g ngáp một cái, đưa mắt liếc nhìn cánh cửa kim loại vẫn đóng chặt, tiếp tục tựa lưng vào cửa sổ lướt mạng xã hội một lát.
Chúc Đào đăng mười mấy bức ảnh hưởng dẫn chăm sóc thực vật: “Từ hoàn toàn vô vọng đến lý tưởng về sự phục hưng, từ giờ trở đi sẽ phải nghiêm túc làm việc tại bảo tàng hạt giống. Chúc tất cả các hạt giống bé nhỏ đáng yêu may mắn!”
Ngay bên dưới là một nửa chiếc bánh khoai tây phô mai chân giò hun khói do Đường Phong chụp và đăng lên: “Hưởng ké của Góc.”
Chúc Đào bình luận: “Rõ ràng ngài nên cảm ơn em mới đúng chứ!”
An Ngung liếc nhìn chiếc hộp trên bậu cửa sổ, nơi đó có một chiếc bánh phô mai vừa ra lò một tiếng trước.
Lại lướt tiếp xuống dưới.
Mới sáng sớm, Triều Vũ đã đăng một bức ảnh chụp. Cô mặc một chiếc quần soóc ngắn đính đầy đinh tán mà An Ngung không tài nào hiểu nổi, ôm một cây guitar điện, mái tóc màu hoa hồng sắp tràn ra khỏi khung hình được buộc hai bên nhưng cảm giác như chỉ ngay giây sau thôi sẽ làm đứt luôn hai sợi dây chun mỏng manh đó.
Triều Vũ: “Có mỗi trưởng quan buộc chặt được tóc cho tôi thôi
”
Người ấn like đầu tiên chính là trưởng quan Thâm Ngưỡng của cô, đồng thời cũng gửi bình luận: “Rảnh là chị sẽ buộc cho em mà, đừng có tự vần vò, ngoan.”
An Ngung đọc đi đọc lại bình luận kia mấy lần, thực sự không biết phải nói gì.
Cậu bỗng phát hiện ra toàn bộ cấp cao ở Tháp Nhọn chỉ có trưởng quan của cậu lúc nào cũng nghiêm túc, lại còn động chút là uy hiếp tính mạng người khác. Ngoại trừ trưởng quan, ngài Viêm ở tầng 198 cũng khá đáng sợ.
Quả nhiên, Lăng Thu rất tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, đã khuyên bảo cậu từ rất sớm rằng càng là người quyền cao chức trọng thì sẽ càng khó hầu hạ.
Đang nghĩ đến người đàn ông vạm vỡ với hình xăm hoa hồng đen phủ kín cánh tay kia, cậu lập tức lướt đến bài đăng của Cận Húc Viêm.
Trong ấn tượng của cậu, Cận Húc Viêm rất ít khi đăng gì lên mạng xã hội, bài đăng này cũng chỉ có vài chữ ngắn gọn: “Nhiệm vụ kết thúc, đối tượng giám sát mới biểu hiện khá ổn trong trận chiến đầu tiên, không làm đào binh.”
Miên bình luận: “Nhất định Lumen sẽ là đồng đội thiện chiến đáng tin cậy trên chiến trường.”
An Ngung cố gắng hồi tưởng mất một lúc lâu mới ghép được danh hiệu “Miên” này với cô gái ngồi cạnh Viêm cậu từng nhìn thấy trong hội nghị của Tháp Nhọn lần trước.
Cậu gần như không còn nhớ cô gái đó trông ra sao, chỉ nhớ đó là một người biến dị loại hình hoa súng có mái tóc xoăn sóng màu trắng bạc, phong thái dứt khoát, lạnh lùng.
Lúc trước, Billy từng kể với cậu rằng trước khi biến dị, Miên cũng từng là lính. Nhưng khác với xuất thân chính quy của trưởng quan Phong, cô ấy là một lính đánh thuê bí ẩn, có vẻ không hẳn sẽ làm những chuyện thiện lành.
An Ngung do dự một lát rồi quyết định gửi tin nhắn cho Billy: “Lumen đã đi làm nhiệm vụ cùng Viêm?”
Gửi xong, cậu lại tiếp tục lướt khoảnh khắc của bạn bè như đang làm nhiệm vụ.
Tối qua Ninh cũng đăng một bài: “Từ khi nhiệm vụ thần giáo cá Koi kia kết thúc đến giờ, cuối cùng An cũng đã bình phục hoàn toàn .”
Điển đăng một bức ảnh chụp căn phòng mới. Là cấp cao mới và vừa dọn vào tầng 194, có vẻ Đầu Lĩnh đã tốn không ít công sức bài trí phòng cho anh ta. Ngoại trừ cửa sổ lớn đón sáng, cả bốn mặt tường đều được gắn giá sách chạm trần với rất nhiều sách được xếp trên đó, nhìn qua có vẻ đều là sách cũ, nghe nói được vận chuyển tới từ nhà của Điển.
An Ngung cũng mới nghe Billy nói vào đêm qua rằng trước khi biến dị, Điển là con trai của một gia đình rất giàu có, phát đạt nhưng chẳng hiểu sao lại bị cha mẹ che giấu rất kỹ. Từ nhỏ đến lớn, niềm yêu thích duy nhất của anh ta chính là đọc sách vậy nên anh ta chẳng khác gì một tòa thư viện biết đi.
Bức ảnh kia chụp lại cảnh ánh nắng chiều chiếu lên giá sách, Điển đăng kèm với một dòng trạng thái: “Thực ra cuộc sống sau khi biến dị cũng không có gì khác cả, chỉ là trong đầu càng ngày càng hỗn loạn hơn thôi.”
Tất cả cấp cao đều chào mừng anh ta bên dưới bài đăng, Chúc Đào là người bình luận đầu tiên: “Suy nghĩ hỗn loạn thì tìm tôi nè, tôi sẽ nấu món ngon cho .”
Điển trả lời: “Được đó.”
Anh ta và Chúc Đào mới gặp mà như đã quen từ lâu, mới hai ngày đã làm thân với nhau được rồi.
Bức ảnh cũng chụp cả cái bóng in dưới sàn nhà của Điển. Nhìn vào cái bóng đó, An Ngung bỗng giật mình.
Điển là nam hay nữ?
Thật kỳ lạ, rõ ràng đã gặp nhau vài lần nhưng tới giờ cậu vẫn chưa từng suy nghĩ về chuyện này. Dường như vấn đề giới tính của Điển đã trở nên thật nhạt nhòa.
Tin trả lời của Billy xuất hiện: “Ừ, Lumen vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Châu chấu biến dị ở vùng bình nguyên, nạn châu chấu khủng bố nhất từ trước tới giờ, Viêm dẫn theo hai đối tượng giám sát và một đột Người Giữ Trật Tự đi giải quyết. Phải rồi, ngàn vạn lần đừng xem ảnh tài liệu của nhiệm vụ đó, nhìn phát tởm con mẹ nó luôn ấy, tôi xem mà rợn hết cả người, khó chịu nguyên một ngày trời.”
An Ngung trả lời đúng một chữ “Ồ”.
Billy lại nhắn tiếp: “Có phải tò mò về Lumen lắm không? Hehe, tôi biết cậu sẽ tò mò với những chuyện kiểu này mà.”
An Ngung: “Hả? Chuyện gì cơ?”
Billy: “Đừng vờ vịt nữa. Nhưng có vẻ anh ta không chịu kiểu đó đâu. Theo thông tin tình báo đáng tin cậy, anh ta cực kỳ khó thuần phục nhưng lại phạm lỗi lớn. Nghe bảo là vì cứ nói năng thiếu lễ độ nên thậm chí Viêm còn lên kế hoạch làm mấy thứ… Haizz, tôi cũng chẳng biết anh ta ra ngoài làm nhiệm vụ hay ở lại Tháp Nhọn thì dễ chịu hơn nữa.”
An Ngung càng đọc càng thấy khó hiểu. Cậu cầm thiết bị thông tin hoang mang mất một lúc lâu rồi hỏi lại: “Ý là anh ta không thân thiện với trưởng quan trực tiếp à? Tôi thật sự luôn muốn hỏi, rốt cuộc anh thu thập được những thông tin đó bằng cách nào vậy?”
Billy trả lời trong tích tắc: “Mạng lưới tình báo của tôi được bình chọn là bí mật Tháp Nhọn chưa thể phá giải đó. Không tiết lộ được.”
Cánh cửa khóa điện phía đối diện bỗng vang lên tiếng mở khóa, An Ngung lập tức cất thiết bị thông tin đi, cũng tạm thời bỏ qua những thông tin tình báo của Billy.
Tần Tri Luật vừa tắm xong, chút nước còn đọng lại ở ngọn tóc khiến hắn thoạt trông hiền hòa hơn bình thường một chút, gương mặt không có vẻ tàn nhẫn, con ngươi màu đen cũng ít đi cảm giác tức giận. Thí nghiệm dẫn dắt gen của biến dị phi sinh vật còn khó chịu hơn những thí nghiệm thông thường trước đây. Nhiều năm nay, hắn tưởng rằng mình đã quen với những điều ấy nhưng lúc này, ngưỡng cao nhất của đau đớn đã tăng lên một mức mới.
***
Rõ ràng chỉ có 36 tiếng nhưng trong tâm trí hắn lại dài như cả một thế kỷ. Khoảnh khắc thí nghiệm kết thúc, hắn cảm tưởng như não mình đã chết. Đi đến khu vực nằm giữa hai cánh cửa cuối cùng, hắn ngẩn người mất một lúc lâu trước văn bản nhân viên công tác đã chuẩn bị sẵn, thật sự đọc không vào, vậy nên hắn quyết định lật thẳng đến vị trí ký tên nằm ở trang cuối cùng.
Cánh cửa cuối cùng chầm chậm mở ra, đôi mắt đen chết lặng thoáng xuất hiện nét kinh ngạc.
“Trưởng quan.”
An Ngung đứng ngay trước mặt hắn, bên ngoài ô cửa sổ phía sau lưng, mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời đằng xa của thành phố, khiến đôi mắt vàng kia càng trong trẻo, ngời sáng hơn.
Cậu rảo bước tiến về phía Tần Tri Luật, do dự một lát, cuối cùng cũng dang tay ra ôm lấy hắn dù không quá thuần thục, ngập ngừng ghé vào tai hắn khẽ khàng hỏi: “Ngài ổn chứ.”
Đây là lần thứ ba cậu ôm lấy Tần Tri Luật, lần này, Tần Tri Luật không còn sững người ra như trước.
Chỉ là phản ứng hơi chậm nhưng hắn vẫn cúi xuống nhìn mái tóc trắng xù xù kia, sau đó đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Ở đó có một chiếc hộp rất lớn in đầy hình vẽ bạch tuộc.
“Mua ở đâu vậy?” Tần Tri Luật nhíu mày, “Trông rõ là ngốc.”
An Ngung buông hắn ra, ngoảnh lại liếc nhìn chiếc hộp, than thở: “Ngài không thích à? Tốn tận 279 điểm đó.”
Tần Tri Luật không trả lời, ý cười từ từ xuất hiện trong đôi mắt đen, hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: “Tốn kém rồi.”
An Ngung yên lặng nuốt câu “Trả bằng điểm của ngài” ngược vào bụng.
Hôm qua, người bên Tháp Đen đưa thiết bị thông tin mới của trưởng quan tới để An Ngung kiểm tra xác nhận không có vấn đề gì. An Ngung vọc vạch một lát, phát hiện tuy không có quyền truy cập thông tin nhưng có quyền tiêu tiền, vậy là cậu chọn chọn lựa lựa mãi, cuối cùng quyết định đặt mua chiếc hộp tiện lợi này.
Sau khi mua, cậu phát hiện mua thêm hộp thứ hai sẽ được giảm 80%, thế là lại tiện tay mua luôn cho mình một cái.
Mua hộp xong, cậu phát hiện có bộ đũa ăn mua kèm sẽ được giảm 70%.
Đặt bộ đũa xong, hệ thống lại tự động đề xuất bình đun nước cùng danh mục, đặt mua trong vòng 5 phút sẽ được giảm nửa giá, thế nên là…
“Sao lại ngẩn ra rồi.” Tần Tri Luật nghi hoặc liếc nhìn cậu, xòe tay ra, “Bánh của tôi đâu?”
“A!” An Ngung vội vàng cầm chiếc hộp lên, mở nắp ra, “Đã nướng xong rồi ạ, Chúc Đào nói là rất thành công.”
Trong hộp là một chiếc bánh tròn xoe to cỡ lòng bàn tay, khoai tây nghiền và sốt phô mai quyện vào nhau tạo thành hỗn hợp nhân vào trắng sữa, dưới cùng là đế bánh màu caramel sáng.
Bánh khoai tây phô mai chân giò hun khói là món Chúc Đào thường làm trong các buổi tiệc tối của cấp cao, Tần Tri Luật đã ăn rất nhiều lần, chỉ cần liếc qua đã nhớ được hương vị của nó.
Nhưng hắn không nói gì cả, vẫn cầm bánh lên, vừa bước đi vừa cắn một miếng.
Sốt phô mai đặc quánh tan ra trong miệng, hắn chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn phần nhân bên trong.
Không có chân giò hun khói cắt vụn như trong trí thớ, thay vào đó là những mảnh nhỏ vừa giòn vừa bùi khiến cho hương vị trở nên đa dạng hơn hẳn.
Là yến mạch và hạt óc chó cán vỡ.
“Trưởng quan, tôi đã sửa công thức một chút,” An Ngung đứng sau lưng hắn, “Lúc trước, sau khi làm xong thí nghiệm dẫn dắt, tôi cực kỳ nhớ hương vị ngũ cốc bởi vì chỉ khi được nhai ngũ cốc, tôi mới cảm thấy bản thân vẫn còn sống. Nhưng Billy lại nói rằng hồi nhỏ ngài thích vừa xem phim, vừa ăn quả hạch do anh ta mua tới, một buổi chiều có thể ăn hết cả một lọ lớn. Vậy nên tôi đã thêm cả yến mạch và quả hạch vào nhân.”
Cậu dừng một chút, lại lí nhí nói tiếp: “Thành thật xin lỗi, Lăng Thu bảo tôi chẳng biết giao tiếp một chút nào cả, vậy nên tôi chỉ có thể đoán bừa sở thích của ngài. Nếu có lỡ làm sai, xin ngài đừng để bụng.”
An Ngung vừa nói vừa bước đi cho đến khi va vào người Tần Tri Luật.
Tần Tri Luật hoàn hồn, ngưng mắt nhìn cậu, “Tại sao lại muốn chiều theo sở thích của tôi?”
An Ngung ngẩn ra.
“Bởi vì ngài là trưởng quan.”
“Ngoài điều đó ra thì sao?”
“Vậy còn chưa đủ ư? Ngài đảm bảo sự an toàn cho tôi, đương nhiên tôi cũng hy vọng ngài sẽ được dễ chịu một chút.” An Ngung vân vê góc áo, chất vải phân tử cao mặc lên người thật thoải mái, động tác vân vê góc áo của cậu càng thêm cẩn thận hơn, “Thành thật xin lỗi, tôi không biết phải nói thế nào nhưng nếu có thể, tôi hy vọng trưởng quan khi 4 tuổi đến 8 tuổi, trưởng quan khi 16 tuổi có thể sống dễ chịu hơn một chút. Đáng tiếc, tôi chỉ có thể khiến thời gian trôi nhanh hơn chứ chẳng thể khiến nó quay ngược lại.”
Giống như Tư Tư đã nói, 10 bị bỏ lỡ, chung quy là đã bỏ lỡ rồi.
Nhưng trưởng quan phải đơn độc bước đi đâu chỉ vỏn vẹn 10 năm.
Nói xong, An Ngung chợt phát hiện có điều gì đó thoáng xuất hiện trong đôi mắt đen kia. Tần Tri Luật yên lặng nhìn cậu, nét mặt trông phức tạp hơn hẳn.
“Sao vậy ạ?” Cậu bỗng thấy hối hận vì giả thiết mình vô tình nêu ra.
Không biết nói ra những điều ngu xuẩn có ảnh hưởng đến đánh giá của trưởng quan về cậu không.
Tần Tri Luật nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi mới trầm giọng, nói: “Nếu có một ngày cậu có thể khiến thời gian trôi ngược, cậu muốn làm gì?”
An Ngung thở hắt ra một hơi, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Dù có khiến thời gian trôi ngược được đi chăng nữa, chắc tôi cũng chẳng đủ năng lực thay đổi thế giới này đâu, càng không thể ngăn cản quyết sách của Đầu Lĩnh. Nhưng tôi sẽ có thể đứng chờ bên ngoài cánh cửa này sớm hơn như điều ngài hy vọng.”
Nói xong, cậu cắn môi, lại cúi đầu xuống, “Thành thật xin lỗi trưởng quan, tôi đã nghe lén suy nghĩ trong ký ức của ngài. Nhưng tôi không cố ý làm vậy đâu, chỉ là khi xem ký ức đến một mức độ nhất định sẽ cảm nhận được suy nghĩ của đối phương thôi.”
Cậu lo lắng cúi gắm đầu, không dám đối diện với Tần Tri Luật.
Nhưng qua một lúc lâu, Tần Tri Luật vẫn không hề trách mắng cậu mà chỉ đưa tay tới, nhẹ nhàng lấy chiếc hộp tiện lợi cậu đang ôm trong lòng đi rồi quay lại, tiếp tục bước về phía trước, “Ừ. Nếu thật sự có thể quay về thì nhớ chờ tôi.”
Lát sau hắn lại nói tiếp: “Nếu không thể chờ thì trò chuyện với tôi.”
An Ngung kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nhìn bóng người kia chầm chậm đi xa, cậu vội vã đuổi theo, thì thầm: “Vâng. Nhưng trưởng quan, hình như chúng ta đang nói về chuyện không thể xảy ra.”
Tần Tri Luật nhếch môi cười, “Ừ. Mỗi lần làm thí nghiệm dẫn dắt xong, luôn có một khoảng thời gian trở nên ngốc nghếch.”
An Ngung im lặng, nhìn những hạt bụi bay lơ lửng trong nắng, “Đau lắm đúng không, trưởng quan.”
Tần Tri Luật không nói gì cả, chỉ bẻ phần bánh còn lại thành hai nửa, chia cho cậu.
Hai người vừa ăn bánh, vừa cùng nhau đi ra ngoài. Tần Tri Luật ăn bánh xong, lại nâng chiếc hộp lên, bỗng phát hiện bên dưới còn một lớp nữa.
An Ngung không chỉ mang đến một chiếc bánh khoai tây mà còn đưa theo cả món mới của tiệm bánh mì: Bánh quy ngọn nến, bánh quy bơ đậu Hà Lan và bánh mì gốc cây táo gai. Tất cả đều là ý tưởng đến từ nhiệm vụ ở cô nhi viện.
Tần Tri Luật vừa ăn thử, vừa nghe An Ngung báo cáo những chuyện xảy ra ở Tháp Nhọn trong hai ngày nay.
Hắn yêu cầu An Ngung phải nắm bắt mọi chuyện xảy ra ở Tháp Nhọn trong hai ngày hắn làm thí nghiệm vốn muốn tạo cơ hội cho An Ngung tiếp xúc với mọi người yêu hơn, cải thiện khả năng xã giao, nào ngờ An Ngung lại học thuộc lòng những thứ mọi người đăng lên mạng xã hội.
Nghe xong, Tần Tri Luật không nói gì cả. Sau đó hắn lấy thiết bị thông tin, tự lướt xem những thông tin tồn đọng trong mấy ngày.
“Tưởng Kiêu tới khu bình đẳng rồi.” An Ngung vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt trưởng quan, “Không có huấn luyện viên, có phải tôi có thể tạm dừng…”
“Huấn luyện viên mới đã được lựa chọn xong rồi.” Tần Tri Luật ngắt lời cậu, quơ quơ thiết bị thông tin, “Cậu ta cũng vừa nhận lời.”
An Ngung kinh ngạc trợn tròn mắt, “Nhanh vậy sao?”
Vừa trông ảnh đại diện phía bên góc khung chat trên màn hình, cậu càng hoang mang hơn, “Cider? Ngài để một trưởng quan cấp cao làm huấn luyện viên thể lực cho tôi?”
“Không chỉ một cấp cao thôi đâu.” Tần Tri Luật bình thản trả lời. Hắn ăn nốt miếng bánh quy cuối cùng, sau khi chậm rãi nhai nuốt lại nói tiếp: “Cậu có một vài nhược điểm sớm muộn gì cũng phải vượt qua, vậy nên tôi đã thêm cho cậu một môn nữa, bố trí giáo viên chuyên môn.”
An Ngung ngẩn ra mất một lúc lâu mới trả lời: “… Ồ.”
Cậu thấy rất rối ren, cuối cùng vẫn quyết định cố gắng giãy giụa một chút, “Tôi có nhiều nhược điểm lắm, nhất định phải vượt qua hết sao?”
Vụ nằm ngửa sống qua ngày ở thành phố chính hồi trước đã nói giờ đâu mất rồi?
“Chẳng phải cậu muốn tiếp tục đi làm nhiệm vụ cùng tôi à?” Tần Tri Luật như đã đoán trước được rằng cậu sẽ hỏi như vậy, hắn bình tĩnh nhìn cậu, “Kỹ năng có thể gia tăng tỷ lệ sống sót của cậu trong lúc làm nhiệm vụ, muốn học không? Tôi không ép, tùy cậu.”
“…” An Ngung hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Học.”
Buổi chiều, khi đi tới phòng tập bí mật nằm sâu trong khu thể thao của Tháp Nhọn theo bản đồ chỉ dẫn trong thiết bị thông tin, cậu bỗng thấy hối hận.
Cả căn phòng trống trải được chia thành vài chục làn theo chiều dọc, cuối mỗi làn là một tấm bia ngắm.
Ở đây có một bàn súng được xếp ngay ngắn, từ súng lục thuận tiện mang theo bên mình cho đến súng bắn tỉa hạng nặng tương tự như “Tảng Sáng” của Lăng Thu, loại nào cũng có.
Trong chiếc tủ âm tường chứa đầy các loại đạn với tác dụng khác nhau.
Tóc gáy An Ngung dựng ngược lên, cậu toan bỏ chạy theo bản năng.
Tiếng bước chân vững vàng, quen thuộc vang lên từ sau lưng. Cậu ngoảnh lại, Tần Tri Luật mặc một bộ quần dài áo cộc tay màu đen đang bước tới, bộ đồ ôm người khiến hắn trông càng cao lớn hơn. Hắn đi đến bên cạnh An Ngung, nắm tay cậu, cầm một khẩu súng lục trông có vẻ hiền hòa nhất từ trên bàn lên, giơ về phía hồng tâm.
Tim An Ngung bắt đầu đập thình thịch.
“Trưởng quan…”
“Tôi ở đây, sợ gì chứ.”
Tần Tri Luật đứng áp sát bên cạnh cậu, khi nói chuyện, hơi thở phả thẳng vào lỗ tai.
Đôi mắt đen kia chăm chú nhìn vào hồng tâm phía xa, cánh tay còn lại vòng qua người, mở chốt súng thay cậu.
Tiếng lạch cạch vang lên, viên đạn đã lên nòng.
Tần Tri Luật gần như dán sát bên mặt cậu, khẽ thì thầm: “Tập trung.”
“Nhớ cho kỹ, cậu là thợ săn, không phải con mồi.”
Lời tác giả:
Vụn tuyết rơi: Chiếu Nhiên (1/5) – Vì tôi thích thế
Trong thời đại mang tên “Chống Cự” này, chỉ còn rất ít người bước lên sân khấu vì niềm đam mê.
Những người đồng hành chỉ vì muốn xin xỏ miếng ăn từ những kẻ tai to mặt lớn ở thành phố chính, bọn họ xu nịnh, làm trò, ton hót.
Bọn họ không hiểu tại sao tôi dám không nể nang những kẻ quyền thế.
Càng khó lòng nào hiểu được tại sao những kẻ đó có thể chịu đựng được sự kiêu ngạo của tôi.
Tôi không có chút hứng thú nào với việc dò đoán tâm trạng của đám quý tộc.
Về phần mình, nguyên nhân rất đơn giản.
Thứ nhất, tôi không biến dị. Thứ hai, tôi không có người thân, lại còn không phải kẻ có bộ gen chất lượng.
Tôi thấp kém, vậy nên tôi tự do.
Bất kể là ở khu ổ chuột hay trên sân khấu lớn nhất thế giới của thành phố chính, tôi chỉ vì việc ca hát.
Chiếu Nhiên từ đầu đến cuối chỉ là Chiếu Nhiên, không phải Lumen.
Dù biến dị hay không, anh ta chỉ là một người ca hát tự do.
Không có ràng buộc, không chịu câu thúc, không nghe giáo điều.
Chỉ làm những điều mình thích.