khi nào số liệu bất thường mới bị đem đi kiểm tra rồi xử lý.”

Đây là một phương thức quản lý tàn khốc nhưng an toàn. Chỉ là hiện tại, tất cả mọi điều trong cô nhi viện đều đang phát triển theo một phương hướng quái gở.

Căn cứ kết quả kiểm tra của thiết bị thông tin, giáo viên tuần tra vẫn là con người nhưng bà ta lại thản nhiên dẫn theo một đám trẻ biến dị mà không hề có dấu hiệu bị lây nhiễm.

Tần Tri Luật hỏi, “Cậu định để tôi ở trong này bao nhiêu lâu nữa?”

An Ngung hoàn hồn, nhỏ giọng nói: “Chuyện này phụ thuộc vào việc ngài tức giận đến mức nào.”

“Hửm?” Tần Tri Luật nghe không rõ, “Cậu nói gì cơ?”

“Tôi nói là tôi muốn để ngài nhìn nhận được giá trị của tôi thêm một lần nữa. Trước khi tạo xong thân phận giả, tôi sẽ bảo vệ ngài chu toàn.”

Tần Tri Luật không đưa ra đánh giá, chỉ mệnh lệnh: “Bật thiết bị ghi hình lên.”

“Vâng.”

An Ngung suýt chút nữa đã quên bẵng mất quả cầu máy bé xíu đó.

Một lát sau, hình ảnh tức thời được truyền đến thiết bị thông tin của Tần Tri Luật. Lúc này hắn mới lên tiếng: “Đi thôi, đừng cố né tránh người khác quá.”

“Tại sao?” An Ngung hỏi, “Người ở cô nhi viện cũng không thân thiện cho lắm, tôi không muốn phải đánh nhau quá sớm đâu.”

Tần Tri Luật như đang kiên nhẫn giảng giải, “Đến mỗi một khu vực hỗn loạn đều phải thăm dò xem có bao nhiêu người biến dị. Nếu tôi nhớ không lầm, cô nhi viện thu lưu hơn mười nghìn đứa trẻ. Biến dị cũng như mở hộp mù vậy, nếu phần lớn người ở đây đều biến dị, vậy thì chúng ta sẽ có đến hàng nghìn chiếc hộp mù chứa gen.”

An Ngung thắc mắc: “Hộp mù là gì?”

“Mở hộp nhận quà.” Tần Tri Luật nói, “Mở vài ngàn hộp, chung quy sẽ có thứ chúng ta cần.”

Thực ra An Ngung vẫn không hiểu nhưng cậu quyết định không gặng hỏi thêm nữa vì trưởng quan từng khen cậu có IQ cao. Hiện tại, trong mắt trưởng quan, cậu là một tên không biết trên biết dưới, phẩm chất đạo đức kém cỏi, tính cách ôn hòa vẫn còn là một nghi vấn, dường như IQ cao chính là ưu điểm duy nhất, vậy nên bằng mọi giá cậu phải bảo toàn nó.

Gió tuyết càng lúc càng lớn. Tuyết ở đây không dữ dội như bên ngoài nhưng lại như thể mãi mãi không ngớt. Những bông tuyết bay lả tả khắp trời như muốn phủ lấp cả những công trình kiến trúc.

An Ngung đứng ngơ ngẩn trong tuyết, không rõ là vì đói hay vì trở lại đây rồi nên muốn ngủ một giấc theo thói quen.

Quả cầu máy quay vài vòng, Tần Tri Luật hỏi: “Kiến trúc ở đây đều có màu xám trắng à?”

“Biến thành màu xám là vì bị bẩn, màu sắc ban đầu vốn là trắng tinh cơ. Người quản lý nơi này hy vọng tuyết có thể trở thành màu sắc bảo vệ cho nơi này, giảm nguy cơ bị sinh vật biến dị xâm nhập xuống giống như mái vòm của thành phố chính.” An Ngung lướt mắt nhìn những khối kiến trúc rời rạc, nói tiếp: “Tuy không có khoa học kỹ thuật cao siêu gì bảo vệ nhưng chí ít trong vòng 8 năm ở đây, quả thật tôi chưa từng nghe về chuyện có sinh vật biến dị xâm nhập.”

Âm thanh một lần nữa vang lên trong kênh liên lạc chung của đội.

“Cuối cùng cũng thoát!” Kazama Takashi Sakai thở hồng hộc, “Bám dai thật đấy, một người lớn dẫn theo một đám trẻ con, à không, một đám sinh vật biến dị con! Mọi người có ai nhìn vào gương chưa? Quân địch cực kỳ đông. Nhờ phước bọn chúng mà khu vực trông như vừa bị sao chổi Halley quét qua kia chính là chỗ của bọn tôi đó.”

Nhất thời, kênh liên lạc im lìm.

Tưởng Kiêu lên tiếng: “Mọi người, bọn tôi ở phía Đông Nam của cô nhi viện. Phỏng đoán theo tọa độ, Luật và Góc ở phía Tây Bắc, Slade phía Đông Nam, Pat phía Đông Bắc.”

An Ngung đang ngơ ngẩn vì đói bụng lập tức hoàn hồn.

Đến lần đi làm nhiệm vụ thứ ba, cuối cùng nữ thần may mắn cũng chịu đứng về phía cậu. Năm đó, cậu sống ở chính khu vực phía Tây Bắc này. Nói cách khác, phòng hồ sơ cũng rất gần đây.

Slade bỗng nhiên mở miệng, thái độ khá khó chịu: “Tôi suýt chút nữa đã bị kiểm tra. Trang phục và vật dụng của thế giới bên ngoài quá nổi bật khi vào cô nhi viện, ai trông thấy cũng sẽ hỏi. Sao Góc không nhắc chúng tôi chuyện này?”

Kênh liên lạc im lặng một cách gượng gạo. Pat mỉa mai: “Cấp cao nhí, chẳng lẽ cậu sợ bọn tôi cướp điểm cống hiến?”

An Ngung không nói gì, tiếp tục bước về phía trước.

Đằng trước xuất hiện một kiến trúc thấp lúp xúp, ngoài cửa là một tấm bảng vẽ hình bát cơm, chính là nhà ăn.

Bụng cậu lập tức sôi lên.

Slade nói: “Luật, mong ngài ra mặt giải thích với đối tượng giám sát của ngài giúp chúng tôi một chút. Không ai muốn cướp điểm cống hiến với cấp cao nhí đâu, ngài Góc không việc gì phải dè chừng như…”

“Kênh liên lạc của trưởng quan bị hỏng rồi.” An Ngung bất thình lình lên tiếng ngắt lời.

Slade: “Gì cơ?”

An Ngung thản nhiên nói: “Vừa nãy gặp phải giáo viên tuần tra, tôi và trưởng quan đã bị tách khỏi nhau. Nếu mọi người liên lạc được với ngài ấy thì gửi tọa độ tôi qua giúp nhé.”

Cậu tạm dừng, lại hạ giọng, “Thái độ của tôi mới rồi không tốt lắm, thành thật xin lỗi. Không có healer cũng không có trưởng quan bên cạnh nên tôi khá lo lắng.”

Nói xong, cậu lập tức rời khỏi kênh liên lạc chung, rảo bước tiến về phía nhà ăn.

Kênh liên lạc riêng vang lên tiếng nói lạnh nhạt của Tần Tri Luật: “Học ai mà nham hiểm vậy?”

“Suýt bị người bạch tuộc số 1 ở khu 53 gi.ết ch.ết đã khiến tôi hiểu được rằng nếu phát hiện có người muốn giết mình thì phải xuống tay trước, không cần chờ đối phương ra chiêu.” Nói xong, An Ngung thoáng dừng bước, thắc mắc: “Ngài hy vọng tôi làm một người lương thiện sao?”

Tần Tri Luật như cười khẽ một tiếng, “Tùy cậu.”

Vừa dứt lời, một kênh liên lạc riêng khác bỗng nhấp nháy sáng.

An Ngung liếc nhìn, quả nhiên là Slade.

Cậu đứng lại nghe điện.

“Để tôi đi tìm ngài.” Slade hắng giọng một tiếng, “Tôi ở gần ngài nhất. Hành động cùng nhau sẽ an toàn hơn.”

Những bông tuyết trong gió phả vào mặt An Ngung, nhoáng cái đã đọng đầy trên hàng mi.

Được gột rửa bởi gió tuyết, đôi mắt vàng trong veo kia lại khiến người ta nhìn mà lạnh gáy, nét sắc bén chợt xuất hiện rồi lập tức biến mất trong đó còn lạnh hơn cả gió tuyết.

“Sự thân thiện của anh quả thật không khiến người ta thất vọng.” An Ngung khẽ nói, “Vậy mong rằng chúng ta sẽ gặp được nhau.”

Slade nói: “Tôi đang đi về phía tọa độ của ngài, ngài cũng đi về phía tôi đi.”

“Được.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, An Ngung dừng lại chờ vài giây, thấy Tần Tri Luật hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào mới hỏi: “Trưởng quan, tôi có thể đi ăn chút gì đó không? Mỗi lần bẻ cong không gian xong tôi đều rất đói.”

Tần Tri Luật cười nhạt, “Cậu tới tận cửa nhà ăn rồi mới biết đường hỏi?”

***

Nhà ăn không khác những gì cậu nhớ, hoàn toàn không thay đổi.

Lúc này vừa khéo đang là giờ ăn cơm tối. An Ngung đi từ đầu hàng, mỗi khi đi ngang qua một đứa trẻ có dấu hiệu biến dị lại dừng lại giây lát, mãi đến khi đi đến cuối hàng mới lẳng lặng cất thiết bị thông tin giấu trong ống tay áo vào túi.

Tần Tri Luật xem ghi chép kiểm tra được đồng bộ sang cho mình, “Entropy gen cao nhất là khoảng hơn hai trăm. Đa phần có vẻ đều đang trong giai đoạn đầu, tạm thời chưa che giấu được các đặc điểm biến dị của bản thân.”

Hắn ngừng lời, trầm ngâm một lát. “Theo lý thuyết, trạng thái ban đầu này cùng lắm chỉ kéo dài trong khoảng vài ngày. Nhưng hành vi của lũ trẻ đó lại như đã biến dị lâu rồi.”

An Ngung im lặng quan sát những đứa trẻ đang xếp hàng. Sau lưng áo đồng phục cô nhi viện có thêu ID và họ tên để nhận biết. ID thường được tạo thành từ năm vào cô nhi viện và bốn con số mã hóa. Cả một hàng này đều là những đứa trẻ vào cô nhi viện trước năm 2139. Nói cách khác, bọn chúng đã có thời gian chung sống với cậu. Nhưng cậu đã rời khỏi đây mười năm, ấy vậy mà chúng vẫn còn là trẻ con.

Trừ khi tất cả những đứa trẻ này đều vào cô nhi viện từ khi vừa lọt lòng, không thì sợ là thời gian ở đây đã xảy ra vấn đề.

An Ngung nghĩ đến bài thơ tiên đoán mang tên “Nơi thu lưu” kia, bèn nói khẽ: “Chỉ khi tìm thấy phòng hồ sơ thì mới biết được nơi này đã xảy ra chuyện gì.”

Ống kính của thiết bị ghi hình quay sang phía tủ thức ăn, Tần Tri Luật bỗng hỏi: “Ngày nào cũng ăn thế này?”

“Canh dinh dưỡng chỉ có một loại này thôi, nhưng món chính sẽ có bánh quy nén và đậu Hà Lan chưng thay phiên nhau.” An Ngung nhận một cái bát, “Tiếc thật, hôm nay là bánh quy.”

Cậu giữ một chút khoảng cách với người xếp hàng phía trước, thấp giọng nói: “Bánh quy nén ăn thì nhanh no đấy, nhưng chỉ một lúc sau là tiêu hóa hết rồi. Đậu Hà Lan chưng ăn vào khá đầy bụng nhưng lại tiêu hóa chậm hơn, vị cũng ngon hơn.”

Tần Tri Luật như thở dài, “Tôi tưởng cậu ăn bánh mì từ nhỏ chứ.”

“Bánh mì là thứ thành phố “mồi” mới có. Ngày đầu tiên tôi tới khu 53, Lăng Thu đang ăn bánh mì, thơm lắm, anh ấy còn chia cho tôi một nửa.” An Ngung kể lại, “Đó là lần đầu tiên tôi được cho một thứ gì đó. Ăn xong mới càng nghĩ càng sợ, sợ đến mức muốn móc họng nôn ra nhưng cuối cùng vẫn không nỡ làm vậy.”

“Ừ.” Có vẻ Tần Tri Luật vừa ngồi xuống, tư thế thay đổi nên giọng nghe cũng hiền hòa hơn. “Sau đó thì sao?”

Sau đó, cậu quen với việc nhận lấy ý tốt vô hạn từ Lăng Thu. Nhưng ngoại trừ Lăng Thu, trong suốt mười năm ấy, không một ai cho cậu bất cứ thứ gì.

Mãi đến khi lên chuyến xe trung chuyển kia, cậu gặp mẹ của Nghiêm Hi, gặp Chúc Đào và cả… trưởng quan.

Dường như trưởng quan cực kỳ thích tặng đồ cho cậu. Cho cậu áo khoác, cho cậu bánh mì, cho cậu đoản đao, cho cậu điểm chiến tích đặt cược thắng, cho cậu cả căn phòng sang trọng.

Còn cả con bạch tuộc bông khiến người ta nghĩ vỡ cả đầu cũng không hiểu tại sao lại đắt tiền đến thế và món bánh gạo nếp đựng trong chiếc hộp đen bí ẩn sau khi tiêm gen vào người.

An Ngung rất hiếm khi nào chờ mong nhưng dần dà, cậu bắt đầu biết tò mò xem món quà kế tiếp của trưởng quan sẽ là gì.

Lăng Thu nói đúng, chờ mong đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.

Nhân viên đứng quầy múc một muôi canh dinh dưỡng vàng nhức cả mắt vào trong bát rồi lại lấy một phần bánh quy nén đưa cho cậu.

An Ngung cẩn thận bưng bát đi ra ngoài. “Canh dinh dưỡng cũng không tệ lắm, khá ngọt, bổ sung các chất thiết yếu cho cơ thể. Nghe nói chỉ cần một viên bé xíu là pha ra được cả một tô lớn, vô cùng thần kỳ.”

Tai nghe yên lặng như thể đã bị tắt tiếng.

“Trưởng quan?”

“Ừ, vẫn đang nghe đây.”

An Ngung sờ vào tai nghe, “Có phải trong đó chán lắm không ạ?”

“Cũng hơi hơi. Tìm chỗ nào không có người đưa tôi ra ngoài đi.”

“Vậy để tôi ăn nhanh hơn.” An Ngung lập tức nói.

Cậu ngồi xuống trong góc phòng, bưng bát lên uống vài hớp đã cạn bát canh rồi bóc gói bánh quy nén ra.

Miếng bánh quy trắng bệch, to bằng lòng bàn tay, thô ráp, khô cứng và nặng trịch hệt như một viên gạch.

An Ngung định bẻ nó ra từ giữa.

Tần Tri Luật nói: “Tôi không ăn.”

An Ngung lập tức dừng lại, “Thì tôi ăn?”

“Ừ.” Tần Tri Luật nói, “Cứ ăn từ từ.”

Tiếng nhai nuốt vang lên trong tai nghe giống như một con thú nhỏ đang gặm vỏ cây, rất ngoan ngoãn, tập trung.

An Ngung vừa ăn vừa quan sát xung quanh.

Hơn phân nửa những đứa trẻ ở đây đã biến dị. Gương mặt của một sinh vật biến dị gần cậu nhất đã thối rữa, từ trong vết thương lở loét chảy mủ nở ra những bông hoa nhỏ trông như thịt nát. Cậu bé trai bên trái khắp người đầy những nếp nhăn như vỏ cây. Còn mỗi tay của đối tượng ngồi bên phải lại có bốn ngón dị dạng không thẳng thớm.

Những đứa trẻ vẫn còn là người nhìn thấy chúng sẽ cúi đầu tránh đi trong khi người phát cơm chỉ đứng nhìn một cách thờ ơ ở nơi cách đó không xa.

Tần Tri Luật đăm chiêu: “Có lẽ những quản lý ở nơi này đã bị khống chế tinh thần. Tất cả những quan niệm vốn có bị xóa sạch, vậy nên dù có thấy cũng không lấy làm lạ.”

“Khống chế tinh thần?”

An Ngung nhớ đến những lời đồn thái quá từng đọc được trên diễn đàn.

Tần Tri Luật giải thích: “Năng lực cũng chia thành nhiều loại khác nhau. Chỉ một số ít Người Giữ Trật Tự và siêu dị thể mới thức tỉnh được dị năng điều khiển tinh thần. Đại não cho rằng có một chuỗi tiến hóa vô hình tồn tại trong biến dị. Biến dị cấp thấp giống như bọ ngựa và sứa ở khu 53 chỉ thể hiện đặc điểm của loài sinh vật đã dung hợp, phải tiến thêm một bậc nữa mới phát triển ra thứ được gọi là dị năng. Phát triển cũng dựa trên những đặc điểm tương ứng, ví dụ như thực vật có thể thu hút côn trùng phát triển thành thực vật có khả năng mê hoặc tinh thần hay loài có chất dịch có khả năng làm lành vết thương tương ứng sẽ sinh ra dị năng chữa trị. Mà siêu dị thể lại càng phức tạp hơn, chúng có thể ảnh hưởng đến trật tự không gian – thời gian ở một khu vực nhỏ. Loài người lần mò theo chuỗi tiến hóa này, càng lên cao lại càng khó có thể diễn giải sự biến dị chỉ đơn thuần dựa vào gen. Ví dụ như Điển mới gia nhập, con người cũng có thể dung hợp với vật thể.

An Ngung nói, “Vậy thì Người Giữ Trật Tự càng lợi hại sẽ càng tiệm cận với siêu dị thể. Họ vẫn chưa đánh mất ý chí nhân loại có lẽ là vì còn chưa đủ mạnh.”

“Ừ.” Giọng Tần Tri Luật rất bình thản, “Xét từ mặt lý thuyết, khi đứng ở vị trí càng cao trong chuỗi tiến hóa, ý chí loài người càng khó có thể giữ lại. Khi không cần làm người nữa thì đương nhiên sẽ lựa chọn từ bỏ.”

An Ngung vừa ăn bánh quy vừa nghĩ logic này có hai lỗ hổng.

Là cậu và trưởng quan.

Tiếng nhốn nháo phía xa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Cậu ngước mắt lên, trông thấy một cảnh tượng thường ngày đã lâu không gặp ở cô nhi viện.

Ba nhóc biến dị ban nãy đang thu “thuế bảo kê”.

Thằng bé với vết thương mọc hoa dẫn đầu, gõ ngón tay lên mặt bàn, nói lanh lảnh: “Ăn hơn một miếng rồi nhỉ.”

Đang bị gây khó dễ chính là hai cậu bé vẫn còn hình người, một trong số đó có vài vết thương vẫn đang chảy máu đầm đìa, lộ cả thịt đỏ bên trong.

Tần Tri Luật thấp giọng nói, “Hầu như đứa trẻ loài người nào cũng bị thương.”

An Ngung lướt mắt nhìn miếng bánh quy được mình cắn rất ngay ngắn, “Vâng, bắt nạt là chuyện rất thường thấy.”

Cô nhi viện chưa bao giờ là chốn yên bình, cái ác ở nơi này còn càn rỡ hơn cả ở khu ổ chuột. Chẳng một đứa trẻ bình thường nào thích ở đây. Chỉ cần vượt qua giai đoạn quan sát, tất cả sẽ nhanh chóng nộp đơn xin được chuyển đến thành phố “mồi”.

Cả khu nhà ăn này chỉ có đúng một nhân loại không bị thương, chính là thiếu niên đang bị gây khó dễ còn lại. Cậu bé khoảng chừng 13, 14 tuổi đó nói với tên mọc hoa: “Cậu ấy không cố tình ăn nhiều hơn, chỉ là miếng cuối cùng lỡ cắn hơi to, vậy thôi.”

“Đúng! Đúng!… Tôi thật sự không cố ý đâu.” Cậu bé kia tái mặt, run rẩy trốn ra sau lưng bạn mình.

Tên mọc hoa cười khẩy, hai cành cây đầy gai vươn dài ra từ mặt nó, một cành quấn lấy cổ tay, một cành bịt chặt miệng cậu bé.

“Ưm… ứm…” Bị nhấc bổng lên, cậu bé đau đớn giãy giụa. Đến khi máu tươi chảy đầm đìa xuống theo cây, cậu bé mới bị vứt phịch xuống đất.

Mất một lúc lâu sau cậu bé mới chật vật bò dậy được, đầu gối quỳ lên vết máu trên sàn, run rẩy không dám ngẩng đầu lên.

“Ngày mai.” Tên mọc hoa nói, “Tao sẽ theo dõi mày sát sao.”

Nó quay đi, lạnh giọng cảnh cáo thiếu niên không có vết thương trên người kia, “0914, đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác.”

0914 không trả lời, chỉ yên lặng đỡ cậu bé dưới đất dậy.

Việc thu “thuế bảo kê” vẫn tiếp tục diễn ra. Mỗi khi bọn chúng dừng lại trước mặt một đứa trẻ loài người, đối phương sẽ lập tức dâng nửa phần bánh quy nén còn lại lên bằng cả hai tay.

Tần Tri Luật bỗng nói: “Ngoại trừ cậu và 0914, tất cả những đứa trẻ khác đều chỉ ăn nửa cái bánh.”

An Ngung lẳng lặng chuyển quả cầu máy ra sau lưng, ống kính vừa khéo lướt qua mặt bàn.

Trên bàn là nửa phần bánh quy nén, thậm chí còn để lại đúng một nửa gọn gàng, chuẩn xác hơn tất cả những đứa trẻ khác.

“Không ngoại trừ tôi.” Cậu khẽ nói.

Ăn hết đúng một nửa phần bánh quy không thừa không thiếu, bởi vì nếu để thừa bản thân sẽ thiệt, nếu để thiếu thì sẽ bị đánh. Đây chính là kỹ năng sinh tồn cậu đã được huấn luyện từ nhỏ.

Tên mọc hoa đứng trước mặt cậu, nhướng mày: “Lớn gớm nhỉ, mới tới?”

“Ừ.” An Ngung thản nhiên như không, “Cha mẹ vừa biến dị, trẻ mồ côi lớn tuổi.”

“Sao mày không có số hiệu?”

An Ngung nói, “Còn chưa được phát quần áo.”

“Biết quy định không?”

“Có nghe nói.” An Ngung thuần thục đưa nửa cái bánh quy ra.

“Có mang đồ ăn từ bên ngoài tới không?”

An Ngung lắc đầu, “Từ khu ổ chuột, nhà không có lương thực dư thừa.”

“Phế vật.” Tên mọc hoa lạnh lùng đánh giá cậu, “Cổ với tay mày còn quấn băng vải kìa, bị thương ở bên ngoài?”

“Ừ. Bị rắn cắn.”

Tên mọc hoa híp mắt nhìn băng vải như đang suy tính điều gì đó.

An Ngung lần tay lên cổ, “Muốn lấy không? Vết thương không chảy máu nhiều lắm, chỉ là dính ít nọc rắn, giặt đi vẫn dùng được.”

“Khỏi. Tao ghét lũ bò sát nhất.” Tên mọc hoa nhíu mày, “Còn mang gì từ bên ngoài tới không?”

“Không.” An Ngung kéo bộ quần áo rách bươm, “Có mỗi cái này thôi, nếu cậu muốn…”

Tên mọc hoa bỏ đi thẳng, không thèm ngoảnh lại.

Cậu nhìn thông tin thân phận sau lưng nó, 21380720, Tường.

Cuối cùng ba tên kia cũng rời khỏi nhà ăn, An Ngung vê nốt chút vụn bánh quy còn lại trên bàn bỏ vào miệng, tầm mắt dừng lại ở vị trí cách đó không xa.

0914 bị Tường đối xử đặc biệt thoạt trông không có bất kỳ đặc điểm biến dị nào nên ban nãy cậu cũng không kiểm tra.

Cậu đứng dậy trả bát, khi đi ngang qua 0914 thì rũ mắt, khẽ nói: “Đi nhờ chút, cảm phiền.”

Thiết bị thông tin trong túi áo rung lên.

Trong tai nghe, Tần Tri Luật lên tiếng: “Entropy gen 10 573, người biến dị thiên phú cao có thể giấu được đặc điểm trên cơ thể.”

An Ngung đảo mắt nhìn sau lưng cậu ta, 21370914, Trần Niệm.

Trần Niệm ngẩng đầu, ôn hòa nói: “Không sao chứ? Anh vừa tới, sau này trông thấy bọn họ thì cứ trốn đi nếu được.”

“Ừ…” An Ngung gật đầu, sờ vào băng vải trên cổ tay phải như đang bất an. “Trước khi tới đây, tôi còn tưởng nơi này không có trẻ biến dị chứ…”

“Nhiều năm trước thì không có thật, nhưng giờ thì khác rồi. Phân nửa trẻ em ở đây đều là biến dị.” Trần Niệm nhìn chằm chằm vào cậu, “Nhưng mà anh đấy, cô nhi viện lâu lắm rồi không có ai mới tới. Nhân viên công tác đã dừng việc đi tìm những đứa trẻ có nguy cơ biến dị cao từ lâu rồi, anh vào đây bằng cách nào?”

An Ngung ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Đôi mắt đen kia rất sạch sẽ, không mang chút ác ý nào nhưng lại đầy dò xét.

“Còn lời khuyên gì khác không?” An Ngung không trả lời câu hỏi của cậu ta.

“Các giáo viên quản lý sẽ không nhúng tay vào bất kỳ vụ ẩu đả nào đâu. Bị đánh, bị thương thì không sao, nhưng đừng khiến bọn họ nảy sinh sát ý với anh. Ngoài ra, cách xa gương một chút.” Trần Niệm nói đầy ẩn ý, “Đồ đạc ở nơi này cũ kỹ lắm rồi. Gương thường xuyên phát ra tạp âm, đôi lúc tiến đến quá gần, tôi chỉ sợ nó sẽ bất thình thình lình vỡ toác ra.”

An Ngung nghẹt thở mất một tích tắc rồi lập tức cúi đầu, nói: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ chú ý.”

Trả xong bát, cậu vào phòng vệ sinh của nhà ăn, đứng trước bồn rửa tay.

“Kỳ lạ quá, trưởng quan. Đúng là đồ đạc ở cô nhi viện rất cũ kỹ, tôi nhớ gần như mặt gương nào ở đây cũng có vết nứt, nhưng giờ chúng lại sáng bóng như mới.”

An Ngung nhìn bản thân trong gương. Cậu đưa tay ra, hình ảnh phản chiếu cũng đưa tay. Cậu thử không suy nghĩ gì cả, đôi mắt trong gương cũng trở nên vô định theo.

Dường như tất cả mọi thứ đều bình thường.

Nhưng cậu lại luôn có một cảm giác khó diễn tả. Khi cậu chăm chú nhìn vào mặt gương kia, dường như có một thứ gì đó cũng đang chăm chú nhìn cậu xuyên qua gương.

Cậu bỗng đưa tay mò xuống bên hông. “Keng” một tiếng, đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao cứa lên mu bàn tay trái của cậu. Mũi đao hướng xuống đất, máu tươi giọt xuống nền xi măng gồ ghề.

Tần Tri Luật không vui: “Cậu làm gì thế hả?”

“Thử một lần.” An Ngung nói nhỏ.

Trong gương, bất kể là động tác, biểu cảm hay cả máu trên tay lúc này đều giống y hệt cậu.

Không có gì dị thường, đó đơn thuần chỉ là một hình ảnh phản chiếu mà thôi.

“Góc.”

An Ngung cứng người.

Từ trước tới nay, những khi ở riêng, Tần Tri Luật chưa bao giờ gọi danh hiệu của cậu.

Dường như có một bàn tay vô hình khổng lồ đang túm tóc cậu lôi lên, khiến toàn thân cậu cứng đờ.

Giọng Tần Tri Luật lạnh tanh, “Tôi cảnh cáo cậu, Tháp Nhọn cấm hành vi tự hại. Bất kể là phẫn nộ, lo âu hay đói khát, cậu phải khống chế cảm xúc. Đừng để tôi năm lần bảy lượt nhìn thấy những vết thương cậu tự gây ra cho bản thân.”

An Ngung ngẩn người.

“Gì mà năm lần bảy lượt chứ?” Cậu buồn bực nói, “Tháp Nhọn có quy định kiểu như này sao?”

“Quy định mới được đặt ra dành riêng cho cậu.” Tần Tri Luật rất bình thản nhưng không hề giống như đang đùa giỡn. “Sau khi chúng ta rời khỏi đây, quy định này sẽ lập tức xuất hiện trong hệ thống. Vi phạm lần đầu phạt 10 000, lần hai gấp đôi, lần ba tiếp tục nhân lên.”

“…” An Ngung vội vàng nói: “Xin lỗi trưởng quan. Xin ngài lượng thứ… Tôi chỉ muốn thử nghiệm xem chiếc gương đó có bất thường hay không thôi. Ban nãy Trần Niệm nói tới gần gương sẽ nghe thấy tiếng ồn ào nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy.”

“Tôi cũng không nghe thấy. Có lẽ có điều kiện kích hoạt khác…” Tần Tri Luật ngừng lại một lát, bất chợt chuyển chủ đề, “Phải rồi, cậu thật sự không thức tỉnh năng lực mới ở khu 84?”

An Ngung siết chặt thiết bị ghi hình theo bản năng, “Sao ngài lại hỏi vậy?”

“Vậy nên đáp án là có.” Tần Tri Luật phân tích: “Không chịu nói, là vì cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi, cũng có thể là vì cảm thấy năng lực này rất quái gở, sợ sẽ bị đối đãi như một phần tử nguy hiểm một lần nữa.”

“À thì…”

An Ngung nói thầm trong bụng: Đều không phải. Là vì sử dụng năng lực này giúp tôi phát hiện ra được rất nhiều bí mật nhỏ, kể cả của ngài.

Lăng Thu nói biết quá nhiều sẽ chết rất thảm.

Tần Tri Luật ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Phương thức kích hoạt lần này vẫn là lây nhiễm gen à?”

An Ngung đã suy nghĩ về vấn đề này lâu lắm rồi, cậu khẽ nói: “Khi tiêm gen của Điển vào người, quả thật tôi có một chút cảm giác. Nhưng cảm giác này không khác với cảm giác lúc ở khu 53 là mấy, vẫn là hỗn loạn không gian. Năng lực mới này thức tỉnh khi dung hợp với những vệt sáng đỏ ở khu 84, vậy nên phương thức kích hoạt có lẽ là… tiếp nhận ý chí.”

Cậu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mình trong gương. “Lúc đó, tôi đối đầu với thứ nằm sâu trong tâm trí mình. Khoảnh khắc kiên quyết phải đón nhận ý chí của bốn cô gái kia, nó đã được kích hoạt.”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng. “Tôi hiểu rồi. Xem ra phương thức thức tỉnh những năng lực tiếp theo của cậu cũng sẽ thay đổi.”

An Ngung vừa đi ra ngoài vừa ngẫm nghĩ tại sao trưởng quan lại chắc chắn rằng cậu sẽ có năng lực tiếp theo đến thế.

Chẳng lẽ hắn đã chi một món tiền lớn mua thứ gì đó ở chỗ thi sĩ kia rồi?

Bên ngoài nhà ăn không hề yên ổn.

Vừa ra đến cửa, An Ngung liền thấy Tường dồn một người vào góc đánh đập.

Đây là chuyện rất thường thấy ở cô nhi viện.

Vết cứa trên mu bàn tay vẫn còn đang rướm máu, cậu cực kỳ không muốn dính vào phiền toái. Nhưng nghĩ đến chuyện bản thân bây giờ là Người Giữ Trật Tự và trưởng quan vẫn luôn quan sát, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ thong thả bước về phía đó.

Tiến thêm vài bước, An Ngung dừng lại.

Máu chảy ra từ người đang bị đánh đập kia có màu vàng trắng. Hóa ra cũng là một sinh vật biến dị.

Cậu lập tức quay người rời đi như trút được gánh nặng.

Sau lưng, tiếng thủy tinh vỡ nghe giòn tan bất chợt vang lên.

An Ngung ngoảnh phắt đầu lại, vừa vặn trông thấy Tường đứng dậy, rút chiếc đũa cắm xuyên qua cổ người chết ra.

Thi thể ngã vật ra đất trông không giống như chết vì bị chọc thủng họng mà nát bét như bị xe cán qua, rằn ri máu phủ kín hai con mắt, toàn thân hệt như một món đồ thủy tinh bị vỡ.

An Ngung sực nhận ra tiếng vỡ vụn ban nãy nghe giống như tiếng một chiếc gương bị đập vỡ.

“Trưởng…”

Lời còn chưa dứt, một đợt âm thanh vô cùng chói tai chợt vang lên. Trong phút chốc, màng nhĩ như biến thành thủy tinh bị một mũi dao nhọn cứa qua, tóe cả tia lửa.

Âm thanh ấy như có thể hút khô cả bộ óc, đau đớn sâu trong ý thức cậu phải chịu đựng trong khoảnh khắc ấy vượt xa so với tra tấn của Tháp Đen và thí nghiệm dẫn dắt.

Tuy chỉ là một tích tắc thôi nhưng đã vài giây trôi qua, An Ngung vẫn đang trong trạng thái như não đã bị hút cạn nước. Cậu đứng yên trên đất, cơ thể cứng còng, mồ hôi lạnh đổ khắp người.

“Cậu có nghe thấy không?” Tần Tri Luật hỏi trong tai nghe, “Hình như ban nãy có một chút tiếng ồn.”

Một chút?

An Ngung không tài nào hình dung được chấn động dữ dội trong lòng.

Nếu không phải thiết bị thông tin không phát cảnh báo, cậu gần như phải hoài nghi rằng mình đã bị tạp âm gi.ết ch.ết.

Đó là cảm giác chết chóc ngột ngạt hơn cả khi bị lưỡi ếch bóp cổ chặt đến mức động mạch như sắp vỡ ra.

Cậu nhắm mắt lại, hít thở sâu, kiệt sức quay người đi, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Đôi mắt vàng mờ mịt rũ xuống, tầm nhìn lơ đãng lướt qua mu bàn tay.

Sau đó, bước chân cậu khựng lại.

Kỳ lạ, mu bàn tay đã không còn chảy máu nữa.

Vết cứa hình như cũng ngắn lại một chút.

“Ê, lại là mày à?” Âm thanh huyên náo chợt vang lên từ phía sau.

An Ngung chầm chậm rời mắt khỏi mu bàn tay, hơi ngoảnh lại, “Có chuyện gì sao?”

Tường bước về phía cậu, “Tao bị thương, tháo băng vải ra đưa tao.”

Phản ứng của An Ngung hơi trì trệ. Cậu đứng sững tại chỗ, tự hỏi ý muốn của đối phương một lát.

Tường vòng ra trước mặt cậu, chọc chiếc đũa gỗ vừa rút từ yết hầu cái xác kia lên cổ tay phải của cậu, “Cái này này.”

Trong Tần Tri Luật, Tần Tri Luật trầm giọng nói: “Hình như có người đang chọc vào tôi.”

An Ngung rụt tay lại, “Không được.”

Tường thoáng sửng sốt, “Ban nãy mày còn bảo là được cơ mà.”

“Ban nãy tôi nghĩ cậu sẽ không cần nên mới nói vậy.” An Ngung mệt mỏi nâng mắt lên, “Giờ cậu thật sự muốn lấy nó thì tôi chỉ có thể nói thật là không được thôi.”

“Ra là vậy.” Tần Tri Luật nói, “Xem ra cũng không hoàn toàn không có nhân tính.”

Nghe vậy, An Ngung dừng lại, nuốt ngược lý do đang định giải thích với Tường vào bụng.

Thực ra cậu đã quên bẵng mất chuyện trưởng quan bị “gấp” vào trong đoạn băng vải này.

Cậu chỉ đơn thuần cảm thấy nửa miếng bánh quy nén thì không sao, hồi hương tùy tục không phải vấn đề gì to tát. Nhưng hai miếng băng vải này có giá những 3999, sao có thể nói cho là cho được.

“Tóm lại.” Cậu đưa tay che đoạn băng vải trên tay phải lại, hổn hển nói: “Đây là thứ không thể đưa cho cậu.”


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 24 – Hạt giống và hoa

Ở bất kỳ đâu cũng có kẻ mạnh và kẻ yếu, vậy nên chuyện bắt nạt không đâu là không có.

Cái ác của lũ trẻ con còn tr.ần tr.ụi hơn cả của người trưởng thành.

Rất nhiều người bước ra từ cô nhi viện đã trở thành phần tử phản xã hội hoặc tự sát vì trầm cảm do bóng ma tâm lý quá nặng nề.

Nghe nói Đầu Lĩnh đã từng tranh cãi rất gay gắt về chuyện có nên duy trì cơ cấu này hay không.

Đáp án cuối cùng của bọn họ là: Vẫn duy trì.

Bởi vì cũng có người ra khỏi đây không chỉ mang theo tính cách nhẫn nhục chịu đựng đã được trui rèn mà cũng mang theo cả trái tim kiên cường, thấu hiểu và biết cảm thông.

Nghịch cảnh sẽ gieo một hạt mầm vào lòng mỗi người.

Nở ra hoa như thế nào lại khác biệt ở từng cá nhân.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận