Lúc này, Liễu Nam cuối cùng cũng thuyết phục được ba mẹ, để họ đồng ý trả lại "tiền sính lễ" đã nhận từ nhà chú.
Liễu Đại Thành thở dài rồi vào phòng lấy ra xấp tiền cầm còn chưa ấm tay, xoay người bước ra khỏi nhà, đi đến nhà em trai ở gần đó.
Tần Thuý Anh theo yêu cầu của Liễu Nam, đỡ Trầm Ngư dậy.
"Me, để cô ấy ở phòng con trước đi." Liễu Nam nói với mẹ mình.
Hắn lén liếc nhìn Trầm Ngư một cái, chỉ thấy cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc nãy, đầu cúi xuống, dường như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, chẳng hề có chút phản ứng nào với bên ngoài.
Liễu Nam thấy vậy thì trong lòng không khỏi đau xót. Hắn cho rằng cô bị dọa sợ vì bị nhốt mấy ngày nay.
Nghĩ đến đây, Liễu Nam không dám tiếp tục nhìn cô gái trước mắt nữa. Trong lòng hắn tràn đầy áy náy.
Tất cả đều là do ba mẹ hắn gây ra, cô gái này mới phải chịu khổ như thế. Vậy mà bản thân hắn lại bất lực, chẳng thể làm gì.
Vì bị nhốt suốt mấy ngày liền, quần áo trên người Trầm Ngư giờ đã vô cùng bẩn thỉu. Liễu Nam bèn bảo Tần Thuý Anh đun nước nóng để cô tắm rửa.
Còn mình thì đi bộ xuống núi, rời khỏi thôn Liễu Gia để mua cho Trầm Ngư một bộ quần áo mới.
Đợi Liễu Nam đi rồi, thái độ của Tần Thuý Anh với Trầm Ngư lập tức không còn khách sáo như trước nữa.
Bà ta đẩy mạnh vào lưng Trầm Ngư một cái, khiến cô loạng choạng va vào tường trong phòng, rồi mới mở miệng mắng: "Đồ sao chổi!"
Nếu không vì con sao chổi này, chuyện vợ chồng bà ta đã che giấu suốt hơn hai mươi năm trời, sao có thể trùng hợp đến mức hôm nay lại để con trai phát hiện?
Trầm Ngư đứng trong góc tường, đưa tay xoa cánh tay đau vì bị va đập, cúi đầu không nói lời nào.
Tần Thuý Anh nhìn dáng vẻ này của cô, lại nghĩ đến mười vạn tệ tiền sính lễ đã nhận, trong lòng càng tức đến đau ngực.
Vừa mắng mỏ, bà ta vừa cầm khóa nhốt Trầm Ngư vào trong phòng, rồi mới xoay người đi xuống bếp nấu nước.
Dù có đau lòng vì mười vạn tệ đó đi chăng nữa, thì trong lòng Tần Thuý Anh, địa vị của Liễu Nam vẫn cao hơn số tiền kia nhiều. Con trai đã lên tiếng, bà ta dù có không cam lòng cũng không dám cãi lại.
Dù gì, nhà họ Liễu bao nhiêu đời mới sinh ra được một đứa con trai có tiền đồ như vậy.
Bước chân Tần Thuý Anh xa dần.
Lúc này Trầm Ngư mới ngẩng đầu lên, quan sát căn phòng xung quanh mình.
Tuy ở tận nơi núi rừng heo hút, nhưng căn phòng Liễu Nam ở lại được Liễu Đại Thành quét vôi trắng, sàn lát gạch hoa trông rất đẹp mắt.
Giường, bàn học và những đồ nội thất khác trong phòng đều có in logo của các thương hiệu nổi tiếng.
Trầm Ngư đi vài bước trong phòng, đến khi nhìn thấy một chiếc gương cao bằng nửa người treo ở góc phòng thì ánh mắt sáng lên, cô bước nhanh đến trước gương, ngẩng đầu nhìn vào.
Trong gương, một cô gái tóc đen dài đến eo đang đối diện với Trầm Ngư.
Dù mái tóc hơi rối, nhưng chút nhược điểm ấy cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô gái.
Cô có một đôi mắt hạnh tròn tròn, môi nhỏ nhắn hồng hào. Những đường nét nổi bật ấy đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng khiến người ta cảm thấy cô thật dịu dàng, ngoan ngoãn.
Trầm Ngư đối diện với hình ảnh mình trong gương. Một lúc sau, cô mới vô thức cong cong khóe môi cứng đờ.
Trong gương, cô gái kia cũng nở nụ cười theo, gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười có chút tà khí.
Đúng là phiền phức thật, cảnh tượng trước mắt lại khiến cô không nhịn được mà nhớ đến những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rất lâu về trước.
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Tần Thuý Anh chẳng mấy chốc đã đun xong nước nóng. Bà ta bê ra một cái thùng tắm lớn, đặt ngay giữa sân, rồi đổ từng thùng nước nóng lẫn nước lạnh vào để điều chỉnh nhiệt độ cho vừa phải.
Xong xuôi, bà ta dùng chìa khóa mở cửa phòng, kéo Trầm Ngư ra ngoài, hành động có phần thô bạo, rồi ném thẳng cô vào thùng tắm.
"Tắm nhanh lên!" Bà ta quát lên bằng giọng khàn khàn.
Ngoài câu đó ra thì cũng không làm gì thêm nữa.
[Mẹ nam chính thật ra cũng không phải người xấu. Ngươi nhìn đi, bà ấy còn pha nước ấm cho ngươi tắm nữa. Ngươi cũng không cần phải đối xử với bà ấy cay nghiệt như thế.]
Trầm Ngư lạnh mặt kỳ cọ thân thể: [Ngươi nói xem ta nên đối xử với một kẻ buôn người muốn bán ta đi như thế nào?]
[Tần Thuý Anh có sai, nhưng dẫu sao bà ta cũng là mẹ của Liễu Nam. Vì để sau này ngươi và Liễu Nam sống với nhau tốt hơn, hệ thống kiến nghị ngươi nên dịu giọng một chút với bà ấy.]
Trầm Ngư khẽ cười khẩy.
[Thứ đần độn. Nếu ngươi thích thì ta nhường cho đấy, ngươi tự mà đi hưởng.]
Hệ thống bị cô mắng cho cứng họng, lập tức im bặt.
Trầm Ngư cũng không thèm quan tâm nó nữa. Sau khi tắm rửa xong, cô cầm khăn bên cạnh lau khô người, rồi mặc vào bộ quần áo cũ mà Tần Thuý Anh để lại.
Tần Thuý Anh người đẫy đà, mà thân thể nguyên chủ thì eo nhỏ chân dài, thành ra Trầm Ngư mặc vào chỉ thấy rộng thùng thình.
May mà bộ quần áo này trước đó đã được giặt sạch, hơn nữa giờ Trầm Ngư cũng chẳng có lựa chọn nào khác, đành phải nắm chặt cổ áo, rồi lại bị Tần Thuý Anh đẩy vào phòng và khóa cửa lại.
Đúng lúc đó, Liễu Đại Thành bước vào nhà, tiếng chân nặng nề vang lên từ cổng lớn. Tần Thuý Anh vừa nhìn thấy liền vội vàng chạy ra đón.
"Thế nào rồi? Bên nhà chú không làm khó gì chứ?"
Trầm Ngư nghe thấy tiếng Tần Thuý Anh, lập tức áp tai vào cửa phòng để nghe lén.
Vì khoảng cách hơi xa, nên lời nói của Liễu Đại Thành và Tần Thuý Anh chỉ truyền vào được một cách mơ hồ. Trầm Ngư đành phải tập trung tinh thần, cố gắng phân biệt xem bọn họ đang nói gì.
Cô cũng chẳng còn cách nào khác. Vừa rồi cô đã thử hấp thu linh lực vào cơ thể này, nhưng có lẽ rút kinh nghiệm từ thế giới trước, hệ thống lần này lại chọn ra một thế giới hoàn toàn không có chút linh khí nào.
Không có linh khí, Trầm Ngư đương nhiên không thể tu luyện như ở thế giới trước. May mà nhờ thời gian tĩnh dưỡng ở thế giới trước, thương tích trên thần hồn của cô cũng đã hồi phục không ít, hệ thống cũng vì thế mà không còn khả năng khống chế cơ thể cô như trước nữa.
Ngoài cửa, Liễu Đại Thành thở dài:
"Bọn họ đồng ý rồi, tiền cũng trả lại rồi, nhưng em dâu thì không vui vẻ gì. Nếu không phải có Đại Sơn ngăn lại, bà ấy suýt nữa đã xông lên đánh tôi."
Tần Thuý Anh nghe thấy chồng mình suýt bị đánh cũng không tức giận:
"Chuyện này vốn là lỗi của mình, chẳng trách được em dâu. Họ cũng khó khăn lắm mới tìm được một người hợp ý, muốn cho Thông Thông một đứa con nối dõi."
Liễu Thông chính là đứa con trai bị thiểu năng của em trai Liễu Đại Thành.
Liễu Đại Thành gật đầu:
"Tôi đã hứa là ít lâu nữa sẽ ra ngoài tìm cho Thông Thông một 'hàng chất lượng tốt' khác."
Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang khóa chặt sau lưng mình:
"Ít ra thì... cũng không được kém cái đứa này quá."
Tần Thuý Anh nghe vậy thì có chút lo lắng:
"Nhỡ Nam Nam biết được thì sao?"
Liễu Đại Thành không cho là chuyện to tát:
"Cùng lắm thì cẩn thận một chút, làm ít vài vụ, đừng để thằng bé biết là được. Chứ bà bảo tôi đi đâu tìm một đứa con gái chịu lấy Thông Thông? Người thường thì nhà em dâu cũng không ưng đâu, họ nhất quyết đòi con gái học hành đàng hoàng cơ."
"Haiz, cũng chẳng trách họ, đầu óc Thông Thông giờ thế này, em dâu trước đây từng nói muốn tìm cho nó một con vợ thông minh, may ra sau này con cái sinh ra còn có hi vọng bình thường..."
Trầm Ngư đứng sau cánh cửa nghe cuộc đối thoại giữa hai kẻ buôn người mà không khỏi nở nụ cười châm biếm.
Xem đi, đây chính là ba mẹ của nam chính trong nguyên tác đấy. Mặc dù phạm sai lầm, nhưng chỉ là vì nghèo khó mà bất đắc dĩ, bản chất thì vẫn "lương thiện" lắm cơ mà.
Liễu Nam mới rời khỏi chưa được bao lâu, vậy mà hai kẻ này đã bắt đầu tính toán tiếp chuyện bắt cóc các cô gái vô tội để bán vào hố lửa như cũ rồi.
Tần Thuý Anh nói xong câu khiến Trầm Ngư cảm thấy ghê tởm thì lại khựng lại, trên mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.
"Đại Thành, nếu em dâu nhất định đòi nữ sinh, thì bốn đứa ông mang về lần này chẳng phải đều là nữ sinh cả sao? Đứa này không được, chẳng phải vẫn còn ba đứa khác à? Hay là để em dâu chọn một trong ba đứa đó. Tuy không xinh như đứa này, nhưng dù gì cũng là người có học thức từ thành phố lớn, đầu óc chắc chắn còn tốt hơn Thông Thông nhiều."
Liễu Đại Thành bĩu môi:
"Bà nghĩ tôi không muốn chắc? Nhưng ba đứa kia đều đã có mối hết rồi, tiền đặt cọc tôi cũng lấy rồi, chỉ chờ mấy hôm nữa sóng yên biển lặng là giao người. Bây giờ mà quay lại nói không bán nữa, chẳng phải phá hỏng danh tiếng của tôi à?"
Ông ta có phần đắc ý nói tiếp:
"Liễu Đại Thành này có thể làm ăn yên ổn bao nhiêu năm ở cái vùng này là nhờ giữ chữ tín. Tôi không thể tự tay đập bỏ bảng hiệu của mình được."
Còn về chuyện bằng lòng trả lại tiền bán Trầm Ngư, cũng chỉ vì không muốn con trai mình đau lòng, cộng thêm việc người mua Trầm Ngư là gia đình em trai, m.á.u chảy ruột mềm, dễ nói chuyện hơn người ngoài nhiều.
Tần Thuý Anh nghe vậy cũng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa. Hai vợ chồng im lặng một lúc.
Trầm Ngư đứng sau cánh cửa nghe hết những lời của hai kẻ buôn người, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm phần nào. Xem ra ba người bạn học của nguyên chủ hiện tại vẫn an toàn, chỉ là bị giam ở nơi khác thôi.
Còn về chuyện vì sao nguyên chủ lại bị nhốt ở nhà họ Lưu, Trầm Ngư cũng đã rõ qua nguyên tác: Liễu Đại Thành vốn định sáng hôm sau sẽ đưa cô đến nhà em trai, không ngờ Liễu Nam lại về đúng lúc này.
Ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa, Trầm Ngư liền đứng dậy, quay đầu nhìn chiếc giường được dọn dẹp gọn gàng phía sau.
Cô cởi giày, chui vào trong chăn ấm.
Tuy nói ngủ trong hoàn cảnh như thế này khiến cô rất bất an, nhưng Trầm Ngư cũng chẳng còn cách nào khác.
Chủ nhân của cơ thể này có lẽ sau khi bị bắt đã rơi vào trạng thái sợ hãi, hai ngày bị nhốt trong nhà kho gần như không chợp mắt.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là việc Trầm Ngư ngay lập tức chìm vào giấc ngủ khi đầu vừa chạm gối.
Tuy cơ thể này đã ngủ, nhưng thần hồn của Trầm Ngư vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Lúc này cô như một kẻ ngoài cuộc, đứng bên cạnh cơ thể mình, quan sát mọi chuyện đang xảy ra xung quanh.
Sau khi cơ thể chìm vào giấc ngủ, một lát sau, Tần Thuý Anh bước nhẹ đến bên cửa sổ phòng, khẽ vén một khe nhỏ từ bên ngoài để lén nhìn vào. Thấy Trầm Ngư đang ngủ say, bà ta khẽ khịt mũi hừ một tiếng, rồi mới yên tâm quay lại làm việc của mình.
Bốn tiếng sau, Liễu Nam ra ngoài mua đồ cuối cùng cũng từ dưới chân núi trở về.
Hắn ôm một đống túi lớn túi nhỏ bước vào sân, thấy mẹ mình thì ánh mắt liếc nhanh ra phía sau bà, rồi đặt đống đồ lên chiếc bàn trong sân, cất tiếng hỏi:
"Mẹ, cô gái kia đâu rồi?"
Tần Thuý Anh vốn đang vui vẻ định bước tới đón lấy đồ từ tay con trai, nhưng nghe thấy câu đầu tiên hắn nói không phải là hỏi thăm mẹ, mà lại hỏi ngay về "món hàng" kia, bà ta lập tức thấy khó chịu trong lòng.
Bà ta bĩu môi, liếc về phía phòng của Liễu Nam rồi nói với giọng chua lòm:
"Người ta đang ngủ ngon lành trong phòng đó."
Liễu Nam nghe vậy liền đi thẳng về phía phòng mình. Khi đến cửa, thấy ổ khóa to treo lủng lẳng trên đó, hắn hơi sững lại, mím môi quay đầu nhìn mẹ.
"Mẹ, đưa chìa khóa cho con."
Tần Thuý Anh miễn cưỡng lấy chìa khóa ra, đưa cho con trai.
Liễu Nam nhận lấy rồi lập tức mở cửa, bước vào trong.
Trong phòng lúc này yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ khàng phát ra từ giữa gian phòng.
Liễu Nam đảo mắt nhìn quanh một lượt, vô thức cắn môi rồi mới chậm rãi bước về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Hắn dừng lại bên giường, trông thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái đang vùi trong ga trải giường trắng tinh...
Trong trắng, ngây thơ đến lạ.
Liễu Nam chưa từng chú ý đến cô gái nào nhiều như hôm nay.
Không phải là hắn chưa từng được ai theo đuổi. Nhưng mỗi khi có bạn nữ đến thổ lộ, trong lòng hắn chỉ cảm thấy phiền, như thể bị quấy rầy việc học.
Trước kia, Liễu Nam cứ nghĩ mình vốn vô cảm, trời sinh không hứng thú với con gái. Thế mà hôm nay, hắn lại phát hiện mình không thể khống chế được cảm xúc nữa rồi.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô gái này, hắn đã không thể ngừng quan tâm đến cô ấy. Đến khi biết cô ấy là người bị chính ba mình lừa gạt, đưa về nhà, hắn lại càng thêm hổ thẹn trong lòng.
Có lẽ... là vì cảm giác tội lỗi chăng?
Liễu Nam tự tìm cho mình một cái cớ để giải thích thứ cảm xúc kỳ lạ trong lòng.
Hắn thừa biết việc ba mình làm là sai trái, nhưng vì đó là ba mẹ ruột nên hắn đã lựa chọn bao che.
Hắn không làm được chuyện đại nghĩa diệt thân, không thể đưa ba mẹ mình vào tù. Vì vậy, người chịu thiệt... chỉ có thể là cô gái này.
"Xin lỗi." Hắn thầm nghĩ, "Sau này, tôi nhất định sẽ bù đắp cho em."
Cô gái trước mặt vẫn đang chìm trong giấc ngủ, hơi thở nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua tai Liễu Nam.
Trong phòng ngoài hai người ra thì chẳng còn ai nữa.
Trong không gian tĩnh lặng ấy, Liễu Nam không kìm được, đưa tay muốn chạm vào gò má của cô gái.
Gần rồi, gần hơn nữa.
Nhưng ngay lúc ngón tay hắn sắp chạm đến làn da trắng mịn ấy, thiếu nữ đang ngủ say trên giường dường như cảm nhận được điều gì bất thường.
Hàng mi cô bắt đầu run rẩy dữ dội, như sắp tỉnh giấc.
Thấy vậy, Liễu Nam vội rút tay về, đứng thẳng người.
Chỉ một giây sau, thiếu nữ liền mở đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm. Ánh nhìn ban đầu còn mơ hồ, nhưng rồi nhanh chóng tập trung vào người con trai đang đứng trước mặt.
Trầm Ngư không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt hơi lúng túng của Liễu Nam.
Nhưng dù sao thì Liễu Nam cũng là nam chính của thế giới này, tâm lý vững vàng không dễ lung lay. Sau vài giây lúng túng, hắn đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nở nụ cười dịu dàng với Trầm Ngư.
"Em tỉnh rồi à?" hắn hỏi. "Có đói không? Tôi có mua ít đồ ăn vặt, muốn ăn gì đó lót dạ trước không? Nếu không thích thì đợi một chút nữa, mẹ tôi sắp nấu cơm xong rồi."
Nhìn qua, hắn quả là một chàng trai rất đàng hoàng, nếu bỏ qua việc hắn đang làm.
Trầm Ngư cúi đầu nhìn chiếc chăn mỏng trước ngực, rồi lần đầu tiên lên tiếng trước mặt Liễu Nam.
"Khi nào thì anh thả tôi đi?"
Giọng cô hơi khàn, hẳn là do trước đó đã khóc nhiều. Nhưng dù là vậy, Liễu Nam vẫn cảm thấy ngay cả giọng nói của cô cũng hợp với hắn một cách kỳ lạ.
Chỉ tiếc rằng yêu cầu của cô lại khiến hắn khó xử.
Vì sự an toàn của ba mẹ mình, Liễu Nam đương nhiên không thể dễ dàng để cô quay về.
Hắn chỉ đành nhẹ giọng nói: "Em cứ ở lại đây một thời gian trước đã. Em yên tâm, tôi đã nói với ba mẹ rồi, họ sẽ không làm hại em nữa đâu."
Trầm Ngư nhìn hắn, ánh mắt kiên quyết: "Tôi muốn về nhà."
Hắn im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "...Xin lỗi."
Hắn thực sự rất muốn thả cô đi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sau khi cô rời khỏi đây sẽ báo cảnh sát, ba mẹ hắn sẽ phải ngồi tù, thì quyết tâm đó lại tan biến.
Liễu Nam chỉ có thể nói: "Tôi sẽ bù đắp cho em."
Trầm Ngư khẽ nhắm mắt, không thèm để ý đến hắn nữa.
Liễu Nam thấy thái độ lạnh lùng của cô thì hơi buồn, nhưng vẫn cố gắng gượng cười, quay ra ngoài lấy bộ quần áo mới mà mình đã mua cho cô.
Hắn ngượng ngùng cười: "Tôi không biết em mặc size gì, nên chọn loại freesize."
Hắn đưa cho cô một chiếc váy liền thân.
Trầm Ngư liếc qua chiếc váy, rồi nhìn sang bộ đồ thể thao đang cầm trong tay còn lại của hắn.
"Tôi muốn bộ đó." Cô hơi ngẩng cằm lên.
Dù trong lòng đã vô cùng chán ghét kẻ đạo đức giả trước mặt, nhưng Trầm Ngư sẽ không làm khó bản thân.
So với việc mặc bộ đồ cũ của Tần Thuý Anh, cô thà mặc đồ mới Liễu Nam mua còn hơn.
Liễu Nam nghe vậy thì lộ rõ vẻ thất vọng. Trong lòng hắn nghĩ, nếu cô mặc váy, chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng hắn cũng hiểu, giờ là lúc cô đề phòng hắn nhất, không muốn mặc đồ hắn chọn cũng là lẽ thường.
Hắn cất chiếc váy đi, đưa bộ đồ thể thao cho Trầm Ngư.
Trầm Ngư nhận lấy rồi lạnh nhạt nói tiếp:
"Ra ngoài."
Liễu Nam mím môi, quay người rời khỏi phòng và cẩn thận đóng cửa lại
[Chỉ cần ký chủ không có ý định rời khỏi đây, bất kể muốn làm gì, chỉ cần nói với nam chính, hắn nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện.]
Trầm Ngư không để ý đến hệ thống, chỉ lặng lẽ thay quần áo xong rồi xuống giường, đẩy cửa bước ra ngoài.
Vì đang là mùa hè, ăn cơm trong phòng sẽ rất oi bức, nên Tần Thuý Anh đã bày đồ ăn ra chiếc bàn ngoài sân.
Liễu Nam đang cầm mấy chiếc ghế đặt xung quanh bàn, thấy Trầm Ngư bước ra thì cười gọi:
"Thay đồ xong rồi à? Mau lại ăn cơm đi. Mẹ tôi hôm nay làm sườn xào chua ngọt đó."
Tần Thuý Anh nghe vậy thì có phần không vui. Món sườn đó bà ta cố tình làm riêng cho con trai mình, chẳng muốn để Trầm Ngư đụng đũa vào. Bà ta mở miệng định nói gì đó nhưng bị Liễu Đại Thành đứng cạnh nhanh chóng kéo tay ra hiệu.
Liễu Đại Thành liếc vợ một cái.
Bây giờ con trai đang cảm thấy tội lỗi với con nhỏ kia, nếu hai người họ nói mấy câu khó nghe vào lúc này chẳng phải khiến con trai bực mình sao?
Không đáng!
Dù sao thì con trai cũng đã đồng ý không đưa người ra khỏi núi nữa, hai vợ chồng họ cũng không cần lo gì thêm.
Chờ thêm một thời gian nữa, khi thằng bé không còn hứng thú với con nhỏ kia nữa, trường học lại khai giảng, đến lúc đó con nhỏ kia không phải mặc cho họ muốn làm gì thì làm sao?
Tần Thuý Anh nhận được ánh mắt ra hiệu của chồng, chỉ đành nín nhịn không nói nữa, trơ mắt nhìn đứa con trai mà mình nâng như trứng gắp những miếng sườn ngon nhất trong đĩa cho Trầm Ngư.
Bà ta cúi đầu, hậm hực xúc cơm trắng trong bát, mắt không thấy thì tim sẽ không phiền.
Sau bữa cơm, Trầm Ngư mới cảm thấy cơ thể vốn yếu ớt này như được tiếp thêm sức sống.
Nhưng đúng lúc đó, ngoài cổng nhà họ Liễu vang lên tiếng bước chân. Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn thì thấy một thanh niên cao lớn lực lưỡng cùng một người phụ nữ dáng người gầy gò, gương mặt lại toát lên vẻ chanh chua đang bước vào.
Người phụ nữ vừa bước vào thấy bốn người đang ăn cơm thì bĩu môi, giọng điệu đầy mỉa mai:
"Ối chà, anh cả chị dâu ăn cơm sớm thế."
Bà ta quay đầu nhìn đứa con trai đang đứng bên cạnh mình, mặt đầy uất ức:
"Tội nghiệp cho Thông Thông nhà tôi bị mất vợ, hôm nay đến cơm cũng không buồn ăn nữa."
Liễu Thông đứng cạnh nghe vậy lập tức gào lên:
"Vợ, vợ, con muốn vợ."
Ánh mắt gã đảo qua từng người trong sân, chẳng mấy chốc đã dừng lại trên người Trầm Ngư, lập tức lao về phía cô, vươn tay định kéo tay cô:
"Vợ ơi, vợ ơi, về nhà với anh."
Mẹ hắn từng nói, em gái xinh đẹp nhất ở nhà bác cả chính là vợ của gã. Gã phải đưa vợ về nhà ngủ rồi sinh con.
Liễu Nam thấy Liễu Thông hành động như vậy thì lập tức đứng bật dậy, túm lấy tay gã.
Liễu Thông bị em trai túm tay thì sững lại, rồi quay đầu nhìn mẹ mình, gương mặt đầy tủi thân:
"Mẹ ơi, em bắt nạt con."
Trịnh Tú Hoa nghe con trai nói thế, lập tức bước tới ôm eo con trai, không vui nói với Liễu Nam:
"Sao? Nam Nam bây giờ học đại học rồi, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả anh Ba của mình cũng dám bắt nạt à?"
Liễu Nam mím môi:
"Thím nghĩ nhiều rồi, chỉ là cô ấy sẽ sợ."
Hắn đứng lên, kéo Trầm Ngư ra sau lưng mình che chở.
Trịnh Tú Hoa càng không hài lòng:
"Con nhỏ này vốn là vợ cưới cho Thông Thông nhà thím mà."
Liễu Nam cụp mắt xuống:
"Mua bán người là phạm pháp."
Trịnh Tú Hoa nghe vậy thì trợn mắt một cái:
"Vậy cháu đi tố cáo ba mẹ mình thử xem, xem đến lúc đó người đi tù là ai."
Tần Thuý Anh nghe vậy thì lập tức lo lắng kéo tay con trai.
Giọng điệu bà ta vô cùng đáng thương:
"Nam Nam, mẹ không muốn ngồi tù đâu. Mẹ còn muốn nhìn con lấy vợ sinh con nữa mà."
Liễu Nam nhíu mày, nhẹ nhàng xoa tay mẹ, như trấn an:
"Mẹ yên tâm."
Lúc này, Liễu Thông lại càng tỏ ra tủi thân hơn:
"Vợ, con muốn gặp vợ."
Trịnh Tú Hoa thương con trai, bèn nói với Liễu Nam:
"Nếu cháu còn coi Thông Thông là anh Ba thì tránh ra đi. Nhìn một chút thôi, có ăn thịt nó đâu."
Khóe mắt bà ta còn vắt ra vài giọt nước mắt:
"Mấy hôm trước còn hứa với Thông Thông là sẽ cưới vợ cho nó, thế mà cháu vừa về đã muốn phá đám là sao?"
Quan hệ của Liễu Nam với nhà chú Ba trước nay vẫn khá tốt, hắn cũng biết thím Ba ngoại trừ việc hơi độc miệng ra thì bình thường đối xử với hắn rất tốt. Giờ nhìn thấy bà như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Huống hồ trong lòng hắn, Liễu Thông tuy đầu óc có vấn đề, nhưng bình thường ngoài nghịch ngợm ra thì cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng.
Nghĩ vậy, hắn do dự một lát rồi vẫn buông tay ra.
Liễu Thông lập tức phấn khích lao tới bên cạnh Trầm Ngư:
"Em gái ơi, thần tiên tỷ tỷ!"
Gã nói năng lộn xộn, chẳng đầu chẳng đuôi.
Trịnh Tú Hoa thấy vậy thì giải thích: "Nó dạo này mới xem một bộ phim truyền hình, cứ gặp cô gái nào xinh đẹp là lại gọi người ta là 'thần tiên tỷ tỷ'."
Liễu Nam thấy Liễu Thông chỉ quanh quẩn bên cạnh Thầm Ngư chơi đùa, không có hành động gì quá đáng thì cũng yên tâm hơn đôi chút.
Trầm Ngư thì dùng ánh mắt nặng nề quan sát kẻ ngốc đang lẽo đẽo bám lấy mình.
Nhìn thì có vẻ vô tội, nhưng Trầm Ngư biết rõ kẻ ngốc này đã từng gây ra tội ác tày trời đến mức nào.
Thôn Liễu Gia có không ít phụ nữ bị bắt cóc rồi bán về đây. Có người vì thực tại tàn khốc mà dần dần bị mài mòn ý chí, sau vài lần cố gắng trốn thoát đều bị bắt lại và đánh đập tàn nhẫn, cuối cùng đành phải chấp nhận số phận, cam chịu sống yên phận để tránh bị đánh.
Cũng có người chưa từng từ bỏ hy vọng, luôn tìm cách trốn đi, hết lần này đến lần khác.
Mợ Hai của Liễu Thông chính là một người như thế. Mợ bị bán đến thôn, bị ép sinh một gái hai trai cho nhà chồng. Có lẽ Liễu Nhị nghĩ rằng phụ nữ đã có con thì sẽ nảy sinh ràng buộc, nên dần dần lơi lỏng việc trông chừng vợ.
Mợ Hai nhân cơ hội đó âm thầm lên kế hoạch bỏ trốn. Mợ giấu giếm cả nhà họ Liễu, âm thầm dành dụm tiền bạc, lợi dụng những lần bị bà cụ Liễu làm khó, bắt đi nhặt củi trên núi để thăm dò đường thoát thân.
Rồi đến một đêm khuya, khi cả nhà đã say ngủ, mợ ôm gói đồ, lặng lẽ rời khỏi thôn Liễu Gia.
Dựa vào chút kiến thức còn nhớ được, mợ Hai hái một loại cây mọc trên núi tên là "túy thảo" có thành phần giống thuốc ngủ rồi lén bỏ vào cơm canh mọi người trong nhà ăn.
Nếu thuận lợi, mợ hoàn toàn có thể rời khỏi núi trước khi bọn họ tỉnh dậy.
Thế nhưng, lòng tốt bất ngờ của mợ lại khiến mợ đánh mất cơ hội duy nhất để thoát thân, thậm chí đánh mất cả mạng sống.