Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Chương 172.




Dù sao máy tính có thể sử dụng bản mẫu, bỏ qua rất nhiều công việc lặp đi lặp lại.

Nhưng mà điều này chỉ có thể là suy nghĩ viển vông mà thôi.

Mọi người hợp lực, cuối cùng cũng khám xong cho người bệnh hôm nay, nhưng dù vậy giờ đóng cửa hôm nay cũng đã muộn.

Đến ngày thứ hai, tình hình lại y như cũ.

“Thiếu gia, người bệnh cũng thật là nhiều quá.” Tử Ngọc nhìn tình hình này, cảm thấy ba ngày rưỡi, nửa tháng cũng sẽ không có hồi kết.

Mạnh Lâm Thanh cũng không phải người sắt, cho dù nàng có nhanh hơn nữa cũng không thể nào tiếp tục như vậy trong thời gian dài được.

Phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, mới có thể phát triển bền vững lâu dài được.

“Tối nay chúng ta lại bàn bạc kỹ càng.” Mạnh Lâm Thanh nói, tiếp tục khám bệnh cho người bệnh.

Thế là tối hôm đó, cả nhà lại ngồi họp với nhau.

“Tử Ngọc, ta thấy mô hình đặt lịch hẹn khám mà ngươi đề xuất mấy hôm trước có thể chính thức thực hiện rồi. Đến lúc đó mỗi ngày giới hạn bao nhiêu số, để người bệnh đặt lịch trước, đến giờ thì người bệnh đến khám theo số là được.”

“Vâng thiếu gia, mấy hôm nay ta cũng suy nghĩ rồi, đối với vấn đề này…”

Phải nói là ở bên cạnh Mạnh Lâm Thanh lâu ngày, năng lực suy nghĩ vấn đề của Tử Ngọc cũng không ngừng tiến bộ.

Dưới sự hoàn thiện của nàng, mô hình đặt lịch hẹn khám dần hoàn thiện hơn, có thể đưa vào sử dụng.

“Còn một việc nữa, qua mấy ngày quan sát, ta phát hiện người bệnh đến y quán rất đông nhưng bệnh tình không nghiêm trọng.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Tử Ngọc, Tùy Phong tuy không biết xem bệnh nhưng đã bốc nhiều đơn thuốc như vậy, cũng có thể phát hiện ra nhiều đơn thuốc đại khái giống nhau.

Hơn nữa Mạnh Lâm Thanh chỉ tốn rất ít thời gian cho một người bệnh, điều này cho thấy bệnh tình của người bệnh không nghiêm trọng.

“Kỳ thực rất nhiều người bệnh hoàn toàn có thể đến y quán khác khám.” Tùy Phong nói.

“Không còn cách nào khác, ai bảo thiếu gia nhà chúng ta bây giờ danh tiếng quá lớn, nếu là ta, ta cũng nguyện ý đến góp vui.” Tử Ngọc xòe tay nói ra sự thật.

Quả thực, giống như “hiệu ứng người nổi tiếng” vậy, càng nhiều người bệnh đến là vì tâm lý muốn đến xem cho biết.

“Làm ăn quá tốt, nhân khí quá cao, cũng là một loại phiền não mà!” Tử Ngọc đắc ý nói.

Tuy là y quán, không thể gọi là mở cửa làm ăn nhưng cũng sẽ không có ai muốn lúc nào cũng đẩy người bệnh nhà mình ra ngoài.

Nhất là rất nhiều người bệnh đều rất cố chấp, thà rằng xếp hàng thêm mấy ngày, cũng nhất định phải để Bạch Tử Ngọc khám cho họ.

“Cho nên ta đã suy nghĩ kỹ, quyết định tuyển thêm mấy vị đại phu khám bệnh.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Chỉ cần có danh tiếng của Bình An y quán, đại phu khám bệnh do nàng cẩn thận tuyển chọn, chưa chắc đã không được người bệnh chấp nhận.

Đến lúc đó, sẽ có thể phân luồng bớt người bệnh, Mạnh Lâm Thanh cũng không cần mỗi ngày đều bận rộn như con quay nữa.

Nàng cũng không phải người sắt, dù sao cũng phải nghỉ ngơi.

“Điều này cũng không tệ, vậy ngày mai ta sẽ dán thông báo ở cửa, thiếu gia, nội dung thông báo phải viết như thế nào ạ?” Tử Ngọc hỏi.

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ một chút, khảo hạch là điều bắt buộc.

Dù sao cũng không thể vì muốn giảm bớt áp lực mà tùy tiện tuyển đại mấy kẻ gà mờ, tự nhiên làm hỏng bảng hiệu vàng của mình.

Phá hủy danh tiếng còn dễ hơn tích lũy danh tiếng nhiều.

Ngày hôm sau, Tử Ngọc dán thông báo.

“Bình An y quán tuyển đại phu!”

“Vậy thì ghê gớm rồi, ta xem trên thông báo nói là Bạch đại phu đích thân khảo hạch, thông qua mới được giữ lại.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận