Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 56: Cơ hội hoàn toàn mới.




Khi An Ngung về đến Tháp Nhọn, trời đã tối đen.

Trong lúc thang máy từ từ đi lên cao, những Người Giữ Trật Tự ở mỗi tầng đều khom người chào cậu qua lớp cửa kính. Cậu cúi đầu đọc những thông tin mới được cập nhật, về thành phố chính chưa đầy 24 giờ, Pat và Slade đã nhận thêm nhiệm vụ mới riêng và ra ngoài. Tín hiệu cho thấy Tưởng Kiêu không ở Tháp Nhọn nhưng cũng không phải đang đi làm nhiệm vụ, chỉ đơn thuần là không tìm thấy tung tích, rất kỳ lạ.

An Ngung ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Tưởng Kiêu.

– Sức mạnh tinh thần hồi phục chưa?

Còn chưa kịp cất thiết bị thông tin đi, Tưởng Kiêu đã trả lời.

– Đã bình ổn lại rồi, cảm tạ ngài quan tâm.

An Ngung tiện tay ấn vào ảnh đại diện của y, phát hiện y lại đổi chữ ký từ “Cảm tạ sự khoan dung của ngài” thành “Vạn nhận* vẫn leo”.

* Nhận (仞): Đơn vị đo độ dài thời nhà Chu.

Đọc không hiểu.

An Ngung văn hóa lùn, cũng không có tính tò mò. Đang định tắt thiết bị thông tin đi, Tưởng Kiêu lại gửi tới một tin nhắn dài dằng dặc.

– Nghe nói chuyện ở bảo tàng hạt giống đã được giải quyết. Tuy tôi không có quyền hạn xem thông tin chi tiết nhưng chắc hẳn ngài đã vất vả rồi, vậy nên hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi đã đề nghị thôi làm huấn luyện viên thể lực của ngài với Tần Tri Luật theo ý của ngài ấy, nhưng vẫn hy vọng ngài sẽ tiếp tục kiên trì rèn luyện. Một sức khỏe tốt có thể tăng cường khả năng chịu đựng về mặt si.nh lý, nói cách khác, tuy tỉ lệ phần trăm về hạn mức sự sống của ngài là cố định nhưng phản ứng khi bị thương sẽ nhẹ đi, đồng thời có thể chống chịu được nhiều hơn. Mặt khác, chất dinh dưỡng có trong bánh mì khá đơn điệu, mong rằng ngài sẽ chú ý bổ sung protein. Tuy bộ dạng say mê với bắp thịt của những Người Giữ Trật Tự quả thật có hơi ngu ngốc nhưng không thể phủ nhận rằng cơ bắp là người bạn đáng tin cậy nhất trong thực chiến.

An Ngung nhíu mày ngơ ngác đọc hết tin nhắn đó, đối phương lại gửi đến thêm một đoạn nữa.

– Có tin đồn nói rằng sau này ngài sẽ thường xuyên đi làm nhiệm vụ cùng Luật. Xin ngài hãy bảo trọng và xin đừng bức ép bản thân khi khám phá dị năng, tuy đó thực sự là một đặc tính khiến người ta mê muội ở ngài. Phải rồi, tôi đã đánh tiếng với người phụ trách mảng thị trường của tập đoàn họ Tưởng, ngài đừng lo lắng về việc quảng bá tiệm bánh mì sau khi mở rộng quy mô.

An Ngung sực hiểu ra:

– Anh sắp chết à?

Phía bên kia hoàn toàn im lặng.

Thang máy dừng lại ở tầng 197, An Ngung bước ra ngoài.

– Các bác sĩ của Đại Não cũng không chữa được sao.

Cậu nhìn chằm chằm thiết bị thông tin, đứng ngoài cửa thang máy chờ đến nửa phút mới nhận được tin trả lời từ Tưởng Kiêu.

– Tôi vẫn còn sống được lâu lắm, chỉ là sắp tới khu bình đẳng một thời gian thôi.

“An Ngung?” Cánh cửa phòng bật mở, Chúc Đào ló đầu ra, “Tôi đã bảo là nghe thấy tiếng thang máy mà. Cậu đứng đực ngoài đó làm gì vậy?”

An Ngung gật đầu chào Chúc Đào, “Tưởng Kiêu bảo sắp tới khu bình đẳng.”

“À, tôi nghe trưởng quan nói rồi.” Chúc Đào bước ra khỏi phòng, “Khu bình đẳng có thể bị sinh vật biến dị xâm lấn mọi lúc mọi nơi, y muốn tới đó tôi luyện tính ổn định tinh thần. Ban đầu Đầu Lĩnh không đồng tình cho lắm, dù gì đợt này nhiệm vụ cũng nhiều phát điên lên được, nhưng y rất kiên quyết, cuối cùng đành phải chịu.”

Thiết bị thông tin lại rung lên, Tưởng Kiêu nói: Tôi sắp lên máy bay rồi. Hy vọng đến khi gặp lại ngài, tôi đã trở thành một kẻ hữu dụng.

An Ngung trả lời gần như theo bản năng: Chúc anh thành công.

Dường như Tưởng Kiêu cũng chỉ chờ bốn chữ này. Tin nhắn vừa gửi đi, chấm xanh bên cạnh ảnh đại diện của y lập tức biến mất.

“Âu cũng là chuyện tốt.” Chúc Đào loẹt quẹt lê đôi dép lông vào bếp, “Không thì ít hôm nữa cậu công bố phụ trợ cố định, không phải y, thể nào y cũng điên lên cho mà xem.”

An Ngung im lặng vào bếp theo.

Cậu vẫn chưa nói với ai rằng thực ra cậu vẫn giữ một ghế cho Tưởng Kiêu.

Dựa theo giả định tốt nhất, cậu muốn có 3 phụ trợ cố định: An, Ninh và Tưởng Kiêu. Ninh có thể bù đắp phần sức mạnh tinh thần bị mất của Tưởng Kiêu.

Nhưng hiện tại, Tưởng Kiêu đột ngột rời đi khiến cậu hơi do dự. Chúc Đào chỉ đồng hành với Đường Phong, cậu lại không muốn Kazama cho lắm.

“Có lẽ Tưởng Kiêu sẽ không đi quá lâu đâu.” Một giọng nói ôn hòa vang lên. “Đừng lo, sớm muộn rồi sẽ gặp lại thôi.”

Điển đứng sau lưng An Ngung, mỉm cười với cậu, “Hi, lại gặp nhau rồi. Anh mua vé số chưa?”

An Ngung giật mình ý thức được rằng Điển đã nhìn thấu ý muốn lựa chọn phụ trợ của mình. Cậu hoảng hốt mất mấy giây mới gật đầu, “Mua rồi.”

Nét mặt Điển bỗng nhiên thay đổi, có vẻ khá lúng túng.

“Mua cả hai bộ số?”

An Ngung ngơ ngác, “Ừ.”

Cậu đứng băn khoăn ở quầy vé số suốt 10 phút, cuối cùng Nghiêm Hi không nhìn nổi nữa, bèn cho cậu hai đồng, mua cả hai bộ số cho cậu.

“Sao vậy?” An Ngung hỏi.

Điển im lặng một hồi rồi lắc đầu, cười, “Không có gì, mấy thứ như vậy đều là mua để chơi thôi, sao có thể thực sự bị người ta đoán trúng được.”

Thực ra An Ngung cũng cảm thấy vậy. Cậu thở dài, miết tay lên tờ vé số mỏng manh trong túi áo, thầm nghĩ may mà cả hai đều không tiêu vào tiền của cậu.

“Đừng nói chuyện xổ số nữa.” Chúc Đào đứng trước bàn bếp, “Vào việc chính đi.”

An Ngung vội nói, “Đây đây.”

Chúc Đào nói một lượt cách làm món bánh khoai tây phô mai chân giò hun khói, nhấn mạnh bước pha sốt phô mai. An Ngung chỉ nghe một lần đã nhớ được quy trình nhưng không tài nào tưởng được món bánh này rốt cuộc ra sao. Dù gì thì cậu cũng chưa bao giờ được thấy món ăn cao cấp như vậy.

Nhưng cậu hy vọng món bánh này đừng quá to, nhân bên trong đừng quá nhão, tốt nhất là có thể dễ dàng cầm trên tay ăn gọn trong vài miếng, không thì cậu sợ rằng trưởng quan sẽ không thích.

Đang nghĩ, Điển bỗng đặt quyển sổ lên bàn, mở một trang trắng ra. Lát sau, trang giấy kraft ám vàng chầm chậm hiện lên hình dạng của món bánh.

“Thành phẩm món bánh mà Nho muốn dạy đại khái trông như thế này.” Nói xong, Điển tạm dừng một lát mới ngượng ngùng nói tiếp, “Thành thật xin lỗi, tôi không cố tình nghe lén suy nghĩ của anh đâu. Chỉ là trong đầu anh lúc nào cũng có quá nhiều thắc mắc mà anh lại chẳng nói ra, vậy nên tôi thấy hơi sốt ruột.”

“Nếu anh thấy không thoải mái, sau này tôi sẽ bỏ qua suy nghĩ của anh.” Anh ta nói thêm một câu nữa.

An Ngung ngẩn ra một lát rồi lắc đầu, “Không sao đâu.”

Cậu tự nhận mình là một người không có ranh giới riêng tư gì đáng kể. Năng lực đọc suy nghĩ của Điển không chỉ không mạo phạm cậu, ngược lại, nó còn giúp cậu cảm thấy tiện hơn rất nhiều. Dù sao không cần mở miệng mà vẫn giao tiếp được thật sự quá tuyệt vời.

Thiết bị thông tin của Điển đổ chuông, anh ta mỉm cười với An Ngung, “Người của Tháp Đen muốn gặp tôi, tôi đi đón họ chút.”

Điển thản nhiên đưa tay cầm quyển sổ trên bàn lên, nhưng khi nhìn thấy món bánh trên trang giấy, anh ta do dự một chút rồi lại đặt lại, “Anh cứ giữ mà xem, tôi đi nhanh về nhanh.”

Kết quả, anh ta đi hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa quay về.

“Chắc đang báo cáo chuyện ở khu bình đẳng. Đầu Lĩnh luôn muốn moi một ít thông tin về khu bình đẳng thông qua Điển.” Chúc Đào dùng cây vét trộn nhẹ sốt phô mai trong nồi rồi nhấc lên, tạo thành một sợi phô mai kéo dài. Cậu nếm thử một miếng, “Woa, cậu có thiên phú nấu nướng thật đấy.”

“Cảm ơn.” An Ngung cũng nhìn chằm chằm sốt phô mai đang được nấu trong nồi. Phô mai chảy xuống tạo thành những vòng tròn hoàn hảo trông rất thích mắt, cậu giảm lửa theo lời Chúc Đào dặn, múc từng muỗng sốt đặc quánh, kéo được thành sợi dài đó vào đế bánh đã nặn xong rồi lại xếp thật ngay ngắn lên khay nướng.

Hình ảnh gọn gàng, ngăn nắp đó khiến cậu cảm thấy rất an toàn, hiệu quả không kém gì việc được nhìn thấy những túi bánh mì ngũ cốc to thật là to.

Chúc Đào cho khoai tây nghiền và thật nhiều chân giò hun khói lên, sau đó cười tủm tỉm đẩy khay vào trong lò nướng đã được làm nóng sẵn, “Tôi chân thành đề nghị cậu nên học thêm vài món cùng tôi. Đây chính là cách thức tuyệt vời để thúc đẩy mối quan hệ với trưởng quan đấy.”

“Thật hả?” An Ngung chợt nhớ đến khung cảnh trò chuyện cực kỳ thân mật suốt chuyến bay của Chúc Đào và Đường Phong, cảm thấy hơi rung rinh.

Chúc Đào vừa quạt tay bên mặt, vừa đẩy cửa sổ ra, “Người Giữ Trật Tự cũng là người, ăn và ngủ là hai chuyện trọng yếu nhất của cuộc đời. Cậu cứ nghĩ mà xem, cậu có ghét người ngày nào cũng nấu các món ngon cho cậu ăn không?”

An Ngung như được khai sáng, “Vậy sau này tôi sẽ học thêm nhiều món từ cậu.”

Chúc Đào cười rất đắc ý, “Vậy chúng ta phải tìm tòi ra nhiều món ngon hơn nữa, không thể để hai vị trưởng quan cảm thấy mình bị đối xử kiểu cào bằng được.”

An Ngung không hiểu đối xử kiểu cào bằng nghĩa là sao, đang định hỏi, một cơn gió bỗng thổi qua, quyển sổ trên chiếc bàn đối bị gió lật sang trang khác nhưng trang giấy ấy lại nhanh chóng nằm xuống.

Khoảnh khắc trang giấy bị lật sang, cậu nhìn thấy nội dung trên đó. Cả trang giấy trống không chỉ có vài con số: 18, 24, 05, 12, 09, 31.

Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là bộ số trên vé số nhưng rồi cậu nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó bởi lẽ những con số này chẳng có một số nào trùng khớp với hai tờ vé số cậu đã mua.

An Ngung ngoảnh sang nhìn chằm chằm đồng hồ đếm ngược trên lò nướng, hơi lo lắng, “Liệu có thành công không?”

“Chắc chắn thành công.” Chúc Đào cực kỳ tự tin, “Đêm nay ăn mấy cái thì ăn, còn lại thì cho vào cấp đông, đến khi ăn thì lấy ra nướng lại 12 phút là được.”

An Ngung do dự, “Liệu trưởng quan có chịu ăn đồ thừa không?”

“Chỉ cần nướng lại ngon lành là không ai nhận ra đây là đồ đã để đông lạnh đâu.” Chúc Đào cười láu cá, “Yên tâm, tôi toàn qua mặt trưởng quan như vậy cả đó. Không thì ai mà sáng nào cũng dậy sớm nấu ăn được.”

An Ngung: “… Ồ.”

Một hành vi thật thông minh nhưng hình như hơi thiếu đạo đức.

Cậu do dự một lát, cuối cùng từ bỏ việc đưa ra nhận định đối với loại hành vi này.

Bánh khoai tây phô mai chân giò hun khói ngon ngoài dự kiến, sốt phô mai đặc biệt do Chúc Đào pha chế ăn rất đậm đà, bắt miệng, sánh quyện mà không bị ngấy.

Trở về phòng, An Ngung vừa suy nghĩ về thực đơn mới của tiệm bánh mì vừa ăn bánh khoai tây, chẳng bao lâu sau đã ăn hết 4 cái.

Cậu nướng lại 12 chiếc bánh đã cấp đông như theo cách Chúc Đào chỉ cho, cuối cùng ăn hết sạch sành sanh không còn một miếng nào.

Sáng sớm hôm sau, cậu bị tiếng tin nhắn đánh thức.

Bà Maddie gửi ảnh vào nhóm chat.

– Loạt sản phẩm ăn thử đã ra lò và đóng gói, hôm nay ông chủ nhớ ghé qua lấy nhé. Đừng quên nghĩ lời giới thiệu.

An Ngung kinh ngạc: Nhanh vậy sao? Bác không ngủ à?

Hứa Song Song xuất hiện nhanh như chớp.

– Maddie thực sự là thần làm bánh! Sếp, tôi vừa tới tiệm, đã thử giúp anh rồi, hehe, hương vị rất đặc biệt, rất ngon miệng, cực kỳ đỉnh!

An Ngung lập tức hỏi lại cô: Hình như trong mấy ngày tôi đi vắng, tỷ suất lợi nhuận giảm xuống 0,01% so với dự kiến, xảy ra chuyện gì vậy?

Hứa Song Song: … Hôm nay đông khách quá, tôi làm việc đã, pp.

An Ngung không nói gì.

Cậu mở cửa phòng ra, nhìn thấy bên ngoài cửa là một thùng đồ mua trên sàn thương mại của Tháp Nhọn. Trong thùng có có một chồng đồ được gấp gọn gàng, phẳng phiu, tất cả đều là màu trắng cơ bản nhất, gồm 3 chiếc áo khoác có mũ trùm đầu và 3 chiếc áo phông thông dụng. Kiểu dáng những món đồ này tương tự với đồ cậu thường mặc nhưng chất vải lại khác hẳn, sờ vào vừa mềm vừa bền.

Đơn hàng ghi chú rằng 6 món đồ này đều được làm từ vật liệu phân tử cao, người mua là Tần Tri Luật, áo khoác có giá 68 888, áo phông có giá 49 999 điểm tích lũy.

An Ngung đứng nhìn đăm đăm con số thành tiền cuối cùng.

Vừa mới sáng sớm, không chịu nổi sự chấn động này.

Dù muốn trả lại bớt nhưng có bài học từ bạch tuộc bông, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, cuối cùng chỉ đành ôm thùng hàng quay qua quay lại vài vòng như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng rồi cất hết những món đồ đó vào két.

Trên đường tới tiệm bánh mì, Nghiêm Hi lén liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu vài lần, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi ra: “Ngài vẫn ổn chứ?”

“Gì cơ?” An Ngung tỉnh dậy khỏi cơn buồn ngủ, “Tôi làm sao?”

Đêm qua, chẳng hiểu sao cậu lại gặp ác mộng, mơ thấy cảnh tượng mình bị tra tấn và phải thực hiện thí nghiệm dẫn dắt giống như khi vừa đặt chân vào thành phố chính.

Nghiêm Hi cẩn thận tìm cách diễn đạt uyển chuyển, “Đừng đau buồn quá, ngài nên nghĩ là cả 4 đồng đó đều do người khác cho ngài, ngài không mất gì cả. Nhưng mà ngài đã mua cuốn sách kia với giá 5000…” Anh ta tạm dừng một lát, cố gắng đưa ra một lý do nghe thật hợp lý, “Trong quyển sách đó có hàng chục nghìn dãy số, cứ mua nhiều nhiều lên, rồi sẽ có lúc trúng.”

An Ngung ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu Nghiêm Hi đang nói gì, “Mở thưởng rồi?”

Cậu lập tức đưa tay lấy thiết bị thông tin ra, Nghiêm Hi thở dài: “Không trúng. Bộ số trúng thưởng hôm qua là 18, 24, 05, 12, 09, 31, ngài chẳng trúng được số nào cả.”

An Ngung tuyệt vọng, “Sao lại như…”

Đang nói, cậu bỗng dừng khựng lại, cảm giác rờn rợn bò dọc sống lưng. Tìm kiếm bộ số trúng giải độc đắc hôm qua bằng thiết bị thông tin, khi những con số ấy xuất hiện, cậu cảm tưởng như máu trong tim mình lập tức lạnh ngắt.

Những con số này giống hệt những con số trong quyển sổ của Điển hôm qua.

Cậu lập tức nhớ đến khoảnh khắc gượng gạo ngắn ngủi của Điển khi hỏi cậu về chuyện mua vé số hôm qua.

“Ngài ổn không vậy?” Nghiêm Hi lo lắng ngoảnh lại nhìn hắn, con mắt nhân tạo chuyển động lạch cạch trong hốc mắt, “Hay để tôi gửi một bản báo cáo cho Tháp Đen, để bọn họ chi trả 5000 kia. So với tâm trạng của ngài, Đầu Lĩnh sẽ chẳng bận tâm mấy đồng bạc lẻ đó đâu, nhưng mà chúng ta phải tìm một lý do khác, không thì sẽ khiến Mắt chịu phiền phức…”

“Thôi.” An Ngung rũ mắt, “Không sao đâu. Anh đưa tôi đến đầu đường là được rồi. Người xếp hàng đông lắm, tôi sẽ tự đi bộ vào.”

Nghiêm Hi thở phào một hơi, “Vâng. 5000 thôi mà, nhoáng cái là ngài kiếm lại được ngay. Mà nói chứ, tình hình buôn bán của tiệm bánh mì tốt thật đấy, đã mở lâu vậy rồi mà cảm giác như càng ngày càng nổi tiếng hơn…”

An Ngung xuống xe ở đầu đường. Thấy Nghiêm Hi đã lái xe rời đi, cậu lập tức lấy thiết bị thông tin ra.

Điển nhanh chóng bắt máy.

Có vẻ anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ, tiếng nói vẫn ríu vào nhau, “An Ngung? Sao vậy?”

An Ngung siết chặt thiết bị thông tin, “Tôi có một người hàng xóm tên là Lăng Thu.”

“Ừm… Tôi có nghe nói.” Điển khẽ ngáp một cái. Hình như anh ta vừa ngồi dậy khỏi giường, giọng nghe càng hiền hòa hơn, “Sao thế? Anh nhớ anh ấy?”

Chỉ cần không ở bên cạnh, nói chuyện qua điện thoại, dị năng đọc suy nghĩ lập tức mất tác dụng.

An Ngung đã chắc chắn được chuyện này, cậu khẽ nói: “Anh ấy từng dạy tôi một lý thuyết gọi là hiệu ứng cánh bướm.”

Đầu dây bên kia lập tức yên lặng.

Trong bầu không khí khó tả ấy, An Ngung hạ giọng xuống thật thấp mà nói: “Nếu tôi không thay quần áo, bộ số của Mắt sẽ trúng. Tôi thay quần áo rồi, số cuối đổi thành 04 mới trúng. Nhưng nếu tôi mua cả hai bộ số, hệ thống quay thưởng sẽ chọn ra ngẫu nhiên một bộ số hoàn toàn khác, đúng không?”

Điển im lặng suốt gần 5 phút đồng hồ.

Nhưng An Ngung vẫn rất kiên nhẫn. Cậu cầm thiết bị thông tin, nhìn hàng người dài bên ngoài tiệm bánh mì, lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng phía đối diện. Mặt tường bên ngoài tòa nhà mới có thêm một màn hình điện tử cỡ lớn. Trên màn hình, một cô gái mặc váy đầm màu lam nhạt đang nghiêng đầu mỉm cười, mái tóc dài dịu dàng tung bay trong làn gió nhẹ. Lát sau, cô gái ngồi xổm xuống, đùa với con mèo bên chân rồi lại ngáp một cái, đứng dậy đi ra phía sau bàn, bật máy tính lên. Phần mềm biên tập nhạc xuất hiện trên màn hình, cô gái bắt đầu chăm chú điều chỉnh từng đoạn.

Ngũ quan của cô gái hoàn hảo đến mức siêu thực nhưng phong thái lại cực kỳ gần gũi, từng cử chỉ, hành động đều vô cùng sinh động, hệt như một con người bằng xương bằng thịt.

Chỉ là cứ mỗi lần trôi qua một phút, toàn bộ điểm ảnh trên người cô gái sẽ giật một lần như đang cố gắng nhắc nhở mọi người rằng cô ta chỉ là một nhân vật ảo.

Góc dưới bên phải của màn hình là thông tin về cô ta.

[Molly]
Giới tính: Nữ; Tuổi: 17
Chiều cao: 158cm; Cân nặng: 41kg
Nhà sản xuất âm nhạc, ca sĩ
Tính cách: Dịu dàng, ngọt ngào, thường mỉm cười, thích những loài vật nhỏ
Thời gian ra mắt: 6 ngày

Hàng người xếp dài ngoài cửa tiệm bánh mì không hề giảm bớt so với mọi ngày. Nhưng khác với hành động cúi đầu nhìn thiết bị thông tin hoặc ôm laptop trên tay làm việc thường thấy, hôm nay, gần như ai cũng ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn. Những cư dân thành phố chính chẳng mấy khi giao lưu với người lạ giờ đang đứng nói cười với nhau, nội dung thảo luận đều xoay quanh Molly.

Giọng nói của Điển kéo An Ngung hoàn hồn.

“Thật sự xin lỗi, cả ba điều anh nói đều đúng, quả thật chúng đều là dự cảm của tôi. Nhưng ngoại trừ điều thứ ba đã được chứng thực, hai điều trước đó vẫn không thể khẳng định.” Anh ta thở dài, ngần ngừ nói tiếp: “Tôi đã biến dị được một thời gian rồi, đã có thể kiểm soát khả năng đọc tâm trí ngày một tốt hơn nhưng ngoài ra, hình như tôi cũng đang dần dần xuất hiện thêm những suy nghĩ kỳ lạ… Vào những thời điểm vô cùng bất chợt, một vài dự cảm sẽ xuất hiện trong đầu tôi nhưng suy nghĩ của tôi rất hỗn loạn, thường không thể tự làm rõ được.”

Anh ta cười khổ một tiếng, “Xin lỗi, đáng ra tôi nên nghĩ đến điều này sớm hơn. Người của Đại Não nói rằng chỉ số IQ của anh cực kỳ cao, tôi không nên phô trương trước mặt anh. Chỉ là tôi cũng có một dự cảm rằng cố gắng tới gần anh một chút sẽ tốt hơn vậy nên tôi mới luôn không kìm được mà nói với anh một vài điều không nên nói.”

An Ngung hỏi: “Tới gần tôi hơn một chút sẽ tốt hơn cho anh?”

Điển do dự một lát, “Không phải. Chỉ là sẽ tốt hơn thôi… với ai cũng vậy cả.”

“Ừ…” An Ngung không hiểu ý anh ta cho lắm nhưng trực giác mách bảo cậu rằng điều Điển nói là thật. An Ngung lại hỏi: “Suy nghĩ rất hỗn loạn là sao?”

Điển ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại: “Thi sĩ mà anh nhắc đến ấy, lời tiên đoán của anh ta rất chắc chắn đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng của tôi thì luôn dao động.” Điển thở dài, “Tôi thường xuyên dự cảm được rất nhiều khả năng khác nhau cùng một lúc, điều quyết định xem khả năng nào trong số đó sẽ xảy ra là những sai khác rất nhỏ. Đôi khi tôi có thể tìm ra sự sai khác nhỏ bé nhưng mấu chốt đó là, đôi khi lại không.”

“Có lẽ năng lực này vẫn chưa trưởng thành hết.” An Ngung chia sẻ kinh nghiệm của bản thân, “Có lẽ phải có một số k.ích thí.ch, cũng có thể nó sẽ tự phát triển được.”

Điển “Ừ” một tiếng, “Tôi cảm giác rằng năng lực này rất nguy hiểm vậy nên xin đừng tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả Luật. Cảm ơn nhiều.”

“Được.”

Trước khi cúp máy, An Ngung bỗng hỏi: “Khi trưởng quan tìm được anh ở khu bình đẳng, anh có nghe được suy nghĩ của ngài ấy không?”

“Có nghe thấy nhưng lại không nghe ra được gì cả.” Điển thẳng thắn thừa nhận. “Tôi không lừa anh đâu, Luật là một người có tính cảnh giác cực kỳ cao. Dường như ngài ấy đã hình thành thói quen không suy nghĩ quá lộ liễu, vậy nên tôi rất khó có thể nhìn thấu suy nghĩ của ngài ấy. Có mấy lần tôi đã cố tình muốn lắng nghe thử nhưng nội tâm của ngài ấy giống như…”

“Giống như một thế giới không có ánh sáng.” An Ngung khẽ khàng tiếp lời, “Chỉ có một ngọn tháp cao đen tuyền, lạnh băng.”

Điển chấn động, “Sao anh biết?”

“Không sao đâu.” An Ngung khẽ thở dài, “Tôi sẽ giữ bí mật giúp anh, cũng mong anh đừng tiết lộ với ai về thế giới nội tâm của trưởng quan. Cảm ơn nhiều.”

***

Phòng giám sát đặc biệt của Đại Não.

Khi An Ngung bước vào trong phòng bệnh, Tư Tư đang ngồi trên giường, xuất thần nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

“Xin chào.” An Ngung đặt chiếc túi vải mình xách theo lên chiếc tủ đầu giường, “Có vẻ tình hình của cô cũng không quá tệ.”

Tư Tư ngoảnh lại nhìn cậu.

Đây là lần đầu tiên An Ngung thấy cô mở mắt ở thế giới hiện thực, một đôi mắt đen tuyền, trong trẻo. Khi cô mở mắt ra, cảm giác ốm yếu trước đó biến mất, đôi mắt cô sáng long lanh và đầy sức sống.

Nhưng trông không hoàn toàn giống với cô bé An Ngung từng gặp trong ký ức của Trần Niệm. Giờ phút này, ánh mắt cô mất đi nét ngây thơ, láu lỉnh, thêm vào vẻ trầm tĩnh như đã từng trông thấy ở đâu đó.

An Ngung không giỏi giao tiếp cho lắm, chỉ có thể nói theo những lời nhân viên công tác đã mớm cho trước khi vào đây: “Tỉnh lại là tốt rồi. Biết không, cô đã ngủ 10 năm.”

“Vâng.” Tư Tư gật đầu, “Những người ở đây đã nói cho tôi biết chuyện xảy ra ở cô nhi viện. Thật khó tin, không ngờ sau khi tôi ngủ đã xảy ra nhiều chuyện đến thế. Còn tôi vừa mới tỉnh dậy, rõ ràng không hề trải qua những chuyện đó nhưng lại cảm tưởng như mình liên quan đến tất cả.”

Cô cúi đầu, ngón tay trắng trẻo siết lấy chiếc chăn mỏng. Cô bỗng hỏi: “Cậu ấy là do anh giết sao?”

“Là trưởng quan của tôi.” An Ngung trả lời: “Gi.ết ch.ết Trần Niệm, tiếp tục thâm nhập, đó là chức trách của Người Giữ Trật Tự. Dù đổi thành tôi cũng vẫn vậy thôi.”

Tư tư gật đầu, “Tôi biết, tôi không có ý trách cứ ai cả. Tôi hiểu Trần Niệm. Cậu ấy đã khổ sở bảo vệ cô nhi viện suốt 10 năm cũng chỉ để chờ đợi cái chết đó mà thôi.”

An Ngung không biết nên nói gì. Cậu do dự một lát rồi mới lên tiếng, “Thông qua… Không, cậu ấy đã nói với tôi rằng dự định ban đầu của cô là sống một cuộc sống tốt hơn tại thành phố chính, nuôi thêm vài con mèo nhỏ. Sao cô lại đồng ý gia nhập lực lượng Người Giữ Trật Tự?”

“Quả nhiên Đầu Lĩnh vẫn nghi ngờ thành ý của tôi.” Tư Tư cười cười, một lần nữa tựa lưng vào tường, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Đó đúng là mong muốn của tôi. Nhưng mạng tôi là do cậu ấy trao cho, tâm nguyện của cậu ấy, chung quy cũng nên hoàn thành.”

An Ngung thoáng sửng sốt, “Tâm nguyện gì của Trần Niệm?”

Tư Tư không quay lại nhìn cậu, chỉ đưa tay chỉ vào mình mà trả lời: “Tôi nghe nói dị năng của cậu ấy giống hệt tôi. Có lẽ đây là những gì dị năng đặc biệt của cậu ấy để lại trên người tôi đi. Rõ ràng cậu ấy đã chết trước khi tôi tỉnh lại nhưng khi tỉnh dậy, tôi vẫn nghe được những câu nói cậu ấy để lại cho tôi.”

Tư Tư dừng một lát, lại nói, “Người của Đại Não nói với tôi rằng trong số các cấp cao của Tháp Nhọn có hai Người Giữ Trật Tự vốn là một người, biến dị rồi mới phân liệt thành hai. Thậm chí tôi còn phỏng đoán rằng liệu có khi nào cậu ấy chỉ chết về mặt thể xác còn linh hồn đã dung hợp vào trong cơ thể tôi hay không. Nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ những câu nói kia, tôi không hề cảm nhận được bất kỳ điều gì khác của cậu ấy. Có lẽ đó thực sự chỉ là một chút ý thức còn sót lại đã xâm nhập vào não tôi trong lần cuối cùng cậu ấy kéo dài sinh mệnh giúp tôi trước khi chết.”

“Đó là gì?” An Ngung lập tức hỏi.

“Để tất thảy quay trở lại quỹ đạo.” Tư Tư ngước mắt lên, “Có lẽ cho đến hết đời cũng chẳng thể làm được nhưng cậu ấy bằng lòng nỗ lực.”

“Còn nữa, cậu ấy mong rằng tôi sẽ tránh xa anh ra vì anh là một tồn tại vừa to lớn, vừa đáng sợ, thế nên tôi mới muốn người của Đại Não sắp xếp cho chúng ta gặp nhau. Nhưng mà…” Cô gái cười bất đắc dĩ, “Tôi cảm thấy anh rất bình thường. Chắc đó chỉ là ảo giác trước khi chết của cậu ấy thôi.”

Nghe vậy, An Ngung chỉ gật đầu, không giải thích gì thêm. Chỉ khi cậu đưa trưởng quan vào không gian bị gấp trên người mình mới có thể gây ra hiệu ứng này.

“Tóm lại, cứ như vậy đi.” Tư Tư nằm xuống, mỉm cười: “Cậu ấy chết rồi nhưng tôi đã tỉnh lại. Tôi sẽ hoàn thành những điều cậu ấy muốn làm thay cậu ấy và sẽ trân trọng sinh mạng này.”

Nước mắt như thoáng dâng lên trong đôi mắt đen kia nhưng đã nhanh chóng bị cô gái dụi đi.

An Ngung nhìn chiếc túi vải nhỏ trên tủ đầu giường, “Vậy thì chào mừng cô gia nhập Tháp Nhọn. Đây là món mới của tiệm bánh mì Góc, coi như là quà chào mừng, hãy ăn thử nhé.”

“Gì vậy?” Tư Tư mỉm cười đưa tay với lấy chiếc túi vải, xóc lên thử, “Bánh quy?”

“Ừ.” An Ngung nói. “Tôi cũng mới thử ăn rồi, hương vị không tệ, ý tưởng bắt nguồn từ đồ ăn ở cô nhi viện.”

Tư Tư bật cười, rút tấm thẻ giới thiệu sản phẩm ở trên cùng ra, lẩm bẩm: “Ý tưởng bắt nguồn từ cô nhi viện, vậy liệu có bán được ở thành phố chính vĩ đại, phồn hoa này không?”

An Ngung không trả lời, cứ thế quay người rời khỏi phòng.

Mới đi được vài bước, âm thanh nghẹn ngào đã vọng ra từ phía căn phòng sau lưng.

Cậu thoáng dừng lại rồi sau đó vẫn đi tiếp trong tiếc nức nở càng lúc càng lớn hơn của cô gái.


Lời tác giả:

Vụn tuyết rơi: Trần Niệm (3/3) – Trận tuyết bị cậu bỏ lỡ

Tư Tư, cậu còn nhớ những bông tuyết bay ngoài cửa sổ trước khi chúng ta ghé đầu vào nhau ngủ không.

Trong suốt 10 năm sau đó, chúng chưa bao giờ ngừng rơi.

Nhưng đợi đến khi cậu mở mắt ra, ánh mặt trời sẽ hòa tan chúng.

Trong suốt 10 năm ấy, tôi luôn hy vọng tuyết sẽ tan, cũng hy vọng cậu sẽ tỉnh lại.

Cậu bỏ lỡ 10 năm thảm họa còn tôi lại bỏ lỡ cậu.

Thế giới này giống như một đoàn tàu trật bánh, trong những biến đổi và va đụng điên cuồng ấy, có quá nhiều người đã bỏ lỡ nhau.

Nếu còn có cơ hội, tôi muốn gia nhập vào những người đang liều mạng giữ đoàn tàu ấy lại, cố gắng đưa nó trở về quỹ đạo ban đầu.

Nhưng bất luận kết cục diễn ra như thế nào, tôi luôn hy vọng rằng người tôi thương sẽ được sống tốt hơn.

Định cư ở thành phố chính, không phải lo cái ăn cái mặc.

Thi lại vào một ngôi trường tốt, nuôi thêm vài con mèo có gen sạch sẽ.

Đừng băn khoăn nghĩ về trận tuyết đã bị bỏ lỡ nữa.


Nhật ký bánh mì của An Ngung – 02 – Món mới thứ nhất đến từ cô nhi viện

Tiệm bánh mì Góc bắt đầu mở rộng mặt bằng rồi.

Những tinh anh bận rộn công việc ở thành phố chính đều kích động phỏng đoán.

Sẽ có bao nhiêu món mới?

Có thể bán cà phê không? Thật sự rất cần đấy!

Có khu vực ăn uống bài trí thật thoải mái không?

Thời gian xếp hàng sẽ dài thêm hay ngắn lại?

Ông chủ thoắt ẩn thoắt hiện có còn tiếp tục mặc quần áo trắng mang điềm gở nữa không?

Tiệm bánh mì vẫn chưa được xây dựng xong, tấm bảng đen nhỏ trước cửa tiệm dán thông tin về món mới.

Trong bức hình được vẽ bằng tay là những chiếc bánh quy phô mai trắng tinh với tạo hình ngọn nến đang cháy.

“Bánh quy ngọn nến không bao giờ tắt.
Là món quà Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao dành tặng cho thành phố chính. Yên tâm, là món quà hết sức chân thành, hoàn toàn không nguyền rủa.
Khi cắn sẽ cảm thấy cứng như bánh quy nén, không quá dễ tiêu nhưng lại giúp no lâu. Người tặng món quà này vô cùng lương thiện, cân nhắc về sở thích của người ở thành phố chính nên đã quyết định sử dụng phô mai nguyên chất ít mặn chất lượng cao, vậy nên giá cả cũng khá cao.
Ngọn nến cháy hết đã từng mang đến ánh sáng, bánh quy ăn hết cũng cung cấp năng lượng cho cơ thể. Dù rằng đến một lúc nào đó sẽ chẳng còn lại gì nhưng xin đừng quên những gì chúng đã cố gắng giúp bạn.
Nhắc nhở thân thiện: Không nên ăn quá nhiều nếu không sẽ bị ợ hơi liên tục.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận