Cho nên Mạnh Lâm Thanh nói hắn may mắn, thật sự là không nói sai.
“Xong rồi.” Mạnh Lâm Thanh vỗ vỗ tay.
Trong nháy mắt, bọn họ lại trở về phòng.
138 nhìn nam nhân đang hôn mê, cảm thấy khó hiểu.
“Ngươi định mang hắn ta đi sao?”
Mạnh Lâm Thanh không trả lời ngay, theo như kết luận sau khi nàng kiểm tra cơ thể hắn ta, người này phỏng chừng còn phải hôn mê thêm vài ngày nữa mới có thể từ từ tỉnh lại.
Mà sáng sớm ngày mai, Mạnh Lâm Thanh phải cùng Bạch Y Nhu rời đi.
Nếu họ cứ thế bỏ đi, nam nhân này có thể sẽ bị tăng nhân trong chùa phát hiện...
Nghĩ đến tình trạng của nam nhân này lúc nàng nhặt được hắn, Mạnh Lâm Thanh không khỏi băn khoăn. Thân phận người này bất minh, để hắn ở lại chùa liệu hắn có thể sống sót hay không vẫn là một ẩn số.
Nàng đã ra tay cứu giúp, nếu không cứu được, chẳng phải thuốc men và thời gian vừa rồi đều lãng phí sao?
Nếu mang theo hắn...
Hắn ta sẽ hôn mê một khoảng thời gian, trở về kinh thành chỉ cần một ngày hoàn toàn có thể để hắn trong không gian mang đi, cũng không khó khăn.
Cân nhắc một hồi, Mạnh Lâm Thanh mới lên tiếng.
“Đã nhúng tay vào rồi vậy thì quản cho trót, ít nhất phải đợi hắn tỉnh lại đã.”
138 gật đầu, đã hiểu quyết định của Mạnh Lâm Thanh.
Nàng khóa cửa phòng lại, sợ có người đột nhiên xông vào, đến lúc đó khó mà giải thích.
“Cẩn thận vẫn hơn, ngày mai rời đi ta sẽ để hắn ở trong không gian, đến lúc đó ngươi để ý một chút.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Chỉ là việc nhỏ, 138 không từ chối.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Lâm Thanh và Bạch Y Nhu từ biệt chùa, bắt đầu lên đường.
Giống như lúc đến, họ mất một ngày để trở về kinh thành.
Lúc này trời đã tối, xe ngựa dừng lại trước cửa tiệm thuốc Bình An.
“Nương, người về cẩn thận, ta vào trước.” Mạnh Lâm Thanh nhỏ giọng nói.
“Được.” Bạch Y Nhu lưu luyến sờ tay nữ nhi, rồi giao ba đứa nhỏ cho nàng và Nhất Nhất.
“Ngươi nghỉ ngơi sớm đi.” Bạch Y Nhu dặn dò, dù sao một ngày rong ruổi cũng rất mệt mỏi.
Nhìn xe ngựa của Bạch Y Nhu rời đi, Mạnh Lâm Thanh bảo 138 bế ba đứa nhỏ vào trước, tiện thể gọi người ra hỗ trợ.
138 lập tức hiểu ý nàng.
Ngay sau đó, Mạnh Lâm Thanh liền thả nam nhân đang hôn mê ra khỏi không gian, ném xuống đất.
Mạnh Lâm Thanh túm lấy vai áo nam nhân, cố sức kéo vào tiệm thuốc.
“Tuỳ Phong, mau ra giúp một tay!” Nhất Nhất hô lên, ôm đứa nhỏ chạy vào hậu viện.
Ba người nghe tiếng vội vàng chạy ra.
Trương bà tử nhận lấy đứa nhỏ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, thiếu gia đâu?”
“Ở ngoài.” Nhất Nhất kéo Tử Ngọc và Tuỳ Phong, vội vàng chạy ra ngoài.
Thấy bọn họ, Mạnh Lâm Thanh liền dừng tay.
“Qua đây giúp một tay.”
Tuỳ Phong đỡ lấy vai nam nhân, Mạnh Lâm Thanh và Tử Ngọc mỗi người một chân, khiêng nam nhân vào hậu viện.
Nam nhân này nhìn có vẻ cân đối, nhưng khi hôn mê toàn thân không có sức lực, cũng nặng thật.
“Hắn ta là ai?” Tuỳ Phong hỏi.
“Ta vừa từ ngoài về, tình cờ gặp nam nhân này nằm trước cửa tiệm thuốc, nhìn như là hôn mê nên mới nghĩ kéo vào trước.” Mạnh Lâm Thanh nói ra lý do đã chuẩn bị sẵn.
Ba người cũng không nghi ngờ, dù sao trước cửa nhà bọn họ chính là tiệm thuốc, có người bị thương bị vứt ở cửa tiệm thuốc cũng khá bình thường.
Dù sao trong viện còn phòng trống, vừa hay có thể cho nam nhân này ở.
“Hắn ta còn hôn mê bao lâu nữa?” Trương bà tử lo lắng hỏi.
Dù sao người này lai lịch bất minh, ai biết được có phải vác rắc rối vào nhà hay không, hơn nữa thân phận của Mạnh Lâm Thanh lại đặc biệt.
Đối với bọn họ, không nhúng tay vào chuyện bao đồng mới là an toàn nhất.