Lúc Tần Tri Luật quay trở về sau khi xử lý thi thể xong xuôi, phòng đã tắt đèn, An Ngung nhắm mắt nằm trên giường, lồng n.gực phập phồng có quy luật.
Hắn đứng ở đầu giường một lát rồi ngồi xuống, đưa tay áp lên đầu An Ngung.
“Không ai đoán trước được kiểu tấn công thô bạo, đơn giản này sẽ xuất hiện, không kịp phản ứng là bình thường. Quả thật trước đó cậu chưa được huấn luyện cách ứng phó với đánh lén, tiện thể bổ sung luôn trong nhiệm vụ lần này.”
An Ngung mở mắt ra, trong bóng tối, đôi mắt vàng ấy có vẻ hơi ngơ ngác, giống với dáng vẻ trong lần đầu gặp gỡ.
“Bị ngài phát hiện rồi.” Cậu thấp giọng nói.
Tần Tri Luật nhếch môi, “Cậu giả vờ ngủ rất giống nhưng tiếng hít thở lại run rẩy, tôi cũng muốn làm như không phát hiện ra, cuối cùng vẫn không đành lòng.”
“Nghe ngài nói bốn chữ “vẫn không đành lòng” này…” An Ngung chầm chậm ngồi dậy, gập đầu gối lên ngồi co người trên giường, “Trưởng quan, xin lỗi, tôi vẫn cực kỳ sợ chết.”
“Ừ.”
An Ngung ngước mắt, “Sợ chết có khiến ngài thất vọng về tôi không?”
“Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thất vọng về cậu.” Ánh mắt Tần Tri Luật bình thản. Hắn men ngón tay theo vành tai cậu, chạm đến vết sẹo phía sau, lại nhẹ nhàng miết lên đó vài đường, “Còn nhớ ám hiệu cậu bảo tôi nói với Lăng Thu lúc ở trên đảo mây không?”
Không chờ An Ngung nhớ lại, hắn đã thấp giọng nói: “Cậu ấy dạy cậu nhất định phải học được cách tố khổ với người thân thiết với mình nhất. Giờ tôi cũng dạy cậu: Đừng sợ để lộ nhược điểm với người thân thiết nhất.”
Đôi mắt vàng kia co lại như chợt lóe sáng trong một khoảnh khắc.
An Ngung lại gục đầu xuống, lẩm bẩm: “Tôi biết rồi thưa trưởng quan.”
“Ngủ đi, đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Nói xong, Tần Tri Luật đứng dậy. Vừa đi được vài bước, sau lưng bỗng vang lên tiếng nói lí nhí.
“Tôi còn tưởng ngài sẽ ôm tôi một chút chứ.”
Bước chân Tần Tri Luật khựng lại.
Hắn giật mình ngoảnh đầu, An Ngung vẫn ngồi bó gối trên giường đang ngẩng lên nhìn hắn.
Từ khi gặp nhau cho đến giờ, mỗi lần thẳng thắn nói ra cảm xúc trong lòng mình, đôi mắt An Ngung luôn trong trẻo, thành thật như vậy. Không hề e lệ mà cũng không ẩn chứa d.ục v.ọng.
Có lẽ chính vì nguyên nhân đó, dù từng thấy cậu giảo hoạt tính kế, từng thấy cậu giấu giếm lòng riêng, từng thấy cậu giết chóc tàn nhẫn, hắn vẫn cảm thấy cậu giống như một tờ giấy trắng.
“Mỗi lần ngài khó chịu, tôi đều ôm ngài.” An Ngung nói rất hợp tình hợp lý.
Trong đêm đen tĩnh lặng, giọng nói nhỏ xíu ấy nghe rõ ràng đến lạ.
Tần Tri Luật im lặng một lát, đang định trả lời, An Ngung đã nói tiếp: “An ủi khi đối phương không vui bằng tiếp xúc cơ thể hiệu quả hơn nhiều so với những lời nói suông, đó là lễ nghi xã giao Chúc Đào dạy tôi. Tôi vẫn luôn hành động theo lễ nghi đó, vậy nên tôi hy vọng mình cũng sẽ nhận được đối đãi tương đương…”
Cậu còn chưa nói xong, Tần Tri Luật đã rảo bước trở lại bên cạnh giường, cúi người ôm lấy cậu.
Mùi da thuộc nhàn nhàn một lần nữa bao bọc lấy An Ngung.
Cậu nghe thấy tiếng chất da cọ xát, trưởng quan cởi găng tay ra, kéo đầu cậu áp vào ngực hắn, vò nhẹ lên mái tóc.
“Muốn làm nũng thì cứ nói thẳng ra, lễ nghi xã giao gì chứ.” Trong lời quở trách thản nhiên của Tần Tri Luật dường như chẳng mang theo cảm xúc gì nhưng hắn ôm cậu rất chặt, chặt đến mức An Ngung tưởng như mình sắp thở không ra hơi, vải áo trước ngực trưởng quan đã nóng bừng lên mới tách ra.
“Ngủ đi.” Tần Tri Luật ra lệnh, “Không được tiếp tục suy nghĩ rồi sợ hãi nữa, cũng không được tự làm mình bị thương.”
An Ngung gật đầu nằm xuống, “Trưởng quan ngủ ngon.”
***
Qua nửa đêm, An Ngung ngủ rất ngon, sáng hôm sau thậm chí còn thức dậy trước Tần Tri Luật. Cậu phát hiện trưởng quan đang ngủ mà lông mày cứ cau lại như đang mơ thấy chuyện khó chịu gì đó.
Vài phút sau, cuộc gọi của Tưởng Kiêu đánh thức Tần Tri Luật.
“Doanh trại vẫn bình thường, những người đó mất tích cực kỳ sạch sẽ, không còn dấu vết nào sót lại.
Tần Tri Luật không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ hỏi: “Giọng cậu hơi khản đấy, là di chứng của thí nghiệm cực hàn à?”
Tưởng Kiêu lập tức đáp: “Khiến ngài lo lắng rồi, tôi chỉ bị mất ngủ thôi.”
An Ngung đang ăn bánh mì còn thừa lại từ tối qua. Vốn tưởng trưởng quan chỉ thuận miệng hỏi thăm một câu, không ngờ Tần Tri Luật lại hỏi tiếp: “Mất ngủ, nằm mơ?”
Tưởng Kiêu cũng sửng sốt, “Đúng vậy, vài chuyện rất vớ vẩn…”
“Mơ thấy gì?”
“Dạ…” Tưởng Kiêu ngần ngừ một lát mới trả lời, “Là khi ngài Góc chưa tới Tháp Nhọn, ngài đột nhiên tìm tới tôi, nói đồng ý giám sát tôi, cho phép tôi đi theo ngài.”
An Ngung không khỏi buông bánh mì xuống, thấp giọng cảm thán: “Đúng là rất vớ vẩn.”
Tần Tri Luật liếc nhìn, “Cậu đồng ý rồi?”
“Không ạ.” Tưởng Kiêu giải thích hòng tìm đường sống: “Xin ngài chớ bận tâm, mọi hành vi của con người trong giấc mơ đều không có logic. Tôi cũng rất buồn bực, rõ ràng khi đó tôi một lòng muốn trở thành đối tượng giám sát của ngài nhưng trong mơ, tôi lại vô cùng mâu thuẫn, rất nhiều lần từ chối ngài.”
“Tôi đề nghị với cậu rất nhiều lần?”
“Đúng vậy, ngài rất kiên quyết…” Đang nói, Tưởng Kiêu nín thinh, “Xin lỗi vì đã nói những điều này với ngài, thật lãng phí thời gian của ngài.”
Tần Tri Luật cúp điện thoại, An Ngung thấy hắn nhíu mày. Đang định hỏi tại sao, Tần Tri Luật lại nhìn sang phía An Ngung trước, “Sau nửa đêm ngủ ngon?”
An Ngung gật đầu.
“Có nằm mơ không?”
“Không, tôi rất ít khi mơ.” An Ngung dừng lại, “Ngài gặp ác mộng? Tương tự như Tưởng Kiêu ấy ạ?”
“Cũng không hẳn là ác mộng.” Giọng Tần Tri Luật nghe không thực sự chắc chắn, “Tôi cũng không ngủ hẳn nhưng thực sự có lúc ý thức mơ hồ. Trong mơ, tôi cảm nhận được những vệt sáng đỏ vụn vỡ đang dao động. Chúng như có một sức hấp dẫn gì đó dẫn dắt tôi chạm vào.”
An Ngung khựng lại.
Chỉ có Mắt và Điển mới nhìn thấy những vệt sáng đỏ vụn vỡ trên bầu trời. Mắt từng nói mỗi khi có hiện tượng biến dị mức độ cao được giải quyết, những vệt sáng đỏ tán loạn kia sẽ nhanh chóng tự lại giống như hỗn loạn từ nhân gian quay trở về vũ trụ nhưng rồi chung lại chầm chậm tiêu tán, phần bị tiêu tán đó sẽ dung nhập vào Tần Tri Luật.
“Nó có hình dạng thế nào?” An Ngung hỏi.
“Rất khó miêu tả. Chúng luôn dao động một cách hỗn loạn, không có bất kỳ giới hạn nào, hệt như xâm chiếm toàn bộ thời không…” Tầm mắt Tần Tri Luật nhìn ra gió tuyết bên ngoài cửa sổ, lại nhìn xuống băng giá đọng trên đó, “Có lẽ thứ tôi thấy chính là bản thể hỗn loạn.”
***
Mới sáng sớm, Kaos đã bị Tần Tri Luật gọi đến chuyển thi thể đi. Qua một đêm, cành lá màu máu bên trong cơ thể đó đã vươn dài ra ngoài, quấn quanh tứ chi và trên cổ. Da thịt nứt toác vì bị thít quá chặt, nhãn cầu lồi ra ngoài, vết dao mổ phanh bụng trở nên vô cùng tầm thường, người nọ thoạt trông như bị thứ mọc ra từ trong cơ thể mình gi.ết ch.ết.
Kaos chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đáng sợ đến thế, mặt cậu ta trắng bệch. Tưởng Kiêu cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức lảng đi, chỉ có An Ngung vẫn nghiêm túc quan sát thi thể. Cậu bước tới ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng thiết bị thông tin kiểm tra từng chút một từ gương mặt, móng tay, khoang bụng, thậm chí cả hình dạng của cành lá.
“Thật sự rất kỳ quái.” An Ngung khẽ nói, “Sau khi chết, triệu chứng biến dị phát triển nhanh hơn rất nhiều nhưng entropy gen vẫn không thay đổi. Ngay cả những cành lá kia cũng có entropy gen nhỏ hơn 10, hệt như chỉ đơn thuần là thực vật và người cùng tồn tại bên cạnh nhau chứ không hề xảy ra chuyện dung hợp gen.”
“Khi hỗn loạn vượt ra khỏi phạm trù gen, entropy gen sẽ biến thành một chỉ tiêu vô dụng.” Cuối cùng Tần Tri Luật cũng liếc nhìn cái xác kia, “Chứng tỏ người này không biến dị, gã và loài cây kia vẫn tách biệt chứ chưa hỗn loạn. Có lẽ khu 99 cũng giống như vậy, nhưng đó chỉ là giai đoạn ban đầu.”
“Chưa hỗn loạn?” An Ngung nhíu mày không hiểu, “Nghĩa là sao?”
“Hỗn loạn có vô vàn cách thức thể hiện khác nhau, biến dị gen chỉ là một trong số đó, hơn nữa còn là biểu hiện cực kỳ sơ cấp. Khi thảm họa phát triển, thế giới sẽ tiến tới bản chất của hỗn loạn nhanh hơn, cũng có nghĩa là mọi thứ sẽ trộn lẫn vào với nhau.”
An Ngung lắc đầu, Tần Tri Luật tiếp tục giải thích: “Giả sử cậu sống trong một căn phòng sạch sẽ đóng kín. Ban đầu, sách vở cất trên giá sách, chăn nằm trên giường, cốc nước đặt trên bàn nhưng theo thời gian, đương nhiên cậu sẽ hoạt động, sẽ sử dụng những đồ vật đó, vị trí của chúng sẽ bị thay đổi, bản thân chúng cũng bị tổn hại. Ví dụ như trang sách long ra rơi xuống đất, nước trong cốc đọng lên thành cốc, bay hơi trong không khí. Trừ khi cậu chủ động tạo ra ngoại lực để sắp xếp lại, còn không, hỗn loạn sẽ không ngừng tăng lên, đó là entropy tăng. Trong một hệ thống, nếu không có ngoại lực tác động, quá trình tăng entropy sẽ không thể tự nghịch chuyển. Với giả thuyết cực đoan, mọi phần tử trong sách vở, chăn, cốc nước cũng sẽ bắt đầu hỗn loạn. Khi hỗn loạn trên phương diện vật chất xâm nhập đến phương diện phân tử và phát triển sâu hơn nữa, mọi thứ sẽ dần dần hòa trộn thành một khối.”
“Khoa học từng suy luận rằng vũ trụ được sinh ra từ một vụ nổ lớn. Cậu thấy đấy, tất cả mọi thứ, không trung, lục địa, đại dương, sinh vật, vật chất, chúng đều phân hóa ở mức độ cao, tồn tại biên giới rõ ràng, lúc này, chúng xuất hiện “trật tự”. Nhưng định luật nhiệt động lực học cũng chỉ ra rằng điểm cuối của thời gian là cái chết nhiệt. Trong tình huống không có ngoại lực quấy nhiễu, mọi thứ sẽ dần dần quay về trạng thái dung hợp với nhau qua quá trình vậy động, trở lại là điểm kỳ dị ban đầu.”
Tần Tri Luật tạm dừng một lát, “Hai mươi mấy năm qua, loài người luôn cho rằng mình đang phải đối mặt với tai họa thảm khốc nhưng thực ra, nếu so sánh với kết cục, biến dị trên phương diện gen chẳng tính là gì, chí ít chúng còn có quy luật phải tuân theo. Nhưng hỗn loạn chân chính không hề có đạo lý, mọi thứ đều có thể bị nhấn chìm theo cách ngang ngược nhất.”
An Ngung phần hiểu phần không, “Ngài đã nhìn thấy kết cục đó ở khu 95 sao?”
“Chưa đến mức đó nhưng đã rất gần rồi.” Tần Tri Luật nói tiếp, “Đi thôi, tới phòng sinh hoạt tôn giáo của khu 99. Tài liệu cho thấy nó nằm ngay trong khu nhà Sienna sống.”
Tưởng Kiêu vừa hoàn hồn sau những lời giải thích của Tần Tri Luật, “Tôn giáo?”
Tần Tri Luật đưa mắt nhìn y, “Siêu dị thể lần này chắc hẳn rất thạo khống chế tinh thần.”
An Ngung lấy thiết bị thông tin từ tay Tưởng Kiêu, kiểm tra sức mạnh tinh thần của y, “Chúng tôi nghi ngờ trong giấc mơ của anh không phải là trưởng quan muốn anh theo ngài ấy mà là siêu dị thể đang tìm cách thu phục anh.”
Nghe vậy, Tưởng Kiêu sửng sốt, ngay sau đó, con ngươi y run lên. Không biết từ khi nào, con số thể hiện sức mạnh tinh thần trên màn hình đã hạ xuống ngưỡng nguy cơ màu cam: 72.
Giọng Tần Tri Luật rất lạnh nhạt, “Cậu không quy thuận nó trong mơ đã khiến tôi rất bất ngờ rồi. Xem ra kinh nghiệm có được từ khu bình đẳng thực sự hữu dụng.”
***
“Có vẻ Sienna rất hay ngủ mơ.” Tần Tri Luật vừa đi trong tuyết vừa nói, “Nghe nói, trong những năm sống ở Đại Não, sóng điện não lúc ngủ của cô ta hoạt động rất mạnh. Cô ta nói ở trong phòng thí nghiệm lâu sẽ nảy sinh ảo giác bị nuốt trọn, may mà cô ta luôn được cứu rỗi trong mơ.”
An Ngung khép áo gió, chiếc áo khoác trên người cậu vẫn không hề đọng tuyết trong khi Tần Tri Luật và Tưởng Kiêu đã dính đầy.
Cậu hỏi: “Đại Não từng nghiên cứu những giấc mơ của cô ta chưa?”
“Cô ta luôn chủ động kể lại với các nghiên cứu viên, hỉ nộ ái ố đủ cả, đều là những giấc mơ bình thường. Tôi nhớ mang máng rằng các nghiên cứu viên đều rất thích cô ta bởi vì trong rất nhiều người bị theo dõi đó, cô ta là một người hiếm hoi không có bất kỳ dị thường nào từ đầu tới cuối, tính cách trọn vẹn, biết sợ hãi, biết hoảng loạn, cũng có sự hoạt bát và ngây ngô.”
Nghe vậy, An Ngung chợt dừng bước đến tận khi tuyết đọng đầy trên giày mới đạp chân bước tiếp.
Như ảo giác, cậu cảm thấy khi nói những điều này, giọng trưởng quan hơi trùng xuống dù cho tiếng nói ấy vẫn phẳng lặng hệt như mọi khi.
Kaos dẫn họ tới một khu nhà ba tầng, cậu ta thở hắt ra: “Khu 99 tôn sùng lao động và gặt hái thành quả, văn hóa tôn giáo rất kém phát triển. Xã đoàn duy nhất với giáo lý không thực sự rõ ràng đó nằm ở ngay trong phòng sinh hoạt bị bỏ trống ở tầng một. Bình thường, mọi người hay châu đầu vào nhau đọc những câu chuyện thần thoại không rõ nguồn gốc để giết thời gian, lần hoạt động gần nhất từ tận hơn 1 tháng trước, mỗi lần như vậy đều có quân đội đóng tại đây ghi chép lại. Dạo này săn thú khó khăn, mọi người cũng không có tâm trạng. Nhà của Sienna ở tầng 2, “bạn đồng hành” của cô ta ở tầng 3, tới xem xét cả thể luôn.”
Cậu ta vừa đẩy cửa, chuẩn bị dẫn đường cho mọi người, thiết bị thông tin bỗng đổ chuông, là cuộc gọi đến từ Tháp Đen ở thành phố chính.
“Nghe máy đi, không cần vào cùng bọn tôi.” Tần Tri Luật khoát tay, “Đoán chừng là có liền quan tới nhiệm vụ lần này, chỉ lệnh điều tiết khống chế thế nào đó của Tháp Đen.”
An Ngung bước vào trước, cậu thấy Kaos cúi đầu cọ mũi chân trên tuyết, thấp giọng buồn rầu vâng dạ với đầu kia của thiết bị thông tin.
Tưởng Kiêu vừa quan sát phòng sinh hoạt chung, vừa giải thích: “Đại khái Tháp Đen đang nói chuyện bàn giao công việc, bọn họ chọn một người khác trong lực lượng đóng trú ở đây làm việc cùng chúng ta. Hôm qua tôi gặp rồi, người kia rất nề nếp, năng lực cũng không tồi, chỉ là thái độ hơi bi quan.” Nói xong, y cười khổ: “Cũng không thể trách anh ta. Đồng nghiệp mất tích bảy mấy tám mươi phần trăm quân số, ai chẳng bi quan.”
Diện tích phòng sinh hoạt chung rất nhỏ, bên cạnh lò sưởi âm tường là một cây cột lớn, cây cột điêu khắc hình một người đàn ông râu tóc xồm xoàm. Phía trước lò sưởi là một chiếc bục tam cấp vuông, bên trên la liệt những cuốn sách cũ và những bản phác họa. Phần không gian trống đối diện với bục ngổn ngang mười mấy cái ghế dựa. Phía trước cửa sổ nằm hai bên phòng là vài chiếc tủ 5 ngăn kéo cũ kỹ, trong những ngăn kéo mở toang hoang là đủ thứ đồ linh tinh, thậm chí có cả tảng thịt khô mới ăn một nửa.
Bên trên lò sưởi âm tường là một đoạn cầu thang, không gian được phân tách ra một căn gác nhỏ che bằng một tấm nỉ len, nghe nói là khu vực bói toán. Chủ đề bói toán của người dân khu 99 cơ bản đều liên quan đến săn thú và khai khoáng.
An Ngung ngồi xổm trên bục, cầm từng bản phác thảo vẽ những hình tượng kỳ quái lên xem.
Nhìn từ phong cách vẽ, chắc hẳn chúng được vẽ bởi nhiều người khác nhau. Một số bức vẽ những sinh vật kỳ lạ được ghép bởi nhiều loài động vật, bên dưới có con người đang thắp lửa cúng bái; Một số bức vẽ bầu trời và những chòm sao; Có bức lại vẽ con mắt đang chảy ra những đốm lửa hay cánh tay mọc đầy gai nhọn,… Nhiều hơn nữa là những bức tranh vẽ những giá gỗ hành hình với những người có ngoại hình quái đản bị trói trên đó.
“Đúng là xã đoàn dân gian.” Tưởng Kiêu lạnh lùng liếc nhìn những bức tranh, “Bọn họ gộp rất nhiều vị thần trong các thần thoại vào chung với nhau, hình như còn có không ít hình tượng không thể luận ra được.”
An Ngung tiếp tục yên lặng lật xem, cuối cùng rút ra một tấm da dê dày dặn hơn hẳn. Hình tượng trên tấm da dê này cũng rất đặc biệt, máu lớn đã khô két lại nhưng không liền mạch với nhau, một mảng lớn nằm ở góc và những điểm nhỏ hơn rải rác khắp nơi, phần diềm tấm vải đã bị cọ xát nhiều đến mức mòn vẹt đi và mất màu. Màu đá thô vẽ trên nền máu một bóng người khổng lồ, trước ngực người đó là một cuốn sách, xung quanh cuốn sách là những đường cong tượng trưng cho vầng sáng lan rộng ra, trên bìa sách có hình một con mắt.
An Ngung nhìn chằm chằm hình vẽ đó rất lâu. Thấy thế, Tưởng Kiêu ngồi xổm xuống, ngửi thử tấm da dê: “Là máu dê, vẫn còn hơi tanh, có lẽ mới vẽ gần đây thôi, sao vậy?”
“Không sao cả, tôi chỉ cảm thấy bức tranh này trông có trật tự hơn một chút.” An Ngung gấp tấm da dê đó lại, ngẩng đầu nhìn gác xép bị che khuất bởi tấm nỉ len, “Phòng bói toán có gì?”
“Một mớ nến kém chất lượng và cầu thủy tinh, bài bói toán lung ta lung tung, toàn là hung thần.” Tưởng Kiêu hít sâu một hơi, “Mùi của đám ô hợp ở đây quá nồng, trực giác tôi nói rằng không có manh mối về siêu dị thể.”
Trong khi hai người nói chuyện, Tần Tri Luật vẫn đứng im lìm trước cửa sổ như đang ngẩn người. An Ngung nhìn sang phía đó vài lần mới nhận ra thực chất hắn đang chăm chú quan sát băng ngưng kết trên cửa sổ, thậm chí còn dùng thiết bị thông tin đo thử vài lần.
Có lẽ trưởng quan cũng phát điên vì nơi quái quỷ này rồi, An Ngung thầm nghĩ.
Tần Tri Luật ngoảnh lại: “Tới nhà Sienna thôi.”
Ba người rời khỏi phòng sinh hoạt chung, lên tầng trên. Suốt quãng đường đi, Tưởng Kiêu vô cùng cảnh giác. An Ngung tin rằng bất kể sinh vật biến dị nào xuất hiện, y sẽ lập tức vươn ra cả trăm chiếc xúc tu to lớn và đuôi rắn quật cho thứ đó nát bét.
Nhưng trải qua chuyện ngoài ý muốn tối qua, tinh thần An Ngung cũng căng như dây đàn. Cậu tập trung cảm nhận từng phần không gian trong mỗi căn phòng tại đây, cố gắng đánh hơi mùi của biến dị nhưng trực giác nói với cậu rằng nơi này chỉ có 3 người bọn họ.
Cửa nhà Sienna có treo một tấm da dê hình thù bất quy tắc không có hoa văn họa tiết gì nhưng An Ngung lại đanh mặt, thấp giọng nói: “Giống bên dưới.”
“Gì cơ?” Tưởng Kiêu sửng sốt mất mấy giây mới hiểu ra, “Da dê thì cùng một tấm thật nhưng nó đâu có gì đâu.”
An Ngung chỉ vào góc tấm da, ở đó có một mảng vết máu rất nhỏ, không nhìn kỹ gần như sẽ bỏ qua mất.
“Mảng máu này, bức tranh dưới kia cũng có.”
Tưởng Kiêu nhíu mày quan sát hồi lâu, “Hình dạng giống y hệt nhau sao? Tôi cảm thấy đó chỉ là trùng hợp thôi, trọng tâm của bức tranh dưới tầng đâu phải vết bẩn nhỏ tí xíu này.”
An Ngung nắm chặt đoản đao Trật Tự, ống tay áo rộng thùng thình rũ xuống che khuất mũi đao, cậu nói với Tần Tri Luật: “Trưởng quan, tôi xuống tầng lấy bức tranh kia lên xem.”
Tần Tri Luật gật đầu, “Tối qua tôi vừa cài thêm một tính năng vào thiết bị thông tin để nó rung khi có sinh vật đột ngột tới gần, cậu cũng cẩn thận.”
An Ngung gật đầu, “Cảm ơn trưởng quan.”
Khu nhà này đã rất cũ kỹ, quay trở lại phòng sinh hoạt chung, An Ngung còn nghe thấy tiếng kẽo kẹt khi Tần Tri Luật và Tưởng Kiêu bước đi ở tầng trên. Cậu nhanh chóng lấy tấm da dê kia ra khỏi mớ bản phác thảo hỗn độn, quả nhiên, vết máu nằm lẻ loi trong góc giống y hệt vết máu trên tấm da dê treo ở cửa nhà Sienna.
Cậu siết chặt bức tranh trong tay, quay người xuống khỏi bục cao.
Khoảnh khắc bàn chân vừa chạm đất, An Ngung chợt khựng lại.
Trong một tích tắc, dường như không khí đã dao động. Ngay lúc cậu ngoảnh phắt lại nhìn, lớp vải dính sát bên hông đột ngột rung lên bần bật, cảm giác tê dại từ làn da vọt thẳng vào trung khu thần kinh. Khi An Ngung muốn giơ đao lên, một gã đàn ông cao lớn râu ria xồm xoàm bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt, trợn trừng mắt, vung rìu về phía cậu.
Trong phút chốc, màu đỏ tán loạn trong đôi mắt vàng.
Không gian bị bẻ cong.
Kẻ kia lập tức bị hất ra vị trí cách đó vài mét.
An Ngung thở ra một hơi, đang định vung đao, kẻ kia đã biến mất. Cậu ngẩng đầu lên, bóng người cao to đến đáng sợ lại một lần nữa phủ lên cậu. Ngay lập tức, lưỡi rìu sắc lẻm bổ xuống đỉnh đầu. Cậu cảm nhận cực kỳ rõ ràng cảm giác da thịt và xương sọ bị bổ đôi, đau đớn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết vỡ ra khắp từ trên xuống dưới cơ thể nhưng dữ dội hơn cả đau đớn là sự sợ hãi đến tột độ từ sâu trong tâm trí.
Tử vong.
Chỉ trong một tích tắc, dường như có cả vạn suy nghĩ nổ tung trong đầu An Ngung.
Kẻ đó xuất hiện từ đâu.
Tại sao có thể áp sát cậu ngay sau khi bị hất văng ra.
Còn nữa, cậu không nên tham lam để cho kẻ đó sống sót. Đáng ra khi nãy cậu nên dùng sức mạnh không gian mà xé đôi cổ họng gã ta.
Mùi máu tươi tanh nồng bốc ngược lên trên, chạy qua xoang mũi, xộc thẳng vào đại não.
Đây là lần đầu tiên An Ngung thực sự đụng độ cái chết. Nó ập tới cực kỳ đột ngột, không trải qua quá trình chiến đấu kịch liệt với sinh vật biến dị, cũng không cho người ta thăm dò được bất kỳ chân tướng nào.
Chỉ đến từ một lưỡi rìu không thể trốn thoát.
Khoảnh khắc đứng giữa lằn ranh sinh tử, cậu nghe thấy tiếng tim đập như sấm của chính bản thân mình, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Phải gi.ết ch.ết kẻ kia! Gã xuất quỷ nhập thần như thế, trưởng quan và Tưởng Kiêu cũng không thể né tránh nổi!
Người sợ chết, lúc sắp chết, bùng nổ dũng khí cầu sinh.
Thực chất An Ngung cảm thấy mình đã chết rồi, chỉ có ý thức vẫn điên cuồng xoay vần trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Mặc dù thế, cậu vẫn cố hết sức vung đao lên.
Nhưng chỉ vừa nghĩ vừa nhá lên, nơi sâu trong ý thức bỗng nhiên chấn động dữ dội. Đau đớn xé toạc cậu, thậm chí cậu nghe thấy tiếng cơ thể mình nổ tung. Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc ngắn hơn cả một cái chớp mắt.
Chỉ một thoáng ngẩn ngơ, mọi đau đớn đều biến mất.
An Ngung siết chặt bức tranh da dê đứng trên bục, một chân vừa đặt xuống đất, một chân vẫn còn trên bục.
Xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng thở hồng hộc của cậu và tiếng tim đập thình thịch hỗn loạn trong lồng ng.ực.
Cậu lập tức sờ lên cổ, không có vết thương, không có máu tươi, động mạch cảnh vẫn đang đập gấp gáp, từ trên xuống dưới không hề có cảm giác đau đớn.
Chuyện gì vậy chứ?
Vừa rồi chỉ là ảo giác thôi sao?
An Ngung ngoảnh phắt lại nhìn về phía cây cột. Lần này, rốt cuộc cậu cũng quan sát kỹ pho tượng kia: Gã đàn ông cao to vạm vỡ, râu tóc xồm xoàm, tay cầm rìu bén, đang nhìn cậu chằm chằm.
Tuy rằng đó chẳng qua chỉ là một pho tượng mà thôi.
Không khí như đông đặc lại, một chân An Ngung giẫm trên bục, một tay nắm chặt bức tranh bằng da dê, tay kia cầm đao, giằng co với pho tượng.
Vài giây sau, nhịp tim đã bình thường trở lại, đồng tử cũng giãn bớt ra. Cậu nhếch môi, nhìn chằm chằm pho tượng kia, chầm chậm, chầm chậm nhấc chân còn lại xuống khỏi bục cao.
Khoảnh khắc bàn chân vừa rời khỏi bục, cậu lập tức trông thấy pho tượng sống dậy, rời khỏi cây cột, thiết bị thông tin một lần nữa rung lên. Gã đàn ông cao to một lần nữa xuất hiện từ hư vô, tay cầm rìu bổ về phía đầu cậu.
Tiếng xương cốt nứt vỡ quanh quẩn trong không gian chật hẹp.
Tứ chi gãy rời nặng nề rơi xuống cùng với máu tươi, nện lên sàn nhà, quay cuồng. Chỉ trong giây lát, căn phòng tràn ngập mùi máu.
Mãi đến khi tiếng động lắng hết xuống, tiếng thở hổn hển mới lộ ra.
An Ngung đưa tay lên lau những giọt máu bắn lên trán và mí mắt bằng lớp băng vải quấn trên cổ tay, nhìn chằm chằm cái xác đã bị chia năm xẻ bảy dưới đất.
Lợi dụng không gian để xé xác một người, đối với cậu, đơn giản đến chẳng thể đơn giản hơn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có sự chuẩn bị trước.
Cậu không biết cái chết khi nãy là ảo giác hay tiên tri.
Nhưng trong cơ hội thứ hai vô cùng ly kỳ này, cậu sẽ không phạm sai lầm nữa.
Thiết bị thông tin cũng đã ngừng rung, An Ngung nhìn chằm chằm cây cột trụ trơn nhẵn kia, lấy thiết bị thông tin ra khỏi túi, liếc nhìn màn hình.
Chỉ số sự sống 100%, cậu không hề bị thương.
Sức mạnh tinh thần 100, cũng không phát sinh ảo giác quá mãnh liệt.
Vậy thì còn duy nhất một khả năng thôi, là tiên tri?
Cậu ngơ ngác li.ếm môi. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kích hoạt được kiểu năng lực này. Đừng nói là tiên tri, giờ phút này, vì quá căng thẳng sử dụng năng lực một cách bạo phát, thậm chí cậu còn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Người bạch tuộc tí hon trên màn hình đột nhiên nhíu mày, gửi một tin nhắn.
– Thiết bị thông tin bị hỏng à?
An Ngung hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.
Sau đó, cậu mới gõ chữ trả lời: Sao lại hỏi vậy?
Vẻ mặt người bạch tuộc tí hon trông khá lo lắng.
– Thời gian bỗng nhiên lặp lại 2,08 giây. Đây không phải là độ trễ tạm thời, để tôi kiểm tra chút, hiện tại nó vẫn chậm hơn thời gian chuẩn 2,08 giây. Nhưng nếu thời gian ở khu vực cậu bình thường, có lẽ đây chỉ là trục trặc của riêng thiết bị này.
Trong lúc An Ngung vẫn còn kinh ngạc, người bạch tuộc tí hon đã mệt mỏi gõ bút máy lên bàn.
– Tôi cũng bị thiết bị thông tin ảnh hưởng rồi. Ban nãy tôi đang tự hỏi giờ 21 đang làm gì, thật kỳ lạ, suy nghĩ đó đã xuất hiện rồi bỗng nhiên lại xuất hiện lần nữa.
Lời tác giả:
Những trang sổ rời rạc: 35 – Nơi chân lý tồn tại
Chân tướng bí ẩn khó lòng nào tìm ra.
Nhưng nực cười thay, nó thường được nắm giữ bởi những kẻ tầm thường, thô kệch, lưu truyền trong những truyền thuyết mà bạn cho là kệch cỡm, lố bịch.
Tác giả: Giải thích về hỗn loạn và entropy tăng lên có kết hợp một phần khoa học và một phần thiết lập riêng về thế giới quan thần bí, đừng đặt nặng vấn đề này quá.