Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 171.




Mạnh Lâm Thanh nghe xong, cảm thấy Tử Ngọc đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Đây chẳng phải là đăng ký khám trước sao!

Rất tốt, Mạnh Lâm Thanh cũng không thích nhìn thấy y quán chật ních người, dù sao cũng đều là người bệnh, rất dễ lây nhiễm chéo.

“Có thể, nhưng phải hoàn thiện rồi mới chính thức thực hiện." Mạnh Lâm Thanh nói.

Tử Ngọc gật đầu, chạy đi trao đổi với người bệnh, nói là ngày mai vẫn chưa được.

“Nhưng mà thiếu gia đã gật đầu rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đưa ra hình thức đăng ký khám trước, đến lúc đó mọi người sẽ không phải vất vả như vậy nữa.”

Đám người bệnh cũng không dám yêu cầu quá đáng.

Dù sao Bạch Tử Ngọc bây giờ chính là miếng bánh ngon, căn bản không thiếu người bệnh, ai không muốn chờ thì có thể trực tiếp đi.

Những người bệnh khác còn đang mong ngươi đi cho nhanh đây!

Tử Ngọc đại khái giải thích thế nào là hình thức đăng ký khám trước, bá tánh nghe xong cảm thấy tiện lợi hơn bây giờ rất nhiều, đều bày tỏ mong đợi.

Theo danh tiếng ngày càng vang xa, người bệnh trong y quán ngày càng đông.

Nhưng trên thực tế không phải người bệnh nào đến cũng đều là bệnh nặng, phần lớn chỉ là bệnh vặt đau nhức thông thường, đại phu bình thường đều có thể chẩn trị.

Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ danh tiếng của Bình An y quán đã bày ra đó, bá tánh chính là cảm thấy Bạch Tử Ngọc không giống người thường, đều nguyện ý đến Bình An y quán.

“Ngươi cảm thấy khó chịu ở đâu?" Mạnh Lâm Thanh hỏi, đặt tay lên mạch của người bệnh.

Cơ thể đúng là có chút bệnh vặt, nhưng không nghiêm trọng.

Nàng động tác rất nhanh, lập tức bắt đầu viết phương thuốc.

Bút lông có một vấn đề là viết một lúc lại phải mài mực, hơn nữa tốc độ cũng bị hạn chế.

Nghĩ vậy, Mạnh Lâm Thanh cũng không lo lắng sẽ “dọa” người bệnh, trực tiếp lấy từ trong không gian của mình ra cây bút mực đen và giấy trắng đã mua ở thế giới khác.

“Bạch đại phu, đây là cái gì vậy?”

Người bệnh thấy mới lạ, nhưng ở Bình An y quán đã thấy qua quá nhiều thứ mới mẻ, năng lực tiếp nhận của bọn họ cũng được rèn luyện.

Cho nên, mặc dù mọi người tò mò, nhưng không ai tỏ ra quá mức kinh ngạc.

Chỉ cần nghĩ đến người này là Bạch đại phu, dường như gặp phải thứ gì mới mẻ cũng đều trở nên hợp lý.

“Chỉ là giấy bút thôi." Mạnh Lâm Thanh không giải thích quá nhiều, trực tiếp dùng giấy bút viết.

Không tệ, tốc độ quả nhiên được nâng cao.

“Oa! Cây bút này hoàn toàn khác với bút lông, nhưng mà cũng có thể viết chữ!”

“Đúng vậy, hơn nữa Bạch đại phu viết nhanh hơn rồi!”

Mạnh Lâm Thanh thầm nghĩ, có thể không nhanh sao?

Đương nhiên là phải dễ dùng hơn bút lông rồi.

Mạnh Lâm Thanh động tác nhanh nhẹn, Tử Ngọc và Tuỳ Phong cũng đã dần quen với cường độ bốc thuốc như vậy. Lại thêm một Nhất Nhất không gì không làm được, ba người hợp tác ăn ý, hiệu suất được nâng lên cực điểm.

“Ơ, tờ đơn thuốc này là từ đâu ra vậy?”

Tử Ngọc cầm một tờ đơn thuốc mới, cảm thấy kỳ quái, còn tưởng là người bệnh đã đi khám ở y quán khác đến đây bốc thuốc.

“Đây là Bạch đại phu vừa viết đó, Bạch đại phu đổi giấy bút mới, viết đẹp lắm.”

Tùy Phong cũng lại gần xem, phát hiện chữ tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng.

“Thiếu gia, người lại bày trò gì mới đây?”

Hai người vây quanh xem, sau khi được mục sở thị giấy bút mới đều tấm tắc khen ngợi, cảm thấy rất kỳ diệu.

Nhất Nhất vẫn như thường ngày, rất bình tĩnh.

Dường như bất kể Mạnh Lâm Thanh lấy thứ gì ra, nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Mạnh Lâm Thanh thầm nghĩ bản thân mình đã là khách khí lắm rồi.

Nếu không phải nơi này không có mạng, nàng thậm chí muốn trực tiếp lấy máy tính xách tay ra dùng, như vậy đánh chữ sẽ nhanh hơn và đỡ tốn sức hơn.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận