Ở đầu bên kia của thiết bị thông tin, Kazama Takashi Sakai lẩm bẩm: “Bảo sao mảnh gương thứ hai cứ nằm đó rõ lâu mới biến mất… Phải rồi, An Ngung, phần bị gương phong ấn tồn tại dưới hình thức gì?”
An Ngung ngẩn ra với thiết bị thông tin một lúc mới trả lời, “Không biết.”
“Vậy nó có ý thức riêng không? Là một Luật khác vô cùng yếu ớt?”
An Ngung nhớ lại cảm giác đối diện với chính mình lúc soi gương, “Có lẽ không phải ý thức đầy đủ. Giống như phần dung hợp với gương và phần ngủ say trong tâm gương của Bạch Kinh vậy, là hai phần hoàn toàn tách biệt.”
Cũng ở đầu dây bên kia, Slade và Pat đang thấp giọng thảo luận, Pat băn khoăn: “Vậy là việc cắt xẻo không chỉ tác động lên chỉ số sự sống mà còn tác động cả vào nhân tính?”
An Ngung “Ừ” một tiếng, “Có lẽ vậy.”
Slade lập tức hỏi, “Vậy ngài bị gương cắt xẻo những ba lần, có cảm thấy nhân tính thiếu hụt mất phần nào đó không?”
Khoang máy bay chìm vào im lặng đầy gượng gạo.
An Ngung không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, điềm nhiên nhìn thẳng vào An ngồi đối diện mình.
Slade gõ vào thiết bị, “Alo? Alo?”
“Đừng hỏi.” Giọng nói mệt mỏi của Tưởng Kiêu bỗng vang lên, “Theo những đánh giá mới nhất của Đại Não, Góc không có quá nhiều nhân tính. Tuy bị cắt ba lần nhưng chưa chắc đã cắt vào được.”
Kazama kinh ngạc nói: “Tổng cả ba lần cắt là 60% đấy, vậy mà còn chưa cắt vào?”
Tưởng Kiêu ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Trước khi cắt lần ba, phần bị cắt ở hai lần trước đã dung hợp lại rồi. Nếu cắt liên tục thì có lẽ xác suất cắt vào sẽ cao hơn chút.”
Pat nghiêm túc nói, “Không có ý mạo phạm đâu nhưng tôi luôn cho rằng nhân tính sẽ phân bố đều trong một người.”
“Đương nhiên là không rồi,” Slade phản bác ngay, “Chẳng phải thiện và ác của Bạch Kinh đã bị phân tách rạch ròi thành hai phần à?”
Pat: “Cũng phải. Từ khi trở thành Người Giữ Trật Tự, tôi rất hiếm khi suy ngẫm về đề tài triết học sâu xa như vậy.”
“Dù sao thì mài giũa tư duy cũng đâu có quan trọng bằng rèn luyện cơ bắp.” Slade vừa khàn giọng cảm thán, vừa bóc túi đồ ăn ra.
An Ngung bình thản ngồi nghe những tiếng rì rầm truyền đến qua thiết bị thông tin. Dựa vào giới hạn Lăng Thu từng xác định, cậu cảm thấy có vẻ bản thân đang bị bắt nạt bằng ngôn từ nhưng lại không dám chắc, vậy nên cậu quay sang nhìn trưởng quan theo bản năng.
Dường như Tần Tri Luật vừa mỉm cười nhưng giọng nói vẫn vững vàng như thường, “Tưởng Kiêu tỉnh rồi?”
Tưởng Kiêu lập tức trả lời: “Vâng, hiện tại sức mạnh tinh thần của tôi đã ổn định, xin ngài cứ yên tâm. Vấn đề cấp bách lúc này vẫn là mảnh gương vỡ kia. Năng lực của chiếc gương đó rất kỳ quái, đã không thể nào giải thích rõ ràng chỉ bằng “biến dị”, xem ra cần Tháp Đen và Đại Não…”
“Không sao.” Tần Tri Luật dứt khoát ngắt lời y, “Biến dị dần dần vượt qua giới hạn sinh vật là chuyện quan trên đã biết từ lâu. Phần bị mất của tôi cũng chỉ là 1% thôi, không nhất thiết phải viết vào báo cáo chiến đấu, cứ bỏ qua luôn cũng được.”
Nói xong, hắn dứt khoát ngắt liên lạc, nhướng mày hỏi An Ngung đang lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Làm sao?”
An Ngung khó mà tin được vào tai mình, “1% thôi? Cứ bỏ qua luôn cũng được?”
Tần Tri Luật lạnh lùng quan sát cậu, “Không thì sao. Gương đã biến mất rồi, tôi còn tìm ở đâu cho được?”
An Ngung ngơ ngác nhìn con số 99% trên thiết bị thông tin, “Nhưng…”
“Đừng băn khoăn quá. Mệnh bạc mất một chút vẫn có thể bảo vệ cậu bình thường.” Nói xong, Tần Tri Luật mệt mỏi ngáp một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói chuyện: “Vả lại, hiện giờ làm gì còn ai dám động đến cậu. Đáng tiếc, cả văn bản lẫn hình ảnh đều không đủ sức diễn tả, người ở Tháp Đen không có cơ hội cảm nhận trực tiếp cảm giác rúng động khi dòng sông một lần nữa chảy xuôi.”
Nghe vậy, An nghi hoặc nhíu mày, Ninh nắm lấy tay anh, thấp giọng nói: “Chắc hẳn Góc đã thức tỉnh dị năng mới gì đó.”
An nhìn sang phía An Ngung, tuy vẫn không chịu nói tiếng nào nhưng hiển nhiên anh đang dùng ánh mắt hỏi “Là dị năng gì”.
An Ngung không có tâm trạng để giải thích, chỉ liếc nhìn anh một cái rồi lại buồn bực cúi đầu tiếp tục lướt thiết bị thông tin.
Bảo tàng hạt giống cách cô nhi viện khá xa, chẳng bao lâu sau, người trong cabin đã lần lượt thiếp đi. Tần Tri Luật ngả đầu vào lưng ghế nghỉ ngơi, An và Ninh tựa vào nhau ngủ, vài con bướm Morpho chưa kịp gọi về đậu trên vách, từng đôi một trắng một xanh ngủ say với nhau.
An Ngung bất chợt phát hiện ra bản thân đã trở thành kẻ đáng thương duy nhất mất ngủ vì con số 99% kia.
Khi máy bay bắt đầu hạ độ cao, Tần Tri Luật tỉnh dậy.
Bên cạnh vang lên tiếng ăn uống nhồm nhoàm quen thuộc, hắn ngoảnh sang, phát hiện An Ngung đang ngồi trong một góc kín bị quây bởi hắn và thân máy bay, ôm một túi bánh mì ngũ cốc, ăn từng miếng một cách máy móc.
Túi bánh mì ngũ cốc do Ninh mang đến dài đến mức nếu ôm vào sẽ che mất nửa thân người vậy mà giờ đã sắp hết nhẵn.
Tần Tri Luật thoáng sửng sốt một lần hiếm hoi, “1% đó khiến cậu lo lắng đến vậy sao?”
“Thành thật xin lỗi trưởng quan, tôi thật sự không có tâm trạng để dành bánh mì cho ngài.” An Ngung vo chiếc túi thành một cục giấy lớn, quai hàm vẫn bạnh ra hoạt động liên tục, “Ngoài ra, xin ngài đừng nhắc lại con số đó nữa, tôi sẽ không kìm được mà suy nghĩ rằng nếu tôi vĩnh viễn…”
Nửa câu cuối còn chưa nói xong, An Ngung đã hít một hơi thật sâu, nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng.
“…” Tần Tri Luật nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể đưa tay sờ đầu cậu.
***
Máy bay không thể tiếp cận bầu trời phía trên bảo tàng, chỉ có thể đáp xuống gần đó để mọi người tự đi bộ vào.
Bảo tàng hạt giống thực vật nằm giữa khu bình đẳng và thành phố “mồi” số 93 cách xa trung tâm nhất, lệch về gần khu 93 hơn. Nơi này nằm ở vĩ độ rất cao, đáng ra sẽ có tuyết phủ quanh năm dày hơn hẳn những nơi khác nhưng vì tác dụng đặc biệt của bảo tàng hạt giống, thành phố chính đã cải tạo cả một khu vực lớn thành nhà kính, thậm chí còn lắp đặt cho nó một phần cấu trúc mái vòm.
Từ ngoài nhìn vào, bảo tàng giống như một trang trại lộ thiên. Không có bất kỳ kiến trúc nhà cửa hay thảm thảm thực vật phía sau lớp rào chắn. Nó giống như một vùng không gian khác bỗng nhiên được đặt ở đây, bắt đầu từ đường ranh giới nào đó, nền tuyết biến thành nền đất mà không có bất kỳ sự chuyển tiếp nào.
“Đây là kho gen thực vật do con người xây dựng.” Tần Tri Luật bước qua ranh giới vô hình kia, “Bảo tàng hạt giống được thành lập vào 10 năm trước, sau khi trận bão tuyết đặc biệt thứ hai ập xuống, là đề án của 5 Người Giữ Trật Tự đầu tiên. Mọi người thu thập hạt giống của tất cả các loài thực vật trên thế giới, nghiêm khắc sàng lòng, loại bỏ những hạt giống có nguy cơ biến dị gen, cuối cùng giữ lại một số hạt giống của mỗi loài thực vật và gieo trồng tại đây.”
An Ngung, An và Ninh cùng đi theo sau Tần Tri Luật. An Ngung cúi xuống nhìn mặt đất, phát hiện nền đất ở đây sâu cạn khác nhau, hơn nữa còn được chia thành nhiều ô vuông lớn nhỏ.
“Tuy đất đai nằm cùng một chỗ ở đây nhưng thành phần lại khác nhau, mỗi một ô đất đều được cải tạo riêng biệt để phù hợp với từng loại hạt giống được trồng trong đó, bên dưới có bố trí hệ thống thiết bị cách ly đất bằng chất hóa học. Đại Não đã tốn rất nhiều tâm huyết để tiến hành xử lý đặc biệt đối với những hạt giống kia, đảm bảo rằng chúng có thể tồn tại trong trạng thái ngủ và bắt đầu nảy mầm vào thời gian loài người đã đặt ra từ trước.” Tần Tri Luật bình tĩnh giới thiệu, “Thời gian chờ nảy mầm của lứa đầu tiên được thiết lập là 10 năm, thời hạn chính là năm nay. Vì loài người khi đó mong muốn rằng thế giới của 10 năm sau sẽ tốt lên, hoặc dù không thể thì cũng nên để những loài thực vật ấy được gây giống, sinh trưởng bình thường, đồng thời giữ gìn lứa hạt giống tiếp theo, chờ đợi thêm 10 năm nữa.”
Ninh khẽ nói: “10 năm trước, tuy mọi người không biết rốt cuộc thế giới sẽ diễn biến theo chiều hướng nào nhưng tất cả những việc đã làm đều là những dự tính để gây dựng lại thế giới sau khi bão tuyết kết thúc. Dường như đó là bản năng của loài người, bất kể thảm họa có khốc liệt ra sao, loài người sẽ cố gắng gìn giữ khoa học, văn hóa, tự nhiên bằng mọi giá để chờ đợi thảm họa qua đi.”
An Ngung nhìn những ô vuông dưới đất, “Nhưng cũng vẫn chưa sinh trưởng, là chưa tới thời điểm sao?”
Tới thời điểm rồi, nhưng đã có vấn đề xảy ra.” Tần Tri Luật nói. “Nguồn dinh dưỡng trong mỗi ô vuông đáng ra không được ảnh hưởng đến nhau nhưng biên giới giữa chúng đã bị phá vỡ.”
Dù năm xưa các nhà khoa học đã sàng lọc kỹ càng, đảm bảo từng hạt giống đều mang gen thuần khiết nhưng có thể khoa học kỹ thuật năm đó vẫn còn có lỗ hổng, cũng có thể là loài người chưa bao giờ thực sự nắm giữ được bản chất của những hiện tượng lạ, bảo tàng đã xuất hiện một hạt giống hỏng.
“Ngày nảy mầm được thiết lập là vào 7 ngày trước. Nhưng từ 1 tháng trước, khu 93 bắt đầu báo cáo những hiện tượng bất thường.” Tần Tri Luật tiếp tục giải thích, “Có người mất tích không rõ nguyên do, có một số nhà cửa, cột cáp điện công cộng đột nhiệt sụp đổ hoặc thậm chí là biến mất, nền đất nứt gãy, buổi đêm thường xuyên có động đất quy mô nhỏ. Hạt giống hỏng kia không chỉ cướp hết chất dinh dưỡng của cả bảo tàng về mình chỉ trong một tháng mà còn lặng lẽ “vươn tay” về phía khu vực sinh sống của con người thông qua đất đai, dùng việc cắn nuốt sinh mệnh và dung hợp vật chất để khiến bản thân mạnh lên.”
An Ngung kinh ngạc: “Nhà cửa cũng là chất dinh dưỡng của nó?”
Tần Tri Luật gật đầu, nét mặt nghiêm nghị, “Vì trong hai tháng gần đây, khu 93 liên tục xảy ra chuyện sinh vật biến dị thông thường xâm lấn nên không một ai nghĩ đến bảo tàng. Thậm chí đợt trước tôi đến hỗ trợ dọn dẹp vấn đề ở khu bình đẳng nhưng không hề nghĩ tới. Giờ ngẫm lại mới thấy thực sự có một số hiện tượng bất thường khác bị che giấu dưới những đợt xâm lấn của đám sinh vật biến dị.”
An luôn cúi đầu nhìn thiết bị thông tin không nói chuyện. An Ngung liếc nhìn màn hình, trông thấy phía trên khung chat là ảnh đại diện của Nho.
An đã gửi tin nhắn kín cả màn hình nhưng Nho vẫn không chịu trả lời dù một chữ.
An Ngung ngập ngừng hỏi, “Vậy hạt giống hỏng kia…”
“Cũng may, tuy đã có khả năng hấp thụ và quấy nhiễu thời không ở một mức độ nào đó nhưng nó vẫn chỉ là một hạt giống bị cắm rễ dưới đất nên không thể chạy thoát, tính công kích cũng khá hạn chế, đã bị Đường Phong xử lý xong xuôi rồi. Có điều, trạng thái sinh tồn của những hạt giống khác bị rút về 10 năm trước, dù con người có tác động ra sao thì ít nhất trong vòng nửa năm, chúng không thể bắt đầu sinh trưởng đúng như kế hoạch. Hơn nữa…” Tần Tri Luật tạm dừng, hạ giọng, “Cũng không nhất thiết phải khiến chúng sinh trưởng.”
An Ngung gật đầu, “Có lẽ vẫn còn hạt giống hỏng đang ngủ say mà chưa bị phát hiện ra. Tiêu hủy toàn bộ thực sự là lựa chọn an toàn nhất đối với con người.”
An nhíu mày nhìn cậu nhưng lại bị Ninh giật tay áo.
“Tôi nói không đúng sao?” An Ngung bình tĩnh nhìn lại, “Gen biến dị vẫn chưa bị loại bỏ hoàn toàn mà những hiện tượng bất thường đã vượt ra khỏi phạm trù có thể giải thích bằng gen. Dù là với bất kỳ thứ gì, tiền đề của việc bảo tồn là tự bảo vệ bản thân nhưng rõ ràng loài người đang đánh mất năng lực đó.”
Tần Tri Luật nhìn cậu một lát, gật đầu nói: “Đó cũng là ý kiến của Đầu Lĩnh. Nhưng Chúc Đào không chịu.”
An chủ động lên tiếng một lần hiếm hoi, “Tôi ủng hộ Nho.” Nói xong, anh lại nhìn sang phía An Ngung, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
An Ngung hỏi Ninh: “Anh ấy muốn nói gì?”
Ninh chần chừ một lát rồi mới nói, “Cậu ấy muốn hỏi cậu, nếu coi bảo tàng là thành phố “mồi”, Đầu Lĩnh thanh trừng toàn bộ thành phố “mồi” chỉ vì một vài cá thể trong đó, cậu cũng sẽ tán thành sao?”
Nghe vậy, An Ngung đưa mắt nhìn Tần Tri Luật theo bản năng. Gương mặt hắn vẫn trầm tĩnh, kiên nghị như thể hoàn toàn không nghe thấy cuộc tranh luận của bọn họ.
Cậu dời mắt, bình tĩnh nói: “Đương nhiên là tán thành rồi. Đó chẳng phải là chuyện sớm hay muộn sẽ xảy ra và nên xảy ra hay sao?”
Tần Tri Luật bỗng lên tiếng cắt ngang: “Chú ý dưới chân.”
Bọn họ đã đến khu vực trung tâm của bảo tàng hạt giống, bên trên nền đất chằng chịt những cái rễ cây thô to. Giống như những sinh vật biến dị mang trong mình bộ gen phức tạp, những cái rễ cây đó cũng có đủ màu sắc: Lục biếc, tía đỏ, lam sáng,… Mặt đất giống như một sinh vật biến dị đã chết, mạch máu bên dưới lớp da vỡ toác, thứ đã từng là huyết dịch và chất dinh dưỡng chảy lênh láng.
Trong khi đó, thứ tuôn ra từ trong rễ cây lại là những khối thi thể tanh tưởi, xấu xí. Những con người, những vật kiến trúc của khu 93 bị hấp thụ làm chất dinh dưỡng trộn lẫn vào với nhau trông như bị thô bạo vò nát, nhào nặn vào với nhau. Xác thịt của con người và gạch đá sắt thép đã dung hợp thành từng khối vật chất khó có thể nói là là người hay là vật liệu xây dựng, trông mà hãi hùng.
Những cái rễ cây trải rộng phân nửa diện tích bảo tàng, những khối thi thế dị dạng cũng nằm rải rác khắp nơi, An và Ninh hoang mang nhìn không gian quái dị tràn ngập mùi tanh tưởi ấy. An sửng sốt nhìn chằm chằm một người đàn ông bị trộn lẫn với cột điện suốt một hồi lâu mới bị Ninh kéo đi tiếp.
An Ngung yên lặng quan sát mọi thứ, chấn động thị giác mãnh liệt khiến tim cậu đập thình thịch.
Hỗn loạn không thể gọi tên trước mắt đang khiêu khích giới hạn của thứ nằm sâu trong tâm trí kia.
“Đây chính là kết cục của vạn vật sao.” Ninh lẩm bẩm, “Không chỉ dừng lại ở việc dung hợp gen giữa các loài sinh vật mà ngay cả giới hạn giữa sinh vật và vật chất cũng sẽ bị phá vỡ. Mọi trật tự đều sẽ biến mất, tất cả dung hợp vào với nhau trong hỗn loạn, rơi vào mất trật tự hoàn toàn, cuối cùng tiến về phía cái chết nhiệt.”
Vùng đất tĩnh mịch và những khối thi thể hoang đường đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người đặt câu hỏi.
Một lúc lâu sau, Tần Tri Luật mới gật đầu, “Đúng vậy. Vũ trụ sinh ra từ hỗn độn, sớm muộn rồi cũng sẽ phải trở về với hỗn độn.”
Hắn tạm dừng chốc lát rồi mới thấp giọng nói tiếp: “Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.”
An Ngung quay sang nhìn trưởng quan. Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy phản ứng của trưởng quan bình tĩnh đến thái quá.
Tuy Tần Tri Luật trước nay luôn lạnh lùng, điềm tĩnh như vậy nhưng ngữ khí của hắn giờ phút này lại như thể đã từng chứng kiến hình ảnh ấy từ sớm, thậm chí, thứ hắn nhìn thấy còn nghiêm trọng hơn.
An Ngung chợt nhớ hắn từng nói rằng đã nhìn thấy kết cục của thế giới ở khu 95.
An Ngung không hề có hứng thú với kết cục của thế giới, cậu chỉ muốn được yên ổn sống cuộc đời ngắn ngủi của riêng mình. Vạn vật dung hợp, cái chết nhiệt của thế giới, đối với cậu, những tai vạ trong tương lai ấy thậm chí còn chẳng quan trọng bằng doanh số ngày mai của tiệm bánh mì.
Nhưng như bị ma xui quỷ khiến, cậu bỗng hỏi một câu, “Có cách nào ngăn cản tất cả những chuyện này không?”
Tần Tri Luật thoáng khựng lại nhưng rồi lại nhanh chóng bước tiếp, trầm giọng nói: “Không thể ngăn cản nó tìm tới nhưng khi nó tới rồi thì có thể tìm cách giải quyết.”
An Ngung lập tức hỏi, “Giải quyết như thế nào?”
“Gom toàn bộ những hỗn loạn không thể vãn hồi vào cùng một chỗ rồi hủy diệt hoàn toàn.” Tần Tri Luật lạnh lùng nói, “Thực chất khu 95 năm đó đã đi theo logic này. Chẳng qua bản thân khu 95 là một vật chứa bị đóng kín, hỗn loạn chưa kịp lan tràn ra ngoài đã bị tiêu diệt hoàn toàn, giúp loài người tiết kiệm được không ít sức lực.”
Thực ra An Ngung không hiểu lắm, nếu toàn thế giới đều biến thành như vậy, chẳng lẽ sẽ phải hủy diệt tất cả?
Nhưng có vẻ Tần Tri Luật không có ý định tiếp tục thảo luận sâu thêm. Đôi mắt đen kia quan sát tất cả mọi thứ trên nền đất, đôi lông mày nhíu chặt lại.
An bị cảnh tượng trong bảo tàng làm chấn động đến mức sụt giảm sức mạnh tinh thần, phải nhờ vài con bướm Morpho xanh bay quanh bảo vệ mới có thể miễn cưỡng đi tiếp. Đám người đi thêm vài phút nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy những quân nhân mặc đồ bảo hộ trên người.
Đường Phong cũng đang ở đó, trên bộ đồ bó đầy những vết máu, gần như không thể nhìn ra được màu sắc trước đó nữa. Hắn cũng cau mày, vừa nghe sĩ quan báo cáo, vừa liên tục ngoảnh ra sau nhìn.
Phía sau hắn là chính là bản thể của hạt giống hỏng, thân cây có đường kính hơn trăm mét đổ ngang xuống đất, vụn ra hoàn toàn như những đường gân nông sâu trên nền đất, chỉ là hình ảnh bên trong thân cây trông càng chấn động hơn. An mới chỉ thoáng liếc thấy từ đằng xa đã dứt khoát quay đi. Anh kéo tay Ninh, để thêm nhiều bướm Morpho xanh bao quanh mình hơn nữa.
Tần Tri Luật bước tới nghe hai người thảo luận, chỉ còn An Ngung vẫn đứng yên tại chỗ.
An Ngung lướt qua những thi thể lẫn lộn vào nhau trông mà ghê người, nhìn về phía bóng dáng quen thuộc ngồi giữa đống xác.
Chúc Đào đang ngồi trên một thi thể đã bị xẻ đôi.
Đó là một người phụ nữ đã dung hợp với thép thanh, gương mặt bị trộn nháo nhào với thứ kim loại kia, chỉ có thể cho người ta lờ mờ xác định được rằng tuổi tác của nạn nhân có lẽ khá lớn. Hai con mắt của bà ta lồi ra ngoài, hình dạng cũng trở nên méo mó và đã khô rút một phần.
Chúc Đào ngồi bó gối trên khối thi thể đó, ống quần rách mất một nửa, mắt cá chân lộ ra đầy những vết máu.
An Ngung bước tới gần nhưng rồi lại gượng gạo dừng lại.
Ánh mắt trống rỗng của Chúc Đào khiến cậu nhất thời không dám tiến sát đến.
“Hoàn tất xác nhận số liệu hiện trường.” Sĩ quan báo cáo với quả cầu máy đang bay lơ lửng: “Chúng tôi sẽ lập tức cho toàn bộ nhân viên rút lui, đồng thời hủy diệt cả khu vực bảo tàng. Căn cứ đánh giá của Đại Não, lấy việc không gây ảnh hưởng tới khu 93 và khu bình đẳng làm điều kiện tiên quyết, các thông số kỹ thuật của vũ khí sẽ được hạ xuống. Nếu một lần không thể thanh trừng hoàn toàn thì sẽ tiến hành tấn công lặp lại.”
Giọng của Tổng Lĩnh vang lên từ trong quả cầu máy, “Tần Tri Luật tới hiện trường chưa?”
Tần Tri Luật thẳng tay kéo thiết bị ghi hình dạng khối cầu đó xuống, “Tôi đây.”
Tổng Lĩnh thở phào một hơi, giọng nói có phần bất đắc dĩ, “Anh cố gắng đưa Chúc Đào quay về. Chuyển lời tới cậu ta, Người Giữ Trật Tự không phải đơn thuần giết được vài sinh vật biến dị thôi là đủ. Chuyện gì đúng, chuyện gì sai, chẳng lẽ cậu ta không hiểu?”
Tần Tri Luật không nói gì, Tổng Lĩnh nghiêm túc nói tiếp: “Trưởng quan giám sát trực tiếp của cậu ta mặc cho cậu ta muốn làm gì thì làm nhưng là người đứng đầu Tháp Nhọn, chung quy anh nên làm tròn trách nhiệm.”
Tần Tri Luật chỉ nói, “Tôi và Góc vừa tới đây, trước tiên phải biết thế nào là trách nhiệm tôi nên làm tròn đã.”
Nói xong, hắn dứt khoát ngắt liên lạc, tung quả cầu máy lên cao, nhìn nó đập cánh bay lơ lửng trở lại xong mới hỏi sĩ quan kia: “Lần thanh trừng đầu tiên được cài đặt diễn ra vào lúc nào.”
Sĩ quan hơi ngập ngừng, “30 phút nữa, cũng đủ để mọi người rút quân.”
“Tôi biết rồi.”
Tần Tri Luật rảo bước đi về phía Chúc Đào, lúc đi ngang qua An Ngung thì dừng lại, “Cùng đi đi.”
An Ngung lập tức đi theo, thấp giọng hỏi: “Nho làm sao vậy?”
“Chúc Đào có ý thức trách nhiệm bẩm sinh với thực vậy. Tuy tính cách cậu ta luôn ngoan ngoãn, gần như không khi nào làm trái quyết định của cấp cao và Tháp Đen nhưng chuyện này đã đụng chạm đến giới hạn của cậu ta.” Nét mặt Tần Tri Luật vẫn có thể coi là bình tĩnh, dường như không quá bất ngờ về chuyện này, “Có lẽ cậu có thể hiểu giống như là khi đó khu 53 chỉ có 1% dân cư đã biến dị nhưng Đầu Lĩnh lại quyết định tiêu diệt toàn bộ những người chưa biến dị còn lại, đồng thời yêu cầu Lăng Thu đã báo cáo tình huống đó phải rút lui.”
An Ngung sững người.
Tần Tri Luật nhướng mày, “Vẫn không hiểu?”
“Hiểu thì cũng hiểu.” An Ngung hơi mím môi, “Trưởng quan, ngài có thể đừng nhắc đến 1% được không ạ. Về sau cứ chọn bừa một con số khác mà nêu ví dụ.”
Tần Tri Luật im lặng một lát, “Ai không biết con tưởng cậu mới là người vĩnh viễn mất…”
“Xin ngài đấy.” An Ngung lập tức xuống nước cầu xin, “Đừng nói nữa mà.”
“…”
Chúc Đào đã trông thấy họ từ lâu nhưng không thèm nhìn sang.
Đường Phong đứng yên bên cạnh Chúc Đào suốt một hồi rồi mới đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu.
Chúc Đào cứ cau mày mãi không thôi. Bất chợt, cậu ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong bằng đôi mắt đỏ hoe, run rẩy nói: “Trưởng quan, có thể đừng…”
Đừng gì cậu lại không nói ra nốt.
Có lẽ cậu biết mình không thể cầu xin nên chỉ ngân ngấn nước mắt nhìn Đường Phong một hồi rồi rúc đầu vào lòng hắn khóc thút thít.
Tần Tri Luật bước tới, hỏi Đường Phong: “Khuyên gì rồi?”
Đường Phong ôm lấy đầu Chúc Đào, phóng mắt nhìn về từng ô đất trải dài, “Chưa khuyên.”
Hắn ngồi xổm xuống, dịu dàng nói chuyện với người đang ôm trong lòng: “Nho, là một Người Giữ Trật Tự, trưởng quan không thể khuyên Đầu Lĩnh không hủy diệt nơi này.”
Trong ấn tượng của An Ngung, Đường Phong là một người kiệm lời. Tuy hắn đã không còn là sĩ quan quân đội nhưng từng hành vi, cử chỉ vẫn gãy gọn, quyết đoán hệt như một quân nhân.
Vậy mà giờ phút này, người kia cũng đỏ hoe mắt. Hắn mím chặt môi hồi lâu mới tiếp tục lên tiếng: “Nhưng bản thân tôi cũng không nhẫn tâm cản em tồn vong cùng bảo tàng này.”
Cùng tồn vong.
An Ngung kinh ngạc nhìn Chúc Đào đang rúc trong lòng Đường Phong.
Rõ ràng người đang được ôm lấy kia trông vô cùng ngoan ngoãn thế nhưng lại lộ rõ thái độ quyết tuyệt.
“Nhưng em phải hiểu…” Giọng Đường Phong nghe vừa trầm vừa dịu dàng, hắn nhẹ nhàng vò mái tóc của Chúc Đào, “Nơi này nằm quá gần khu 93, nguồn năng lượng có thể điều động cực kỳ hữu hạn. Không ai biết nơi này còn tiềm ẩn hạt giống hỏng nào khác không, một khi có, chỉ một lượng năng lượng nhỏ được giải phóng cũng có thể trở thành xúc tác cho biến dị phát triển, còn em, sinh vật có entropy gen cao duy nhất còn ở lại rất có thể sẽ bị những thứ khác dung hợp.”
Hắn tạm dừng một lát rồi mới tiếp tục vu.ốt ve, “Khi phát động đợt thanh trừng thứ hai, đối tượng bị gi.ết ch.ết sẽ không phải là Người Giữ Trật Tự Chúc Đào nữa.”
An Ngung thực sự sửng sốt. Cậu nhìn Chúc Đào đang được Đường Phong ôm lấy, khó lòng nào tưởng tượng nổi quyết định điên cuồng kia.
Cũng không thể hiểu nổi sự nuông chiều lộ ra trong lời Đường Phong nói.
“Em hiểu chứ.” Chúc Đào rời khỏi cái ôm của Đường Phong, nói khẽ, “Chỉ là… em cảm thấy bản thân thật vô dụng.”
Nhìn bộ hài cốt quái dị, mục ruỗng trước mặt, cậu nở nụ cười chua chát, “Loài người đã thống trị chuỗi thức ăn suốt mấy nghìn năm, để tối đa hóa giá trị của bản thân đối với con người, mọi loài động vật, mọi hạt giống đều phải tuân theo các quy định của loài người để tồn tại và sinh sôi. Nếu kẻ yếu đã chấp nhận đánh đổi danh dự và tự do, đáng lý ra chúng phải được kẻ mạnh bảo vệ.” Giọng cậu rất khẽ nhưng lại vô cùng kiên định, “Nhưng để giảm thiểu rủi ro, loài người lại muốn đi trước một bước, ngăn chặn thảm họa xảy đến bằng cách tuyệt diệt chúng. Chẳng lẽ chúng ta không nên cảm thấy hổ thẹn vì sự kém cỏi và hèn hạ của mình hay sao?”
Bảo tàng dưới mái vòm khép kín im lặng giữa những cơn gió thổi qua cánh đồng tuyết.
Mọi người nhìn chằm chằm cậu trai ngồi trên khối thi thể mà không một ai lên tiếng.
Chúc Đào đứng dậy, dùng chân đá văng cái xác nữ đã bị trộn lẫn với sắt thép kia, để lộ ra một ô vuông nhỏ bên dưới.
Giữa ô đất là một tấm thẻ kim loại, bên trên có khắc thông tin về hạt giống vốn được ủ trong đó.
[GR-P1104: Nhóm thực vật hạt kín, lớp thực vật hai lá mầm, họ nho, chi nho, loài nho – Nho mùa thu]
“Thành thật xin lỗi, trừ khi tận mắt nhìn thấy hạt giống ở nơi này nảy mầm thành siêu dị thể, không thì tôi không cách nào thờ ơ mặc kệ chúng bị hủy diệt chỉ để đề phòng.” Chúc Đào nắm chặt tấm thẻ đó trong tay, cúi đầu nói khẽ: “Người Giữ Trật Tự chỉ là một xưng hô do con người đặt ra mà thôi. Phải chăng Đầu Lĩnh đã quên thực chất tôi chỉ là một cây nho?”
Hủy diệt chỉ để đề phòng.
An Ngung chợt thấy hoảng hốt.
Cậu kinh ngạc ngoảnh lại, tầm mắt lướt qua những ô đất nằm khuất dưới những khối thi thể biến dị kỳ quái.
Cậu suýt chút nữa đã quên bẵng mất cậu cũng từng là một kẻ bị đề nghị xử quyết để đề phòng.
Nhưng thật may mắn, người xử quyết cậu đã cho cậu một cơ hội sống.
Cậu lại ngoảnh sang nhìn người đứng bên cạnh theo bản năng. Tần Tri Luật cũng đang nhìn cậu, đôi mắt đen kia dường như luôn hiểu thấu tất cả mọi thứ.
Tần Tri Luật liếc nhìn Chúc Đào, trầm giọng nói: “Nho, quyết sách của Đầu Lĩnh là hoàn toàn chính xác, tính toán cho loài người là ý nghĩa tồn tại của Tháp Đen. Nếu phải trách, chỉ có thể trách những sinh mệnh yếu ớt đã bị định trước rằng sẽ bị bánh xe thảm họa nghiền nát.”
Đôi mắt Chúc Đào ánh lên một tia hy vọng, “Ngài…”
“Cũng may…” Tần Tri Luật ngắt lời cậu, tiếp tục chăm chú nhìn An Ngung, “Dường như những sinh mệnh yếu ớt vẫn có một cơ hội để chứng minh bản thân vô hại.”
Nói xong, giọng hắn bỗng trở nên hiền hòa hơn, hắn thở dài: “Hơn nữa, chúng cũng không phải làm gì cả, không cần đau khổ giãy giụa và tự mình lần mò, chỉ cần chờ đợi một kết quả thôi.”
Chúc Đào tròn mắt: “Nghĩa là sao, ngài có c…”
Còn chưa nói xong, ánh mắt cậu đã chuyển sang An Ngung đứng cạnh Tần Tri Luật.
Cách đó không xa, thiết bị ghi hình đang bay lơ lửng trên không trung cũng chuyển góc máy về phía An Ngung.
An Ngung quay lưng về phía cậu, ngón tay thả lỏng bên người dường như vừa lơ đãng co duỗi.
Một cảm giác áp bách quen thuộc lẳng lặng buông xuống, mạnh mẽ và khó đoán hơn những gì Chúc Đào nhớ. Cậu ngẩn người một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Nhiệm vụ ở cô nhi viện đã kết thúc, có phải An Ngung đã thức tỉnh năng lực mới không?”
Không một ai trả lời.
Tổng Lĩnh hỏi trong kênh liên lạc: “Mấy người định làm gì?”
Lời còn chưa dứt, trên màn hình lớn của Tháp Đen, khu đất trồng đã hoàn toàn hỗn loạn của bảo tàng bất thình lình bị đội lên.
Tất cả những quyết sách viên đang ở trước màn hình của Đầu Lĩnh đồng loạt tạm dừng việc đang dang dở.
Cách đó nửa vòng trái đất, trên khu đất trồng đã bị phá hoại hoàn toàn của bảo tàng, vô số mầm cây đội đất chui lên.
Những thân cây nhỏ xíu bền bỉ vươn cao trong gió tuyết, đơm cành, mọc lá, nở hoa, kết quả… Bộ rễ đâm sâu xuống lòng đất, những bông hoa đang kết trái, từng lớp cánh hoa bị gió thổi bay, cành lá rung rinh lay động, hạt giống rơi xuống nền đất mới.
Mùi hương của thực vật và đất trồng hòa lẫn vào nhau, át đi mùi tanh tưởi.
Trên những khối thi thể biến dị kia, những mầm sống tươi xanh, bình thường đã mọc ra.
Chúc Đào chầm chậm đứng dậy, gió phất phơ thổi qua những cành cây đầy lá và hoa, muôn sắc màu đong đưa ngay trước mắt. Cậu ngơ ngác đứng trước những sinh mệnh tốt tươi ấy, hệt như nhiều năm trước, khi còn là một cậu bé, cậu đứng trước vườn nho với tâm trạng vừa xúc động, vừa nể phục.
Đầu ngón tay An Ngung ngừng chuyển động.
Đôi mắt vốn nhìn xuống đã ngước lên, sắc đỏ biến mất khỏi con ngươi màu vàng. Cậu chăm chú nhìn vào một điểm gần đó, do dự lên tiếng: “Trưởng quan… Hình như thực sự…”
Tần Tri Luật đã rút súng, bước về phía ấy, “Thực vật biến dị cấp thấp, để tôi đi giải quyết là được.”
Hắn không thèm hỏi ý kiến của Tháp Đen đã lạnh lùng nói: “Còn lại, Chúc Đào khắc phục nốt hậu quả, tiến hành thu lưu như bình thường.”