Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 85: Khu 95 tái hiện (1).




Tháp Nhọn và thành phố chính xa dần, giữa tầng mây, hai chiếc máy bay khác cũng nhanh chóng biến thành hai chấm đen rồi biến mất ở phía chân trời.

Tưởng Kiêu thu tầm mắt lại, “Misi còn hy vọng sau khi mối nguy từ Molly được giải trừ, loài người sẽ có chút thời gian nghỉ lấy hơi. Không ngờ tôi vừa mới về đã thấy ba cấp cao đồng thời nhận nhiệm vụ cấm.”

“Những khu lân cận thành phố chính quả thực khá yên ổn trong khoảng nửa năm nay.” Tần Tri Luật đưa mắt đánh giá y, “Thí nghiệm cực hàn vừa kết thúc, đến khu 99, cậu hồi phục trạng thái trước, đừng gấp gáp làm bừa.”

“Vâng.”

Tưởng Kiêu mới rời khỏi Đại Não, cơ thể rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn chấn. Đôi mắt đỏ điên cuồng mà ngạo mạn kia được gió tuyết gột rửa trông lại càng sáng hơn.

Trên người y có thêm vẻ lạnh lùng, không hùng hổ dọa người như trước khí thế mạnh mẽ hơn hẳn.

[Tưởng Kiêu
Loại hình biến dị: Rắn hổ mang đỏ phun nọc, bạch tuộc sao, hoa anh túc, liễu Bắc Cực
Xếp hạng Thang Trời: No.298
Entropy gen: 120 872 (biến dị lần thứ 4)
Sở trường chiến đấu: Treo cổ, nọc độc, quất xúc tu, chữa trị mất kiểm soát, đóng băng chiến đấu
Chiến tích tổng hợp: 43,85 triệu]

An Ngung thừ người trước những dòng số liệu của y.

Tưởng Kiêu gượng gạo mím môi, “Nhiệm vụ ở khu bình đẳng không được Tháp Nhọn công nhận nên chiến tích tăng lên rất ít. Thực ra suốt mấy tháng qua, tôi vẫn liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ, xin ngài hãy tin tưởng năng lực của tôi.”

Nói xong, đáp lại y chỉ có tiếng động cơ khe khẽ quanh quẩn trong cabin.

Tưởng Kiêu nhìn chằm chằm An Ngung, “Ngài không có lời nào muốn nói với tôi sao?”

An Ngung ngẩng đầu lên khỏi màn hình, “Có… Entropy gen của anh đã hơn 120 nghìn.”

Nghe vậy, Tưởng Kiêu thở phào một hơi, nhướng mày: “Đúng vậy. Tôi cũng không ngờ lần biến dị thứ tư sẽ tăng đột biến như thế…”

“Rất dị.” An Ngung cảm thán, “Khoan tính chuyện biến dị mức độ cao, bốn loại hình căn nguyên biến dị của anh còn chẳng có gì ăn rơ với nhau, dị năng cũng vô cùng kỳ quặc, hiện tại anh thực sự…”

Cậu do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nói thẳng ra cho thoải mái, “Thực sự rõ rành rành là một cái thùng rác gen.”

Đôi mắt đỏ lạnh lùng kia thoáng đờ ra, Tưởng Kiêu lẩm bẩm: “Tôi không ngờ ngài lại có đánh giá này đối với entropy gen của tôi… Tôi khiến ngài thấy ghét lắm sao?”

“Thực ra không phải.” An Ngung lắc đầu. “Nhưng tôi phải tập cho quen chút đã.”

Tần Tri Luật lên tiếng giải thích: “Biến dị sẽ khiến Góc cảm thấy bực bội, trước kia chỉ có trạng thái “Giáng Thế” là thể hiện ra khá rõ nhưng hiện tại, cậu ấy đã dần dần hòa làm một với trạng thái kia.” Nói xong, hắn trầm ngâm một lát, “Cũng có thể điều khiến cậu ấy bực bội không phải biến dị mà chính là sự hỗn loạn. Càng ngày cậu ấy càng ghét hỗn loạn.”

An Ngung ngoảnh sang nhìn Tần Tri Luật, “Vậy sao?”

Tần Tri Luật gật đầu, “Trong khoảng thời gian này, thủ đoạn xử lý sinh vật biến dị của cậu ngày một thô bạo hơn, cũng khó chấp nhận chuyện chúng tới gần mình hơn. Chỉ cần liếc thấy một sinh vật nào đó biến dị ở mức độ hơi cao, cậu sẽ ngay lập tức nhíu mày.”

Nghe vậy, An Ngung bắt đầu cố gắng nhớ lại biểu hiện của mình trong nhiệm vụ. Tần Tri Luật gật đầu với Tưởng Kiêu, “Đừng lo lắng, các cấp cao còn khiến cậu ấy mất tự nhiên hơn cậu. Sự bài xích đối với biến dị là bản năng của cậu ấy chứ không phải cậu ấy thực sự ghét Người Giữ Trật Tự.”

Ngồi cạnh, An Ngung đăm chiêu gật đầu, lát sau lại thấp giọng nói: “Nhưng ngài không khiến tôi khó chịu, trưởng quan. Tuy rằng entropy gen của ngài mới là khủng bố nhất.”

Nghe vậy, Tần Tri Luật hơi cong môi cười, trêu đùa: “Có lẽ là ám ảnh trên cánh đồng tuyết quá nặng nên đã phủ lên cậu cảm giác khác đối với tôi.”

An Ngung lập tức gật đầu, “Chắc chắn là vậy.”

Tưởng Kiêu vốn đang nơm nớp lo sợ bỗng nhiên hoang mang. Ánh mắt y cứ đảo qua đảo lại giữa Tần Tri Luật và An Ngung cho đến Tần Tri Luật liếc nhìn, “Làm sao?”

“Không có gì ạ.” Tưởng Kiêu cố gắng bỏ qua bầu không khí khó diễn tả giữa hai cấp cao, cúi đầu nói một cách rất biết điều: “Bất kể thế nào đi chăng nữa, chắc chắn tôi sẽ hành động thật cẩn trọng, dốc hết sức lực trong nhiệm vụ lần này, xin các ngài yên tâm.”

Tần Tri Luật “Ừ” một tiếng. “Hỗ trợ Góc cho tốt, tự bảo vệ bản thân, vậy là đủ rồi.”

Nói xong, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ giống như chỉ vừa thuận miệng đưa ra mệnh lệnh nhưng ánh mắt lại trầm lạnh đến lạ.

***

Dù đã đọc tài liệu về khu 99 nhưng thành phố “mồi” này vẫn vượt ngoài sức tưởng tượng của An Ngung.

Một vùng tuyết phủ quanh năm nhưng cuộc sống của con người lại không hề khốn khó. Người dân khu 99 sống bám rễ nhiều đời tại đây, từ lâu đã quen với việc an cư lạc nghiệp ở vùng băng giá. Giám sát Tháp Đen tròng lên không hề khiến họ rơi vào u ám, trái lại, bọn họ tranh thủ tận dụng mọi nguồn lực đến từ sự quan tâm của thành phố chính, khiến toàn bộ thành phố “mồi” này đâu đâu cũng náo nhiệt, đầy sức sống.

Tầm mắt An Ngung lướt qua đám người bận rộn, nhìn sang những kiến trúc thấp bé mà kiên cố hai bên đường. Trên những căn nhà màu nâu xám là lớp băng đọng dày mà trong veo như thể đã phát triển cùng với thành phố chính. Chúng ngưng tụ trên từng viên ngói khắp phố lớn ngõ nhỏ, đọng trên vạt áo và làn da của từng người qua đường.

“Nơi này nhiều nhà hàng và quán rượu thật đấy.” An Ngung vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Thậm chí dày đặc hơn cả thành phố chính.”

Đôi giày quân đội vừa dày vừa bền của Tần Tri Luật giẫm trên nền tuyết, hắn liếc nhìn bộ đồ phong phanh An Ngung đang mặc, “Hoạt động kinh tế ở khu 99 tuy đơn giản nhưng lại rất vững chắc. Thanh niên trai tráng sống chủ yếu dựa vào săn thú và khai thác tài nguyên có thể cùng cấp cho mái vòm, đều là những công việc nặng nhọc, vậy nên cũng gián tiếp nuôi sống ngành dịch vụ thực phẩm trong thành phố.” Nói đến đó, hắn dừng lại, “Chẳng phải đã bảo cậu mua một bộ đồ chống rét rồi à, không lạnh sao?”

An Ngung hà hơi vào tay mà chà chà xát xát, “Có ít nhiệm vụ ở xứ lạnh lắm, không nhất thiết phải mua quần áo chuyên biệt. Hồi ở khu 53, tuyết rơi cũng lạnh như vậy, tôi quen rồi.”

Giải thích câu đó xong, vài giây sau cậu mới nhận thấy trưởng quan cứ im lìm. Ngước mắt lên nhìn, cậu đúng lúc trông thấy Tần Tri Luật đang nhíu mày cởi áo khoác. Vạt áo bay phần phật trong gió lạnh, phủ lên người cậu.

An Ngung dè dặt hỏi, “Ngài giận ạ?”

“Không.” Tần Tri Luật hít sâu một hơi, “Tôi cũng quen rồi.”

Tưởng Kiêu cầm thiết bị thông tin đi được vài bước, đầu và vai đã đọng một lớp băng mỏng. Đợi cuộc đối thoại giữa An Ngung và Tần Tri Luật kết thúc, y mới lên tiếng: “Thiết bị không người lái phát hiện đã có quá nhiều bước sóng bất thường ở đây, biến dị chỉ còn thiếu nước lan tràn trong không khí, thế nhưng cư dân lại vẫn như hoàn toàn bình thường.”

An Ngung cũng đang nhìn chằm chằm thiết bị thông tin, bọn họ đi lướt qua mười mấy người đi đường nhưng thiết bị thông tin của cậu không hề phát cảnh báo.

Tần Tri Luật không đưa ra đánh giá, chỉ hỏi: “Người bên quân đội tới tiếp ứng đâu?”

Tưởng Kiêu chỉ vào tấm bảng hiệu ở ngã rẽ cuối phố, “Thiếu úy Kaos đã chờ chúng ta tại quán rượu của Sienna.”

Trên tấm bảng kim loại màu gỉ sét, những ống đèn neon uốn thành chữ “Quán rượu Senna” cỡ lớn, bên dưới còn có con dấu của bà chủ Sienna và hình vẽ mũ cao bồi phối với đinh tán. Sienna đã biến mất nhiều ngày liên tục nhưng quán rượu vẫn tất bật buôn bán. Nhân viên đã quen với lối sống phóng khoáng của bà chủ, hoàn toàn không nghĩ rằng lần này cô ta thực sự mất tích.

“Kaos?” Tần Tri Luật chợt dừng bước, “Cha của cậu ta đâu?”

“Cũng mất tích rồi.” Tưởng Kiêu hạ giọng, “Lực lượng đóng trú đã mất tích khá nhiều người, bao gồm cả Thượng tá Dishev. Tháp Đen nói rằng không còn bao nhiêu người có thể điều động, không thì cũng chẳng giao nhiệm vụ trọng yếu này cho cậu ta.”

An Ngung ghém áo khoác vào thật sát người, cúi đầu nhìn tài liệu trên thiết bị thông tin.

Kaos năm nay mới hơn 20 tuổi, quân hàm thấp, biểu hiện thường thường, chủ yếu phụ trách công việc thông tin liên lạc chẳng có gì hệ trọng. Lực lượng đóng ở khu 99 có rất ít người rảnh rỗi, cậu ta vào được quân ngũ âu cũng nhờ cái uy của cha mình. Cha cậu ta, Dishev, năm nay gần 50 tuổi, là một trong những sĩ quan phụ trách bí mật đưa những người có nguy cơ lây cao sau trận bão tuyết cấp độ đặc biệt năm xưa đi. Ông ta ở lại khu 99 sau khi thảm họa giáng xuống, dành hơn 20 năm để xây dựng lực lượng quân đội ở đây, nắm rõ tất cả mọi chuyện ở vùng đất này như trong lòng bàn tay.

Tưởng Kiêu nở một nụ cười miễn cưỡng, “Quả thật Kaos chẳng có năng lực gì nhưng vì là con trai của Thượng tá nên mọi người ở khu 99 đều hòa nhã với cậu ta, coi như cũng tiện.”

Tần Tri Luật gật đầu: “Cha mất tích, sớm muộn gì cậu ta cũng gặp nguy hiểm, chú ý để mắt.”

Gió ở khu 99 cuốn theo cả băng vụn, bọn họ đi hết một con phố, trên người Tần Tri Luật và Tưởng Kiêu gần như phủ đầy băng tuyết, chỉ riêng An Ngung vẫn không hề hấn gì. Rõ ràng cậu đang mặc áo khoác màu đen nhưng quần áo lại chỉ dính một chút nước, hệt như tuyết luôn cố gắng tránh né cậu.

Tưởng Kiêu đứng dưới mái hiên của quán rượu, giậm mạnh chân, trước khi đẩy cửa ra còn thấp giọng hỏi: “Nếu đã tham dự nhiệm vụ này rồi, có thể cho tôi biết một chút về tình huống ở khu 95 năm đó không?”

An Ngung đưa mắt nhìn Tần Tri Luật theo bản năng, Tần Tri Luật lại không phản ứng gì quá mạnh, chỉ bình thản nói: “Sức chiến đấu của siêu dị thể khu 95 rất mạnh. Nếu nơi này thực sự cũng tương tự như dự đoán, cậu chú ý tránh xa một chút, đừng để nó nuốt chửng là được.”

Tưởng Kiêu khựng lại, rùng mình: “Cái thứ ở khu 95 đó còn nuốt cả Người Giữ Trật Tự?”

Tần Tri Luật không nói nữa. Hắn vươn tay đẩy cửa ra, nghiêng người cho An Ngung bước vào trước.

Quán rượu nhốn nháo tiếng người, lò sưởi âm tường cháy hừng hực, nướng cho toàn bộ không gian vừa nóng vừa khô. Những vị khách treo áo khoác bông trên giá gắn tường, tuyết tan ra thành nước rồi chẳng mấy đã khô cong. Nơi này khác với quán bar ở thành phố chính, không ai quan tâm đến âm nhạc, những người đàn ông lực lưỡng châu đầu vào nhau ba hoa khoác lác, dùng rượu mạnh đẩy những tảng thịt nướng và bánh bao chay xuống bụng. Bánh mì Góc giản dị mộc mạc được đóng gói sẵn cũng rất được ưa chuộng. Bọn họ dùng dao xẻ bánh mì ra, xẻo vài lát thịt kẹp vào, rắc thêm chút muối rồi đưa thẳng lên miệng.

Những con người vạm vỡ kia có hình thể xêm xêm nhau, to gần gấp đôi An Ngung. An Ngung bị chen tới chen lui nhưng thiết bị thông tin trong túi áo vẫn im lìm.

Một người trẻ tuổi tóc vàng ngồi một mình bên quầy rượu, Tần Tri Luật huých vào khuỷu tay An Ngung, ý bảo cậu qua đó.

Tầm mắt Kaos đảo quanh ba người một lượt, cuối cùng dừng lại trên Tần Tri Luật. Hắn nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, khẽ nói: “Xin chào trưởng quan Luật.”

Vóc dáng cậu ta nhỏ thó, Tần Tri Luật chỉ có thể cúi xuống nhìn, “Tình hình mất tích của lực lượng đóng trú thế nào?”

“Cha tôi vẫn bặt vô âm tín, xế chiều nay lại có thêm vài người mất liên lạc. Nhân lực thiếu trầm trọng, may mà đợt điều tra ngầm đầu tiên trên phạm vi toàn thành phố đã làm xong.” Nói xong, Kaos thở ra một hơi, cố gắng giãn đôi lông mày đang nhíu chặt ra, “Thiết bị thông tin không phát hiện bất kỳ đối tượng nào có entropy gen bất thường nhưng thiết bị không người lái lại phát hiện bước sóng biến dị tăng đột biến trên không trung. Ngoại trừ Sienna và “bạn đồng hành”, những người mất tích khác đều là quân nhân, cư dân ở đây vẫn hoàn toàn bình thường.”

Tưởng Kiêu lập tức hỏi, “Sienna xuất hiện lần cuối cùng ở đâu?”

“Ở ngay quán rượu này. Nếu không ra ngoài, buổi tối cô ta luôn ở đây. Hôm đó, tôi và vài đồng nghiệp cũng có mặt, đó chỉ là một buổi tối bình thường, không có gì lạ.”

“Không vội.” Tần Tri Luật ngẩng đầu nhìn tầng hai của quán rượu, “Thông tin nói nơi này có chỗ ngủ?”

Kaos gật đầu, “Rất nhiều người sẽ ở đây ăn uống rồi hôm sau đi làm luôn, trên tầng có vài gian phòng cho khách quen ngủ lại miễn phí. Nhưng phòng ở doanh trại đã chuẩn bị xong, ba vị muốn ở đâu?”

Tưởng Kiêu đưa mắt nhìn Tần Tri Luật, “Đêm nay các ngài ở lại đây đi, tôi tới doanh trại.”

Kaos gật đầu, “Vậy tôi lên trên xem thử có còn phòng không.”

An Ngung nhìn cậu ta chạy lên tầng. Hiển nhiên, cha mất tích đã mang đến đả kích không nhỏ, bộ tóc vàng kia rối tung cả lên, sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người, ánh mắt cậu ta trở nên đờ đẫn, bọng mắt cũng thâm xanh cả lên, rõ ràng chỉ đang cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo mà làm việc.

Tần Tri Luật tiện tay bóc một chiếc bánh mì Góc từ quầy đồ ăn, mắt cũng liếc nhanh lên trên tầng, nói: “Nhãi con chưa dứt sữa.”

An Ngung lật thiết bị thông tin, “Trong đây viết tuy Kaos tư chất bình thường nhưng tinh thần rất ổn định, tính cách lại nhiệt tình, là kiểu người khó khiến người ta ghét. Thượng tá Dishev đã bao bọc cậu ta rất kỹ càng.”

Tần Tri Luật bẻ thêm một miếng bánh mì cho vào miệng từ tốn nhai, đưa hơn nửa cái còn lại cho An Ngung, “Thế nên mới là thằng nhãi con chưa dứt sữa.”

Tần Tri Luật còn chưa nhai xong miếng bánh mì, An Ngung đã nhồm nhoàm ăn hết nửa cái kia. Kaos ra khỏi phòng, đứng bên lan can gọi mọi người lên. An Ngung quay lại, vơ hết mấy cái bánh mì còn trên quầy ôm vào lòng.

Lúc này, nhân viên quán mới liếc nhìn bọn họ, “Hai vị khách lạ muốn ngủ lại đêm nay sao?”

Tần Tri Luật gật đầu, đẩy một tờ tiền giấy qua, “Tính tiền bánh mì của cậu ấy.”

“Vâng.” Nhân viên vui vẻ nhận tiền, không quan tâm đến lai lịch của bọn họ nữa.

Phòng trống chỉ còn lại đúng một gian, Tần Tri Luật nhường giường cho An Ngung, điềm nhiên trải áo gió lên chiếc ghế băng cạnh giường, ngồi xuống nghiền ngẫm hồ sơ của những quân nhân mất tích. Kaos đứng bên cạnh trả lời từng câu hỏi của hắn, cứ vài ba câu lại cứng họng, thỉnh thoảng còn phải lật xem lại tư liệu mới nói được nhưng từ đầu Tần Tri Luật đã chẳng ôm hy vọng gì với phẩm chất quân nhân của cậu ta, lời nói cũng chẳng lấy gì làm hòa nhã.

An Ngung đẩy cửa đi ra ngoài một mình, nhìn thực khách dưới tầng.

Lăng Thu từng nói tư duy của những người lao động chân tay thuần túy rất đơn giản, không có quá nhiều thành kiến, giản dị mà bao dung. Vừa rồi, quả thật ba người bọn họ không hề bị để ý. Những người kia đều chìm đắm trong thế giới của bản thân, không khác mấy so với lời tổng kết của Lăng Thu.

Trong những âm thanh huyên náo, mọi người oán giận chuyện gần đây săn thú không khả quan, phạm vi hoạt động của lũ sinh vật biến dị bên ngoài rất khó kiểm soát, mỗi lần đi săn là một lần treo mạng lên đầu họng súng, những vết nứt nẻ vì lạnh hình như càng ngày càng khó khỏi. Những thợ khai thác tài nguyên thì kêu ca đường truyền thông tin dạo này cứ sao sao, liên lạc với thành phố chính rất khó khăn.

An Ngung đứng tít trên cao, đôi mắt vàng trầm tĩnh quan sát.

Rõ ràng cuộc sống của những người dân khu 99 này còn đủ đầy hơn cả những người giàu ở ngoại thành khu 53 nhưng không biết vấn đề nằm ở đâu, cậu cứ cảm thấy trên người bọn họ có cảm giác quen quen, giống như điều cậu thường cảm nhận được ở khu ổ chuột.

Không tài nào giải thích nổi. Nếu Lăng Thu còn sống thì tốt biết bao, Lăng Thu rất giỏi quan sát.

An Ngung khẽ thở dài, quay trở lại phòng. Vừa đẩy cửa ra, cậu nghe thấy Tần Tri Luật đang nói với Kaos: “Sienna rất đáng nghi. Nếu có thông tin liên quan đến cô ta, lập tức báo cho tôi.”

Kaos gật đầu nhận lệnh rồi lại hỏi: “Ngài muốn để đến sáng mai sao? Thực ra giờ cũng có thể tới chỗ ở của Sienna xem thử, nhà cô ta và “bạn đồng hành” ở ngay cạnh nhau.”

“Không vội.” Tần Tri Luật lắc đầu, “Đánh rắn động cỏ chỉ phiền thêm thôi, cậu về trước đi.”

An Ngung nghiêng người nhường lối cho Kaos đi ra, tầm mắt lại rơi trên sườn mặt Tần Tri Luật.

Từ khi bước vào khu 99, câu trưởng quan nói nhiều nhất chính là “không vội”. Rõ ràng có nhiều điều bất thường đến thế, vậy mà hắn lại bình tĩnh hơn tất cả những nhiệm vụ trước đây.

“Ngài căng thẳng lắm sao?” Tiếng Kaos nói cắt ngang dòng suy nghĩ của An Ngung. Cậu ta ngoảnh lại nhìn núi bánh mì nho nhỏ trên bàn, mỉm cười trấn an An Ngung, “Tôi nghe nói Tháp Đen nhận định nguy cơ ở khu 99 nằm ở mức rất cao nhưng may mà hiện tại người dân vẫn ổn. Tôi nghĩ… không, tôi hy vọng trong ngắn hạn sẽ không có nhiễu loạn quy mô lớn, vậy nên mong ngài đừng quá lo lắng. An nguy của những người như chúng tôi vẫn phải trông cậy vào các ngài.”

An Ngung hoàn hồn, gật nhẹ đầu với với cậu ta, “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Kaos gật đầu, “Vậy ngài nghỉ ngơi nhé.”

Chờ cậu ta rời đi một lúc lâu, Tần Tri Luật mới ngẩng đầu lên, “Sao lại đứng bên ngoài, phát hiện được gì?”

An Ngung bước vào, đóng cửa lại, “Bầu không khí dưới tầng khá lạ nhưng không nói rõ được.”

Cậu vốn chẳng mong đợi Tần Tri Luật sẽ đáp lại câu nói không đầu không đuôi ấy, nào ngờ hắn lại gật đầu, “Tôi cũng có cảm giác đó.”

An Ngung đang kinh ngạc, Tần Tri Luật đã một lần nữa cúi đầu lật xem tài liệu về Sienna, đó là ghi chép mọi hoạt động của cô ta trước khi biến mất vào mấy ngày trước. Trong những nhiệm vụ trước kia, Tần Tri Luật rất ít khi tin tưởng tài liệu, hắn thiên về tự điều tra nhiều hơn. Nhưng lần này, tại khu 99, hắn rất kiềm chế hành động của mình, hơn nữa còn không ngừng đọc đi đọc lại thông tin do lực lượng quân đội đóng trú tại đây gửi tới.

An Ngung vô thức liếc nhìn trưởng quan hết lần này tới lần khác, đến tận khi Tần Tri Luật đặt xấp giấy kia xuống, nhìn sang cậu bằng ánh mắt bất đắc dĩ, “Rốt cuộc cậu đang quan sát gì ở tôi? Bắt đầu từ lúc lên máy bay đã như thế rồi. Trên mặt tôi dính gì hay sao?”

“Đâu có.” An Ngung vội vàng lảng đi.

Tần Tri Luật bực đến phì cười, “Đâu có? Nếu còn để tôi phát hiện ra thêm một lần nữa…”

“Tôi nói là trên mặt ngài không dính gì.” An Ngung lập tức chữa lời, cậu không muốn để Tần Tri Luật nhìn thấu chuyện cậu đang lo lắng hắn bị ám ảnh tâm lý từ khu 95 nên cân nhắc một hồi mới giải thích: “Chỉ là tôi cảm thấy nếu ngài không quá sốt ruột với nhiệm vụ này thì cũng tự tìm cho mình vài việc để làm thôi.”

Tần Tri Luật nhướng mày, “Cậu tự tìm việc để làm hay vẫn luôn quan sát tôi?”

“Quan sát lời nói và hành động của ngài, phán đoán suy nghĩ của ngài.” An Ngung gật đầu, “716 nói 21 càng ngày càng chủ động đáp lại thế giới bên ngoài nhiều hơn. Tôi cũng đang tận dụng mọi cơ hội thử xử lý thông tin mình thu nhận được.”

“An Ngung.” Tần Tri Luật nhìn cậu chằm chằm, nói rành rọt từng chữ: “Cậu không phải AI.”

“Tôi không phải AI.” An Ngung gật đầu nhắc lại, “Tôi cũng không cố gắng học theo 21, tôi chỉ đơn thuần muốn làm như vậy thôi.”

21 bắt đầu tò mò về thế giới, An Ngung không có sức lực và tâm trạng để học theo.

Bởi vì cậu chỉ tò mò về một mình trưởng quan mà thôi.

Trong lúc Tần Tri Luật đọc tài liệu, An Ngung yên vị trên giường ăn bánh mì do nhà mình sản xuất, ăn mãi đến khi mệt rã rời rồi tự động ngủ mất trong căn phòng mờ tối. Đến khi mở mắt ra, không gian đã tối đen hoàn toàn, thiết bị thông tin cho thấy hiện tại đang là 1 rưỡi sáng, Tần Tri Luật đang nằm trên băng ghế dài cách đó không xa, phát ra tiếng hít thở đều đặn.

An Ngung vừa động đậy, Tần Tri Luật đã lên tiếng: “Dậy rồi?”

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh chút.” An Ngung lí nhí nói.

Hình như Tần Tri Luật không hề mở mắt ra, chỉ “Ừ” một tiếng.

An Ngung cảm giác có lẽ trưởng quan vẫn chưa bị đánh thức hẳn nên chỉ dùng thiết bị thông tin chiếu sáng một khoảng nhỏ dưới chân, rón rén bước ra ngoài, đến tận khi chạm tay được lên tay nắm cửa mới thở phào một hơi.

Cậu vừa hé cửa ra, một thứ gì đó bỗng xẹt qua tầm mắt. Gần như đồng thời, tiếng động nặng nề khi viên đạn tĩnh âm đục qua da thịt vang lên, một sức mạnh giữ chặt cánh tay cậu kéo ngược ra phía sau, tay kia của Tần Tri Luật cầm súng, chắn trước người cậu.

Cậu hoàn toàn không kịp nhìn rõ trưởng quan đã chạy ra trước mặt mình ra sao, chỉ nhìn thấy ngoài cửa có một bóng người đổ rạp xuống, con dao sắc lẻm nằm ngay trên tay suýt chút nữa đã cắm thẳng vào ngực cậu lúc mở cửa khi nãy.

Đó là con dao cắt thịt có trên tất cả các bàn ở quán rượu, tuy cán dao loang lổ bẩn thỉu nhưng lưỡi dao lại sắc vô vùng.

An Ngung như nghẹt thở, nỗi sợ đến từ cái chết lúc này mới bùng lên trong lòng. Tần Tri Luật đưa tay xoa lưng cậu, thấp giọng an ủi: “Đừng hoảng, gã ta đã đứng chờ sẵn ở ngoài lâu lắm rồi.”

An Ngung thở hổn hển một hồi lâu mới khó nhọc lẩm bẩm: “Tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.”

“Đúng là yên lặng đến vô lý. Gã chỉ bất cẩn gây ra một tiếng động rất nhỏ lúc lên tầng, tôi cũng suýt chút nữa để lọt mất.” Nói xong, Tần Tri Luật ngồi xổm xuống, cầm thiết bị thông tin chiếu sáng khuôn mặt kẻ kia, “Là thực khách tối nay nhưng tôi không nhớ được gã ta có hành vi gì khác thường hay không.”

Thiết bị thông tin đo được entropy gen của thi thể này chỉ có 4,5. Tần Tri Luật tìm được thẻ ID trong túi gã, tra được trong kho thông tin ngoại tuyến entropy gen người này đăng ký cũng là 4,5, không hề tăng lên.

“Thợ săn chuyên nghiệp, không biến dị, không có tiền án tiền sự, gia đình có mẹ già con nhỏ, không có người thân hay bạn bè nào có liên quan gì đến sinh vật biến dị hay thành phố chính. Không thù không oán, tôi không thể nghĩ ra lý do khiến gã muốn giết chúng ta.” Tần Tri Luật đóng trang thông tin lại, trầm ngâm nhìn kẻ chết không nhắm mắt kia, “Ban nãy cậu ở rất gần cửa, có nghe thấy tiếng hít thở của gã không?”

An Ngung ngơ ngác lắc đầu, “Không hề, rất kỳ lạ…”

“Đúng là rất kỳ lạ. Trước nay tôi luôn cảm thấy giác quan của cậu rất nhạy, kiểu những sinh vật càng yếu ớt thì tính cảnh giác lại càng mạnh hơn.” Nói xong, Tần Tri Luật bỗng nhìn về phía ngực gã đàn ông kia. Hắn vươn tay rút thanh đoản đao đeo bên hông An Ngung, quyết đoán mổ phanh thi thể.

Giây tiếp theo, không khí xung quanh như chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió vẫn rít gào bên ngoài cửa sổ.

Khó trách kẻ có entropy gen hoàn toàn bình thường này lại giấu hơi thở một cách hoàn hảo như thế.

Bởi vì gã không cần hô hấp.

Trong lồng ng.ực gã không có phổi, vị trí đáng lý ra phải là của phổi giờ chỉ có một búi cành lá màu máu rất gai mắt. An Ngung chưa từng thấy loài thực vật này, cậu muốn nhấc chúng ra nhưng lại phát hiện chúng đã bám vào cơ lưng của gã mà sống.

Tần Tri Luật xẻ thẳng một đường từ ngực xuống bụng, các cơ quan nội tạng của con người gần như mất hết, bị thực vật thế chỗ, dịch nhầy màu đỏ chảy đầy đất nhưng không hề có mùi máu tươi.

Mãi một lúc lâu sau, Tần Tri Luật đang ngồi xổm dưới đất mới cười nhạt một tiếng, “Đúng là ngoài dự đoán.”

An Ngung thấp giọng hỏi, “Những người biến dị ở khu 95 năm xưa chắc hẳn đều xảy ra thay đổi entropy gen nhỉ? Tình huống tương tự cũng chỉ từng phát sinh trên những người bọ ngựa ở khu 53. Bởi vì cách thức lan truyền biến dị đặc biệt, có lẽ lần này cũng…”

“Tôi không nói chuyện đó.”

Tần Tri Luật ngắt lời, ngoảnh lại nhìn cậu, “Cậu không thấy kỳ quái sao?”

Giọng hắn nghe rất thản nhiên nhưng đôi mắt đen lại lạnh lùng cực độ. Tần Tri Luật trầm giọng nói từng chữ: “Cậu có sức hấp dẫn tự nhiên đối với sinh vật biến dị. Gã ta là một thứ có thể lợi dụng biến dị để ngừng hô hấp, tấn công cậu là điều cực kỳ hợp lý, thế nhưng cách thức tấn công lại là dùng dao. Nếu tôi không mổ bụng gã, gã có khác gì một tên tội phạm giết người cướp của bình thường?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận