Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 22: Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (1).




Mở mắt ra, Trầm Ngư theo phản xạ muốn ngồi dậy, nhưng ngay lập tức bị trói buộc ở tay chân cản lại.

Chuyện gì đây?

Trầm Ngư hơi nhướng mày, rồi đầy hứng thú giục hệ thống đưa cốt truyện của thế giới này cho cô.

Hệ thống: [......]

Hệ thống lần lữa một lúc mới truyền cốt truyện thế giới này vào đầu Trầm Ngư.

Đây là một thế giới cùng thời đại với thế giới cô vừa ở.

Nguyên chủ Lâm Trầm Ngư là sinh viên một trường đại học hạng hai trong nước. Vào kỳ nghỉ hè trước khi lên năm hai, cô cùng vài người bạn học thân thiết rủ nhau đi du lịch xa.

Đáng lẽ đây phải là một chuyến đi vô cùng vui vẻ...

Nếu nguyên chủ và những người bạn này không lên nhầm xe kẻ xấu, bị bắt cóc rồi bị bán vào vùng núi sâu.

Thời điểm Trầm Ngư xuyên qua chính là khi nguyên chủ và mấy người bạn vừa bị lừa, bị đánh thuốc mê, rồi bị bọn buôn người đưa đến căn cứ của chúng ở một ngôi làng hẻo lánh ở phía Nam.

[Nếu ký chủ không thích Cố Ngôn ở thế giới trước thì nam chính ở thế giới này - Liễu Nam, chắc chắn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của ngươi đấy. Hắn luôn giữ mình trong sạch, chưa từng dính dáng đến phụ nữ, lại còn siêng năng, học giỏi, thành tích luôn đứng đầu lớp.]

[Nói chung là kiểu người giống như Tống Hiền ở thế giới trước vậy.]

Lúc này hệ thống lên tiếng giới thiệu.

[Ngươi chắc chứ?]

Nghe xong, Trầm Ngư không nhịn được bật cười.

[Dĩ nhiên rồi, Liễu Nam là đối tượng ta đã dày công lựa chọn cho ngươi đấy.] Hệ thống không hiểu vì sao mình bị nghi ngờ.

Đúng lúc hệ thống vừa dứt lời, bên ngoài căn nhà kho nơi Trầm Ngư đang bị giam giữ bỗng vang lên tiếng chìa khoá xoay trong ổ. Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy mở.

Một thanh niên mặc đồ thể thao bước vào.

Trầm Ngư nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liếc nhìn người vừa tới, rồi không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng: Xem ra lần này hệ thống thật sự bỏ không ít tấm huyết.

Bởi vì chàng trai trẻ đang ngồi xổm quan sát cô lúc này, cũng chính là nam chính của thế giới này - Liễu Nam, có vài phần giống với Tống Hiền ở thế giới trước.

Cả hai đều sở hữu gương mặt mang nét lạnh lùng, ngũ quan thanh tú vừa phải, không quá mức sắc sảo mà rất hài hoà dễ nhìn.

Nhưng dù vậy, Trầm Ngư vẫn không thể bỏ qua vai trò của hắn trong nguyên tác.

Bởi vì Liễu Nam chính là con trai của cặp vợ chồng đã chuốc thuốc mê và bắt cóc nguyên chủ Lâm Trầm Ngư cùng nhóm bạn.

Thế nên, hệ thống dựa vào cái gì nghĩ rằng một người bị bắt cóc có thể yêu kẻ đã tiếp tay cho việc đó?

Hệ thống nhận ra suy nghĩ của Trầm Ngư, liền lên tiếng giải thích:

[Việc đó không liên quan gì tới Liễu Nam cả. Hắn chỉ tình cờ phát hiện ra chuyện này khi về quê nghỉ hè thôi. Sau đó hắn cũng luôn cảm thấy áy náy về chuyện này. Sau khi quen với nguyên chủ, hắn luôn yêu chiều cô ấy hết mực, một chút việc nhỏ cũng không nỡ để cô ấy đụng tay vào. Ký chủ à, kiểu đàn ông như vậy bây giờ hiếm lắm đấy!]

[Hơn nữa, thế giới này cũng chẳng yêu cầu ký chủ phải làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, hưởng thụ sự yêu thương của nam chính là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.]

Trầm Ngư nghe vậy liền cụp mắt, để mặc dòng ký ức của cốt truyện lướt qua trong đầu.

Sau khi gặp mặt nguyên chủ, Liễu Nam đã rung động trước vẻ đẹp của cô. Cũng chính lúc đó, hắn mới phát hiện việc "buôn bán" của ba mẹ mình là thế này đây.

Liễu Nam đã cãi nhau to với ba mẹ, muốn đưa nguyên chủ rời khỏi ngôi làng trong núi.

Thế nhưng Tần Thúy Anh và Liễu Đại Thành hỏi ngược lại hắn, rằng liệu hắn có muốn ba mẹ mình phải vào tù không. Dĩ nhiên là Liễu Nam không muốn họ phải ngồi tù.

Nhưng hắn cũng không đành lòng để một cô gái xinh đẹp như nguyên chủ phải chịu khổ. Sau nhiều ngày giằng xé và khổ tâm, Liễu Nam nghĩ ra một cách.

Hắn đến tìm nguyên chủ, yêu cầu cô kết hôn với mình, đồng thời hứa rằng sau khi rời khỏi ngôi làng sẽ không tố cáo ba mẹ hắn. Chỉ khi cô đồng ý những điều đó, hắn mới có thể đưa cô ra ngoài.

Vì không muốn bị bán cho mấy lão già xấu xí trong làng, nguyên chủ đành miễn cưỡng chấp nhận điều kiện của Liễu Nam.

Sau khi ở bên Liễu Nam, nguyên chủ mới dần nhận ra sự khác biệt giữa hắn và ba mẹ.

Ba mẹ hắn là những kẻ buôn người, vì tiền mà khiến bao gia đình tan nát, nhưng Liễu Nam lại là một "đóa hoa sen trắng" nở ra giữa bùn nhơ.

Hắn là người đầu tiên của ngôi làng nghèo nàn này thi đỗ đại học, là phượng hoàng bay ra từ hẻm núi sâu.

Dù xuất thân nông thôn, nhưng thành tích học tập của hắn lại vượt xa nguyên chủ, hiện đang theo học tại một trường đại học danh tiếng trong nước. Tương lai của hắn có thể nói là rộng mở thênh thang.

Ngay cả khi nguyên chủ không bị bắt cóc, có thể gả cho người như vậy cũng coi như trèo cao rồi.

Vì vậy sau khi kết hôn, nguyên chủ dần động lòng với Liễu Nam. Sự dịu dàng của hắn cũng khiến cô dần buông bỏ hận thù với vợ chồng Tần Thúy Anh và Liễu Đại Thành.

Và rồi cả hai đã "hạnh phúc" bên nhau suốt một đời.

"Em là ai? Sao lại ở đây?"

Khi Trầm Ngư đang hồi tưởng lại cốt truyện, Liễu Nam nhìn cô gái trẻ đang bị trói tay chân, vô duyên vô cớ xuất hiện trong nhà mình, không khỏi ngạc nhiên hỏi.

Trầm Ngư ngẩng đầu liếc hắn một cái nhưng không nói gì. Vì trước đó nguyên chủ đã bị Tần Thúy Anh dán băng keo lên miệng, ngăn không cho cô la hét quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.

"Em... em đừng cử động, để tôi cởi trói cho."

Chú ý tới ánh mắt của Trầm Ngư, Liễu Nam lúc này mới phát hiện miệng cô bị bịt kín, không thể nói chuyện.

Hắn vội vàng tiến lên vài bước, cẩn thận ngồi xổm trước mặt Trầm Ngư, đưa tay tháo dây trói trên tay và chân cô.

Vừa tháo ra, Trầm Ngư lập tức cảm nhận được cơn đau thấu xương từ cổ tay và mắt cá chân truyền đến.

Vì lo sợ trói lỏng quá, nguyên chủ sẽ bỏ trốn, vợ chồng họ Liễu đã trói cực kỳ chặt. Nguyên chủ bị nhốt ở đây suốt hai ngày, lại vì hoảng sợ mà luôn giãy giụa, khiến tay chân đều bị dây siết đến rớm máu.

Liễu Nam nhìn thấy vết thương trên người cô gái xinh đẹp trước mặt, không khỏi nhíu mày.

Sau đó, hắn mới nhẹ nhàng đưa tay tháo băng dán trên miệng cô, nói: "Em cứ ngồi yên đây, tôi đi lấy hộp thuốc xử lý vết thương cho em."

Trầm Ngư vẫn im lặng không nói gì, điều đó khiến Liễu Nam hơi thất vọng, thở dài một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi căn nhà kho để tìm thuốc.

Đợi hắn đi rồi, Trầm Ngư mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đang mở toang.

Từ chỗ này, cô có thể nhìn thẳng thấy cổng nhà họ Liễu cũng đang mở.

Nhưng cô không chọn bỏ trốn ngay lúc này.

Chưa nói đến chuyện cả tay chân đều bị thương, căn bản không thể đi xa, chỉ riêng việc dân làng ở đây hầu như ai cũng có mối quan hệ thân thích với ba mẹ của Liễu Nam, đã đủ khiến cô không dám hành động liều lĩnh.

Chỉ cần cô dám bước ra khỏi cửa nhà họ Liễu, những người đó sẽ nhanh chóng giúp Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh bắt cô quay lại.

Vì nghèo đói, phần lớn đàn ông trong làng này không cưới nổi vợ. Thế nên, rất nhiều người trong số họ phải dựa vào vợ chồng Liễu Đại Thành, hy vọng có thể mua được từ họ một cô gái khoẻ mạnh, ngoại hình coi được để cưới về làm vợ, sinh con nối dõi.

Chính vì vậy, mọi người ở đây gần như đều bao che, giúp đỡ lẫn nhau. Hễ có nhà nào để sổng một cô vợ mua về, cả làng sẽ cùng nhau ra tay, bắt người phụ nữ tội nghiệp đó quay trở lại.

Liễu Nam nhanh chóng xách hộp thuốc quay về.

Trong nhà kho chẳng có chỗ nào để ngồi, mà Trầm Ngư vẫn luôn tỏ thái độ không muốn giao tiếp, nép mình vào góc tường.

Liễu Nam đứng trước mặt Trầm Ngư, do dự một lúc, rồi dứt khoát quỳ nửa gối xuống đất, bắt đầu xử lý vết thương cho cô.

Hắn dùng băng gạc thấm nước muối cẩn thận lau sạch những vết trầy xước, sau đó mới thoa thuốc mỡ, rồi dùng vải sạch băng từng vết thương lại.

Thanh niên điển trai cúi đầu chăm chú xử lý vết thương, dáng vẻ nghiêm túc đến mức khiến người ta phải động lòng...

Ít nhất là hệ thống truyện ngọt nghĩ vậy.

[Ký chủ à, ngươi xem, nam chính đối xử với ngươi tốt biết bao nhiêu. Hắn trước giờ còn chưa từng quỳ trước ba mẹ mình, thế mà hôm nay mới gặp ngươi lần đầu đã chịu quỳ gối vì ngươi, băng bó vết thương cho ngươi.]

Trầm Ngư lạnh lùng cười.

[Ta thành ra thế này là do ai? Chẳng phải là do ba mẹ hắn ta gây ra à?]

[Ta đã nói rồi, Liễu Nam không biết gì về những việc ba mẹ mình làm. Ký chủ không nên cực đoan như vậy, đổ lỗi cho một người vô tội.]

[Vô tội?]

Ánh mắt Trầm Ngư lướt qua bộ đồ thể thao hàng hiệu mà Liễu Nam đang mặc.

[Bộ quần áo này, chẳng phải là dùng tiền ba mẹ hắn mua sao? Từ nhỏ đến lớn, mọi chi tiêu của hắn chẳng phải cũng đều dựa vào họ? Ngay cả ngoại hình này, nếu không nhờ điều kiện mà Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh cung cấp, thì làm sao hắn có thể trắng trẻo sạch sẽ, mười ngón tay không dính nước mùa xuân như vậy?]

[Tất cả những đồng tiền đổ lên người hắn, đều là m.á.u và nước mắt của những cô gái bị ba mẹ hắn bắt cóc bán đi. Hắn dựa vào cái gì mà được gọi là vô tội?]

Lúc này, ngoài cổng lớn nhà họ Liễu lại vang lên tiếng bước chân. Vợ chồng Liễu Đại Thành đã trở về.

Một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên trông khá thân thiện bước vào sân. Khi nhìn thấy cửa nhà kho - nơi đang nhốt "hàng chất lượng cao" lần này - lại bị mở ra, hai người đều giật mình, vội vã chạy tới kiểm tra.

Tiếng bước chân gấp gáp cuối cùng cũng khiến Liễu Nam chú ý. Sau khi băng bó xong vết thương cuối cùng cho Trầm Ngư, hắn mới quay đầu nhìn về phía cửa nhà kho.

Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh đối mặt với con trai mình, thân thể cứng đờ nơi cửa.

Một lúc sau, Tần Thúy Anh mới lúng túng cất lời: "Nam Nam, sao con lại về? Không phải con nói hè này sẽ ở Hải Thị thực tập sao?"

Liễu Nam nhìn thẳng vào ba mẹ mình, trong mắt họ ngoài sự vui mừng vì hắn đột nhiên trở về, hoàn toàn không có chút bất ngờ nào về sự xuất hiện của cô gái lạ trong nhà.

Tim Liễu Nam chùng xuống, hắn dứt khoát hỏi: "Ba, mẹ, cô ấy là ai? Tại sao lại ở đây?"

Lúc này Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh mới liếc nhìn Trầm Ngư. Khi thấy sợi dây thừng từng trói cô đã bị tháo ra và vứt ở góc tường, sắc mặt Tần Thúy Anh lập tức thay đổi.

"Nam Nam, sao con lại cởi trói cho nó?"

Nghe vậy, Liễu Nam liền hiểu ra: "Mẹ, rốt cuộc ba mẹ đang định làm gì?"

Tần Thúy Anh lúc này mới chợt nhận ra con trai mình đang ở đây, không nên nói ra những lời như vậy.

Bà ta vội thúc chồng đứng bên cạnh.

Liễu Đại Thành nhả ra ngụm khói từ điếu thuốc đã ngậm từ lúc bước vào nhà, rồi nhìn Liễu Nam: "Con trai, ra đây đi. Con đã phát hiện rồi thì ba cũng không giấu nữa."

Liễu Đại Thành liếc nhìn Trầm Ngư: "Cô gái này là vợ mà nhà anh Ba con vừa ý. Ba định vài hôm nữa sẽ đưa qua đó."

Liễu Nam không nhúc nhích, "Vợ của anh Ba? Anh Ba có vợ từ bao giờ?"

Anh Ba của Liễu Nam là con trai duy nhất của chú hắn, lớn hơn hắn vài tuổi. Nhưng hồi nhỏ từng bị sốt cao làm hỏng não, trở thành một thằng ngốc.

Cho nên bao năm nay vẫn chẳng lấy được vợ.

Không phải Liễu Nam coi thường anh Ba, nhưng một kẻ đần độn như vậy, sao có thể cưới được một cô gái xinh đẹp như người phía sau hắn?

Đối mặt với cảnh tượng hiện tại, Liễu Nam không thể không hỏi ra câu mà mình luôn muốn hỏi trong lòng: "Ba, cô gái này là ba mẹ bắt cóc từ bên ngoài về phải không?"

Nghe vậy, cả Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh đều im lặng, không ai lên tiếng phủ nhận, cũng không có ý khẳng định.

Nhưng thái độ ấy đã là một sự thừa nhận.

"Ba mẹ sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Việc này là phạm pháp đó!" Liễu Nam giận dữ nói.

Hắn quay lại liếc nhìn cô gái đang bị dọa đến mức không nói được lời nào, rồi nghiến răng nói: "Con phải đưa cô ấy rời khỏi đây."

Ban đầu, Liễu Đại Thành vẫn giữ vẻ thờ ơ, nhưng khi nghe thấy lời này thì lập tức sốt ruột.

"Con trai ơi, nếu con đưa nó đi, nó chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Con muốn ba mẹ ngồi tù sao? Ba cũng đâu còn cách nào khác. Quê mình chó ăn đá, gà ăn sỏi, không có cách nào kiếm tiền. Nếu cha không làm việc này, thì hồi trước con đi học đến tiền học phí cũng không có mà đóng!"

Nghe vậy, Liễu Nam nắm chặt nắm đấm, "Nhưng dù thế cũng không thể làm chuyện thất đức như vậy. Con không muốn xài thứ tiền bẩn thỉu này của ba mẹ."

Tần Thúy Anh nghe con trai nói vậy thì không khỏi bật khóc, vừa khóc vừa than: "Nam Nam à, con không thể nghĩ như vậy được. Quê mình hẻo lánh, con gái thời nay thì thực dụng, chê bai cái nơi nghèo khổ này, con đâu phải không biết. Biết bao nhiêu trai làng đến giờ vẫn chẳng kiếm nổi vợ. Nếu ba mẹ không nghĩ cách đưa người từ nơi khác về, thì Liễu Gia thôn chúng ta sớm muộn gì cũng tuyệt tự!"

"Giờ con còn nghĩ xấu về ba mẹ như vậy. Con thật sự muốn nhìn thấy ba mẹ bị đưa vào tù mới vừa lòng sao?"

Giọng điệu nghẹn ngào ấy nghe thật đáng thương, người ngoài không biết đầu đuôi nhìn vào chắc chắn sẽ tưởng bà ta thật sự bị oan.

Trầm Ngư lạnh lùng nhìn màn kịch của ba người trước mặt.

Hệ thống lại bắt đầu thì thầm bên tai cô:

[Ký chủ, ngươi xem. Nam chính thật ra cũng không muốn tiêu tiền của ba mẹ. Chẳng qua trước kia hắn không biết sự thật mà thôi.]

[Câm miệng.]

[Hắn ta không biết, thì có thể coi như không tồn tại sao?]

Huống hồ, Trầm Ngư còn rất nghi ngờ liệu Liễu Nam thật sự không biết việc ba mẹ mình làm?

Chẳng lẽ Liễu Nam chưa từng thắc mắc, ba mẹ không có việc làm ổn định thì tiền từ đâu ra? Chẳng lẽ hắn chưa từng nghi ngờ vì sao Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh chưa từng dẫn hắn tới nơi họ "buôn bán"? Chẳng lẽ khi thấy những người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong làng, hắn chưa từng có chút nghi ngờ nào?

Mà giờ đây, vì vài lời than thở của mẹ, ý định đưa Trầm Ngư rời khỏi làng của Liễu Nam cũng dần lung lay.

Hắn mím môi nói: "Mẹ, con không có ý đó. Con chỉ muốn đưa cô ấy rời khỏi đây thôi. Chuyện trước kia... con không truy cứu nữa. Nhưng con không thể trơ mắt nhìn hai người hại cô ấy. Anh Ba đầu óc không tỉnh táo, hai người lại muốn gả cô ấy cho anh Ba, chẳng phải là đẩy cô ấy vào hố lửa sao?"

Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh nhìn nhau, sau đó Tần Thúy Anh chần chừ nói: "Nhưng... nhưng ba mẹ đã nhận sính lễ từ nhà chú con rồi. Giờ mà nuốt lời thì không hay đâu..."

Liễu Nam nhíu mày: "Thì trả lại."

Tần Thúy Anh lắp bắp: "Nam Nam, chuyện này..."

Liễu Nam liền hạ giọng lạnh tanh: "Hoặc là trả lại, hoặc là đừng nhận con là con trai nữa."

Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh nhìn vẻ kiên quyết của con trai, lại nhìn nhau với vẻ khó xử.

Hệ thống thì cảm động trước hành động của Liễu Nam:

[Ký chủ, ngươi thấy chưa, nam chính vì ngươi mà dám chống đối cả ba mẹ đấy.]

Trầm Ngư bật cười khẩy: [Thật sự vì ta thì sao không thả ta đi luôn?]

[Tại hắn quá hiếu thảo thôi. Dù gì thì Liễu Đại Thành và Tần Thúy Anh cũng là ba mẹ ruột của hắn. Hắn sợ nếu thả ngươi đi, ngươi sẽ báo cảnh sát, như vậy ba mẹ hắn sẽ vào tù.]

[Nếu ký chủ thật sự muốn rời khỏi đây, thì chỉ cần làm theo cốt truyện, gả cho Liễu Nam, sống hạnh phúc bên hắn, hưởng thụ sự cưng chiều của hắn. Đợi đến khi hắn tin rằng ngươi sẽ không báo cảnh sát nữa, hắn sẽ chủ động đưa ngươi rời khỏi đây, quay lại thành phố.]

Trầm Ngư cụp mắt.

[Vậy còn những người khác thì sao?]

[Ai cơ?]

[Những cô gái đi du lịch cùng nguyên chủ.]

Lúc đi du lịch, nguyên chủ đi cùng ba người bạn nữ. Tổng cộng bốn cô gái. Trên đường đến điểm du lịch, tài xế cũ đột nhiên có việc gấp trong nhà nên không thể tiếp tục chở đi.

Vì vậy, mấy cô gái đành phải tìm một chiếc xe khác. Chính lúc đó, Liễu Đại Thành đã chủ động tiếp cận họ.

Ngoại hình của ông ta vốn hiền lành, lại còn dựng nên một câu chuyện đáng thương rằng vợ mắc bệnh nặng cần tiền phẫu thuật, bản thân phải chạy xe kiếm tiền trang trải viện phí.

Mấy cô gái vốn là người mềm lòng, lại đúng lúc cần tìm xe, nên đã đồng ý đi cùng ông ta.

Nhưng không ai ngờ, lòng tốt của họ lại đổi lấy kết cục như hiện tại.

[Chỉ là vai phụ thôi, ký chủ không cần bận tâm.] Hệ thống lạnh lùng trả lời câu hỏi trước đó của Trầm Ngư.

Trầm Ngư nhếch môi cười khẩy, không nói gì thêm.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận