Lăng Thu từng nói con người cũng giống như động thực vật, mỗi một đối tượng đều có môi trường sinh trưởng phù hợp của riêng nó, vậy nên không phải sinh mệnh nào cũng có thể gặp nhau, đại đa số đã được định sẵn sẽ vĩnh viễn không thể tương ngộ ngay từ khi được sinh ra.
An Ngung chưa bao giờ nghi ngờ điều ấy, cho đến khi tận mắt chứng kiến vô số loài thực vật khác nhau cùng lay động trong gió. Mùi thơm của chúng quyện vào nhau, tạo thành một dòng sông ngát hương, nhấn chìm gió tuyết quanh năm không tan, trang hoàng thế giới mờ mịt chỉ có một màu trắng thành cánh rừng mênh mông vô bờ.
Giờ khắc này, cậu thực sự rung động trước khoa học kỹ thuật vĩ đại của loài người vì đã khiến những sinh mệnh vốn nằm rải rác ở khắp mọi nơi trên thế giới có thể sinh trưởng bên cạnh nhau.
Bên cạnh Chúc Đào, một lùm cây thấp kết ra một chùm nho đầy đặn, trĩu quả. Cậu nâng chùm quả ấy lên, sửng sốt một lúc lâu mới lí nhí hỏi: “Tiến hành thu lưu như bình thường nghĩa là sao?”
Bóng dáng Tần Tri Luật đã biến mất khỏi rừng cây từ lâu, trong kênh liên lạc vang lên tiếng báo cáo lên Tổng Lĩnh của hắn.
“Việc giữ lại bảo tàng sẽ kéo theo rất nhiều công việc tiếp theo chứ không đơn giản chỉ là tái tạo môi trường đất. Nơi này đã bị ô nhiễm nặng, bắt buộc phải tiến hành duy trì quan trắc liên tục với toàn bộ cây trồng, sàng lọc từng hạt giống mới, đồng thời giám sát chặt chẽ cho đến thập kỷ tiếp theo.”
“Khối lượng giám sát rất nhiều, đồng thời còn phải bỏ công sức chăm chút cho những loài thực vật này phát triển. Nếu nuôi không sống, chăm không khỏe, nhất định không được làm bừa.”
“Khối lượng công việc ấy là vô cùng lớn, nếu chỉ dựa vào số lượng nghiên cứu viên và lực lượng phối hợp của Bộ Quân Sự như hiện tại thì rất khó thuyết phục tôi yên tâm đồng ý để cho bảo tàng này tiếp tục tồn tại. Chung quy, chỉ một hạt giống hỏng thôi đã suýt chút nữa phá hủy nửa thành phố “mồi”. Nơi này có tới 460 nghìn loài thực vật, hơn 1 triệu hạt giống, một khi xảy ra sai lầm nghiêm trọng, toàn thể loài người và tất cả những gì loài người đã sáng tạo ra chắc chắn không đủ cho chúng ăn.”
Nghe vậy, An Ngung ngoảnh phắt đầu lại, viền mắt Chúc Đào đỏ hoe, bàn tay đang nâng chùm nho cũng run lên bần bật.
Cậu nghẹn ngào lên tiếng, “Trưởng quan Luật, cầu x…”
Tần Tri Luật nói tiếp: “Vậy nên tôi đề nghị cho những phiền toái này một lồng chụp chắc chắn hơn, đồng thời tìm một người phụ trách chuyên trách. Nếu chẳng may một ngày nào đó bảo tàng hạt giống thực sự biến thành bảo tàng biến dị, người phụ trách sẽ bị nhốt vào trong để giải quyết. Nếu giải quyết không được thì thanh trừng toàn bộ, giống như khu 95 lúc trước vậy.”
Giọng hắn nghe rất lạnh lùng, thản nhiên, “Còn việc chọn người phụ trách, ai là người đã đề nghị giữ lại bảo tàng thì cứ để chính người đó chịu trách nhiệm là được.”
Kênh liên lạc lặng ngắt như tờ. Chúc Đào ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, ngón tay áp trên tay nghe, sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất câu trả lời của Tổng Lĩnh.
Vài giây sau, phía đằng xa và trong kênh liên lạc đồng thời vang lên tiếng súng nổ đầy quyết đoán.
“Thực vật biến dị cuối cùng đã được giải quyết.” Tần Tri Luật vẫn bình tĩnh như vậy, “Với kỹ thuật của 10 năm trước, tỉ lệ hạt giống hỏng chỉ có 2 phần triệu, thay tôi bày tỏ sự kính nể đối với các nghiên cứu viên của Đại Não.”
Nói xong, tiếng gõ phím bỗng vang lên trong tai nghe.
An Ngung ngẩng đầu nhìn lên theo trực giác, bầu trời ở khu vực có vĩ độ cao trống trải đến lạ thường. Bên dưới mái che, dường như chất môi giới trong không khí đã xảy ra biến đổi khó diễn tả nào đó.
Chúc Đào ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím sẫm run rẩy, “Hệ thống mái vòm…”
Tổng Lĩnh trầm giọng nói: “Hệ thống cung cấp năng lượng của mái vòm đã được phục hồi. Trước khi Đại Não đưa ra phương án hoàn thiện cho một hệ thống khép kín, Chúc Đào…”
Đường Phong mở mic, “Trước khi phương án được hoàn thiện, bảo tàng sẽ không phát sinh sự cố. Tôi và Chúc Đào cùng đảm bảo.”
“Với mức độ ô nhiễm của đất trồng hiện tại, không thể có chuyện không phát sinh sự cố.” Tần Tri Luật bình tĩnh nói thẳng, “Nhưng trước khi phương án được hoàn thiện, bất kể sự cố xảy ra bao nhiêu lần, những Người Giữ Trật Tự của tầng 199 và 197 sẽ trực tiếp giải quyết, không điều động bất kỳ nhân lực nào khác của Tháp Nhọn.”
Kênh liên lạc yên lặng. Lát sau, Tổng Lĩnh lên tiếng: “Góc cũng sẽ phối hợp?”
An Ngung bước tới bên cạnh Chúc Đào, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, “Những nhiệm vụ sau này của trưởng quan, nếu yêu cầu, tôi sẽ đồng hành vô điều kiện.”
“Ồ?” Tổng Lĩnh khá kinh ngạc, “Thật không ngờ Tần Tri Luật có thể khiến cậu thay đổi đến vậy. Được rồi, Tháp Đen không còn câu hỏi nào nữa.”
Tín hiệu liên lạc đã ngắt, Chúc Đào vẫn đứng sững người trong sự kinh ngạc. Đến tận khi Đường Phong ôm vai cậu, kéo vào lòng, Chúc Đào mới run rẩy xòe tay ra, nhìn chai dịch dinh dưỡng bé xíu An Ngung vừa đưa cho mình.
An Ngung quay người rời đi, được vài bước lại chợt nghe thấy tiếng nghẹn ngào sau lưng. Chúc Đào vừa khóc vừa trượt xuống trong lòng Đường Phong, quỳ dưới đất, cúi người hôn lên tấm thẻ ghi thông tin của cây nho kia.
Đường Phong cũng ngồi xổm xuống, im lặng ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
An Ngung yên lặng nhìn hai người họ. Dường như cậu không bao giờ có được nhiều cảm xúc đến thế, không có năng lượng cười to khóc lớn. Nhưng nhìn Chúc Đào lúc nào, cậu lại thấy như bản thân mình cũng từng được trải nghiệm cảm giác của cái ôm kia.
Đêm mưa ở khu 53, cái ôm đầu tiên của trưởng quan.
Kênh liên lạc riêng bỗng vang lên âm báo, Tần Tri Luật nói: “Qua đây một chút.”
An Ngung bình tĩnh dời mắt, “Vâng.”
Tần Tri Luật đạp chân lên một ô đất đã cháy sém, đang dùng khăn mùi soa lau sạch bùn đất bất cẩn để dính lên nòng súng.
Hắn không chỉ giải quyết thực vật biến dị mà đồng thời cũng bắn cả những ô đất xung quanh cháy thành tro. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn đưa mắt liếc nhìn An Ngung, “Chúng ta giao dịch từ bao giờ vậy, sao tôi không biết cậu sẽ đồng hành vô điều kiện với tôi trong những nhiệm vụ sau này?”
An Ngung li.ếm môi dưới khô nứt, “Trưởng quan, đó là giao dịch do ngài khởi xướng. Đây đã là thứ có giá trị nhất tôi có thể trao đổi rồi.”
“Tôi khởi xướng?” Tần Tri Luật nhướng mày, “Ý cậu là một lần làm healer hỗ trợ cho cậu?”
“Vâng.”
Tần Tri Luật thoáng nhếch môi nhưng rồi lại lập tức quay trở về với thái độ lạnh lùng, “Cậu không thấy lỗ vốn là được. Về thì chọn một trị liệu cố định đi.”
An Ngung lập tức nói: “Chọn ngài.”
“Không được.” Tần Tri Luật không thèm chớp mắt dù chỉ một lần, “Chuyện tốt như thế không có lần hai đâu.”
Tuy đã đoán trước được kết quả nhưng An Ngung vẫn thấy hơi thất vọng. An Ngung ngẫm nghĩ rồi lại nói, “Nếu trưởng quan cảm thấy tôi bị thiệt thì đáp ứng thêm một điều kiện với tôi đi.”
Tần Tri Luật gấp gọn mặt đã dính bẩn của chiếc khăn vào trong rồi cất lại túi, “Điều kiện gì?”
“Tôi muốn biết chuyện đã bị ngài giấu kỹ nhất, không phải chuyện ở khu 95.”
Xung quanh bỗng nhiên im bặt, Tần Tri Luật nhìn thẳng vào mắt cậu như đang dò xét, “Cậu có biết cậu đang táo tợn thăm dò chuyện riêng tư của trưởng quan trực tiếp không?”
An Ngung bình tĩnh đáp: “Biết ạ.”
“Chẳng lẽ Lăng Thu không dạy rằng hành xử như thế cực kỳ nguy hiểm?”
“Anh ấy đã dạy rồi.” An Ngung vẫn rất bình tĩnh, “Nhưng tôi đã hứa hẹn về sau sẽ cho ngài vô số lần nguy hiểm tính mạng.”
Tần Tri Luật im lặng.
An Ngung nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực kia, không cần nhìn vào thiết bị thông tin cậu vẫn biết sức mạnh tinh thần của trưởng quan đã hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn đề phòng chặt chẽ hơn hẳn bình thường, không cho cậu một cơ hội nào có thể nhìn trộm.
Không biết đã giằng co bao nhiêu lâu, Tần Tri Luật bỗng lên tiếng, “Sau này, nếu cần thiết, tôi vẫn sẽ làm healer lâm thời của cậu.”
Hắn bình tĩnh quay người, “Đi thôi, phải về rồi.”
Dù hơi thất vọng, An Ngung vẫn phải đi theo. Tần Tri Luật chợt dừng bước, đưa lưng về phía cậu, thấp giọng nói: “Cậu đã thấy những thí nghiệm tiêm gen rồi nhỉ.”
Tim An Ngung như hẫng một nhịp.
“Vâng…” Cậu gật đầu, “Thấy được một chút.”
“Trên quan điểm cá nhân, tôi không có gì muốn giấu giếm nhưng suy cho cùng, quả thật tôi vẫn có những chuyện muốn giấu đi.” Giọng Tần Tri Luật bình tĩnh như đang giải quyết công việc bình thường, “Năm tôi 16 tuổi, trong một thí nghiệm tiêm gen trước khi trở thành trưởng quan cấp cao nhất của Tháp Nhọn, tôi từng bị mù tạm thời trong 4 tiếng.”
An Ngung ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Mù?”
Cậu gần như đã quan sát tất cả những thí nghiệm tiêm gen của Tần Tri Luật từ khi hắn sinh ra cho tới hiện tại nhưng đó là tình trạng nguy kịch chưa từng xuất hiện.
Trừ khi…
An Ngung nhớ đến cánh cửa thứ hai từ cuối đếm lên không thể mở ra kia.
Tần Tri Luật ngoảnh lại nhìn cậu, “Tôi không thể trả lời về chuyện ngày hôm ấy nhưng cậu có thể ghi nhớ điểm mốc này, đợi một ngày nào đó tôi không còn ý chí nữa, lúc ấy cậu muốn biết cứ việc xem.”
Hắn tiếp tục bước đi, đồng thời nói chuyện: “Với lại, tốt nhất sau này giấu cho kỹ những toan tính trong lòng.”
An Ngung sững người, “Dạ?”
“Chủ động đề nghị về sau sẽ đi làm nhiệm vụ với tôi là vì muốn tôi làm phụ trợ cố định của cậu?” Tần Tri Luật cười nhạt một tiếng, “Nếu không làm nhiệm vụ, cậu đòi healer làm gì?”
An Ngung dừng khựng lại, ngơ ngác nhìn theo bóng trưởng quan.
Dường như cậu vừa bị bóc trần nhưng cũng phải đến tận khi ấy cậu mới hiểu rõ được hành động mình đã làm.
“Tôi không có hứng thú với những toan tính của cậu.” Tần Tri Luật mệt mỏi bóp ấn đường, ngoảnh lại vẫy tay gọi cậu, “Về thôi. Đầu Lĩnh nói Cider phát hiện sinh vật biến dị mới ở gần vùng địa cực, đã thu thập được mẫu gen.”
Đến tận khi máy bay đã bay giữa không trung, An Ngung mới sực hiểu ra ẩn ý đằng sau câu nói của trưởng quan.
Tần Tri Luật vừa thẳng thắn tiết lộ với cậu rằng sau khi trở về, hắn sẽ phải tiến hành một lần thí nghiệm dẫn dắt gen mới.
Sau khi trở về từ khu 53, cậu ngủ li bì suốt 8 ngày, mà trong 8 ngày ấy, chắc hẳn trưởng quan của cậu đã tiến hành thí nghiệm dẫn dắt gen, mẫu gen có lẽ chính là lưỡi ếch mới xuất hiện ở khu 53 và bọ ngựa khổng lồ có khả năng lây nhiễm thông qua quang năng.
Trong tiếng động cơ khe khẽ vang vọng khắp cabin, An Ngung nhìn người ngồi đối diện mình, bỗng nhiên cảm thấy lòng trống rỗng.
Đó là một cảm giác xa lạ, khó có thể diễn tả thành lời.
“Quái lạ.” Chúc Đào lục lọi ngăn chứa đồ bên dưới ghế ngồi, than thở bằng giọng mũi vẫn còn sụt sịt, “Đây không phải là chuyến bay tiếp ứng à? Sao chẳng có chút đồ tiếp viện nào vậy, tôi sắp chết đói luôn rồi này.”
An bình thản liếc nhìn An Ngung.
Ninh mỉm cười giải thích, “Ngại quá, đồ tiếp viện đã hết mất rồi.”
“Hết rồi?” Chúc Đào trợn tròn đôi mắt đã sưng lên và đỏ hoe vì khóc, ngỡ ngàng hỏi: “Ai ăn? Đồ tiếp viện thường có hạn mức tối thiểu mà…”
Cậu bất chợt liếc về phía An Ngung như đã hiểu được vấn đề.
An Ngung cúi gằm đầu, “Xin lỗi, bởi vì có tình huống bất ngờ khiến tôi quá lo lắng nên đã ăn hết sạch bánh mì Ninh mang đến rồi.”
Cậu không nỡ nói với Chúc Đào rằng thúc đẩy hơn 400 nghìn cái cây kia phát triển gần như đã khoét rỗng cậu, hiện giờ cậu lại cảm thấy đói, dạ dày cũng đã sôi ùng ục.
Cậu liế.m mỗi, khẽ nói: “Cố chịu một chút, về đến nơi tôi sẽ lấy ít bánh mì trong tiệm tặng cho cậu.”
Chúc Đào không nhịn được mà thở dài, “An Ngung, ngoài bánh mì, trên đời này còn vô vàn món ngon khác. Hay để lúc về tôi dạy cậu vài món nhé? Cậu muốn học làm món gì?”
Học làm món gì…
An Ngung ngẩn người. Trong lơ đễnh, trước mắt cậu xuất hiện hình ảnh thiếu niên Tần Tri Luật ngồi trước bàn ăn trân trọng nếm thử những món chưa bao giờ được ăn ở Đại Não.
“Khoai tây chiên đi.” Cậu khẽ nói.
Tần Tri Luật ngồi đối diện cậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra. Hắn nhìn xuống như ngẩn người mất vài giây với sàn máy bay rồi lại nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.
Nho thở dài một hơi, “Có thể khá hơn chút nữa không hả! Thôi, để tôi dạy cậu món gần gần giống thế, bánh khoai tây phô mai chân giò hun khói được không?”
Đây là lần đầu tiên An Ngung nghe thấy cái tên cao cấp ấy, nhất thời không biết có nên đồng ý hay không.
“Học đi.” Tần Tri Luật đang nhắm mắt bỗng lên tiếng, “Sau khi về sẽ mua cho cậu bộ đồ mới, cậu nướng một ổ bánh mì trả lại, nhớ không? Giờ đổi sang món này.”
“Ồ.” An Ngung gật đầu.
Lát sau, cậu đột nhiên nhíu mày, định nói gì đó những Tần Tri Luật đã lên tiếng trước: “Cậu vẫn phải mua găng tay.”
“…” An Ngung thành khẩn nói: “Trưởng quan, trong hai giao dịch gần đây nhất của chúng ta, hình như lần nào ngài cũng chiếm lời từ tôi.”
“Không chiếm không của cậu đâu. Tổng kết nhiệm vụ cô nhi viện, điểm cống hiến của tôi đều sẽ được tính cho cậu, mấy điểm chiến tích đó cũng chẳng có tác dụng gì với tôi.” Tần Tri Luật bình thản nói, “Hơn nữa, tôi đã nói Nghiêm Hi lo liệu việc mở rộng mặt bằng tiệm bánh mì rồi, chuyện buôn bán bình thường không bị ảnh hưởng trong quá trình mở rộng, cũng không cần cậu phải bận tâm. Cậu có thể tập trung vào việc nghĩ món mới.”
“Ồ. Vậy thì được.” An Ngung vội vàng gật đầu.
Cậu quay mặt đi, ô cửa kính của máy bay phản chiếu đôi mắt vàng, nét vui vẻ hiếm thấy hiện lên trong đó.
Tần Tri Luật điều chỉnh tư thế ngồi, trong lúc đó còn mở mắt ra liếc nhìn cậu một cái, cười nhạt: “Bánh mì, tiền, biết có mỗi thế.”
An Ngung không ghét việc trưởng quan mỉa mai mình, cậu quả thật chỉ biết có mỗi thế.
Máy bay bay được nửa đường, hệ thống Thang Trời đưa ra tổng kết cống hiến trong nhiệm vụ cô nhi viện.
[Nhiệm vụ chỉnh đốn trật tự cô nhi viện nguy cơ biến dị cao] Kết toán điểm chiến tích
– Điểm tham dự: 20 000 (Đã kết nhập)
– Điểm hoàn thành: 15 253 (Đã kết nhập)
– Đánh giá đội cấp S: 50 000 (Đã kết nhập)
– Đánh giá cá nhân cấp SSS+: 442 359 (Đã kết nhập)
[Chuyển giao điểm] 326 354 điểm chiến tích trong nhiệm vụ trên được Luật chuyển giao như đã hứa (Đã kết nhập)
Có lẽ vì che giấu chuyện An Ngung sử dụng dị năng điều khiển thời gian trong quá trình chiến đấu, Đầu Lĩnh cũng không quy phần lớn điểm chiến tích về cho cậu như những lần trước, lại thêm chuyện số lượng người tham gia nhiệm vụ cô nhi viện ít hơn hẳn so với khu 53, cuối cùng, điểm chiến tích của cả hai người gộp lại mới miễn cưỡng tương đương số điểm An Ngung kiếm được ở khu 53.
Nhưng cậu đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, chung quy câu cũng có gần 1 triệu.
Theo thông tin cập nhật tức thời từ Đấu, sau khi khôi phục dòng chảy thời gian, chỉ có khoảng 100 người ở cô nhi viện không biến dị. May mắn là A Nguyệt không biến dị nhưng không may là ngoại trừ Tư Tư và Kiến Tinh đã biết từ trước, chưa phát hiện được bất kỳ người biến dị nào khác còn giữ được ý chí con người.
Bên trong cabin, Tần Tri Luật, An và Ninh đang ngủ, chỉ có Chúc Đào vẫn luôn miệng thì thầm nói chuyện với Đường Phong.
Chúc Đào vừa lướt xem báo cáo tức thời về nhiệm vụ ở cô nhi viện, vừa nhỏ giọng than thở với Đường Phong: “Cấp trên nói tạm thời chưa phát hiện ra được dị năng gì hữu dụng ở Kiến Tinh, Tư Tư cũng chưa tỉnh lại.”
Đường Phong nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cậu, “Còn giữ được ý thức sau khi biến dị đã là chuyện có xác suất xảy ra rất thấp rồi, trở thành Người Giữ Trật Tự có dị năng mạnh mẽ lại càng hy hữu hơn.”
An Ngung nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ, lát sau cũng nhắm mắt lại.
Quả thật là xác suất rất thấp nhưng không phải không thể xảy ra.
10 năm trước, trong đêm tràn ngập máu tanh và tội lỗi, cô nhi viện từng may mắn có được một thiếu niên Người Giữ Trật Tự. Đó là một trị liệu cực kỳ quý giá, dị năng là tự thiêu đốt bản thân, đổi lấy bình an cho những sinh mệnh khác.
An Ngung đang mệt mỏi muốn ngủ nhưng lại nghe Chúc Đào bên cạnh rì rầm: “Nhưng mà chỉ cần giữ lại được ý chí đã là tốt lắm rồi. Rất nhiều năng lực của Người Giữ Trật Tự không ra chiến trường là không thể nhận định chính xác được, đánh giá của Đại Não hay sai lắm.”
Đường Phong cười nói: “Giống như em hồi trước vậy.”
“Vâng.” Chúc Đào khẽ cười, “Hồi mới vào Tháp, Luật cho em vào hàng chờ để cấp cao giám sát những chẳng ai chịu nhận em. Đại Não đánh giá rằng em chỉ là một trị liệu tư chất thường thường, ngay chính bản thân em cũng không biết em có thể tạo ra lượng trị liệu lớn đến vậy, hơn nữa còn có thể buff đồng thời cả chỉ số sự sống và sức mạnh tinh thần.”
Bỗng nhiên An Ngung không còn thấy quá mệt mỏi nữa. Cậu lẳng lặng nhắm mắt, tựa đầu bên cửa sổ, tiếp tục lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người.
“Còn có năng lực bắt trói và ý thức kiểm soát cục diện chung cực mạnh nữa.” Đường Phong bổ sung. “Trước khi dẫn em đi làm nhiệm vụ đầu tiên, tôi cũng không có hy vọng gì nhiều, chỉ đơn thuần cảm thấy em khá đáng thương.”
Âm thanh sột soạt vang lên từ giữa hai người, hình như Đường Phong đang nghịch những sợi dây leo cây nho Chúc Đào chưa kịp thu lại.
Hắn khẽ nói như đang cảm thán: “Ai mà ngờ được những sợi dây leo trông thì mỏng manh, mềm yếu này lại cứng cỏi đến vậy trên chiến trường.”
Chúc Đào bật cười: “Vô tình để ngài nhặt được báu vật rồi.”
Đường Phong “Ừ” một tiếng, “Đúng vậy.”
Hắn dừng một chút rồi vừa cười vừa nói: “Hơn nữa bọn họ cũng không biết thỉnh thoảng em còn kết được vài quả nho. Những quả nho be bé ấy có tác dụng ổn định tinh thần cực mạnh, mà chỉ có trưởng quan của em mới có cơ hội được cảm nhận.”
Chúc Đào: “À thì…”
An Ngung đang nhắm mắt vô thức thở thật khẽ hơn, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất có thể.
Đường Phong ân cần hỏi han, “Sao thế?”
“Không có gì…” Chúc Đào cười khan, “Chỉ là bỗng nhiên nhớ ra tháng trước chẳng kết được quả nào, vậy nên chưa thể tặng ngài.”
Đường Phong cười cười, “Đừng tự gây áp lực cho bản thân. Dù sao quả nho cũng chỉ cung cấp cho riêng mình tôi, sắp tới chắc hẳn tôi không có quá nhiều nhiệm vụ đâu.”
Chúc Đào trả lời bằng sự im lặng.
An Ngung cũng lặng lẽ co người lại thật chặt để bản thân cách Đường Phong càng xa càng tốt.
***
Sau khi trở lại thành phố chính, Tần Tri Luật được đón tới thẳng Đại Não.
Cider mang về hai loại gen biến dị mới, mẫu gen của siêu dị thể tại bảo tàng cũng được thu thập, lần này, Tần Tri Luật sẽ phải tiếp nhận 3 thí nghiệm dẫn dắt gen.
An Ngung rất chủ động lên xe cùng đi đến Đại Não, luôn luôn bên cạnh Tần Tri Luật, cùng đi trên hành lang giống hệt trong ký ức của trường quan.
Nhân viên công tác đã dùng ánh mắt hỏi Tần Tri Luật vài lần trên đường nhưng không nhận được câu trả lời nào.
An Ngung không giải thích, Tần Tri Luật cũng không chủ động hỏi. Khi cùng nhau đi về phía những lớp cửa kim loại nặng nề ở cuối hành lang, An Ngung bỗng cảm thấy dường như giữa cậu và trưởng quan đã có thêm một sự ăn ý khó tả nào đó.
Giống như trước kia tỉnh dậy khỏi những giấc ngủ dài, mỗi lần cậu sang gõ cửa phòng bên cạnh, Lăng Thu sẽ cầm bánh mì ra mở cửa, không cần cậu nói thêm bất cứ câu nào.
Rốt cuộc cũng đi đến cuối hành lang.
Thành phố chính đang nghênh đón một buổi hoàng hôn yên bình, êm ả. Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà vàng cam chiếu nghiêng lên mặt sàn, giúp cho hành lang lạnh lùng này có được một chút hơi ấm.
Nhân viên công tác hướng dẫn Tần Tri Luật hoàn thành một loạt ký tên xác nhận bên ngoài cửa, “Tuy ngài muốn nhanh chóng hoàn thành thí nghiệm nhưng nhằm giảm tỷ lệ tái phát các di chứng thần kinh và giác quan của ngài, chúng tôi vẫn phải kéo dài khoảng thời gian giãn giữa những lần dẫn dắt gen.”
Tần Tri Luật bình tĩnh lật nhanh đến trang cần ký tên, “Tổng cộng mất bao lâu?”
“Tính cả thời gian kiểm tra và hồi phục sức khỏe sau thí nghiệm, dự kiến tổng cộng mất 36 tiếng. Ngài sẽ rời khỏi đây vào sáng ngày kia.” Nhân viên công tác cung kính báo cáo.
Tần Tri Luật ký tên nốt lần cuối cùng rồi đưa tập văn bản lại cho anh ta, rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn An Ngung một lần.
An Ngung khẽ nói, “Sáng ngày kia tôi sẽ tới đón trưởng quan.”
Nghe vậy, Tần Tri Luật gật đầu, lạnh lùng bước vào trong cánh cửa kim loại đang mở ra với hắn, “Ừ.”
Thấy cánh cửa kim loại đóng lại hoàn toàn, An Ngung mới quay người đi về.
Nhân viên công tác lập tức bước theo, “Để tôi đưa ngài về.”
“Thí nghiệm dẫn dắt gen mà trưởng quan phải làm cũng giống với thí nghiệm tôi phải làm hồi trước à?” An Ngung hỏi.
“Nguyên lý tương tự nhưng có lẽ cảm nhận sẽ khác nhau.” Nhân viên công tác ngần ngừ tìm cách diễn đạt, “Thật ra người xuống khỏi bàn thí nghiệm là không còn chút di chứng nào như ngài rất khó có thể giải thích bằng khoa học, đương nhiên cũng khác ngài ấy.”
An Ngung yên lặng suy nghĩ một hồi rồi hỏi tiếp, “Vậy mấy năm gần đây trưởng quan còn phải chịu di chứng thần kinh không?”
Nhân viên công tác lướt xem bản ghi chép trong thiết bị thông tin, “Theo những gì ngài ấy tự ghi lại, những năm gần đây ngài ấy chỉ có thể ngủ 2 tiếng mỗi ngày, những vấn đề khác đều đã cơ bản vượt qua. À, đôi khi phải tiến hành thí nghiệm quá nhiều sẽ khiến ngài ấy cáu kỉnh. Trong tình huống như thế, chỉ có bật đèn trong lúc ngủ mới giúp ngài ấy dễ ngủ hơn một chút.”
Anh ta cất thiết bị thông tin đi, thở dài, “Ngài ấy đồng ý để ngài cũng tới đây nghĩa là đã không còn giữ bí mật nào với ngài nữa rồi đó.”
An Ngung rũ mắt, “Ừ” một tiếng, “Đại khái vậy.”
Nghe vậy, nhân viên công tác thở phào một hơi thật dài, “Thế thì tốt quá rồi. Tất cả mọi người đều mong ngài ấy có thể mở lòng hơn một chút, với ai cũng được.”
An Ngung im lặng không nói. Khi đi qua khúc ngoặt trên hành lang, cậu chợt nhớ ra một chuyện, “Phải rồi, phiền anh đặt hàng giúp tôi một đôi găng tay trưởng quan thường đeo, thanh toán bằng điểm chiến tích trong tài khoản của tôi.”
“Được, để tôi đặt hàng trên hệ thống giúp ngài.” Nhân viên công tác đừng lại ở khúc ngoặt, lấy thiết bị thông tin ra.
An Ngung thấy anh ta mở một danh sách dài tác tùy chọn tùy chỉnh trên giao diện đặt hàng găng tay. Bên cạnh mỗi mục đều có một dấu cộng nhỏ đi kèm với một dãy số.
Tất cả đều là tiền của cậu.
Nhân viên công tác bấm càng lúc càng nhanh, từng món tiền lũ lượt trôi khỏi tài khoản của cậu.
Lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy tim mình đập nhanh đến thế, chỉ đành vội vàng nhìn sang hướng khác.
Đoạn hành lang này có ba phòng thí nghiệm với cấp độ bảo mật không quá cao, số lượng nhân viên công tác qua lại cũng nhiều hơn một chút.
Phía xa có một thanh niên tóc đen mắt đen, vóc dáng không quá cao và làn da rất trắng đang cầm một quyển sổ bìa da trâu rất dày. Anh ta đang dừng lại nói chuyện với một nhân viên công tác, tử chỉ nhã nhặn, lịch thiệp, là kiểu người có cấp bậc nguy hiểm rất thấp trong ấn tượng đầu tiên của An Ngung.
“Đặt hàng xong rồi, găng tay của Luật có yêu cầu chế tác phức tạp, đại khái phải mất 3 giờ làm việc mới giao đến tay ngài được. Nhưng chắc hẳn ngài ấy vẫn còn nhiều đôi khác chứ nhỉ.” Nhân viên công tác cất thiết bị thông tin đi, đưa mắt nhìn theo hướng An Ngung đang nhìn, lại kinh ngạc nhìn ngày tháng trên lịch, “Tôi bận đến váng cả đầu mất thôi. Hôm nay là ngày kết thúc giai đoạn quan sát, Điển có thể tới Tháp Nhọn rồi.”
An Ngung ngoảnh lại, “Anh ta chính là Điển?”
“Phải. Chắc hẳn Luật đã nói qua với ngài rồi, Điển là Người Giữ Trật Tự biến dị thể phi sinh vật cực kỳ hiếm gặp, hơn nữa gen trong người còn không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Tên thật của anh ta là Mizutani Maru, loại hình biến dị là sách vở, quyển sổ đang cầm trên tay chính là một phần của anh ta. Nghe nói dị năng của anh ta bí ẩn lắm, với cả sắp thành cấp cao rồi.” Nhân viên công tác thấp giọng nói. “Tôi chưa tiếp xúc trực tiếp với anh ta bao giờ nhưng nghe nói khá tốt tính, dù hơi dễ xấu hổ nhưng cũng không đến mức khép mình.”
An Ngung vừa suy ngẫm về những điều vừa nghe, vừa nhìn anh ta. Nhân viên công tác tái mặt, vội vàng xua tay, “Tôi không có ý nói gì ngài đâu.”
“Hả?” An Ngung ngơ ngác, “Nói gì tôi cơ?”
“Không có gì, không có gì.” Nhân viên công tác vỗ tay lên túi quần, “Chết dở, tôi lỡ bỏ quên đồ ở cửa phòng thí nghiệm. Chắc Nghiêm Hi sắp tới đón ngài rồi đó, thứ lỗi tôi không tiễn ngài tiếp được.”
An Ngung nhìn người đang cuống quýt chạy biến kia, nhíu mày hoang mang hồi lâu. Sau đó, cậu một mình đi về phía thang máy, vừa đi vừa nghĩ xem ai sẽ giám sát Điển.
Phía xa, Điển và và nhân viên công tác đã kết thúc cuộc trò chuyện, cũng đang bước về phía cậu. Khi đi ngang qua nhau, Điển bỗng dừng bước.
Anh ta chủ động lên tiếng chào An Ngung: “Góc phải không?”
An Ngung do dự một lát rồi mới dừng bước, gật đầu, “Xin chào.”
“Xin chào.” Điển ôm quyển sổ vào lòng, ý cười hiền hòa lộ ra trong đôi mắt đen, không hề có tính công kích, đúng như trực giác của An Ngung.
Dù đã có Nho làm tiền lệ, An Ngung vẫn thấy hơi sợ những người có thể tỏ ra thân thiện một cách tự nhiên, thoải mái như thế.
Cậu yên lặng lùi về phía sau nửa bước nhưng lại thấy Điển cũng lùi ra sau đến tận khi lưng chạm vào mép cửa sổ, anh ta cáo lỗi: “Xin lỗi, tôi có hơi đường đột. Chỉ là ngày nào ở đây cũng nghe các nghiên cứu viên thảo luận về anh nên thấy khá tò mò.”
Khoảng cách được kéo giãn khiến An Ngung thấy thoải mái hơn phần nào, cậu lắc đầu, “Không sao đâu.”
Điển lại mỉm cười với cậu, “Đầu Lĩnh muốn tôi có thể đứng riêng ở một nhóm, vậy nên đại khái sẽ không bị giám sát.”
An Ngung hơi sửng sốt nhưng rồi cũng gật đầu, “Ồ.”
Hai người bước qua nhau, An Ngung tiến tới ấn nút gọi thang máy. Lát sau, cửa thang máy mở ra, bên trong vừa khéo chính là Nghiêm Hi tới đón cậu.
Đang định bước vào, cậu chợt sững người.
Đến khi hiểu ra vấn đề và ngoảnh lại, Điển đã đi mất.
“Ngài vất vả rồi.” Nghiêm Hi giữ cửa thang máy giúp cậu, “Vẫn ổn chứ?”
“Ừm…” An Ngung ngần ngừ ngoái lại, “Ban nãy tôi gặp Điển. Có phải dị năng của người đó là…”
Nghiêm Hi khá bất ngờ, sau đó mới thấp giọng nói: “Nhìn thấu.”
Lời tác giả:
Vụn tuyết rơi: Chúc Đào (2/5) – Cảnh báo chênh lệch nhiệt độ
Đầu Lĩnh đúng là điên rồi mới để một cây nho vô dụng như tôi gia nhập lực lượng Người Giữ Trật Tự.
Bọn họ nói entropy gen của tôi vô cùng cao, tuy chưa biết có bản lĩnh gì hơn hay không nhưng trước tiên có thể giám sát thử đã.
Bọn họ bị điên thì thôi, người của phòng thí nghiệm cũng điên nốt, tự nhiên bố trí cho tôi một căn phòng đẳng nhiệt không có cửa sổ.
Tức chết tôi mà, không có ánh sáng mặt trời, không có chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm thì tôi tích tụ đường thế quái nào được?
Có phải chưa trồng nho bao giờ không? Chưa trồng thì có thể hỏi tôi đây này, tôi là dân chuyên đấy.
Lá cây trên đầu ngày một héo rũ. Dùng dao cửa lên cổ tay, máu chảy ra cũng càng ngày càng chua.
Nhưng tôi không biết nên phản ánh với ai. Cấp cao ở Tháp Nhọn ai cũng bận rộn, các vị quan lớn đầu tắt mặt tối ấy rất khó tiếp cận.
Mãi cho đến một ngày nọ, tôi bị trưởng quan Phong đi ngang qua phát hiện ra đúng lúc đang buồn phiền nếm thử vị máu của mình.
Ngài ấy chính là cấp cao số 3 của Tháp Nhọn đó!
Cái liếc mắt thản nhiên lướt qua ấy dọa cho tôi rụng tóc, à không, rụng lá lả tả.
Ngài ấy bước tới, nhìn lá cây rơi đầy dưới đất, bình tĩnh đặt câu hỏi, “Không ai chịu dẫn cậu đi làm nhiệm vụ nên lo lắng à?”
Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể kêu ca không đầu không đuôi: “Không có cửa sổ, tôi sắp chua loét rồi.”
“Hửm?” Có lẽ ngài ấy nghe không hiểu nên sau một lúc lâu nhíu mày suy nghĩ cũng chỉ bỏ lại một câu “Đừng tự làm hại bản thân, để máu cho chiến trường ấy.”
Có lẽ đó chỉ là một câu nói bâng quơ của ngài ấy.
Nhưng không biết tại sao, giọng nói vừa lạnh nhạt lại vừa ôn hòa kia cứ quanh quẩn bên tai tôi mãi.
Vụn tuyết rơi: Chúc Đào (3/5) – Thiên vị
Được trưởng quan Phong giám sát, tôi theo ngài ấy đi làm nhiệm vụ đầu tiên.
Trưởng quan bảo vệ tôi rất chu toàn nhưng bản thân ngài ấy lại bị thương khá nặng trong quá trình chiến đấu.
Lúc ấy, tôi hành động theo bản năng trong mình, dễ dàng dùng lá cây giúp ngài ấy giảm bớt đau đớn.
Khi sinh vật biến dị lao tới, những sợi dây leo mềm dai có thể cắt phăng nanh vuốt sắc bén của chúng.
Hương nho được gió mang đi rất xa, trưởng quan ngoảnh lại, chăm chú nhìn tôi rất lâu.
Tôi không đoán được hàm ý của ánh mắt ấy, chỉ có thể vươn dài những sợi dây leo ra, đắp thật nhiều lá nho lên những vết thương trên người ngài ấy đến mức kín cả người.
Sau khi báo cáo chiến đấu được nộp lên, trước khi nhận nhiệm vụ, các cấp cao đều hỏi thăm xem tôi có rảnh hay không.
Trưởng quan không đưa ra ý kiến gì cho chuyện này.
Trong một buổi liên hoan cấp cao nọ, các trưởng quan bảo rằng tôi là bé cưng của mọi người. Tôi rất hoảng, cảm thấy bản thân không xứng.
Nhưng họ lại nói tôi quan tâm tất cả đồng đội như nhau, vậy nên làm bé cưng của mọi người là hồi đáp tương xứng.
Trời ạ!
Tôi lại càng sợ hơn, vội vàng nhìn về phía trưởng quan theo bản năng.
Tôi không hề quan tâm mọi người “như nhau”, người được hưởng thụ những quả nho đặc biệt chắc chắn phải biết điều ấy!
Nhưng ngài ấy lại chỉ bình tĩnh nhìn tôi một lát rồi nở nụ cười.
Dù ngài ấy không nói gì nhưng nét cười dịu dàng trong đôi mắt lại khiến tôi nhớ mãi không quên.
Đó là bí mật giữa tôi và trưởng quan.
Vụn tuyết rơi: Chúc Đào (4/5) – Lý tưởng phục hưng từ cái chết của loài người
Với sự lý trí, lạnh lùng của Luật, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngài ấy sẽ đồng ý giữ lại bảo tàng hạt giống.
Cũng chưa bao giờ nghĩ Tổng Lĩnh sẽ gật đầu, An Ngung sẽ chủ động nắm lấy tay tôi.
Nhưng loài thực vật cả quen thuộc, cả xa lạ lay động trong gió tuyết.
Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên tôi thực sự cảm nhận được hy vọng phục hưng của loài người.
Không chỉ phục hưng loài người mà còn phục hưng cả nhân tính.
Phục hưng những điều đã bị loài người từ từ nghiền nát trong quá trình đấu tranh sinh tồn.
An Ngung và Luật rời khỏi đó trước chúng tôi một lúc.
Cả thế giới chỉ còn lại rừng cây và tôi.
Không, còn có cả tiếng gió sau lưng tôi và… Phong.
Thông tin liên lạc đã ngắt, xung quanh không còn âm thanh của bất kỳ ai khác.
Tôi tưởng rằng ngài ấy sẽ nói tôi sau này đừng tùy tiện như vậy nữa, bởi dù sao lần này tôi cũng quá khác thường.
Nhưng ngài ấy lại một lần nữa ôm lấy tôi từ đằng sau, nói rằng: Có tôi ở đây.