Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 35: 8 năm bị mất.




Trẻ con là sinh vật dễ suy sụp tinh thần nhất trên thế giới.

Sau khi bị An Ngung nghiêm túc từ chối đòi hỏi về món đồ quý giá đó, vết thương nở hoa trên mặt Tường loét rộng ra, đóa hoa nằm chính giữa run rẩy, màu hồng nhạt kì dị lan rộng ra từ tròng đen như thể nó tức đến chảy máu mắt.

An Ngung định bụng tìm kiếm một chút kinh nghiệm đối đãi với trẻ nhỏ của Lăng Thu từ trong trí nhớ nhưng dường như chẳng có gì cả. Một người thông tuệ như Lăng Thu cũng bó tay chịu chết với đám nhóc tì.

Đang lúc do dự, tiếng thông báo bỗng vang lên trong tai nghe, Tưởng Kiêu vào kênh liên lạc riêng của cậu.

“Phát hiện một hiện tượng bất thường.” Tưởng Kiêu nói. “Tôi thấy một đứa trẻ biến dị gi.ết ch.ết một nhân viên công tác là con người nhưng không kịp ngăn cản. Nó giằng đứt cổ người kia, nhưng khi người đó tắt thở, thân xác lại vỡ vụn ra ngay lập tức giống như một chiếc gương bị tảng đá lớn đập vỡ. Hơn nữa, thật sự có tiếng gương vỡ.”

An Ngung yên lặng lắng nghe, mắt vẫn nhìn vào Tường nhưng lại như đang lơ đãng suy ngẫm, hoàn toàn không để mắt tới thái độ đe dọa của Tường.

“Người chết giống như gương vỡ.” Tưởng Kiêu tổng kết: “Luật chặn kênh liên lạc với chúng tôi rồi, xin nhờ ngài báo cáo lại tình hình với ngài ấy.”

An Ngung: “Ừ… Hả?”

Ngữ điệu của Tưởng Kiêu hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ khi bóc trần người khác mà vẫn thản nhiên như thường: “Tôi nghĩ chắc hẳn ngài và Luật vẫn luôn ở cạnh nhau. “Không có trị liệu và trưởng quan nên lo lắng” cũng chỉ lừa được người chưa từng tới khu 53 thôi.”

An Ngung: “…”

“Tuy ngày hôm ấy có rất nhiều điều đã bị giữ bí mật nhưng tôi vẫn may mắn được chứng kiến quá trình săn giết của ngài.” Tưởng Kiêu cung kính nói. “Xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không cản trở hành động của ngài đâu.”

Cuộc gọi kết thúc.

Tường tóm lấy đoạn băng vải trên tay phải An Ngung, “Nghe thủng không đấy? Mày mới đến, đừng có tự đâm đầu vào chỗ chết.”

Cùng với lời đe dọa, đóa hoa lớn đẹp đẽ kia vươn dài ra khỏi gương mặt nó. Cành hoa quấn quanh cổ tay An Ngung, gai nhọn trồi ra, kề trên lớp băng vải.

Tường vốn tưởng An Ngung sẽ hoảng sợ giống như tất cả những con người yếu đuối kia.

Thế nhưng không hề. Đôi mắt vàng ấy như thể vừa hoàn hồn, An Ngung cúi xuống nhìn cành cây chi chít gai rồi lại ngẩng lên nhìn Tường.

An Ngung ngưng mắt nhìn Tường, khẽ nói: “Người ở đây chết, thi thể đều sẽ vỡ à?”

Tường thoáng sững người, sau đó mới cười nhạt: “Mày muốn thử không?”

An Ngung nhìn nó một lát, “Nếu đổi thành tôi giết cậu, thi thể cũng sẽ vỡ sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Tường càng lạnh lùng hơn, khóe miệng nhếch lên như đang mỉa mai: “Vậy phải xem mày có được nó chấp thuận không.”

An Ngung rùng mình, “Nghĩa là sao? Nó là ai?”

Cậu không nhận được đáp án. Tường tiếp tục siết chặt cành hoa, những cái gai sắc nhọn đâm vào băng vải hòng níu lấy nó mà giằng xuống. Nhưng băng vải lại bền chắc ngoài sức tưởng tượng, hoàn toàn không hề hấn gì trước lực kéo ấy, cản hết những cái gai ở bên ngoài.

Tường thoáng sửng sốt, ánh mắt càng hung ác hơn, “Mày còn dám nói đây là đồ ở khu ổ chuột?”

Chớp thời cơ những cái gai rời ra, An Ngung lập tức rút tay về, “Khuyên cậu đừng động vào.”

Cậu không muốn tiếp tục dây dưa với nhóc sinh vật biến dị này nữa. Khoảnh khắc cậu quay người đi, gió cuốn những bông tuyết phả thẳng vào mặt, bộ quần áo đơn sơ, rộng thùng thình bị gió thổi phồng lên, bên hông bỗng lành lạnh.

Một tiếng “keng” quen thuộc vang lên giữa không trung.

Đôi mắt vàng đanh lại, cậu ngoảnh phắt đầu.

“Quả nhiên còn giấu đồ tốt!” Hai mắt Tường sáng rỡ, tán thưởng thanh đoản đao trong tay: “Xem ra mày là con nhà giàu.”

Còn chưa kịp ngắm kỹ, An Ngung đã muốn giật thanh đao lại. Cành hoa của Tường trói chặt hai tay cậu, nhấc bổng cậu lên cao như đang treo cậu lên giá tử hình.

Tường ngẩng đầu nhìn kẻ đang bị chính nó tuyên án tử, cười lạnh: “Xem ra đều là đồ tốt đắt tiền. Vậy để tao nhìn xem đao và băng vải của mày cái nào xịn hơn.”

Nói xong, nó ném thẳng thanh đao về phía cổ An Ngung.

Lưỡi đao cắt qua gió, hai chữ “Trật Tự” phản xạ màu tuyết vào đôi mắt vàng, sắc đỏ đột ngột lan tràn từ con ngươi dựng đứng kia.

Quỹ đạo parabol lạnh băng xẹt qua trước mắt An Ngung, mũi đao trỏ xuống, chẳng mấy nữa sẽ đâm vào cổ họng cậu.

Đúng thời khắc ấy, không hiểu tại sao cơn gió đang rít gào cũng chệch nhịp mất một giây.

Một bàn tay đeo găng đen xuất hiện trong tầm nhìn, bình thản nắm lấy lưỡi đao kia.

Thanh đao sắc xé gió xé tuyết lao tới bị cản lại bởi chất da thuộc, ngoan ngoãn quay vòng vòng trong lòng bàn tay. Tường thấy mắt mình mờ đi, đầu cũng đau nhức. Đến khi mở mắt ra, những cành hoa đứt lìa đã rơi lả tả xuống từ trên cao.

An Ngung cũng ngã xuống từ trên cao. Cậu cong người trên không, sau khi chậm đất liền nhanh chóng lăn một vòng về phía trước rồi ngồi xổm dậy giống như một con báo linh hoạt.

Ánh mắt Tường lướt qua cậu, hoảng sợ nhìn về phía bóng người màu đen bất thình lình xuất hiện.

Cao ngất như mũi đao, im lặng đứng tại chỗ.

Một người đàn ông mặc đồ đen chậm rãi tiến tới, đi ngang qua An Ngung vừa đứng dậy, bàn tay đeo găng da bóp chặt lên vai cậu.

“Keng” một tiếng, hắn tra lại thanh đoản đao về bên hông An Ngung.

Hai hàm răng Tường va vào nhau lập cậu, “Anh… anh… Từ đâu…”

“Phòng hồ sơ ở đâu?” Người mặc đồ đen nhìn chằm chằm Tường.

Đó là ánh mắt kiên định của con người mà đã rất nhiều năm rồi Tường không trông thấy.

Khoảnh khắc Tường tung đoản đao lên, nó đã ý thức được rằng kẻ mắt vàng kia không phải con người vì đôi mắt ấy có thể biến đổi. Nhưng người trước mặt thì khác, đôi mắt đen kia sâu hun hút như kéo người ta rơi xuống vực thẳm nhưng lại vô cùng phẳng lặng, kiên định, như thể sẽ không bao giờ dính dáng đến những thứ biến dị quái đản.

Lời hắn nói cũng không mang bất cứ sức mạnh mê hoặc tinh thần nào, chỉ có áp bách thuần túy.

Tường như không thể khống chế nổi bản thân mà đưa tay chỉ về phía Tây Bắc.

Ngay giây sau, người vốn đứng cách xa cả chục mét nhoáng cái đã xuất hiện ngay trước mặt.

Mái tóc trắng bay trong gió, đồng tử dựng thẳng lạnh lùng, giữa đôi mắt vàng là một vệt đỏ lưu chuyển.

Lúc này, đến lượt sắc tuyết phản xạ vào trong mắt Tường.

Cảm giác khiếp hãi còn chưa kịp lắng xuống, Tường đã bị lưỡi đao cắt yết hầu, dòng máu màu hồng nhạt ngấm xuống nền đất dưới chân.

An Ngung nhìn tên kia ngã xuống đất một cách yên lặng, xung quanh ngoại trừ tiếng gió thì không còn âm thanh nào khác.

Yết hầu bị cắt là vết thương duy nhất trên thi thể.

Cậu nhìn chằm chằm thi thể kia, lát sau mới lảo đảo lùi lại.

Bàn tay đeo găng da một lần nữa giữ chặt vai cậu từ đằng sau. Tần Tri Luật thong dong nói: “Để tôi giết là được rồi mà.”

An Ngung không nói, lồng ng.ực phập phồng dồn dập.

Tần Tri Luật đánh giá cậu, “Tốn nhiều sức thế cơ à?”

“Không…” An Ngung chỉ đáp đúng một chữ đã lập tức dừng lại.

Không phải là tốn sức mà là phẫn nộ.

Khoảnh khắc hai tay bị trói chặt chờ đợi xử quyết kia, thứ nằm sâu trong tâm trí cậu dường như đã bị chọc giận. Nếu cậu không cố gắng khống chế, có lẽ lần sử dụng năng lực ban nãy sẽ không chỉ là giải phóng không gian bị gấp vào trong băng vải ra ngoài mà thậm chí sẽ đưa cả bản thân ra phía sau Tường rồi lại tiếp tục gấp không gian theo hướng khác nữa, bẻ cong nhiều lần, khiến cho những cành hoa nối liền giữa cậu và Tường rơi vào không gian hỗn loạn rồi xé nát Tường.

Nếu thật sự làm vậy, có lẽ đây sẽ là lần phản sát tàn nhẫn nhất của cậu.

Cậu vốn tưởng bản thân đã khống chế được sự kích động kia, dù sao cũng còn phải hỏi vị trí phòng hồ sơ nữa. Không ngờ Tần Tri Luật lại hỏi trước cậu. Ngay khoảnh khắc Tường trả lời, ý thức nằm sâu trong tâm trí bất thình lình thoát ra. Khi còn chưa kịp phản ứng, cậu đã gi.ết ch.ết Tường.

An Ngung không biết phải giải thích như thế nào. Chân tướng sẽ khiến tất cả những bảo đảm Tần Tri Luật từng hứa hẹn với cậu trước đó sụp đổ hoàn toàn.

Yết hầu Tần Tri Luật giật giật như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Hắn khoan thai lấy thanh đao khỏi tay An Ngung, lau sạch máu dính trên cả hai mặt đao lên găng tay rồi cởi nó ra, vứt bừa xuống đất.

Lòng bàn tay trái có một vết thương nông mà dài vẫn còn rướm máu, là vết thương khi đón lấy thanh đao ban nãy. Hắn không thèm quan tâm, cứ thế buông tay bên người, đưa tay phải lên giữ lại mái tóc bị gió thổi tung của An Ngung.

“Mất kiểm soát?”

An Ngung cứng đờ người.

Đây không phải lần đầu tiên Tần Tri Luật sờ đầu cậu nhưng những lần trước đều qua một lớp găng tay. Lần này, nhiệt độ của lòng bàn tay truyền tới qua từng sợi tóc.

Giọng điệu Tần Tri Luật bình thản, “Không phải cậu không khống chế được thứ kia mà là cậu không khống chế được chính mình.”

An Ngung giật mình ngước mắt nhìn lên.

Tần Tri Luật nói: “Cậu luôn giữ suy nghĩ muốn phân biệt rạch ròi bản thân với thứ nằm sâu trong tâm trí, cảm thấy nó là thứ cậu muốn lợi dụng và phải đối đầu. Có lẽ vì hành vi và tính tình cậu khá khó nắm bắt nên Đầu Lĩnh vẫn chưa chịu buông bỏ những nghi ngờ vô căn cứ này.”

“Nhưng tôi luôn tin chắc rằng mỗi người cần cả một quá trình để nhận thức và kiểm soát bản thân. Chỉ là với những người khác, quá trình này luôn diễn ra một cách tự nhiên còn ở cậu, nó diễn ra muộn hơn. Một phần ý thức của cậu trưởng thành trước, phần còn lại thì ngủ say rất lâu, vậy nên quá trình dung hợp sẽ gây ra một vài cảm giác sai lệch.”

Nói xong, Tần Tri Luật dừng lại một lát, “Không sao hết.”

Giọng của trưởng quan rất ôn hòa, dù bị gió tuyết ngăn trở nhưng vẫn khắc vào đầu An Ngung thật rõ ràng.

Cậu bất chợt cảm thấy đầu óc mình trống như vừa ngây ngẩn mất một khoảnh khắc khi đối diện với gió tuyết và đôi mắt đen tuyền kia.

Cậu vẫn luôn cho rằng Tần Tri Luật cũng đứng ở phía đối diện để quan sát cậu giống như những người khác, chẳng qua là vị trí hắn đứng gần với cậu hơn những người kia một chút mà thôi.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Tần Tri Luật đã quay người, đứng bên cạnh cậu.

Thời điểm ấy đến vô cùng tĩnh lặng, vậy nên không hề để lại cho cậu một chút ký ức nào.

“Đi tìm phòng hồ sơ, tìm cho tôi một đôi găng tay sạch nữa.” Nói xong, Tần Tri Luật cất bước đi về phía Tường chỉ.

An Ngung yên lặng đuổi theo hắn, thấp giọng hỏi: “Ngài nhất định phải đeo găng tay sao?”

“Ừ.”

Đợi một lát nhưng không nhận được lời giải thích, An Ngung hơi băn khoăn nhưng cuối cùng vẫn không hỏi lại.

An Ngung từng được dạy rằng nếu cậu rất tò mò về một chuyện gì đó thì cứ hỏi thử. Nhưng nếu đối phương không trả lời, vậy thì đừng đả động đến nữa.

Hai người yên lặng sóng vai đi trong tuyết. An Ngung khẽ nói: “Vẫn nên tránh chỗ đông người đi. Thành thật xin lỗi, giờ tôi không còn sức đưa ngài vào không gian ẩn nữa.”

Tần Tri Luật liếc nhìn cậu, “Có phải cậu rất hưởng thụ không?”

“Dạ?” An Ngung ngơ ngác, “Hưởng thụ gì cơ ạ?”

“Coi tôi như phụ trợ triệu hồi để dùng.” Giọng điệu thản nhiên của Tần Tri Luật nghe có vẻ khá trào phúng, “Người Giữ Trật Tự còn chưa xuất hiện trường phái này đâu, thế mà cậu dám lấy chính trưởng quan của mình ra khơi mào.”

An Ngung hoảng hốt  nói: “Tôi đâu có nghĩ vậy, tôi…”

Nói được một nửa, cậu khựng lại vì nhìn thấy ý cười xuất hiện trong đôi mắt đen kia.

Lại nữa rồi, trưởng quan lại đùa giỡn cậu.

Nhưng không hiểu sao, cậu bỗng xuất hiện ảo giác giống như khi Lăng Thu mới chết lúc ở khu 53: Trưởng quan đang cố gắng an ủi cậu.

An Ngung thở dài, “Tùy ngài nghĩ sao thì nghĩ.”

“Bướng quá vậy?”

“…”

Hai người trò chuyện câu được câu chăng suốt mười phút, An Ngung mới hoàn toàn thả lỏng.

Cậu thuật lại những điều Tưởng Kiêu nói khi nãy, Tần Tri Luật chỉ “Ừ” một tiếng. “Xem ra điều chúng ta chứng kiến không phải là trường hợp đặc biệt.”

“Người biến dị trong cô nhi viện giết người, nạn nhân sẽ vỡ tan ra như gương. Còn chúng ta giết người, cái chết vẫn giống như bình thường.” An Ngung khẽ nói. “Tường bảo đó là vì chúng ta không được nó chấp thuận nhưng cậu ta không hề nói “nó” là ai.”

Tần Tri Luật quay sang nhìn cậu, “Cậu nghĩ đó là ai?”

An Ngung không nói, đến khi trông thấy căn phòng lưu trữ toàn bộ hồ sơ của những đứa trẻ từng sống trong cô nhi viện ở cuối con đường đúng như trong trí nhớ, cậu mới nói khẽ: “Có một dự cảm chưa có bằng chứng xác thực, có lẽ nghe rất vớ vẩn nhưng tôi cảm thấy đó là…”

Tần Tri Luật nói: “Gương.”

An Ngung thoáng rùng mình, “Vâng…”

***

Khóa mật mã của phòng hồ sơ đã không còn hoạt động, Tần Tri Luật tháo toàn bộ ổ khóa xuống, đẩy cửa bước vào.

Tro bụi bay khắp căn phòng khiến người ta muốn ho. An Ngung xua bớt bụi đang bay ngang tầm mắt đi, quan sát căn phòng.

Nơi này vẫn giống hệt những gì cậu nhớ, ngay cạnh cánh cửa là một bàn máy tính nằm lẻ loi, phía sau là hàng loạt những chiếc tủ chứa hồ sơ. Hồ sơ của mỗi người sẽ được lưu trữ đồng thời bằng cả bản mềm lẫn bản cứng.

Mỗi một đứa trẻ mồ côi đều phải tới căn phòng này hai lần: Một lần để đăng ký thông tin khi vào cô nhi viện và một lần trước khi rời đi hoặc bị xử lý. An Ngung là một đứa trẻ bị bỏ rơi được nhặt về từ khi còn sơ sinh, vậy nên trong trí nhớ cậu chỉ tồn tại lần đăng ký rời đi.

Ngày cậu tới làm thủ tục rời cô nhi viện vừa vặn có đứa trẻ khác mới tới. Hôm đó, cậu đứng bên cạnh bàn máy tính, nhìn thấy hết thông tin đăng ký của đối phương, thậm chí còn nhớ được cả mật mã đăng nhập hệ thống.

Tần Tri Luật thờ ơ nhìn cậu lần mò bật máy tính, đến khi cậu nhập mật mã vào không chút do dự mới nhận xét: “Trí nhớ của cậu tốt đến mức quá đáng.”

“Lăng Thu cũng từng nói vậy.” An Ngung ngừng lại. “Nhưng anh ấy còn nói gương mặt ưa nhìn chung quy vẫn phải thua gen thấp kém, bộ óc thông minh cũng không cứu vớt nổi thói xấu chỉ biết ăn với nằm.”

“Cậu ấy nhìn nhận mọi việc rất rõ ràng.” Tần Tri Luật hơi nhếch khóe môi, lại hỏi, “Đăng ký thông tin không cần quét mống mắt sao?”

“Có thể bỏ qua bước đó.” An Ngung nói. “Năm ấy, cả nhà đứa trẻ mới tới kia bị tấn công ở vùng hoang dã, một mắt nó bị thương, mắt còn lại thì bị móc mất, vậy nên người quản lý hồ sơ tạm thời chưa quét mống mắt được.”

Tần Tri Luật gật đầu, thong thả bước ra phía sau lật xem những tập hồ sơ.

An Ngung không thạo sử dụng các thiết bị điện tử cho lắm, chỉ có thể cố gắng nhớ lại những hình ảnh đã nhìn thấy năm xưa, lần mò từng chút một.

“Trưởng quan, sinh nhật của ngài là ngày mấy tháng mấy?”

“Năm 2122, ngày 30 tháng 9.”

“Vâng…”

Nhằm tránh việc lại có người vạch trần vấn đề cô nhi viện đã không nhận thêm trẻ về từ lâu, An Ngung quyết định lấy luôn năm sinh của Tần Tri Luật làm năm vào cô nhi viện. Sau khi nhập dãy số vào, cậu nói: “Đây là ID của ngài nhé, 21220930.”

“Ừ.”

“Entropy gen của ngài…” An Ngung rơi vào thế khó.

Hệ thống này chỉ cho phép nhập giá trị nằm trong khoảng từ 0 đến 99 999. Có lẽ người thiết kế cũng không nghĩ có ai sẽ vượt được phạm vi này.

Tần Tri Luật trả lời qua loa: “Nhập cao nhất đi.”

“Vâng.”

Hệ thống đưa ra thông báo: Entropy gen đã vượt phạm trù nhân loại, bạn đang đăng ký cho một trẻ đã biến dị, mời nhập loại hình gen biến dị.

Tần Tri Luật đứng trước ngăn tủ chứa hồ sơ những đứa trẻ vào cô nhi viện vào tháng 12 năm 2130, ngón tay lướt qua những con số trên hồ sơ, cuối cùng cũng tìm được tập “21301222” kia.

“Trưởng quan.” An Ngung lại hỏi, “Những loại gen ngài đã thu hoạch có thể biểu hiện lại bất cứ lúc nào không?”

Tần Tri Luật rút tập hồ sơ đó ra, thuận miệng đáp: “Theo lý thuyết là được, nhưng tôi rất hiếm khi làm vậy.”

An Ngung nhìn chằm chằm kho gen của hệ thống, nói: “Vậy tôi chọn bạch tuộc cho ngài nhé.”

Đợi một lát không thấy bị phản đối, cậu bèn ấn nút xác nhận.

Đăng ký cho Tần Tri Luật xong, An Ngung lại tiện tay tạo thân phận giả cho Tưởng Kiêu và Kazama Takashi Sakai. Nhằm tránh những cuộc nói chuyện không cần thiết, cậu điền bừa ngày sinh cho cả hai người họ.

Sau đó, cậu ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng tạo thêm thân phận giả cho Pat không có hành vi bất thường nào sau khi nghe nói cậu đã bị tách ra một mình.

An Ngung gửi thông tin thân phận của mọi người vào kênh chung, Slade lập tức lên tiếng: “Còn tôi thì sao?”

“Ngại quá.” An Ngung hờ hững nhìn màn hình, “Thiết bị ở phòng hồ sơ cũ kỹ quá rồi, không thấy phím S trên bàn phím đâu cả.”

Slade nghiến răng nói: “Không có vỏ nhưng trục phím vẫn có thể bấm được đó, phiền ngài thử lại xem sao.”

An Ngung nói: “Phím bị liệt rồi. Chắc lần cuối sử dụng, nhân viên phụ trách đã đánh đổ canh dinh dưỡng lên bàn phím.”

“…” Slade nói: “Máy tính có bàn phím ảo.”

“Không có.” An Ngung nói, “Thiết bị ở cô nhi viện không bằng thành…”

“Đó không phải công nghệ kỹ thuật cao gì cả, máy tính của hơn 100 năm trước đã có tính năng này rồi.”

An Ngung dừng lại, “Nhưng tôi không thạo dùng máy tính.”

Slade không nhịn nổi nữa, phải hít một hơi thật sâu, “Tôi bắt buộc phải dùng tên thật hay sao?”

“Đúng vậy.” An Ngung bình tĩnh trả lời: “Chuyện này thật sự không lừa anh đâu. Việc kiểm tra gen của cô nhi viện sẽ đồng thời kiểm tra cả thân phận. Cơ sở dữ liệu gen của dân cư toàn cầu đã được đồng bộ, tuy rằng kho thông tin ở nơi này không được cập nhật từ năm 2138 nhưng chắc anh sinh ra trước năm đó chứ nhỉ?”

“…” Slade nghiến răng. “Xem ra ngài thực sự cần có một đồng đội bên cạnh, chí ít là phải biết sử dụng máy tính. Xin ngài hãy chờ tôi ở phòng hồ sơ, tôi sẽ mau chóng tới đó gặp ngài.”

An Ngung ngắt cuộc gọi.

“An Ngung.” Tần Tri Luật bỗng gọi cậu từ sau tủ hồ sơ.

An Ngung cứng người, “Dạ… Nếu ngài không bằng lòng, tôi sẽ làm th…”

“Qua đây chút.” Tần Tri Luật ngắt lời cậu.

Tần Tri Luật đang cầm hồ sơ của cậu trên tay. Mỗi đứa trẻ ở cô nhi viện đều bị kiểm tra cơ thể hằng tuần, dẫn đến số lượng bản ghi chép cũng sẽ tăng lên theo. Nhưng vì hầu hết thời gian cậu đều ngủ say, vậy nên tập hồ sơ của cậu mỏng tang chỉ với vài trang giấy, đăng ký vào và ra cô nhi viện gần như đã là toàn bộ thông tin.

[Số hiệu: 21301222
Họ tên: Không có
Người thu lưu: #019
Đặc điểm bên ngoài: Tóc trắng, mắt vàng, cơ thể người
Ngày vào cô nhi viện: Ngày 22 tháng 12 năm 2130
Ngày rời cô nhi viện: Ngày 22 tháng 12 năm 2138
Quá trình thu lưu: Khi đi tuần tra ở khu vực có tỉ lệ trẻ bị vứt bỏ cao (khu A trạm đốt rác phụ cận thành phố chính), #019 phát hiện ra 21301222. Qua giám định bước đầu, đứa trẻ sơ sinh này chưa biến dị, gen cũng chưa được đăng ký vào kho gen loài người, entropy cực thấp (0.2), nhận định là trẻ bị vứt bỏ có nguy cơ biến dị cao nên đã thu lưu đưa về cô nhi viện.]

Tất cả đều khớp với ký ức của An Ngung. Cậu đọc tiếp xuống dưới, tầm mắt chợt khựng lại.

Bên dưới mục “Quá trình thu lưu” còn có mục “Kế hoạch thu lưu”. Ban đầu, mục này vốn được là “Nếu không có gì bất thường, 6 tháng sau sẽ chuyển đến cô nhi viện bình thường ở thành phố bất kỳ”. Nhưng những dòng chữ này đã bị gạch đi, sửa lại thành “Nhận thấy hành vi của người thu lưu đứa trẻ sơ sinh này xuất hiện bất thường, đồng thời, sau khi vào cô nhi viện, đứa trẻ cũng có thời gian ngủ rất bất thường, vậy nên nhận định là nguy cơ cấp cực cao, yêu cầu phải thu lưu và quan sát vĩnh viễn hoặc đến khi thời gian ngủ không còn bất thường nữa mới thôi.”

“Người thu lưu bất thường?”

An Ngung ngơ ngác một hồi, sau đó đi về phía một ngăn tủ khác, lấy hồ sơ nhân viên ra.

[Số hiệu: 019
Họ tên: Vu Thâm
Chức trách: Tìm kiếm và thu lưu trẻ mồ côi nguy cơ biến dị cao
Ngày bắt đầu công việc: Ngày 05 tháng 10 năm 2122
Ngày kết thúc công việc: Ngày 22 tháng 12 năm 2130 (Bị xử lý do có dấu hiệu bất thường)]

Trong hồ sơ bản cứng không ghi lại cụ thể nguyên nhân bị xử lý. Tần Tri Luật tìm kiếm ghi chép liên quan trong máy tính.

Ngón tay hắn cầm trên con chuột, chậm rãi lăn xuống, lẩm nhẩm đọc: “Vu Thâm, bắt đầu làm việc tại cô nhi viện vào ngày 5 tháng 10 năm 2122. Ngày 22 tháng 12 cùng năm, Vu Thâm biến mất khỏi cô nhi viện, đến ngày 22 tháng 12 năm 2130 mới xuất hiện trở lại, đồng thời đưa theo một đứa trẻ bị bỏ rơi… Khi bị hỏi về vấn đề này, Vu Thâm phủ nhận việc mình đã biến mất một cách bất thường suốt 8 năm, đồng thời kiên quyết khẳng định rằng thời gian lúc đó phải là ngày 22 tháng 12 năm 2122, hoàn toàn không chịu chấp nhận rằng thế giới khách quan đã trôi qua 8 năm. Ngoài ra, anh ta còn bị coi là mắc chứng rối loạn tâm thần do tình trạng thể chất cũng phải trải qua mức độ lão hóa tương đương. Sau nhiều lần điều trị và cố gắng giao tiếp, mức độ hỗn loạn tinh thần của anh ta tăng lên, cuối cùng bị phán quyết xử lý.”

An Ngung giật mình: “Anh ta biến mất 8 năm, sau đó… đưa đứa trẻ nhặt được là tôi về cô nhi viện…?”

Tần Tri Luật nhìn chằm chằm không nói, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tôi nghe nói mỗi một nhân viên ở cô nhi viện đều có một bản ghi chép thời gian làm việc.”

An Ngung ngẫm nghĩ, “Vâng, hình như tôi từng nghe những đứa trẻ khác nói về điều này… Nghe nói mỗi nhân viên thu lưu đều viết một bản ghi chép công việc cá nhân trước khi chính thức lưu thông tin hồ sơ để tiện cho việc xem xét lại chi tiết sự kiện khi cần kiểm tra, bình thường không mấy khi dùng đến.”

Tần Tri Luật đã tìm ra ghi chép cá nhân của Vu Thâm từ trong hệ thống.

Căn cứ theo ghi chép thời gian làm việc, quả thật Vu Thâm đã biến mất 8 năm. Anh ta chỉ có tổng cộng 5 trang ghi chép, phần tiêu đề đều ghi năm 2122. Trang ghi chép cuối cùng ghi lại quá trình tìm thấy An Ngung, miêu tả rất chi tiết thông tin thực địa tại trạm đốt rác, đặc điểm bên ngoài của An Ngung và kết quả kiểm tra gen. Trang ghi chép này đáng ra phải là của năm 2130 nhưng vì người ghi chép là chính Vu Thâm, vậy nên anh ta cũng đã ghi sai thời gian thu lưu An Ngung thành năm 2122.

Nhưng khi Tần Tri Luật mở lịch sử chỉnh sửa của bản ghi đó ra, một cảnh tượng quái dị xuất hiện.

Lần chỉnh sửa gần nhất: Ngày 22 tháng 12 năm 2130.
Lần chỉnh sửa trước: Ngày 22 tháng 12 năm 2122.

An Ngung sững sờ mất hồi lâu, đến khi phản ứng lại, cảm giác rợn người đã bò dọc theo sống lưng.

Trong bất chợt, cậu lại nhớ đến bài thơ tiên đoán kia.

Một người loạn thời gian
Kinh hoàng trong im lặng
Cái chết lặng lẽ trôi
Theo dòng sông chảy mãi.

Máy tính tự động tắt, màn hình tối đen phản chiếu một đôi mắt vàng trống rỗng, luống cuống.

“Xem ra tuổi của cậu phải cộng thêm 8 năm.” Tần Tri Luật suy tư, “Chúng ta thử mô tả lại những chuyện đã xảy ra khi đó nhé. Năm 2122, cũng chính là năm thảm họa ập đến, Vu Thâm nhặt được cậu ở trạm đốt rác bên ngoài thành phố chính. Sau khi kiểm tra gen thấy không có gì bất thường, anh ta đưa cậu về cô nhi viện, tiến hành đăng ký thông tin trong chính căn phòng này. Trước khi chính thức đăng ký, anh ta viết ghi chép cá nhân như đã được quy định, nhưng viết được một nửa…”

Tần Tri Luật ngừng lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào An Ngung, nói tiếp: “Có một sức mạnh đã đẩy thời gian của cả cậu và anh ta tiến thêm 8 năm.”

“Trong thế giới khách quan, cả hai người đã cùng biến mất 8 năm.”

“8 năm sau, cậu vẫn là đứa trẻ sơ sinh đang say ngủ. Còn anh ta, vì không thể lý giải được sự hỗn loạn thời gian ấy, đã bị xử lý trong im lặng.”


Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 25 – Trục bánh xe tĩnh lặng

Những năm đầu tiên của thảm họa, đã có vô số sinh mạng rời đi.

Có người chết trong ồn ào, có người ngủ vùi trong yên lặng.

Dường như trường hợp sau chiếm tuyệt đại đa số.

Bất kể có tội hay không, những người đã chết đều không được quan tâm, ghi nhớ.

Giống như sau này mọi người chỉ biết kỷ niệm Đông chí năm 2148 mà lại quên mất trận tuyết lớn đẹp đẽ cùng ngày của năm 2149.

Ý nghĩa lớn nhất trên cõi đời thường được sinh ra trong im lặng.

Một con người nhỏ nhoi không đáng nhắc đến dùng cái chết thầm lặng của mình đẩy trục thời gian lăn bánh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận