Trương bà tử bản thân biết chút võ mèo cào, bổ củi không thành vấn đề, nhưng Tiểu Bạch giành làm cũng không sao. Dù sao võ công của hắn tốt hơn, bổ củi cũng phải nhanh nhẹn hơn nhiều.
“Được, vậy ngươi bổ hết chỗ này là được.” Trương bà tử đi vào trong pha sữa bột cho đám nhỏ.
“Tiểu Bạch, bê số dược liệu này qua đây!” Tử Ngọc hô lên, từ phía trước ôm một bao tải dược liệu lớn đi đến hậu viện.
“Đưa ta là được.” Tiểu Bạch thu dọn củi đã bổ xong gọn gàng, vội vàng chạy tới nhận dược liệu, hỏi: "Số dược liệu này cần xử lý như thế nào?”
“Vẫn như trước đây, trải ra trong sân, phơi nắng.” Tử Ngọc nói.
“Được.” Tiểu Bạch đáp.
Phía trước y quán có Tuỳ Phong, Tử Ngọc, Nhất Nhất, việc bốc thuốc đã không thiếu người cho nên Tiểu Bạch vẫn luôn ở phía sau làm chút việc vặt.
Ví dụ như phơi dược liệu, hiện tại giao cho hắn làm.
Kho dược liệu cũng cần được sắp xếp thường xuyên, trước đây đều là Tuỳ Phong phụ trách, hiện tại cũng trở thành việc của hắn.
Tiểu Bạch tuy mất trí nhớ, nhưng nhìn hắn làm việc lại là một người vô cùng nhanh nhẹn.
Việc giao cho hắn, hắn đều làm rất tốt.
Rất nhiều bệnh nhân không có điều kiện hoặc là không kịp chờ đến lúc về nhà sắc thuốc, vì vậy Mạnh Lâm Thanh bảo Tử Ngọc đưa thuốc cho Tiểu Bạch để hắn ở phía sau sắc thuốc qua đêm.
Nhưng y quán sẽ thu một khoản phí công sức nhất định, phần lớn bệnh nhân đều có thể chấp nhận.
Tiểu Bạch ngồi trong bếp, trên lò đang sắc một nồi thuốc, thỉnh thoảng hắn lại bỏ thêm vài thanh củi vào, luôn duy trì lửa nhỏ từ từ sắc.
Những kiến thức về dược liệu này đều là Tử Ngọc, Tuỳ Phong bọn họ dạy cho hắn.
“Tiểu Bạch!” Tiếng gọi của Tử Ngọc vang lên.
Hắn vừa nhìn, lại đến giờ thương nhân dược liệu đến bổ thuốc hàng ngày, bọn họ sẽ đưa dược liệu đến y quán. Nhưng việc vận chuyển vào kho, vẫn phải dựa vào Tuỳ Phong bọn họ tự mình làm.
“Tới ngay!”
Bên này đang sắc thuốc, lò không thể rời người, Tiểu Bạch bèn nhờ Trương bà tử giúp trông chừng một lát.
“Trương bà tử, ta phải ra phía trước bê dược liệu, người có thể giúp ta trông chừng một lát được không? Không lâu đâu, sắc thêm nửa khắc nữa là có thể bưng xuống rồi.” Tiểu Bạch nói.
“Không sao, ngươi cứ đi đi, ở đây có ta.”
Lúc Tiểu Bạch đến nơi, Tuỳ Phong đã bắt đầu bê rồi, hắn im lặng gia nhập vào cùng nhau bê dược liệu.
Bây giờ đã là mùa đông, làm việc nặng nhọc dễ ra mồ hôi, ra mồ hôi lại bị gió lạnh thổi rất dễ bị cảm lạnh.
“Nào, hai đứa lau mồ hôi trước đi, nếu áo trong ướt thì nhanh thay một cái khác.” Trương bà tử nói, rót cho mỗi người một chén trà nóng.
“Đa tạ Trương bà tử, ta không sao.” Tiểu Bạch nói, lau mồ hôi trên trán.
Chung sống với Mạnh Lâm Thanh bọn họ đều rất tốt, Tiểu Bạch cứ như vậy mỗi ngày làm việc, coi như là sống rất thực tế.
Chỉ là thỉnh thoảng đêm khuya tĩnh lặng, đối mặt với đầu óc trống rỗng của mình hắn vẫn có chút bất lực.
Cảm giác một người ngay cả bản thân mình cũng quên mất, thật sự rất khó chịu đựng.
May mà cuộc sống vẫn êm đềm.
Dạo này trời trở lạnh, tính lười biếng trên người Mạnh Lâm Thanh lại nổi lên, mỗi ngày đều muốn ngủ nướng không muốn dậy làm việc.
May mà nàng đã mời Nhiếp Minh Đạt và Chu Thừa An đến y quán, nếu vẫn là một mình nàng chống đỡ cả Bình An y quán, chắc là phát điên mất.
“Thiếu gia, ngươi còn chưa dậy sao?” Tử Ngọc đến gõ cửa.
Hôm nay đã sắp xếp cho Mạnh Lâm Thanh khám bệnh, lịch hẹn của hắn bây giờ vẫn rất đắt khách, những bệnh nhân đã hẹn trước tuyệt đối không thể không khám.
Có vài bệnh nhân đến khá sớm, chưa đến lượt đã đến rồi.